Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đó là câu chuyện của ông và bà con.

Ông lão già ngồi ở hiên nhà bên bờ biển, vừa nhìn cháu gái nhỏ bên cạnh vừa xoa đầu con bé. Cô gái nhìn ông nội gương mặt đã đầy nếp nhăn đang cười hiền hậu với mình rồi lại nhìn ra biển cả xa xôi mà nhớ về người bà quá cố của cô. Cô gái đã ở đây với ông nội từ kì nghỉ hè, cô luôn được nghe ông kể về những câu chuyện ngày xưa, về quãng thời gian ông vẫn còn đi học, vẫn còn là sinh viên, về quãng thời gian... bà cô vẫn còn sống. Cô rất hứng thú khi nghe những chuyện đó, khi mà người đã sinh ra cha mình lại là một người phụ nữ như vậy... người phụ nữ duy nhất khiến ông nội phải lòng. Và cũng là người phụ nữ duy nhất để lại cho ông nội vết thương lòng sâu sắc như vậy...

- Ông nội, ông yêu bà nhiều như vậy. Lúc biết tin bà mất, hẳn ông đã rất đau đớn? – Cô gái khẽ hỏi, ông nội cô thực sự rất yêu bà mà

- Đau. – Ông gật đầu – Ông nội đã thực sự rất đau, lúc đó ông cảm tưởng như muốn chết đi luôn cho rồi. Cảm tưởng như nếu chết rồi ông có thể gặp lại được bà con nơi chín suối. Nhưng rồi... - Ông lão khẽ nở một nụ cười bất đắc dĩ – Ông vẫn còn cha con, bà con đã đi nhưng để lại cha con cho ông, hi vọng rằng ông có thể thay bà yêu thương và chăm sóc cho cha con. Vậy nên ông cũng không còn cảm thấy quá buồn nữa, bởi ông tin bà con vẫn luôn ở bên chúng ta. – Ông mỉm cười nhìn đứa cháu nội, đứa cháu này thực sự quá giống người vợ quá cố của ông

Cô gái cũng gật gù. Người ông này của cô một mình làm gà trông nuôi con kể từ khi cha cô mới lên hai, một mình nuôi dưỡng cha cô nên người. Ông đã dạy cho cha rất nhiều thứ, ông dạy cho cả cô cùng em trai cô những bài học cuộc đời. Ông bảo cái tên của cô đặt trước khi mất, bảo rằng nếu như hai người họ có con gái thì sẽ đặt tên như vậy. Nhưng rồi cha cô ra đời, vậy nên cái tên đó lại được chuyển sang đặt làm tên của cô.

Thiên Ngọc...

Phong Diệp Thiên Ngọc...

- Thiên nhi, 5 giờ rồi, phiền con nhé

- Dạ.

Cô cười nhìn ông rồi đứng lên bắt đầu đẩy xe lăn giúp ông đi dạo quanh bờ biển dài. Bãi biển này là năm ông tròn 60 tuổi đã mua lại từ một nhà đầu tư bất động sản đang cần bán gấp, năm ấy cũng là năm cô lên mười, ông bảo muốn để nơi đây là nơi nghỉ dưỡng khi về già. Gần đây sức khỏe của ông đột nhiên trở lại tốt sau hai năm nằm liệt giường vì bệnh, chỗ này cách bệnh viên Trung Ương khoảng gần một cây số, cách trường đại học của cô khoảng ba cây. Rất thuận lợi cho việc đi lại mà cũng vô cùng yên tĩnh, thoải mái cho người già về đây nghỉ dưỡng.

Hít một hơi căng lồng ngực mùi hương của biển cả, cô nhìn người đàn ông đang nheo nheo đôi mắt đằng sau lớn kính lão nhìn về phía chân trời xa xa. Nơi có quả cầu lửa khổng lồ đang dần dần hạ xuống biển cả mênh mông sâu thẳm cùng những con thuyền nhỏ đang bắt đầu đi từ đất liền hướng biển cả đánh bắt cá tôm tươi. Hàng ngày, cứ đến 5 giờ chiều là cô lại đẩy xe lăn của ông nội đi dạo trên bờ biển này, ngắm hoàng hôn rồi sẽ trở lại dùng bữa.

Sau khi bữa tối kết thúc, hai ông cháu lại cùng ngồi ngoài hiên ngắm sao ngắm trăng nghe đài, rồi ông sẽ lại kể cho cô những câu chuyện thật hay, giảng cho cô những bài học thật bổ ích, hay kể chuyện xấu về lúc cha cô còn bé xíu. Cô sẽ cười khúc khích khi nghe những câu chuyện ông kể, sẽ ngắm nhìn gương mặt ông thỏa mãn vui vẻ khi nhớ lại những câu chuyện năm xưa, rồi sẽ lại thấy trong mắt ông có những nét buồn bã khó nhận biết để thấy rằng ông vẫn còn yêu, vẫn còn nhớ về người bà quá cố của cô đến nhường nào.

Đến 10 giờ đêm, cô đẩy xe lăn của ông trở lại phòng, giúp ông ngồi lên giường rồi chuẩn bị thuốc cho ông uống. Ông ngồi trên giường, nhìn cô cháu gái đang loay hoay chăm sóc mình, trái tim già cỗi không nhịn được mà cảm thấy ấm lòng rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Bằng một giọng điệu dịu dàng nhất có thể, ông nói:

- Thiên nhi, ông nội rất thương con.

Cô đang giúp ông chỉnh lại độ cao của đầu giường, nghe vậy liền cảm thấy rất ngạc nhiên rồi lại mỉm cười, quay sang ôm lấy ông.

- Con cũng rất thương ông, ông nội.

- Con thực sự rất giống bà con, Thiên nhi. Cha con giống ông, em trai con cũng giống ông, chỉ có duy nhất con là người giống bà con. Ông nội hi vọng, sau này con có thể tìm được một người có thể làm cho con thực sự hạnh phúc.

- Con cũng thế, ông nội. Ông nên ngủ đi, cũng muộn rồi.

- Ừ, con ngủ ngon.

- Ông nội ngủ ngon.

Cô gái tắt đèn rời khỏi phòng mà cũng không hề biết rằng đó là gần cuối cùng cô còn được nghe những lời dặn dò từ ông nội.

Sáng hôm sau, Phong Diệp Thần Nông cùng vợ mình là Vân Nguyệt Thiên Ân với con trai Thiên Lâm đến thăm cha. Vừa bước vào nhà, họ đã nghe thấy tiếng khóc nức nở trong phòng cha mình. Hoảng hốt, họ chạy vào thấy con gái lớn – Thiên Ngọc đang gục đầu bên giường ông nội mình mà khóc. Và ở trên giường kia, người đàn ông làm mưa làm gió trên thương trường nền Công Nghệ Thông Tin đang nằm. Hai tay ông đan vào nhau đặt trên bụng, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi còn mang theo nụ cười ấm áp.

Trông ông... tựa hồ như đang ngủ... một giấc ngủ ngàn thu...

Thần Nông đứng trước cái chết của cha mình tựa hồ như cũng không nén được xúc động... Đây là cha anh, người cha mà anh yêu quý, kính trọng nhất đã ra đi rồi... người cha đã một mình nuôi anh, một mình chăm sóc nuôi nấng anh lên người đến thế này đã thực sự ra đi rồi... Nhưng anh cố nén nước mắt vào lòng, bước tới ôm lấy con gái vào trong lồng ngực, để nó vùi mặt vào ngực anh mà khóc nức nở. Anh khẽ nói, giọng nói run run khàn khàn:

- Hãy để ông đi đi con ạ. Con người ta ai cũng phải trải qua Sinh-Lão-Bệnh-Tử, chẳng có ai là sống mã được đâu. – An ủi con xong, anh quay ra nhìn gương mặt yên bình của cha và nói – Cha, cả đời cha đã dành cho con, cho cháu. Giờ cũng đến lúc cha phải nghỉ ngơi về bên mẹ rồi. Cha hãy cứ yên nghỉ nhé, và hãy gửi lời nhắn của con đến cho mẹ. Hãy nói với mẹ rằng... con rất yêu mạ...

Ánh nắng bên ô cửa sổ chiếu đến bên giường bệnh của người đàn ông kia. Một ánh nắng ấm áp đầu đông...

Một ngày đông ấm áp cuối tháng 10, Phong Diệp Thiên Yết qua đời, hưởng thọ 70 tuổi.

...............................

Đi đến một nơi thật yên bình và tĩnh lặng, nơi mà mọi người vẫn thường gọi là thiên đường chính vì vẻ đẹp và sự bình yêu của nơi đây đến lạ kì. Một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc màu đen mượt đang nằm dài trên đồng cỏ, một ánh sáng mờ cả xoẹt qua khiến anh cảm thấy ấm áp.

Ánh sáng huyền ảo ấm áp này khiến anh mở đôi mắt. Một làm gió trong lành thổi vào anh như lời chào mừng đến với vùng đất xinh đẹp này, nơi mà anh chưa từng gặp qua trong suốt cuộc đời mình

- Nơi đây là đâu? – Anh hỏi, mặc dù biết rằng sẽ chẳng ai trả lời câu hỏi của mình, ngoại trừ tiếng chim hót líu lo là âm thanh duy nhất anh có thể nghe thấy

Từ từ, anh đứng dậy, anh cảm thấy cổ họng mình khô rát như thể mình đã không uống một giọt nước nào suốt cả cuộc đời rồi, anh nhìn xung quanh để tìm kiếm một nguồn nước gần đó, may mắn thay, anh tìm thấy một nơi không cách xa lắm. Khuôn mặt anh bừng sáng lên khi anh nhanh chóng chạy đến chỗ nguồn nước và uống thõa mản cơn khát của mình, Ah nó thật trong lành !

Khi anh đã nguôi cơn khát, đôi mắt anh chạm đến bàn tay và anh mở to mắt lên ngạc nhiên khi thấy chúng trông thật non trẻ, chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?

Anh nhanh chóng nhìn xuống dòng nước trong như pha lê để ngắm nhìn chính mình, ồ đây thật sự là anh sao?! Anh đưa tay lên mò mẫn mặt mình để kiểm tra xem đó có thật là mình không.

- Mình đang mơ sao? Anh mơ mộng tự hỏi chính bản thân mình, anh không thể tin được anh trông thật trẻ, anh như đang trở về với tuổi hai mươi, anh nhắm mắt lại tầm mười giây để kiểm tra xem liệu mình có đang nằm mơ chăng, nhưng khi anh mở mắt ra anh thấy mình vẫn đang ở đó, anh tự tán vào má mình để kiểm tra lần nữa nhưng anh chỉ cảm thấy cơn đau trên khuôn mặt, anh hoàn toàn không mơ, nhưng để chắc chắn anh đang ở đâu? Có lẽ nào anh đang ở...thiên đường?!

- C-Cô ấy có ở đây không? Anh tự hỏi chính mình, anh cảm thấy cơ thể mình tràn đầy niềm hứng khởi khi ý nghĩ rằng cô đang ở cùng nơi với anh lướt qua, một nụ cười thật sự anh đã giấu kín kể từ khi cô qua đời hiện rõ lên khuôn mặt anh khi anh gọi tên cô.

- XỬ NỮ...XỬ NỮ!!! - Anh gọi.

- Xử nhi... - Anh lại gọi nhưng không ai trả lời, không có bóng dáng của Xử Nữ, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc. Không phải bây giờ, không phải từ đây về sau!

Anh chạy, tìm kiếm bóng hình mái tóc vàng hét lên tên cô ,không ai biết đã trải qua mất bao lâu, anh đã phá vỡ sự tĩnh lặng của nơi này, anh thở dài ngồi xuống đồng cỏ xanh ngát, có cơ hội nào để anh có thể được gặp cô lại lần nữa chăng? Để được nhìn thấy nụ cười của cô cái mà anh đã tìm kiếm quá lâu rồi? Hoặc anh có còn được nói anh xin lỗi cô thật nhiều , anh đã hối hận biết bao nhiêu?...Anh yêu cô bao nhiêu? Điều đó là không thể, có lẽ cô đã chẳng còn nhớ đến anh nữa rồi, đó sẽ là kết thúc đối với anh.

Nhưng vẫn chưa! Nếu anh thấy cô không nhận ra mình nữa , anh sẽ làm mọi thứ để có thể khiến cô yêu anh lại lần nữa, anh cần sữa chửa lại mọi thứ, anh sẽ làm tất cả vì anh yêu cô rất nhiều.

- Cuối cùng, anh đã ở đây... - Anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng anh khiến trái tim anh dường như lỡ mất một nhịp. - Em đã chờ đợi anh rất lâu rồi... - Anh nhìn xung quanh và thấy một cô gái tóc nâu đang nở nụ cười trong sáng với anh.

Cô vẫn giống như lần cuối cùng mà anh nhìn thấy cô, và vẫn giống như lần cuối cùng anh thấy cô, cô vẫn xinh đẹp hơn mọi vật, không có gì ở cô thay đổi kể từ khi đó.

Tình yêu của đời anh, anh cảm thấy từng dòng nước mắt đang chảy dài trên đôi mắt, ồ chỉ có Chúa mới biết được anh biết ơn Người đến nhường nào khi cho anh một cơ hội được cùng với cô lần nữa.

- X-Xử nhi...Đó là điều duy nhất anh có thể thốt ra, anh không nói nên lời.

- Anata ga inakute sabishii desu...Jagiya... ( Em nhớ anh rất nhiều...anh yêu) - Cô nói đầy hạnh phúc và chạy vòng tay của anh và ôm anh, ôi cô nhớ cái ôm của anh biết bao, - Jagiya...Aishiteru...

- Watashi mo...( Anh cũng vậy) - Anh dịu dàng nói và nhìn vào đôi mắt xanh lá của cô, - Xử Nữ...Anh yêu em - Cuối cùng anh cũng đã có thể nói với cô điều mà anh muốn nói với cô từ lâu, anh cuối cùng đã nói ba từ đó ra khiến đôi mắt cô mở to. Nước mắt lăn dài trên đôi mắt cô khi cô ôm anh thêm lần nữa.

- Jagiya...

- Aishiteru... - Anh hoàn tất câu nói của cô rồi trao cô một nụ hôn tràn đầy say đắm, để khiến cô cảm nhận được tình yêu mà sâu nặng mà anh đã dành cho cô. Để sữa chửa mọi lỗi lầm mà anh đã phạm phải, để cảm nhận được cô một lần nữa.

Và bây giờ, sẽ là mãi mãi, Một lần mãi mãi bất diệt với cô, đó sẽ mãi là một tình yêu vĩnh cửu cùng với cô một lần

nữa....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro