Chương 13: Khách quý đặc biệt tham dự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa đến nơi, màn đêm cũng đã buông xuống. Đình vân lâu ở gần bờ sông, vốn là tòa tửu lầu, tối nay được đám người Lãnh Túy bao trọn, trước lâu có tới mười xe ngựa, còn có mấy con tuấn mã, rất náo nhiệt, nhìn dáng vẻ đều là những người có quyền thế, Lãnh Túy vẫn mặt một bộ áo xanh, trang điểm làm tóc theo kiểu nam nhi, đứng ở cửa nghênh đón.
Chào hỏi qua, Lôi Lôi cùng công tử lên lầu.
Trên lầu có một căn phòng lớn đang mở, ước chừng 5-60 mét vuông, giờ phút này lại có vẻ chen chúc, ấm áp hòa hợp, hai mươi mấy người người hoặc đứng hoặc ngồi, trong đó người lớn nhất cũng phải hơn năm mươi, còn lại vẫn là những thiếu niên trẻ, đa số là thư sinh tao nhã hoặc tôn quý công tử, đang nói chuyện chào hỏi qua lại, những tiếng chào "Vương huynh Triệu huynh" vang lên không ngớt, mặt khác còn có sáu bảy nữ tử, toàn là những người trầm tĩnh.
Chỗ ngồi sớm đã sắp đặt, bên cạnh có mười chiếc bàn nhỏ, trên bàn có rất nhiều dĩa hoa quả khô, bởi vì gió lớn, cửa sổ chỉ mở hai cánh, có thể thấy bên ngoài lan can có khắc hoa, phản chiếu ánh trăng, giống như được phủ một tầng sương.
Công tử bản thân khí chất đã đặc biệt, hôm nay ăn mặc như vậy càng thêm hấp dẫn, lập tức biến thành tiêu điểm của cả phòng, được rất nhiều người vây lại tiếp đón, dù không quen biết cũng lại chào một câu, làm Lôi Lôi tự hào không thôi.
Công tử trả lời vài câu, rồi hướng ghế trên ngồi xuống.
Lôi Lôi muốn tìm Tần Lưu Phong, ai ngờ tìm khắp phòng, cũng không thấy bóng dáng nào của phong lưu tài tử.
Nàng kéo kéo công tử: "Tần Lưu Phong không có tới đây." Ngữ khí có chút thất vọng.
Công tử nhìn nàng, trầm mặc.
Không lâu sau, Lãnh Túy đi lên lầu, sắc mặt rõ ràng không tốt lắm, Lôi Lôi cười trộm, nàng cũng ngóng trông Tần Lưu Phong đến đây, giang hồ đệ nhất tài tử không xuất hiện, thơ hội liền không xuất sắc, huống chi Tần Lưu Phong trước kia đồng ý tới, hiện giờ vô cớ không có mặt, thuần túy là không coi ai ra gì, không cho tài nữ thể diện, nhưng dù sao cũng không liên quan đến ta, kỳ thật phong lưu tài tử đêm nay tới hay không đều không sao cả, còn có ta cùng "Tiểu bạch" cho ngươi thể diện, lão nương chính là đã chuẩn bị mới đến!
Lãnh Túy đi đến giữa phòng, mọi người tự động im lặng, Lôi Lôi tán thưởng, đây mới là tài nữ phong độ, lực chú ý cũng không nhỏ!
Môi đỏ khẽ mở, Lãnh Túy nói: "Chư vị đường xa mà đến, Lãnh Túy cảm thấy rất vinh hạnh, hiện cũng đã đến giờ, người cũng đã đến đông đủ......"
Lập tức có người ngắt lời nàng, kỳ quái: "Lãnh cô nương, không phải nói Tần huynh cũng tới sao, hiện nay người còn chưa tới, sao đã bắt đầu, không bằng chờ một chút?"
.
Lãnh Túy nhàn nhạt nói: "Không cần, chắc hắn có việc không thể tới, rất nhiều người chờ một người, chậm trễ chư vị là việc nhỏ, nhưng quy củ thì không thể làm hỏng."Nàng cao giọng: "Hôm nay thịnh hội giang hồ biết rõ, Lãnh Túy may mắn, thỉnh Thái lão tiên sinh làm giám khảo."
Lôi Lôi đi theo mọi người đứng dậy làm lễ.

Vị kia văn thái nhàn nhã, khuôn mặt để râu dê giả cười chắp tay, lại không đứng dậy nổi, một bộ dạng cao thâm khó đoán, hiển nhiên thân phận không thấp.
Mọi người ngồi xuống.
Sau khi giới thiệu vị giám khảo uy quyền, Lãnh Túy bắt đầu giới thiệu các khách quý: "Hôm nay tham dự còn có hai vị khách quý, chính là Bách Thắng Sơn Trang Tiêu công tử Tiêu Bạch......" Dừng lại.
Tuy rằng công tử ít khi tham gia các sự kiện này, nhưng Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao vang danh ai không biết, mọi người đều kính trọng, Thái lão tiên sinh cũng gật đầu: "Lòng mang chính khí, trong ngực đều có thiên địa, nếu không rõ thiện ác, tiếp tay cho giặc, không phụ tài học cũng là uổng công."
Công tử khiêm tốn hai câu, không nói chuyện nữa.
Lãnh Túy tiếp tục giới thiệu: "Còn có...... Lôi Lôi cô nương."
Nghe tên này, Thái lão tiên có chút động: "Chẳng lẽ là ngươi nói vị kia, người làm mẫn nông thơ Lôi Lôi cô nương?"
Lãnh Túy hơi khom người, cung kính mà trả lời: "Đúng là vị này."
Mọi người kinh ngạc nhìn Lôi Lôi, sôi nổi khen ngợi "Nữ trung tiên sinh" "Quét mi tài tử", Thái lão tiên sinh cũng liên tục gật đầu, cầm râu thẳng hô "Khó được".
Thơ đi trộm đúng là dùng thật tốt, Lôi Lôi trong lòng đắc ý, trên mặt lại làm ra vẻ khiêm tốn, âm thầm phỏng đoán, nguyên lai chuyện "Cày đồng giữa ban trưa" đã lan truyền, hay là phong lưu tài tử sợ ta lại ép hắn ăn rau hẹ, cho nên không dám tới?
Chợt nghe Lãnh Túy nói: "Hôm nay, các vị không cần câu nệ, thể hiện bản lĩnh thật sự, vậy mới công bằng."
Lôi Lôi ngồi thẳng.
Lãnh Túy chuyển hướng bên cạnh, gật đầu ý bảo: "Mời ra đề."
Ở góc một hạ nhân lập tức tiến lên kéo một sợi dây thừng, ở tường phía đông một cuộn giấy rớt xuống, mở ra, trên mặt giấy trắng có viết hai ba chữ to ngay ngắn.
"Đang là ngày mười lăm, lấy nguyệt là đề, thể loại gì cũng được."
.
Mọi người ồn ào khen hay: "Bên ngoài thật sự có ánh trăng,đề này đưa ra quả là hợp với hoàn cảnh!".
Lãnh cô nương nói: "Chư vị tự nhiên, nơi này châm một nén hương, đợi khi hương tàn, sẽ quay lại bắt đầu."
Kia hương là đặc chế, đợi tàn ước chừng gần nửa canh giờ, mọi người sôi nổi đứng dậy, đi ra cửa ngắm trăng, để tìm kiếm cảm xúc.
Ở góc, Lôi Lôi đã cười đi qua.
Thơ về trăng nhiều như vậy, tùy tiện lấy ra mấy câu cũng đủ rồi, "Đệ nhất tài nữ" bảo tọa hôm nay ta không ngồi cũng không được!
Thấy nàng cười ngây ngô, công tử bên cạnh rất kinh ngạc, cẩn thận quan sát nàng nửa ngày, rốt cuộc mở miệng: "Ngươi...... Không sao chứ?" Ngụ ý, ngươi không làm gì sai chứ?
Lão nương là nữ tử bình thường, tuyệt nhiên không sẽ đọc "Đầu giường ánh trăng rọi" kia, Lôi Lôi lập tức khôi phục bình thường, kéo hắn: "Đi, chúng ta đi ra ngoài ngắm trăng!"
.
Ánh trăng xa ngàn dặm, dòng sông lặng lẽ chảy, mặt nước phản chiếu ánh sáng, trên dưới một mảnh ánh sáng trong suốt, lan can gió thổi rất lớn, mang theo khí lạnh, táp thẳng vào mặt người.
Đương nhiên, chút điều nhỏ này không thể phá hỏng hứng thú của Lôi Lôi: "Đêm nay ánh trăng thật đẹp! Đáng tiếc, đáng tiếc......"
Công tử hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"
Lôi Lôi lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc Tần Lưu Phong không có tới." Không chiêm ngưỡng được phong thái của lão nương!
Công tử liếc nhìn nàng một cái, rồi dời tầm mắt.
Nếu thơ đã có, Lôi Lôi bắt đầu suy tư.
Không thể bán đứng mỹ nam ca ca, cũng không thể phản bội "Tiểu bạch", đâu mới là biện pháp vẹn cả đôi đường? Mấy ngày nay nàng vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, thật sự cũng nghĩ ra một vài kế sách —— mỹ nam ca ca muốn tâm pháp chỉ để làm chứng cứ, làm Truyền Kỳ Cốc cúi đầu thần phục, thống nhất tinh nguyệt giáo, hắn cũng không luyện, đương nhiên càng sẽ không cho người khác luyện, không trải qua thực tiễn, ai sẽ phát hiện tâm pháp này có vấn đề? Không bằng chế ra một quyển giả để đưa? Dù sao mỹ nam ca ca cũng chưa từng thấy qua.
Nàng sờ sờ cằm, càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này rất tốt, nếu bị phát hiện, ta cũng có thể đổ thừa do "Tiểu bạch", trong TV tuyệt thế bí tịch đều có bản sao, trộm sai cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Nhưng đồng thời cũng có vấn đề.
Muốn gạt vị ca ca lợi hại kia, đồ vật nhất định phải làm giả cho thật giống mới được, hiển nhiên việc này chỉ bằng năng lực của chính mình sẽ không có khả năng hoàn thành, đừng nói nàng đối với thuật ngữ võ công tâm pháp dốt đặc cán mai, cái gì cũng không biết, hơn nữa Phượng Minh Đao tâm pháp bị trộm là chuyện lớn cỡ nào, nếu yêu cầu "Tiểu bạch" giúp đỡ, tới lúc đó đồ vật bị trộm mà Bách Thắng Sơn Trang một chút phản ứng cũng không có, mỹ nam ca ca sẽ tin tưởng mới là lạ!
Nhưng "Tiểu bạch" căm ghét ma giáo, việc này có thể nói cho hắn sao?
Lôi Lôi do dự nhìn công tử.
Y phục bạc dưới ánh trăng, gương mặt kia càng thêm thanh tuấn, chiếc mũi thẳng thanh tú cũng lộ ra thập phần lỗi lạc, cộng thêm phong thái đĩnh đạt, quả nhiên là một thân chính khí.
Xin lỗi mỹ nam ca ca, nàng ôm hy vọng: "Tiểu bạch, ta có chuyện này......"
.
Công tử xoay mặt nhìn nàng.
Lôi Lôi thử: "Nếu bây giờ ngươi gặp gỡ người của Ma giáo, ngươi sẽ làm gì?"
Nghe được hai chữ "Ma giáo", thần sắc công tử tức khắc trở nên lãnh đạm, nhìn về phía xa xa, trong mắt ẩn chứa sát khí, nhàn nhạt nói: "Ma giáo làm hại giang hồ, cùng dân trừ hại chính là chức trách của con cháu Tiêu gia, chuyện này còn phải hỏi?"
Lôi Lôi châm chước nói: "Nếu người của Ma giáo kia là bằng hữu của ngươi, ngươi cũng muốn giết?"
Công tử chớp mắt nghi hoặc.
Lôi Lôi che dấu chột dạ, làm ra vẻ như không có gì: "Giả sử, chỉ là giả sử."
Công tử hừ lạnh: "Chớ có nói bậy!"
"Ngươi sẽ làm thế nào?"
"Ăn nói hồ đồ không suy nghĩ, Tiêu Bạch ta làm sao lại có loại bằng hữu như vậy!"
Lôi Lôi cãi: "Ma giáo cũng sẽ có người tốt, nếu giết nhầm thì phải làm sao?"
Công tử nói: "Nực cười! Ma giáo cũng có người tốt?"
"Ai nói không có, chẳng lẽ Ma giáo ai cũng đã làm chuyện xấu?"
"Hiện tại không có làm, sớm hay muộn cũng sẽ làm, để lại sẽ là tai họa!"
"Các ngươi một hai phải trừ khử bọn họ, đánh tới đánh lui cũng sẽ giết phải người vô tội?"
Công tử không chút do dự: "Nếu không có hy sinh, sao có thể bảo vệ chính nghĩa!"
Vì chính nghĩa hiến thân? Đoán chừng người này từ nhỏ đã bị giáo huấn loại tư tưởng này, ăn sâu bén rễ, hiện tại muốn thay đổi nó quá không thực tế, Lôi Lôi rơi vào đường cùng đành nhượng bộ: "Nếu bọn họ cải tà quy chính thì sao?"
Công tử sửng sốt nói: "Tất nhiên là tốt."
Cuối cùng cũng tìm ra điểm dễ nói chuyện, Lôi Lôi một lần nữa nhặt lên tin tưởng, cường điệu một câu: "Nhưng hắn trước kia đã từng giết người, làm sao bây giờ?"
Công tử nhíu mày: "Giết người đền mạng là đạo lý trước giờ, nếu đã sửa đổi, càng nên minh bạch đạo lý này, phải tự chịu trách nhiệm, tự sát tạ tội mới đúng."
Tự sát tạ tội? Lôi Lôi run lên, lời tốt chuẩn bị đều bị dọa nuốt ngược lại.
Cái này không phải là vô nghĩa sao, trách không được không ai chịu sửa đổi, cuối cùng vẫn là phải chết! Thượng quan xuân hoa ko biết đã từng giết bao nhiêu người, trong đó chắc chắn có lão bà Hoa Cô nương của hắn, hiện giờ xuân hoa đã chết, mạng này là của lão nương, lão nương tuy có tâm bỏ gian tà theo chính nghĩa, nhưng vẫn cần cái mạng này! Nhìn dáng vẻ "Tiểu bạch" chắc sẽ không phối hợp, còn khuyên ta "Tự sát tạ tội", không được không được, vẫn là cùng mỹ nam ca ca tốt hơn, tuy nhiên ta cũng sẽ không hại "Tiểu bạch", vẫn là nghĩ cách trộm được tâm pháp trước rồi làm giả lại sau.
Ai, với thân vận là tiểu ma đầu, bắt lấy "Tiểu bạch" hẳn là khó khăn rất lớn......
.
Cũng may Lôi Lôi là người không hay nghĩ nhiều, mau chóng dứt bỏ băn khoăn, phát hiện đôi tay đã bị gió thổi đến lạnh lẽo, cơ hồ muốn đông cứng, nàng nhanh chóng xoa hai tay vào nhau cho bớt lạnh: "Tiểu bạch ngươi lạnh hay không?"
Công tử lắc đầu.
Lôi Lôi lập tức cầm tay hắn sưởi ấm cho mình, quả nhiên ấm áp đến cực điểm.
Công tử cuống quít muốn rút về.
Lôi Lôi đáng thương vô cùng nói: "Tiểu bạch, ta lạnh quá."
Công tử im lặng, nhìn xem bốn phía mọi người đều tập trung nghĩ thơ, không để ý bên này, cũng liền không nói thêm gì.
Lôi Lôi được nước làm tới: "Tay kia nữa."
Công tử đưa tay trái ra.
Bàn tay to nắm tay nhỏ, độ ấm cuồn cuộn không ngừng truyền đến, Lôi Lôi lập tức loại bỏ ý tưởng đi vào phòng, tiếp tục lưu tại bên ngoài lạnh lẽo: "Đêm nay ánh trăng thật đẹp, nên sớm đoán sẽ ra đề bài này!"
Công tử trầm mặc một lát, gật đầu: "Ta thường lui tới, cũng không ngờ ánh trăng lại đẹp như vậy."
"Ngươi không để ý à?" Hoài nghi.
"Mỗi khi trăng sáng, phụ thân liền bắt ta tập võ đến canh ba."
Ký ức thơ ấu đều là luyện võ, Lôi Lôi kinh ngạc, cảm thấy thương cảm, hài tử đáng thương, vì giáo dục hy sinh, không trách lại có vẻ già dặn như vậy: "Ngươi trước kia có phải mỗi ngày đều mong không có trăng sáng?"
Công tử thẹn thùng, nhìn xa xăm: "Tổ tông Tiêu gia trên giang hồ có rất nhiều chuyện lớn phải làm, bình định tứ hải, tiêu diệt tinh nguyệt giáo, ta nếu không chăm chỉ khổ luyện, làm sao có thể gánh nổi trọng trách này, sẽ cảm thấy hổ thẹn."
Lôi Lôi nhìn hắn không nói.
Bên cạnh có người nói chuyện: "Hương đã tàn, Triệu huynh đã có thơ?"
Có người đáp: "Có thì có, nhưng vẫn chưa hay."
"Ta chỉ làm được hai câu."
"......"
Lôi Lôi hoàn hồn, cười thầm, các ngươi chậm rãi suy nghĩ, lão nương đến lúc đó đọc mấy bài, hù chết các ngươi!
Nàng tiếc hận: "Tần Lưu Phong sao lại không tới chứ!"
Công tử im lặng.
Thấy hắn tựa hồ không hứng thú gì, Lôi Lôi hiểu được, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có phải vẫn chưa nghĩ ra? Đừng lo lắng, ta có rất nhiều, đến lúc đó cho ngươi mượn một bài."
Mượn một bài? Công tử nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch: "Không cần." Lại chần chờ: "Ta đã có, chỉ là chưa chắc hay."
Nhanh như vậy, "Tiểu bạch" thật là tài tình nhạy bén, văn võ song toàn! Lôi Lôi mừng rỡ: "Được được, có là được, cái gì ngươi làm cũng tốt!" Súc súc bả vai: "Chúng ta vào đi thôi, thật lạnh!"
.
Hương tàn, bên ngoài mọi người dần tiến vào, thần sắc hoặc nghiêm trọng hoặc tự đắc, Lôi Lôi đã dự đoán trước, bày ra bộ dạng không quan tâm, tự nhiên hào phóng kéo công tử ngồi xuống.
Lãnh Túy đi đến giữa nhà: "Hương đã tàn, chắc các vị đã chuẩn bị tốt."
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Lãnh Túy nhìn Thái lão tiên sinh: "Mọi người đều đã chuẩn bị xong, ý lão nhân gia chúng ta bắt đầu chứ?"
Thái lão tiên sinh gật đầu: "Phần của lão phu tuy không tốt lắm, nhưng để mở đầu, vẫn có thể chấp nhận được......"
Có người ngắt lời: "Lão tiên sinh quá mức khiêm tốn, thơ lão nhân gia bình ai dám không phục?"
Mọi người phụ họa.
Thái lão tiên sinh cười mà không nói gì.
"Đã nói như vậy, liền bắt đầu đi," Lãnh Túy đi đến bàn trước, đề bút, nhìn về phía một công tử trẻ tuổi ăn mặc lịch sự tao nhã bên trái, "Bắt đầu từ Triệu huynh, được không?"
Công tử trẻ tuổi họ Triệu khiêm tốn hai câu, quả nhiên bắt đầu đứng dậy đọc thơ.
Thơ rất sinh động, Lôi Lôi nghe được như lọt vào trong sương mù, nàng tuy rằng cứng nhắc trộm tới không ít bài thơ nổi tiếng, nhưng thực tế thì trình độ vẫn rất thấp, cho nên căn bản không hiểu thơ này có ý gì, chỉ cảm thấy mỹ nam đọc thơ rất có hương vị, vì thế theo mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đảo mắt liền có mười mấy người đã đọc xong, thực mau đến phiên Lãnh Túy.
Mọi người đều cười: "Hôm nay Lãnh cô nương là chủ nhà, nói vậy sớm đã có chuẩn bị thơ hay cho chúng ta xem."
Lãnh Túy để bút xuống, nhàn nhạt nói: "Có thì có, nhưng của chưa được xem là tốt"
Mọi người nói: "Lãnh cô nương thơ há phân biệt, cứ nói ra cho mọi người nghe."
Lãnh Túy cũng không chối từ: "Thơ không có, chỉ có một đoạn 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》, cứ cho là thả con tép, bắt con tôm đi."
Tài nữ muốn làm thơ! Lôi Lôi vãnh tai tập trung lắng nghe, chỉ thấy Lãnh Túy chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, tay trái đỡ song cửa sổ, làm dáng vẻ suy tư ngân nga nói: "Trăng sáng có tự khi nào, nâng chén hỏi trời xanh......"
Trong đầu "Oanh" một tiếng, Lôi Lôi chấn động.
Bên tai đầy tiếng trầm trồ khen ngợi.
Thái lão tiên sinh kích động: "Hay cho ' Những mong người lâu dài, Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp với trăng '!"
Triệu công tử đứng dậy: "Đêm nay chắc cũng không cần đến ta, hãy lấy cái này làm đầu vi tôn!"
"Người có lúc vui buồn tan hợp, trăng có đêm mờ tỏ tròn khuyết, quả là một câu hay!"
"Đều nói Lãnh cô nương thơ từ phóng khoáng, không thua nam nhi, quả nhiên!"
"......"
Mụ nội nó thì ra ngươi cũng là xuyên tới a, không nói sớm! Lôi Lôi toàn thân máu dâng lên, thiếu chút nữa không nhịn được cười, tài nữ ngươi thật lôi, không biết xấu hổ dám đạo văn này, hoá ra danh hiệu "Tài nữ" cũng là nhờ thơ lậu mà có được? Có cơ hội chúng ta nhất định phải gia tăng tình bằng hữu mới được!
Cùng cảnh ngộ không thể không ủng hộ, Lôi Lôi vỗ vỗ tay hô to: "Hay! Thơ hay! Thơ hay!"
Lãnh Túy đề bút ký hạ, cười nói: "Mọi người quá khen, hiện giờ nên đến phiên Vương huynh."
Thư sinh họ Vương  đứng dậy: "Lãnh cô nương đã làm quá tốt, Vương mỗ không mặt mũi nào tiếp tục, miễn cưỡng làm một đoạn khác, xin đừng chê cười." Nói xong ngâm nói: "Giang lâu thơ thẩn một mình, Long lanh trăng nước mênh mông nước trời......"
Đây không phải là thơ của Triệu Hỗ sao! Đại ca ngươi cũng là xuyên tới à! Lôi Lôi hưng phấn, cỗ vũ: "Hảo thơ! Hảo thơ!"
Tiếp theo là một công tử trẻ tuổi họ nghiêm: "Trăng tà chiếc quạ kêu sương......"
Tập đoàn xuyên đó rốt cuộc là ném bao nhiêu người qua đây vậy? Lôi Lôi sửng sốt , tiếp tục trầm trồ khen ngợi, đồng thời bắt đầu lo lắng, tuy chung cảnh ngộ nhưng các ngươi cũng đừng đem hết thơ hay ra chứ, nhiều ít cũng phải chừa cho ta với, nếu không đến lúc đó ta thật sự phải đọc bài thơ của thiếu nhi  "Đầu giường ánh trăng rọi" mất!
Vấn đề hẳn là không lớn, bởi vì tiếp theo là đến lượt công tử.
.
"Trùng dương trăng sáng chiếu, lung linh khắp khung trời." Ngâm ra hai câu, công tử dừng lại, nhìn Lôi Lôi mỉm cười.
Lôi Lôi há miệng to đến nổi có thể nuốt vào một cái trứng gà.
Người khác xuyên tới đây hay không ta không chắc, nhưng "Tiểu bạch" là người ta hiểu nhất, hắn tuyệt đối tuyệt đối không có khả năng là xuyên qua!
Trong đầu xuất hiện sáng ý, Lôi Lôi rốt cuộc nhớ lại một nhân vật mấu chốt —— trưởng phòng nghiên cứu phát minh Thục tổng! Không hổ là thiên lôi văn! Thiết kế ra loại cẩu huyết cốt truyện này, chắc chắn những bài thơ này đều do nàng thiết kế hết!
Công tử ngâm xong, theo thường lệ nhận được một số lời khen ngợi.
Thái lão tiên sinh vừa lòng gật đầu.
Công tử nhìn Lôi Lôi.
Lôi Lôi hữu khí vô lực mà vỗ vỗ tay, nén cái xấu hổ tươi cười, cơ hồ muốn khóc tới nơi: "Thơ hay! Thơ hay!"
"Tiểu bạch" a "Tiểu bạch", tuy rằng bài thơ này cũng chỉ bình thường, nhưng ngươi đã đọc rồi thì ra biết đọc cái gì, lão nương chỉ nhớ rõ mấy bài, giờ chỉ còn lại "Hoa gian một bầu rượu" nhưng lại không hợp lệ, "Xuân hoa thu nguyệt"  lại là một đề tài mẫn cảm ko nên đọc tới, thế này không phải buộc lão nương phải đọc "Đầu giường ánh trăng rọi" sao!
Lãnh Túy nhíu mày: "Lôi Lôi cô nương, tới phiên ngươi."
Lôi đi! Ta lôi chết các ngươi! Lôi Lôi dù bất cứ giá nào, đứng lên liền phải mở miệng ——
"Tần huynh!"
"Tần huynh sao muộn như vậy mới đến!"
"......"
.
Tần Lưu Phong khoan thai tới muộn lại mặc một bộ y phục màu ngọc, càng thêm vẻ phong lưu phóng khoáng, hắn sửa sang lại quần áo rồi hướngThái lão tiên sinh làm lễ, sau đó chắp tay chào mọi người cười nói: "Trên đường đi xe tới đây xảy ra một số chuyện, quấy rối nhã hứng của chư vị, thứ tội! Thứ tội!"
Có người cười: "Tần huynh Nhược Chân có tâm bồi tội, không bằng làm một bài thơ, giúp ta mở rộng tầm mắt."
Mọi người gật đầu: "Có lý, Lãnh cô nương đã làm một bài thơ rất hay trước đó, Tần huynh cũng nên làm một bài đi."
Tần Lưu Phong nhìn Lãnh Túy, nhấp miệng: "Làm sao có thể làm rối loạn quy của mọi người."
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như hắn vẫn vội vàng tới, có thể thấy được hắn thật sự nể tình, Lãnh Túy sắc mặt tốt hơn rất nhiều, khó xử mà nhìn Lôi Lôi: "Chuyện này......"
Mọi người nhìn Lôi Lôi.
Lôi Lôi cũng hiểu chuyện, biết phải làm thế nào, dù sao "Đầu giường ánh trăng rọi" đọc sớm hay muộn gì cũng vậy, vì thế chắp tay, thuận miệng nói: "Không sao, Tần huynh cứ làm trước đi, xin mời."
Tần Lưu Phong cũng chú ý tới nàng, nhướng mày: "Thì ra là Lôi Lôi cô nương."
Tới khi khí phách không còn sót lại chút gì, Lôi Lôi ước gì người biến mất ngay tại chỗ, giả cười: "Không dám, không dám."
Tần Lưu Phong nhìn mọi người: "Không biết mọi người đang làm thơ về chủ đề gì?"
Mọi người vội cho hắn xem đề.
Tần Lưu Phong xem qua thơ đề, lại theo thứ tự xem tác phẩm của mọi người, nhìn đến 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》của Lãnh Túy liền dừng lại, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên cười nói: "Thì ra là ngâm nguyệt, khá hợp, tối hôm qua ánh trăng không tồi, ta cũng có làm một chút thơ, tuy không phải bây giờ mới làm, miễn cưỡng cũng có thể lấy ra đọc."
Mọi người cười: "Đừng vội nói lời này, mau đọc ra cho mọi người cùng thưởng thức."
Tần Lưu Phong khoanh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, cười: "Đầu giường ánh trăng rọi......"
Đại ca ngươi có ý gì! Lôi Lôi nghe được hai mắt nhìn đăm đăm, trái ngược với phản ứng của mọi người, hiện trường chỉ còn lại có một mảnh âm thanh trầm trồ khen ngợi .
"Thơ hay!"
"Tần huynh quả là tài cao, bội phục!"
Thái lão tiên sinh kích động, đứng lên: "Tần công tử thơ, Lãnh cô nương từ, hội thơ hôm nay có hai bài thơ này quá tuyệt vời, lão phu không lời nào để nói!"
Mọi người sôi nổi.
Tần Lưu Phong cười: "Lão tiên sinh quá khen."
Lãnh Túy mặt đẹp phiếm hồng: "Thái lão sư không nên nói trước, còn có nhiều người vẫn chưa đọc, chúng ta tiếp tục đi."
Mọi ánh mắt đều hướng đến Lôi Lôi.
Lôi Lôi hoàn hồn, thuận thế ngã vào công tử trên người giả vờ ngất xỉu.
.
Năm 2008 SCN ngày nọ tháng nọ đêm nọ.
Bên cạnh máy tính, Thục tổng nhìn màn hình, búng tay một cái: "OK!" Bốn mỹ nữ bên cạnh cũng đắc ý cười to.
"Vào thiên lôi văn, bộ dạng này còn muốn không làm theo cốt truyện!"
"Không đi theo cốt truyện, đây là kết cục!"
"Ha ha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro