Mùa đông năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Hạ Vi cô yêu Trà Quân Long cả thanh xuân cô chỉ yêu mình cậu bạn ấy.
"Quân Long chàng trai năm nào em yêu giờ đây em đã có được anh"cô nằm trên người người đàn ông khuôn mặt có hạnh phúc nhưng có gì đó trong ánh mắt lẻ loi
Quân Long nhìn cô mỉm cười anh xoa nhẹ mái tóc bóng mượt của cô"xin lỗi,nếu anh yêu em sớm hơn một chút thì có lẽ cả trái tim của em chỉ dành cho riêng anh"
Hạ Vi đưa mắt nhìn người đàn ông khó hiểu,không là ánh mắt năm đó"anh từng là người cô yêu nhất,anh từng là người cô muốn có nhất"

Năm đó.
Trên tay cô cầm mảnh giấy trúng tuyển khuôn mặt ngạc nhiên cùng với háo hức Hạ Vi hét to như để cho cả thế giới biết.
"Ba mẹ con đổ tốt nghiệp...."vẻ vui mừng in trên cả khuôn mặt và vẻ kích động của cô.
"Gì chứ ai đổ tốt nghiệp cơ?"
"Hai đổ tốt nghiệp sao trường thành phố S cơ"
"Đúng đấy em trai à"cô bước đến em người cô gọi là em trai đánh vào vai cậu ấy
"Này nhóc bớt xem thường chị nhóc lại"
"Chằn tinh tôi xem thường đó"cậu lè lưỡi ra trêu chọc Hạ Vi khuôn mặt không phục hiện rỏ ràng.
"Lục Tử Đình em ngồi đó cho chị"cô lao đến như con thú hoang muốn nuốt chửng em trai
"Ba mẹ chằn tinh đánh con,chằn tinh muốn nuốt con...."
"Đứng đó,Chị mà bắt được cưng chết với chị"cô đuổi theo Tử Đình đến cùng cô sẽ không tha cho cậu

Reng Reng.....
"Gì vậy ồn ào quá" cô với tay lấy chiếc đồng hồ đang kêu in ỏi trên bàn tắt nó đi chưa được lây tiếng hét lớn bên tay đã đánh thức cô.
"Chằn tinh,khét rồi còn muốn nướng nữa"là tiếng của thằng em chết tiệt của cô
"Hong đang ngủ,mới thứ 2 mà phá giấc mơ đẹp của chị"Hạ Vi đôi mắt mở không nổi
"Hôm nay là ngày đầu tiên học chị muốn trễ học sao vậy đó,nếu không đi vậy tôi đi trước"Tử Đình thở dài rồi quay lưng bỏ đi nhưng cô lại lên tiếng nói
"Hôm nay mình còn nghỉ mà"cô nhìn bộ đồng phục trên người Tử Đình chợt nhớ ra ngày khai giảng trường
"Kệ bà tôi đi"Tử Đình quay lưng bỏ đi nhưng bị cô khoác chặt cổ
"Này đợi chị"cô phóng nhanh đến tủ đồ lấy bộ đồng phục trắng tinh được ủi thằng gọn gàng
Tiếng nước chảy ào ạt tiếng hét lớn của cô"lạnh quá sao nước hôm nay lạnh thế"
"Kem đánh răng đâu rồi"Tử Đình thở dài bất lực
"Kem đánh răng em để ở trên tủ ngăn đầu"
"Em đi trước"cậu quay lưng bước đi tiếng gọi của cô lại vang lên
"Tử Đình chị quên khăn tắm lấy giúp chị"Tử Đình thở dài cảm thán vài câu
"Bà chằn tinh bà ngốc như vậy ai mà yêu nổi bà đây"
"Chắc không ai thèm cưới một con chằn tinh hậu đậu như bà về đâu" cậu đem khăn tắm cho cô rồi quay đi bước đến cửa thì Hạ Vi đã chạy đến khoác cô cậu.
"Này em trai dám nói chị hong ai dám lấy sao"
"Đi học thôi"Tử Đình bất lực đi xuống lấy xe
"Chào ba,mẹ con đi học"Hạ Vi háo hức trên khuôn mặt không giấu được nụ cười
"Con đi học"
"Lên xe không lên tôi bỏ bà chị luôn giờ"

Sáng sớm.
Những giọt sương sớm còn đọng lại trên tán lá câu,không khi mắt lạnh của từng giọt sương chưa tan tiếng ve kêu ra rả như đang chào đón ngày mới,tiếng chim thi nhau phát lên những thanh âm trong trẻo
"Nhìn trời nhìn đất gì thế"Tử Đình đang chen vào dòng suy nghĩ của cô
"Không thấy sao bầu trời thật đẹp đó không biết tận hưởng gì cả"
"Chằn tinh bà nặng như heo vậy tôi chảy xe chở bà mà bà kêu tôi tận hưởng bà lên đây chở để tôi tận hưởng"Hạ Vi chợt nhận ra rồi mỉm cười nhìn đứa em làm vệ sĩ của mình
"Em trai của chị là tuyệt vời nhất"Hạ Vi nịnh nọt cậu em trai cô không muốn phải đạp xe đâu

Đến rồi
Hạ Vi choáng ngợp khung cảnh trước mắt thật rộng nó khác hẳn với ngôi trường cô từng học
"Nè "cô giật lấy balo Tử Đình không chờ cô nói gì thêm cậu đã vụt mất hút
"Thằng này"Hạ Vi thở dài rồi vui vẻ bước vào cổng trường.
"Này này em kia"tiếng gọi từ đâu vang lên làm cô cả hồn bay bổng của cô nhập lại.
"Em kia em tên gì,lớp nào sao giờ vẫn còn ở đây"người đàn ông trước mắt mặt sơ mi trắng cùng với quần tây vẻ rất nghiêm khắc.
Hạ Vi lo lắng cô đôi mắt tỏ ra đáng thương nhìn người trước mắt"thầy em xin lỗi,tha cho em đi ạ"
"Em tên gì,học ở lớp nào"người đàn ông nghiêm khắc đó vẫn hỏi một mực tên cô bất kể cô cầu xin rất nhiều
Từ đằng xa
Chiếc xe road bike chạy tới tiếng thắng xe ngay trước mặt cô,cậu con trai nhìn Hạ Vi.
"Thầy cậu ấy bị sao thế"cậu con trai nhìn vào tôi rồi nói
"Bạn ấy trễ giờ vào lớp"người đàn ông nghiêm khắc đổi ánh nhìn quá cậu
"Trường mình có quy định là 7h30 tất cả phải vào lớp"trước lời nói của thầy vẻ nghiêm khắc đó cậu ấy không chút sợ hải nào cả
"Trong lịch trình đi học của chúng em để là 7h45 mới bắt đầu học chúng em đều là học sinh mới thầy có thể bỏ qua cho em và bạn"Hạ Vi nhìn cậu bạn trước mắt
"Superman,cậu ấy là Superman... "ánh mắt chiếm hữu thể hiện rỏ trên khuôn mặt cô
Luyên huyên rồi thấy nghiêm khắc cũng cho qua thầy không còn hỏi tên tôi nữa chiếc xe bắt đầu chạy trước mắt cô,cô thấy bóng lưng của cậu con trai thật rất ngầu

"Superman cậu tên gì,cậu ấy lớp mấy" bước lên cầu thang cô chỉ nghĩ đến cậu bạn khi nãy đã cứu cô một mạng
Lớp học 10C6 tiếng nói chuyện của mọi người có lẽ đã vào lớp đông đủ ai cũng có một chỗ ngồi cho riêng mình,Hạ Vi quan sát chỉ còn mỗi một chỗ duy nhất dành cho cô,còn sự lựa chọn sao,cô thật không còn sự lựa chọn là do cô vào trễ cơ.
"Xin lỗi tớ có thể ngồi đây cùng cậu"cậu bạn nhìn cô khuôn mặt ửng đỏ như trái mận chín cô ngồi xuống cậu ấy cũng không nói gì có lẽ là đồng ý mà nếu không đồng ý cô cũng ngồi không còn chỗ nào cho cô ngồi nữa cả
"Cậu ấy thật đẹp trai,đôi mắt thật rất hút luôn"Hạ Vi lại lộ ra vẻ mê trai của mình đúng cô rất mê trai.
Cô kéo tay áo cậu bạn cùng bàn làm quen"chào cậu tớ là Hạ Vi,mình làm quen nha!"cậu bạn nhìn cô khuôn vẫn đỏ ửng nói chuyện lấp bắp "tớ tên......"Hạ Vi thấy khác thường cô lo cậu ấy cảm cô chạm tay vào trán cậu bạn cậu ta lập tứ xoay người đi tránh ánh mắt của cô
"Xin chào tớ là Tiêu Việt,làm quen nha "cậu chạm vào lưng cô,Hạ Vi xoay người nhìn Tiêu Việt cậu bạn ngồi sao cô,cậu ấy luôn mỉm cười có lẽ rất thân thiện
"Tớ là Hạ Vi,rất vui khi quen bạn nha"có lẽ rất hợp nhau cô và Tiêu Việt rất giống nhau cậu ấy luôn cười cô cũng thích cười luyên huyên với Tiêu Việt cô cũng quên mất thời gian luôn
"Cả lớp đứng"tiếng ho to của cô bạn nào trong lớp làm cô ngạc nhiên như thế cũng báo hiệu là chủ nhiệm vào.
Áo sơ mi xanh cùng với quần tây nghiêm chỉnh làm Hạ Vi ngạc nhiên
"Là thầy sao,không phải cô sao"
"Xin chào cả lớp,thầy tên Xuân Thành tiếp nhận lớp của các em"thầy có khuôn mặt rất hiền chắc cũng không quá lớn cũng chỉ mới nhận lớp ngày đầu nên còn ấp úng thầy cứ nắm mãi chai nước bên cạnh thôi.
"Các em giờ thầy sẽ bầu ban cán sự lớp các em cùng thầy bỏ phiếu nha"
"Thành Viện"một cô bạn nói to lúc này cô mới để ý đúng thật Thành Viện rất thích hợp làm chức lớp trưởng này khi nãy cậu ấy cũng là người tập hợp lớp,rất chu đáo ánh mắt đã thể hiện vẽ lãnh đạo.
"Bạn Thành Viện có ai còn có bầu cử khác không"
"Vậy cùng thầy bỏ phiếu"
"Thành Viện,Thành Viện...... "
"Số phiếu của Thành Viện rất nhiều bạn Thành Viện làm lớp trưởng nha"Thầy Xuân Thành nhìn cô bạn Thành Viện gật đầu
"Để phụ giúp lớp trưởng cùng thầy bầu cử lớp phó"
"Thầy ơi thầy chọn trong danh sách đi ạ"nghe thế Hạ Vi cảm thấy bất an tuy cô ngu ngốc nhưng do may mắn điểm đầu vào của cô cũng không phải không cao thầy quan sát một hồi trong danh sách
"Lục Hạ Vi "cô ngạc nhiên đứng phăng dậy
"Thôi thầy"giọng cô rất to cả lớp chuyển trọng tâm về phía cô,mất mặt cô mỉm cười rồi hạ thấp giọng
"Em hong có khả năng đâu ạ"Xuân Thành nhìn cô rồi mỉm cười 
"Vậy em có thể nào chọn một bạn nào thích hợp với chức lớp phó này thế em không"Hạ Vi đảo mắt xung quanh từng người rồi cô dừng anh mắt lại ở cậu bạn cùng bàn
"Em có rồi ạ,em bầu cử bạn ngồi cạnh em"cậu bạn cùng bàn cô với ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô đôi mắt mở to kèm theo sự bất ngờ không thể tả cô cũng nhìn cậu cũng hối hận thật sự nhưng cô không còn cách nào khác cả đành phải cho cậu gánh thôi.
Hạ Vi nói tiếp "em nghĩ lớp trưởng đã là một bạn nữ thì lớp phó làm bạn nam thì sẽ phù hợp hơn ạ"
Xuân Thành mỉm cười rồi nhìn vào danh sách gật đầu"Hà Di Trạch lớp phó em hỗ trợ cùng Thành Viện quản lý lớp nha"Di Trạch vẫn chưa hết bất ngờ cậu vẫn to mắt nhìn cô,giao tiếp ánh mắt cô nhìn cậu hối lỗi cô kéo kéo vạt tay áo cậu.
Tiêu Việt nhìn cô mỉm cười rồi lại xoay người gọi Di Trạch"cậu giỏi mà được bầu làm lớp phó rất hân hạnh rồi"lời nói cứu rỗi của Tiêu Việt cô mở to mắt liên tục gật đầu
"Vậy nha lớp phó lao động là Lục Hạ Vi nha"tiếng thầy bây giờ mới chui lọt vào tai cô nhưng sao thế cô nói to
"Lớp phó lao động em sao thầy"Xuân Thành nhìn cô gật đầu
"Em khi nãy đã gật đầu đồng ý"Hạ Vi ngạc nhiên mắt cô mở to thật rất bất ngờ cô đã đồng ý sao khi nào thế?
Cô khi nãy có gật đầu nhưng không gật đầu với thầy biết sao giờ khuôn mặt míu xịu ngấm ngầm không đồng ý nhưng đã quá trễ
"Vậy nha buổi học kết thúc các em về chuẩn bị mai đi học đúng giờ"
"À cán sự lớp cho thầy một chút thời gian"
"Thành Viện, Di Trạch, Hạ Vi đi theo thầy"Hạ Vi cô khuôn mặt chán nản bước theo Di Trạch cùng Thành Viện cô không ngờ chạy gà không khỏi chó mà.

Phòng họp giáo viên
"Các em ngồi đi"Xuân Thành kéo ghế rồi ngồi xuống chúng tôi theo đó cũng ngồi xuống Thành Viện tiếp đó tới cô và Di Trạch
Xuân Thành mỉm cười rồi nói"thầy có điều muốn hỏi ý kiến của các cán sự lớp,các em nói thầy sẽ sắp xếp chỗ ngồi của các em hay là chỗ ngồi hiện tại"
Lúc lâu
Không thấy Thành Viện và Di Trạch trả lời,Hạ Vi lên tiếng"em thấy sắp xếp chỗ ngồi không quan trọng,đều đó không ảnh hưởng đến kết quả của lớp đâu ạ"Xuân Thành nhìn cô bé trước mặt mỉm cười anh nghĩ cô bé này đúng thật rất có chính kiến
Tiếng nói này rất quen cảm giác như đã nghe ở đâu Hạ Vi đưa mắt tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó ánh mắt cô như có được chỉ dẫn sáng lên
Phía trước
"Trà Quân Long em nghĩ thế nào về chỗ ngồi hiện tại của lớp"
Vẫn với ánh mắt đó cậu ấy thẳng thắn trả lời câu trả lời cũng tương tự với của Hạ Vi "em thấy chỗ ngồi không ảnh hưởng đến kết quả học tập của tập thể đâu"
Đôi mắt cô sáng lên nhìn cậu con trai trước mắt cả không gian như thu lại chỉ có cậu và cậu bạn ấy thôi
"Trà Quân Long sao tên cậu ấy thật đẹp à không superman thật đẹp"
Chàng trai sơ mi trắng trước mắt dường như đã hốt hết cả linh hồn của cô đi mất cô liên tục nhìn cậu bạn đến quên cả chớp mắt cô vẫn nhìn cho đến khi cuộc thoại của cậu kết thúc khi cậu rời đi.
"Sao thế về thôi cậu mơ màng gì thế"Di Trạch đeo balo rồi cầm balo của cô kéo cô đi bây giờ cô mới phát hiện Xuân Thành đã mất hút khi nào
"Đi thôi"
"Đồ ngốc lại cứ mơ màng "Di Trạch đeo balo của cô lên vai mình một tay kéo cô đi
"Chị hai"tiếng gọi của Tử Đình ở cổng trong khuôn mặt có vẻ không vui Hạ Vi lấy balo từ tay Di Trạch rồi chào cậu tăng tốc chạy ra chỗ Tử Đình.
"Hai bị bắt kiểm điểm sao ra trễ vậy"hai trán của Tử Đình nhăn lại trán cũng đầy mồ hôi Hạ Vi đưa tay lao mồ hôi trên trán cậu em trai
"Xin lỗi vệ sĩ nhiều chị ra trễ"Hạ Vi mỉm cười theo anh mắt của Tử Đình bước lên xe
"Bà chị bắt kiểm điểm hay sao mà ra lâu vậy"Tử Đình vừa đạp xe vừa tò mò hỏi cô,cô đánh vào vai của Tử Đình rồi nói
"Không phải là kiểm điểm đâu nha,chị em làm lớp phó lao động"trên khuôn mặt Tử Đình có ý cười rồi nói
"Bà chị bà làm lao công cho lớp mà vui quá ha"Hạ Vi nhìn em trai rồi đánh vào vai cậu
"Chị em phân công cho người ta trực chứ không phải lao công nha"Hạ Vi bỉm môi đứa em này lúc nào cũng chọc cô nỗi điên lên
"Tôi không lẽ bỏ bà ở lại đó luôn"Hạ Vi nhìn cậu em trai rồi mỉm cười có lẽ nó đợi rất lâu rồi cô hạ giọng nói
"Uống trà sữa không hôm nay chị trả tiền"Tử Đình nhìn cô với vẻ mặt hoài nghi
"Chị em hôm nay lại hào phóng thế"cô nhìn cậu bỉm môi mói
"Không tin chị cưng à đi ghé đi"
"Ở đâu ghé Thái Bảo sao"
"Ừ ghé đó đi chị cũng nghe nói chỗ đó ngon muốn thử"
"Lấy cho cháu 1 ly bình thường thường và một thái xanh ạ"Cô lên tiếng gọi
"Bà chị bà hong hỏi tui uống loại nào sao"Tử Đình thở dài nhìn cô nhưng rồi hong nói gì
"Của hai em đây"chị nhân viên đưa cho chúng tôi,Tử Đình nhận lấy ly thái xanh cô uống một hồi rồi chán cô nhìn về phía Tử Đình hai mắt lấp lánh.
Tử Đình nhìn cô hiểu ý rồi nó uống một một chút rồi đưa lại cho cô
"Uống chung đi"Hạ Vi vui vẻ nhận lấy cô nếm thử đúng thật khác hẳn là rất ngon.
"Bà chị thật là đi về thôi trễ rồi"
"Cầm balo giúp chị đi"cô chạy tới phía cậu em trai đeo balo của mình vào vai của cậu em trai
"Nặng bà chị không tự cầm lấy đi"Tử Đình khụy gối rồi lại đứng lên đi ra lấy xe cô cũng chạy theo cậu em trai hai chị em cứ cười đùa trên suốt đoạn đường

"Sáng rồi chị hai......"đôi mắt Tử Đình ngạc nhiên nhìn người chị lười biếng của cậu
Tử Đình mỉm cười rồi nhìn ra ngoài trời "hôm nay ngoài trời mưa rất to"thấy em trai nói vậy cô nhìn lên bầu trời một hồi
Bầu trời trong xanh,không có mưa cũng chẳng có mây đen cô ngạc nhiên rồi nói "làm gì có mưa em nhìn kia ngoài trời rất đẹp mà"
Tử Đình nhìn cô mỉm cười khuôn mặt nó thể hiện vẻ trêu chọc "hôm nay giông rất lớn bà chị tôi mới dậy sớm như vậy"hiểu ý cô nhìn Tử Đình đánh vào vai em trai
"Sáng sớm nhớ đòn của chị sao"
"Chào buổi sáng ba mẹ con đi học "cô vẫn đó mỉm cười để một ngày tràn đầy năng lượng Tử Đình lấy xe rồi gọi to"con đi học"

Hôm nay
Bầu trời trong vắt,không một gợn mây  đen vẫn con đường đó tiếng ve kêu ra rả cánh chim bay lượn theo đàn.
"Trời sắp giông lớn rồi mau tìm chỗ trú đi"Tử Đình cười nhẹ rồi nói,cô nhìn em trai,không tha cho chị vẫn cứ thích ghẹo cô đánh vào vai em trai bỉm môi giọng cảnh cáo
"Hôm nay không có mưa và chị em hong lười"
Tử Đình vẫn tiếp tục đạp xe "được tiểu công chúa hong lười đâu"
"Tên vệ sĩ này muốn đòn sáng sao"huyên thuyên một hồi đến trường cô Tử Đình gọi cô xuống không thoát khỏi tay cô,chào hỏi xong cô đánh vào mông cậu rồi mỉm cười
"Em đi học vui vẻ"
"Bà chị này khi nào lớn"rồi cậu đạp xe Hạ Vi vô sớm lớp sương vẫn nhè nhẹ cô đi đến bên một góc gần bãi giữ xe
"Một người,hai người...."buồn ngủ quá cô đưa tay lên dụi mắt.
Xa xa
Một bóng hình rất quen thuộc cô mở to mắt để có thể thấy rõ tất cả mọi thứ dường như không còn hiện hữu trong mắt cô,Hạ Vi chỉ thấy mỗi mình cậu bạn ấy chàng trai đạp chiếc road bike rất ngầu
"Superman là cậu ấy hôm nay cậu ấy đến sớm"ánh mắt cô nhìn cậu bạn không rời mắt cô mở to nhìn theo cậu bạn đến khi bóng cậu mất hút khỏi tầm mắt một bàn tay kéo vai cô về phía sau lưng
"Đồ ngốc sáng sớm chưa tỉnh ngủ sao"là giọng nói rất quen cô xoay người lại Di Trạch kéo balo cô đeo lên vai
"Trạch ở đây khi nào thế"cô ngạc nhiên nhìn cậu bạn trước mặt Di Trạch cười với cô cậu nói
"Đồ ngốc mơ màng chưa uống thuốc sao còn đờ đẫn "
"Tớ đi trước mặt cậu,không thấy tớ sao"
"Không ổn rồi, Hạ Vi bệnh nặng rồi"Di Trạch đặt tay lên trán cô,Hạ Vi mỉm cười rồi kéo tay cậu bạn xuống
"Hong sao Di hong sao đâu "cậu bạn với bộ sơ mi trắng quần tây cũng rất ra dáng nha,cô nhìn cậu có gì đó không đúng cậu không đeo cà vạt.
"Di Trạch cậu chưa đeo cà vạt đồng phục đẹp như vậy cậu lại quên đeo theo cà vạt "cô nhìn cậu Di Trạch mỉm cười rồi lấy trong túi ra đeo vào Hạ Vi nhìn cậu rồi chỉnh sửa lại cổ áo cho cậu bạn"tươm tất rồi "Di Trạch nhìn cô cậu lại cùng cô ở gần như thế tim cậu đột ngột sao thế đạp rất nhanh
"Đi đi lên lớp thôi"Di Trạch kéo tay cô nhưng cô lại lấy cớ đi vệ sinh để có thể đi qua lớp của cậu bạn ấy
"Trạch đợi Vi chút nha"trước phòng vệ sinh nữ Di Trạch đứng đó đợi cô không để Di Trạch chờ lâu cô đi rồi ra rất nhanh
"Cậu sao lẹ vậy"Di Trạch nhìn cô,dấu đầu lòi đuôi cô không thể nào có thể giấu được suy nghĩ của mình

Phòng tin học rồi 10C1 cô nhìn thấy rồi nhìn thấy cậu bạn tên Quân Long mắt cô sáng rực.
"Cậu sao thế" Di Trạch thấy cô có vẻ không muốn đi cậu hỏi
"Chân tớ đau đi chậm được không "cô lại nói dối cậu trong vẻ mặt của Di Trạch rất lo lắng cho cô cậu cưới người xuống chân cô Hạ Vi ngại ngùng kéo cậu bạn lên
"Hong sao Vi hong sao rồi"
"Đi về lớp thôi Vi hong sao thật mà"Di Trạch nhìn cô có hoài nghi có khó hiểu
"Chân cậu không sao thật à" Di Trạch lo lắng nhìn cô thấy cậu bạn lo lắng cô cũng áy náy đã nói dối khiến cậu ấy lo lắng nhưng cô không hiểu tại sao cậu bạn lại lo lắng cho cô.

Kết thúc học kì
"Tớ thích cậu,Trà Quân Long "cậu bạn ngạc nhiên trước câu nói của Hạ Vi,cô gái này cậu biết cô thích cậu.
"Là ngưỡng mộ sao"Trà Quân Long cười nhẹ nhìn cô gái trước mắt mình
"Tớ thích cậu"
"Cậu đừng hỏi lại tớ Quân Long"cô nhìn cậu nhìn vào đôi mắt cậu,cô biết cậu không muốn nói rồi cũng thôi đi cô không ép cậu bạn

Nằm trên bàn hôm nay cô không còn vui vẻ như thường lệ Triệu Dịch Mai ngồi cạnh đưa tay kéo vai cô giục lên xuống "tiểu công chúa hôm nay sao thế"
"Không vui ở đâu sao"cô bỉm môi nhìn Triệu Dịch Mai khuôn mặt ủ rũ
"Tớ thất tình rồi"trước câu nói của cô mọi người ai nấy đều rất ngạc nhiên "sao cơ,tiểu công chúa thất tình"Quý Bình nhìn cô rồi lại nói
"cậu thích ai rồi tên gì lớp mấy à là cậu bạn superman cậu hay nói đó sao" Hạ Vi gật đầu hôm nay nguồn năng lượng của lớp cũng chẳng còn các bạn điều xúm lại chỗ cô hỏi han
"Là mọt sách sao"
"Superman tưởng ai không ngờ lại là tên một"Quý Bình ngạc nhiên hét to,cô nhìn cậu bạn ánh mắt bất ngờ muốn ra lệnh cho cậu nói nhỏ thôi cô đặt tay lên miệng ra hiệu
Triệu Dịch Mai nhìn cô rồi thở dài "tiểu công chúa lại thích mọt sách cơ chứ,hay là tớ giới thiệu người tốt hơn cho cậu nha"Triệu Dịch Mai nhìn một vòng trong lớp rồi chỉ định Tiêu Việt
"Tiêu Việt thế nào,hai cậu rất hợp nguồn năng lượng của lớp mình"đúng thế Hạ Vi và Tiêu Việt rất giống nhau lại còn thân thiết ai cũng bảo cô và Tiêu Việt có thể là một cặp hạnh phúc không ai bằng Hạ Vi lắc đầu vẻ chán nản không bằng lòng
Rồi cả lớp kéo Tiêu Việt lại cô nhìn cậu rồi lại thở dài"cậu đó nhìn cậu hoài tiểu công chúa chán rồi,hong làm được gì hết"Tiêu Việt ngạc nhiên nhưng không nói gì
Triệu Dịch Mai lại nói tiếp"hoi hong Tiêu Việt tên đó chỉ biết tấu hài thôi Di Trạch nha cậu ấy rất tốt cả hai cậu lại còn thân thiết"cô nhìn cậu bạn đúng quả thật rất thân thiết cô cũng quan tâm cậu nhưng là quan tâm như thế nào
Ánh mắt cô nhìn cậu cũng chạm vào ánh mắt cậu đang nhìn nhưng đôi mắt đó là thế nào là rất giận sao
Hôm nay cô không cười cứ thế ủ rũ dù cho Triệu Dịch Mai có lay cô Tiêu Việt có chọc ngoáy cô
"Sao lại mọt sách,tên đó sẽ không thích ai đâu"Bạc Lăng nhìn quan sát cô rồi mới lên tiếng bởi cậu và Quân Long đã từng là bạn bè
"Trái tim mọt sách ngoài sách ra tên đó chẳng thích ai đâu"Hạ Vi nhìn cậu bạn đang nói cô muốn khẳng định lời của anh là đúng thật không cậu ấy không thích ai cả,đều này có phải là tin vui không

Tinh tinh.....
Tiếng điện thoại cô kêu lên là chat của Di Trạch "cậu sao thế"
"Sao là sao Vi không sao hôm nay cậu hỏi lạ"
"Sao cậu có thể thích mọt sách cậu căn bản không xứng với C1 rỏ không xứng"một tràn dài đoạn chat của cậu bạn làm cho cô tức giận
"Sao tớ không xứng chứ tớ thích tớ sẽ thay đổi để xứng với C1 cho cậu xem"
"Cậu căn bản không xứng bên C1 không có con gái sao cậu nghĩ xem vì điều gì tên đó có thể thích cậu đây"
"Một là cậu là tên có không xứng người trên cao cậu chạy mãi cũng chẳng tới với người ta đâu"
"Hai là C1 bên ấy không thiếu con gái"những dòng chat đó như đánh cả vào trái tim cô,Hạ Vi không thể ngừng nước mắt của mình nó cứ thế trực trào cô buông điện thoại xuống những dòng chat của Di Trạch vẫn cứ tiếp tục
Hạ Vi cuối mắt vào gối của mình mà khóc.
Tử Đình nhìn thấy chị mình cậu tức tốc đi tớ đặt tay lên vai cô "hai chị sao thế"
"Sao lại khóc rồi,ai có thể ức hiếp hai cơ chứ"Tử Đình nhìn vào điện thoại dưới chân cô cậu cầm lên xem trán cậu xuất hiện vết nhăn nhó rồi cậu gửi một đoạn chat
"Xin đừng nhắn nữa chị ấy khóc rồi"đoạn chat như một thứ gì đó đánh vào trái tim của Di Trạch,cậu đã nói nặng lời sao cậu làm cho Hạ Vi khóc
"Xin lỗi tớ nặng lời quá tớ không biết cậu sẽ khóc"cậu soạn rồi lại xóa đi cứ thế lập lại rất nhiều lần cậu không dám gửi Di Trạch sợ mình sẽ nói sai
Rồi thì một đoạn chat gửi đến"không sao tớ quá kích động không phải lỗi của cậu nên cậu đừng thấy áy náy"

"Hai sao thế hôm nay thật kì lạ"Tử Đình nhìn cô rồi nhẹ nhàng lao nước mắt trên mặt cô
"Không sao chị quá kích động tí thôi"
"Mà anh đó là ai thế những lời nói của anh ấy quả thật làm người ta phải khó chịu"Tử Đình hàng mày nhăn lại có lẽ cậu cũng đang rất giận người nào có thể làm chị cậu ấy khóc như vậy
"Không sao đâu nè chị muốn uống trà sữa"Hạ Vi đổi chủ đề cô rất hiểu  cô thằng nhóc này đối với cô nó rất quan trọng cô đối với nó cũng thế ai đụng vào cô nó sẽ cho một trận.
"Thôi được em đi lấy xe,hai rửa mặt đi rồi ra"

Năm rồi vậy mà cũng lên 11B6 vẫn thế cậu ấy vẫn 11B1
"Hạ Vi qua đây ngồi cạnh tớ"Triệu Dịch Mai kéo cô ngồi cùng mình vậy đó tôi không cùng ngồi cạnh Di Trạch nữa chúng tôi cũng ít nói chuyện nhưng cũng không hẳn cậu ấy vẫn luôn đợi tôi về cùng Tử Đình cũng thế nó lên chung trường cùng tôi như thế đó vậy thôi cũng khỏe.
Nhớ đến lần nó thi chuyển cấp thật sự rất gian nan
Một góc gần bãi xe nơi này cô sẽ thấy được Trà Quân Long cô còn không thể tin ràng cô lại còn có thể ở gần cùng Quân Long.
Lớp học nâng cấp
"Quân Long tớ hong làm bạn gái cậu nữa tớ làm bạn của cậu được không"cô nhìn chàng trai cô thương trước mặt cậu bạn nở nụ cười với cô
"Quân Long tớ ngồi cạnh cậu có được không "
"Cậu ngồi đi"ánh mắt Quân Long nhìn cô không thấy sự xa lạ trong đó vậy là cô ngồi cùng với chàng trai cô thương
Lớp học nâng cao thật quá sức đối với cô nhưng Quân Long luôn là người thầy chính hiệu nhất của cô.
"Thân thiết dữ ta"cô bạn Hiểu Hiểu người bạn cùng lớp với Quân Long cô ấy luôn cứ ghẹo họ,trong mắt Hạ Vi thật rất vui nhưng còn Quân Long không biết cậu ấy thế nào lại không nói gì cả.

Thời gian vẫn trôi đi từng ngày từng ngày tình cảm Hạ Vi dành cho Quân Long càng ngày càng nhiều là rất nhiều.
"Tớ rất thích cậu,Trà Quân Long"chàng trai mỉm cười như vậy cô vẫn chưa có được câu trả lời
"Không sao kiên trì thì cậu ấy sẽ thích mình lại thôi"
"Chinh phục mọt sách phải cần thời gian"Hạ Vi hạ quyết tâm phải có được Quân Long bằng mọi giá

Mùa đông
Khi trời lạnh không khí khó chịu vô cùng tiếng gọi của Tử Đình vào sáng sớm
"Hai quên lấy áo khoác hai không thấy lạnh sao"
"Đúng là quái vật"cậu cầm áo khoác của cô trên tay không quên châm chọc cô
Ở góc bãi xe cô vẫn ngồi ở đó trong cô đợi ai
"Hai áo khoác mặc vào,em lên lớp trước" Hạ Vi đánh vào mông của Tử Đình
"Hai em lớn rồi mà,cứ thế"
"Thôi em đi trước"
Ngoài trời thật lạnh cô cũng cảm nhận được cái lạnh cắt da rồi toàn thân cô run rẩy,di chuyển cô đi loanh quanh rồi lại ngồi xuống từng người từng người qua lại không có người cô đợi
"Đi lên lớp"một bàn tay kéo mạnh cô đi là Di Trạch không để cô dừng lại Di Trạch vác ngang cô lên vai một mạch đem cô lên,Di Trạch biết cô đợi ai nhưng ngoài trời thật quá lạnh.
"Muốn chết cống phải không "Di Trạch nhìn cô giận dữ hàng mày nhăn đến nỗi đôi mắt đẹp của cậu cũng thật đáng sợ
"Không có Vi không thấy lạnh"toàn thân cô rung rẩy giọng nói cũng yếu đi nhiều tay chân cô co rúm lại vào người Di Trạch cầm bàn tay của cô
"Vậy mà nói không lạnh,cả bàn tay cậu lạnh như băng rồi đây"bàn tay ấm áp của Di Trạch cầm chặt tay cô

Thật lạnh
Đến giờ Quân Long chưa đến lớp cô lo lắng cho cậu,Hạ Vi đi xích lại gần Hiểu Hiểu
"Hiểu Hiểu sao Quân Long hôm nay không đến lớp "
"Tớ hồi sáng nghe bảo Quân Long đổi mùa nên cảm lạnh gì á khi sáng cậu ấy cũng vắng"
"Thật sao"Hạ Vi lo lắng cô nhìn chỗ trống bên mình không có Quân Long buổi học cũng không còn vui nữa.

Hai ngày Quân Long không đến trường
"Tiểu công chúa cậu coi gì thế"tiếng nói của Triệu Dịch Mai bên tay cô làm cô bất ngờ
"Gì đây chăm sóc người bệnh cảm lạnh ,ai bệnh thế"Triệu Dịch Mai nhìn cô đôi mắt thắc mắc rà hỏi
"Đâu có chỉ là mọt sách bệnh thôi"Hạ Vi thở dài rồi nhìn Triệu Dịch Mai như muốn hỏi gì đó nhưng chưa biết mở lời thế nào
"Thôi được tớ biết rồi,cậu hỏi đi" Hạ Vi ôm Triệu Dịch Mai rồi rồi nói
"Yêu cậu nhất"
"Thôi thôi bà chị nịnh quá"
"Cậu có biết người bệnh cảm lạnh ăn gì tốt không"Triệu Dịch Mai nhìn cô một hồi,rồi nói
"Tớ nghĩ là súp gà hầm được không rất ngon "
"Cảm ơn cậu nhiều yêu cậu nhất tặng cậu ngàn nụ hôn "Hạ Vi vồ lấy Triệu Dịch Mai hôn cô tới tấp

Thứ bảy
"Sao hai dậy sớm quá vậy hôm nay được nghỉ học mà?"Tử Đình bước lại gần cô chăm sóc người bệnh cảm lạnh cậu em trai ngạc nhiên nhìn cô
"Ai cảm lạnh thế"
"Tử Đình theo chị mua ít đồ được không "
"Sao,đi đâu"Tử Đình nhìn cô,Hạ Vi đẩy cậu em trai đi chuẩn bị

"Sao nhiều thứ thế" hai mắt cô mở to,Tử Đình nhìn cô thắc mắc cậu vẫn chưa hiểu được cô đang làm gì
"Chị mua gì thế "Hạ Vi nhìn em trai gãi đầu đôi mắt nhìn cậu cầu cứu,Tử Đình thở dài
"Thôi để em,chị làm món gì"
"Súp gà hầm,vậy trước tiên là mua gà trước"
Đến quầy gà
"Đùi gà hay ức gà đây" cô phân vân không biết nên mua gì Tử Đình bất lực nhìn cô
"Lấy cháu ức gà đi ạ"
"Đây của cháu "
"Cảm ơn cô ạ"
"Hai em liệt kê danh sách cần mua rồi nè"Tử Đình đưa danh sách cho cô,Hạ Vi nhận lấy cô chạy khắp nơi khiến Tử Đình phải theo cô
"Rau ngót,nấm hương,..."
"Khoan đã bà chị "cô dừng lại nhìn em trai nói
"Sao thế"
"Bà biết mua bắp nào không,tôi sợ bà chị mua bắp nếp là bỏ luôn"

"Đầy đủ rồi về thôi"khi chở về Tử Đình thật rất mệt vì phải chạy theo bà chị nhiều năng lượng của mình cậu nghĩ thầm
"Bà quái vật hay gì mà nhiều năng lượng thế"
"A a giờ mình phải làm thế nào chảy máu rồi?"tiếng la của Hạ Vi làm cho cậu em trai giật mình cậu bước vào một đóng hổn độn trước mắt Tử Đình chỉ biết thở dài
"Thôi chị bỏ đó em làm ức gà cho chị đi tách hạt bắp và rửa những thứ còn lại đi "cậu cầm lấy con dao trên cô cậu cắt từng khúc nhỏ rất gọn gàng.
"Mặn quá,ngọt quá "cô liên tục cảm thấy thức ăn không vừa miệng
"Sao thế càng nếm lại càng không ngon vậy chứ"Tử Đình bước đến bên nồi súp gà đo cô chị của mình đầu tiên nấu cậu lắc đầu
"Bà chị rất ghê luôn đó,bỏ thêm nước mắt vô để nước dịu xuống bớt"Tử Đình đánh giá rất công tâm cậu liên tục nếm thử rồi sửa lại những lỗi sai của cô
"Rồi như thế này em thấy được rồi"cả ngày thật rất mệt cuối cùng cũng được rồi cô thở nhẹ nhàng.
"Bà chị hong tính cảm ơn tôi sao"Tử Đình nhìn cô bất lực thật rất mệt mỏi với bà chị mãi không lớn này nhưng ai bảo cậu là em của bà chị hậu đậu này làm gì
"Cảm ơn em yêu nhất của chị"cô mỉm cười đánh vào mông cậu rồi chạy lên lầu thay đồ
"Em vô hộp cho chị rồi đi sớm về sớm"Tử Đình đang xem ti vi trên ghế nói vọng vào
"Vâng chị sẽ về sớm"

Đinh đong
Hạ Vi nhấn chuông một tiếng nói vang ra
"Ra ngay"người phụ nữ khuôn mặt hiền hậu nhìn cô trên môi bà nở nụ cười cô nhìn người phụ nữ trong rất giống với Quân Long có lẽ là mẹ cậu
Giọng nói dịu dàng hỏi cô"con đến đây thăm bệnh tiểu Long sao?"
"Con vào nhà đi"Hạ Vi bước vào nhà thật rất rộng rãi gọn gàng ngôi mang phong cách cổ điển trong rất vừa mắt
"Tiểu Long ở trên lầu,con theo ta" người phụ nữ gõ cửa rồi mở cửa cho cô vào đập vào mắt cô là một căn nhà ngăn nắp ở hai bức tường chứa sách Hạ Vi hai mắt mở to ngạc nhiên cô đã hiểu vì sao Quân Long lại giỏi như thế
"Cảm ơn dì"cô xoay người lại thì chẳng thấy người phụ nữ đâu chỉ đập vào mắt cô là khuôn mặt của Quân Long cô bất ngờ nhảy cẫng lên nhưng lại vấp cả cơ thể nằm đè lên cơ thể cậu con trai cao lớn,nụ hôn đầu của cô lại dành cho người con trai cô thích cậu bạn mở to hai mắt nhìn cô tay cậu vỗ vào vai cô.
Ngại ngùng cô ngồi bật dậy hai mắt cô mở to nhìn cậu Quân Long cậu cũng ngồi dậy sao đó
"Cậu muốn lợi dụng tớ sao?"Quân Long nhìn cô trong thấy sự lúng túng của cô cậu cũng không nói gì nữa
"Xin lỗi tớ xin lỗi cậu rất nhiều"cô bối rối cuối đầu xin lỗi cậu bạn trước mặt
"Tớ thật ngốc mà "cả khuôn mặt cô đỏ ngần hệt như trái mận đỏ,chưa nghe câu trả lời cô vội vã chạy ra cửa nhưng lại sao thế cô lại vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa trong đó trong miệng cô cứ nói lên
"Xin lỗi tớ thật xin lỗi...."
Quân Long bước đến bên cửa nhẹ nhàng nói"không sao cậu ra đây đi"
"Cậu sẽ không nghĩ xấu tớ lợi dụng cậu chứ"Quân Long mỉm cười thật không tin cô lại nghĩ nhiều như vậy
"Không đâu chỉ là do sự cố thôi không phải do cậu được chưa cậu ra đây đi"
Cửa cũng từ từ mở ra khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng bước ra cô thấy Quân Long trên người mặt áo thun xanh khác hẳn với khi ở trường nhưng phong cách này cũng rất hợp với Quân Long trong cậu trưởng thành hơn nhiều
Hạ Vi nhìn cậu bạn không chớp mắt một tiếng búng tay kéo toàn bộ suy nghĩ của cô về hiện thực
"Cậu ngồi đi "Quân Long kéo ghế cho cô ngồi gần bên giường của cậu
"Tớ xin lỗi cậu nhiều không phải tớ...."chưa nói hết cậu Quân Long đã ngăn cô nói tiếp cậu kìm cười nhìn cô nụ cười đó thật đẹp
"Không phải tớ bảo chỉ là sơ ý thôi sao"tôi nhìn Quân Long mỉm cười cậu ấy thật dịu dàng luôn như vậy.
"À tớ có nấu súp gà cho cậu"cô nhìn xung quanh cô hong nhớ mình đã để nó ở đâu Quân Long bước lại bạn học lấy ra cô nhìn cậu to mắt gật đầu.
Giọng nói Quân Long nhẹ nhàng ấm áp "cảm ơn cậu nhiều "bên cạnh Quân Long cô luôn cả thấy rất ngại ngùng có lẽ bởi cô rất thích cậu bạn ấy
"Cậu ăn thử đi do tớ chuẩn bị cho cậu đó"
"Có ngon không "hai mắt cô mở to nhìn cậu chờ đợi câu trả lời của cậu bạn
"Ngon rất ngon"Hạ Vi rất vui cô nhìn cậu trong cô thật rất vui sướng như muốn nhảy cẫng lên
Luyên huyên một hồi với Quân Long trời cũng đã muộn,Hạ Vi luyến tiếc tại sao không cho thời gian dừng lại ở khoảng khắc này,cô luyến tiếc nụ cười của Quân Long cô thật hong muốn về tí nào cả
"Tớ về nha"Hạ Vi vẫy tay chào cậu bạn,Quân Long nhìn cô rồi mỉm cười nói giọng cậu dịu dàng ấm áp có chút quan tâm đến cô
"Về đến nơi cậu nhắn cho tớ nha"

"Chị về rồi"bước vào nhà Tử Đình vẫn còn đợi cô,Hạ Vi nhìn xung quanh không thấy bố mẹ đâu
"Bố mẹ chưa về á" cô nhìn em trai hỏi
"Hôm nay bố mẹ có công việc nên không về nhà "
"Vậy á,em ăn gì chưa"
"Đang đợi bà chị nè"cậu đi vào nhà bếp dọn sẵn
"Hai đi lên phòng thay đồ rồi chuẩn bị ăn cơm,lẹ nha"Tử Đình đang dọn đồ ra hôm nay nó nấu rất nhiều thứ,cô tức tóc lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm cùng em trai
"Hôm nay em trai cho chị ăn gì thế"cô nhìn Tử Đình mỉm cười rồi ngồi vào bàn xới  hai bát cơm.

Reng reng
Tiếng điện thoại reo lên Hạ Vi nhăn mặt cô với lấy chiếc điện thoại giọng nói xen chút khó chịu
"Alo sao thế"gì thế này cô nhìn tên trên máy là Di Trạch
"Ai thế hai"Tử Đình nhìn cô rồi bỏ miếng gà đang gắp vào miệng
"Là Di Trạch "sao thế cô lo lắng bấn gọi lại liên hồi nhưng vẫn là tiếng pip không nghe máy cô lo lắng khi không gọi được cho Di Trạch
Reng reng
Cô nhanh chóng nhấn nút nghe"Di Trạch sao thế? "
Giọng bên ấy là giọng con gái "chị Hạ Vi anh em hôm nay lạ lắm"
"Là em sao Di Di "
"Hôm nay anh em đi đâu em không liên lạc được với ổng em rất lo,hôm nay là sinh nhật anh hai nhưng trong có vẻ anh ấy không vui"Hạ Vi biết con bé đang rất lo lắng cô nhỏ giọng nói cho cô bé
"Không sao đâu em đừng lo,để chị đi tìm anh hai em về"
Hạ Vi tắt điện thoại cô đứng lên với lấy áo khoác mặc vào
"Hai đi đâu vậy,trễ rồi "Tử Đình đứng lên nhìn cô lo lắng
"Chị đi đây xíu chị về "cô chạy ra khỏi cửa
Đi một đoạn rất xa
Điện thoại cô gọi cho Di Trạch liên tục cuối cùng cậu ấy cũng nhận điện thoại cô
"Di Trạch cậu đang ở đâu ?"
Tiếng ào ạt trong chiếc điện thoại cô vẫn không nghe được tiếng của Di Trạch lo lắng cô gọi to
"Tên này cậu đang ở đâu hả "
"Hôm nay là sinh nhật của tớ"
"Cậu quên mất rồi sao"
Di Trạch cố tình tránh né câu hỏi của cô,tiếng sóng biển đúng cô chợt nghĩ đến Di Trạch chắc hẳn đang ở biển.
"Cậu quên mất sinh nhật của tớ rồi"
"Hôm nay cậu đã đi đâu thế" Di Trạch trên tay cầm những hòn đá trên cát cậu ném mạnh xuống biển âm thanh của cô đơn.
"Happy Birthday to you...
Happy Birthday to you...
Chúc mừng sinh nhật cậu Di Trạch
Chúc mừng sinh nhật cậu Di Trạch "
Cậu xoay đầu nhìn Hạ Vi ngạc nhiên miệng cậu mấp máy
"Tại sao cậu tìm ra tớ"Hạ Vi tiếng lại gần cậu trên tay cầm bánh sinh nhật thắp đầy nến
"Cậu thổi nến đi"cô mỉm cười nhìn cậu đôi mắt Di Trạch cay cay như những giọt nước mắt sắp tuôn ra
Di Trạch quay lưng về phía cô cậu không dám nhìn vào mắt cô cậu sợ cô sẽ đọc được cậu đang nghĩ gì
"Cậu nhìn kìa biển thật đẹp"cô ngước mắt về hướng biển từng đợt sóng vỗ tạo nên những âm thanh rất hay
Hạ Vi cô ngồi xuống rồi kéo tay Di Trạch cùng ngồi xuống "thật đẹp đúng không "Di Trạch vẫn không nói gì cậu vẫn không nhìn vào cô
Không khí cũng hạ xuống cô cảm thấy cả người rất lạnh với lại gấp nên cô chưa kịp thay đồ dài mà đã chạy đi tìm cậu
Hạ Vi ngồi cuộn tròn lấy hai tay chà xác vào nhau,Di Trạch nhìn cô rồi cậu cởi áo khoác trên người choàng qua cho cô
"Đi về thôi"Di Trạch kéo tay cô đứng lên bàn ấm áp của cậu nắm chắc bàn tay nhỏ bé của cô
"Lên xe"Di Trạch lấy nón đeo vào cho cô bạn tay lạnh ngắt của cô cậu nắm chặt không buông ra
"Đến nhà tớ được không "Di Trạch hỏi cô,Hạ Vi chưa biết nên nói thế nào cô vẫn im lặng Di Trạch thở một hơi rồi nói tiếp
"Di Di con bé muốn gặp cậu được chưa "
"Di Di muốn gặp tớ sao ?"
"Tới nhà tớ "Di Trạch bắt đầu tăng tốc độ nhanh hơn

"Anh hai đi đâu thế gọi hoài không nhận máy hả "Di Di nhìn anh trai ánh mắt tỏ vẻ tức giận cô chạy đến đánh liên tục vào ngực anh trai
"Anh có biết em lo lắm không"nước mắt Di Di không ngừng rơi hệt như con nít,Di Trạch cầm tay cô nhẹ nhàng xoa đầu giọng nói cậu ân cần
"Nha đầu anh trai không sao rồi,chừng ấy tuổi mà còn mít ướt,em xem chị Hạ Vi đang nhìn kìa"
Di Di ngạc nhiên nhìn xung quanh,Hạ Vi đã chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại của Di Trạch và em gái hai người họ rất giống là giống cô và Tử Đình,bàn tay nắm chặt tay Hạ Vi
"Chị Hạ Vi cảm chị nhiều"Di Di nhìn cô mỉm cười,Hạ Vi nhìn cô bé trước mặt cô bé đã ra dáng thiếu nữ rồi chiều cao có thể cũng xấp xỉ cô.
"Đi vào nhà thôi"giọng nói của Di Trạch cất lên rồi cậu đến khoác cổ cô và Di Di, huyên thuyên rất lâu trời cũng đã muộn Hạ Vi chuẩn bị ra về bước ra khỏi cửa Di Trạch kéo tay cô lại giọng cậu ấm áp kèm chút lo lắng
"Tớ đưa cậu về,muộn rồi cậu không được về một mình"
"Không cần đâu"Hạ vi mỉm cười với cậu bạn rồi kéo tay Di Trạch ra,cô trong thấy khuôn mặt nhăn nhó cô Di Trạch
"Thật không cần đâu tớ cũng đâu còn trẻ con nữa "
"Cậu mà không trẻ con"Di Trạch nói lớn khiến cô cũng phải ngạc nhiên nhưng rồi cậu thấy vẻ mặt của cô cậu cũng không nói nữa nắm chặt tay cô đưa đến chiếc xe rồi lấy nón đội vào cho cô.

"Quân Long tớ thích cậu,tớ rất thích cậu"lại một lầm nữa người con trai đó lại chỉ mỉm cười nhìn cô,Hạ Vi không biết cô thật sự không biết cậu rời khỏi cô như thế im lặng rời đi câu trả lời của cậu,chưa trả lời với cô
"Cậu vẫn còn yêu cậu ấy không"Di Trạch nhìn cô cậu biết cô thật rất đau năm đó cậu đã trong thấy cô bật khóc rất nhiều cô gần như điên lên khi Quân Long rời đi.
"Cậu có biết không tớ thật rất mệt mỏi rồi,cậu ấy sao cứ mãi chẳng trả lời câu hỏi của tớ,nhưng hành động thế này của cậu ấy có nghĩa là gì cậu có biết không?"Hạ Vi nhìn Di Trạch nước mắt cô không ngừng rơi
"Cậu ấy là đang muốn tránh mặt tớ,cậu ấy không thích tớ lại không muốn tớ khó xử nên mới hành động như thế"Hạ Vi không ngừng được nước mắt cô vô thức đánh mạnh vào người của Di Trạch,cậu cũng không phản kháng chỉ nhìn cô

6 năm thời gian trôi qua thật rất nhanh
Trong căn nhà quen thuộc vẫn là cô vẫn là em trai cô như vậy
"Tử Đình em còn nói già thế này rồi còn kém chọn,em mau dắt về cho chị đây một em dâu đi" Hạ Vi trên ghế nhìn Tử Đình trên lầu đi xuống,nhiều năm như vậy vẫn chẳng thay đổi cậu nhóc này lại cứ thích chọc ghẹo chị gái
"Chị hai của em vậy mà cũng có người muốn cưới về thật không thể tin nổi"nụ cười giễu cợt trên môi cậu làm cô tức điên,cô nhanh chóng bay tới kéo cổ tên em trai nhìn lại cũng nhiều năm tên nhóc này cũng đã rất cao ra dáng đàn ông rồi Hạ Vi mỉm cười thầm nghĩ
"Tên nhóc con này"
Đến trường Hạ Vi khoác trên người là sơ mi trắng trước ngực có khắc dấu hiệu trường cô phối hợp với váy đen dài đến ngang mắt cá chân toát lên vẻ dịu dàng
"Xin chào cô giáo xinh đẹp" Người đi đường trong thấy cô mỉm cười chào hỏi
"Dạ xin chào "Hạ Vi mỉm cười đáp trả không thoải mái năng lượng ngày mới của cô cũng tràn đầy
Sáng sớm bầu trời trong xanh hôm nay bầu trời thật đẹp tiếng chim ríu rít tạo ra thanh âm của những nhịp điệu, Hạ Vi ngân nga theo tiếng chim chóc trên đường.
Vẫn như mọi khi cô đến rất sớm để đón các thiên thần nhỏ của mình, cũng như người ta thường nói cô giáo giống như người mẹ thứ hai của các con.
"Cô giáo đã có bạn trai chưa?"câu hỏi vang lên làm cô ngạc nhiên nhưng cô không trả lời chỉ mỉm cười trên tay bế bé từ tay người phụ nữ trước mắt,người phụ nữ khoảng chừng năm mươi nhưng rất trẻ trung trên khuôn mặt bà luôn nở nụ cười một bảo mẫu  lớn tuổi cũng là ngtừ trong bước ra liền chào hỏi
"Cô Giai Giai đã lâu không gặp"
"Chào cô Phi Nha đã lâu không gặp " người phụ nữ tên Giai Giai mỉm cười trả lời cô bảo mẫu
"Dạo này cô sao rồi còn dạy ở trường tỉnh chứ"
"Tôi không còn dạy nữa giời chuyển sang kinh doanh,còn cô vẫn vậy sao?"cô bảo mẫu nhìn người phụ nữ tên Giai Giai gật đầu
"Ừ"
Ánh mắt của người phụ nữ tên Giai Giai nhìn Hạ Vi có chút gì đó dịu dàng ngưỡng mộ thấy được từ trong ánh mắt đó bảo mẫu Phi Nha mỉm cười rồi nói"thật giống cô đúng không,cô bé đó đúng thật là rất giỏi nó còn có khả năng nắm bắt tâm lý trong ngành mình không ai có thể nắm bắt tâm lý rõ ràng như cô bé đó,bọn trẻ đều thích cô bé đó"
"Cô bé đó tên Hạ Vi đúng không?"câu hỏi của người phụ nữ có nghi vấn nhưng cũng có chắc chắn
"Đúng rồi "
"Tôi có một đứa cháu cũng chạc tuổi cô bé đến giờ vẫn chưa có bạn gái nó chỉ lo cho cong ty ba nó để lại cũng không có ý định tìm bạn gái tôi rất lo"bảo mẫu Phi Nha hiểu ý mỉm cười gật đầu rồi chào hỏi người phụ nữ đi vào phụ giúp Hạ Vi cho tiết học ngoại khóa tới
"Các con ơi!!!!!"Hạ Vi lớn tiếng gọi to,bọn trẻ lăn tăn chạy về hướng cô có lẽ rất nghe lời ngồi dưới đất nhìn cô đang nói
"Chú bộ đội"
"Các con đón xem chú bộ đội sẽ như thế nào"từng cánh tay tích cực giơ lên con có một đứa bé đứng phang dậy
"Cô ơi chú bộ đội là những người dũng cảm bảo vệ Tổ Quốc"
Hạ Vi mỉm cười xoa đầu cậu bé "Rất giỏi"
Nhưng rồi ánh mắt của từng bé không nhìn về phía cô mà hướng sang một góc nào đó Hạ Vi nhìn theo hướng nhìn của những đứa trẻ
Cô trong thấy một người có vọc cao ráo trên người khoác quân trang uy nghiêm gọn gàng toát lên phong thái đôi mắt cô ngạc nhiên rồi sau cũng bình tĩnh lại
"Anh đến đây làm gì"Hạ Vi nhìn người đàn ông rồi cô rời chỗ bước đến phía anh,người đàn ông cũng bước về phía cô trên khuôn mặt mỉm cười
"Cô giáo không tiếp đón anh sao?"
"Anh đến để nghe cô giáo giảng dạy"Di Trạch nhìn về đám trẻ mắt mở to nhìn anh mỉm cười,đám trẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng chạy về phía người đàn ông như những chú cún con cứ quay quanh lấy anh
Một bé gái nhìn anh mỉm cười con bé nắm lấy áo người đàn ông,anh nhìn bé gái mỉm cười dịu dàng rồi cúi người bế cô bé lên trong gương vui vẻ của cô bé Hạ Vi nhìn anh mỉm cười
"Có lẽ cô bé rất thích anh ha?"
Anh nhìn gượng cô rồi mỉm cười trêu ghẹo cô"em đang ghen sao?"
"Không có,đương nhiên là hong có "Hạ Vi nhìn đám nhóc của cô cứ bán lấy anh không rời thôi.
"Này Di Trạch anh đến đây để dành học sinh của em sao"Di Trạch nhìn cô mỉm cười nụ cười tươi cùng với ánh mặt trời sáng chói,trên người anh phát những ánh sao lấp lánh,thôi nhìn người trước mắt cô ngồi xuống ghế anh cúi người nói vào tay đám trẻ"các con xem cô Hạ Vi ngồi một cô đơn lắm cùng chú học với cô nha"
Một cậu bé đến bên cô leo lên đùi cô mỉm cười chàng trai đó cũng ngồi gần cô đám trẻ cũng quay xung quanh họ một bé ngồi trên người Di Trạch một bé ngồi trên người Hạ Vi tiết học của cô diễn ra suôn sẻ đám trẻ ai cũng háo hức với tiết học của cô cùng với anh.
Tiết học kết thúc cũng gần chiều bỏ anh ở một góc đưa đón những đứa trẻ ra về khi đã xong xuôi mới chú ý đến người như anh
"Hôm nay anh bận rộn quá rồi"Hạ Vi nhìn người đàn ông mặc quân trang uy nghiêm trước mắt mỉm cười.
"Đi ăn"Di Trạch chỉ nói hai chữ rồi cầm tay cô đưa cô đến xe,Hạ Vi nhìn người đàn ông mỉm cười cô có ý trêu chọc
"Anh định đi ăn cùng em với bộ dạng như thế này sao?"Di Trạch nhìn vào người mình mỉm cười
"Em không thấy rất ngầu sao"
"Không ngầu tí nào" Hạ Vi đỏ mặt không nhìn anh ,Di Trạch đưa cô về nhà của mình nơi này vẫn như xưa,Hạ Vi đảo mắt một vòng rồi lại hỏi
"Di Di không ở đây sao?"Di Trạch cởi bỏ quân trang bỏ trên ghế gần đó anh đi tìm đồ thay rồi bước vào phòng tắm rửa tiếng nước xói cùng tiếng nói của anh
"Di Di con bé chưa về,em vừa vào nhà đã nhắc đến con bé"
"Hôm nay Di Di sẽ về trễ e rằng em không gặp được nó đâu"Di Trạch bước đến chỗ cô,mái tóc người đàn ông vẫn còn ướt từng giọt nước thắm ướt áo thung trắng anh đang mặt trên người
"Lại đây em lao đầu giúp anh"Hạ Vi lấy chiếc khăn nằm trên vai người đàn ông ân cần giúp Di Trạch lao đầu khuôn mặt cô rất gần với người đàn ông khi này cô mới nhận ra người đàn ông này bên cô rất lâu rất lâu đã có nhiều điểm đã thay đổi,cô đặt tay lên trán anh thẩn thơ.
"Tiểu công chúa em sao thế?" Di Trạch nhìn cô mỉm cười,là hạnh phúc chăng rất hạnh phúc bất giác anh ôm chặt lấy cô vào lòng.
"Em không thở nổi đây này"Hạ Vi bất ngờ trước hành động của người đàn ông.
"Cảm ơn"Di Trạch thì thầm bên tay cô,Hạ Vi biết người này rất yêu cô,người đàn ông này luôn bên cạnh cô những khi cô cần nhất.
Không khí trở nên tỉnh lặng âm thanh đột nhiên tắt hẳn dành cả không gian cho hai người họ
"Hạ Vi em có cảm thấy anh không tốt với em không"Di Trạch bỏ cô ra nhìn vào đôi mắt đen láy của cô,đôi mắt có thể đọc được tâm can người khác.
"Không,em không cảm thấy tủi thân,đây là ước mơ của anh em đã từng nói nếu đó là sự lựa chọn của anh em đều chấp nhận"Di Trạch nhìn cô gái trước mắt trong mắt có ý tránh né ánh mắt cô,Di Trạch biết cô gái này trực giác rất nhạy và có vẻ rất mạnh mẽ nhưng anh biết cô gái này cũng rất nhạy cảm
"Anh đã suy nghĩ rất nhiều,trước bốn mươi tuổi anh sẽ không rời quân ngũ nếu chúng ta qua lại anh chẳng cho em được hứa hẹn gì,ngay cả thời gian ở bên em thậm chí mối quan hệ chung ta còn không công khai em có chấp nhận đợi một người như anh không"khi nói ra câu này Di Trạch có lẽ đã suy nghĩ rất nhiều anh biết Hạ Vi đã tự mình vượt qua nỗi sợ như thế nào anh biết Hạ Vi không muốn đợi cô thậm chí rất sợ chờ đợi nhưng khi nhìn ánh mắt dịu dàng của cô Di Trạch đã hiểu,cô gái này có thể vượt qua tất cả vì người mình yêu,Di Trạch biết cô yêu anh rất yêu anh
"Thôi ăn cơm em đói rồi"
"Được ăn cơm" anh đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm nước ngôi nhà này anh cũng ít khi về có lẽ sự quen thuộc cũng không nhiều anh cũng luống cuống khi ở nhà của mình
"Em giúp anh một tay"
Một đóng rắc rối nhưng rồi cũng xong 4 món mặn 1 món canh hai người cùng ăn trong như một gia đình nhỏ nhưng rồi cô lại hỏi
"Hôn nay anh không phải đến quân khu sao?"Di Trạch gắp thức ăn bỏ vào miệng ăn rất nhanh rồi nói
"8h anh mới lên"Hạ Vi nhìn đồng hồ ô thật rất ngạc nhiên giờ đã 7h anh vẫn thản nhiên ngồi ăn cơm cùng cô,cô biết anh không sợ nhưng cô sợ hơn anh bình thường chạy xe phóng như bay,ăn xong anh đứng lên dọn dẹp cô chạy đến anh bỏ chén dĩa anh đang cầm xuống bàn
"Anh đi ở đây em dọn rồi lát em tự đi xe về"suy nghĩ một lúc lâu đôi mắt anh cô thấy có gì khó nói trong đó
"Anh có tâm sự sao"Di Trạch biết không thể giấu được cô anh hiểu người phụ nữ anh yêu nhất không có gì có thể qua mắt cô
"Hôm nay anh về 3 tháng có lẽ sẽ rất bận"Hạ Vi biết anh đang suy nghĩ điều gì cô mỉm cười nhìn anh
"Em đợi có 3 tháng thôi mà cũng đâu dài lắm"
"Anh đừng nghĩ nhiều như thế "
"Cảm ơn em"
Anh vẫn không để cô đi về một mình một mực đưa cô về nhà rồi mới chạy đi

Một ngày rồi hai ngày kể từ khi anh quay đi khi đó cô cũng ít liên lạc với anh cô sợ sẽ làm phiền lúc anh bận cho đến một tháng rồi 2 tháng cô ngồi trên ghế bật tắt tivi
"Hai sao thế lại đợi cuộc đời chị chỉ toàn là chờ đợi thôi sao"Tử Đình nhìn cô với vẻ lo lắng chính cậu biết rỏ cô rất sợ phải chờ đợi
"Tử Đình " cô ngạc nhiên nhìn em trai chỉ biết gọi đến tên của cậu em trai cô biết cậu chỉ là thương cô cậu không muốn cô phải đau lòng thêm nữa.
"Chị nghĩ một người đàn ông khi không ở cạnh người phụ nữ của mình họ sẽ không còn suy nghĩ đến người phụ nữ của mình nữa"Hạ Vi biết chứ cô không ngốc đến mức không thể hiểu nhưng Hạ Vi cô đã yêu người đàn ông đó cô đem hết cả lòng tin đặt vào người đàn ông yêu cô rất lâu cô không tin anh yêu cô lại có thể quên cô
Hạ Vi đã từng nghĩ đến việc có thể Di Trạch không yêu cô chăng nhưng rồi anh xuất hiện đem đến cho cô tình yêu cô liền phủ nhận hết suy nghĩ tiêu cực
"Hạ Vi"
"Đi cùng anh không,đến dự hôn lễ của Tiêu Việt cậu ấy kết hôn"Hạ Vi biết Tiêu Việt có bảo cô nhưng không biết là Tiêu Việt cũng bảo anh
Lần trở về sau ba tháng không gặp anh lại là đi hôn lễ của cậu bạn Tiêu Việt,anh qua đón cô
"Anh ốm đi nhiều,chắc ăn uống hong đầy đủ đúng không"
"Hôm nay em rất xinh đẹp"Hạ Vi trên người mặt bộ đầm trắng tay dài đến khủy tay có gắn nơ cổ áo ngang cô mặt vào thấy rõ xương vai cô phía sau có nơ lớn được cô buột lại,mái tóc dài của cô xõa ngang hong trên mái tóc có cài thêm nhiều phụ kiện cùng những bím tóc nhỏ gọn gàng nằm trên tóc cô
Di Trạch nhìn cô mỉm cười không rời mắt quả thật trong cô thế này rất khác với hình ảnh anh thường thấy ở cô
"Em mặt thế này được không"Di Trạch không nói chỉ nhìn cô gật đầu rồi lấy nón đeo lên cho cô.

"Xin chào Hạ Vi" không khí xung quanh náo nhiệt xung quanh chỉ toàn là những bạn cũ có Thành Viện còn có cả Triệu Dịch Mai,Hạ Vi nhìn thấy cô bạn la liền mạch chạy đến nhận ra cô Triệu Dịch Mai nhìn cô mỉm cười rồi cô nhìn người cùng đi với cô
"Tiểu công chúa khi nãy cậu đi cùng ai thế"Triệu Dịch Mai nhìn cô mỉm cười rồi nhìn qua Hà Di Trạch ánh mắt dò nghi ngờ
"Không không chỉ là tiện đường thôi"cô vọi vàng phản kháng lại câu hỏi của Triệu Dịch Mai đôi mắt cô bạn vẫn dừng lại nghi vấn trên người của Di Trạch thấy anh cũng không phản đối gì chỉ đứng im lặng
"Có gian tình ở đây"
"Không có mà cậu nghĩ nhiều rồi Mai Mai"Hạ Vi ngại đỏ mặt ôm chặt cô bạn đang nhìn Di Trạch đang nói
"Vậy sao,con người ta sao lại cứ thích mập mờ đúng không nè tiểu công chúa "Triệu Dịch Mai nhìn cô rồi mỉm cười,Hạ Vi không hiểu cô bạn đang hỏi gì cô vọi kéo Triệu Dịch Mai đến chúc mừng cho Tiêu Việt cùng cô dâu của cậu
"Chào Mai Mai và tiểu công chúa nhỏ"chú rể Tiêu Việt bước đến chào hỏi theo đó là cô dâu của cậu thật rất xinh đẹp cô và Triệu Dịch Mai biết cô gái này cô cũng là bạn gái khi xưa của Tiêu Việt
"Tiểu công chúa nhỏ chào cô lâu lắm không gặp" cô dâu nhìn cô mỉm cười thật rất xinh đẹp cô ấy bình thường cũng vô cùng rất xinh đẹp rồi giờ lại càng xinh đẹp hơn hệt như tiên nữ trên tiên giới
Rất vui gần như hầu hết là những người cô quen biết cô không biết uống rượu nhưng bọn họ lại rất chịu chơi bày trò bắt cô phải uống cho bằng được,rồi thôi cô cũng chịu uống hai ly đầu cũng hơi choáng váng cũng có tỉnh táo
"Về thôi"một bàn tay nắm cổ tay cô rồi đỡ cô đứng dậy ai cũng nhìn về hai chúng tôi ngạc nhiên nhưng lại mỉm cười
"Cậu lo lắng cho người ta thế Di Trạch"
"Tớ đã nói với em trai cô ấy phải đưa cô ấy về sớm"
"Tạm biệt mọi người nha tôi về trước"Hạ Vi chào hỏi các bạn,Di Trạch dìu cô ra xe đưa cô về nhà anh,đặt cô xuống ghế ngồi rồi vào bếp pha mật ong và chanh đưa cho cô,Hạ Vi nhận lấy ực một hơi hết sạch.
Mệt mỏi cô gục trên ghế ngủ thiếp đi mất Di Trạch nhìn cô gái trước mắt ánh mắt khó hiểu rồi bế cô vào phòng đặt cô xuống giường khuôn mặt cô ngủ rất ngon vừa bỏ cô xuống cả người cô đã co rút lại một góc bình yên nằm ngủ
"Anh hai em về rồi"thấy của mở Hà Di Di cũng biết anh trai cô về giọng nói cô khá to khi nhìn thấy anh trai mình từ phòng ngủ bước ra tay đưa lên miệng
"Suýt"ra hiệu cô nhỏ tiếng lại Hà Di Di ngạc nhiên rồi cô nhìn xung quanh thấy đôi giày nữ đặt ở một góc trong nhà cô hiểu ra,bước lại chỗ anh trai nhỏ giống nghi vấn
"Là chị Hạ Vi sao?"
"Ừ"
"Hai người sao thế"
"Không sao chỉ là nay cô ấy uống hơi nhiều,em vào xem cô ấy sao rồi thay đồ cho cô ấy giúp anh"
"Anh dán đụng vào chị Hạ Vi em không tha cho anh"
"Con nhóc này"Hà Di Trạch nhăn mặt đưa tay đặt trên đầu cô em gái,anh biết cô bé đang nghĩ gì
"Anh gọi cho anh Tử Đình chưa không anh ấy lo lắng" Hà Di Di kéo tay anh trai rồi bước vào trong phòng,Hà Di Trạch cũng nhớ ra lấy điện thoại bấm số gọi cho Tử Đình
"Reng reng"trên màn hình điện thoại để ba chữ tên đáng ghét vang lên,Tử Đình hạ nhỏ âm thanh trên ti vi rồi bật nghe máy
"Alo chị hai tôi thế nào rồi khi nào về"
"Tử Đình hôm nay Hạ Vi uống hơi nhiều nên tôi đưa cô ấy về nhà mình"
"Sao"Tử Đình ngạc nhiên cậu cầm điện thoại đứng phăng dậy
"Để tôi qua rước chị ấy về nhà"
"Cô ấy đang ngủ tôi không gọi cô ấy dậy sáng mai tôi sẽ đưa cô ấy trở về cậu đừng lo"Di Trạch nói xong tắt máy rồi đặt điện thoại trên bàn ngồi xuống bật tivi
Âm thanh phát ra từ ti vi "em vẫn còn yêu anh ta đúng không"
Cô gái không tiết chi trả lời rằng"đúng em yêu anh ấy,yêu nụ cười của anh anh ấy tất cả mọi thứ của anh ấy em điều rất yêu" Di Trạch nhìn vào màn hình tivi suy nghĩ một lúc lâu cho đến khi Hà Di Di lại gần đánh vào vai anh,Di Trạch mới bất giác xoay lại nhìn cô em gái
"Sao có chuyện gì sao"
"Anh đang nghĩ gì thế?"Hà Di Di nghi vấn nhìn vào ti vi rồi nhìn người anh trai cô mỉm cười
"Có phải anh đang sợ không,đúng thật trong họ rất giống giữa anh và chị ấy đúng không ,em nhớ chị Hạ Vi đã từng rất yêu một người"
"Anh sợ khi anh ấy trở về chị Hạ Vi sẽ bỏ mặt anh sao"
"Nếu vậy thì anh xem lại bản thân của anh đi"Di Trạch không nói gì anh nhìn em gái rồi bước đến phòng ngủ trong thấy Hạ Vi ngủ rất say xưa,Hà Di Di mỉm cười rồi nói tiếp
"Sẽ không đâu chị Hạ Vi không phải người như thế có lẽ anh là người phải hiểu chị ấy nhất"
"Được rồi em phòng rồi ngủ sớm đi mai không phải dạy sớm sao!!"
"Được em về phòng không phiền anh"Hà Di Di bước đến tắt tivi rồi bước về phòng ngủ của cô
Hà Di Trạch nhìn cô gái đang yên tâm ngủ trên giường của anh,Di Trạch bước đến bên giường ngồi mép đưa tay vuốt những sợi tóc trên khuôn mặt cô,Hạ Vi xoay người lấy nắm chặt bàn tay vừa chạm vào mặt cô,Di Trạch ngạc nhiên sợ anh làm cô thức giấc nhưng rồi cô lại nằm yên mà nhắm mắt.
Di Trạch mỉm cười rồi anh từ từ kéo tay ra khỏi người cô rồi lấy chăn đắp vào cho cô
Di Trạch anh đến tủ kéo ra mền gối rồi anh nằm xuống ở đất.

Sáng sớm
Hai anh em  Hà Di Di à Hà Di Trạch thức rất sớm còn Hạ Vi cô vẫn còn chưa thức giấc
"Anh hai em có chuẩn bị đồ ăn tí nữa gọi chị Di Di ăn sáng"
"Hôm nay chủ nhật anh có phải trở về quân khu không? "
"Không"Di Trạch nhìn cô em gái lắc đầu rồi nghi vấn hỏi
"Có gì không "
"Không nếu anh không trở về quân khu thì dành thời gian cho chị Hạ Vi"
"Ừ"
Hà Di Di rời khỏi nhà trong nhà trở nên im ắng Di Trạch đi xung quanh rồi lại bước vào phòng ngủ sắp xếp một số thứ,anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang nằm khép nép vào góc giường anh bước lại gần cô đưa tay vuốt tóc cô,Hạ Vi cảm giác có gì chạm vào cô nên mở mắt,đập vào mắt cô là khuôn mặt của Di Trạch cô ngạc nhiên ngồi bật dậy
"Sao em lại ở đây?"Cô nhìn Di Trạch nghi vấn rồi nhìn vào trang phục trên người đôi mắt cô mở to nhìn Di Trạch
"Tối hôm qua em uống say,anh đưa em về,Di Di tồi qua cô bé về thấy em cô bé giúp  thay đồ"Hạ Vi nhìn người đàn ông trước mặt cười rồi đứng lên rời giường
"Nhà vệ sinh bên trái "Di Trạch nói xong liền bước đến tủ quần áo lấy cho cô một bộ đồ
"Của Di Di chuẩn bị cho em"Hạ Vi nhận lấy rồi đi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân xong cô bước ra thấy anh ngồi ở phòng bếp trên bàn bày hai  phần ăn
"Lại đây ăn sáng"Hạ Vi bước lại bàn ăn cô ngồi đối diện với anh
"Hôm qua em phiền anh rồi"
"Em lại còn khách sáo với anh sao"đôi mắt Di Trạch nhìn cô anh vẫn tiếp tục ăn ,anh ăn rất nhanh mới đó đã xong anh ngồi đó đợi cô ăn xong rồi đứng lên dọn dẹp rửa bát cô cũng giúp anh.
Rất nhanh xong mọi việc Hạ Vi không biết nên làm gì nên nói gì cô đứng một bên nhìn thấy anh trên ghế sofa ngồi xuống cô vẫn đứng một chỗ cho đến khi anh gọi cô
"Lại đây"anh đưa tay chỗ kế bên có ý kêu cô ngồi ở đấy Hạ Vi bước đến ngồi cạnh anh không nói gì Di Trạch nhìn cô thật lâu cô cũng thật mất tự nhiên
"Hôm qua..... "Hạ Vi chưa nói hết câu Di Trạch đã nói tiếp vào
"Em xem ảnh không hôm qua của Tiêu Việt!!! "Hạ Vi gật đầu anh lấy điện thoại đưa trước mặt cô hai người cùng xem
" thật đẹp" cô cảm thán thốt lên khi hình ảnh được chụp tới gần Tiêu Việt quỳ xuống tay đeo nhẫn vào cho cô dâu
"Anh xin lỗi"Hạ Vi nhìn người đàn ông đôi mắt không nhìn vào mắt cô có lẽ sợ sẽ bị cô đọc được tâm tư của mình
"Sao anh lại xin lỗi chứ?" cô đưa tay vuốt khuôn mặt của anh đưa ánh mắt nhìn vào đôi mắt trốn tránh của anh
"Em sẽ không cưới,nếu chú rể không phải là anh"lời nói của cô như một lời nguyền cả đời cô không thể thoát được
"Em đợi anh,anh không cần phải lo cho em đâu"Di Trạch vuốt mái tóc đen dài của cô giọng anh dịu dàng ấm áp bên tay cô
"Cảm ơn "
"Reng reng"tiếng điện thoại phá vỡ không khí im ắng,anh lấy chiếc điện thoại trên bàn bấm nút nghe
"Nhiệm vụ gấp trở về nhanh"đôi mắt Di Trạch nhìn cô,Hạ Vi đã hiểu có lẽ là đồng đội anh gọi đến
"Xin lỗi.... "Di Trạch chưa kịp nói cô đã mỉm cười nhìn ánh dịu dàng hôn vào má anh
"Chàng trai của em đừng nghĩ nhiều em sẽ nghĩ gì,anh chỉ cần nghĩ đến em rất yêu anh"
Di Trạch đưa Hạ Vi về nhà rồi anh nhanh chóng quay đi ,cô nhìn theo bóng anh thật lâu ,không biết lần này là bao lâu có thể gặp lại được anh ba tháng ,6 tháng hay một năm,cô biết sẽ rất lâu nhưng đó là nhiệm vụ của anh chỉ cần là sự lựa chọn của anh cô đều chấp nhận.
Có lẽ cuộc sống cần phải thêm một ít dư vị ba cô một mực không cho cô ở cạnh Di Trạch
"Con và thằng bé đó không được "
"Tại sao"
"Ba không thích quân nhân"
"Ba không thích là con không được thích sao"
"Con"Khuôn mặt ông tức giận nhìn cô con gái chiếc ly trên bàn cũng đã bị ném vỡ,cô nhìn người cha trước mặt nước mắt không ngừng rơi ông đã từng là người cha tuyệt vời như thế nào
"Con ghét ba"Lục Hạ Vi nhìn ông Lục bằng ánh mắt lạnh lùng đôi mắt chứa đựng rất nhiều uất ức tức giận chạy vào phòng theo đó Lục Tử Đình cũng theo cô bước vào cửa Lục Tử Đình chỉ thấy cô khóc trên vai trái máu đã thấm ướt cả vai cậu kinh hồn nhìn Lục Hạ Vi
"Chị"căn phòng vẫn im lặng chỉ nghe được tiếng khóc nghẹn của Lục Hạ Vi
Hạnh phúc trong đời cô chưa đến được bao lâu mọi thứ như sập đổ
"Tôi không chịu được phiền phức cầu xin anh buôn tha cho tôi"cô nhìn người đàn ông cô yêu tâm can cô như đức đoạn phải thốt lên nhưng lời nói cô thật tâm không muốn
"Mình chia tay đi"Di Trạch nhìn cô ngạc nhiên,không hiểu thật không tại sao cô hết yêu anh rồi sao Di Trạch nắm chặt lấy vai cô anh thật không tin
"Anh không tin,em đang đùa đúng không,em giận anh sao em nói cho anh biết đi đừng dọa anh như vậy,anh không dành nhiều thời gian cho em nên em giận anh đúng không"Hạ Vi nhìn người đàn ông hất tay anh ra
"Xin lỗi là tôi không còn yêu anh nữa,là tôi chán ngán anh rồi"đôi mắt cô như có thứ gì đó cay nhưng cô nhất không được rơi lệ
"Không thể nào"Di Trạch lắc đầu anh kéo cô vào lòng ngực mình đưa đầu cô vào trái tim mình
"Em nghe rỏ không nó nói rất yêu em"trái tim anh chậm rãi ấm áp cô luyến tiếc cái ôm của anh nhưng rồi cô đẩy mạnh anh ra
"Tôi không còn yêu anh nữa,tôi chán ghét anh"khuôn mặt Di Trạch ngạc nhiên anh quả thật không tin vào lời cô nói nhưng khi nhìn đôi mắt kiên quyết của cô anh lại có cảm giác lời cô nói rất dứt khoát,Di Trạch mất kiểm soát anh kéo cô lại gần mình ôm chặt lấy cô tìm kiếm môi cô hôn thật chặt
Cô đánh mạnh vào người Di Trạch
"Bỏ ra"Di Trạch vẫn không buông anh tiếp tục hôn cô,lúc này anh hệt như con thú ăn thịt đôi mắt lạnh lùng của anh cô nhìn thấy rất nhiều suy nghĩ nước mắt cô từng giọt lạnh lẽo rơi trên khuôn mặt cô cũng thôi giẫy giụa cả người cô cứng đơ.
Di Trạch thả lỏng cô ra anh nhìn đôi mắt đỏ ngần của cô nước mắt vẫn cứ thế rơi,Di Trạch đưa tay lao từng giọt nước mắt mắt trên má cô
"Đừng sợ,xin lỗi anh xin lỗi"tay anh vẫn lao những giọt nước mắt trên má cô nhìn cơ thể cô vẫn cứng nhắc Di Trạch ôm chặt cô vào lòng anh vỗ nhẹ vai cô
"Anh làm em sợ rồi"
"Không sao em không thích anh sẽ không làm đừng sợ"Hạ Vi đẩy mạnh anh ra,Di Trạch sợ cô sẽ không anh không dám đến gần cô anh đứng từ xa nhìn cô giọng thật nhẹ nhàng tránh làm cho cô sợ hãi
"Anh gọi Tử Đình đến đây đưa em về,em không sợ nữa được không "Di Trạch bước ra ngoài không nhìn thấy anh nữa Hạ Vi trong đầu hỗn loạn cô không nghĩ khi Di Trạch mất kiểm soát lại đáng sợ rất đáng sợ.
Giọng nói lớn phá vỗ suy nghĩ của cô đó là giọng em trai cô Tử Đình"Hai ơi"đúng thật Di Trạch đã gọi Tử Đình đến đón cô người cửa Tử Đình chạy vào phía cô thấy cô đang khóc Tử Đình nhăn mặt
"Đi về nhà"Tử Đình đỡ cô ngồi dậy dìu cô ra khỏi nhà của Di Trạch cùng lúc Di Di cũng về tới thấy Hạ Vi đang khóc Di Di liếc mắt về phía anh trai của mình chạy đến bên cô cùng cô và Tử Đình trở về nhà
"Hai em đi xuống "Tử Đình đặt cô vào phòng rồi cậu rời đi,Di Di lo lắng nhìn cô nói
"Anh hai em ăn hiếp chị sao"khuôn mặt cô bé tức giận nhưng vẫn rất ân cần lao từng giọt nước mắt trên má cô
"Xin lỗi "Hạ Vi ôm chặt Di Di khóc nức nở,cơ thể cô bé rất ấm áp hệt như cô ở cạnh Di Trạch
"Không sao đâu"Di Di nhẹ nhàng vỗ lưng cô bàn tay cô bé ấm áp dịu dàng
Thời gian cứ thế trôi kể từ ngày Lục Hạ Vi nói lời chia tay với Di Trạch anh có đến tìm cô rất nhiều lần nhưng rồi vì nhiệm vụ cần thực hiện anh cũng không tìm đến cô nữa.
Một tháng rồi hai tháng cũng được một năm
Reng reng......
Tiếng điện thoại vang lên cứ ngỡ cuộc sống sẽ trở lại bình thường khi cô nghe được một tin tức về người đàn ông cô yêu
"Cô có phải Lục Hạ Vi "một giọng phát ra ở đầu bên kia giọng có vẻ rạo rực đáng thương
"Đúng tôi là Lục Hạ Vi "
"Có chuyện gì sao,anh là ai"
"Hà Di Trạch cần tìm cô,cô có thể đến đây ngay không "
"Bệnh viện Quân Y thành phố S"
"Tại sao là bệnh viện, xảy ra chuyện gì sao"Lục Hạ Vi bất ngờ rồi lại sợ hãi cô tức tốc chạy thật nhanh ra ngoài bắt xe đến.
Tại bệnh viện Quân Y thành phố S  bác sĩ xung quanh rất nhiều,tiếng gấp gấp của tiếng xe đẩy,tiếng máy móc in ỏi Lục Hạ Vi rung sợ cô đứng bất động giữa lòng người
"Cô đi theo tôi"một giọng nam vang lên phía sau lưng cô bất giác quay lại nghìn hắn trên người mặc quân trang xanh giống với Hà Di Trạch,Lục Hạ Vi không nghĩ nhìn đi theo anh ta
Phòng cấp cứu trước cửa phòng toàn thân Lục Hạ Vi lạnh toát suy nghĩ cô chợt hiện ra trong đầu,Lục Hạ Vi run run tay nắm chặt nắm cửa nhìn người mặc quân trang xanh,Hắn ta bước đến cửa tự động mở ra trước mắt cô là Hà Di Trạch anh trên người anh cắm đầy những cái ống dẫn truyền nhịp thở anh yếu ớt,khuôn mặt lạnh lẽo đôi môi trắng bệch hệt như không con một giọt máu.
Đôi chân Lục Hạ Vi run run như có gì đó đang đập mạnh làm toàn sức lực của cô không còn nữa trái tim Lục Hạ Vi đau nhói như bị bóp nghẹt hơi thở cũng dần nặng nề cô bước đến bên cạnh Hà Di Trạch
Người đàn ông Quân trang xanh cũng đi tới gần chỗ Lục Hạ Vi hắn nói
"Đồng chí Hà Di Trạch bị thương trong khi làm nhiệm vụ"
Toàn thân Lục Hạ Vi lạnh toát ôm chặt lấy người đàn ông trên giường bệnh kia anh vẫn không động đậy.
"Di Trạch, xin lỗi anh dậy đi lại hù em rồi lần này em hoảng sợ thật đấy"
"Anh xem chỉ một năm thôi làm sao lại không lo tốt cho bản thân mình lại để xảy ra chuyện "đôi mắt Hà Di Trạch nhắm chặt Lục Hạ Vi tựa vào lòng ngực anh nhịp thở của anh rất chậm rất chậm
"Trong lúc làm nhiệm vụ bị tội phạm khống chế cậu ấy bị trúng hai phát đạn đang trong tình trạng nguy kịch "
Ing ing ing tinh tinh .......
Tiếng máy móc vang lên khắp căn phòng người đàn ông quân trang xanh chạy ra ngoài sau đó các bác sĩ đến bọn học quay quanh Hà Di Trạch,cô thì được người đàn ông quân trang xanh kéo ra cùng lúc Hà Di Di cũng đến,Hà Di Di nhìn người anh trai đang trên giường bệnh hấp hối và nguy cấp
Bác sĩ bao quanh Hà Di Trạch hấp tấp nhưng tiếng máy móc vẫn không ngừng kêu lên,mọi âm thanh hành đồng trước mắt Lục Hạ Vi dần biến mất cô cả người ngã xuống Hà Di Di chạy đến đỡ cô rồi người đàn ông quân trang xanh kịp đỡ cô.
Dòng điện trên máy nhịp tim của Hà Di Trạch ngày càng yếu rồi chẳng còn hoạt động của sự sống Hà Di Di nhìn phía anh trai nước mắt không ngừng rơi
"Xin lỗi..... "
Tiếng nhỏ giọt của ống truyền trên tai cô Lục Hạ Vi dần dần lấy lại ý thức cô nhìn xung quanh.
"Di Trạch, Di Trạch... "Lục Hạ Vi rút ống truyền trên tay ra
"Cô cô dừng như vậy"một y tá chạy đến chỗ cô
"Anh ấy đâu"Lục Hạ Vi điên loạn cô bước xuống giường chạy ra cửa người đàn ông quân trang xanh nhìn cô ngạc nhiên ,hắn đi theo cô
"Lục Hạ Vi cô muốn đi đâu"
"Anh ấy đâu đang ở đâu "Người đàn ông đôi mắt đau lòng nhìn cô rồi lại không nói gì
"Tôi tự đi tìm anh ấy"người đàn ông quân trang xanh kéo tay cô đi tớ căn phòng ,Lục Hạ Vi nhanh chóng mở cửa cô nhìn thấy Hà Di Di đang khóc bên cạnh là Hà Di Trạch anh ngủ rất say không mở mắt cô bước đến bên nắm Hà Di Di đứng dạy lao nước mắt cho cô
"Sao em lại khóc,Di Trạch anh ấy chỉ đang ngủ thôi "
"Chị....."
"Không sao anh ấy sẽ không bỏ chị em mình đâu "Lục Hạ Vi quỳ xuống ôm chặt người đàn ông ôm thật chặt không thấy nhịp thở của Hà Di Trạch cô ngạc nhiên
"Di Trạch đừng hù dọa em,rất sợ.....em xin lỗi đừng đùa nữa được không anh"
"Chị ơi anh hai đã....."
"Không đâu anh ấy đang đùa với chị"Lục Hạ Vi ôm chặt cơ thể Hà Di Trạch mọi thứ như không còn gì ngay cả nhịp thở của cô cũng yếu dần một bóng đen bao bọc tan biến khuôn mặt trước mắt của cô.

Một năm sau ngày Hà Di Trạch rời khỏi cô cả thế giới như không còn gì trước mắt cô chỉ toàn là bóng tối cô ôm mình ở trong phòng không ra khỏi cửa nữa bước công việc cũng không còn làm cả thế giới cô như sập đổ.

"Con khi nào mới tìm một người chăm sóc cho con"Giai Giai nhìn người cháu trước mắt chau mày
"Con chưa muốn"
"Đã bao nhiêu rồi mà còn trẻ như thế"
"Mọi thứ cũng đã ổn định cả rồi,con còn muốn điều gì nữa "
"Con con....."
Sau những lần khuyên của Tử Đình cô cũng bước ra khỏi cái thế giới đó bóng tối trong cô cũng đã không dày vò cô mọi thứ lại dần dần ổn định đôi mắt không nhìn thấy trái tim sẽ không còn đau nữa những gì đã liên quan đến Hà Di Trạch tất cả đã không còn hiện hữu trước nữa Lục Hạ Vi nữa.
Mùa đông lành lạnh tuyết rơi từng mảng trên mặt đất nhiệt độ ngoài trời cũng dần hạ xuống lạnh Lục Hạ Vi một mình trên đường vì lạnh nên cô cho tay vào túi trên đường về cô vấp phải một thứ gì đó nên bị ngã chân cô chảy máu vì do thời tiết lạnh nên vết thương càng đau hơn nhiều,Lục Hạ Vi nắm vách tường bên cạnh đứng dậy men theo vách tường và đi tiếp, có lẽ cô không chu ý đến nên cô va phải một người Lục Hạ Vi vọi vàng
"Xin lỗi..... "Cô không ngẩng đầu lên khom lưng xin lỗi cho đến khi nghe được giọng nói của người đó thì cô mới ngẩng đầu
"Tôi không sao,cô bị thương rồi có cần tôi giúp không "Lục Hạ Vi nhìn khuôn mặt trước mắt cô không thể nghĩ có thể gặp được anh trong thời khắc này cô nhìn người đàn ông dịu dàng đó anh vẫn thế không thay đổi vẫn rất dịu dàng vẫn nụ cười ấm áp đó.
"Là cậu Lục Hạ Vi là cậu đúng không "anh kéo vai cô kéo mạnh có lẽ hơi kích động nhưng rồi khi anh nhìn thấy cô không nói gì liền nhanh tay thả vai cô ra
Lục Hạ Vi không nói gì cô quay người cùng theo vách tường đi về phía trước cô không để ý đến anh đang nhìn cô ngạc nhiên
"Lục Hạ Vi tớ xin lỗi " anh chạy đến trước mặt cô nắm tay cô lại không cho cô đi tiếp
"Xin lỗi gì chứ"Lục Hạ Vi nhìn chàng trai trước mắt mình vẻ mặt cô vẫn rất lạnh lùng vì thế nên làm cho anh khó chịu
"Cậu sao thế,xảy ra chuyện gì? "
"Chuyện gì sao?"Lục Hạ Vi cười khổ nhìn anh
"Trà Quân Long cậu tại sao lại xin lỗi tôi,cậu có biết nhiều năm như vậy mọi thứ đã thay đổi rồi"
"Xin lỗi "Trà Quân Long kéo vai cô ân hận anh không biết thế nào để cô có thể tha thứ cho anh vì năm đó chính anh là người bỏ rơi cô
"Trà Quân Long câu trả lời của cậu rốt cuộc là như thế nào "cô nhìn chàng trai trước mắt mình trái tim cô đau nhói
"Chúng ta làm hòa đi được không "
"Tớ sẽ bù đắp lại tất cả cho cậu"
"Cậu ở bên cạnh tớ được không lại trở về như xưa lại rất yêu tớ"
Lục Hạ Vi mỉm cười thật lớn cô xoay người dựa vào vách tường "trở lại như xưa ,tớ còn có thể sao,câu trả lời năm đó của cậu bây giờ đối với tớ không còn quan trọng nữa rồi"
"Tớ phải làm sao cậu mới có thể tha thứ cho tớ?"Tra Quân Long nhìn cô dịu dàng anh đưa tay chạm vào khuôn mặt Lục Hạ Vi anh thật nhớ tớ thời khắc năm đó anh nhớ đên cô gái kiên cường năm đó một mực theo đuổi anh anh nhớ cô gái năm đó nói thích anh rất nhiều, anh nhớ đến nụ hôn đầu tiên của vô và anh khi ấy cô còn rất lúng túng khuôn mặt cô đỏ bừng khi ấy.
Trà Quân Long nhìn cô thật lâu rồi lại đưa môi đến hôn vào môi Lục Hạ Vi bất ngờ Lục Hạ Vi đẩy mạnh Trà Quân Long ra nhưng anh lại càng mạnh mẽ hơn anh một mực không buông cô ra cô cắn mạnh vào môi anh dường như cảm nhận được có vị máu anh thả cô ra Trà Quân Long anh cũng rất ngạc nhiên là cô đang cự tuyệt anh đó sao
"Cậu từ lúc nào cậu chán ghét tớ lắm sao"vừa nói Trà Quân Long vừa lau vết máu trên môi của mình
"Tớ đi trước"Lục Hạ Vi né xa anh ra rồi tiến về phía trước không để mặt đến cái ngạc nhiên trên mặt anh nhìn cô gái ấy lạnh lùng bước quá mình như thế trái tim anh dường như rất đau cảm giác này anh chưa từng cảm thấy bao giờ ,Trà Quân Long đi nhanh đến nhấc bỏng cô lên
"Chân cậu bị thương rồi tớ giúp cậu"
"Không cần"Lục Hạ Vi ra sức giẫy giụa nhưng cũng vô ích chẳng cách nào thoát khỏi vòng tay của anh,Trà Quân Long đưa cô về nhà không phải nhà của cô
"Cậu đưa tớ đi đâu đấy"cô nhìn anh ngạc nhiên
"Nhà tớ"Trà Quân Long bỏ cô xuống sofa rồi đứng lên đi tìm kiếm hộp y tế rồi ngồi xuống dưới chân cô
"Không cần"Lục Hạ Vi cự tuyệt không cho anh dụng vào cô
"Ngoan nào,từ khi nào cậu trở thành người không nghe lời như vậy "Trà Quân Long vẫn rất kiên quyết anh nhẹ nhàng vệ sinh vết thương lao vết máu
"Đau"Lục Hạ Vi cả người cô đau điếng cô giật lại
"Để tớ tự làm"
Tặc lưỡi Trà Quân Long nhìn cô rồi chau mày anh nhẹ nhàng lao vết thương xong cho cô
"Tiểu Long ai đến đến một người phụ nữ từ lầu bước xuống ,cô nhìn hai người bọn họ ngạc nhiên,Lục Hạ Vi còn ngạc nhiên hơn người đó là cô Giai Giai.
"Lục Hạ Vi sao con ở đây"
"Dạ vâng "Lục Hạ Vi lung tung không biết nói gì
"Cô ấy là bạn con khi nãy bị thương ở gần nhà mình nên con đưa cô ấy về đây"
"À vậy sao hai đứa quen biết nhau à" Giai Giai mỉm rồi bước vào bếp
"Lục Hạ Vi cậu sao thế"
"Tớ về trước"Lục Hạ Vi đứng lên nhưng chân cô lại rất đau nên ngã xuống sofa Trà Quân Long nhìn cô chau mày kéo vai cô
"Cậu ngồi ở đây"có lẽ lời nói của anh rất có quyền lực với cô nghe anh nói thế cô cũng đành ngồi yên
Một hồi sau Giai Giai đem trà đến rồi ngồi xuống cạnh Lục Hạ Vi
"Cô Giai Giai "
"Con là bạn của Tiểu Long à,vậy mà cô còn tưởng Tiểu Long thằng cháu này không có bạn chứ,trước giờ nó cũng không nhắc gì về bạn bè của nó"
"Vâng, con cũng là quen biết anh ấy khi con học trung học thôi"
"Khoảng thời gian trước xảy ra chuyện gì sao?"Lục Hạ Vi nhìn Giai Giai mỉm lắc đầu
"Không sao đâu ạ"Giai Giai thấy cô không muốn nhắc lại nên cũng không hỏi gì thêm nữa
"Tiểu Long "Giai Giai gọi to Trà Quân Long từ trên lầu bước xuống có lẽ anh mới tắm xong tóc anh vẫn còn ước đến khi nhìn lại cô mới nhận ra Trà Quân Long không thay đổi nhiều vẫn như trước phong cách ăn mặc cũng như trước Trà Quân Long ngồi trước mặt cô nói chuyện với Giai Giai
"Sao thế dì"
"Cô bé Lục Hạ Vi là cô bé ta hay nói với con"
"Là cô ấy sao"Trà Quân Long ánh mắt suy nghĩ gì đó rồi lại nhìn cô,Lục Hạ Vi vậy cô chẳng bao giờ dám nhìn vào mắt của Trà Quân Long cô luôn tránh ánh mắt của anh nên cô không biết được anh đang nghĩ gì cả
"Thôi cũng trễ rồi, con về trước cô Giai Giai"Lục Hạ Vi chóng ghế khó khăn đứng lên
"Tiểu Long đưa Tiểu Hạ về "
"Dạ không cần đâu"Trà Quân Long đứng lên mặt cô nói gì anh bế cô lên rồi ra xe bỏ cô vào đó
"Không cần "Trà Quân Long vẫn không nghe anh đóng cửa xe lại rồi bước đến lái xe anh nhìn cô cự tuyệt ngay cả dây an toàn không cài anh chồm đến cài dây an toàn cho cô
"Không cần"Trà Quân Long vừa cài cô lại cởi ra rồi liên tục như thế gần ba lần Trà Quân Long mất kiên nhẫn anh lấy tay đè cô xuống ghế
"Cậu từ khi nào không biết nghe lời như thế "
"Tớ thế nào không nghe lời"
"Tớ không cần tớ tự về được "
"Cậu có phải là đang giận dỗi tớ bỏ rơi cậu không, cậu có phải là đang giận dỗi tớ không cho cậu câu trả lời không"
"........."Lục Hạ Vi nhìn anh im lặng cô thật không biết nên nói thế nào bây giờ,Mùa đông có lẽ là khắc tinh đối với Trà Quân Long mỗi khi đến đông anh luôn bị cảm đều này nhiều năm như vậy anh vẫn chịu lạnh rất kém sau lần đưa Lục Hạ Vi về nhà là Trà Quân Long lại bị cảm lạnh
"Tiểu Hạ thằng nhóc con đó lại cảm lạnh rồi,sáng nay người nó rất nóng con có thể qua xem nó giúp cô không  "Giai Giai không ở nhà liền lo lắng gọi cho Lục Hạ Vi hôm nay cũng là ngày nghỉ của cô nên Lục Hạ Vi không từ chối dù gì cô biết anh chịu lạnh kém mà hôm qua cô còn bắt anh phải đứng dưới lạnh như thế
Tuyết vẫn rơi như thế nhiệt độ xuống rất thấp Lục Hạ Vi vừa bước ra khỏi cửa liền cảm thấy lạnh run cả người cô nhanh đó bắt chiếc taxi đến nhà anh.
"Tinh tinh"Lục Hạ Vi nhấn chuông không có tiếng động ra mở cửa,Lục Hạ Vi cô cũng biết Giai Giai hôm nay không có ở nhà cũng chỉ có một mình Trà Quân Long thôi suy nghĩ đến đây khuôn mặt cô đỏ ửng lên
Một lúc lâu thì cánh cửa cũng mở đó là Trà Quân Long anh mặt áo thun trắng cùng quần tây đen rất dễ mắt nhưng trên khuôn mặt anh đỏ bừng ngay cả hơi thở của anh thở ra cô cũng cảm thấy có sức nóng
"Lục Hạ Vi là cậu sao"Trà Quân Long ngạc nhiên
"Cô Giai Giai hôm nay có việc nên nhờ tớ giúp cậu"
"Không sao đâu chỉ là bị cảm lạnh thôi tớ nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi"Lục Hạ Vi nhìn sắc mặt mệt mỏi của anh cô dìu anh ngồi trên ghế sofa khi đi cô có đem đến súp gà hầm
"Cậu ăn gì chưa"Lục Hạ Vi nhìn Trà Quân Long liền hỏi,anh không trả lời chỉ lắc đầu một cái
"Tớ đem súp gà hầm đến cho cậu,cậu ăn miếng đi uống thuốc rồi nghỉ ngơi"Trà Quân Long nhìn cô cười anh vẫn nhớ về năm đó cô cũng đến thăm anh cũng đem đến cho anh món súp gà hầm như hôm nay Trà Quân Long ăn rất ngon miệng ăn xuống anh còn định đi vào bếp rửa bát thấy anh đứng dậy Lục Hạ Vi ngạc nhiên kéo anh ngồi xuống
"Cậu đi đâu ?"
"Tớ đi rửa bát rồi đi pha trà cho cậu,cậu là khách mà"
"Cậu ngồi đó đi tớ làm cho"Trà Quân Long vẫn một mực không nghe anh vẫn đứng lên đi vào bếp Lục Hạ Vi chạy theo cô biết anh là như thế anh rất thích cố chấp thích tự mình làm như thế
Một ngày hai ngày ba ngày vẫn như trước Trà Quân Long chỉ cảm bình thường không quá lâu.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Hà Di Trạch cô nhớ rất rõ ràng trên tay cô cầm một chiếc bánh kem lớn
"Di Trạch chúc mừng sinh nhật anh"
"Happy Birthday.... "
Nước mắt cô rơi rơi rất nhiều cô nhớ đến anh cô nhớ đến nụ cười của Hà Di Trạch cô nhớ đến anh mặc quân trang uy nghiêm cô nhớ đến khi anh nằm yên một chỗ cô có gọi thế nào anh cũng không thể trả lời cô nước mắt cô chạy nhòa cả mắt xuống bánh kem làm cho hình thù trở nên biến dạng
Hôm đó cô uống rất nhiều rượu cả đâu cô đều chẳng còn phương hướng cô một mình đi dạo trên đường trên bầu trời nhưng ngôi sao đang soi mình nhìn theo cô
"Có phải anh đang nhìn em không "cô mỉm cười cả người cô theo vách tường ngồi xuống những ngôi sao vẫn lấp lánh trên bầu trời trước mắt cô một người đàn ông xuất hiện
"Hà Di Trạch là anh sao đúng là anh phải không em rất nhớ anh"Trà Quân Long nhìn cô ngạc nhiên anh không thể tin vào mắt mình cô lại để cho bản thân mình say đến như vậy
"Di Trạch em rất nhớ anh"Lục Hạ Vi nhìn người trước mặt mình nuôi không ngừng rơi xuống cô đưa tay luyến tiếc sờ trên khuôn mặt của anh ,Trà Quân Long nhìn cô rồi đi đến bế cô lên tay cô theo đó ôm chặt cổ anh không buông vì cô sợ khi buông ra anh sẽ đi mất Lục Hạ Vi vùi mặt vào lòng anh cảm nhận trái tim anh đang đập cảm nhận hơi ấm của anh
"Anh trở về bên em rồi"
"Anh có biết không em rất nhớ anh"
"Em chỉ muốn gả cho anh thôi"
"Em đợi anh trở về "
"Bao lâu cũng được chỉ cần là anh em sẽ đợi"
"Đừng hù dọa em như thế,em thật sự rất sợ đó"
"Anh hù em như thế sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu "
Từng câu nói ra của cô anh biết đó không phải dành cho anh,anh biết cô đang nhớ đến ai như thế cô càng ôm chặt anh hơn cô càng áp sát vào ngực anh tham luyến nhịp tim của anh tham luyến hơi ấm của anh
"Đừng rời xa em có được không? "Cô hỏi anh Trà Quân Long giật mình trước câu hỏi của cô anh biết cô không nói anh nhưng anh cũng muốn nói cho cô biết
"Được "nhìn cô mỉm cười như thế khi nghe được tiếng nói của anh
"Tử Đình "
"Chị ấy sao thế"Lục Tử Đình nhìn Trà Quân Long rồi hỏi
"Chị ấy uống say nằm ở bên dưới anh thấy nên đưa chị ấy lên"Trà Quân Long bế cô đến bên sofa bỏ cô xuống thật nhẹ nhàng khi được thả xuống cô như con cúm con co người lại trên ghế khi bàn tay Trà Quân Long rời khỏi người cô Lục Hạ Vi liền giật mình cô đưa tay ra kéo chặt cánh tay của anh
"Hà Di Trạch đừng bỏ em có được không "Lục Tử Đình chau mày rồi đi vào bếp pha nước chanh mật ong cho cô
"Được tớ không đi cậu đừng lo"Trên ánh mắt Trà Quân Long có chút khó hiểu anh đưa ta vuốt những sợi tóc trên trán xuống tai cô,Lục Hạ Vi nhẹ nhàng nhắm mắt ngủ thiếp đi những cô vẫn nắm chặt cánh tay của Trà Quân Long
"Chị ấy ngủ rồi à" Lục Tử Đình bỏ ly nước chanh mật ong xuống bàn bước đến rồi ngồi xuống ghế
"Xảy ra chuyện gì sao"
"Chị ấy đã từng có bạn trai,hôm nay là sinh nhật của anh ấy "
"Là Hà Di Trạch sao"Trà Quân Long nghi ngờ Lục Tử Đình gật đầu nhưng không nói gì nữa
Đúng là khi anh đi quả thật có rất nhiều chuyện xảy ra như hiểu ra được gì Trà Quân Long nhìn cô gái đang ôm chặt cánh tay của mình
"Lục Hạ Vi không kết hôn không sao chỉ cần em bên anh thế đã được rồi,anh xin lỗi anh nhận ra tình cảm của em quá lâu,không sao cả giờ đây trái tim em không còn duy nhất là anh nữa nhưng anh yêu em rất yêu em"Trà Quân Long ôm chặt người còn gái trong lòng mình cô ngủ rất ngon trong lòng anh hai tay vòng qua eo ôm chặt anh không buông
"Lục Hạ Vi cảm ơn em"Trà Quân Long nói thầm
"Quân Long cảm ơn "cô đưa người hôn đôi môi anh
"Anh làm em thức giấc sao?"
"Không anh không làm gì cả "
"Anh yêu em không yêu em rất nhiều không vậy tại sao năm đó lại từ chối lời tỏ tình của em,anh lại còn rời bỏ em"
"Anh xin lỗi "
"Anh yêu em rất yêu em cho dù bây giờ em không yêu anh nữa không sao anh cũng sẽ yêu em"
Lục Hạ Vi mỉm cười nhìn chàng trai cô thầm thương trộm nhớ anh đã nói yêu cô lời cô muốn nghe nhất năm đó đã thực hiện được rồi
Mùa hạ ánh nắng ban mai chiếu trên tán lá từng giọt nắng ấm áp cô đứng bên chân dung chàng trai có tên Hà Di Trạch khuôn mặt trên ảnh vẫn đẹp trai vẫn cười rất tươi
"Hà Di Trạch hôm nay em đến thăm anh,thấy em rồi anh có vui không"
"Di Trạch anh ấy trở về rồi,anh ấy luôn rất tốt với em anh đừng lo em không hạnh phúc,em muốn nói với anh kiếp này em rất hạnh phúc nhưng kiếp sau đợi kiếp sau em sẽ yêu anh được không kiếp sau đến lượt em bỏ về anh chu toàn được không"
"Cảm ơn em"tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua bên gò má của Lục Hạ Vi dịu dàng ấm áp hệt như Hà Di Trạch bên cạnh cô anh ân cần trong gió thì thầm bên cô vuốt ve khuôn mặt cô
"Anh yêu em,nhìn thấy em hạnh phúc như vậy đó là hạnh phúc đời này của anh"mùi hương hơi thở của anh hòa vào gió lượn quanh bên cạnh cô sau đó rồi lại vụt mất
"Cảm ơn anh Di Trạch "Lục Hạ Vi đưa tay sờ vào khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười cô biết anh đang chúc phúc cho cô.
Quân Long chàng trai năm nào em yêu giờ đây em đã có được anh"cô nằm trên người người đàn ông khuôn mặt có hạnh phúc nhưng có gì đó trong ánh mắt lẻ loi
Quân Long nhìn cô mỉm cười anh xoa nhẹ mái tóc bóng mượt của cô"xin lỗi,nếu anh yêu em sớm hơn một chút thì có lẽ cả trái tim của em chỉ dành cho riêng anh"
"Cảm ơn anh đã không rời xa em"Lục Hạ Vi nhìn anh mỉm cười cô biết hiện giờ điều cô muốn là gì
Tôi là Lục Hạ Vi cuộc đời tôi xoay quanh bởi hai chàng trai một người tôi yêu hết lòng một người yêu tôi hết lòng mùa đông năm ấy chàng trai ấm áp tôi yêu rất nhiều đã bên cạnh tôi thật sự rất hạnh phúc nhưng anh biết không giờ đây trái tim của tôi không dành trọn cho anh nữa rồi,bản thân tôi mới biết tôi yêu ai chỉ có tôi mới biết tôi không yêu anh ấy nhiều như thế nhưng anh ấy rất yêu tôi cảm ơn Trà Quân Long
Lục Hạ Vi yêu Hà Di Trạch
Năm đó tôi yêu Hà Di Trạch bố tôi một mực từ chối tôi không thể hiểu nổi những giờ đây khi nghe được khi ba tôi một mình uống rất say rất say nói với mẹ tôi
"Bà nó tiểu Hạ nó sẽ hận tôi lắm"mẹ tôi nhìn ba người chồng của bà nhưng rồi cũng hiểu cho ông bởi vì bà biết,Ba tôi từng làm quân nhân và,một sự cố xảy ra với ông
Khi ba tôi tuổi bằng Hà Di Trạch hùng hùng khí thế ba có một người đồng đội tôi thấy chú khi xem hình bố khi trẻ chú và bố khoác vai nhau rất thân thiện trên người bố tôi khoác quân trang uy nghiêm vô cùng nhưng rồi sau khi tôi bốn tuổi tôi không còn nghe bố nhắc tới nữa mà ngay cả chữ quân nhân bố tôi cũng không nói một chữ
Năm tôi bốn tuổi bố tôi phải đi làm nhiệm vụ một nhiệm vụ quan trọng
Tôi nghe lời kể của bố tôi và mẹ
Năm đó đi làm nhiệm vụ quan trọng tôi biết được bố tôi đã mất đi người đồng đội yêu quý bố tôi luôn cảm thấy áy náy mà dằn vặt như thế
Người vợ của chiến hữu bố tôi,có lẽ tôi đã gặp cô ấy rồi cô ấy là người phụ nữ chịu thương chịu khó và hơn hết cô ấy là một người rất mạnh mẽ,nhưng khi nói bố tôi lại bảo cô ấy không phải mạnh mẽ như thế.
Tôi hiểu ra rồi bố rất sợ một ngày nào đó khi Hà Di Trạch thực hiện nhiệm vụ quan trọng giống như bố năm đó tôi sẽ không sống nổi đúng khi Hà Di Trạch ra đi tôi gần như phát điên lên
Tôi không muốn làm bố không vui và hơn hết bố tôi đã già tôi tôi không dám đánh cược tình thương của ông và tình cảm của tôi nên rồi tôi đẩy Hà Di Trạch ra xa tôi càng xa càng xa nhưng khi tôi nhìn thấy anh rời xa tôi tôi lại đau đến vậy.
Em cả đời này chỉ gã cho mỗi anh thôi em rất nhớ anh anh có biết không?
Tôi là Trà Quân Long tôi biết cả trái tim cô ấy không thể dành trọn cho tôi nhưng không sao cả tôi yêu cô ấy là đủ rồi cô ấy không yêu tôi thì sao chứ chỉ cần cô ấy ở bên tôi thì tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi,cô ấy không muốn cưới không sao tôi không ép cô ấy,vì trong lòng tôi cô ấy luôn là người đặt biệt với tôi rồi.

Tình cảm không phải là thứ cho đi là có thể nhận lại,nhưng hãy nhớ rằng trên thế giới rộng lớn này bỏ lỡ nhau một lần thì sẽ rất khó để gặp lại nhau
Hà Di Trạch
Tôi thích cô ấy ngay từ lần gặp đầu tiên cô ấy hệt như ánh mặt trời rực rỡ vậy náo nhiệt vui tươi,nhưng có lẽ trong trái tim cô ấy chỉ có một người cậu ta tên Trà Quân Long tôi biết cậu ta rất tài giỏi tôi trở nên khi nào lại rất ganh tị với cậu ta tôi yêu cô ấy rất nhiều những rồi tôi cũng trở thành bạn trai của cô ấy suýt nữa tôi đã trở thành chú rể của cô
"Lục Hạ Vi đợi anh hoàn thành nhiệm vụ anh sẽ cầu hôn em"
"Đợi anh được không,anh yêu em"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro