Chương 16: Ca ca tốt, ca ca xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách trang không xa có một vách núi, ở đó có một cái đình nhỏ, bên tường đình có một gốc cây tùng trăm năm tuổi cao mười mấy mét, cành lá mọc tràn lan, bởi vậy được gọi là "Cổ tùng đình".
Khi Lôi Lôi vội vàng tới, thượng quan thu nguyệt đã ngồi trên một nhành cây, gió khẽ lay động quần áo, một mảnh xanh thẫm lại xuất hiện một điểm trắng, giống như tuyết trắng chưa kịp tan, lại như ánh trăng đầu cành.
Nhìn thấy nàng, thượng quan thu nguyệt mỉm cười vẫy tay: "Lại đây."
Ngoại trừ sở thích quái dị móc mắt người tiêu khiển, mị lực của mỹ nam ca ca kỳ thật vô cùng lớn a! Lôi Lôi nhìn hắn phát ngốc, trước mặt bỗng nhiên một bóng trắng xoẹt qua, ngay sau đó bên hông như được nâng lên, người liền được nâng lên khỏi mặt đất.
"Nơi này được không?" .
Gió thổi qua, dưới chân cành tùng lay động, Lôi Lôi cuối cùng cũng có nhận thức lại, phát hiện phía dưới chính là vách núi rất sâu, sợ tới mức mặt trắng bệch, gắt gao nhắm mắt lại, đôi tay mau chóng bám vào thân cây, tru lên: "Cao quá cao quá! Cứu mạng cứu mạng!"
Thượng quan thu nguyệt rất hứng thú nhìn nàng.
Không thấy động tĩnh, Lôi Lôi kinh hãi vạn phần, trợn mắt nhìn chằm chằm hắn: "Ca! Huynh làm gì vậy!"
Thượng quan thu nguyệt duỗi tay đem nàng xách vào trong lòng ngực, thở dài: "Sợ cái gì, có ca ca ở đây."
Lôi Lôi lúc này mới bình tĩnh lại, giận dỗi nói: "Huynh sao lại dọa ta hoảng sợ như vậy!"
Thượng quan thu nguyệt lại cười nói: "Không phải dọa ngươi, là ngươi không yên tâm ca ca."
Bị hắn một câu nói toạc ra tâm tư, Lôi Lôi ngây người một lúc lâu, chậm rãi đem ánh mắt trên mặt hắn dời đi, lẩm bẩm nói: "Muội cái gì cũng không nhớ rõ, cho nên......"
"Cho nên lo lắng ca ca lừa ngươi," thượng quan thu nguyệt cúi đầu, hơi thở ở gần cổ nàng, "Ngươi là muội muội ta, ta sao lại hại ngươi?" Tay phải hướng đến trước ngực nàng: "Ngoại trừ ta, còn có ai biết ngươi có vết bớt này?"
Phát hiện có điểm không thích hợp, Lôi Lôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhanh đẩy tay kia ra: "Huynh huynh......"
Thượng quan thu nguyệt kỳ quái: "Sao vậy?"
Khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhã đến cực điểm, căn bản tìm không ra một tia biểu cảm dâm loạn, Lôi Lôi cũng cảm thấy mình phản ứng quá mạnh, đỏ mặt cười gượng: "Không có gì, chỉ là...... Không có thói quen bị người khác sờ loạn."
"Ca ca nhà mình sợ cái gì," thượng quan thu nguyệt không thèm để ý, "Ngươi thích khinh bạc ca ca, ca ca sao lại không thể khinh bạc ngươi?"

Tự mình vác đá nện chân mình, Lôi Lôi một câu cũng nói không nên lời, tuy rằng bị mỹ nam khinh bạc không phải chuyện đáng ghét gì, nhưng người này là ca ca có cùng huyết thống! Hơn nữa vị này mỹ nam ca ca còn siêu có cá tính, không màng ánh mắt thế tục, thích làm theo ý mình, huynh muội hai người lại khinh bạc tới khinh bạc đi, tương lai không phải sẽ phát triển trở thành cái gọi là loạn luân sao!
Thượng quan thu nguyệt nhìn nàng sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Bất luận ngươi tin tưởng hay không, chỉ cần nhớ kỹ ca ca đối với ngươi rất tốt, là đủ rồi."
Lôi Lôi xoa trán: "Nhớ rõ, nhớ rõ."
.
Vào mùa đông gió lạnh thấu xương, hương thơm ôm ấp lại thoải mái phi thường, lòng bàn chân treo trên không, lắc lư như ở trong mây.
Lôi Lôi không dám lại có nửa điểm sắc tâm, theo lệ thăm hỏi: "Hai tháng nay huynh vẫn ổn chứ?"
Thượng quan thu nguyệt mỉm cười: "Lo lắng cho ta?"
Lôi Lôi nịnh nọt: "Đương nhiên."
Thượng quan thu nguyệt xoa mũi nàng, sủng nịch mà nói: "Hảo muội muội."
Phát hiện ái muội, Lôi Lôi thấy hỏng rồi, vội thay đổi đề tài: "Muội đã vào gian thư phòng kia."
Thượng quan thu nguyệt không nói gì.
Lôi Lôi cẩn thận ước lượng một chút, kỳ thật căn phòng kia chính là nơi dùng để làm hoạt động mê tín, cũng không có bí mật lớn gì, vì thế không chút nào dấu diếm, đem tất cả điều chứng kiến nói ra hết.
Thượng quan thu nguyệt lẳng lặng nghe, tầm mắt trước sau không rời khỏi mặt nàng.
Cuối cùng, Lôi Lôi làm ra vẻ nhụt chí: "Tâm pháp hẳn là không ở chỗ đó."
Thượng quan thu nguyệt bỗng nhiên lắc đầu: "Có ở đây không có cái gì quan trọng." Dừng lại, hắn lại thấp giọng cười: "Tiêu Bạch đối với ngươi dường như cũng không tệ lắm, chúng ta có rất nhiều thời gian."
"Đúng vậy," Lôi Lôi tiểu tâm mà cười, tiếp theo lầm bầm lầu bầu, "Năm đó Tiêu Mân viết mấy hành tự kia là có ý tứ gì, chẳng lẽ hắn thực sự xin lỗi ai?" Lại hoài nghi mà nhìn hắn: "Là huynh hạ độc Tiêu Nguyên lão trang chủ, hắn vì cái gì lại cự tuyệt trị liệu?"
"Bởi vì hắn đã làm chuyện trái với lương tâm, nhược điểm lại ở trên tay ta," thượng quan thu nguyệt thích ý nói, "Nói đến Tiểu Bạch, có lẽ đối với ngươi thập phần tín nhiệm, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần lấy được tâm pháp?"
"Đồ vật tổ truyền của hắn, sao ta có thể dễ dàng lấy như vậy được," Lôi Lôi làm ra dáng vẻ khó xử, "Trừ phi giống như những nguyệt phó thủ hạ của huynh, dùng mỹ nhân kế......" Lôi Lôi hai mắt sáng lên, suy nghĩ bậy bạ, không biết dùng mỹ nhân kế với "Tiểu bạch" sẽ có kết quả như thế nào?
Thượng quan thu nguyệt cũng khó xử: "Ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu mỹ?"
Lôi Lôi liếc mắt một cái: "Ngươi lớn lên giống cha còn ta thì giống mẹ phải không?"
Ánh mắt lạnh lùng, thượng quan thu nguyệt cười cổ quái: "Sao vậy?"
Lôi Lôi không chú ý: "Chúng ta rõ ràng là huynh muội, nhưng ta không nhìn ra điểm nào ta giống huynh, bao nhiêu điểm đẹp đều truyền hết cho huynh, hại ta bây giờ mỹ nhân kế cũng không có mà dùng!"
Thượng quan thu nguyệt nâng mi: "Ta rất đẹp?"
Đừng dụ dỗ ta, Lôi Lôi ai oán mà nhìn gương mặt kia, hận không thể lấy xuống dán lên mặt mình: "So nữ nhân còn đẹp hơn, huynh không biết?"
Thượng quan thu nguyệt cười mà không nói.
Lôi Lôi di chuyển mắt, bỗng nhiên bảo: "Huynh xem bên kia!"
Thượng quan thu nguyệt xoay mặt.
Lôi Lôi nhanh chóng kéo tay áo hắn, cười to: "Ta muốn xem đa tình luyện của huynh!"
Thượng quan thu nguyệt hiểu được, khẽ hừ một tiếng, duỗi tay đẩy ra.
Oa, chỉ là muốn nhìn vũ khí của ngươi một chút, không cần tàn nhẫn như vậy chứ! Mưu sát muội muội ruột! Thân thể mất thăng bằng hướng vách núi rơi xuống, Lôi Lôi sợ tới mức thét chói tai.
Bên hông bỗng được giữ lại, cả người dừng lại giữa không trung.
.
Lôi Lôi bị treo ngược giữa không trung, theo gió phiêu lãng, rất giống cái lục lạc, một đạo luyện khóa lại bên hông, tính chất rất kỳ quái, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua quần áo, chui vào da thịt.
"Ca! Huynh huynh......"
"Còn có ý nghĩ muốn xem?"
"Không muốn! Không xem nữa!"
Thượng quan thu nguyệt nhẹ nhàng rơi xuống, đứng trên nhành cây gần nàng nhất, trong mắt còn có tia bỡn cợt: "Còn dám gạt ta hay không?"
Lôi Lôi tức giận: "Đừng giỡn nữa, mau thả ta xuống!"
Thượng quan thu nguyệt không để ý tới, lấy tay vỗ vỗ nàng mặt, mỉm cười: "Còn dám lừa ca ca hay không?"
Nụ cười ấm áp nhưng lại hiện lên ba phần tà ý, Lôi Lôi trong lòng cả kinh, hối hận không thôi, cho tới nay chỉ lo nhận ca ca, tự tiện ở trước mặt hắn làm càn, thế nên quên mất thân phận thật sự của người này, mà đây lại là một tên ác ma trong giang hồ, móc mắt người nhưng mặt lại không đổi sắc, đối với muội muội yêu thương chịu đựng cũng là có giới hạn.
Thấy hắn nhìn chằm chằm mình, Lôi Lôi gió chiều nào theo chiều ấy, vội vàng lắc đầu: "Không dám, không dám!"
Thượng quan thu nguyệt cười: "Lúc này mới ngoan."
Thân thể lại lần nữa bay lên không, dừng lại đúng lúc, người đã ổn định vững chắc đứng ở trên mặt đất, Lôi Lôi sợ tới mức muốn ngất xỉu, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Thượng quan thu nguyệt nhìn sắc trời: "Đi về trước đi, ta rảnh lại đến tìm ngươi."
Lôi Lôi vội nói: "Ngươi đừng tới, qua hai ngày chúng ta sẽ đi ra ngoài."
Thượng quan thu nguyệt ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Ra ngoài?"
Lôi Lôi cân nhắc, nửa thật nửa giả nói: "Dường như...... Tết năm nay, tiểu bạch cùng Tần công tử muốn phụng mệnh đi Dạ Đàm Thành an ủi dân." Kỳ thật trên đường sẽ thay đổi tuyến đường đến Bích Thủy Thành, hừ hừ, dám như vậy đối với lão nương, lão nương không nói cho ngươi.
Thượng quan thu nguyệt như suy tư gì.
Lôi Lôi thấy đối phương đối với chuyện này có chú ý, liền không để ý tới hắn, xoay người liền đi: "Muội đi về trước."
.
Quay lại trang vội vàng chuẩn bị, đảo mắt liền tới ngày xuất phát, Bách Thắng Sơn Trang ngoại trừ công tử cùng Lôi Lôi, còn có Triệu quản gia, Vương Từ và ba người hầu đi theo, đội ngũ Tần phủ sáng sớm tinh mơ đã đợi trước cửa trang, ba gã thủ hạ cưỡi ngựa, bên hông đeo theo trường kiếm, còn có hai chiếc xe ngựa, ngoại trừ Tần Lưu Phong, còn nhiều hai người đồng hành, hai nữ nhân và một chiếc xe dư ra.
Lãnh Túy như cũ vẫn mặc trang phục nam nhi, cử chỉ tự nhiên hào phóng, không có chút nào rụt rè, rất có vài phần khí chất tiêu sái của nam tử, cùng công tử chào hỏi qua, liền quay lại xe nghỉ ngơi;
Còn có một nữ tử khác xấp xỉ tuổi nàng, vẫn là bạch biên hắc y, trang phục bó sát điển hình của Tây Sa phái, sạch sẽ lưu loát, biểu tình ôn hòa, văn tĩnh hiền thục, giữa mày mang theo một tia buồn rầu, xuống xe ngựa liền chủ động đi theo Tần Lưu Phong đi lên, khách khí hành lễ với công tử, cử chỉ so Lãnh Túy câu nệ hơn nhiều, lời nói lại thập phần khách khí, thể hiện vẻ ngượng ngùng, lại không mất đi khí chất hào phóng.
Lần này mục đích chính là đến  Bích Thủy Thành, Bích Thủy Thành là địa bàn của phái Nam Hải, Lãnh đại tài nữ phải về nhà, đồng hành cũng không kỳ quái, ngoài ý muốn của Lôi Lôi chính là, người kia...... Không phải Ôn cô nương của Tây Sa phái sao!
Ôn cô nương mau chóng cũng thấy nàng, đầu tiên là bất ngờ, ngay sau đó thoải mái.
Lôi Lôi vẫy tay.
Ôn cô nương chần chờ một lát, bỏ lại công tử cùng Tần Lưu Phong, đi tới: "Ngươi......"
Lôi Lôi tự giới thiệu: "Ta tên Lôi Lôi, sao ngươi lại tới đây?"
Ôn cô nương có chút không được tự nhiên: "Ngày hôm trước có một vị bằng hữu cũ đến thăm gia phụ ta, nói có người muốn ở Bích Thủy Thành bán đấu giá trường sinh quả, thời điểm địa điểm đều nói được cực kỳ tường tận, vừa vặn bị ta nghe thấy, nghĩ việc này can hệ trọng đại, nên bẩm báo cho Hà minh chủ, không ngờ được lão nhân gia thế nhưng không trở về, nghe nói đi Bát Tiên phủ gặp Bặc Nhị tiên sinh, cho nên......"
Lôi Lôi minh bạch: "Cho nên đành phải tới tìm hai người bọn họ?"
Ôn cô nương gật đầu: "Luôn là trường sinh quả gây ra tai họa, làm hại lãnh bá phụ vô tội chết thảm, gia phụ cùng phái Nam Hải kết oán, trường sinh quả hiện giờ đã ở trên tay người khác, có lẽ hắn chính là hung thủ giết hại bặc lão tiên sinh, cho nên muốn cầu Hà minh chủ tra rõ, trả lại sự trong sạch cho gia phụ."
Tiểu thái bình sớm có đối sách! Lôi Lôi đương nhiên sẽ không nói ra tới, hỏi: "Ngươi tới báo tin, cha ngươi có biết hay không?"
Ôn cô nương không nói.
Thấy nàng như vậy, Lôi Lôi lập tức minh bạch, nguyên lai mỹ nữ tự mình chạy ra, phỏng chừng Ôn Đình căn bản không tính bẩm báo, nàng nhìn bốn phía, nhẹ giọng: "Chuyện của Lãnh chưởng môn trước đó...... Không phải do Ôn chưởng môn làm sao?"
Ôn cô nương cắn môi: "Cô nương cũng tin những người đó nói bậy? Gia phụ cùng lãnh bá phụ luôn luôn giao hảo, chuyện trường sinh quả xảy ra, ai cũng hoài nghi lãnh bá phụ, hai người họ quả thực có xảy ra tranh chấp, nhưng muốn nói gia phụ bởi vậy mà giết người, tuyệt không có khả năng."
Lôi Lôi gật đầu, ngoài miệng không hề nói gì, trong lòng lại hoài nghi sự thật, lợi ích trước mặt, mọi việc đều có ngoại lệ, huống chi là trường sinh quả lại là bảo bối thần kỳ như vậy, hơn nữa sự tình trước mặt, ôn chưởng môn rõ ràng đã biết được tin tức Bích Thủy Thành bán đấu giá trường sinh quả, lại chậm chạp không chịu báo cáo, hiển nhiên thực sự có ý đồ đối với trường sinh quả, đến cuối cùng Lãnh Ảnh có phải do hắn giết hay không, rất khó nói.
Ôn cô nương bỗng nhiên đỏ mặt, thấp giọng: "Ngày ấy...... Đa tạ ngươi."
Lôi Lôi sửng sốt hạ, lập tức minh bạch nàng đang nói đến chuyện lúc trước cứu Lãnh Thánh Âm trong khách điếm, không khỏi bật cười, mối thù giết cha không đội trời chung, nàng một lòng muốn chứng minh phụ thân trong sạch, cũng là vì mỹ nam lạnh lùng Lãnh Thánh Âm.
"Ngươi hiện tại phải đi về?"
Ôn cô nương lắc đầu: "Tần công tử bảo ta đi theo, nói đều có an bài."
An bài ngươi cùng đi Bích Thủy Thành gặp mỹ nam lạnh lùng kia, Lôi Lôi an ủi: "Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt, hung thủ sớm hay muộn sẽ sa lưới, nếu không phải cha ngươi làm, Hà minh chủ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cha ngươi, ngươi yên tâm."
Ôn cô nương mỉm cười: "Đa tạ, ngươi nói đúng, ta lên xe trước."
Thấy nàng chui vào thùng xe, ngồi ở bên cửa sổ phát ngốc, Lôi Lôi sờ sờ cằm, lắc đầu, độc môn chưởng lực của  Tây Sa phái là bằng chứng, lại có ý đồ đối với trường sinh quả, điểm này lại đủ để cấu thành động cơ giết người, mọi suy luận đều hướng tới Ôn Đình, vạn nhất đến lúc đó tra ra Lãnh Ảnh thật sự do cha nàng giết, nàng cùng Lãnh Thánh Âm liền thật sự trở thành kẻ thù.
Đang trầm tư, sau đầu bỗng nhiên bị người ta gõ mạnh: "Tiểu nha đầu, ngẩn người làm gì!"
.
Thấy rõ là ai, Lôi Lôi tức giận: "Ngươi......"
Tần Lưu Phong cười như không cười: "Ngươi sao lại có thể quen biết cả Ôn cô nương?"
Lôi Lôi nhớ tới một chuyện, không rảnh lo cùng hắn so đo: "Nàng tên là gì?"
"Các ngươi nói lâu như vậy, còn không biết nàng tên?" Tần Lưu Phong nhìn xe ngựa, đi tới, "Họ Ôn tên Hương, Ôn Hương, nghĩ đến cái gọi là ' Ôn Hương nhuyễn ngọc ' thì chính là như vậy, tiểu lãnh chưởng môn hảo phúc khí!"
Lôi Lôi nói: "Ngươi hâm mộ?"
Tần Lưu Phong nhướng mày, nghiêng nghiêng ngó nàng: "Nghe Tiêu huynh đệ nói, Lôi Lôi cô nương thập phần thích thơ, muốn mau chóng gặp Tần mỗ?"
Lôi Lôi kinh ngạc: "Ta muốn gặp ngươi khi nào?"
Tần Lưu Phong nhịn cười: "Không phải thường xuyên hỏi Tần mỗ tới lúc nào sao, chẳng lẽ là Tiêu huynh đệ nói sai?"
"Tiểu bạch" nói? Lôi Lôi cuối cùng đã biết duyên cớ, nguyên lai nàng đối với chuyện Tần Lưu Phong cướp đi "Đầu giường ánh trăng rọi" vẫn luôn canh cánh trong lòng, lúc nào cũng không quên nhắc nhở chính mình, sau này muốn trả thù nhất định cùng Tần Lưu Phong phân cao thấp, bởi vậy thường xuyên nhắc mãi "Tần Lưu Phong khi nào lại đến", mà công tử, rõ ràng đối lời này đã hiểu sai.
Nàng lập tức xoay mặt nhìn công tử.
Công tử đang nhìn về bên này, chợt thấy nàng quay lại, lập tức dời ánh mắt, xoay người lên xe.
Tần Lưu Phong hiển nhiên sẽ hiểu sai ý: "Ngươi không cần trách Tiêu huynh đệ......"
Tự mình đa tình! Lôi Lôi nghiến răng nghiến lợi ngắt lời hắn: "Ngươi khẳng định đã nghe lầm, ta trước nay không hỏi qua chuyện của ngươi."
"Thực sự?"
"Đương nhiên, ngươi không tới mới càng tốt."
Tần Lưu Phong ho khan một tiếng, sờ sờ mũi, thấp giọng cười: "Thì ra là vậy, chắc là Tần mỗ thật sự vô ý nghe lầm, Lôi Lôi cô nương hà tất tức giận, chúng ta lên xe rồi nói tiếp?"
Lôi Lôi xoay người liền đi: "Đa tạ, ta muốn ngồi cùng một xe với tiểu bạch!"
Tần Lưu Phong nhìn nàng bật cười.
.
Tiếng nước cũng đã nhỏ đi nhiều, dòng nước cũng bằng phẳng rất nhiều, mặt nước còn không ít vụn băng, trên nguyệt hoa đài cao có treo rất nhiều màn lụa trắng, gió lạnh bị chắn đi không ít, thượng quan thu nguyệt một mình đứng đó, tuyết sắc quần áo cơ hồ cùng rèm lụa trắng như hòa làm một, hắn yên lặng nhìn Băng Cốc đối diện, trầm tư.
Phía sau màn lụa bị nhấc lên, hắc y nhân Cố Vãn đi ra: "Thuộc hạ tham kiến tôn chủ."
Thượng quan thu nguyệt bất động: "Tiêu Bạch cùng Tần Lưu Phong muốn đi Dạ Đàm Thành an ủi dân, sao ngươi không giúp bọn họ truyền tin tức ra ngoài."
Cố Vãn lăng: "Ý của tôn chủ......"
Thượng quan thu nguyệt cười: "Biết hành tung của bọn họ, người khác liền có thể yên tâm đi tham gia hội đấu giá trường sinh quả ở Bích Thủy Thành, tổ chức người nói vậy cũng sẽ không quá ngu ngốc."
Cố Vãn đáp ứng, nghĩ nghĩ nói: "Ngày bán đấu giá trường sinh quả  cũng sắp tới, chúng ta......"
Thượng quan thu nguyệt không chút do dự: "Muốn đi, đương nhiên muốn đi, một hồi náo nhiệt sao có thể bỏ qua, ta đều có an bài."
Cố Vãn không hề hỏi nhiều, cáo lui.
Thượng quan thu nguyệt nhớ tới cái gì, xoay mặt gọi hắn lại, nhíu mày: "Muội muội kia cũng muốn đi theo,  ngươi tốt nhất phái vài người đi dặn dò một tiếng, làm cho bọn họ nghe lời chút."
Cố Vãn lĩnh hội: "Thuộc hạ minh bạch."
Thượng quan thu nguyệt gật đầu.
Thấy không còn gì phân phó, Cố Vãn lui ra.
Trầm mặc.
Thượng quan thu nguyệt bỗng nhiên thở dài, giương mắt mỉm cười, lẩm bẩm tự nói: "Dạ Đàm Thành an ủi dân, lần này an ủi dân còn quả thực là chuyện đặc biệt, một vòng luẩn quẩn lớn như vậy, Hà thái bình, ngươi rốt cuộc không ngu ngốc, nhưng cũng không thế nào thông minh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro