Chương 11: Vô ý làm giật mình khách quý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bàn đồ ăn phong phú, lại còn có đồ ăn yêu thích nhất của Lôi Lôi "vịt nướng hiệu Tô tố" , theo Hồng thẩm ở phòng bếp nói, bữa cơm hôm nay toàn bộ hết hai mươi lượng, nhưng tiền vịt nướng đã hết mười hai lượng bạc.
Lôi Lôi lưu luyến không rời: "Các ngươi cứ ăn từ từ, ta đi xuống trước."
Công tử bỗng nhiên nói: "Cùng nhau ăn đi."
Tần Lưu Phong nhíu mày: "Tiêu huynh đệ, việc trường sinh quả......"
Công tử lắc đầu: "Không ngại."
Hà thái bình cùng Tần Lưu Phong liếc nhau, lộ vẻ lo lắng, hiện giờ tình thế giang hồ nguy cấp, truyền nhân duy nhất của Tiêu gia Phượng Minh Đao không thể xảy ra chuyện, Tiêu Bạch hành sự tuy cũng coi như cẩn thận, nhưng luận về tâm kế có kém chút, dễ dàng bị người ta lợi dụng, hiện giờ hắn đối với một nữ tử lai lịch không rõ ràng có phần đặc biệt, biết rõ muốn thương lượng đại sự cũng không tránh nàng, không khỏi quá mức dễ tin người, chuyện này ko phải là chuyện tốt.
Lôi Lôi vừa vui mừng vừa khó hiểu, "Tiểu bạch" từ trước đến nay thật sự rất thảo thành, làm việc cũng không tính khinh suất, sao lại dễ dàng tin tưởng mình như vậy?
Mặc kệ nói như thế nào, sự tín nhiệm này Lôi Lôi thực sự cảm kích, vốn định chủ động rời đi để mọi người khỏi khó xử, chợt thoáng thấy ánh mắt của Tần Lưu Phong, tức khắc ko muốn đi nữa, liền ngồi xuống ngay bên cạnh công tử.
Đến giờ phút này, mỹ nam lạnh lùng bên cạnh Lãnh Thánh Âm mới nhìn nàng vài lần, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, Lãnh Túy tài nữ duy trì vẻ bình tĩnh, đi vào bên cạnh ca ca ngồi xuống, cũng may những người này giao tình không bình thường, cũng không ai khách khí, ăn uống tùy ý.
Lôi Lôi cảm kích công tử, vẫn ăn uống như bình thường, gắp một con tôm bỏ vào chén công tử.
Công tử không nói gì, cúi đầu ăn.
Tần Lưu Phong đã nhìn hai người nửa ngày, thấy thế lập tức nhướng mày: "Ngươi nha đầu này quá không hiểu chuyện, tự tiện gắp đồ ăn cho chủ nhân, ở đây còn có khách, chẳng phải thất lễ?"
Ngươi có ý xấu muốn chia rẽ ta và "Tiểu bạch", còn muốn lão nương chiêu đãi ngươi? Lôi Lôi liếc hắn một cái, bỗng nhiên thấy hắn gắp từ trong chén ra rất nhiều rau hẹ, thấy trên bàn có món rau hẹ xào trứng, có thể thấy được người này ko thích ăn rau hẹ, vì thế liền gắp vào chén hắn: "Mời, cứ việc ăn, đừng khách khí!"
Tần Lưu Phong nhìn đống rau hẹ kia trừng mắt nửa ngày, lẩm bẩm nói: "Không giống nhau, chính là không giống nhau."
Mọi người bật cười, Lãnh Túy nhịn không được cũng nhìn Lôi Lôi cong cong khóe miệng.
Vẫn là "Tiểu bạch" tốt nhất nhà của chúng ta, Lôi Lôi lại lột chgắp tôm vào chén công tử.
Công tử mặt ửng đỏ, thấp giọng: "Đa tạ."
Hà thái bình ý vị thâm trường nhìn nàng: "Ở lại nơi này làm nha hoàn cũng không phải biện pháp, ngươi còn nhớ chuyện gì khác ko? Hà mỗ có lẽ có thể giúp ngươi điều tra thân phận, giúp ngươi sớm ngày cùng người nhà đoàn tụ."
Lại tới nữa! Lôi Lôi khẩn trương.
Công tử liếc nhìn nàng một cái: "Hà huynh không cần quan tâm, ta đã cho người đi tra xét."
Thấy hắn khăng khăng giúp đỡ nàng, Hà thái bình nhẹ giọng thở dài, bắt đầu nói chính sự: "Ta đã tra quá, chuyện Bích Thủy Thành bán ra trường sinh quả, đích xác là thật."
Công tử cùng Lôi Lôi đồng thời sửng sốt.
.
Tần Lưu Phong nói: "Nghe nói giá khởi điểm là một trăm vạn, thời gian là buổi tối đại niên mùng một, địa điểm là một quán trà cổ trà Bích Thủy Thành, người bán tự xưng Thạch tiên sinh, trên giang hồ dù chưa thông báo, nhưng đã có rất nhiều người ngầm dùng tiền mua được tin tức này, người có khả năng mua được cũng ko nhiều lắm , nhưng trường sinh quả một khi lộ diện, liền không phải vấn đề tiền bạc, càng sẽ dẫn đến họa loạn, huống chi xuất hiện bảo bối này, ngàn nguyệt động cùng Truyền Kỳ Cốc tuyệt đối cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định muốn tham gia."
Công tử trầm ngâm: "Không biết Thạch tiên sinh kia là ai, trường sinh quả có phải ở trên tay hắn thật ko?"
Lôi Lôi xen mồm: "Trường sinh quả là đồ tốt như vậy, ai nỡ đem đi bán?"
Hà thái bình nói: "Vô luận như thế nào, trường sinh quả không thể rơi vào tay thượng quan thu nguyệt hay Phó Lâu, Thạch tiên sinh kia cố ý dụ các anh hùng đến Bích Thủy Thành, đúng là bụng dạ khó lường, đến lúc đó ta sẽ thả người đi khảo sát trước, chúng ta lén đi đường vòng  đến Bích Thủy Thành, điều động người của tam đại môn phá nghiêm ngặt kiểm tra toàn thành, để ngừa Ma giáo nhân cơ hội tác loạn, vừa lúc cũng có thể xem Thạch tiên sinh kia là ai, rải tin tức rồi lại hành tung quỷ bí, không để lại dấu vết, nói không chừng cùng việc trường sinh quả có quan hệ." Không biết là cố ý hay  vô tình, nói tới đây, hắn phá lệ tăng thêm ngữ khí: "Việc này trăm triệu không thể tiết lộ, để tránh người nọ biết, xuất hiện biến cố."
Người nghe cố ý, Lôi Lôi xem thường.
Lãnh Thánh Âm bỗng nhiên nói: "Có lẽ đúng là người này đánh cắp trường sinh quả, cố ý giá họa cho gia phụ, hại hắn chết oan......"
Hà thái bình vỗ vỗ vai của hắn, ngắt lời hắn: "Ta đúng là có ý muốn tra rõ việc này, tìm ra hung thủ thay lệnh tôn báo thù."
Bên cạnh Lãnh Túy vành mắt ửng đỏ, cúi đầu.
Lãnh Thánh Âm cười lạnh: "Gia phụ ta trúng  Phương Tây sa phái độc môn chưởng lực, hung thủ còn có thể là ai, lúc trước hai người hắn lấy cớ hoài nghi gia phụ, hẹn lão nhân gia lên Hoa Sơn đỉnh, nói cái gì cùng nhau nói rõ ràng......" Hắn không hạ giọng, hừ một tiếng: "Vừa ăn cướp vừa la làng."
Hà thái bình mỉm cười: "Ta xem việc này có chút kỳ quặc, Bích Thủy Thành xưa nay do phái Nam Hải các ngươi  quản lý, lệnh tôn khi còn sống, hành sự quang minh lỗi lạc, vì bá tánh suy nghĩ, mong rằng Lãnh huynh đệ cũng có thể lấy đại cục làm trọng, từ giờ đến tết vẫn còn sớm, làm phiền ngươi đi về trước, phái thêm người âm thầm điều tra tin tức, nếu có thể sớm dò ra hành tung người nọ , không những có thể vì lệnh tôn báo thù, với bá tánh cũng coi như là có công lớn, nói vậy lệnh tôn dưới chín suối, cũng sẽ cảm thấy vui mừng."
Lãnh Thánh Âm im lặng.
Lôi Lôi ở bên cạnh thở dài, mối thù giết cha không đội trời chung, hiện giờ đều nhận định lão ba của hắn là do Ôn Đình giết, mà trên thực tế, cũng rất có thể thật là như vậy, ôn cô nương đáng thương kia  một lòng với hắn, khối băng này sẽ cảm kích sao, sau sẽ trở thành cái cốt truyện cẩu huyết gì đây?
Công tử nhớ tới một chuyện: "Ngày hôm trước đi ngang qua địa bàn Tây Sa phái, hình như có không ít người oán giận bọn họ thuế má quá nặng."
Hà thái bình lập tức nhìn Tần Lưu Phong.
Tần Lưu Phong gật đầu: "Ta sẽ điều tra."
Lôi Lôi hiểu ra, thì ra Tần Lưu Phong chuyên quản lý vấn đề kinh tế, tiểu thái bình bên người một văn một võ, nhân tài không ít.
Sự tình đã quyết, mọi người đang muốn tiếp tục ăn cơm, chợt nghe Lãnh Túy nói: "Mười lăm tháng này, chúng ta ở đình vân lâu có tổ chức hội thơ, muốn mời Tiêu huynh qua chơi một chút, không biết Tiêu huynh có rảnh?"
.
Vừa nghe thơ tự, Lôi Lôi tinh thần tỉnh táo, vịt nướng cũng không tập trung ăn, lập tức gác đũa, trong ngực nhiệt huyết tràn đầy, tới rồi, cơ hội thi thố tài năng đã tới, làm thơ a! Ta là nữ tử xuyên không có thể không làm thơ sao! Lão nương muốn cho các ngươi tất cả đều kinh diễm một phen!
"Tiểu bạch" cũng sẽ làm thơ? Nàng xoay mặt nhìn công tử.
Công tử nhíu mày: "Ta xưa nay không quen làm thơ......"
Lãnh Túy ngắt lời nói: "Tiêu huynh quá mức khiêm tốn, Hà huynh có việc bận không thể đi, ngươi chỉ vừa nhìn mặt ta, đã vội chối từ."
Công tử nói: "Những việc phong nhã này, nên thỉnh Tần huynh mới phải."
Tần Lưu Phong cười mà không nói.
Lãnh Túy không thèm để ý: "Hội thơ nho nhỏ, ko nên để chậm trễ chính sự của Tần huynh."
Công tử nhìn Tần Lưu Phong.
Tần Lưu Phong cười nói: "Tại hạ lại là có tâm xem náo nhiệt, chỉ sợ tài hèn học ít, Lãnh cô nương ghét bỏ."
Lãnh Túy hơi hơi mỉm cười: "Tần huynh tài danh mỗi người biết rõ, có thể đi tất nhiên tốt, sao dám ghét bỏ, cũng ngàn vạn thỉnh Tiêu huynh đi một chuyến."
Đã muốn làm thơ, như thế nào có thể thiếu giang hồ đệ nhất tài tử, mỹ nữ này phỏng chừng vốn dĩ muốn mời Tần Lưu Phong, lại không tiện mở miệng nói thẳng, mới vòng vo mời "Tiểu bạch", giống như khi muốn tán gái đẹp thì phải mời bạn thân của cô ta đi cùng, ko phải đều là đạo lý giống nhau sao! Bất quá có náo nhiệt đương nhiên muốn biết, "Tiểu bạch" không đi, ta không phải không có cơ hội biểu hiện sao?
Không đợi công tử nói chuyện, Lôi Lôi lập tức gật đầu, miệng nói: "Đi đi, chúng ta đến lúc đó nhất định đi."
"Chúng ta"? Mọi người đều kinh động.
Công tử yên lặng ăn cơm.
Tần Lưu Phong nhịn cười: "Nhân gia mời Tiêu huynh đệ làm thơ, nha đầu nhà ngươi đi theo làm cái gì?"
Thấy hắn cố ý kiếm chuyện, Lôi Lôi trả lời một cách hợp lí: "Ta đương nhiên muốn đi theo chiếu cố công tử, bảo hộ hắn an toàn."
Công tử liếc nhìn nàng một cái, ko nói gì.
Lúc này Hà thái bình cũng ráng nhịn cười.
Tần Lưu Phong nói: "Nhìn không ra, bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ."
Lôi Lôi thấp giọng: "Tổ chức thơ hội không phải người càng nhiều càng tốt sao, ta cũng có thể cùng các ngươi làm thơ."
"Ngươi?" Tần Lưu Phong trên dưới đánh giá nàng, "Tiểu nha đầu cũng sẽ làm thơ?"
Lãnh Túy nhàn nhạt nói: "Tần huynh lời này sai rồi, ai nói nữ tử không thể làm thơ, Lôi Lôi cô nương chịu đi, đương nhiên tốt."
Thấy mình lỡ lời, Tần Lưu Phong ho khan: "Ko phải nói nữ tử không thể làm thơ, chỉ là nàng......" Hắn nhìn Lôi Lôi: "Ta phải kiểm tra một tý mới yên tâm, ngươi ngẫu hứng làm một câu thơ, không giới hạn đề tài."
Ngẫu hứng làm thơ? Lôi Lôi không dự đoán được chiêu này, bắt đầu đổ mồ hôi, lão nương chỉ biết làm thơ về ngắm trăng uống rượu, hiện giờ rượu cũng không uống, ngắm trăng thì còn quá sớm, lại không có hoa gì để ta ngắm, hiện nay chỉ có một bàn người đang ăn cơm, làm gì có đại thi hào nào viết văn về chuyện ăn cơm?
.
Tần Lưu Phong lấy chiếc đũa khảy rau hẹ trong chén: "Làm thơ?"
Bởi vì sự việc đột ngột phát sinh, Lôi Lôi ko kịp phản ứng, moi hết cõi lòng suy nghĩ nửa ngày, vẫn ko nhớ nỗi có thơ gì liên quan đến ăn cơm, ngẩng mặt thấy vẻ trêu đùa trên mặt Tần Lưu Phong, càng thêm buồn bực.
Con bà nó, nếu biết sẽ xảy ra chuyện này ta nhất định sẽ chuẩn bị trước mấy bài thơ!
Nỗi thống khổ của các nhà thơ đã chứng  minh một đạo lý —— "Linh cảm đều bị ép mà xuất hiện", trong sự buồn bực Lôi Lôi cái khó ló cái khôn, rốt cuộc nhớ ra được một bài thơ vô cùng nổi tiếng và có ý giáo dục sâu sắc, bài thơ này từ khi đi nhà trẻ đã bắt đầu nghe, mỗi lần đến giờ cơm vẫn mở, đến khi học hết lớp ba mới hết, những người thuộc thế hệ giáo dục cải cách của Trung Quốc đều có ký ức khắc sau.
Hiện tại đọc bài thở trẻ con này có chút ko thích hợp......
Nhưng bây giờ tình huống khẩn cấp, cứ ứng phó trước đã! Lôi Lôi xoa xoa trán, mở miệng: "Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày." Dừng lại, thật cẩn thận quan sát mọi người thần sắc.
Trước mặt là một bàn đồ ăn, lại làm thơ về đề tài lao động, không khỏi lạc đề vạn dặm, Lãnh Túy nhíu mày, buông đũa.
Công tử giật giật khóe miệng.
"Có ý tứ," Tần Lưu Phong lấy rau hẹ từ trong chén ra, "Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, vế sau là gì?"
Mắt thấy bị người xem thường, Lôi Lôi cũng ko nghĩ nhiều, cao giọng đem sau hai câu đọc ra: "Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm từng hạt đắng cay muôn phần!"
Bàn ăn lập tức lâm vào trầm mặc.
Chiếc đũa kẹp rau hẹ ngừng ở giữa không trung, Tần Lưu Phong nhìn nó nửa ngày, ho khan một tiếng, chung quy vẫn quyết định hy sinh vị giác, đem đồ ăn đưa vào trong miệng, nhíu mày nuốt xuống.
Thấy nửa chén cơm còn lại của mình, tài nữ Lãnh Túy cúi đầu, lại lần nữa nhặt đũa.
Không ai khen ngợi, Lôi Lôi có điểm ủ rũ.
Một câu thơ ngắn ngủi ngâm xong, bàn ăn có gió lạnh thổi qua, Hà thái bình nhịn không được nhìn Tần Lưu Phong, cười nói: "Quả nhiên là thơ hay, một hạt gạo làm ra ko dễ dàng, đương nhiên phải càng quý trọng, chuyện này trên giang hồ ai cũng minh bạch."
Tần Lưu Phong cười khổ, tiếp tục giải quyết phần rau hẹ dư trong chén.
Vẫn là Hà Thái Bình biết thưởng thức! Sâu sắc cảm nhận được niềm vui của sự giáo dục từ mẫu giáo, Lôi Lôi xem nhẹ thống khổ của người khác, cảm giác vui mừng, xoay mặt phát hiện công tử đang nhìn mình, hai tròng mắt nghiêng nghiêng hơi có ý cười, lập tức choáng váng.
Mỹ nam tà nịnh nở nụ cười, mị lực vô cùng.
.
Chạng vạng, sau khi bàn bạc tỉ mỉ chuyện trường sinh quả, hẹn ngày gặp mặt tiếp theo, Hà thái bình liền mang theo mọi người cáo từ rời đi, Lôi Lôi cùng công tử đi tiễn, thấy mọi người lên ngựa hết mới yên tâm dừng bước.
Lãnh Thánh Âm xoay người, nắm quyền nói: "Sự tình khẩn cấp, tại hạ ngày mai liền muốn lên đường trở về, Hà huynh qua mấy ngày cũng phải đi Tấn Giang thành thị sát, xá muội liền làm phiền hai vị chiếu cố."
Nguyên lai Lãnh Túy không chịu cùng huynh trưởng trở về, muốn lưu lại tổ chức thơ hội, nàng trời sinh tính bướng bỉnh, Lãnh Thánh Âm cũng không tiện quản nhiều.
Công tử cùng Tần Lưu Phong gật đầu: "Yên tâm."
Lãnh Túy vén màn xe: "Tiêu huynh chớ có quên mười lăm tổ chức  thơ hội ở đình vân lâu."
Lôi Lôi gật đầu lia lịa: "Sẽ không, nhất định sẽ không."
Tần Lưu Phong nửa dựa xe ngựa, hướng nàng nhướng mày: "Không chỉ Tiêu huynh đệ, còn có lôi cô nương."
Phát hiện người này không có ý tốt, Lôi Lôi lập tức trốn phía sau công tử, trong lòng mắng, đệ nhất tài tử cái rắm, đến lúc đó lão nương chuẩn bị mấy bài thơ của Lão Lý, Lão Đỗ (ý nói Lý Bạch, Đỗ Phủ) hù cho ngươi sợ chết khiếp!
Rốt cuộc, mấy chiếc xe ngựa cũng nhanh chóng đi.
Ở đình bên cạnh, hai người nhìn theo khách nhân đi xa, hoàng hôn buông xuống, gió đêm thổi quét vạt áo, trong gió công tử càng thêm có vẻ thanh nhàn, tư thái đĩnh đạt, yên tĩnh hiện ra vẻ tuấn mĩ.
Hắn xoay người: "Trở về đi."
Lôi Lôi lấy lại tinh thần, nghĩ đến sự tin tưởng của hắn, có điểm áy náy: "Tiểu bạch."
Công tử nhìn nàng.
Lôi Lôi chần chừ một lúc, nhìn hắn: "Kỳ thật chuyện bị đuổi giết là do ta bịa ra."
Công tử không nói.
Lôi Lôi bổ sung: "Nhưng ta thật sự mất trí nhớ, không nhớ rõ trước kia xảy ra chuyện."
Công tử rốt cuộc gật đầu: "Ta biết."
Quả nhiên sớm biết rằng ta vì kiếm cơm ăn, ko trách hắn giúp đỡ ta che dấu, Lôi Lôi vui vẻ.
Công tử dời ánh mắt, bước vội: "Chuyện của ngươi, ta sẽ gọi người hỗ trợ điều tra."
Điều tra? Vậy cũng có khác gì đâu, ta là tiểu ma đầu đấy! Lôi Lôi đuổi theo: "Tiểu bạch tiểu bạch ngươi thật tốt, kỳ thật không cần điều tra, dù sao ta cũng không nhớ rõ, về sau ở đây hầu hạ ngươi, trở thành nha hoàn của ngươi được không?"
"...... Buông tay."
"Tiểu bạch tiểu bạch?"
"......"
Tay áo bị lôi kéo, công tử rốt cuộc ko duy trì được tư thái thong dong bình tĩnh, chật vật mà dắt nàng trở về đi.
.
Ngày 15 tháng chín tổ chức hội thơ, Lôi Lôi muốn an tâm thể hiện tai năng, quyết định từ giờ trở đi phải nỗ lực chuẩn bị tài liệu, đem tất cả những bài thơ mình biết tập hợp lại, vì thế sau khi bồi công tử ăn cơm chiều, nàng liền trốn vào phòng, từ "Đầu giường ánh trăng rọi" bối tới rồi "Xuân miên bất giác hiểu", lại từ "Hai cái chim hoàng oanh" bối tới rồi "Ngỗng ngỗng ngỗng", đồng thời âm thầm phỏng đoán, ngày đó thơ hội khả năng ra đề tài gì?
Màn đêm buông xuống, phía tây treo một mảnh trăng lưỡi liềm như lông mày của mỹ nhân.
Lôi Lôi thấy thế thi hứng quá độ, ghé đầu qua cửa sổ nhìn về phía ánh trăng lắc đầu: "Xuân hoa thu nguyệt biết đến khi nào, chuyện cũ nhớ lại được bao nhiêu!" Kỳ thật ta vẫn rất có văn hóa nội hàm.
Bên tai có người đang cười.
Từng có kinh nghiệm bị bắt cóc, Lôi Lôi sợ tới mức lập tức từ bên cửa sổ nhảy ra, há mồm muốn kêu cứu, một bàn tay lạnh lẽo bịt miệng nàng, sau đó là một hương thơm xông vào mũi, có người đem nàng ôm vào trong lòng.
"Đừng kêu, là ca ca."
Nụ cười ôn nhã, cả căn phòng trở nên rực rỡ.
Vầng trăng bên cạnh đang tỏa sáng, còn có ai chú ý đến vầng trăng non trên trời kia? Lôi Lôi phát ngốc.
Ánh sáng chiếu đến, khuôn mặt nhìn qua có vẻ hoàn mỹ nho nhã, nhưng trang phục trên người lại lộ ra máu trắng lạnh lẽo, ấm lạnh luân phiên, liền hình thành một loại khí chất quỷ dị.
"Xuân hoa thu nguyệt biết đến khi nào, lời này không tốt, chúng ta huynh muội sao lại có thể?" Thượng quan thu nguyệt buông nàng ra, ánh mắt lấp lánh, ôn nhu, "Chuyện cũ nhớ lại được bao nhiêu, ngươi lại nhớ ra chuyện cũ gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro