Chương 10: Hào kiệt hội tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

Một dải lụa trắng rộng chừng một thước, ko biết làm từ chất liệu gì, nhìn qua tuyệt nhiên không phải  tơ lụa bình thường, màu sắc lạnh lùng như tuyết, dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, hết sức mỹ lệ. Rõ ràng là một vật cực kỳ mềm mại, giờ phút này bị nội lực khống chế, dường như có sinh mệnh, trở nên thẳng tắp, cứng rắn sắc bén như lưỡi dao, chính như tên của nó, đa tình luyện, gợi lên bao chuyện đẹp đẽ xưa nay, nhưng chỉ cần ngươi ko chú ý, sẽ khó tránh khỏi bị thương tích.
Vũ khí của mỹ nam ca ca cũng thật đẹp! Lôi Lôi há mồm.
Mắt thấy Đa Tình Luyện lập tức quấn lấy Phượng Minh Đao dưới đất, ai ngờ vào lúc này, Phượng Minh Đao lại bay lên ko trung, né đa tình luyện, bay về phía công tử.
Thượng quan thu nguyệt hiển nhiên cũng không dự đoán được: "Băng tơ tằm!"
Thì ra trên Phượng Minh Đao có gắn một sợi chỉ bạc, công tử thu đao về, không nói hai lời liền thoắt ẩn thoắt hiện, giương đao hướng Đa Tình Luyện chém tới.
Trong phút chốc, đa tình luyện trở nên mềm mại linh động, phản phất như một con rắn, hướng Phượng Minh Đao quấn tới, công tử cố tình đợi cho Đa Tình Luyện quấn chặt Phượng Minh Đao rồi mới dùng lực xoắn lưỡi dao một cái.
Phượng Minh Đao vốn là do thiết hàn tinh dưới đáy biển luyện ra, một sợi tóc vô tình bay vào cũng bị đứt, bình thường đao kiếm bình thường va chạm cũng sẽ bị đứt đôi , nhưng mà đa tình luyện kia cũng ko phải là vật bình thường, vô cùng cứng cỏi, không chỉ ko bị đứt, ngược lại còn phát ra âm thanh ma sát kỳ dị với Phượng Minh Đao, thập phần chói tai, giống như âm thanh va chạm giữa hai kim loại.
Công tử hơi bất ngờ: "Thì ra Đa Tình Luyện là do tơ Băng Tằm dệt thành."
Tơ Băng Tằm là thứ dẻo dai nhất , nếu dệt thành xiêm y thì có thể ngăn chặn đao kiếm, chính là thứ người người trong võ lâm ao ước, lúc trước Tiêu Nguyên có thể tìm được một cây cũng đã rất khó, muốn dệt thành tấm lớn như vậy, ko biết cần bao nhiêu sợi? Có thể thấy được đa tình luyện này cũng được coi như vũ khí quý hiếm nhất giang hồ.
"Xuy" một tiếng, thượng quan thu nguyệt thu hồi tay áo, cười nói: "Sớm nghe nói đến chiêu thức cuối cùng của Tiêu gia đao pháp ' Tiêu Tiêu phượng minh ' uy lực vô cùng, bản tôn có ý muốn lĩnh giáo, chỉ là hiện giờ ko phải thời điểm."
Thân hình lướt đi trên ko, tuyệt đẹp như một áng mây trên trời.
"Muốn chạy?" Thù lớn chưa trả, công tử ko chịu dừng lại, liền đuổi theo.
Một bên ca ca, một bên "Tiểu bạch", nếu kết quả hai bên cùng bị thương thì quả là ko xong, Lôi Lôi cuống quít giữ chặt hắn: "Đừng, đừng đuổi theo!"
Trơ mắt thấy thượng quan thu nguyệt rời đi, tay lại bị giữ chặt, trong lòng sốt ruột, cả giận nói: "Đây là ma đầu làm hại giang hồ, giờ phút này vẫn chưa diệt trừ sẽ để lại hậu hoạn!" đẩy nàng ra rồi bước đi.
Lôi Lôi cái khó ló cái khôn, dứt khoát đưa tay nhào tới, đem hắn ôm chặt, sau đó ngẩng mặt, chớp chớp đôi mắt, dùng vẻ mặt nai con thuần khiết ánh cùng ánh mắt vô tội đáng thương nhìn hắn: "Để ta lại một mình ta sợ lắm!"
Nói xong chính mình cũng nổi da gà, không được, lời này quá lôi, tình thế bức bách a! Bỗng nhiên đảo mắt nhìn đến vết máu trên mặt đất, nàng lại lập tức run lên, càng ôm chặt công tử, lão nương thực sự có điểm sợ hãi......
Công tử cũng phát hiện để nàng lại một mình cũng không ổn, nghĩ cũng khó đuổi theo kẻ thù, bất giác đắc dĩ: "Buông tay."
Lôi Lôi không chịu, đem mặt chôn trước ngực hắn: "Ngươi đem ta một mình ném nơi này, vạn nhất ngàn nguyệt động yêu nữ trở về, ta lại bị bắt đi làm sao bây giờ?"
Thấy nàng rất sợ hãi, công tử đành phải ôn nhu an ủi: "Ta không đi."
"Vẫn là ngươi tốt nhất." Lôi Lôi lưu luyến cọ cọ trước ngực hắn rồi mới buông ra tay.
Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, công tử liếc nhìn nàng một cái, thu đao vào vỏ: "Trở về đi."
.
Giẫm lên ánh trăng nhàn nhạt , hai người đi trên một con đường nhỏ.
Làm gì có ai sau khi bị bắt cóc tâm trạng lại vui vẻ như nàng ko? Công tử để ý nàng nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được: "Ngươi...... Có chuyện gì vậy?"
"Ta? Không có việc gì không có việc gì!" Lôi Lôi tâm tình rất tốt, đổi đề tài, "hượng Minh Đao của ngươi vì sao lại không thể giết nữ nhân?"
Công tử yên tâm, lắc đầu: "Là di mệnh của cha ta, ta cũng không rõ nguyên nhân."
Lôi Lôi cố ý: "Nguy hiểm thật, nếu không phải ngươi đề phòng, bảo đao thiếu chút nữa bị hắn đoạt đi!"
Công tử cười lạnh: "Tiêu gia Phượng Minh Đao đâu có dễ dàng rơi vào tay Ma giáo, thượng quan thu nguyệt bất quá chỉ muốn đối phó ta, hôm nay Phượng Minh Đao Nhược Chân rơi vào trong tay hắn, chỉ sợ ta và ngươi đều ko thể quay trở về."
Lôi Lôi thở dài: "Thì ra ngươi sớm có chuẩn bị, thật thông minh!" Mỹ nam ca ca càng thông minh, cái hắn muốn vốn dĩ ko phải là đao, mọi việc vốn dĩ đã nằm trong kế hoạch của hắn, làm ngươi lo lắng "Cứu" ta về, nhìn xem, hắn đã thành công sắp xếp một gián điệp ở bên cạnh ngươi.
Có điều ko liên quan, "Tiểu bạch" hôm nay biểu hiện không tồi, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi.
Hay ta đem chân tướng nói cho hắn? Suy nghĩ chỉ chợt lóe, lập tức liền bác bỏ.
Thượng quan thu nguyệt đối với muội muội này rất tốt, bán đứng hắn thì cũng áy náy trong lòng, lại nói, thượng quan xuân hoa có lẽ từng móc mắt người khác, trên người còn không biết cõng mấy cái mạng người đâu, vợ chưa cưới của "Tiểu bạch" Hoa Cô nương  99% có thể là do nàng giết hoặc liên quan, "Tiểu bạch" căm ghét kẻ ác, hành sự có nề nếp, sao có thể tin tưởng chuyện hoán đổi linh hồn, buông tha cho ta sao?
Cẩn thận cân nhắc nửa ngày, Lôi Lôi buồn bực phát hiện, vẫn tiếp tục mất trí nhớ là tốt nhất.
Thật là không lôi cũng muốn lôi!
.
Thấy hai người bình an trở về, Bách Thắng Sơn Trang trên dưới đều cao hứng vạn phần, Triệu quản gia cư nhiên cũng ko ngoại lệ cấp cho phòng bếp thêm chút bạc, dặn Hồng thẩm làm thêm vài món ăn ngon, ăn mừng Lôi Lôi sống sót sau tai nạn, Lôi Lôi cảm thấy ấm áp, đem cuộc "Hội ngộ bất hạnh", cùng với quá trình công tử cứu mình kể lại kỹ càng, nàng còn thêm thắt chi tiết, khiến mọi người càng thêm khí thế bừng bừng, kể đến lúc Thượng Quan Thu Nguyệt phóng ra Đa Tình Lệnh, mọi người đều sợ đến líu lưỡi.
"Đa Tình Luyện là vũ khí quý hiếm trên giang hồ, dùng băng tơ tằm dệt thành, cùng Phượng Minh Đao của công tử không phân cao thấp, thượng quan thu nguyệt võ công cao cường......"
Có người ngắt lời nàng: "Thượng quan thu nguyệt trông như thế nào?"
Lôi Lôi nghĩ nghĩ: "Trông cũng được."
Mọi người bất mãn: "Tưởng là vô cùng xấu xí, thì ra là trông cũng được!"
Lôi Lôi vì mỹ nhân ca ca bất bình: "Không phải, hắn trong cũng rất đẹp."
"Thượng quan thu nguyệt rất đẹp?" Có người một đập tay xuống  bàn, nghi ngờ, "Chắc là do ngươi hoa mắt, nói vô căn cứ!"
Mọi người cười nhạo, đều bắt đầu hoài nghi tính chân thật của chuyện xưa: "Nha đầu ngươi chắc là chưa nhìn kỹ, cố ý thổi phồng lên."
Lôi Lôi im lặng, mỹ nam ca ca ngươi làm chuyện xấu quá nhiều, tất cả mọi người đều chỉ nhớ đến việc ngươi móc mắt người khác, truyền đến truyền đi, thanh danh càng truyền càng ác, cũng ko ai biết hắn trời sinh quyến rũ như vậy.
Có người thúc giục nàng: "Tiếp theo thế nào?"
Lôi Lôi xem thường: "Sau lại chẳng phân thắng bại, thượng quan thu nguyệt liền đi rồi."
Mọi người trở về vẻ xem thường: "Nói bậy, Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao có một không hai thiên hạ, như sao lại cùng hắn bất phân thắng bại!"
Lôi Lôi vội nói: "Đương nhiên, chiêu thức lợi hại nhất vẫn chưa dùng tới."
Mọi người nghe tin, đắc ý: "Còn không có dùng mạnh nhất, ma đầu kia liền sợ hãi, chạy thoát!"
Lôi Lôi ngẫm lại thấy không thích hợp, tính sửa lại, nhưng mà cho dù nàng cường điệu thế nào, tất cả mọi người kiên định mà cho rằng, là công tử bọn họ đánh chạy thượng quan thu nguyệt.
Nàng vẫn còn băn khoăn về chân tướng sự việc, bỗng chốc đã qua mấy ngày, một hôm gia trang bỗng nhiên có vài vị khách quý tới.
.
Ánh mặt trời nhu hòa mỹ lệ, ngoài sân hoa quế đang tỏa hương, khó gặp được ngày trời đẹp như vậy, có vài vị khách nhân đặc biệt đến, Bách Thắng Sơn Trang càng trở nên náo nhiệt.
"Hà minh chủ tới!"
"Tần công tử mới vừa rồi còn ở đây, sao giờ lại ko thấy?"
"Mau đi xem, bên kia tân chưởng môn phái Nam Hải  Lãnh Thánh Âm cũng tới, còn mang theo huynh đệ của hắn!"
Cách đó không xa có ba vị khách nhân đang ngồi, Triệu quản gia dẫn theo vài gia nhân mặt mũi sáng sủa, nghe công tử phân phó sự tình, bọn nha hoàn còn lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn, đều nghị luận sôi nổi, biểu tình hưng phấn.
"Ở đâu ở đâu, Lãnh Thánh Âm ở đâu?" Lôi Lôi chen lên trước.
Thấy nàng chỉ quan tâm tân chưởng môn phái Nam Hải, Hồng thẩm bất ngờ, chỉ về phía bên trong: "Không phải đang ngồi bên trong sao!"
Cửa sổ tiểu hiên thật sự mở rất thấp, một thanh niên đặt kiếm ngang đầu gối, im lặng ngồi, khuôn mặt lạnh băng ko chút thay đổi, quả nhiên là mỹ nam thích khách trước kia!
Lôi Lôi hưng phấn: "Tại sao hắn lại tới?"
Bên cạnh vương từ nói: "Lần trước phái Nam Hải không phải có người hành thích ôn chưởng môn của Tây Sa phái sao, Hà minh chủ bỏ ra nhiều sức lực mới có thể hòa giải, bây giờ sợ hai phái lại xung đột nên mới kéo tới đây."
Nói như vậy, Lôi Lôi cũng gật đầu, Lãnh Ảnh có phải do ôn chưởng môn Tây Sa phái giết ko, tuy rằng vẫn còn chờ điều tra, nhưng độc môn chưởng lực của Tây Sa phái là chứng cứ vô cùng xác thực, nghĩ đến đêm đó ở Tấn Giang thành, hắn chắc là nhịn không được muốn vì phụ thân báo thù, mới có thể một mình tiến đến hành thích Ôn Đình, may mắn có ôn cô nương hỗ trợ dấu diếm, nếu không chưởng môn bị hành thích, sự tình sẽ lại hỗn loạn, càng khó xử lý.
Kế tiếp nàng lại nghi hoặc: "Người mặc áo vàng kia là ai?"
Hồng thẩm cười nói: "Người này ngươi cũng ko biết, đương nhiên là Hà minh chủ."
Hà minh chủ trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo bào bằng gấm, tuy không sánh bằng công tử cùng thượng quan thu nguyệt, nhưng ít nhất cũng có ánh mắt hiên ngang, so với Tiểu Bạch có chút khéo léo hơn, so với thượng quan thu nguyệt thì nhiều hơn vài phần chính khí, giờ phút này hắn đang nhìn Lãnh Thánh Âm nói chuyện, biểu tình ôn hòa, bên môi ngậm cười, nhìn qua thập phần thân thiết khiêm tốn, nhưng mà ánh mắt kia lại có vài phần uy nghiêm.
Tiểu thái bình, tiểu thái bình thì ra là có dáng vẻ này! Lôi Lôi hai mắt sáng lên, nhìn Hồng thẩm liếc mắt một cái, minh chủ soái như vậy nhưng lại gọi là "Lão nhân gia", Thiệt thòi cho nhà ngươi quá!
Không kịp oán giận, nàng lập tức bị thu hút bởi một người khác.
Một bạch y nam nhân thập phần thanh tú, so với hai người bên cạnh có chút gầy hơn một chút, cũng rất trẻ tuổi, dùng một cây trâm ngọc vấn tóc, mi mắt cong, môi ửng đỏ, thần sắc bình tĩnh, tư thái ưu nhã.
Lôi Lôi nhìn nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Hắn là ai?"
"Huynh đệ của Lãnh chưởng môn Lãnh Túy."
.
Không thích hợp! Cực kỳ không thích hợp! Làn da này, cánh mũi này, đôi môi này...... Không có yết hầu! Lôi Lôi tránh ở cửa sổ bên cạnh quan sát nửa ngày, rốt cuộc phát hiện, thiếu chút nữa kích động đến nhảy dựng lên, thú vị thú vị, thì ra ở đây thực sự có nữ giả nam trang, kỹ xảo nho nhỏ này có thể lừa được đám người ở đây, chứ sao có thể lừa gạt lão nương?
"Tiểu nha đầu, lén lút làm cái gì?" Âm thanh nhẹ nhàng, một bàn tay vỗ vỗ đầu nàng.
Lôi Lôi phản xạ có điều kiện xoay người.
Sau lưng thình lình xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi, dùng một chiếc trâm bạc vấn tóc, hai hàng lông mày cao gầy, trong mắt tràn đầy vẻ trêu chọc, xem chừng cũng gần bằng tuổi Tiểu Bạch, trang phục lại hoàn toàn tương phản, vô cùng lòe loẹt, áo gấm tím thêu chỉ vàng, vạt áo tùng tùng buộc vào, trước ngực hơi lộ ra áo trong màu trắng, càng thêm vẻ phong lưu phóng khoáng,
Nơi nơi đều là sắc đẹp, Lôi Lôi mau chóng cảm thấy mệt mắt: "Ngươi là ai?"
Mỹ nam không đáp hỏi lại: "Ngươi lại là ai?"
"Ta là nha hoàn ở đây," Lôi Lôi nóng lòng công bố thành quả vừa phát hiện, kéo hắn ra vẻ thần bí, "Ngươi nhìn huynh đệ của lãnh chưởng môn kia!"
Mỹ nam nhìn nhìn, gật đầu: "Như thế nào?"
Lôi Lôi khinh bỉ: "Ngươi không phát hiện đúng không?"
Mỹ nam rất có hứng thú, ngồi yên: "Có cái gì không đúng?"
Lôi Lôi càng khinh bỉ: "Ngươi không cảm thấy hắn giống nữ nhân?"
"Không cảm thấy," mỹ nam không chút nào bất ngờ, "Nàng vốn dĩ chính là nữ nhân, muội muội của lãnh chưởng môn, vì ko thích thân phận nữ tử, thường lấy danh Lãnh Túy, ra ngoài tiếp khách luận thơ, thật sự là trên giang hồ khó tìm thấy hài tử nào ra ngoài lại vẽ lông mày."
Lôi Lôi bị nghẹn lại.
Mỹ nam nhướng mày.
Lôi Lôi hoàn hồn: "Ngươi là ai?"
"Ta là Tần Lưu Phong."
Nha, đây là Tần Lưu Phong? Cùng công tử đều là phụ tá đắc lực của tiểu thái bình, mĩ mạo phong lưu, thơ danh thịnh cực, được xưng giang hồ đệ nhất tài tử, lưu phong chưởng pháp cực kỳ tuyệt diệu, càng quan trọng, hắn chính là đại sứ thương hiệu của "Vịt nướng Tố Tố".
Nghĩ đến vịt nướng vang danh khắp thiên hạ, Lôi Lôi nuốt nuốt nước miếng, trên dưới đánh giá hắn.
Tần Lưu Phong bỗng nhiên kéo tay nàng: "Ở chỗ này sao có thể nhìn thấy cái gì, đi, dẫn ta vào được không?"
Đều đi đến trước cửa, còn muốn ta đưa ngươi vào? Lôi Lôi xem thường, đại ca ngươi không phải thấy ta là con gái liền chơi đùa, Tần Lưu Phong vẫn là Tần phong lưu? Có mỹ nam chủ động lấy lòng, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, trước mặt nhiều người như vậy kéo tay cô nương, người này tư tưởng đủ cởi mở, so với mỹ nhân ca ca cũng ko hề kém cạnh.
.
Tần Lưu Phong lôi kéo nàng, vào cửa liền cười: "Tiêu huynh đệ lại tìm được một nha hoàn hoạt bát như vậy, thú vị vô cùng!"
Thấy hai người tay cầm tay tiến vào, công tử nhíu mày.
Hà thái bình cười nhìn Lôi Lôi: "Tần huynh đệ xưa nay rộng rãi, cô nương có việc cứ đi trước, không cần để ý tới."
Tiếp xúc với Tiểu Thái bình thật sự cảm giác rất khác, cảm giác rất hòa ái dễ gần, Lôi Lôi chớp mắt: "Ta nha hoàn chuyên môn hầu hạ công tử, cũng không có việc gì khác."
Hà thái bình bất ngờ, đảo mắt nhìn công tử.
Lôi Lôi lại để ý đến Lãnh Thánh Âm, người này vẫn như cũ duy bộ dạng lạnh lùng, phảng phất căn bản không quen biết chính mình, tức khắc nàng cảm thấy tức giận, đúng rồi, lúc trước bị buộc cứu hắn, người hắn cảm kích là vị ôn cô nương kia, tự nhiên sẽ lạnh lùng với mình, xem ra nàng đã cứu mạng một tên vong ân bội nghĩa, vẫn là "Tiểu bạch" cùng tiểu thái bình tốt hơn!
Tần Lưu Phong buông nàng ra, đi qua ngồi xuống: "Thật là một nha hoàn lanh lợi! Nhưng ta nhớ Tiêu huynh đệ không cần nữ nhân hầu hạ, lưu ngươi ở chỗ này thật đáng tiếc, không bằng theo ta hầu hạ, như thế nào?"
Hà thái bình bất đắc dĩ: "Cẩn thận chút, nơi này không phải Tần phủ."
Tần Lưu Phong cười không nói gì.
Quen với tính cách của hắn, Hà thái bình cũng không hề nhiều lời, cười cười.
Lần đầu gặp mặt, mỹ nam lại tỏ vẻ thân thiết với mình? Lôi Lôi cảm thấy kỳ quái, chợt thấy bên cạnh Lãnh Túy tài nữ lộ ra vẻ khinh thường, tức khắc hiểu ra, bật cười, lúc này mới biết là nữ tử kia thích phong tần công tử, lại còn làm vẻ lãnh đạm ko quan tâm!
Lại xem Tần Lưu Phong, khuôn mặt tuấn tú hiện ý cười càng nhiều.
Hắn vì muốn tán tỉnh cô nương kia, lợi dụng lão nương làm chất xúc tác! Cảnh này Lôi Lôi cũng đã thấy nhiều trên TV, hiểu ra liền thấy rất ko vui, chưa hỏi ý kiến đã tự tiện lợi dụng người khác, nam nhân này quả là ko có đạo đức, không bằng lão nương cũng sẽ lợi dụng ngươi một chút!
"Vừa rồi chúng ta không hợp ý nhau, Tần công tử một hai phải kéo ta tiến vào," nàng cười hì hì đi qua, dựa vào vai Tần Lưu Phong, "Có thể hầu hạ Tần công tử là phúc khí của ta, đương nhiên ta rất muốn, nhưng dù gì cũng phải để công tử nhà ta đồng ý mới được."
Thấy nàng đột nhiên trở nên chủ động, Tần Lưu Phong ngoài ý muốn.
Lôi Lôi lại nhìn công tử.
Công tử trầm mặc.
Hà thái bình cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, đang muốn nói, bên cạnh Lãnh Túy bỗng nhiên đứng dậy: "Mới vừa rồi thấy trong vườn hoa quế nở rất đẹp, ta ra ngoài dạo một chút, không quấy rầy các ngươi nói chính sự." Mặc kệ mọi người, tự đi ra cửa.
Lôi Lôi mừng rỡ, đãi tài nữ vừa đi, nàng lập tức ngồi dậy lui lại cách xa Tần Lưu Phong.
Trăm lần cũng ko nghĩ nàng lại diễn thành thế này khiến Lãnh Thúy tức giận bỏ đi, Tần Lưu Phong cười khổ, cũng thấy hứng thú, cố ý nhìn công tử: "Hảo nha đầu, Tiêu huynh đệ có cam lòng để nàng đi?"
Công tử hoàn hồn, nhìn Lôi Lôi.
Lôi Lôi cũng nhìn hắn.
Công tử dời ánh mắt: "Nếu là ngươi......"
Thấy lão nương hay đeo bám ngươi, dám đem lão nương đẩy đi! Lôi Lôi thất vọng , lập tức đến bên người hắn: "Ta tận tâm như vậy, công tử đương nhiên luyến tiếc, Tần công tử ko thiếu người bên cạnh, ta lại là người hầu riêng của công tử, lại nói mạng của ta là do công tử cứu về, còn chưa báo ân, làm sao có thể đi?"
Công tử lập tức ngẩn mặt nhìn nàng.
Tần Lưu Phong cười: "Thật là một tiểu nha đầu khéo miệng."
Hà thái bình lại để ý đến vấn đề trong lời nói: "Cứu ngươi trở về?"
Có thể ổn định ngồi vị trí minh chủ này, hẳn hắn phải có chỗ hơn người, thấy rõ nụ cười hồ ly trên mặt nàng, Lôi Lôi không dám nói bậy, cẩn thận ở trong bụng suy nghĩ kỹ càng "Thiếu nữ yếu đuối bị truy sát dẫn đến mất trí nhớ" lời nói dối cẩn thận nhẩm lại một lần, chuẩn bị đối phó với nghi vấn đặt ra, mới bắt đầu bài giảng: "Kỳ thật ta......"
Công tử bỗng nhiên ngắt lời nàng: "Lúc trước trên đường trở về cứu nàng, nàng đã mất trí nhớ, nhớ không được cái gì."
Lôi Lôi lo lắng chính là chuyện này, chỉ cần phái người đi cổ ngôn thôn điều tra, thân phận  "Xuân hoa" liền tra ra, tuy rằng cũng từng lén hỏi thăm, cũng không ai nghe qua cái tên thượng quan xuân hoa, có thể thấy được đúng như lời thượng quan thu nguyệt, nàng ít xuất hiện trên giang hồ, toàn bộ đều là chuyện nàng ko dám chắc, hiện giờ thấy công tử nói như vậy, trong lòng vui vẻ vạn phần, "Tiểu bạch" chủ động mở miệng, rõ ràng là có tâm hỗ trợ dấu diếm, chẳng lẽ hắn đã biết ta nói dối, bằng lòng cho nàng ở lại kiếm ăn?
Hà thái bình nhìn nàng: "Mất trí nhớ?"
Lôi Lôi thản nhiên nhìn lại: "Là, ta cái gì cũng không nhớ rõ, đến tên cũng là nói linh tinh."
Hà thái bình không nói, nhìn Tần Lưu Phong.
Tần Lưu Phong nhìn tay nàng, gật đầu: "Ta thấy nàng nhìn không giống một nha đầu."
Lôi Lôi mới vừa rồi bừng tỉnh, hoá ra hắn vẫn luôn nghi ngờ ta, cho nên muốn đem lão nương tách ra khỏi "Tiểu bạch", quá nham hiểm!

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro