Chương 14: Huynh muội không bình thường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kịp thời ngất xỉu thành công dời đi lực chú ý của mọi người, mọi người rốt cuộc dù đang làm thơ, vẫn kinh hoảng vây lại thăm hỏi.
"Lôi Lôi cô nương!"
"Có việc gì vậy?"
"Làm sao vậy?"
Có người nói phái người đi tìm đại phu, có người lại bảo tìm xe ngựa trước, thơ hội xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thái lão tiên sinh liên tục thở dài, Lãnh Túy cũng không biết làm sao.
Công tử cũng kinh hãi: "Này...... Lôi cô nương? Lôi cô nương!"
Thơ đều bị các ngươi đem ra đọc hết, lão nương nếu không ngất xỉu đi, liền phải mất mặt! Lôi Lôi nằm trong lòng ngực công tử, căn bản không thể tưởng được mình té xỉu sẽ sinh ra chấn động như vậy, nhất thời cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đành phải nhắm chặt hai mắt tiếp tục hôn mê.

"Chư vị không cần kinh hoảng," Tần Lưu Phong đẩy mọi người ra, "Tại hạ có biết một chút y thuật, nếu không ngại để tại hạ xem qua một chút, rồi mới quyết định."
Hắn muốn làm cái gì! Lôi Lôi cảnh giác, lén mở mắt nhìn trộm, vừa vặn thấy Tần Lưu Phong đang cuối xuống, khuôn mặt Tuấn mỹ kia càng ngày càng gần, lông mày thanh mảnh, bộ dạng cười như không cười nhìn qua là biết...... Không có hảo ý.
Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, trên cổ lông tơ bắt đầu dựng thẳng lên.
Thơi gian bị người ta báo thù đã tới!
Tần Lưu Phong cẩn thận đoan trang một lúc, xem qua mạch của nàng rồi bỗng nhiên ngồi dậy.
Mọi người vội hỏi: "Như thế nào?"
"Không ngại, không ngại," Tần Lưu Phong định liệu trước, "Lôi cô nương chính là bị ngất xỉu tạm thời, tại hạ thời trẻ từng đi theo bặc lão tiên sinh học một ít châm cứu chi thuật, hiện nay liền vì Lôi Lôi cô nương đem ra dùng, nhất định sẽ ổn."
Một bên nói, một bên từ trong lòng ngực lấy ra cái cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong xuất hiện mấy cây châm thật dài.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra: "Chưa từng nghe nói Tần huynh cũng biết y thuật, như này thật quá tốt rồi!"
Cũng chưa từng nghe nói qua, ý tứ chính là, người này rất có thể là chỉ là một kẻ gà mờ! Lôi Lôi sợ tới mức vội vàng hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt, làm bộ dạng mới vừa tỉnh lại.
Mọi người vui mừng: "Tốt quá, đã tỉnh rồi!"
Tần Lưu Phong lộ ra vẻ tiếc nuối, châm bạc trên tay lấp lánh: "Lôi Lôi cô nương cảm thấy như thế nào? Không bằng tại hạ châm cứu cho ngươi một chút để trị tận gốc bệnh?"
"Không cần không cần," Lôi Lôi đỡ trán, cắn răng, nhỏ giọng, "Ta không sao, chỉ hơi choáng váng một chút, chắc do lúc nãy đứng bên ngoài gió lớn hơi lâu, các ngươi cứ làm thơ tiếp, không cần quan tâm đến ta."
Tần Lưu Phong bừng tỉnh: "Thì ra là bị phong hàn, càng phải chữa trị."
Thấy hắn nhiệt tình như vậy, mọi người sôi nổi gật đầu phụ họa: "Đã có bệnh, nên kịp thời chữa trị, để tránh tương lai thành đại bệnh, nhìn xem, sắc mặt kém như vậy."
Lôi Lôi tái mặt, gắt gao nắm vạt áo công tử, lòng bàn tay hơi thấm mồ hôi.
Công tử bỗng nhiên ôm nàng đứng lên: "Không phiền nhã hứng của chư vị, ta sẽ mang nàng về." Nhìn mọi người gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, không đợi Tần Lưu Phong đáp ứng, lập tức đi xuống lầu.
Vẫn là nhà ta "Tiểu bạch" tốt nhất! Lôi Lôi lặng lẽ hướng Tần Lưu Phong hạ mi.
.
Bước đi vững vàng, cảm giác được ôm thập phần thoải mái, ngoài cửa hàn ý cũng không đáng sợ như vậy, Lôi Lôi tay ôm cổ hắn, đem mặt chôn vào vai hắn.
Công tử ôm nàng chui vào xe ngựa, phân phó xe phu: "Trở về đi.
Có tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó là âm thanh "Kẽo kẹt kẽo kẹt", xe ngựa chậm rãi đi.
Trong xe, công tử buông nàng ra.
Lôi Lôi ghé vào lòng ngực hắn, nhắm mắt lại giả chết.
Công tử nói: "Tỉnh dậy đi."
Lôi Lôi híp mắt giật giật, hàm hồ: "Tiểu bạch, ta đau đầu......"
Công tử giật giật khóe miệng: "Không cần lại giả ngất nữa." Đem nàng ném sang một bên.
Không hổ là tiêu Thiếu trang chủ, thì ra đã sớm nhìn ra! Lôi Lôi rầu rĩ lui về góc góc: "Ta chỉ là...... Không cao hứng!"
Công tử nhìn nàng: "Tần huynh không phải đã tới sao."
Sớm không tới muộn không tới, đặc biệt tới cướp thơ của lão nương! Lôi Lôi có uất ức nhưng không nói được, mấu chốt là thơ kia cũng không phải do mình sáng tác, không có quyền tố cáo bản lậu này, chỉ có thể tự trách mình không cẩn thận trộm chậm một bước.
Công tử trầm mặc một lát, nói: "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương, thật là thơ hay."
Lôi Lôi xem thường: "Có cái gì hay, đứa trẻ nào cũng biết, ngươi so với hắn hay hơn nhiều!"
Công tử lắc đầu: "Lãnh cô nương từ càng tốt."
Giống nhau đều là bản lậu, Lôi Lôi hừ một tiếng.
Công tử liếc nhìn nàng một cái, không nói.
.
Cái gọi là chuyện tốt nằm mơ mới có, chuyện xấu mới nói liền trở thành sự thật, Lôi Lôi ở hội thơ vừa giả bệnh, trở lại trang liền thực sự có điểm không khoẻ, ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên cả người nhiệt độ tăng cao, miệng khô lưỡi khô, đầu đau muốn nứt ra.
Tối như vậy, trời lại lạnh, sao có thể gọi người khác?
Giọng nói sắp như sắp bốc khói, nàng ráng chịu đựng cảm giác hoa mắt choáng váng, miễn cưỡng bò dậy đốt đèn, muốn rót nước uống, trong nháy mắt đèn chợt tắt, trong phòng đồ vật khẽ lay động, càng thêm vẻ quạnh quẽ cô tịch, lại đang bị bệnh nên trở nên nhạy cảm, tình cảnh này, Lôi Lôi tự nhiên cảm thấy thê lương, bắt đầu rơi lệ.
"Khóc cái gì?" Âm thanh thân thiết vang lên, một đôi tay đỡ vai nàng.
Lôi Lôi xoay người.
Khuôn mặt tuấn tú khó thấy, miệng nở nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân, lại mặt một bộ y phục trắng lạnh lẽo như tuyết.
Lôi Lôi nhìn hắn phát ngốc.
Thượng quan thu nguyệt duỗi tay chạm mặt nàng, hiểu được: "Bị bệnh?"
Sắc đẹp trước mặt, Lôi Lôi tức khắc đầu cũng đau, mắt cũng không hoa, vội vàng xoay mặt nhìn, cánh cửa lúc trước được đóng chặt giờ chỉ khép hờ, thật không biết hắn làm sao mở ra.
Thượng quan thu nguyệt giúp nàng lau nước mắt: "Chỉ là một chút bệnh vặt thôi, có ca ca ở đây."
Chỉ hai câu nói ngắn ngủi nhưng thật ấm áp, ngoại trừ thân nhân, sẽ có ai quan tâm ngươi vô điều kiện như vậy? Đến giờ phút này, Lôi Lôi mới hoàn toàn vứt bỏ thành kiến đối với người này, đã hổ thẹn lại hối hận, ôm lấy eo hắn, nước mắt rào rạt rơi xuống: "Ca."
Thượng quan thu nguyệt cầm tay nàng: "Mau buông tay, trở về nằm."
Được quang minh chính đại ăn đậu hủ ca ca, Lôi Lôi ở trước ngực hắn cọ cọ: "Không bỏ."
Thượng quan thu nguyệt không hề miễn cưỡng, mỉm cười nhìn nàng: "Bệnh thành như vậy, còn cố ôm ca ca làm cái gì?"
Lôi Lôi nâng mặt nhìn hắn, chớp mắt: "Khinh bạc ngươi."
Thượng quan thu nguyệt bất ngờ.
Lôi Lôi đắc ý, tiếp tục cọ.
Thượng quan thu nguyệt bỗng nhiên cười, cúi đầu, đồng thời nâng lên nàng cằm, bốn mắt nhìn nhau: "Lên giường nằm trước, ca ca lại để ngươi khinh bạc, được không?"
Động tác cứng đờ, Lôi Lôi hít hà một hơi, tươi cười cổ quái: "Huynh...... Để ta khinh bạc?"
Thượng quan thu nguyệt nghiêm túc gật đầu, nhẹ giọng bổ sung: "Ngươi có thể kinh bạc một chút."
Lôi Lôi vô ngữ, lập tức buông ra hắn, giơ tay lau mồ hôi, trong miệng lẩm bẩm nói: "Thật nóng a......"
Thượng quan thu nguyệt bế nàng lên giường.
Đại ca ngươi tư tưởng quá thoáng a, ta theo không kịp! Lôi Lôi khiếp sợ, cuối cùng không quên chính sự: "Ta muốn uống nước!"
"Được, ngươi ngoan ngoãn nằm." Thượng quan thu nguyệt kéo chăn cho nàng, rồi đến bên bàn rót nước đưa nàng.
Lôi Lôi vừa uống vừa ngó hắn, trong lòng âm thầm phỏng đoán, xuân hoa thu nguyệt này có chút vấn đề, ta có lá gan đùa giỡn, đó là bởi vì bản thân ta không phải muội muội hắn, mà người đối với sự đùa giỡn của muội muội hoàn toàn không cự tuyệt, lại còn rất tự nhiên, thậm chí còn nói "Có thể khinh bạc một chút", huynh muội có thể thân thiết như vậy? Rõ ràng chính là ái muội!
.
Đưa nàng uống xong, thượng quan thu nguyệt nhận lại ly, sau đó ngồi xuống giường!
Nguyên tưởng rằng mình đã đủ cường hãn, không thể ngờ lại có người còn cường hãn hơn, Lôi Lôi cuộc đời lần đầu tiên ở gần tuyệt sắc giai nhân trong tình huống này sinh ra tâm lý sợ hãi, cuống quít trốn.
Thượng quan thu nguyệt cười: "Như thế nào, không khinh bạc nữa?"
Sự tình phát triển càng ngày càng không đúng, Lôi Lôi nghi ngờ: "Chúng ta thật là huynh muội?"
Thượng quan thu nguyệt ánh mắt lập loè, kỳ quái: "Chúng ta đương nhiên là huynh muội, sao lại hỏi như vậy?"
Lôi Lôi ậm ừ: "Chỉ muốn xác minh lại một chút......"
Thượng quan thu nguyệt hình như không vui: "Ca ca đối với ngươi không tốt?"
Lôi Lôi vội lắc đầu: "Không có, rất tốt". Nhưng bởi vì quá tốt, nên có điểm không bình thường.
Thượng quan thu nguyệt nghe xong mới giãn mặt ra: "Vậy thì đúng rồi."
Lôi Lôi có ý ám chỉ, vô tội mà nhìn hắn: "Nhưng ta bị mất trí nhớ, chẳng lẽ chúng ta trước kia cũng...... Giống như bây giờ?"
Thượng quan thu nguyệt lắc đầu: "Đương nhiên không phải."
Lôi Lôi nói: "Trước kia......"
"Trước kia?" Thượng quan thu nguyệt nghĩ nghĩ, làm như thật kể, "Từ khi cha mẹ qua đời, ngươi liền đi theo ca ca, chỗ ăn cơm, chỗ ngủ, ngươi so với hiện tại còn lớn mật hơn nhiều......"
Chỗ ngủ? Lôi Lôi sợ tới mức nói lắp: "Thật, thật sự?"
Nở nụ cười mang theo tia bỡn cợt, thượng quan thu nguyệt tỏ vẻ nghiêm túc, liếc xéo nàng: "Đương nhiên, ca ca lừa ngươi làm cái gì."
Không hổ là huynh muội, Tiểu Xuân Hoa tuy rằng không được di truyền tuyệt thế diện mạo, nhưng tác phong nửa điểm cũng không thua thu nguyệt, thật sự dám chơi loạn luân? Lôi Lôi xem hắn như quái vật nhìn nửa ngày, đến khi bị nụ cười mê hoặc làm cho choáng váng, cũng không phát hiện trong đó có nửa điểm dâm loạn, so với tiêu chuẩn về quan hệ nam nữ bình thường khác khá xa. Nàng bất giác lại sinh nghi hoặc, chẳng lẽ là lão nương tư tưởng quá không thuần khiết, đem quan hệ hai huynh muội thuần khiết hiểu sai? Huynh muội hai người đều làm theo ý mình, khác hẳn với người thường, cảm tình "Thâm hậu" chút cũng có khả năng......
Buông ngờ vực, Lôi Lôi đem nghi hoặc lâu nay nói ra : "Ta trước kia có phải cũng thường xuyên móc mắt người...... Đem người ngũ mã phanh thây?" Phát run.
Ngũ mã phanh thây? Thượng quan thu nguyệt mỉm cười, đề nghị này không tồi, có sáng ý.
Lôi Lôi cười mỉa: "Là thật sự?"
"Những việc này thiệt hay giả có quan trọng gì, ngươi chỉ cần nhớ rõ ca ca thương ngươi nhất, là đủ rồi," thượng quan thu nguyệt xoa đầu nàng, "Đến khi cướp được Phượng Minh Đao tâm pháp cùng Huyền Băng Thạch, ca ca liền có thể nhất thống tinh nguyệt giáo, đến lúc đó ngươi cũng không cần lưu lại nơi này, cùng ca ca trở về, chúng ta huynh muội lại có thể bên nhau."
Trở về ngàn nguyệt động? Mỗi ngày xem ngươi móc mắt thật là đáng sợ! Lôi Lôi nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, gian thư phòng kia không cho người ngoài đi vào, tâm pháp khả năng thật sự giấu ở bên trong."
Thượng quan thu nguyệt thấp giọng cười: "Tiêu Bạch đối với ngươi thật tốt."
"Tiểu bạch" nhân phẩm đương nhiên tốt. Lôi Lôi có điểm vô ngữ: "Nhưng cũng không tốt đến mức vì ta phá hỏng quy tắc."
Thượng quan thu nguyệt nói: "Không vội, ngươi cứ cẩn thận đi theo hắn, dựa theo hoàng cảnh hành sự, nhưng chuyện trường sinh quả, bọn họ có động tĩnh gì không?"
Lôi Lôi chần chờ một chút: "Bích Thủy Thành đại niên mùng 1 bán đấu giá trường sinh quả."
Thượng quan thu nguyệt nói: "Tin tức này ta đã biết."
Lôi Lôi nói: "Kỳ thật ta cũng không muốn trường sinh quả, huynh......"
"Đó là đồ vật khó có được," thượng quan thu nguyệt nhíu mày, ngắt lời nàng, "Ca ca vì muội lấy về, quyết không thể để nó rơi vào tay của Hà thái bình, muội không giúp ca ca cũng không sao, sao ngược lại hướng về người ngoài?"
Nghe được trách cứ, Lôi Lôi trầm mặc.
Thượng quan thu nguyệt thở dài, ôn nhu an ủi: "Rất nhiều chuyện muội đều không nhớ rõ, cho nên mới nói bọn họ là người tốt, hiện giờ ca ca cũng không miễn cưỡng ngươi, ngươi an tâm dưỡng bệnh, không cần nghĩ quá nhiều."
Lôi Lôi nghe thấy tiếng động, ngồi dậy đẩy hắn: "Ca ca đi nhanh đi, đừng để bị phát hiện."
"Ngươi ngủ trước đi" thượng quan thu nguyệt đem nàng kéo vào lòng ngực, cầm tay nàng, "Chờ ngươi ngủ, ca ca lại đi."
Tay hắn so với nàng bự hơn rất nhiều, có lạnh lẽo cuồn cuộn không ngừng truyền đến, sự khô nóng dần dần thối lui, Lôi Lôi chỉ cảm thấy khắp người mát lạnh, thoải mái kỳ lạ, cơn buồn ngủ liền kéo tới, những suy nghĩ rối loạn trong đầu cũng dần dần biến mất.
.
Khi tỉnh lại đã không còn thấy thượng quan thu nguyệt, những chuyện phát sinh vào buổi tối giống như đang nằm mơ, nhưng thật ra sau khi công tử biết nàng sinh bệnh, lập tức phái người thỉnh đại phu tới, không biết là nhờ mỹ nam mà hệ miễn dịch được tăng cường hay là thể chất Lôi Lôi quá tốt, dù không uống thuốc nhưng sau khi ăn xong, bệnh cũng đã tốt hơn phân nửa.
"Trà này là của công tử."
"Ừ, ta đang bưng tới cho công tử."
Lôi Lôi đoạt lấy khay trà trong tay hạ nhân, bưng trà hướng về phía công tử, thật ra hai ngày nay công tử thông cảm nàng bị bệnh, chỉ phân phó nàng nghỉ ngơi nhiều, hằng ngày đưa trà đưa cơm đổi thành người hầu làm.
"Tiểu bạch tiểu bạch!" Bước nhanh vào cửa. Đã thấy trên ghế có người khác ngồi, thấy nàng tiến vào, lập tức hai hàng lông nâng lên, rất có hứng thú mà: " Mấy hôm nay sao không thấy Lôi Lôi cô nương?"
Y phục màu bạc khoa trương, vừa nhìn có thể làm người nhanh chóng liên tưởng đến bốn chữ "Phong lưu phóng khoáng" , trừ Tần Lưu Phong còn có ai!
Nhìn thấy người mình không muốn thấy nhất, Lôi Lôi cả kinh lui về phía sau hai bước: "Ngươi...... Sao ngươi lại tới đây!"
"Ta vì sao không thể tới?" Tần Lưu Phong đứng dậy đi đến trước mặt nàng, lo lấy khay trà từ trên tay nàng, "Lôi Lôi cô nương bệnh thương hàn đã đỡ chưa? Có cần ta giúp ngươi châm cứu?"
Còn không phải chỉ là "Đầu giường ánh trăng rọi" sao, ngươi giỏi cái rắm, lão nương bốn tuổi đã biết! Lôi Lôi trừng mắt, đem khay trà lấy lại: "Trà này không phải cho ngươi!"
Tần Lưu Phong thuận thế bắt lấy tay nàng, cười như không cười: "Người tới là khách, Lôi Lôi cô nương sao lại đoạt đồ vật của khách?"
Lôi Lôi hừ một tiếng, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại có người đi tới.
"Tần huynh."
.
Tần Lưu Phong buông ra nàng, đi qua ngồi xuống, cầm chén trà đưa lên miệng, cười ngâm ngâm nói: "Đa tạ Lôi Lôi cô nương đưa trà." Nghiễm nhiên lại trở thành kẻ ôn nhu.
Lôi Lôi cắn răng cười: "Không biết Tần công tử tới, ta lại đi rót thêm một chén."
Công tử hoàn hồn, liếc nhìn nàng một cái: "Không cần, ngươi vừa bị bệnh cứ nghỉ ngơi đi, ta không khát." Nói xong cũng hướng ghế trên ngồi xuống.
Tần Lưu Phong buông chén trà, nói chính sự: "Ngày hôm trước đệ tử Tây Sa phái cùng phái Nam Hải lại nổi lên tranh chấp, đánh túi bụi, Tây Sa phái còn bị thương vài người, ôn chưởng môn thỉnh Hà huynh đi chủ trì công đạo, Hà huynh không thể phân thân, bởi vậy kêu ta tới đây một chuyến."
Công tử nhíu mày: "Nguyên nhân cái chết của Lãnh chưởng môn trước vẫn chưa điều tra rõ ràng, phái Nam Hải sao có thể chấp nhận, chỉ bị thương vài người vẫn là tốt, chỉ sợ tương lai lại loạn lên, sớm hay muộn sẽ xảy ra đại sự."
Tần Lưu Phong cười khổ: "So với chuyện này vẫn còn việc khác lớn hơn, trước mắt việc cấp bách là đại niên mùng một Bích Thủy diễn ra buổi đấu giá trường sinh quả, trường sinh quả nếu thật sự xuất hiện trên giang hồ, sẽ dẫn tới mỗi người đều muốn cướp đoạt, Ma giáo lại nhân cơ hội trà trộn vào, liền không đơn giản chỉ là ân oán giữa hai phái, giang hồ tất xảy ra đại loạn."
Công tử nói: "Hà huynh có ý gì?"
Tần Lưu Phong nói: "Hắn để cho ta tới thông báo ngươi một tiếng, hiện giờ hắn xử lý xong chuyện Tây Sa phái, cũng không trở lại trang, tính thuận đường đi Bát Tiên phủ gặp huynh đệ của bặc lão tiên sinh, thuận tiện kiểm tra coi có để sót manh mối nào không, để hai người chúng ta cũng lên đường, đầu tháng 12 khởi hành, chỉ nói phụng mệnh đi Dạ Đàm Thành an ủi dân, trên đường đi sẽ thay đổi tuyến đường cùng hắn đi Bích Thủy Thành, đến lúc đó ta sẽ an bài người yểm hộ."
Công tử gật đầu không nói.
Tần Lưu Phong nhìn sắc trời, đứng dậy: "Không còn sớm, ta về trước, có tin tức lại tìm ngươi."
Công tử đứng dậy muốn tiễn người.
"Không nhọc ngươi tự mình tiễn ta," Tần Lưu Phong xoay người, ngó Lôi Lôi, "Đế nha hoàn nhà ngươi tiễn ta là được."
Lão nương tiễn ngươi? Lôi Lôi cười thanh: "Ta vẫn còn bệnh, vạn nhất lây cho Tần công tử thì không tốt, đi thong thả."
Tần Lưu Phong thấy bất ngờ, bật cười: "Thật sự là bị bệnh?"
Trước bị khinh bỉ, tiếp theo là bị đoạt thơ, hiện giờ sinh bệnh cũng bị nghi ngờ, Lôi Lôi nhìn người này không có điểm nào vừa mắt, xoay người ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro