Chương 1: Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng đẹp trời, sau những ngày nghỉ đầu năm, căn biệt thự màu trắng xinh đẹp được phủ bởi tử đằng màu tím toát lên sự trang nhã vô tận, trong đó căn phòng nào đó đầy sắc tím có cô gái nhỏ nào đó đang cuộn tròn trong chăn. Chợt tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên:

"Reng.. reng.. reng"

Tôi chồm dậy tắt đồng hồ, ngáp một cái rồi vươn vai bước xuống giường sửa soạn đi học.

Chào mọi người tôi là Lục Thảo An, nay đã gần mười tám năm thanh xuân, hiện là lớp phó lớp 12A3, THPT XXX. Tôi là một cô gái dễ thương, học giỏi và rất yêu thích múa hát nữa.

Tuy là xinh đẹp dễ thương thế này nhưng mình vẫn còn FA nha. Nói ra cũng buồn, nhiều lần bạn tôi nó cứ lôi tôi ra chọc 'Mày nha, nhiêu đây tuổi rồi mà chưa có lấy nỗi một mảnh tình vắt vai'.

Haizz, tôi cũng muốn có một đứa bạn trai lắm cơ mà không biết tại sao trái tim tôi không tài nào mở ra để tiếp nhận một ai khác..

Hôm nay là ngày đần tiên đi học sau kì nghỉ Tết (ở đây truyện nói về bốn mùa nên mình dời ngày đi học sang qua tết luôn, à quên nếu như ai có thắc mắc gì về việc không có lễ khai giảng thì mình dựa theo các trường học ở nước ta đa số học xong mới khai giảng nha),  vì là buổi sáng nên tôi phải mặt áo dài đi học. Buổi chiều trường của tôi không quá khó khăn về mặt đồng phục chỉ cần áo có phù hiệu của trường là được rồi.

Hôm sinh hoạt hè, cô chủ nhiệm lớp tôi cho lớp tự chọn màu sắc váy và quần. Tất nhiên là con gái mặc váy con trai mặc quần tây rồi, màu sắc thì phải mặc cùng màu.

Lớp tôi mấy đứa con gái sau một hồi tranh cãi 'kịch liệt' thì cuối cùng chọn màu tím hồng, con trai thì cũng chiều theo tụi con gái nhưng tất nhiên là không phải màu tím hồng mà là màu tím xanh.

Thân hình của tôi cũng khá cân đối với chiều cao 1.65m, mặc áo dài vào nhìn rất ổn, vì là đầu năm tiết trời khá mát mẻ, nên tôi đã xõa mái tóc đen mượt của mình xuống.

Sửa soạn xong nhìn vào trong gương tôi thấy hãnh diện về mình ghê, ai mà dễ thương thế chứ.. Giọng nhẹ nhàng của mẹ tôi từ dưới nhà vang lên:

"An, nhanh lên để ăn cơm nè con!"

Tôi đáp lại:

"Dạ con xuống ngay đây."

Tôi từ từ bước xuống cầu thang rồi đi vào bếp. Đầu tiên là thấy một bàn ăn đầy đủ cho buổi sáng, ba tôi thì đang đọc báo trong bộ tây trang lịch sự và người mẹ xinh đẹp của tôi thì mang tạp dề, trên tay đang đang bưng một tô canh bí ngon thật là ngon. Làm cho tôi nhìn vào mà nước miếng cứ tuông như suối ấy.

Ngon quá đi!

Mẹ tôi năm nay đã gần bốn mươi tuổi rồi, vì làm việc trong văn phòng nên mẹ tôi có một nước da trắng và gương mặt được chăm sóc kĩ càng nên rất đẹp cứ như ba mươi tuổi ấy.

Mẹ tôi rất nhẹ nhàng và mộc mạc, bà là một kiến trúc sư có tiếng. Tôi đang ấp ủ ước mơ làm kiến trúc sư tài giỏi như mẹ, a không phải hơn thế nữa cơ.

Còn về ba tôi, ba tôi hơn mẹ tôi hai tuổi đang là một giám đốc của một công ty bất động sản. Ông có vẻ ngoài trưởng thành đĩnh đạc nhưng vẫn nhìn rất trẻ trung.

Tôi yêu ba mẹ nhiều lắm.

Tuy tôi là con một có được sự yêu thương rất nhiều từ họ, nhưng không vì thế mà tôi kiêu ngạo không chăm chỉ học tập.

Mẹ tôi nhìn tôi cười, bảo:

"Mau ăn đi rồi còn đi học nữa con."

"Dạ, con mời ba mẹ ăn cơm."

"Ăn đi con."

Tôi ngồi xuống và bắt đầu công cuộc ăn uống của mình. Sau khi lấp đầy cái bụng nhỏ, tôi đứng dậy chào ba mẹ đi học:

"Con đi học đây ạ."

Trong tà áo trắng tôi đi bộ đến trường, vì trường khá gần nhà nên tôi lựa chọn đi bộ như rèn luyện mỗi sớm. Trường của tôi là một ngôi trường lớn, tôi hiện tại đang là lớp phó lớp 12A1.

Thành tích học tập của tôi rất tốt, đứng thứ hai của lớp phong độ luôn giữ vững, chỉ có một điều là tôi cố gắng "leo" thế nào cũng bị con nhỏ bạn thân "đạp" xuống một cách không thương tiếc.

Đau ghê! Vân đang là lớp trưởng lớp tôi và tất nhiên là thành tích học tập nhất lớp rồi.

Tôi lê từng bước chân lên sau cái cầu thang, nhìn vào là chóng mặt say sẫm. Nói thật tôi mong sao cho trường tôi nhỏ hơn một chút, vì leo cầu thang mà sáng sớm tôi ăn bao vì nó mà đâu mất tiêu hết trơn.

Vừa thở vừa bước vào lớp học, nhìn vào mỗi đứa làm một việc, đứa thì bà tám, đứa thì lướt điện thoại.

Trường tôi thì khá dễ về mặt điện thoại. Đem thì cho đem đó nhưng mà chơi trong giờ học mà bị phát hiện sẽ bị tịch thu và tiêu hủy.

Còn đám bạn thân nhất của tôi thì, ôi thôi chúng tám xuyên lục địa, xuyên trái đất, thủng luôn mặt trời... Từ trong đó, con Vân ngước đầu lên, nó ngừng tám, cất lên cái giọng lãnh lót chào tôi:

"An, mày vào rồi à, chào buổi sáng, nhanh nhanh lại đây tao nói cho mày nghe tin này nóng lắm nè!"

"Ừ, chào buổi sáng, chuyện gì thế nói tao nghe." Tôi nhanh nhẹn cất cặp sách trên bàn tụ hội với chúng bạn.

Có vẻ tôi chưa nói rằng mình cũng không thua kém nhóm bạn nhỉ. Nồi nào úp vung nấy thôi.

Cả đám nhìn nhau cười chào rồi bắt đầu cuộc hành trình tám xuyên quốc gia:

"Ê bây tao nói cho bây nghe cái này này. Ngày mai ấy..." Con Vân đi đầu

"Sao, ngày mai sao?"

"Lớp mình sẽ có..." Con Vân dùng gương mặt đáng đánh đòn để nói chuyện.

"Bà mày, mày có nói lẹ không thì bảo, tụi tao bực lắm rồi đấy."

"Ừ, ừ, nhìn tụi bây như muốn ăn thịt tao luôn, thật ra là ngày mai lớp mình sẽ có thêm một thành viên mới đó." Vân thu lại nụ cười trên mặt, bắt đầu làm ra bộ dạng sợ hãi như ai ăn tươi nuốt sống nó vậy.

Tôi nhìn Vân nhịn không được cười thành tiếng, ai chứ nó mà sợ hãi thì chỉ có trời sập hoặc là bị mẹ mắng vì nấu cơm quên bật nút thôi.

Mà nghĩ cũng lạ con Vân có một trí nhớ vô cùng khủng vậy mà nấu cơm lại hay quên bật nút, có vẻ chuyện này không chừa một ai.

Quay lại với cuộc trò chuyện là màn dò hỏi nhức đầu nhức óc đến từ hội bà tám.

"Ê, ê, con trai hay con gái vậy?" Thúy tò mò.

"Học giỏi không?" Quốc yêu học.

"Đẹp không?" Con Yến mê trai mặc dù đứa bạn trai ngồi ở bên cạnh.

"Ê mày à, tao còn đang ở đây nha, đừng coi tao như không tồn tại!" Hoàng tỏa ra mùi chua nồng nặc, và... hay đứa bắt đầu 'chiến tranh'.

"Thôi! Im lặng cho tao trả lời, tụi bây hỏi nhiều như vậy làm sao tao trả lời được!" Vân tức giận hòa hoãn đám bạn.

Tụi tôi hốt hoảng bắt đầu 'xối' cho nó một ít 'nước' để dập lửa. Con Vân mà tức giận thì vô cùng đáng sợ. Tôi còn nhớ lúc trước một cậu bạn nào đó khiêu khích con Vân làm nó tức giận quật ngã cậu bạn cao 1m7 trong tích tắt. Đáng sợ lắm!

"Bạn này hình như là con trai, nghe nói còn học rất giỏi lại đẹp trai nữa."

"Woa, trai đẹp!" Cả đám ngạc nhiên, đã đẹp mà còn học giỏi nữa, mắt của Thúy và Yến sáng rực.

"Nhưng tụi bây nên nhớ đây chỉ là nghe nói thôi nha." Tôi xong dường như có thể nghe tiếng trái vỡ tan của hai nhỏ bạn thân.

"Tan nát con tim của tao rồi." Con Yến ỉu xìu. Lớp tôi trai đẹp cũng không thiếu nhưng nhìn hoài đâm ra thấy cũng bình thường.

"Mày yêu của tao ơi, tao không đủ độ đẹp để cho mày nhìn à!"

Và thế hai đứa lại tiếp tục cãi nhau.

Cả đám nhìn hai đứa chọc nhau cười phá lên. Đột nhiên tiếng trống trường vang lên 'Tùng... tùng... tùng'. Đã vào giờ học, nhóm tôi nhanh chóng giải tán, bắt đầu học tập nghiêm túc.

Sau ba tiết học chúng tôi được giải lao trong mười lăm phút để sẵn sàng cho những tiết kế tiếp. Nhóm bạn của tôi trò chuyện rôm rả cho đến khi hết giờ đành nuối tiếc bỏ dở giữa chừng.

Cuối buổi, sau khi hoàn thành năm tiết học, tôi và đám bạn tạm biệt nhau ra về.

Truyện được đăng sớm nhất tại Việt Nam Overnight.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro