Chương 15: Lời dặn dò dành cho Tiểu Bạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

Đã đến mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, trong trang trên dưới vội vàng chuẩn bị đón tết, mỗi ngày đều có rất nhiều khách nhân đến thăm, trong đó đa số là những gương mặt lạ Lôi Lôi chưa từng thấy quá, lén hỏi thăm, thì ra đều là tá điền đến trả tiền hoặc là các chưởng quầy đến tặng lễ vật, nhờ vậy nàng mới biết nguồn tiền của trang là ở đâu ra. Lần này vì việc của trường sinh quả, không thể ở nhà ăn tết, công tử quyết định sẽ xử lý mọi việc trước nên thập phần bận rộn, Lôi Lôi biết điều không đi quấy rầy còn giúp đỡ hắn, khi thì giúp chiêu đãi khách nhân, khi thì hỗ trợ kiểm kê mua sắm hàng tết, đương nhiên, thời gian lớn là đi bộ ở sân phía đông, bởi vì nơi đó có thư phòng cổ quái kia.
Trong viện, Triệu quản gia yên tâm thoải mái ngồi phơi nắng ở trên ghế.
Lôi Lôi đưa qua một quyển sổ: "Lão nhân gia nhìn xem, có đúng chưa?"

Triệu quản gia xem xét nửa ngày, vừa lòng: "Không thể tưởng tượng được nha đầu nhà ngươi lại có thể tính toán sổ sách."
Nguyên lai Triệu quản gia ở tại viện này, vài lần trước thấy Lôi Lôi có ý tiến gần thư phòng đều bị hắn ngăn lại, thời gian nàng ở trong trang ăn ở cũng đã lâu, ai cũng không xem nàng là người ngoài, hơn nữa nàng đem khả năng của mình ra phát huy, chủ động xin hỗ trợ tính toán sổ sách, đầu óc lại linh hoạt, cứ thế thành kiến của Triệu quản gia đối với nàng hoàn toàn biến mất, ngược lại quan hệ so với người khác còn tốt hơn.
Nghe được khích lệ, Lôi Lôi khiêm tốn: "Dù sao những việc khác ta không làm, thì việc này cũng nên hỗ trợ một chút."
Triệu quản gia cười: "Công tử lần trước còn rất hài lòng hỏi, là ai làm sổ sách."
Lôi Lôi vội hỏi: "Hắn nói như thế nào?"
Triệu quản gia đã sống nhiều thập niên, am hiểu lòng người, vì thế đem nguyên lời nói nửa thật nửa bịa ra truyền đạt: "Khen ngươi, sổ sách tính toán cũng không tệ lắm." Này tự......
Lôi Lôi rốt cuộc cũng chỉ là một người trẻ, không nhìn ra thâm ý trong lời nói, chỉ lo vui vẻ, "Tiểu bạch" cuối cùng cũng biết ưu điểm của ta! Đồng thời nàng cũng không quên việc chính, chỉ vào thư phòng: "Tại sao căn phòng kia không thể đi vào, chẳng lẽ bên trong có thứ gì?"
Triệu quản gia nghe vậy, khuôn mặt hòa ái lập tức trầm hạ: "Có thứ gì cũng không phải chuyện của ngươi, biết không thể vào là đủ rồi, hỏi nhiều chuyện này làm gì!"
Lôi Lôi ra vẻ bất mãn: "Còn không phải là thư phòng của tiêu lão trang chủ trước sao."
Triệu quản gia trừng mắt, nói tới nói lui, cũng không phát hiện ra điều gì, kỳ thật đồ vật trong căn phòng này cũng làm chính hắn tò mò, bởi vậy vẫn giải thích: "Đây là lúc trước Tiêu Mân trang chủ tự mình lập quy định, căn phòng này người ngoài không thể vào, đến khi lão trang chủ mới lên mới sửa lại thành thư phòng." Nói tới đây, hắn thở dài, thần sắc ảm đạm: "Một câu nói nâng đỡ chính nghĩa, khiến cho nhiều thế hệ Bách Thắng Sơn Trang không thoát khỏi can hệ, luôn là sát nghiệt quá nặng, ý trời!"
Thấy lời nói cổ quái này, Lôi Lôi đang muốn dò hỏi, Triệu quản gia bỗng nhiên đứng lên: "Công tử."
Lôi Lôi quay đầu lại, nguyên lai công tử đã đứng ở cửa viện.
Công tử nhìn Lôi Lôi, lại nhìn Triệu quản gia: "Hai ngày nữa sẽ lên đường, mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn?"
Triệu quản gia cười nói: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong, đồ vật cũng không thiếu, vẫn là mang theo Vương Từ, lần đầu xa nhà vào dịp Tết, đều có chút không quen." Nói tới đây, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội hướng viện ngoại đi: "Ngày hôm trước gọi người đến trạm dịch đưa tin, kêu bọn họ chuẩn bị đổi ngựa, lão phu ra ngoài hỏi một chút."
Công tử gật đầu: "Sự tình quan trọng, không thể sơ sẩy."
Triệu quản gia đáp ứng đi.
Thấy hắn rời đi, Lôi Lôi lập tức lớn mật, lôi kéo công tử lặng lẽ hỏi: "Thư phòng kia vì sao không cho người khác vào?

Ánh mắt công tử khẽ nhúc nhích, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia: "Ngươi muốn đi vào?"
Không thể tưởng được hắn sẽ hỏi như vậy, Lôi Lôi nhất thời không biết trả lời như thế nào, cười mỉa: "Tất cả mọi người đều thấy rất kỳ quái." Nghĩ nghĩ, nàng lại hàm súc nhắc nhở: "Ai cũng nói, bên trong khẳng định có đồ vật quan trọng." Xung quanh phòng thủ nghiêm mật như vậy, không phải "Lạy ông tôi ở bụi này" sao, rõ ràng nếu thông minh thì không nên làm như vậy.
Công tử trầm mặc một lát, hướng thư phòng đi đến, cũng không biết có phải do đã hiểu ý của nàng không.
.
Theo như lời Triệu quản gia nói, phòng này có từ khi Tiêu Mân còn sống, có thể thấy được nó đã có trăm năm lịch sử, hành lang với cột nhìn qua đều rất cũ kỹ, lại thập phần chắc chắn, đều là các loại gỗ tốt nhất. Cửa phòng kỳ thật cũng không khóa, đẩy nhẹ liền có thể mở ra, bởi vì cửa sổ đều đóng, nên trong phòng có vẻ âm u, sàn nhà cùng án thư đều sạch sẽ, chắc là có Triệu quản gia cùng đám gia nhân thường xuyên quét tước.
Thông thường một người đi vào một căn phòng  xa lạ, đều sẽ đánh giá khắp nơi, nhưng Lôi Lôi không như vậy, bởi vì trong phòng có một thứ rất đặc biệt, vừa vào cửa liền hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nàng.
Đồ vật đặt trên bàn cao, bị một tấm lụa vàng bao phủ.
Lôi Lôi kỳ quái: "Đó là cái gì?"
Công tử tiến lên mở tấm lụa ra.
Là một khối linh bài.
Điểm bất thường trên khối linh bài này là, trên mặt của nó không hề có chữ gì, thình lình trống rỗng.
Công tử châm đèn, không biết từ nơi nào lấy ra một nén hương, đốt dưới ánh đèn rồi cắm vào tiểu lư hương trước bàn thờ.
Lôi Lôi hoàn hồn, có điểm áy náy: "Đây là mẹ ngươi?"
Công tử lắc đầu.
Lôi Lôi vội sửa miệng: "Là cha ngươi?"
Công tử lắc đầu.
Lôi Lôi ngoài ý muốn: "Cái kia......"
Công tử trầm mặc sau một lúc lâu, nói: "Đây là thứ do Tiêu Mân lão trang chủ thiết hạ một trăm năm trước, lão nhân gia năm đó giúp võ minh chủ tiêu diệt Ma giáo, thật sự không thể không có công."
Lôi Lôi cũng nghe nói qua việc này, khó hiểu: "Nhưng hắn thiết thứ này làm cái gì?"
Công tử nói: "Trải qua một trận chiến, cuối cùng cũng tiêu diệt được tên ma đầu Nam Tinh Hà, khiến cho nguyên khí Ma giáo đại thương, nhưng lão nhân gia thấy sát nghiệt quá nặng, đao giết vô số người, bởi vậy thiết hạ bài vị này, lệnh con cháu Tiêu gia thờ cúng, cầu...... Con cháu thịnh vượng, con cháu bình an."
Lôi Lôi hiểu ra, gia tộc đang thịnh vượng nhưng nghe nói đến thời Tiêu Mân trang chủ liền bắt đầu suy sụp, một mạch đơn truyền, nếu sinh nhiều cũng chỉ là nữ nhi, chỉ có duy nhất một nam tử, một khi sinh ra con trai, thì không thể tiếp tục có con cái, việc này cơ hồ thành định luật, đến thế hệ này chỉ còn một mình "Tiểu bạch", tỷ muội cũng không, nếu hắn xảy ra chuyện, Tiêu gia thật sự không còn ai, ở đây, "Vô hậu"  được xem là tội lớn nhất, xem ra Tiêu Mân chắc chắn đã dự đoán trước, nghe nói năm đó một trận chiến lớn xảy ra, máu chảy thành sông, người chết vô số, dù cho Ma giáo đã làm chuyện xấu, nhưng không phải ai cũng đáng tội chết, khó trách hắn sẽ không an tâm, lập ra hoạt động mê tín này để an tâm, phỏng chừng căn bản không trông cậy vào "Thịnh vượng", chỉ cầu "Bình an" là tốt rồi.
"Phải thường xuyên thờ cúng?"
"Tết nhất lễ lạc mà thôi, chỉ là phụ thân khi trên đời đem nó sửa làm thư phòng, hương khói chưa từng gián đoạn."
Lôi Lôi gật đầu, nói nửa ngày thì ra căn phòng này là dùng để sám hối, ý nghĩa không giống bình thường, cổ nhân đều xem việc nối dõi tông đường rất quan trọng, trách không được sẽ phái nhiều người như vậy bảo hộ.
Công tử bỗng nhiên nói: "Kỳ thật gúp đỡ chính nghĩa chính là đạo lý, căn bản không cần......" Dừng lại.
Lôi Lôi kỳ quái: "Không cần như thế nào?"
Công tử cười lạnh, khí thế bức người: "Các thế hệ con cháu Tiêu gia lấy có trách nhiệm bảo vệ gian hồ, chủ trì công đạo, vì dân trừ hại, quang minh lỗi lạc, tự biết không thẹn với lương tâm, sao lại liên quan đến ý trời!"
"Nói đúng." Lôi Lôi phụ họa, đảo mắt đánh giá bốn phía.
Không biết tâm pháp kia có phải cũng ở chỗ này......
.
Phía sau bàn thờ sau treo một đầu vô đề thơ, nội dung lại là trộm của Đỗ Phủ 《 mộng Lý Bạch 》: "Khóc kẻ chết nghẹn ngào,Xa người sống, lòng đau.Giang Nam nơi nước độc,Kẻ đày không âm hao.Gặp anh trong giấc mộng,Chỉ vì nghĩ đến nhau. Nay anh mắc lưới rộng,Nào có cánh bay đâu.E chẳng phải hồn sống,Đường xa xôi biết bao!Rừng phong hồn quanh quất,Quan ải hồn bay cao.Trăng tà trải đầy mái,Nét mặt anh xanh sao.Nơi nước sâu sóng cả,Mong thoát miệng loài giao!" Lạc khoản đúng là "Tiêu Mân", bởi có từ rất lâu, tự cuốn đã ám vàng cũ kỹ, màu đen cũng nhạt đi rất nhiều.Đây là một đầu hoài hữu chi tác, chữ viết cứng cáp, lại hơi lộ ra vài phần cô đơn, càng về sau càng rối loạn, tựa hồ rất kích động, nghĩ rằng Tiêu Mân vang danh thiên hạ, giao hảo hữu tất nhiên là không ít, tâm tình hoài niệm cố nhân cũng không bình thường, Lôi Lôi cũng không thấy kỳ quái, cái nàng cân nhắc chính là, trước kia xem TV, phía sau cuốn tự thông thường đều sẽ thiết kế cơ quan ám mật, để làm nơi cất trữ bảo bối.

"Tiêu Mân trang chủ viết thật không sai." Lôi Lôi làm bộ xem thư pháp, lặng lẽ tiến lên đi dở cuốn tự lên.
Mặt sau ngoài tường ra không có gì.
Lôi Lôi thất vọng đang muốn bỏ qua, lại lơ đãng ngó thấy, mặt sau của tự cuốn cũng viết mấy hàng chữ nhỏ: "Bỗng một mộng, như thân thấy huynh nhan, may mà giọng nói và dáng điệu chưa sửa, mệt huynh đến tận đây, ngày sau dưới chín suối, đệ gì nhan mà chống đỡ!"
Cái này có ý gì? Chẳng lẽ Tiêu Mân thực sự xin lỗi vị bằng hữu nào đó?
Lôi Lôi hiếu kỳ, vẫy tay gọi công tử: "Ngươi tới xem."
Công tử tiến lên xem qua, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, như suy tư gì: "Thì ra sau lưng cái này cũng có chữ viết, chắc là do lão nhân gia cố ý làm."
Lôi Lôi nói: "Cha ngươi cũng không nói gì với ngươi?"
Công tử lắc đầu: "Chuyện của tổ tông, ta cũng không hiểu rõ."
Lôi Lôi không nói.
Công tử bỏ qua những chữ kia: "Gia phụ khi còn sống, thường xuyên tới thư phòng ngồi, khi hấp hối cũng chỉ phân phó muốn cung phụng bài vị này, những chuyện khác, ta cũng hoàn toàn không hiểu rõ, chỉ là......"
Lôi Lôi vội hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Công tử im lặng hồi lâu, trong mắt lộ ra tia nghi hoặc, thấp giọng: "Lão nhân gia vô ý trúng độc của thượng quan thu nguyệt, lúc ấy đặc biệt thỉnh Bát Tiên phủ y si bặc lão tiên sinh đến chữa trị, theo bặc lão tiên sinh nói, độc kia không phải là không giải được, còn nói nắm chắc bảy phần có thể giải, nhưng sau đó lão nhân gia lại từ từ yếu dần, chung quy vẫn là đi, việc này khiến bặc lão tiên sinh cũng thập phần tự trách."
Mỹ nhân ca ca lấy không ít mạng người, vẫn là kẻ thù giết cha của "Tiểu bạch", nếu "Tiểu bạch" đã biết thân phận của ta, kết cục sẽ như thế nào? Lôi Lôi âm thầm lo lắng, thở dài: "Ai cũng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn mà."
Công tử lắc đầu, chần chờ: "Ta cho rằng...... Phụ thân căn bản không có uống thuốc."
Lôi Lôi kinh: "Không uống thuốc?"
Công tử có vẻ không được tự nhiên, xoay mặt nhìn cửa: "Lão nhân gia thích hoa mai, thích ngồi ở gần cây mai ở phía nam, thường phân phó đem thuốc đến nơi đó, có lần ta đi ngang qua, dường như nhìn thấy dưới tàng cây có dấu thuốc bị đổ."
Lôi Lôi cũng nghi hoặc, chuyện này cũng thật kỳ quái, Bách Thắng Sơn Trang giữ gìn chính nghĩa, mỹ nam ca ca là đại ma đầu, gây ra xung đột cũng bình thường, nhưng hành vi này của Tiêu Nguyên rõ ràng là cự tuyệt sự sống, chẳng lẽ hắn chán sống nên tự sát?
Công tử lẩm bẩm nói: "Ta thật sự không rõ, vì sao cha phải cự tuyệt chữa trị."
Ca ca làm ra chuyện sai, Lôi Lôi cảm thấy cần thiết phải đền bù, an ủi hắn: "Có thể là ngươi nhìn lầm rồi."
Công tử cũng không chắc chắn, gật đầu.
.
Lôi Lôi chỉ lo nghĩ đến tâm pháp, đối với chuyện người chết mất hết hứng thú, làm ra vẻ thưởng thức thư pháp, đem tất cả tranh chữ trong phòng  vạch lên nhìn một lần, nhưng vẫn là không có thu hoạch.
Không ở sau tranh chữ, cũng có khả năng ở sau kệ sách! Lợi dụng kinh nghiệm xem phim truyền hình, nàng thừa dịp công tử đang ngây người, chạy nhanh qua lắc lắc kệ sách, sờ sờ chân đèn, bàn dài, thỉnh thoảng còn duỗi tay gõ tường, hoặc dậm chân một cái.
Công tử hoàn hồn, nhìn nàng: "Ngươi đang tìm cái gì?"
Lôi Lôi đang kiểm tra tường sau lưng kệ sách, nghe vậy cả kinh, bất động lùi tay về, cười lấy cớ: "Ta thấy chữ viết của Tiêu Mân trang chủ rất khá, cho nên muốn học tập, tìm xem bút để ở đâu."
Công tử đi đến bàn trước, kéo ngăn bàn ra: "Đều ở chỗ này."
Cứ nghĩ thư phòng này đã đã nhiều năm không dùng, đồ vật hẳn sẽ không chuẩn bị đầy đủ, không thể ngờ được tất cả đều có, Lôi Lôi nhất thời hối hận không kịp, bất đắc dĩ lời nói đã nói ra, đành phải đi theo lại gần.
Công tử khó có được tâm tình tốt, cứ để mặc nàng, Lôi Lôi lấy ra một tờ giấy, thuận tay lấy luôn một cây bút to, bởi vì từng có hai năm luyện qua thư pháp, tư thế vẫn có thể làm giống.
Công tử nhìn chỗ mực đen: "Có thể."
Lôi Lôi tay phải đề bút, bắt đầu khó xử, viết cái gì cho tốt? Thế giới này đã có rất nhiều thơ lậu, nàng sớm đã mất đi hứng thú, nhất thời lại không thể nghĩ được khác, vì thế kéo kéo công tử: "Ngươi nói, viết cái gì cho tốt?"
Công tử nghĩ nghĩ: "Đã là thư phòng, liền viết hai câu răn dạy của tiền nhân đi."
Danh ngôn lời răn? Lôi Lôi thừa nhận mình không phải đệ tử tốt, những lời răn dạy từ nhỏ đến lớn đều treo hai bên trên tường ở phòng học, nhưng thông thường chỉ lo ngắm soái ca nên không để ý, cho nên cơ bản không ấn tượng, lâu lâu có nhớ lại một hai điều, giờ phút này cũng đã quên đi, vắt hết óc cũng không nhớ được.
Công tử hoài nghi nhìn nàng.
Lôi Lôi nóng nảy, cũng bất chấp linh cảm, vung bút lên, viết xuống hai câu có ý nghĩa giáo dục sâu sắc, là danh ngôn của một vị tân vĩ nhân ở Trung Quốc ——
"Hảo hảo học tập, mỗi ngày hướng về phía trước".
Công tử lăng.
Quả là mực tốt, mấy chữ viết xong tựa hồ lấp lánh tỏa sáng. Mẹ không chê con mình xấu, Lôi Lôi để bút xuống, những chữ kia càng xem càng vừa lòng, không còn nghi ngờ gì mình bình sinh đã viết chữ quá tốt.
"Thế nào?" Khuỷu tay chạm vào công tử.
Công tử giật giật khóe miệng: "...... Ý tứ thì tốt."
Lôi Lôi không nghĩ trong lời nói có vấn đề, khẳng khái mà hiến vật quý: "Tặng cho ngươi."
Công tử im lặng.
"Không cần?" Lôi Lôi thất vọng, lại cúi đầu đoan trang, "Viết như vậy vẫn không tốt......"
Người có tâm tặng, không ngại lễ vật quá kém, do được dạy dỗ không nên từ chối nên công tử duỗi tay tiếp nhận: "Rất tốt, đa tạ."
.
Lôi Lôi cao hứng mà thu hồi bút mực, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện lớn: "Sắp ăn tết, chuyện trường sinh quả...... Ngươi kêu Triệu quản chuẩn bị đồ, có phải muốn cùng Tần Lưu Phong đi Bích Thủy Thành?"
Công tử gật đầu.
"Tiểu bạch" đi ra cửa, đứng lâu ở viện này cũng không tìm được gì, Lôi Lôi vội nói: "Ta cũng đi được không?"
Công tử do dự: "Đồng hành nhiều có bất tiện, huống chi chúng ta đi làm chính sự, có chút nguy hiểm, Tần huynh hắn...... Khả năng còn muốn đưa Lãnh cô nương trở về."
Tần Lưu Phong đưa ai đâu có liên quan tới ta? Lôi Lôi có điểm không thể hiểu được, ngay sau đó lại không nghĩ nhiều, làm nũng với hắn: "Tiểu bạch tốt, ta không sợ nguy hiểm, ngươi đi rồi ta lưu lại một mình trong trang, càng nguy hiểm."
Công tử liếc nhìn nàng một cái, xoay người hướng cửa đi: "Ta sẽ trang bị thêm thủ vệ."
Lôi Lôi ôm lấy cánh tay hắn: "Không cần thủ vệ, ta đi theo ngươi, bảo đảm không thêm phiền toái cho các ngươi."
Công tử không thể thoát, bất đắc dĩ: "Nhưng......"
Lôi Lôi ôm hắn eo: "Mang người hầu hạ riêng theo không phải càng tốt sao, ta sẽ chiếu cố ngươi, ăn cơm ngủ, gọi món ăn, đấm lưng, còn có thể giúp ngươi......"
Chứng kiến nhiều hành động vô sỉ của nàng, công tử đã sinh ra lực miễn dịch, trực tiếp kéo nàng ra.
Lôi Lôi lại đi lên: "Mang theo ta được không?"
"......"
"Tiểu bạch tốt bụng......"
"......"
Năn nỉ nửa ngày, từ Đông viện theo tới Tây viện, từ nam tới bắc nói đủ điều vẫn không được,  Lôi Lôi liền mất đi niềm tin chuẩn bị bỏ cuộc, công tử bỗng nhiên gật đầu: "Cũng được, ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày sau lên đường."
.
Lôi Lôi hưng phấn  trở lại phòng, bẻ tay tính toán nên chuẩn bị thứ gì, thình lình thoáng nhìn trên đầu giường có một tờ giấy, vội duỗi tay ra lấy.
"Tiểu Xuân Hoa mau tới cổ tùng đình, thu nguyệt."
Dòng chữ nhỏ, lộ ra ba phần phóng đãng, phi dương tuấn dật, vết mực vẫn chưa khô hẳn. Lôi Lôi trừng mắt nhìn nửa ngày mắt, cuối cùng hoàn hồn, vừa nhụt chí vừa đỏ mặt, lão nương vất vả mới viết được mấy chữ, hiện giờ so cùng mỹ nam ca ca một, quả thực một trời một vực, Xuân Hoa và Thu Nguyệt sao lại kém nhau xa như vậy!
Nàng nhanh chóng cất tờ giấy, chạy ra cửa.

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro