Chương 17: Trốn thuế chuyên nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng vó ngựa cùng bánh xe đan xen, tạo nên một loại âm thanh khó chịu, có khi còn có các âm thanh gà ngỗng kêu hỗn loạn, hiển nhiên là đang ở vùng ngoại ô, khi thì lại nghe được tiếng người ồn ào, hẳn là đi ngang qua chợ.
Kỳ thật công tử nguyên bản muốn cưỡi ngựa, nhưng Lôi Lôi lặp lại khuyên bảo, cuối cùng cũng đồng ý ngồi xe, nguyên nhân là "Sự tình trọng đại muốn tiết kiệm thể lực". Mọi người lần này chỉ mang theo ít quần áo lên đường, có thể giảm liền tận lực giảm, theo kế hoạch Lôi Lôi nên cùng Lãnh Túy Ôn Hương cùng xe, nhưng nàng kiên trì không ngừng chui vào xe công tử, xét thấy nàng sắc mặt không tốt, khi tiễn không ai dám cản nàng, Triệu quản gia bởi vì quan hệ với nàng mấy ngày gần đây nâng cao, đối với hành vi khinh bạc công tử này cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.

Trong  xe không khí âm trầm, bắt đầu từ lúc mới lên xe đã như vậy, Lôi Lôi an vị ngồi rất xa, xụ mặt, không nói chuyện cũng không vén rèm ngắm phong cảnh, so với ngày thường như hai người khác nhau.

Công tử nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: "Ngươi làm sao thế......"
Lôi Lôi nghiêng mắt, trong cười lạnh một tiếng: "Ta như thế nào, ngươi quản được?"
Công tử sửng sốt, trầm mặc.
"Ta làm sao! Ngươi hỏi ta làm sao thế!" Lôi Lôi bỗng nhiên rống lên, bổ nhào vào trước mặt hắn, hung hăng trừng mắt, "Ai cùng Tần Lưu Phong nói ta mỗi ngày nhắc hắn tới, ngươi muốn lắm miệng, tám công bà tám!"
Từ nhỏ được giáo dục thành người quân tử, hiện giờ lại bị mang danh "Lắm miệng", công tử cực độ bất an, khuôn mặt tuấn tú hơi lộ vẻ xin lỗi: "Ta cho rằng ngươi...... Chỉ là thuận tiện cùng Tần huynh nói ra."
Ngươi biết tên kia có bao nhiêu tự mình đa tình! Lôi Lôi nhiều ít cũng có sĩ diện, thấy hắn cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ, lập tức đem tất cả hỏa khí đối với Tần Lưu Phong chuyển đến trên người hắn, chỉ vào cái mũi của mình, rống to hơn: "Thuận tiện nói ra, cho nên hiện tại làm hắn tới chê cười ta!"
Công tử cũng không nghĩ tới sẽ biến khéo thành vụng, dời đi ánh mắt: "Tần huynh chỉ là hay nói giỡn."
Lôi Lôi giận dữ: "Ngươi lấy ta đi cho hắn vui đùa?"
Công tử im lặng.
Lôi Lôi càng giận, đẩy hắn: "Ngươi sao lại không trả lời! Nói đi!"
Đang có bão nổi, màng bên cửa sổ bỗng nhiên bị nhấc lên: "Ai chọc Lôi Lôi cô nương chúng ta phát hỏa?"
Lôi Lôi giật mình, quay đầu xem, lại thấy Tần Lưu Phong kia trương cái mặt muốn bị đánh ở ngoài cửa sổ, đuôi lông mày cao cao mang đậm vẻ trêu chọc, nguyên lai xe ngựa không biết đã ngừng khi nào.
"Chẳng lẽ là Tiêu huynh đệ?" Tần Lưu Phong một tay vén rèm cửa sổ xe, nhìn công tử bật cười, "Tiêu huynh đệ xưa nay tính tình hiền lành, sao lại chọc cô nương phát hỏa?"
Công tử nhìn Lôi Lôi, tiếp tục bảo trì trầm mặc.
"Chuyện của ta và tiểu bạch, không liên quan đến ngươi!" Lôi Lôi xem thường, nhanh chóng kéo rèm xuống, kêu to, "Lên đường lên đường, đi nhanh chút!"
Xe ngựa không di chuyển.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười Tần Lưu Phong: "Nếu Lôi Lôi cô nương phải đi, các ngươi liền đi trước đi."
"Chuyện này......" Xa phu do dự.
"Ta thấy Lôi Lôi cô nương tinh thần rất tốt, không cần ăn cơm."
Lôi Lôi vừa nghe lời này thấy không đúng, lập tức đứng dậy buông công tử ra, chui ra xe ngựa, chỉ thấy ngoài trừ Tần Lưu Phong, Lãnh Túy Ôn Hương tính cả đám người Triệu quản cũng đều đã xuống xe, bắt đầu đi đến tiểu điểm cách đó không xa.
Nàng mau chóng phản ứng lại, nhảy xuống xe: "Ăn cơm trưa."
Công tử đi theo xuống xe.
Tần Lưu Phong nhìn xem hai người, thở dài: "Tiêu huynh đệ thích an tĩnh, Lôi Lôi cô nương vẫn là tha hắn đi, không bằng buổi chiều cùng Tần mỗ ngồi chung, như vậy ngươi cũng sẽ không thấy không thú vị, như thế nào?"
Lôi Lôi dương cổ liền đi: "Ta muốn cùng xe với tiểu bạch."
Phía sau, Tần Lưu Phong cười chụp công tử vai: "Tiểu bạch tiểu bạch, đi rồi!"
Công tử vô lực, không nói gì mà đi.
.
Nhìn đến biển hiệu "Chung hoa vô diễm tiểu điểm", Lôi Lôi dâng lên cảm giác thân thiết, lại nhìn đến mỹ diễm lão nương trên quầy hàng, càng nhịn không được bắt đầu cảm thán, chung tổng thật là có ánh mắt thị trường, biết làm thế nào hấp dẫn khách nhân, mỗi chi nhánh đều có một lão bản nương xinh đẹp mị lực.
Quả nhiên, lão bản nương mắt nhìn rất kém, kêu một tiếng ngọt ngào "Công tử", kêu đến Tần Lưu Phong ý cười doanh doanh như tắm mình trong gió xuân.
Nàng lệch qua quầy thượng: "Chung Vô Diệm, rõ ràng chính là trà thơm người đẹp, tên này không ổn."
Tuấn mỹ công tử  chính miệng khen ngợi, lão bản nương hai mắt cong cong, nhấp miệng: "Công tử ghé đến tiểu điếm, muốn uống loại trà nào?"
Tần Lưu Phong khó xử: "Chúng ta cũng không phải là tới uống trà."
Lão bản nương chớp mắt, nhẹ giọng: "Yên tâm, công tử muốn cái gì, chúng ta sẽ có cái đó."
Tần Lưu Phong nhướng mày: "Quả thực?"
Lão bản nương vươn cánh tay nhỏ ở trên trán hắn chọc một chút, dỗi nói: "Trước mặt công tử, ta còn dám gạt người?" Nói cố ý vô tình phô vòng một đầy đặn, ngọn núi cao cao phập phồng.
Khoe khoang phong tao! Lôi Lôi cơ hồ hoài nghi cửa hàng này ngoại trừ kiêm bán rượu và thức ăn, còn kiêm làm luôn hoạt động mờ ám, chợt thoáng nhìn Tần Lưu Phong mặt đầy ái muội, lại nhịn không được cúi đầu bật cười, không hổ là "Tần phong lưu", cả ngày đùa giỡn nữ nhân!
Bên cạnh bọn người Triệu quản gia đối với thói quen của hắn đã quen, vây quanh bàn đùa theo, duy chỉ có Lãnh Túy sắc mặt không thế nào tốt.
Lôi Lôi kéo công tử ngồi xuống, tài nữ không đụng tới được, liền đi đùa giỡn người khác, phong lưu tài tử quả là người không tin được, vẫn là"Tiểu bạch" nhà ta  tốt nhất!
Thấy hắn chậm chạp không gọi món ăn, vương từ bên cạnh nhịn không được cao giọng kêu: "Tần công tử đừng chỉ lo nói chuyện, mau chút gọi món ăn đi, để chúng ta lấp đầy bụng, cũng hảo lên đường!"
Tần Lưu Phong quay đầu lại: "Cái đẹp có thể mài ra ăn được, ngươi còn lo đói?"
Vương từ trừng mắt: "Tiểu nhân chỉ biết màn thầu cháo cơm."
Tần Lưu Phong cười to, ngồi dậy nhìn lão bản nương: "Chúng ta đều đói bụng, nghe nói tiểu điếm của các ngươi cũng kiêm bán rượu và thức ăn?"
Lão bản nương híp mắt: "Công tử là......"
Tần Lưu Phong nói: "Chúng ta tới đây làm việc."
Lão bản nương yên tâm, từ quầy phía dưới lấy ra một thực đơn đưa qua: "Tiểu điếm tuy không có sơn hào hải vị, nhưng cơm canh đạm bạc vẫn có, mong công tử không chê."
Tần Lưu Phong nhận thực đơn nhìn nhìn, thở dài: "Cái này cũng gọi là cơm canh đạm bạc, lão bản nương quá khiêm tốn."
Lão bản nương ôm ngực, dựa quầy nói: "Trong mắt người thường đương nhiên là không có trở ngại gì, nhưng trong mắt công tử, khó tránh khỏi liền thành cơm canh đạm bạc."
"Hay cho cách giải thích của ngươi!" Tần Lưu Phong vỗ tay, tùy tiện chỉ hơn mười món ăn, đem thực đơn đưa nàng, thuận miệng hỏi, "Nếu như thế, các ngươi sao không đặt là quán ăn?"
Lão bản nương dặn dò tiểu nhị, xoay người tố khổ: "Công tử không biết, nơi này là địa bàn phái Nga Mi, thuế rất nặng, giống chúng ta chỉ làm điểm buôn bán nhỏ còn chịu được, còn nói đến mở tiệm cơm thì......"
"Không đúng," Tần Lưu Phong ngắt lời nàng, kỳ quái, "Tại hạ cũng có bằng hữu ở đây mở cửa hàng, nghe nói phái Nga Mi thu thuế cũng không quá nặng."
Lão bản nương di chuyển mắt, cười quyến rũ: "Công tử là người hiểu rõ, hiện giờ kiếm tiền không dễ dàng, chúng ta ngầm bán, cũng để lợi cho lai vãng khách nhân......"
Tần Lưu Phong ngầm hiểu, liên tục gật đầu: "Đúng là, lợi cho người cũng lợi cho mình, việc này lão bản cũng biết rõ?"
Lão bản nương ha ha cười, hạ giọng: "Chung lão bản cùng vụ thuế cục phái Nga Mi giao tình thực sự cũng tốt."
Tần Lưu Phong hiểu ra: "Thì ra là thế!"
Lão bản nương sóng mắt lưu động: "Cho nên công tử sẽ không làm ta...... Khó xử?"
Tần Lưu Phong rất có hứng thú: "Khó xử mỹ nhân luôn luôn không phải điều tại hạ yêu thích, gọi bọn hắn mau chút, chúng ta ăn xong còn phải lên đường."
Lão bản nương vui mừng đáp ứng, đi vào thúc giục.
.
Công tử và bọn người Triệu quản  giật mình, Lôi Lôi càng là nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, "Chung hoa vô diễm tiểu điểm" oán giận thuế quá nặng, hoá ra là lừa người, chơi trốn thuế đây mà!
Tần Lưu Phong cư nhiên không có truy cứu, lập tức trở về tới gần Lôi Lôi ngồi xuống.
Hắn không phải chuyên quản mấy vấn đề này sao? Thấy mọi người đều không để trong lòng, Lôi Lôi nhịn không được lấy khuỷu tay chạm vào hắn: "Ngươi mặc kệ?"
Tần Lưu Phong giả bộ hồ đồ: "Kệ chuyện gì?"
Đối  với mỹ nữ liền phóng khoáng, thật là hủ bại! Lôi Lôi càng thêm khinh thường, không để ý tới hắn.
Khách nhân không nhiều, làm việc hiệu suất cũng không tệ lắm, chỉ chớp mắt hai bàn rượu và thức ăn liền đầy đủ, mười đĩa đồ ăn ở giữa vẫn là một con vịt quay sáng bóng, chỉ bằng mùi hương Lôi Lôi đã có thể nhận ra, đây là vịt đặc biệt, đúng là đại danh  "vịt nướng hiệu Tô tố", đại diện phát ngôn của nó, chính là vị phong lưu tài tử bên cạnh.
Mắt thấy Tần Lưu Phong muốn động thủ, Lôi Lôi nhanh chóng gắp một đũa ra hẹ bỏ vào chén hắn, giả cười: "Tần công tử mời dùng."
Tần Lưu Phong lúc này không khách khí, nhanh chóng đem đổi chén của hai người lẩm bẩm nói: "Ta không ăn rau hẹ, ta muốn ăn thịt."
Lôi Lôi lập tức nói: "Chén kia ta đã ăn qua!"
Tần Lưu Phong cười: "Không ngại, ta thích."
Thật ái muội a thật ái muội! Mọi người trừng mắt, hai người các người, đừng ở chỗ này làm chuyện ghê tởm!
Mặc kệ ngươi! Lôi Lôi trừng mắt hắn một lúc lâu, bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì, lập tức gõ bàn, rung đùi đắc ý nói: "Có đồ ăn có rượu, không thể không có thơ."
Tần Lưu Phong gác đũa xuống: "Lôi Lôi cô nương muốn làm thơ, khó được khó được! Nói nghe một chút?"
Nhớ lại bài học bị đoạt thơ ở thơ hội, Lôi Lôi lúc này không khách khí, cao giọng thì thầm: "Cạp, Cạp, Cạp, cổ cong hướng trời hát. Lông trắng phô nước biếc, chân hồng sóng trong qua."
Toàn bàn hai người mặt nhìn nhau, thần sắc cổ quái.
Ôn Hương nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng cười, Lãnh Túy trên mặt lại tràn đầy vẻ khinh thường.
Công tử im lặng, tiếp tục ăn cơm.
Không có đạt được hiệu quả mong muốn, Lôi Lôi cảm thấy không thích hợp: "Sao vậy?"
Lãnh Túy nhàn nhạt nói: "Đây là bài thơ do Tần công tử làm khi bảy tuổi, ngươi không biết?"
Mụ nội nó là của người đương đại Lạc Tân Vương a! Đầu giống như bị sét đanh, Lôi Lôi bị chấn động đến bối rồi, xấu hổ vô ngữ, nguyên lai sự nghiệp thơ lậu của người này đã bắt đầu từ nhỏ, tiền bối a tiền bối, trộm nhiều danh thơ như vậy, không thành tài tử mới là lạ! Ta sau này không có việc gì vẫn là không cần lại làm thơ.
Tần Lưu Phong  cười như không cười mà nhìn nàng: "Khi còn nhỏ làm, khó ngờ được Lôi Lôi cô nương để ý."
Lôi Lôi chịu đủ đả kích, vừa xấu hổ lại vừa tức giận: "Ta mới không rảnh rỗi đi quan tâm thơ của ngươi!" Chỉ vào kia vịt nướng, biện giải: "Ta là nhìn đến nó, thuận miệng liền nghĩ ra."
Cô nương này liên tưởng lực thật không sai, từ vàng óng ánh vịt nướng có thể liên tưởng đến "Lông trắng phô nước biếc"! Mọi người từng người lùa cơm.
Tần Lưu Phong ho khan: "Ăn cơm, ăn cơm."
Lôi Lôi giận dỗi đoạt lại chén cơm của mình , hung hăng ăn một mồm to.
Tần Lưu Phong khó xử: "Ta không muốn ăn rau hẹ."
Lôi Lôi gào: "Nông dân làm ra nó rất vất vả!"
Tần Lưu Phong lắc đầu, lấy chiếc đũa đẩy đẩy rau hẹ, cẩn thận quan sát một lát, gắp lên hai cọng đưa vào trong miệng: "Kỳ thật cũng không quá khó ăn."
"Phốc" một tiếng, bên cạnh  vương từ phun.
"Ta đã ăn no." Lãnh Túy bỗng nhiên gác xuống chiếc đũa, đứng dậy đi ra cửa, tự quay lại xe ngựa nghỉ ngơi.
.
Bị mất mặt, Lôi Lôi cũng hận không thể quay lại xe ngựa trốn, nhưng mà Lãnh Túy mới vừa tìm cớ đi, nàng cũng ngượng ngùng lập tức đi theo ra ngoài, vì thế lung tung ăn nửa chén cơm, thấy mọi người đều không thay đổi gì, liền đứng dậy hỏi bạc Triệu quản gia, chủ động rời bàn ăn đi  tính tiền.
Mỹ diễm lão bản nương đem hóa đơn chỉ cho nàng xem: "Hai bàn, tổng cộng hai mươi chín lượng hai bốn tiền."
Lôi Lôi lấy bạc ra đưa: "Ba mươi lượng, thối tiền."
Lão bản nương lập tức khó xử: "Cái này...... Tiểu điếm không có tiền thối lại."
Đến tận đây, Lôi Lôi đối với thiết kế của  tập đoàn xuyên không Tấn Giang đã không hài lòng, hiện giờ nghe nàng nói như vậy, tức khắc bướng bỉnh, cười lạnh, chỉ vào bàn khách nhân cách đó hai bàn: "Vậy chờ bọn họ ăn xong, có tiền lẻ lại thối."
Lão bản nương vừa nghe đã không cao hứng, kéo nàng nói thầm: "Không phải chỉ vài đồng bạc sao, nha đầu nghèo keo kiệt!"
Lôi Lôi giận: "Ngươi nói cái gì!"
Lão bản nương vội nói: "Chúng ta chỉ là kẻ hèn ở tiểu điếm, nào dám nói cô nương cái gì."
Sớm thành quen với thái độ phục vụ "Khách hàng chính là thượng đế", thấy nàng ta như vậy, Lôi Lôi muốn phát hỏa, bên cạnh một âm thanh mang theo ý cười vang lên: "Tính đi, không cần tìm, đi thôi."
Lão bản nương vui sướng, mị nhãn bay thẳng: "Vẫn là công tử hào phóng!"
Thù mới chồng hận cũ, Lôi Lôi nhịn không được bạo phát, chỉ vào Tần Lưu Phong mắng: "Họ Tần! Ngươi cho rằng mỗi người ai cũng giống như ngươi,kiếm được tiền đều không dễ dàng, trên đời này còn có rất nhiều người còn không có cơm ăn!"
"Biết rõ các nàng trốn thuế, còn cố ý bao che, không theo lẽ công bằng xử trí......"
"......"
Tần Lưu Phong bị mắng thẳng mặt, cười khổ.
Lôi Lôi trong gió hỗn độn, mắng một tràng.
"' đầu giường ánh trăng rọi ' có gì đặc biệt hơn người, lão nương bốn tuổi là có thể đọc!"
"Đừng tưởng rằng trộm hai câu thơ, liền không xem ai ra gì!"
"Ngươi nghĩ ngươi là ai, nghĩ rằng ai cũng thích mình?"
"Tự mình đa tình!"
"......"
Lớn lên mang dáng vẻ một đại cô nương ngoan ngoãn, khi mắng người lại lợi hại như vậy, phong cách đanh đá như thế, không nói đến công tử và đám người, khách điếm lão bản nương đều nghe đến phát phát ngốc.
Mắng mệt mỏi, Lôi Lôi rốt cuộc dừng lại, thuận tay lấy chén trà ở quầy thượng đưa lên miệng uống.
Một bàn tay xinh đẹp vỗ vai nàng.
Lôi Lôi cho rằng người này muốn nhận lỗi, không ngờ Tần Lưu Phong lại điểm huyệt nàng , xách đi: "Lên đường."
Mọi người đều không nói lời nào, nhịn cười.
Mới đi ra vài bước, Tần Lưu Phong lại dừng lại, xoay người cười tủm tỉm nhìn lão bản nương: "Mỹ nhân, thay ta gửi cho chung lão bản các ngươi một lời nhắn được không?"
Lão bản nương còn chưa kịp phản ứng lại: "Lời nhắn?"
Tần Lưu Phong gật đầu: "Đúng vậy, nói rằng...... Kêu nàng trong vòng một tháng đi cục thuế vụ các nơi đem số thuế còn thiếu nộp." Sau đó đặc biệt cường điệu: "Đừng quên còn có phạt tiền, nếu thiếu một văn, tất cả các chi nhánh ta đều cho ngừng kinh doanh để chỉnh đốn."
Lão bản nương miễn cưỡng cười: "Công tử nói giỡn......"
"Nói giỡn?" Tần Lưu Phong nhướng mày ngắt lời nàng, "Nhớ rõ đem lời nói giỡn này nói cho chung lão bản các ngươi nghe một chút, mặt khác kêu nàng thuận tiện bái phỏng vị bằng hữu của cục thuế vụ phái Nga Mi một chút, nói rằng phong cảnh ở nông thôn thật đẹp, thích hợp để an dưỡng tuổi già, hắn tháng sau liền có thể về quê trồng củ cải."
Lão bản nương cười không nổi: "Ngươi......"
Hắn cười ngâm ngâm: "Ta tên Tần Lưu Phong."
.
Thấy công tử nhìn mình, Lôi Lôi đang muốn cầu cứu, thì người đã bị ném vào thùng xe, Tần Lưu Phong đi theo chui vào, ngồi xong.
Xe ngựa bắt đầu xóc nảy.
Tần Lưu Phong lười biếng ngồi ở đối diện: "Trước mặt Lôi Lôi cô nương, Tần mỗ sao dám làm việc trái luật, hiện giờ theo lẽ công bằng xử trí, cô nương đã vừa lòng?"
Lôi Lôi trừng hai mắt nhìn hắn.
Tần Lưu Phong nói: "Có phải thấy kỳ quái, ta vì sao không xử phạt từ đầu, lại muốn chờ tới bây giờ."
Lôi Lôi lập tức nhìn hắn.
"Chuyện kia  sẽ ảnh hưởng đến bọn họ nấu ăn," Tần Lưu Phong nằm xuống nói tiếp, "Đầu bếp nấu ăn cũng phải nhìn tâm tình, tâm hoảng ý loạn, khó tránh khỏi nấu không tốt, hương vị liền kém, vô luận ai bị phạt, tâm tình đều sẽ không tốt." Dừng lại, hắn điều chỉnh thành một tư thế càng thoải mái: "Bọn họ là nên phạt, ta cũng không thể bạc đãi miệng mình."
Không hổ là quản kinh tế, đầu óc linh hoạt độ, không thể so sánh cũng kiểu người cứng nhắc"Tiểu bạch", Lôi Lôi bội phục.
Tần Lưu Phong nhìn nàng nửa ngày, ngồi dậy, xách nàng đến trước mặt, khó xử: "Ngươi nói, là giải huyệt tốt hơn, hay cứ để như vậy tốt hơn?"
Vô nghĩa! Lôi Lôi đã sớm cả người không thoải mái.
Tần Lưu Phong không chút hoang mang suy nghĩ nửa ngày, nói: "Vẫn là như vậy thanh tĩnh."
Lôi Lôi gấp gáp, liên tục chớp mắt.
Tần Lưu Phong thở dài, thỏa hiệp: "Tần mỗ luôn không đành lòng để nữ nhân chịu ủy khuất, chỉ cần ngươi không mắng chửi người, ta liền giúp ngươi giải huyệt." Không đợi Lôi Lôi tỏ vẻ, hắn lại lo cho chính mình nói: "Kỳ thật mắng cũng không quan trọng, ta có thể lại điểm."
Lôi Lôi thẳng trừng mắt.
Tần Lưu Phong thấp giọng cười: "Cùng xe với ta, có phải so với đi theo Tiêu huynh đệ càng thú vị hơn?"
Huyệt đạo giải xong, Lôi Lôi lập tức lăn đến một bên, cách hắn rất xa, lôi kéo yết hầu kêu to: "Dừng xe! Dừng xe!"
.
Chiếc xe này căn bản đi đầu tiên, khi dừng lại, toàn bộ đội ngũ đi theo sau cũng ngừng, thét to thét to, thu cương thu cương, mọi người đều khó hiểu, không biết nàng có ý gì.
Lôi Lôi bay nhanh ra khỏi xe của Tần Lưu Phong nhảy xuống , bò lên trên chiếc xe cuối cùng kia.
Công tử đang thấy kỳ quái, chợt thấy nàng này chui vào, không khỏi sửng sốt.
Đội ngũ lại bắt đầu đi tiếp.
Lôi Lôi nhào qua ôm lấy hắn: "Tiểu bạch!"
Công tử đen mặt đẩy nàng: "Ngươi......"
Lôi Lôi dựng mi: "Tiểu bạch!"
Công tử quả nhiên bất động, để nàng ăn đậu hủ: "Không phải đi cùng Tần huynh sao?"
Lôi Lôi ôm hắn hừ hừ, vô lại: "Ta một phút cũng không muốn thấy hắn, ta thích cùng ngươi ngồi một chiếc xe."
Công tử giật giật khóe miệng: "Không cần cùng Tần huynh cãi nhau."
Lôi Lôi bất mãn: "Hắn cố ý chỉnh ta, ngươi xem hắn đối với ta như vậy, cũng không giúp ta?"
Công tử châm chước nửa ngày, hỏi lại: "Ngươi nhớ rõ thơ của Tần huynh?"
Nguyên lai hắn cũng hiểu lầm, Lôi Lôi cuối cùng cũng rõ duyên cớ, đắc ý không thôi, ngươi liền chậm rãi hiểu lầm đi, lão nương càng không giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro