Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong, Mỹ Anh một mình đi dạo trong đình viện, tìm một lương đình ngồi xuống, lẳng lặng suy nghĩ.

“Anh Anh, ta thật không nghĩ tới nàng lại gả cho Lão Thất.”

Đang ngây người suy nghĩ, bỗng nhiên có người đi vào lương đình, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Tử Ngạn không giỏi che dấu cảm xúc bản thân, bởi vậy lúc này mặc dù hắn đang cười nhưng Mỹ Anh liếc mắt liền nhìn ra được sự lạnh lẽo trong mắt hắn. Về điểm này, hắn cùng Thái Nghiên tương phản thật lớn.

Cũng chính bởi vì vậy, ở trước mặt hắn Mỹ Anh cũng không che dấu bản thân: “Dù sao cũng phải gả , gả cho ai lại không giống nhau.”

“Ta còn tưởng rằng tâm cao khí ngạo như Anh Anh, nếu gả nhất định phải là nam tử cao nhất quý nhất, ưu tú nhất nhất thế gian,.”

Mỹ Anh nhịn không được cười khẽ một tiếng :“Nam tử trên thế gian này đều như nhau cả thôi.”

Tử Ngạn nao nao, trên mặt che dấu không được sự mất mát, nhưng sau một lát, vừa cười vừa nói: “Cũng may Lão Thất cũng không tệ, ta nghĩ hắn sẽ đối với nàng  tốt. Nhưng Anh Anh, mặt của nàng, vì sao......”

“Sụyt --” Mỹ Anh đem ngón trỏ để lên môi, cười cười, “Tử Ngạn, huynh sẽ giữ bí mật cho ta, có phải hay không?”

“Đó là hiển nhiên.” Tử Ngạn gật đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay hơi phiếm hồng của nàng, bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, quả nhiên cảm thấy bàn tay nàng lạnh lẽo, nhịn không được nhíu nhíu mày, “Sao nàng vẫn không biết chiếu cố chính mình như vậy?”

Tay hắn thập phần ấm áp, bị hắn nắm như vậy, Mỹ Anh cảm thấy chút không chỗ nào là không ổn, cùng hắn nhìn nhau cười, bỗng nhiên lại nhớ những chuyện trước đây nên mềm giọng cùng hắn đùa giỡn.

Hắn vẫn là một thiếu niên đơn thuần như vậy, thế giới của hắn cùng nụ cười của hắn đơn thuần và ấm áp, Mỹ Anh tìm thấy trên người hắn lòng trung thành không lý giải được.

Mỹ Anh cùng hắn nói chuyện hồi lâu, bỗng nhiên trong lúc đó nảy sinh xúc cảm, cười nói: “Tử Ngạn, thế giới của huynh trừ mẫu thân của huynh cùng kinh Phật, còn có cái gì khác không?”

“Còn có Anh Anh.” Ánh mắt thiếu niên tinh thuần, nhìn vào đôi mắt nàng sau làn lụa mỏng, trịnh trọng tuyên bố.

“Tử Ngạn?” Mỹ Anh kinh ngạc, lập tức lại nhịn không được nở nụ cười, “Ta trong lòng huynh được xem là gì?”

“Anh Anh trong lòng ta cũng chỉ là Anh Anh.”

Mỹ Anh cực kỳ thích ánh mắt tinh thuần của hắn, thế nên khi nghe lời nói đó thốt ra từ miệng hắn, Mỹ Anh hoàn toàn không có cảm giác phản cảm, cả người chỉ cảm thấy thoải mái, tiếp tục đùa giỡn với hắn không cần biết đến thời gian, mãi cho đến gần đêm khuya mới trở lại phòng.

Trong phòng một mảnh tối đen, không nhìn thấy cái gì, Mỹ Anh vừa định gọi người đến đốt đèn, lại đột nhiên nhớ tới Thái Nghiên, trong lòng nhất thời suy nghĩ khác, liền sờ soạng đi vào phòng.

Trong phòng cực kỳ im lặng, ngay cả tiếng hít thở của hắn Mỹ Anh cũng không nghe được, giống như trong phòng không có ai cả.

Nhưng nàng cũng không muốn chứng thực hắn thật sự có trong phòng hay không, bởi vậy nàng chỉ ngồi xuống bên cạnh bàn. Trong phòng tất nhiên là ấm áp hơn bên ngoài, nhưng bất thình lình ấm áp như vậy lại nhất thời làm cho Mỹ Anh cảm thấy trên người có chút mệt mỏi, cũng bởi vì nguyệt sự nên bụng hơi trướng đau.

Bỗng dưng, trong bóng đêm vang lên thanh âm của Thái Nghiên, rõ ràng là cực kỳ thanh tỉnh , tựa hồ còn lộ ra vài phần lo lắng.

Mỹ Anh trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hắn vẫn chưa ngủ , hơi do dự một lát, cuối cùng đứng dậy đi về phía giường.

Vừa đến bên giường, đột nhiên hắn bắt lấy tay nàng, ngay sau đó âm thanh khẽ thở dài vang lên: “Biết rõ thân mình không khoẻ lại còn mải nói chuyện ở bên ngoài đến bây giờ? Đi lên đây, ta sưởi ấm cho nàng.”

Mỹ Anh tưởng như đang nằm mơ  -- thanh âm ôn nhu như nước thế kia phải chăng là  của Thất hoàng tử Thái Nghiên thâm sâu không lường được?

Nàng còn chưa phục hồi tinh thần, tay hắn hơi dùng lực làm cho nàng thuận thế nằm xuống giường.

Trong chăn rõ ràng vẫn lạnh lẽo, Mỹ Anh có thể cảm giác được chỉ có trong ngực hắn mới tỏa ra nhiệt độ, trong lòng không biết vì sao căng thẳng, xoay người đưa lưng về phía hắn, thản nhiên nói: “Thời gian không còn sớm, Thất gia nên ngủ đi.”

“Nàng cũng biết thời gian không còn sớm sao?” Rõ ràng là ngữ điệu vô cùng bình thường nhưng thái độ hắn tựa tiếu phi tiếu nên cuối cùng câu nói kia dường như ẩn chứa ý tứ vô tận.

Mỹ Anh chưa kịp lý giải câu nói kia tột cùng có ý nghĩa gì thì đột nhiên nhận thấy tay vòng qua thắt lưng mềm mại của nàng ra, bàn tay tiến vào trong áo lót của nàng!

“Thất gia --”

“Đừng nhúc nhích.” Thanh âm của hắn rõ vang lên bên tai nàng, lộ ra vẻ ôn nhu cùng ái muội vô cùng, “Nơi này đau có phải hay không? Ta ôm nàng, nàng có khỏe hơn chút nào không?”

Bàn tay to lớn ấm áp của hắn đặt trên bụng bằng phẳng của Mỹ Anh, cả người nàng cứng ngắc không nhúc nhích, kiệt lực nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, nhưng hai má vẫn không nhịn được nóng lên.

Không thể phủ nhận, tay hắn thật sự có tác dụng rất lớn, tựa hồ có một dòng nước ấm xuyên qua thân nàng, đau đớn cũng tan đi, thật sự là cực kỳ thoải mái.

Mỹ Anh cảm thấy thoải mái cả người nên mơ màng ngủ.

“Nàng chưa từng quen biết ta, không hiểu chút gì về ta nhưng vẫn để cho ta tiếp cận nàng, chẳng lẽ trong lòng nàng không có một chút để ý nào sao?”

Đột nhiên trong lúc đó bên tai nàng truyền đến âm thanh của hắn, nhưng không cách nào giải thích được cảm xúc ẩn chứa trong đó. 

Trong đầu Mỹ Anh nhất thời sáng tỏ, cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ta là người của Thất gia, thân mình cũng là của ngài, còn có điều gì phải nghi ngờ đây?”

Thái Nghiên cười khẽ một tiếng nói:“Cái gì cũng đều là của ta, cho nên sẽ không để ý ư? Nghe ra có chút không cam lòng?”

Hắn đưa ra câu hỏi đồng thời bàn tay đặt trên bụng Mỹ Anh bỗng nhiên hơi đi chuyển, chậm rãi đi lên phía trên, hướng về phía trái tim nàng như muốn khám phá xem nơi đó như thế nào.

Thân mình Mỹ Anh lại lần nữa trở nên cứng ngắc.

Thế nhưng bàn tay hắn đã tiến đến ngực của nàng, ngón tay thon dài dường như vô tình lướt qua da thịt trắng mịn, mềm 

mại chứa đựng cảm giác quyến luyến nói không nên lời.

Thân thể của nàng phản ứng thành thực hơn suy nghĩ của nàng, Mỹ Anh cảm thấy trên người một trận tê dại, nhịn không được hơi thở trở nên hổn hển.

Bên tai của nàng vang lên tiếng cười trầm thấp của hắn.

 

Mỹ Anh đột nhiên bừng tỉnh ngộ, cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại âm thầm hạ quyết tâm -- không, nàng không chịu thua như vậy.

 

Mỹ Anh hơi dùng sức tránh né, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, lập tức xoay người nhẹ ghé trên ngực hắn, thanh âm mềm mại động lòng người: “Nhìn không ra, Thất gia có lúc thật xấu xa ......”

 

“Sao?” Hắn cười nhẹ, “Ta  xấu xa như thế nào?”

 

Mỹ Anh cười mà không đáp, ngón tay mảnh khảnh di chuyển trên ngực hắn.

 

Hô hấp của hắn bỗng nhiên có chút dồn dập, yết hầu cũng bắt đầu nổi rõ, nhưng vẫn duy trì nụ cười như cũ: “Như thế nào?”

 

Hai người mặt đối mặt, trong phòng nội tối đen như mực nhưng Mỹ Anh vẫn có thể thấy ánh mắt hắn sáng ngời, giống nhau hai ngọn lửa nhỏ đang cháy sáng.

 

Khóe miệng Mỹ Anh gợi lên ý cười, cũng không lên tiếng, tùy ý hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi gối đầu lên vòm ngực nóng như lửa của hắn.

 

Bầu không khí ái muội không thể nói rõ trong phòng chậm rãi lưu động, không khí dường như bị hút hết đi, giống như ngay sau đó sẽ gặp thiên lôi địa hỏa hoà lẫn vào nhau.

 

“Thiếp thật sự muốn hầu hạ Thất gia chu đáo, nhưng mà thiếp cái gì cũng không biết......” Lời nói của Mỹ Anh nhu thuận, ngón tay cũng không an phận vẽ những vòng tròn trên ngực hắn.

Hắn bắt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của nàng, thuận thế đặt trên môi mình, ánh mắt phát sáng: “Vậy thì...... Muốn ta dạy cho nàng sao?”

 

“Thất gia vui lòng chỉ giáo, thiếp dĩ nhiên vô cùng cảm kích.” Mỹ Anh rũ mắt xuống, nhịn không được cười khẽ,“Nhưng mà Thất gia cũng không phải không biết, hiện nay thiếp không tiện...... Nói vậy Thất gia cũng sẽ không ép buộc thiếp thân, có phải hay không?”

 

Đôi mắt đen láy của Thái Nghiên đang tỏa sáng trong nháy mắt đã mất đi ánh sáng.

 

Trong lúc hắn lâm vào trầm mặc, khóe miệng Mỹ Anh hiện lên ý cười không che dấu.

 

“A.” Hắn rốt cục cũng bật cười, chậm rãi nắm lấy cằm Mỹ Anh,“Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian.”

 

Đó là lần duy nhất Mỹ Anh có cảm giác vui mừng khi chiếm thế thượng phong kể từ khi gặp gỡ hắn cho đến nay, giống như một đội quân trong một cuộc chiến trường kỳ rốt cục có một ngày vang lên tiếng trống làm tinh thần hăng hái,  vượt qua muôn vàn khó khắn, đánh trận càng thêm hăng hái.

 

Đêm hôm đó nàng ngủ vô cùng tốt, bụng trướng đau cũng không còn khó chịu, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cảm giác được có một bàn tay ấm áp vẫn đặt ở nơi đó.

 

Ngày hôm sau lúc nàng tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy bóng dáng Thái Nghiên đâu.

 

Mỹ Anh chậm rãi xoa bụng đã không còn trướng đau nữa, nhìn về chiếc gối mềm phía bên cạnh hơi hơi lõm xuống, cảm thấy đêm qua hư ảo giống như một giấc mộng.

 

Sau khi tự mình rửa mặt chải đầu xong, phủ trên mặt tấm lụa mỏng như trước, Mỹ Anh mới ra khỏi phòng.

 

Ngôi cổ tự vào lúc sáng sớm có mây mù lượn lờ giăng giăng, xa xa truyền tới tiếng chuông ngân nga, trầm bổng, phảng phất nghe như tiếng Phật tổ thì thầm bên tai.

 

Tâm tình Mỹ Anh rất tốt nên đối với bầu không khí yên tĩnh như vậy cũng không chán ghét như ngày hôm qua, bởi vậy đi dạo quanh thiền viện chốc chốc lại dừng bước xem xét chung quanh.

Trong lương đình ở hậu viện, có hai thân ảnh trông giống nhau ngồi đối diện với nhau, chính là Thái Nghiên và Tử Ngạn.

 

Tử Ngạn trong tay nắm một quân cờ màu trắng, nhíu mày nhìn bàn cờ trước mặt.

 

Thái Nghiên tuy rằng lớn hơn hắn ba tuổi, nhưng hắn lại là trưởng bối, Thái Nghiên xưa nay là người rất coi trọng lễ nghĩa tôn ti, cho tới bậy giờ hắn luôn nho nhã lễ độ, nhưng hôm nay không biết vì sao trên bàn cờ từng bước ép sát, cơ hồ xuất chiêu tuyệt sát, muốn dồn Tử Ngạn vào chỗ chết.

 

Tử Ngạn bên này nhíu mày suy nghĩ, bên kia Thái Nghiên lại cực kỳ nhàn nhã thưởng thức trà, không chút để ý liếc mắt về phía bàn cờ, cười khẽ một tiếng: “Thập Lục thúc, làm bậy thì khó thoát.”

 

Tử Ngạn ngẩng đầu liếc nhìn vế phía hắn, cảm thấy câu nói của đứa cháu này tuy ngữ khí thản nhiên nhưng mà lại ý vị thâm trường.

 

Hắn muốn ám chỉ điều gì sao?

 

Tử Ngạn là một người tâm tư đơn thuần làm sao hiểu được lại không muốn hao tốn tâm tư đoán suy nghĩ trong lòng hắn, bởi vậy liền buông quân cờ, cười nói: “Lão Thất, ngươi có điều gì nói muốn nói với ta sao?”

 

Thái Nghiên hơi nhướng mày, nhìn về bàn cờ trước mặt:“Thập Lục thúc có biết vì sao trong ván cờ này ngươi thất bại thê thảm như vậy không?”

 

Tử Ngạn trầm ngâm một lát lại lắc đầu.

 

“Bởi vì có thứ vốn không thuộc về Thập Lục thúc, Thập Lục thúc lại cố tình mơ tưởng tới, như vậy làm sao có thể không thua đây?”

 

Tử Ngạn nghe được nhíu mày, sau một lát mới hiểu được một chút hắn ám điều gì: “Lão Thất, ngươi là nói --”

 

Tuy nhiên không đợi hắn nói xong, Thái Nghiên nhìn về phía sau hắn mỉm cười, ánh mắt ôn nhuận: “Sao lại đến đây? Đêm qua nàng không thoải mái, sao không nghỉ ngơi thêm một chút?”

 

Tử Ngạn xoay người nhìn lại, thì ra là Mỹ Anh, lập tức đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương: “Anh Anh, đêm qua nàng không thoải mái sao?”

 

Mỹ Anh nhớ tới bàn tay đặt trên bụng mình đêm qua nhất thời cảm thấy có chút không được tự nhiên, hơi xoay đầu đi, lại nghe Thái Nghiên nói:

 

“Thập Lục thúc, đây là chuyện khuê phòng, Anh Anh sao lại không biết xấu hổ đề cập với thúc?”

 

Ánh mắt sáng ngời của Tử Ngạn tức thì ảm đạm.

 

Mắt thấy như thế, Mỹ Anh cũng bất chấp, lúc này chỉ còn lại cảm giác đau lòng thốt lên: “Tử Ngạn.”

 

Thái Nghiên đều đem toàn bộ sắc mặt của nàng đặt vào mắt, mắt hơi híp lại, nhặt quân cờ trên bàn cờ lên thưởng thức: “Anh Anh, sao ngay cả tên của Thập Lục thúc cũng kêu? Làm vậy chúng ta có vẻ mất quy củ.”

 

“Ha ha.” Tử Ngạn miễn cưỡng nở nụ cười “Lão Thất, ta cùng với Anh Anh quen biết từ thuở nhỏ, không cần xa lạ như vậy chứ?”

 

“Thập Lục thúc, cấp bậc lễ nghĩa chung quy không thể phá bỏ .” Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Thái Nghiên, ánh mắt hắn dán vào hai người đang đứng đó bối rối một chút, liền quay đầu lẳng lặng sửa sang lại quân cờ.

 

Tử Ngạn cảm thấy xấu hổ nói: “Ta phải đi pha trà cho mẫu thân, cáo từ.”

Nhìn hắn từ từ rời xa, Mỹ Anh chỉ cảm thấy bóng dáng hắn tiêu điều cô đơn, nhất thời có chút không tự chủ được muốn đuổi theo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny