Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Mỹ Anh chậm rãi tỉnh giấc mới phát hiện bản thân không biết ngủ tự khi nào.

Mở mắt ra, nàng lại đột nhiên nhận thấy được có gì đó không đúng -- cả người nàng rõ ràng được vây trong một lòng ngực ấm áp, thắt lưng cũng bị người ta ôm lấy!

Trong lòng Mỹ Anh chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh đầu lại đụng vào cái gì đó, chỉ nghe một tiếng rên vang lên, rốt cục có một bàn tay rời thắt lưng của nàng, chậm rãi di động lên phía trên.

Mỹ Anh giương mắt nhìn theo cánh tay kia, bắt gặp Thái Nghiên đang xoa cằm bị nàng đụng trúng, trong lòng nàng có cảm giác nói không nên lời, một cảm giác dở khóc dở cười.

Đến tột cùng nàng làm sao lại trêu vào  người này ? Mỹ Anh đột nhiên lâm vào tình trạng hồ đồ.

“Tỉnh rồi sao?” Trong thanh âm của hắn mang theo giọng mũi nồng đậm, rõ ràng cũng là vừa mới tỉnh lại. Xác thực mà nói, là bị nàng làm cho tỉnh giấc.

Mỹ Anh muốn giãy khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, nhưng không thành công, vì thế cười mỉa : “Thất gia, ngài không cần phải vào triều sao?”

Hắn cười khẽ một tiếng: “Nàng xem ta thành cái dạng này rồi, còn có khả năng vào triều sao?”

Mỹ Anh cúi đầu hạ tầm mắt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tỏ ra do dự sau một lúc lâu, thật cẩn thận nói: “Chân Thất gia sao lại bị thương?”

Hai người ôm nhau nằm như vậy, đối với Mỹ Anh mà nói là cực kỳ khó xử, nhưng khi nhìn thái độ vui vẻ chịu đựng của hắn, thậm chí câu hỏi nàng vừa đưa ra  cũng không có chút ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, hắn vẫn cười như thể vấn đề kia không đáng là gì cả.

“Mùa đông năm ta ba tuổi bị rơi vào hồ nước lạnh, hàn khí nhập thể, bị thương hai chân.” Trong lúc Mỹ Anh còn chưa phục hồi tinh thần lại, hắn bất ngờ trả lời câu hỏi của nàng chỉ bằng hai ba câu nói đơn giản.

Mỹ Anh bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cúi đầu nói: “Thiếp thân không nên đề cập đến chuyện làm cho Thất gia không vui, là lỗi của thiếp thân.”

Đột nhiên hắn bật cười, trong tiếng cười có chứa một chút ý tứ bỡn cợt hàm xúc: “Vậy hiện tại nàng làm cho ta vui vẻ trở lại, ý nàng như thế nào?”

Mỹ Anh nhất thời tỉnh ngủ hẳn, muốn mạnh mẽ tránh né hắn ngồi dậy, thế nhưng hắn đã nghiêng thân đè ép nàng lại, đem nàng đặt dưới thân, giữ chặt gáy của nàng hôn xuống.

Mỹ Anh chưa bao giờ thân mật cùng nữ tử như vậy, trong lúc nhất thời tâm thần rối loạn, cảm giác đôi môi hắn mềm nhẹ mà thong thả di chuyển sau gáy nàng, ngửi thấy hơi thở của hắn sạch sẽ mát lạnh trên người nàng, thế nhưng nàng lại cảm thấy thoải mái!

Cảm giác này làm cho Mỹ Anh xấu hổ thiếu chút nữa không ngẩng đầu nổi, vừa muốn cố gắng phản kháng, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày qua bị hắn áp chế, nhất thời nàng không cam lòng, kết quả là cố gắng trấn định, khí lực trên tay dần dần tiêu tán đi, thanh âm cũng trở nên mềm nhẹ  --

“Thất gia, Thất gia...... Hiện tại không nên? Lúc này là ban ngày ban mặt, nếu để cho bọn hạ nhân nghe thấy, thiếp thân về sau làm sao làm người đây?”

“Không quan hệ......” Hắn đang chôn mặt ở gáy của nàng, thanh âm nghe qua có chút rầu rĩ ,“Ta không quan tâm là ban ngày hay là đêm tối --”

Vừa dứt lời, tay hắn bỗng nhiên xoa nhẹ thắt lưng của Mỹ Anh, bàn tay bắt đầu di chuyển.

Hô hấp của Mỹ Anh bỗng dưng có chút hỗn loạn, nhưng tâm của nàng càng loạn hơn.

 

“Thất gia......” Nàng nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

 

“Hử.” Hắn vẫn không ngẩng đầu lên, đôi môi dường như đang chuyên chú hạ xuống da thịt mềm mại trắng nõn của nàng.

 

“Thất gia, ngài không ghét bỏ thiếp sao?” Mỹ Anh rầu rĩ nói, “Bộ dáng thiếp  đáng sợ như vậy, mọi người tránh không kịp...... Thất gia không chê xấu xí, không biết ngài có khó chịu không?”

 

Nghe vậy, hắn rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng tràn ngập ý cười, đôi mắt cũng tỏa sáng: “Dung nhan của Hoàng tử phi tuy rằng hiện nay bị hủy, nhưng mà từng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nhất định là tuyệt mỹ vô song? Có thể được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm bạn, vi phu còn mong gì hơn?”

 

Lời này dường như bên ngoài nghe rất hay, nhưng Mỹ Anh nghe được trong lời nói rõ ràng ẩn chứa thâm ý, không chờ nàng phản ứng lại, hắn bỗng nhiên vươn tay ra, lấy đi khăn che mặt của nàng: “Cho nên, về sau đối mặt với ta, nàng không cần phải lấy khăn lụa mỏng che mặt.”

 

Mỹ Anh tuy trong lòng buồn cười nhưng bề ngoài lại tỏ ra đáng sợ, chớp chớp con mắt duy nhất còn sót lại, không bao lâu sau đôi mắt bắt đầu ẩm ướt, nàng bĩu môi rồi anh anh khóc lên.

 

Biểu tình trên mặt Thái Nghiên trở nên có chút nghiền ngẫm, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.

 

“Ta còn tưởng rằng Thất gia là một chính nhân quân tử thật sự, ôn nhu như ngọc, đối nhân xử thế rất tốt, là người đáng giá 

để phó thác chung thân ...... Nhưng mà hôm nay lại vạn không ngờ Thất gia lấy dung mạo thiếp để đùa cợt...... lại còn khi dễ thiếp như thế này...... Như vậy thiếp sống ở trên đời này còn có ý nghĩa gì......”

 

Thái Nghiên nhìn người dưới thân mình khóc lóc thảm thương, chân mày khẽ nhướng lên, bộ dáng vẫn ung dung như cũ.

 

Vì thế Mỹ Anh khóc lóc càng lợi hại, khóc sướt mướt cho đến khi hắn phải rời khỏi nàng, nàng lại lấy khăn che mặt đem che khuất khuôn mặt mình rồi tiếp tục khóc. Ngẫu nhiên khi nàng liếc về phía hắn, lại phát hiện hắn cúi đầu lấy tay chống mặt, không thấy rõ là biểu tình gì, nhưng Mỹ Anh nhìn ánh mắt hắn, cảm thấy hắn hình như đang cười.

 

Hắn...... Đang cười sao? Mỹ Anh một bên tinh tế quan sát hắn, một bên bất động thanh sắc lui xuống cuối giường, trong lòng thần tính toán.

 

Không ngờ hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt như trước vẫn ôn nhuận vô hại, nhưng khi bắt gặp nơi Mỹ Anh đang ngồi, sắc mặt hắn hơi thay đổi.

 

Mỹ Anh vẫn khóc anh anh, nhưng khi nhìn theo ánh mắt hắn nàng bỗng đỏ mặt --

 

Màu xanh phía trên giường hiện rõ một vệt đỏ tươi, kéo dài tới chỗ nàng đang ngồi -- đúng là nguyệt sự đột nhiên đến!

 

Giờ phút này, trên mặt Thái nghiên rốt cục hiện rõ sự buồn cười không che dấu.

 

Mỹ Anh nhịn không được sự xấu hổ, bụm mặt cúi đầu nức nở một tiếng.

 

 

Hắn ho khan hai tiếng, che dấu ý cười, lại ngẩng đầu lên xem nàng: “Thân thể nàng khỏe không? Hôm nay theo ta lên Lăng Tiêu sơn một chuyến.”

Trên đường đi lên Lăng Tiêu sơn,Mỹ Anh ngồi cùng xe ngựa với hắn.

 

Nàng vừa không biết hắn có chủ ý gì, cũng không có tâm tư lo lắng phỏng đoán, chỉ dựa vào tấm đệm mềm mại phía sau chợp mắt.

 

Nhưng mà, đêm qua thật sự ngủ rất ngon, thế nên hiện nay vô luận như thế nào cũng không thể chợp mắt được, từng cử động của người đối diện nàng đều có thể nghe được rành mạch.

 

Mỹ Anh lặng lẽ mở một con mắt ra, bỗng dưng đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của hắn, suốt trên đường đi ánh mắt của hắn vẫn dừng trên người nàng, trong lòng nàng đột nhiên hơi sợ, rốt cuộc không thể giả vờ nữa, ngượng ngùng cười:“Thất gia, trên núi Lăng Tiêu có gì vậy?”

 

Hắn nở nụ cười nhưng không trả lời câu hỏi của nàng mà vươn tay ra: “Qua đây ngồi.”

 

Trong lòng Mỹ Anh nảy sinh cảnh giác, sau một lát do dự, vẫn là qua ngồi cạnh hắn.

 

Không ngờ vừa mới ngồi cạnh bên người hắn, bàn tay đột nhiên bị hắn nắm chặt, lập tức ngón tay thon dài của hắn xoa bụng dưới của Mỹ Anh, hơi dùng lực nâng lên mặt nàng cách một tầng lụa mỏng hướng về phía mình.

 

“Gả cho ta nàng cảm thấy ủy khuất sao?”

 

Thình lình thốt ra một câu như vậy, Mỹ Anh hơi ngẩn người, nhìn thấy trên mặt hắn nụ cười trước sau như một, nàng liền hé miệng khẽ cười lên tiếng: “Thất gia làm sao ý nghĩ như vậy? Tướng mạo Thất gia như vậy, không ghét bỏ thiếp là vạn hạnh của thiếp, không phải sao?”

 

Hắn cũng lập tức cười khẽ một tiếng: “Vậy là tốt rồi.”

 

Mỹ Anh vừa thấy nụ cười trên mặt hắn, không biết vì sao trên lưng lạnh toát, còn chưa phục hồi tinh thần lại, đột nhiên bị hắn tháo khăn che mặt xuống, lập tức một đôi môi mềm mại tiến đến ngăn chặn miệng của nàng.

 

Trong lòng Mỹ Anh còn muốn cùng hắn ganh đua cao thấp, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là nữ nhi, lúc này bị hành động bất thình lình của hắn dọa  làm cho toàn thân cả kinh cứng ngắc.

 

Thái Nghiên lúc đầu cũng chỉ là hôn nhẹ nhưng không ngờ tới hơi thở của nàng, hương vị của nàng lại hấp dẫn mê người đến như vậy, trong lúc nhất thời có chút khắc chế không được, nhiệt tình nuốt lấy lời lẽ của nàng, làm cho hô hấp cả hai hòa chung lẫn nhau.

 

Bên ngoài xe ngựa ngoại, tiếng người trên đường ồn ào, mà bên trong xe ngựa, hai người đều chìm sâu trong cảm giác của chính mình.

 

Mỹ Anh rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhìn ánh mắt tuấn lãng của hắn gần ngay trước mắt, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, vươn cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, thừa nhận sự chiếm đọat của hắn đồng thời cũng thử đáp lại hắn.

 

Vật ngon dâng lên tận miệng làm sao hắn bỏ qua cho được, một tay nâng gáy của nàng, tay còn ôm lấy thắt lưng của nàng, đẩy nàng ngã xuống chiếc giường mềm trong xe.

 

“Thất gia......” Đúng lúc này, Mỹ Anh dùng sức xoay đầu, cuối cùng là rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, trong mắt vẫn còn vương dại dấu vết mê đắm, tiếng nói mềm mại ngọt ngào, “Thất gia khẩn cấp như vậy sao? Biết rõ thiếp thân mình không khoẻ......”

 

Thái Nghiên nhắm mắt cười nhẹ một tiếng, sau khi mở mắt ra, trong mắt đã khôi phục lại sự trầm tĩnh: “Đúng rồi, là ta nhất thời vong tình.”

 

Ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía Mỹ Anh, nhưng không cho nàng biết được hắn đến tột cùng muốn làm gì.

 

Tránh né ánh mắt hắn, Mỹ Anh cảm giác chính mình hơi có chút run lên, nhiệt độ trên mặt vừa mới hạ xuống đột nhiên lại tăng lên.

Lên núi thật ra vì tham kiến Thái Hậu.

 

Trên núi rét lạnh, trên người Mỹ Anh phủ áo khoác thật dày, đứng trước  sơn miếu đánh giá nơi này quả thật rất yên tĩnh.

 

Nàng không biết vì sao vị Thái Hậu Bắc Mạc này, cũng ngụ tại ngôi chùa cổ trên núi, giống ngoại tổ mẫu của nàng. Ngoại tổ mẫu từng nói qua một câu “Cảnh còn người mất, đồ tăng thương cảm”, lại không biết ở nơi đây vị Thái Hậu này mang nỗi lòng hoài niệm điều gì?

 

“Vào đi.” Ở trước đại điện, Mỹ Anh dừng lại không đi vào mà xe lăn của Thái Nghiên đã vào đến cửa đại điện, vươn tay hướng về phía nàng.

 

Trong thâm sơn, trống chiều chuông sớm, hoàn cảnh như vậy thật sự là rất im lặng, im lặng đến mức làm người ta hít thở không thông.

 

Mỹ Anh chán ghét không khí yên tĩnh như vậy, trong lòng cũng trầm tĩnh xuống, không có một chút hưng phấn nào, theo hắn cùng nhau vào đại điện.

 

Theo con đường thông qua hậu viện, xe lăn của hắn đi chuyển liên tục, có thể thấy được là thường đến nơi này. Cho đến khi đến một thiện phòng yên tĩnh phía trước, hắn mới ngừng lại, thanh âm thanh nhuận vang lên: “Tôn nhi tới thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”

 

Mỹ Anh đứng sau xe lăn của hắn, trong lòng cũng không khỏi sinh ra cảm giác tò mò, lẳng lặng nhìn về cửa phòng đang đóng chặt.

 

Một tiếng “Chi nha” rất nhẹ vang lên, cửa phòng mở ra, vị Thái Hậu mà Mỹ Anh chưa bao giờ gặp mặt qua rốt cục chậm rãi xuất hiện ở trước mắt nàng.

 

Nữ tử trước mắt, quần áo trắng như tuyết, quần lụa mỏng, suối tóc đen tuyền, tay áo bay bay, dung nhan tuyệt mỹ, bộ dáng chỉ hơn bốn mươi, nhưng đây chính là Hoàng tổ mẫu của Thái Nghiên, Thái Hậu đương triều!

 

Tim Mỹ Anh có chút đập mạnh và loạn nhịp, tinh thần rối loạn.

 

Cho đến khi Thái Nghiên quay đầu lại, nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại, sau một lát suy nghĩ hành lễ nói: “Tôn tức bái kiến Hoàng tổ mẫu.”

 

Khóe miệng Thái Hậu tràn ra ý cười nhạt nhẽo: “Đây là Mỹ Anh quận chúa sao?”

 

“Đúng vậy thưa Hoàng tổ mẫu, đây là nương tử của Lão Thất.” Thái Nghiên cười nhắc nhở.

 

Lúc này, ý cười Thái Hậu càng sâu sắc hơn, đưa tay kéo Mỹ Anh qua, cao thấp đánh giá một phen, sau đó ánh mắt dừng lại ở tấm lụa mỏng trên mặt Mỹ Anh, quay đầu nhìn về phía Thái Nghiên: “Ta xem đây là một đứa nhỏ điềm tĩnh, Lão Thất, ánh mắt ngươi quả không sai.”

 

Điềm tĩnh!

 

Lần đầu tiên Mỹ Anh nghe từ này xuất hiện ở trên người mình, sau một lúc lâu kinh ngạc mới hồi phục tinh thần.

 

Trên mặt Thái Nghiên xuất hiện nụ cười ý vị thâm trường: “Hoàng tổ mẫu thích là tốt rồi.”

 

Hắn tựa hồ có cảm tình vô cùng tốt với Thái Hậu, nhưng mà chùa chiền trống chiều chuông sớm đối với Mỹ Anh mà nói là một loại tra tấn. Nàng không thể chịu nổi sự yên tĩnh như vậy, nàng thích nơi phồn hoa náo nhiệt, nơi không bị quên đi, nơi không có cảm giác cô tịch.

 

Vì thế ngày hôm sau, thừa dịp Thái Nghiên đi hầu Thái Hậu đọc kinh buổi sáng sớm, nàng phủ thêm áo khoác, nói là muốn đi dạo xung quanh chùa, không cho thị nữ theo hầu, tự mình đi ra bên ngoài.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny