Chương 881 -> 885

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 881: Kết thúc (41)

Anh vốn muốn cầu hôn cô, cưới cô làm vợ, cả đời nắm tay cô, thế nào anh và cô lại mỗi người một ngả?

Cô sống tốt không?

Anh thì sao? Cũng rất tốt... Tuy không có đám hỏi, nhưng Hứa thị phát triển không ngừng, mấy tháng này nhận được nhiều đơn đặt hàng, kiếm tiền dễ dàng như trở bàn tay.

Anh và cô đều tốt, chỉ là không ở cạnh nhau.

Hứa Thiên Bình đứng tại chỗ rất lâu, tuyết đã rơi một tầng dày trên vai, mãi đến lúc có một đứa bé đáng yêu chạy đến, không cẩn thận đụng vào chân anh, sau đó đặt mông ngồi chồm hổm trên mặt đất "oa" một tiếng, anh mới lấy lại tinh thần, vội vàng khom người xuống, nâng đứa bé dậy.

Mẹ đứa bé theo sát phía sau, nói một tiếng cảm ơn với anh, sau đó ôm lấy nó, vừa lau nước mắt, vừa vội vàng đi tiếp.

Vả mặt Hứa Thiên Bình bình tĩnh duy trì động tác khom người một lúc lâu sau mới đứng thẳng, đi về phía xe của mình.

Lên xe, anh cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, liền lung tung mở ra.

Sau cùng chạy đến một tiệm hoa còn chưa đóng cửa, anh liền ngừng xe, mua một bó hoa cúc xinh đẹp, cẩn thận đặt ở trên ghế phụ, rồi lái xe rời đi.

Tuyết rất lớn, đường khó đi, Hứa Thiên Bình lái xe khá chậm, bình thương chỉ mất hai tiếng, anh lại mất gần ba tiếng mới đến nơi.

Đó là một nghĩa trang, chìm trong tuyết trắng, anh dẫm xuống tuyết.

Một bia bị tuyết che lấp, anh quỳ một gối trước mộ bia, lấy tay quét tuyết xuống, có tuyết đã đông thành băng, anh dùng rất nhiều sức mới gỡ ra được, ngón tay đã rướm máu.

Hứa Thiên Bình đặt hoa trước bia mộ.

Trên ảnh chụp bia mộ để trống, Hứa Thiên Bình nhìn rất lâu, sau đó vuơn tay, vuốt phẳng, mới đứng lên.

"Ba ba không biết con thích hoa gì, cho nên mỗi lần tới, đều đổi một loại hoa, cửa hàng bán hoa có rất nhiều chủng loại, đều bị ba ba mua hết, lần sau ba ba mang đồ chơi cho con, được không?"

"Hôm nay là lễ giáng sinh... nếu con còn ở đó, có lẽ con đã được hưởng giáng sinh đầu tiên, có lẽ lúc đó ba ba sẽ tặng quà cho con..."

"Con có một anh trai, dáng vẻ rất đáng yêu, lúc trưa hôm nay nó dùng ngón tay chỉ vào ba ba, mềm mại vô cùng, nếu con được sinh ra, lúc bắt lấy tay của ba, cũng sẽ như thế, đúng không?"

"Còn có... ba ba rất nhớ mẹ con, nhưng là, mẹ con không cần ba ba nữa rồi..."

Trong mắt Hứa Thiên Bình nổi lên hồng hồng, anh lầm bầm đến đây, đột nhiên cúi xuống, qua một lúc lâu, anh mới khẽ cười: "Ba ba đi đây, qua vài ngày sẽ trở lại thăm con."

Hứa Thiên Bình cúi thấp người hơn, hôn lên bia mộ lạnh lẽo, sau đó xoay người, đi về xe.

Trong đầu anh không biết sao lại thế này, liền nghĩ đến câu hát kia

"Nếu lúc ấy chúng ta không quật cường như thế, hiện tại đã chẳng ai phải tiếc nuối..."

















Chương 882: Kết thúc (42)

"Em đã ở trong hồi ức của anh như thế nào, là nụ cười hay là yên lặng, những năm gần đây không ai có thể làm anh hết cô đơn..."

Sau đó, bên tai anh lại lờ mờ vang lên lời Tống Ma Kết từng nói với anh

"Thiên Bình, em sẽ ở bên cạnh anh..."

"Thiên Bình, em mang thai rồi..."

"Thiên Bình, chúng ta chia tay đi."

Tay của anh mạnh mẽ nắm chặt tay lái, tiếng khóc truyền ra, Ma Kết, đều là Ma Kết...

Em đã ở trong ký ức của anh như thế nào, là nụ cười hay là yên lặng, ...

Về sau, cuối cùng thế nào anh lại yêu em như thế này, đáng tiếc em đã đi xa, biến mất giữa biển người...

Về sau rốt cục khi anh hiểu ra được, có người một khi bỏ lỡ, liền không gặp lại.

-

Seatle, Mỹ, tiếng chuông giáng sinh vang lên, cửa phòng sinh mở ra, Tống Ma Kết được đẩy vào trong, cách chừng một phút đồng hồ, người y tá ôm một đứa bé được bao bao chỉnh tề, dùng tiếng anh nói với Tống Ma Kết: "Chúc mừng, là một công chúa."

"Cảm ơn" Tống Ma Kết nở nụ cười, sau đó ôm lấy đứa bé vào lòng.

Bé con da trắng nõn nà, nhìn thấy Tống Ma Kết nhìn mình, lại toét miệng cười.

Rõ ràng thân thể mệt chết đi được, lại bị ánh mắt ấm áp ý cười của bé con làm cho vui vẻ, cô cúi đầu, hôn lên bờ trán mềm mại của bé, vẻ mặt giống như đang bừng sáng.

Đứa bé rúc trong lòng cô ngủ.

Tống Ma Kết nhìn chằm chằm khuôn mặt của đứa bé, lờ mời còn nghe được tiếng pháo chúc mừng bên ngoài.

Qua lúc lâu, cô mới ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, biết là cách nhau rất xe, lại vẫn cứ nhìn mãi.

Giáng sinh ở Bắc Kinh, là như thế nào?

Mà anh, đang như thế nào?

Tống Ma Kết ý thức được mình đang nghĩ xa vời, vội vàng thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm đứa bé đang ngủ, nở nụ cười ấm áp.

Nhưng nụ cười cũng không che giấu được đáy mắt cô đơn của cô.

Đã qua chính tháng, không dám, từ nay về sau không liên quan, thật là đến bây giờ, không hề liên quan rồi.

-

Mười hai giờ khuya, Lục Thiên Yết rời khỏi phòng bao.

Tất cả mọi người đều say khướt không còn biết gì, từ bên trong đi ra ngoài đều lảo đảo.

Tại cửa, lúc mười hai giờ đêm khuya, có một hàng lớn pháo hoa, Kiều Bạch Dương cực kỳ kích động, nghiêng người lảo đảo chạy tới chạy lui, Trình Nhân Mã ở đằng sau bắt mãi không được, chạy đến lúc hưng phấn, Kiều Bạch Dương lại giơ hai tay lên, hô một câu: "Trình Nhân Mã, em yêu anh!"

Trợ lý và Triệu Kim Ngưu có chút đứng không vững, nhìn một màn kia mà cười nghiêng ngả.

Kiều Xử Nữ nắm tay Lục Thiên Yết, đứng ở bậc thềm cao nhất, mặt mày chậm chạp dâng lên nét cười.

Pháo hoa tan, mọi người tách ra.

Kiều Xử Nữ không uống rượu, cũng biết lái xe, cho nên cùng Lục Thiên Yết trực tiếp đi đến bãi đỗ xe.

Lục Thiên Yết đã uống không ít rượu, nhưng đầu óc cũng rất nhanh tỉnh táo lại, tuyết rơi rất lớn, khoảng cách đến bãi đỗ xe chỉ khoảng hai trăm mét, Lục Thiên Yết cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Kiều Xử Nữ, cúi người cõng cô lên.

















Chương 883: Kết thúc (43)

Kiều Xử Nữ ghé vào trên vai anh, nhớ lại hơn một năm trước, bởi vì sửa đường, xe không tiến được vào Cẩm tú viên, ngày đó có mưa, Lục Thiên Yết cũng ở trước mặt cô như thế này,.

Mười ba năm trước gặp nhau, trung học ba năm, đại học bôn ba hai nơi, tốt nghiệp xong mỗi người một nơi, đã hơn một năm trước mới gặp lại, đến tết âm lịch đầu năm nay mới kết hôn... qua đi qua lại, giống như một bộ phim quay chậm, xẹt qua trong đầu cô.

Tâm tình của cô trở nên cực kỳ an tĩnh, giống như đi qua mọi phồn hoa, rốt cục cũng tìm được sự yên bình.

Hôm nay xuất viện, là tiếc đầy tháng của bánh ngọt, buổi tối tụ hội... một ngày bận rộn, có thể là vì mang thai nên rảnh rỗi, chợt đột nhiên làm nhiều chuyện như thế, Kiều Xử Nữ không thích ứng kịp, cảm giác cả người mệt mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi, cô ôm cổ Lục Thiên Yết, trong bão tuyết, nói bên tai của anh rất nhiều thứ.

Nói bọn họ đã trải qua như thế nào, nói tương lai của bọn họ, còn nói đến lúc bọn họ về già, cô nhất định phải chết trước anh.

Nói xong, Kiều Xử Nữ không biết mình đã nói những gì, sau đó nhẹ nhàng cười, lại tiến đến bên tai hỏi anh: "Lục Thiên Yết, nếu tương lai có một ngày, xuất hiện một người đẹp trai hơn anh, có nhiều tiền hơn anh, yêu em hơn anh, ừ... không phải so với anh càng yêu em, mà là yêu em khiến em cũng động lòng với người đó, đến lúc đó anh sẽ làm thế nào?"

Bãi đỗ xe ở không xa, cước bộ của anh ngày càng chậm, như muốn kéo dài giai đoạn này.

Gió tuyết càng lúc càng lớn, đường phố hai bên đường đều bị tuyết bao phủ.

Lục Thiên Yết giẫm lên tuyết, phát ra âm thanh kẽo kẹt êm tai, anh kéo cô lên, mới mở miệng trả lời: "Làm cho anh ta chết đi."

"ừ" Kiều Xử Nữ nhẹ nhàng lên tiếng.

Lục Thiên Yết đi trên mặt đất cực kỳ kiên định: "Không phải nói, yêu em đến chết đi sống lại sao? Vậy thì để anh ta chết đi... Dù sao có anh tới yên am, không cần anh ta phải sống..."

Kiều Xử Nữ không nhịn được cười thành tiếng, cô gắt gao ôm cánh tay của anh, nhìn tuyết tràn ngập trên đường, đột nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Lúc sắp đến gần bãi đỗ xe, Lục Thiên Yết đột nhiên mở miệng nói: "Kiều Kiều, em có biết không? Anh có một nguyện vọng, nguyện vọng rất nhỏ, chỉ có bốn chữ."

"Gì thế?" Kiều Xử Nữ ghé vào đầu vai của anh, nghiêng đầu, nháy mắt nhìn khuôn mặt của anh, đã sinh cho anh một đứa nhỏ, đã chung chăn chung gối nhiều ngày nhiều đêm với anh như vậy, như thế nào lúc nhìn thấy anh, vẫn tim đập thình thịch?

Bước chân của anh dừng ở trước cửa bãi đỗ xe, Kiều Xử Nữ ở phía sau trượt xuống, sau đó anh xoay người, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, cánh môi đóng đóng mở mở, ngữ điệu cực kỳ nhạt nói bốn chữ.

Gió to, tuyết lớn, giọng của anh rất thấp, rất nhanh đã chìm vào trong tuyết.

Nhưng Kiều Xử Nữ lại nghe rõ ràng, cô cười, cũng mở miệng nói lại ba chữ.
















Chương 884: Kết thúc (44)

Lục Thiên Yết cười nhẹ thành tiếng, sau đó liền cúi đầu, nâng mặt cô, hôn lên.

Cách đó không xa, không biết là người nào, bật bài hát, đó là ca khúc mà vợ chồng Lục Kiều quá quen thuộc.

"Đẹp nhất không phải là trời mưa rơi, là cùng em tránh mưa dưới mái hiên, hồi ức mùa thu năm đó. . ."

Hôn càng ngày càng sâu.

Gió gào thét, tuyết tung bay.

Anh mới vừa nói bốn chữ là: Cả đời có em.

Cô mới vừa nói ba chữ là: Em cũng vậy.

Anh/em có một nguyện vọng, nguyện vọng rất nhỏ, chỉ có bốn chữ: Cả đời có em/anh.

-

【 Hứa Thiên Bình: Thật muốn để em nhìn thấy anh lúc trước, như vậy em sẽ biết, sự xuất hiện của em, đã thay đổi anh như thế nào. 】

-

Hai năm rưỡi sau.

Ba năm trước kia, Kiều Xử Nữ mang thai mới bắt đầu tham gia cuộc thi tuyển chọn vai nữ chính trong phim Hollywood, hôm nay chính thức quay xong.

Lục Thiên Yết hoàn thành tất cả công việc ở Bắc Kinh, để Tiểu Cự Giải phó thác cho Kiều Bạch Dương và Hứa Thiên Bình chăm sóc, tự mình bay đến nước Mỹ đưa Kiều Xử Nữ trở về nước.

Bộ phim quay khoảng 5 tháng, thời gian Kiều Xử Nữ và Tiểu Cự Giải ở chung một chỗ gần một tuần, mặc dù mỗi ngày gọi video call cho Tiểu Cự Giải, nhưng mà Kiều Xử Nữ vừa xuống máy bay, vội vàng thúc giục Lục Thiên Yết lái xe trở về Cẩm Tú viên.

Xe mới vừa dừng hẳn, Kiều Xử Nữ liền không thể chờ đợi đẩy cửa xe ra, chạy vào nhà, cô vừa gọi tên Tiểu Cự Giải, vừa đi vào phòng khách quét một vòng, sau đó liền vội vã lên lầu, cuối cùng tìm được Tiểu Cự Giải đang chơi trong phòng, Kiều Bạch Dương nằm úp sấp đối diện với cậu bé, đang cùng cậu xếp gỗ.

Nói là Kiều Bạch Dương xếp gỗ, thật ra thì chính là Tiểu Cự Giải một mình xếp, Kiều Bạch Dương giống như là trợ thủ của cậu, thỉnh thoảng theo phân phó của cậu, tìm một khối gỗ, đưa tới.

"Dì, muốn cái màu hồng chữ u."

"Màu vàng chữ l."

"Màu tím chữ s."

"Dì, là màu tím, không phải là màu quả quýt!"

Kiều Xử Nữ không nhịn được liền bật cười lên tiếng, sau đó gọi một câu "Tiểu Cự Giải", liền đi tới, bế cậu lên.

Tiểu Cự Giải ngoan ngoãn hôn lên mặt Kiều Xử Nữ, gọi một câu: "Mẹ."

Sau đó liền tuột xuống từ ngực Kiều Xử Nữ, dắt Kiều Xử Nữ xem đống gỗ của mình, giọng nói, rõ ràng dịu dàng rất nhiều.

"Mẹ, có thể tìm cho con cái hình e màu xanh?"

"Mẹ, lấy cho con. . ."

"Mẹ, cảm ơn mẹ cho con thêm. . ."

Kiều Bạch Dương thấy thái độ của Tiểu Cự Giải đối với mình khác biệt một trời một vực với Kiều Xử Nữ, không nhịn được cười một tiếng, liền nhìn Kiều Xử Nữ nói "này" một tiếng: "Kiều Kiều, Lục ảnh đế thê nô đã đủ rồi, còn muốn dạy dỗ con trai mình thành như vậy. . ."

Kiều Xử Nữ liếc Kiều Bạch Dương, chẳng qua là mím môi cười, sau đó theo thỉnh cầu của Tiểu Cự Giải, đưa cho cậu một khối hình vuông màu đen.

Sau đó, dường như Kiều Xử Nữ nhớ tới chuyện gì, nâng lên mí mắt nhìn một món đồ chơi giống cây súng lăn qua lộn lại nhìn Kiều Bạch Dương, nói: "Đúng rồi, Thứ hai em muốn đưa Tiểu Cự Giải đến nhà trẻ, ngày mai chị có rảnh không? Cùng em đi dạo trung tâm thương mại."

"Được." Kiều Bạch Dương thuận thế nằm xuống thảm, giơ cây thương thật cao, sau đó nói: "Đây là Hứa Thiên Bình mua cho Tiểu Cự Giải?"

"Ừ." Kiều Xử Nữ đáp một tiếng, cúi đầu, lại cầm cho Tiểu Cự Giải một khối gỗ.

















Chương 885: Sau này (1)

"Ai, cũng không biết Hứa Thiên Bình thế nào, cuối cùng chị cảm thấy những năm gần đây, không giống như trước kia, trước kia ấy, anh ấy rất thích đi chơi, không có chuyện làm liền thu xếp chúng ta đi ra ngoài chơi, bây giờ, gọi anh ấy cũng không được, hơn nữa, em không thấy bây giờ anh ta đối với ai cũng lạnh nhạt sao, đúng là anh em với Lục ảnh đế, giống như cậu ta năm đó. . ."

"Nhưng mà Hứa Thiên Bình rất thân với Tiểu Cự Giải, anh ta nhìn Tiểu Cự Giải, giống như đang nhìn con trai ruột của mình, phải nói là rất cưng chiều, trong phòng này hơn phân nửa đồ chơi, đều là anh ấy mua. . . Trước kia chị cũng không cảm thấy Hứa Thiên Bình thích con nít đến thế, vậy mà trong chúng ta, có con rồi, anh ấy lại là người thương trẻ con nhất!"

"Ngươi nói anh cũng ba mươi đi, cũng không kết hôn, ta nói ngươi cùng lục ảnh đế khi ca ca anh cùng chị dâu, thì không thể khuyên anh một chút sao, cả Thiên Nhất người độc lai độc vãng, ta nhìn trách đáng thương. . ."

Kiều Bạch Dương than vãn, liền ném súng trong tay vào một bên: "Tiểu Cự Giải nên uống sữa rồi, chị xuống pha sữa cho nó. "

Kiều Xử Nữ bị một chuỗi dài than vãn của Kiều Bạch Dương cũng không lên tiếng, cho đến câu cuối cùng của chị mình, cô mới mở miệng nói:"Em đi, chị ở đây chơi với Tiểu Cự Giải đi."

"Cảm ơn mẹ." Tiểu Cự Giải nghe được câu này, vừa hí hoáy món đồ chơi, vừa khẽ mở miệng.

Kiều Xử Nữ nhìn Tiểu Cự Giải ấm áp cười cười, vươn tay sờ sờ đầu của cậu, liền đứng lên, rời đi.

Phòng đồ chơi của Tiểu Cự Giải, nằm ở phía đông, vừa vặn kề bên biệt thự của Hứa Thiên Bình ở phía tây.

Cuối hành lang có một cánh cửa sổ, Kiều Xử Nữ, không nhịn được nhìn một cái, qua hai cửa sổ thủy tinh biệt thự, Kiều Xử Nữ thấy Hứa Thiên Bình đứng ở trong biệt thự, dựa vào vách tường, đang lặng lẽ hút thuốc.

Kiều Xử Nữ nhất thời lại nghĩ đến những lời Kiều Bạch Dương nói về Hứa Thiên Bình, cô không nhịn được nhìn chằm chằm Hứa Thiên Bình mấy lần, cuối cùng lại không lên tiếng gọi anh, mà là nhẹ nhàng thở dài, liền xoay người đi xuống lầu.

-

Lục Thiên Yết để hành lý của Kiều Xử Nữ vào trong phòng ngủ xong xuôi rồi đến phòng đồ chơi.

Vừa đẩy cửa ra, vừa vặn nghe tiếng Kiều Bạch Dương đang trêu chọc Tiểu Cự Giải: "Tiểu Cự Giải, con ngoan ngoãn trả lời dì một vấn đề, ngày mai dì sẽ mua cho con Ultraman mà con thích nhất!"

Tiểu Cự Giải lập tức buông ra khối gỗ trước mặt, chớp một đôi mắt to đen như mực, nhìn Kiều Bạch Dương: "Dì hỏi đi."

Kiều Bạch Dương "Ừ" một tiếng, liền cười híp mắt mở miệng hỏi: "Ba ba tốt, hay mẹ tốt?"

Hỏi xong Kiều Bạch Dương, lại nhấn mạnh một câu: "Nhớ trả lời cho kỹ, nếu không sẽ không có Ultraman."

Từ lúc Tiểu Cự Giải dứt sữa, đến lúc uống sữa, đến thay tã dường như đều là Lục Thiên Yết làm, dĩ nhiên Lục Thiên Yết đau xót Kiều Xử Nữ, không đành lòng để cô mệt mỏi.

Nhưng mà Tiểu Cự Giải 2 tuổi rưỡi dĩ nhiên không biết suy nghĩ của Lục Thiên Yết, cậu chỉ biết là, ba ba chiếu cố mình nhiều hơn, cũng vì Ultraman, nên thành thật trả lời một câu: "Ba ba."

Kết quả Tiểu Cự Giải vừa mới dứt lời, Lục Thiên Yết đứng ở cửa liền ho khan một tiếng.

Tiểu Cự Giải nghe được tiếng Lục Thiên Yết, còn mang theo vài phần mong đợi nhìn về Lục Thiên Yết, cho là ba ba sẽ bởi vì mình nói mà tán dương mình, ai ngờ lại thấy Lục Thiên Yết hung hăng trợn mắt nhìn mình một cái: "Con mới nói ai tốt?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro