Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý do: nhà bị mất wifi nên hổm rày bỏ fic bơ vơ giữa chợ

Để mọi người chờ lâu rồi , thật có lỗi quá 

Mình  quyết định bù đắp cho mọi người , chap này sẽ dài hơn chap trc 1,2 trang nga 

------------------------------------------------

Thái Nghiên gật đầu ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ý cười phiêu lãng lại tràn ra: “Quả thật là như thế, như vậy đêm qua, đối với thân thể Hoàng tử phi, ta thật rất là vừa lòng .”

Mỹ Anh trong lòng hung hăng mắng lại, nhưng vẫn duy trì tư thái đoan trang như trước: “Như vậy, có thể làm cho Thất gia vừa lòng, đây chính là phúc lớn của thiếp thân.”

Thái Nghiên mỉm cười gật đầu, Mỹ Anh mỉm cười đáp lại, sau đó xoay người đi.

Nhưng vừa mới đi ra vài bước, đã thấy quản gia Thôi Thiện Duyên vội vàng đi đến: “Thất gia, Hoàng tử phi, các vị hoàng tử đến thăm viếng, muốn chúc phúc cho Thất gia cùng Hoàng tử phi.”

Chúc phúc? Mỹ Anh trong lòng cười lạnh, chỉ sợ thật ra là đến xem trò cười mà thôi?

Quay đầu nhìn về phía Thái Nghiên, nàng thay đổi suy nghĩ, trong lòng bỗng nhiên nảy ra chủ ý tuyệt diệu.

Kết quả là, trong phòng khách của phủ Thất hoàng tử, chỉ một thoáng đã hiện diện gần mười vị hoàng tử, quả thật có thể nói là là náo nhiệt phi phàm.

Mỹ Anh hưng trí dâng lên cao, mang theo chiếc khăn che mặt ** diện kiến các vị hoàng tử.

Không chỉ đối với các hoàng tử lớn hơn Thái Nghiên, nàng đoan trang hiền thục dâng trà cho từng người, mà đối với các hoàng tử nhỏ hơn Thái Nghiên, căn bản không cần dâng trà, nàng lại nhất quyết dâng trà đầy đủ, bộ dáng thập phần hiền lương thục đức.

Nhưng trên thực tế, trừ bỏ Lục hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hoành, Cửu hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Thần, cùng với Thập Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Tuyên, các hoàng tử còn lại ai là ai, nàng căn bản cũng không phận biệt được.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Hoành thật là thú vị, đặc biệt lúc Mỹ Anh dâng trà cho hắn.

Lúc đầu sắc mặt hắn bình thản vô cảm nhưng bỗng chuyển sang khó coi do việc dâng trà liên tục bên các bàn cạnh bên. 

Mỹ Anh lại cảm thấy thú vị, tới tới lui lui ở bên cạnh hắn, vòng vo rất nhiều vòng, cuối cùng thành công nhìn thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi.

Tính tình lão Thập Nhị bình thường đã bất hảo, trong lúc Mỹ Anh dâng trà cho hắn, hắn nhưng lại cúi thấp lung nhìn từ dưới lên, cố nhìn vào chiếc khăn che mặt của Mỹ Anh, mong muốn nhìn ra bên trong như thế nào, nhưng mà còn chưa kịp thấy gì đã nghe được thanh âm thất ca của mình --

“Thập Nhị đệ.”

Chỉ là một tiếng gọi vô cùng đơn giản, Mỹ Anh vẫn chưa nghe ra điều gì dị thường trong đó, thế nhưng mà lão Thập Nhị trước mặt chỉ một thoáng ngồi nghiêm chỉnh lại,  bày ra  một khuôn mặt vô hại tươi cười với Thái Nghiên: “Thất ca, 

Thất tẩu tử thật sự là hiền thục, thất ca hảo phúc khí.”

Nghe được hai chữ “Phúc khí”, “Xì” một tiếng, Ngũ hoàng tử cười mà không cười vang lên, khóe miệng vài hoàng tử còn lại cũng giương lên nét cười không rõ ràng.

Thái Nghiên lãnh đạm cười, ánh mắt làm như lơ đãng liếc  qua người Mỹ Anh.

Dâng trà xong, Mỹ Anh liền đứng ở bên người hắn, nghe các huynh đệ của hắn chúc tụng, mắt thấy Ngũ hoàng tử uống liến mấy ngụm trà, liền lên tiếng: “Để thiếp thêm trà cho Ngũ Ca.”

Thanh âm cực kỳ mềm mại động lòng người, Ngũ hoàng tử nhịn không được có chút sửng sốt, Mỹ Anh đã thêm trà cho hắn, đồng thời tay phải hơi run lên, có một vật nhỏ bé bay ra, tránh được tầm mắt của mọi người, rơi xuống trong chén trà của Ngũ hoàng tử.

Ngọ yến đang vui vẻ bỗng Ngũ hoàng tử bên kia xảy ra chuyện.

Mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ hắn không ngừng gãi khắp người, bất giác đều cảm thấy buồn cười, đợi đến khi có người tiến lên xem xét thì hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy toàn thân hắn đầy các nốt màu hồng!

 

Hắn khó chịu nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Thái Nghiên: “Thất đệ, ta đã nói trước phủ đệ này của ngươi tà môn, nhìn đi, ta đây là gặp tội gì!”

 

Nói xong hắn cũng không quan tâm mình đang ngồi cùng mọi người mà liều mạng gãi toàn thân, sau đó xoay người liền rời khỏi phủ.

 

Trong lúc nhất thời, mọi người đều chỉ cảm thấy trên người mình có chút không được tự nhiên.

 

Chỉ có lão Thập Nhị vẫn cao hưng như trước, tiếp đón mọi người ngồi xuống. Chính hắn cũng tiến đến bên người Mỹ Anh, thừa dịp Thái Nghiên cùng người bên ngoài uống rượu hết sức nhỏ giọng nói với Thái Nghiên:

 

“Thất tẩu, lần trước ở trong xe ngựa thấy mặt tẩu tử, chỉ tiếc trong xe ngựa tối quá nên mới chỉ gặp đại khái, bất quá tẩu khi đó thật sự rất đẹp. Tiểu Thập Nhị ta vẫn sầu tương tư tẩu đến giờ phút này, tẩu cho ta xem liếc mắt một chút có được không?”

 

Mỹ Anh liếc mắt một cái liền nhìn ra trong mắt hắn ánh lên tia giảo hoạt, mỉm cười: “Nay ta không thể so với ngày xưa, giờ đây dung nhan này làm cho người ta sợ hãi, nên ta thật không dám cho Thập Nhị đệ nhìn.”

 

“Làm sao có thể như vậy, Thất ca ta vừa ý tẩu như vậy, tẩu tử làm sao có thể khó coi? Tẩu cho ta nhìn một lần đi.” Lão Thập 

 

Nhị ra vẻ không chịu nghe lời, nâng tay liền kéo tấm lụa mỏng trên mặt Mỹ Anh xuống.

 

Mỹ Anh thật ra cũng không nghĩ tránh né, chỉ còn chờ hắn đem khăn che mặt của mình cái kéo xuống, cũng để thỏa mãn ý muốn xem kịch vui của mọi người.

 

Cũng không nghĩ tới khi lụa mỏng sắp sửa rơi ra hết, bỗng nhiên trong lúc đó, một đôi tay đúng lúc đè lên cái trán nhỏ xinh của nàng, vừa kịp giữ chặt chiếc khăn lụa mỏng sắp rơi ra.

Thái Nghiên quay đầu, mỉm cười với lão Thập Nhị: “Thập Nhị đệ làm gì vậy, mặt của thất tẩu cũng dám chạm vào sao?”

 

“Không dám không dám!” Lão Thập Nhị cuống quít đem chiếc ghế bên cạnh đi chỗ khác, cách xa Mỹ Anh, ngồi tựa gần bên người Hoàng Phủ Thanh Thần đang không ngừng cúi đầu uống rượu, lúc này đem lực chú ý di chuyển sang hắn, “Cửu ca, huynh làm sao vậy? Hôm qua mới vừa mừng rỡ, hôm nay lại giống như chó nhà có tang --”

 

Lời còn chưa dứt, Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên ngẩng đầu, một ánh mắt sắc bén lạnh như băng nhìn về hắn, lão Thập Nhị sợ tới mức chỉ một thoáng im hơi lặng tiếng, ủy ủy khuất khuất cúi đầu tự mình gắp thức ăn.

 

Sau đó, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần chuyển hướng về phía Thái Nghiên, tầm mắt hai người ở không trung giao nhau.

 

Mỹ Anh nhìn thấy rõ ràng, nhưng trong lúc đang cẩn thận phân tích ánh mắt người bên cạnh thì đã thấy hắn quay đầu nhìn sang hướng khác như không có việc gì, cùng Tứ hoàng tử bên cạnh nói chuyện phiếm, bộ dáng chè chén thoải mái. Mà Hoàng Phủ Thanh Thần cũng thấp đầu như trước uống rượu của mình.

 

Mỹ Anh trong lòng không khỏi sinh ra tò mò, nhưng mà trong suốt buổi tiệc trở về sau, nàng không thấy hai người kia có hành động đáng ngờ nào xuất hiện, nên cảm thấy không thú vị.

 

Bỗng nhiên trong lúc đó, có một trận gió to thổi vào trong điện, Mỹ Anh đang đứng nay đầu ngọn gió, tấm lụa trắng trên mặt cứ như vậy mà bị thổi bay đi, Mỹ Anh bất động thanh sắc nhất thuận theo để cho tấm lụa mỏng đó rơi ra.

 

Chỉ một thoáng, yến hội lâm vào trạng thái tĩnh mịch.

 

 Thanh Hoành từ sớm đã nhìn thấy dung mạo bị hủy của Mỹ Anh nhưng giờ đây sắc mặt hắn phút chốc trở nên thảm bại, cái chén trong tay run lên, liền ngã từ trên ghế xuống.

 

Âm thanh tuy vang lên rất nhỏ nhưng lại làm mọi người trong điện bỗng dưng bừng tỉnh, nhất thời ai nấy cũng đều kinh ngạc, lo sợ không yên, đều cúi đầu không dám nhìn dung nhan đáng sợ của Mỹ Anh. Lão Thập Nhị sợ tới mức liên tục thoái lui vài bước,  Thanh Thần bên cạnh lạnh lùng liếc mắt quét qua nàng một cái, cũng hơi có chút kinh ngạc.

 

Mỹ Anh nhịn không được gợi lên một tia cười lạnh, lúc quay đầu lại đón nhận đôi mắt lạnh lùng mất đi ý cười của Thái Nghiên, mềm mại cúi đầu xuống, khổ sở nói: “Thất gia, thiếp thân thất lễ có phải hay không?”

 

Nhưng nghe thấy hắn khẽ thở dài một tiếng, ngón tay thon dài kéo lên tấm  lụa mỏng bị bay ra của Mỹ Anh, khóe miệng gợi lên ý cười bất đắc dĩ, nhưng ngữ khí chứa đựng sự sủng nịch:“Sao luôn không cẩn thận như vậy?”

 

Tiếp theo, trong ánh mắt lo sợ không yên của chúng huynh đệ trong, hắn lại tự mình động thủ, đem lụa mỏng quay trở lại trên đầu Mỹ Anh.

 

Cổ tay áo rộng rãi đảo qua mặt nàng mang theo mùi hương mát lạnh tỏa ra từ bên trong, tim  Mỹ Anh đập mạnh và loạn nhịp một chút, mới biết thế nào gọi là “Cổ tay áo doanh hương”, nguyên lai không phải chỉ nữ tử mới có.

 

Hơi quay đầu lại vừa lúc đối diện với dung nhan tuấn mỹ của hắn, Mỹ Anh lập tức quay đầu đi, tránh khỏi cái nhìn ôn nhu chăm chú của hắn, không nhìn hắn nữa 

 

Trong mắt Thái Nghiên hiện lên điều gì đó, sau khi lấy tấm lụa mỏng che khuất mặt của nàng mới đón nhận ánh mắt mọi người: “Làm cho các vị huynh đệ chê cười rồi.”

 

Mỹ Anh trong lòng thấm nói, huynh đệ của ngươi không phải đến xem trò vui sao, giờ ta cho bọn họ xem coi như là hiểu rõ tâm sự của bọn họ.

 

Quả nhiên, sau khi Mỹ Anh bị lộ “Hình dáng”, yến hội rất nhanh giải tán, các huynh đệ của hắn cũng vội vàng tìm cớ ly khai.

 

Thái Nghiên đưa mọi người đi ra ngoài, Mỹ Anh sau khi thu dọn sạch sẽ trong sảnh đi ra lại phát hiện trên hành lang gấp khúc phía trước, lão Cửu cùng lão Thập Nhị ở lại bên cạnh Thái Nghiên.

 

Lão Cửu đứng trước mặt Thái Nghiên, vẻ mặt đạm mạc nhìn ra bên vườn hoa. Mà lão Thập Nhị cúi xuống nói gì đó Thái Nghiên.

 

Mỹ Anh đến gần thêm, liền mơ hồ nghe được một chút --

 

“...... Thất ca, huynh không lầm chứ, thật sự là nàng?...... Nhưng làm sao có thể......”

 

Còn chưa nói xong, hắn liếc mắt thấy Mỹ Anh đi tới, lời dừng lại trên miệng, có chút oán trách liếc mắt nhìn về phía Thanh Thần, tựa hồ như đang trách hắn không cảnh báo cho mình im miệng kịp lúc.

 

Lúc này hắn nhìn về phía Mỹ Anh, cười mỉa nói: “Thất tẩu, ta đây cùng Cửu ca xin phép cáo từ .”

 

Mỹ Anh mỉm cười gật đầu, cúi đầu duy trì nụ cười trước sau như một với  Thanh Vũ.

 

Trong lòng nàng không biết vì sao lại chấn động, nhớ tới lời nói vừa rồi của lão Thập Nhị, “Nàng” kia, không biết ám chỉ ai? Nếu là chính mình, như vậy đến tột cùng Thái Nghiên muốn như thế nào? Trong đó tựa hồ ẩn dấu điều gì mà nàng không biết sao?

Một người tâm tư có thể che dấu sâu như vậy, kỳ thật cũng không hiếm thấy, đặc biệt là người trong hoàng gia, chỗ nào cũng có cả.

 

Nhưng nếu một người thản nhiên đối mặt với Mỹ Anh nàng đây, lại có thể thời thời khắc khắc gặp biến không sợ hãi, như vậy thật làm cho Mỹ Anh cảm thấy hoang mang .

 

Người như vậy, từ trước tới giờ trong cuộc sống của nàng chỉ xuất hiện có một người -- Thái Hậu Tây Càng, ngoại tổ mẫu của nàng.

 

Nhưng mà, ngay cả ngoại tổ mẫu - người lúc nào cũng không thể đoán được tâm tư, nàng cũng biết những chuyện bà làm hết thảy đều là vì Tây Càng, bởi vậy nàng thường xuyên nghĩ kế muốn chống đối, thoát khỏi Hoàng tổ mẫu uy quyền, đa mưu túc trí – giờ phút này đây dung mạo của nàng đã bị hủy.

 

Không nghĩ đến nàng lại quấy phá gây ra chuyện lớn như thế này, phủ Thất hoàng tử không biết là hang hổ hay hố lửa, Thái Nghiên kia cũng không biết là thiện hay ác, tóm lại, nàng không nắm bắt được hắn, ngược lại tự mình cho hắn có cớ làm khó bản thân mình.

 

Suốt buổi chiều, Mỹ Anh đều ở trong phòng khổ sở suy nghĩ, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ quên mất, đợi đến khi tỉnh lại hoảng hốt thấy có thêm người trong phòng mình.

 

Là hắn!

 

Mỹ Anh ngồi dậy, nhìn thời gian, lúc này mới kinh ngạc khi mình ngủ quên đến giờ này.

 

Xe lăn Thái Nghiên chậm rãi tiến về phía giường nàng, mỉm cười nhìn nàng: “Như thế nào, bữa cơm tân hôn chưa dùng, nàng không chờ ta đến mà đã muốn ngủ trước hay sao?”

 

Đôi mắt Mỹ Anh di chuyển, đứng dậy nói: “Thiếp thân không cẩn thận đã ngủ, vẫn chưa dùng bữa tối, Vương gia nếu mệt mỏi cứ tạm nghỉ trước đi.”

 

Thái Nghiên mỉm cười nhìn nàng đi ra cửa, vuốt ve hoa văn trên xe lăn, không nói gì thêm.

Mãi cho đến gần nửa đêm Mỹ Anh mới từ Vân Thiện lâu trở lại phòng, Thái Nghiên đã đi ngủ trước, hô hấp vững vàng.

 

Thị nữ hầu hạ nàng thay đổi y phục, Mỹ Anh không muốn thị nữ nhìn ra sự do dự của mình, nên tự nhiên ngồi trên giường, nhìn thị nữ chậm rãi buông màn che giường, bỗng nhiên lại hô lên: “Đừng tắt nến, ta sợ bóng tối.”

 

Thị nữ thấp giọng đáp ứng rồi xoay người chậm rãi lui đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng.

 

Lúc này trong tai Mỹ Anh chỉ nghe từ phía sau truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, thân thể cứng lại một hồi lâu mới xoay người, nhìn trên người bên cạnh.

 

Thật thật là tuấn lãng không giống phàm nhân, mặc dù là ngủ nhưng khí độ phi phàm như trước, ánh mắt luôn trầm tĩnh cũng khóe miệng luôn tươi – thì một nữ tử lại có bộ dáng tuấn mĩ đến như vậy.

 

Nhưng mà lúc này Mỹ Anh lại hoàn toàn vô tâm thưởng thức dáng vẻ hắn, cao thấp phải trái đánh giá hắn một phen, trong đầu lại thầm nghĩ là hắn đến tột cùng có âm mưu gì, có thủ đoạn gì.

 

Thân là công chúa lại đi cải trang hoàng tử, nếu thật sự có bày ra mưu lược, đơn giản cũng vì cái vị trí cao cao tại thượng kia thôi. Nhưng hắn, thân thể bệnh tật, cũng có khả năng đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kia sao?

 

Mỹ Anh nhớ tới ngọ yến hôm nay, hắn cùng với Thanh Thần vô tình trao đổi ánh mắt, rõ ràng là không nghĩ để người bên ngoài phát hiện – đây là có ý gì? Các hoàng tử âm thầm kết đảng sao?

 

Nhưng nếu hắn thật sự có tâm đi tranh quyền đoạt vị, có thể cùng đại thần trong triều có quyền thế kết quan hệ thông gia vì sao lại cưới nàng, vị hòa thân quận chúa hủy dung bị này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny