Chương 2: Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày thứ hai đầu năm học lớp 12 của chúng tôi. Sau tiếng trống, là tiếng giày cao gót của cô giáo chủ nhiệm theo chúng tôi trong hai năm học vừa qua và năm nay là năm thứ ba.

Cô chủ nhiệm tên là Trần Mai, năm nay cô tròn ba mươi có một đứa con và chồng làm văn phòng, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng và dễ nghe. Cô là chủ nhiệm khiêm giáo viên dạy sinh cho lớp tôi.

Ngoài giờ lớp học như thế nào thì không biết, nhưng tiết học nào học cũng rất nghiêm túc, không nói chuyện, không ồn ào chỉ học và học thôi.

Bởi vậy nên lớp tôi ít bị người thầy hiệu trưởng 'kính yêu' trách mắng. Lớp của tôi vẫn là lớp đầu tàu của trường.

Khi cô bước vào, giọng nói lãnh lót như chim vành khuyên của Vân vang lên 'Nghiêm'. Cả lớp đứng lên chào, cô gật đầu cười nhẹ một cái, cất tiếng với chất giọng nhẹ nhàng ấm áp:

"Chào các em, theo như cô biết về trình độ nói 'ít' của lớp trưởng chúng ta thì các em chắc cũng đã biết về chuyện hôm nay có một bạn học sinh mới vào học cùng chúng ta phải không." Cả lớp cười tít cả mắt, còn Vân thì ngồi lè lưỡi trông đáng yêu vô cùng. "Vậy thì mời em vào lớp."

Từ cửa lớp một người cao hơn 1.8m bước vào đứng bên cạnh cô. Tất nhiên là một cậu soái ca chính hiệu, nên mới có thể làm lớp tôi sôi động hẵng lên, có điều nhìn vào thấy anh bạn này cũng rất ít nói.

Nhưng mà không sao nhìn trai đẹp khi đang đói cũng no được mà và đó là ý nghĩ của tất cả nữ sinh lớp tôi.

Còn tôi khi nhìn vào anh bạn này thì thấy một nét khá quen thuộc nhưng làm sao cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu. Trong lòng cũng cảm thấy nhưng tôi đã để nó sang một bên.

"Woa!" Lớp tôi đồng thanh tất nhiên là trừ tôi và một vài bạn nam cứng rắn. Còn lại là tụi con gái trong lớp.

Yến quay xuống nhìn chằm chằm vào tôi.

"Này là xấu của mày à. Người ta đẹp mức nghiêng trời lệch đất, nghiêng nước nghiêng thành như thế mà mày nói xấu hả?" Con Yến hét lớn lên trừng mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào tôi, cả lớp nghe thấy liền nhao nhao nhìn theo trừng mắt.

"Ê, ê, ê mấy đứa này này tao chỉ nói là có thể, có thể nghe không? Bây làm ghê quá à, Vân ơi tụi nó hùa nhau ăn hiếp tao kìa." Tôi lắp bắp tỏ vẻ sợ hãi, nhưng trong mắt chỉ toàn là ý cười. Tôi xoay sang nhìn Vân bằng con mắt cún con.

Khóe miệng Vân co rút vài cái không biết nói sao luôn. Không biết từ đâu nổi hứng lên trêu ghẹo:

"Ở đâu? Tao không thấy? Mà chuyện đó đâu có liên quan gì đến tao." Vân cười đểu nhìn gương mắt đen thui của con bạn mình sau khi nói.

"Mày... mày... huhu tới mày cũng ăn hiếp tao!" Tôi bắt đầu sử dụng chiêu nước mắt cá sấu của mình. Nhìn tôi là nó biết rằng tôi làm bộ nên trêu chọc. "Mày là ai vậy tao có biết mày đâu."

"Uổng công tao yêu thương mày." Tôi nhìn đứa bạn với ánh mắt hình viên đạn rồi xoay sang nói với bạn học. "Mọi người ơi mình chỉ nói là có thể thôi mà."

Cô giáo thấy vậy giải vây:

"Thôi im lặng nào, giờ em tự giới thiệu về mình đi."

Anh bạn im lặng nãy giờ lên tiếng:

"Mình là Dương Thành Kiệt, học trường THPT XX vì một số lí do riêng phải chuyển đến đây mong mọi người giúp đỡ." Nói xong Kiệt cúi chào chúng tôi.

Giờ nhìn kĩ lại cậu ấy tôi không thể nào không thốt lên câu điển trai. Cậu ta có dáng người thon dài gương mặt sắc nét, mắt sâu, mũi cao kết hợp với nước da không thể nói là trắng nhưng nhìn vào lại tràn ngập sức sống. Vẻ đẹp không xen lẫn với bất kỳ ai. Có thể nói cậu như một bức tranh tuyệt tác được vẻ lên bởi bàn tay của một họa sĩ tài ba.

"E hèm, các em à... nước miếng ướt áo rồi! Cho bạn Kiệt một tràng vỗ tay nào." Cô Mai nhìn cả lớp nhìn chằm chằm vào Kiệt như muốn gắn hai mắt vào người cậu ta luôn.

Rồi lại nhìn Kiệt, trên mặt cậu ta hiện ra nét bình tĩnh, nhưng dây thần kinh nơi thái dương cứ giật giật không ngừng, có vẻ đây là chuyện rất hay diễn ra nhưng bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy cậu cũng muốn hết bình tĩnh nổi rồi.

Cô cảm thán trong lòng: 'Ôi giời, cái lớp mê trai của tôi, Kiệt hãy cố gắng một thời gian nha em.' rồi nhanh chóng giải vây.

"Bốp bốp bốp." Tiếng vỗ tay vang dội của những đứa đã tỉnh, và những đứa đang mơ cũng thức làm theo. Còn một số thành viên vẫn chưa tỉnh thì học cứ việc nhìn và nhìn thôi.

"Hừm.. để cô xem bạn Kiệt ngồi ở đâu được." Cô Mai do dự sợ để cậu ngồi ở chỗ nào đó mà bị 'ăn tươi' thì tội lắm.

"Cô ơi! Ở chổ em nè cô!" Bạn X ém bạn ngồi kế bên rớt ghế.

"Mày ra chổ khác ngồi coi. Cô ơi! Chổ của em nè cô!" Bạn Y đuổi bạn ngồi kế bên và tất nhiên sau đó hai đứa cải lộn in ỏi.

"Cô ơi..."

"Thôi! Im lặng nào! Lớp trưởng đâu rồi?" Hết cách cô đành phải gọi cho lớp trưởng để lớp im lặng, hiệu quả cũng rất tốt. Rồi lại nhìn sang Vân. "Em xem lớp mình còn chổ nào trống giúp cô."

Nói rồi cô dùng tay xoa xoa nguyệt thái dương của mình. Con Vân nhìn một hết lớp rồi nói:

"Dạ chỉ còn bên cạnh bạn An thôi cô."

"Nhưng An là con gái mà..."Chuyện để một nam sinh và một nữ sinh mới gặp nhau lần đầu ngồi chung hình như không hợp lý lắm.

"Không sao đâu cô, nãy giờ bạn An bình tĩnh nhất mà." Nó nháy mắt nhìn cô như nói cô hiểu mà. "Với bạn ấy cũng đồng ý mà cô."

Nói xong nó còn đá mắt với tôi với ý rằng: 'Mày mau đồng ý đi nào tụi tao trông chờ vào mày đó.'

Nhìn chúng bạn đang nhìn mình bằng ánh mắt đe dọa tôi liền đứng lên đồng ý. Cũng không còn cách nào khác. Tôi và đám bạn ngồi gần nhau nên ai mà chả muốn ngồi gần một anh bạn điển trai còn nghe nói học giỏi nữa, nói gì thì tôi cũng ngồi một mình, mặc dù tôi không tình nguyện lắm dù sao cũng là bạn mới.

"Thưa cô em đồng ý."

"Vậy được rồi, Kiệt bước xuống ngồi với An đi." Cô thở phào nhẹ nhõm.

"Dạ." Cậu gật đầu bước xuống ngồi bên cạnh rồi nhẹ giọng chào tôi. "Chào cậu."

Tôi gật đầu chào lại cậu ấy.

"Được rồi, vì bạn Kiệt là học sinh mới chuyển đến nên có nhiều điều còn chưa biết, em ấy lại là lớp phó còn ngồi một mình nên để hai bạn ngồi chung. Lớp chúng ta có ý kiến gì không?"

"Dạ không." Có một vài đứa tỏ ra khá tiếc nuối.

Cô lại nói với Kiệt: "Có gì không biết không rõ thì em cứ hỏi hai bạn An và Vân nha."

"Bây giờ chúng ta bắt đầu học thôi đã qua 10 phút rồi."

Thường ngày lớp tôi học rất chăm. Bâu giờ cậu ta vào, lớp này bỏ học luôn, lo nhìn cậu bạn này không.

Tổng số học sinh lớp tôi là 45 thêm cậu bạn này nữa là 46, trong đó nữ là 24, nam là 22, hơn nữa lớp chưa kể một số anh bạn 'mê trai' nhìn xuống với ánh mắt nóng không thể nóng hơn nữa nhìn cậu bạn ngồi kế bên.

Kiệt cũng khó chịu không kém tôi, vẻ mặt bất lực. Mặc dù không phải nhìn tôi nhưng tôi ngồi kế bên áp lực cũng rất lớn. Sau năm phút sức chịu đựng của tôi cũng hết, la lớn:

"Tụi bây quay lên cho tao! Đứa nào còn quay xuống tao đánh cho xấp mặt luôn bây giờ. Tháng sau chuẩn bị có một bài test mà không lo học để rồi bị đá xuống lớp khác thì đừng có ngồi mà khóc lóc."

Tụi nó lưu luyến nhìn một cái rồi cũng xoay lên. Trai thì có thể ra chơi ngắm, nhưng bài học qua rồi thì không lấy lại được. Tụi nó cũng không có đủ sức để chịu dựng cơn thịnh nộ của cô bạn 'hiền lành' nhất lớp đâu.

Với lại cũng đâu có ngốc mà không học bài để bị chuyển lớp. Học ở đây rất vui chuyển qua lớp khác bị hành chết. Cô đứng trên bục giảng nhìn tôi, giơ ngón tay cái lên, rồi tiếp tục giảng dạy. Tôi rất hài lòng về hiệu quả của câu nói của mình.

Truyện được đăng sớm nhất tại Việt Nam Overnight

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro