Chương 12: Lão nương đã chuẩn bị xong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem ra tình cảm trước kia của hai huynh muội này là thật, vô luận nói như thế nào, chiếm thân thể của muội muội hắn, cũng ko thể mặc kệ vị mỹ nam ca ca này, Lôi Lôi bước nhanh đến phía trước cửa sổ, thò người ra bên ngoài nhìn nhìn, nhanh chóng khép cửa lại, khẩn trương: "Huynh tới làm cái gì, cẩn thận một chút, để tiểu bạch phát hiện sẽ ko hay!"
Thượng quan thu nguyệt ngồi xuống: "Ngươi lo lắng cho ca ca?"
Tới Bách Thắng Sơn Trang một thời gian, Lôi Lôi sớm đã phát hiện ra bên trong phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, ko trách được Tinh Chủ phải đợi đến khuya, mới có thể mang nàng ra ngoài, hiện giờ công tử sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cố ý tăng thêm thủ vệ ở đây, có thể né được nhiều cao thủ như vậy để tiến vào, mỹ nam ca ca này bản lĩnh đích xác không nhỏ.
Xoay người chốt cửa lại, Lôi Lôi mới cảm thấy an tâm chút: "Có rất nhiều người ở đây, rất nguy hiểm."
Thượng quan thu nguyệt nhìn nàng làm xong hết thảy, lại cười rộ lên: "Quả nhiên là muội muội tốt của ta."
Quan hệ huynh muội là thật, "Tiểu bạch" tuy không tồi, nhưng trước mắt còn không có tiến triển gì, ca ca thì ko như vậy, có việc khẳng định sẽ vô điều kiện bảo vệ mình, nhưng người này là ma đầu, nếu thật sự bị phát hiện, ta cũng sẽ bị định tội gian tế! Lôi Lôi ôm lấy cổ hắn, một bên ăn đậu hủ, một bên nịnh nọt mà cười: "Huynh là ca ca ta, muội ko quan tâm huynh thì quan tâm ai? Về sau huynh cũng ko nên tùy tiện đến chỗ này, có gì chúng ta cùng quy ước thời gian và địa điểm gặp mặt."
Thượng quan thu nguyệt kéo tay nàng, ôn nhu: "Không ngại, ngươi ở trong trang lâu như vậy, có phát hiện điều gì?"
Nói là chưa phát hiện gì, người này chưa chắc sẽ tin, Lôi Lôi cố ý nghĩ nghĩ: "Phía đông viện có một thư phòng cũ trông rất cổ quái."
Thượng quan thu nguyệt quả nhiên gật đầu: "Ngươi cũng đã nhìn ra, đó là thư phòng của Tiêu Nguyên dùng khi còn sống, hiện giờ toàn do cao thủ canh giữ, ước chừng có đến 12-13 người, ta cũng ko dễ dàng đi vào."
Kỳ thật gian thư phòng kia trừ công tử, bất luận kẻ nào đều không được đi vào, việc này ở Bách Thắng Sơn Trang cũng ko tính là bí mật, Lôi Lôi cũng cảm thấy kỳ quái, hiện giờ biết có cao thủ trông coi, không khỏi càng thêm kinh nghi, một gian thư phòng bình thường nhưng lại bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, khả năng duy nhất chính là......
"Ca ca hoài nghi Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao tâm pháp ở bên trong?"
Thượng quan thu nguyệt không tỏ ý kiến.
Lôi Lôi nhìn hắn một lát, chuyển tới trước mặt hắn: "Ca, võ công trong thiên hạ huynh còn chưa học hết đã lợi hại như vậy, tại sao nhất định phải luyện cái kia?"
Thượng quan thu nguyệt lắc đầu: "Võ công đều có phe phái, Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao cần dùng chí cương thuần dương nội lực khống chế, cùng con đường tu luyện của ta hoàn toàn tương phản, ta sao lại phế đi chân khí này đi luyện nó?"
Phát hiện hắn đích xác không giống nói dối, Lôi Lôi kinh ngạc: "Vậy ngươi còn muốn......"
Thượng quan thu nguyệt nói: "Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao được dùng để giữ gìn chính nghĩa, Tiêu Bạch mấy phen cản trở chúng ta hành sự, sao lại để nó tồn tại, huống chi ta còn muốn dùng nó làm bằng chứng."
Thấy nàng khó hiểu, hắn mỉm cười: "Việc này phải kể đến chuyện Nam Tinh Hà nam còn làm giáo chủ năm đó."
.
Lôi Lôi nhớ lại tên này: "Ma giáo giáo chủ? Hắn không phải đã chết dưới tay tổ tông của Tiêu gia Tiêu Mân Phượng Minh Đao sao?"
"Là tinh nguyệt giáo, những người đó tự xưng là chính đạo, gọi bọn ta là Ma giáo, sao ngươi cũng nói bậy theo!" Thượng quan thu nguyệt trách cứ, "Năm đó bọn họ đặt bẫy, hại chết nam giáo chủ, tinh nguyệt giáo nguyên khí trọng thương, phân thành Truyền Kỳ Cốc và ngàn nguyệt động, nhưng hai phái từng có ước định, ai giết Tiêu gia hậu nhân trước, phá huỷ Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao tâm pháp, vì nam giáo chủ báo thù, phái còn lại sẽ cuối đầu khuất phục, tinh nguyệt giáo lại thống nhất."
Mỹ nam ca ca dã tâm không nhỏ! Lôi Lôi ngây ngốc.
Ngón tay thon dài xinh đẹp nâng mặt nàng lên, thượng quan thu nguyệt nhìn vào mắt nàng: "Việc liên quan đến giáo phái của chúng ta, ngươi không nghĩ giúp ca ca?"
Ánh mắt thân thiết mang theo sự mê hoặc, Lôi Lôi lặng lẽ véo chính mình, duy trì sự tỉnh táo: "Nhưng Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao tiểu bạch đã sớm đã luyện thành, nếu tâm pháp bị trộm, cũng sẽ không thất truyền."
Thượng quan thu nguyệt buông nàng ra: "Cho nên còn phải lấy Huyền Băng Thạch."
Lôi Lôi kinh ngạc: "Huyền Băng Thạch?"
Thượng quan thu nguyệt nói: "Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao là do tiêu thắng sáng tạo ra, lúc ấy vang danh khắp thiên hạ, nào ngờ về sau khi luyện mới biết nó có ma tính,  số lần sử dụng càng nhiều, càng dễ tẩu hỏa nhập ma, bởi vậy trăm phương nghìn kế tìm kiếm phương pháp phá giải, rốt cuộc hắn tìm được khối đá cực kỳ quý hiếm là Huyền Băng Thạch, mang theo bên người để áp chế ma tính, cho nên Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao tuy lợi hại, nhưng  ở Tiêu gia dù nhiều nam, cũng chỉ trước sau truyền cho trưởng tử, đó là bởi vì bí mật này."
Lôi Lôi đột nhiên hỏi: "Huyền Băng Thạch kia có phải có màu lam?"
Thượng quan thu nguyệt gật đầu.
Công tử trên người đích xác có khối ngọc bội màu lam nhạt ,  lúc trước khi ăn đậu hủ của hắn phát hiện, trách không được hắn luôn luôn mộc mạc đơn giản, lại luôn mang theo miếng ngọc bội khoa trương này, thì ra có nguyên do ở bên trong.
Lôi Lôi thất kinh: "Huynh làm sao biết được?"
Thượng quan thu nguyệt mỉm cười: "Ca ca cái gì mà không biết?"
Lôi Lôi bắt đầu sầu não, "Tiểu bạch" luôn mang theo đồ vật quan trọng như vậy, mình làm sao có thể dễ dàng trộm được, huống chi không có cục đá đó, "Tiểu bạch" tương lai liền sẽ tẩu hỏa nhập ma, khó mà làm được.
"Mềm lòng?" Thượng quan thu nguyệt kéo vai nàng, mũi chạm mũi, nghiễm nhiên chính là sự sủng nịch của muội muội và ca ca, "Ngươi tâm địa tốt nhất, nhưng Tiêu Bạch sẽ không vì vậy mà tin tưởng, nếu hắn biết thân phận của ngươi, cũng tuyệt đối sẽ ko khoan dung, ngươi cho rằng bọn họ luôn miệng nói chính nghĩa, liền đều là người tốt? Lúc trước bọn họ hợp mưu tính kế nam giáo chủ, bất cứ thủ đoạn gì cũng đem ra dùng."
Lại bị nhìn thấu tâm tư, Lôi Lôi không dám lại làm càng: "Lúc trước bọn họ hại nam giáo chủ như thế nào?"
"Khi nào rảnh ca ca nói tiếp cho ngươi nghe," thượng quan thu nguyệt đẩy ra nàng, đứng dậy, "Huyền Băng Thạch là vật Tiêu Bạch luôn luôn mang theo, ngươi không cần vội vã lấy, chỉ cần nghĩ cách tiến vào thư phòng xem trước."
Lôi Lôi trầm mặc.
Thượng quan thu nguyệt nhìn nàng một lúc lâu, thở dài: "Thôi được rồi, nếu không thích làm những việc này, thì liền cùng ta trở về đi."
Không làm gián điệp trộm đồ vật, lưu lại nơi này cũng không cần thiết, Lôi Lôi đảo mắt, cảm thấy thực khó xử, trở về? Tuy rằng người này cũng là nhất đẳng mỹ nam, nhưng rốt cuộc là ca ca, sao có thể so sánh với "Tiểu bạch", loạn luân sẽ xảy ra bất lợi với gen di truyền, không được! Ta muốn đi theo "Tiểu bạch", trước cứ đồng ý rồi từ từ sẽ nghĩ cách sau.
Hạ quyết tâm, Lôi Lôi lập tức kéo hắn, làm bộ dạng kiên định: "Được, ta sẽ nghĩ cách vào thư phòng."
Trong mắt lộ ý cười thịnh phóng, như đóa hoa sáng lạng, thượng quan thu nguyệt sờ sờ nàng mặt: "Như vậy mới tốt, bọn họ dù tốt như thế nào, chung quy cũng là người ngoài, chỉ có ca ca mới thiệt tình đối đãi ngươi."
Đậu hủ đưa tới cửa, không ăn cũng không được, Lôi Lôi thuận thế ôm lấy hắn cọ cọ: "Đa tình luyện lần trước huynh dùng, thật xinh đẹp, ta muốn xem!"
Thượng quan thu nguyệt cười như không cười: "Không được."
"Cho ta xem cho ta xem!"
"Không được."
Lôi Lôi giận, giận dỗi buông ra hắn: "Keo kiệt! Còn không phải chỉ là đa tình luyện sao, vừa nghe tên là biết cho nữ nhân dùng, nam nhân dùng đồ vật nữ nhân! Lão nương cũng ko thấy lạ!"
Thượng quan thu nguyệt lại không dỗ nàng, chỉ nhìn nàng bật cười: "Hành sự nhớ cẩn thận."
Hắn mở cửa đi ra ngoài, chớp mắt đã biến mất.
Kỳ thật mỹ nhân ca ca không dễ ức hiếp như "Tiểu bạch", trách không được đều nói "Đạo cao một thước ma cao một trượng", vẫn bị ma đầu dẫn dắt, Lôi Lôi nhìn ra cửa, đưa ra kết luận.
.
Phía đông là một cái sân nho nhỏ, thấp thoáng một mảnh vườn xanh tươi, trong đó có một thư phòng cũ, đúng là của lão trang chủ Tiêu Nguyên sử dụng khi còn sống, Lôi Lôi tuy không thật sự muốn giúp thượng quan thu nguyệt trộm tâm pháp, nhưng bởi vì tò mò, vẫn làm bộ giúp đỡ quét tước thử đến gần hai lần, không ngoài dự liệu, mỗi lần đều có vài người ra cản lại, nàng càng kiên định với ý nghĩ trong đầu —— quả nhiên có vấn đề!
Phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, không phải rõ ràng muốn nói cho người khác, có đồ quan trọng ở bên trong sao!
"Tiểu bạch" không giống một kẻ đần chút nào......
Ngày tháng đầy nghi hoặc trôi qua, ngày mười lăm tháng chín đã đến.
Cơ hội để lão nương thể hiện tài năng đã tới!
đầu óc hưng phấn, Lôi Lôi buông tâm tư, ôm kiện áo bào trắng xinh đẹp hướng đến suối nước nóng sau trang đi tới, trong lòng đưa ra quyết định cực kỳ quan trọng —— phong lưu tài tử tính cái gì, "Tiểu bạch"  nhà ta cũng rất tuấn tú!
"Tiểu bạch tiểu bạch!"
Suối nước nóng tỏa ra hơi ấm, công tử đang định lên bờ, bỗng nhiên nghe tiếng kêu, không khỏi cả kinh lui về trong nước, ngẩng đầu.
Lôi Lôi từ sau tảng đá to nhảy ra, giũ ra quần áo trên tay: "Tiểu bạch, hôm nay ngươi đừng mặc loại quần áo này nữ, mặc cái này đi!"
Công tử vô ngữ.
Phát hiện trường hợp đặc biệt, Lôi Lôi ôm xiêm y đứng yên, cẩn thận thưởng thức sắc đẹp, nhớ trước đây ngươi nhìn ta một lần, hiện giờ ta cũng nhìn ngươi một lần, dáng người thật sự không tồi nha!
Bị nàng nhìn đến phát mao, công tử nhanh chóng trấn định, đã quen với sự lỗ mãn của nàng nên cũng không giận dữ nữa, chỉ hơi trách cứ nói: "Đi ra ngoài."
Đi ra ngoài? Lôi Lôi lắc đầu loại tư tưởng không thuần khiết ra khỏi đầu, giơ giơ quần áo mới trên tay: "Ngươi xem, ta tìm giúp ngươi một bộ quần áo mới, hôm nay thơ hội ngươi mặc nó đi."
Bộ quần áo trắng bạc, mơ hồ có thêu chỉ vàng, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh.
Công tử cảm thấy quá khoa trương liền nói: "Không cần."
Không cảm kích? Lôi Lôi dựng mi, thanh âm đề cao: "Ta đã mời rất nhiều người tới, huynh còn không mặc?"
Công tử lắc đầu kiên trì: "Đi ra ngoài."
Lôi Lôi hừ một tiếng, dứt khoát nhặt y phục cũ lên.
Công tử nén giận: "Đừng làm loạn!"
"Không mặc, thì ngươi cũng đừng mặc cái gì, cứ để vậy đi!" Biết người này dễ khi dễ, Lôi Lôi căn bản không quan tâm ý kiến của hắn, dào dạt đắc ý lao ra ngoài.
Công tử quả nhiên nóng nảy, quát lớn: "Đứng lại!"
Lôi Lôi đứng lại.
Công tử bất đắc dĩ: "Để xuống đi."
Lôi Lôi nói: "Sao không chịu nói sớm một chút!"
.
Theo lời đặt xiêm y xuống, nàng đang muốn xoay người đi, trong lúc vô ý lại nhìn thấy một đồ vật cách công tử không xa, thình lình phóng tới khối ngọc bội màu lam nhạt kia.
Bị gợi lên sự chú ý, Lôi Lôi bắt đầu cân nhắc, tác dụng của Huyền Băng Thạch là bí mật, cũng không nhiều người biết, ta đương nhiên sẽ không hại "Tiểu bạch", nhưng mỹ nam ca ca nhất định sẽ có biện pháp khác, có nên nhắc nhở "Tiểu bạch" cẩn thận?
Thấy nàng ánh mắt có chút kỳ lạ, công tử âm thanh nhàn nhạt: "Nhìn cái gì?"
Lôi Lôi đảo mắt, vô lại: "Đương nhiên là chờ ngươi thay xiêm y mới, mau đứng lên!"
Công tử vô lực: "Đi ra ngoài."
Lôi Lôi an tâm chọc hắn, khoanh tay đứng đó, ánh mắt càng thêm lớn mật: "A, ngươi sợ ta?"
"......"
Kỳ thật nếu bây giờ công tử đứng lên, nàng nhất định sẽ bỏ chạy, đáng tiếc công tử là người hiểu rõ đạo lý, từ nhỏ đã được giáo huấn quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân vẫn là hắn chậm chạp không chịu bước ra khỏi, kết quả chính là ngoan ngoãn ngâm mình trong nước bị đùa giỡn, lại không thể tức giận, càng không thể gọi người, nhất thời buồn bực không thôi, chỉ phải yên lặng nhìn nàng, âm thầm cân nhắc độ dày của da mặt nàng.
Thật là đẹp mắt! Lôi Lôi trong đầu đầy ý nghĩ đen tối.
Bị nhìn không dứt, vẻ bất mãn của công tử dần biến mất, sắc mặt nặng nề mau chóng khôi phục vẻ bình thường, đến cuối cùng, hắn rốt cuộc thở dài, nhịn không được cười lên một tiếng: "Ngươi lại đây."
Hắn cư nhiên kêu ta qua? Lôi Lôi bị nụ cười kia mê hoặc, căn bản không nghĩ nhiều, chân bắt đầu di động, ma xui quỷ khiến thế nào liền đi qua, khoảng cách ngày càng gần, chi tiết càng hiện lên rõ rệt, nhiệt huyết dâng lên, nàng không dám tiếp tục nhìn, lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, để tránh máu mũi chảy ra.
Công tử tà nịnh mà cười: "Lại đây."
Tiểu bạch muốn làm cái gì? Lôi Lôi hai mắt tỏa sáng, cúi xuống.
Công tử duỗi tay điểm huyệt nàng, nhanh chóng đem nàng xoay lại, sau đó đứng lên, xách cổ nàng nhẹ nhàng ném đi.
Lôi Lôi nhẹ nhàng đáp xuống sau tảng đá như một con cóc.
"Tiểu bạch!" Nghiến răng nghiến lợi.
"......"
Công tử thần sắc không thay đổi, đứng dậy mặc xiêm y.
.
Huyệt đạo được giải , phẫn nộ của Lôi Lôi cũng được giải thoát, thấy hắn vẫn còn mặc y phục lam bạch nhị sắc cũ, tức khắc càng thêm phẫn nộ, bất chấp tất cả, bay nhanh tới nhặt bộ y phục mới lên: "Ngươi đổi thành cái này cho ta!"
Công tử mặc kệ, xoay người liền đi.
Lôi Lôi từ trước đến nay là một người kiên trì, lập tức kéo lấy hắn, vô cùng đau đớn: "Một chút cũng không hiểu nỗi khổ tâm của ta, ngươi có biết quần áo này ta tốn rất nhiều tâm tư chuẩn bị! Hôm nay ngươi không đổi không được!"
Thấy nàng tự nhiên duỗi tay tháo đai lưng của mình, công tử xấu hổ, xách nàng vứt qua bên cạnh.
Có tiếng kêu thảm thiết.
Không đoán trước được kết quả, công tử hoảng quá xoay người lại, phát hiện nàng đã ngã trên mặt đất, lập tức bước nhanh qua đỡ nàng dậy, khẩn trương: "Ngươi...... Không sao chứ?"
"Đương nhiên có sao!" Lôi Lôi không chút khách khí, đỏ mắt hô to gọi nhỏ: "Tay của ta, ngươi làm đau ta!"
Công tử hoài nghi: "Ta cũng không dùng lực......"
Lôi Lôi lên án: "Ngươi biết võ công, không dùng lực cũng có thể đả thương ta!"
Đạo lý này dường như không sai, công tử áy náy, không biết như thế nào liền an ủi: "Ta......"
Lôi Lôi kéo tay áo lên, một chút cũng không ngại để lộ cánh tay như ngó sen ra, bộ dáng ủy khuất vạn phần: "Còn nói không dùng lực, tay ta vẫn bị thương , chính ngươi nhìn xem!"
Cánh tay ngọc hoành ở trước mắt, công tử không dám nhìn kỹ, mà ko nhìn cũng ko được, đành dời ánh mắt, ngữ khí mang theo vẻ xin lỗi: "Ta mang ngươi đi tìm đại phu."
"Không sao, qua hai ngày sẽ ổn thôi," Lôi Lôi rộng lượng buông tay áo, ôm lấy cánh tay hắn, đem mặt ở trên người hắn cọ cọ, sau đó giơ áo bào trắng trong tay lên, lấy lòng hắn, "Ngươi mặc một lần được không, y phục này thật sự ta chuẩn bị rất công phu, cẩn thận tìm người để làm, còn phải tìm rất xa!"
Công tử chần chờ một chút, không hề cự tuyệt.
.
Hoàng hôn buông xuống, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm trên con đường lớn xóc nảy.
Bên trong xe ko rộng lắm, công tử ngồi ngay ngắn trong đó, trên người mặc y phục trắng có thêu chỉ vàng, càng thêm vẻ phong thần tuấn lãng, thiếu vài phần trưởng thành thận trọng, thêm một chút vẻ tiêu sái thân thiết,bên cạnh Lôi Lôi nuốt nước miếng liên tục, ngày thường ăn mặc già dặn như vậy, hôm nay đổi sang y phục này, quả thực chính là bạch mã vương tử a!
Kỳ thật công tử tính cưỡi ngựa, lại bị Lôi Lôi lấy cớ "Sao có thể để nha hoàn ngồi xe còn công tử lại cưỡi ngựa" kéo vào, công tử vốn chính là người sao cũng được, thấy nữ tử này không ngại tiếp cận nam nhân, cũng không phản đối.
Lôi Lôi có lý do riêng, người ở trong thành nhiều, để một người đẹp như nàng cưỡi ngựa bên ngoài quá không an toàn, lão nương cẩn thận trang điểm như vậy lại để rơi vào tay người khác, không bằng tạo cơ hội tiếp xúc riêng với "Tiểu Bạch".
Nghĩ đến hội thơ sắp tới, nàng càng thêm hứng thú bừng bừng, ở trong bụng đem các bài thơ đã chuẩn bị nhẩm lại một lần, trong lòng hạ quyết tâm, đêm nay muốn cho cho những cổ nhân này biết thế nào là đỉnh cao thơ ca, đem danh hiệu  "Giang hồ đệ nhất phong lưu tài tử" hạ xuống, sau đó ta liền trở thành "Giang hồ đệ nhất phong lưu tài nữ"!
Xoay mặt phát hiện công tử tựa hồ không có tâm tình gì, nàng lập tức nhích lại gần: "Tiểu bạch!"
Công tử nhìn nàng.
Lôi Lôi xoa cánh tay, vẻ mặt ủy khuất: "Tay của ta vẫn còn đau a!"
Công tử khóe miệng giật giật.
Lôi Lôi càng hướng người hắn dựa vào: "Tiểu bạch ——"
Công tử nghe đến ớn lạnh, hướng bên cạnh nhíu mày: "Ngươi......"
Lôi Lôi giận: "Tiểu bạch, tay của ta đau!"
Công tử quả nhiên không hề trốn, để nàng dựa vào người mình.
Lôi Lôi nghĩ đến sắp tham gia thơ hội, đắc ý dào dạt: "Hôm nay Tần Lưu Phong cũng sẽ đến chứ?"
Công tử sửng sốt rồi trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro