Chương 23: Sa đọa nhân gian chi nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đất đầy tuyết, quần áo trắng càng lộ vẻ lạnh lẽo, trông như hắn từ trong băng tuyết sinh ra, không dính khói lửa phàm tục, đương nhiên, không tính nụ cười thâm sâu ấm áp kia.
Khi cười, hắn so với công tử tuyệt đối giống người tốt hơn.
Lôi Lôi lập tức tràn ngập hy vọng: "Ca, nàng ta trúng độc, làm sao bây giờ?"
Thượng Quan Thu Nguyệt ưu nhã nói: "Sợ cái gì, cũng không phải là ngươi trúng độc."
Ngoại trừ muội muội, hắn đối sống chết của người khác toàn không thèm để ý, Lôi Lôi gấp gáp, ôm hắn năn nỉ: "Huynh hãy cứu nàng, được không?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nhíu mày: "Cứu nàng làm cái gì?"
Lôi Lôi nói: "Nàng trúng độc, sẽ chết!"
Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười, kéo tay nàng: "Sẽ chết thì cứ để chết, đi, ca ca đưa ngươi về Bích Thủy thành."
Ngươi có thể tàn nhẫn, ta lại không làm được, ta cũng là thánh mẫu! Nói không được, Lôi Lôi thất vọng: "Hay là, ngươi đưa ta quay lại Truyền Kỳ cốc đi."
Thượng Quan Thu Nguyệt kỳ quái: "Ngươi không phải nghĩ cách để trốn ra, sao lại phải quay về?"
Lôi Lôi ngắn gọn đáp lại: "Cứu nàng."
Thượng Quan Thu Nguyệt nhướng mày: "Ngươi đã chọc giận Phó Lâu, lại trở về, chỉ sợ cũng không phải đơn giản như vậy......"
Lôi Lôi phát run: "Nhưng giải dược......"
"Sợ sẽ càng không thể đi trở về," Thượng Quan Thu Nguyệt cười gãi đúng chỗ ngứa của nàng, mê hoặc, lôi kéo nàng đi, "Nha đầu này cũng không thân thiết với ngươi, quản nàng làm cái gì, ngươi cứ thế này đi ra ngoài sẽ bị lạnh chết, không bằng cùng ca ca đi."
Lôi Lôi dùng sức rút về tay: "Ta phải về Truyền Kỳ cốc."
Nói, nàng xoay người đỡ Phong Thải Thải đi, bất đắc dĩ thân thể này so với bản thân lúc trước yếu hơn nhiều, hơn nữa đã ở trong trời tuyết hồi lâu, sức lực đã sớm cạn kiệt, hai người liền ngã xuống tuyết.
Nàng không thể không xin giúp đỡ: "Ca, huynh không cứu nàng cũng được, giúp ta được không?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn nàng: "Nha đầu này tối hôm qua đã sớm tỉnh, muốn nghe lén ngươi với ta nói chuyện, còn thấy được ta, để nàng tồn tại tất sinh hậu hoạn, để bọn người Tiêu Bạch biết, kế hoạch của chúng ta liền sẽ thất bại."
Lôi Lôi vội nói: "Sẽ không, nàng không biết thân phận của huynh."
Thượng Quan Thu Nguyệt không nói.
Lôi Lôi đột nhiên tỉnh ngộ: "Độc kia là huynh hạ, tối hôm qua?"
Thượng Quan Thu Nguyệt thở dài, dỗ nàng: "Đối phó những người này không thể mềm lòng, nghe lời, Tiêu Bạch nếu biết ngươi cùng ta có quan hệ, tất sẽ phòng bị, đến lúc đó ngươi muốn lấy tâm pháp khó càng thêm khó, ngươi muốn cho Tiêu Bạch biết thân phận của ngươi?"
Đương nhiên không, Lôi Lôi lắc đầu: "Nhưng nàng ta vô tội."
"Chỉ là giết một nha đầu, chẳng lẽ nàng so với đại sự của ca ca quan trọng hơn?" Thượng Quan Thu Nguyệt không vui, "Tiêu Bạch giết bao nhiêu người của chúng ta, trong đó có những người cái gì cũng chưa làm, bọn họ không vô tội?"
Lôi Lôi sửng sốt, kiên trì: "Ta mặc kệ, đem giải dược cho ta!"
Thượng Quan Thu Nguyệt quay người: "Không được."
Lôi Lôi giận: "Ca!"
Thượng Quan Thu Nguyệt lúc này không để ý tới giận dỗi của nàng, nhàn nhạt nói: "Muốn giúp bọn họ thì không cần nhận vị ca ca này."
Lôi Lôi khẩn trương, dứt khoát ngồi xuống tuyết: "Không đưa giải dược, ta liền không đứng dậy, làm muội muội của ngươi đông chết!"
Thượng Quan Thu Nguyệt quả nhiên đứng lại, xụ mặt, trên cao nhìn xuống nàng, phỏng chừng chưa từng gặp qua cách chơi xấu như vậy, trong ánh mắt hiện lên không ít vẻ bất ngờ, trong phút chốc trở nên vô cùng sắc bén, nhưng khi nhìn kỹ, lại biến thành ý cười.
Đánh cược chính xác, Thu Nguyệt Xuân Hoa ái muội như vậy, lão nương không tin ngươi thật sự nhẫn tâm, Lôi Lôi biết không nên quá phận trước mặt người này, vì thế dịu giọng nói: "Ca, nàng không biết thân phận của huynh, Tiểu Bạch cũng sẽ không biết."
Thượng Quan Thu Nguyệt không nói.
Lôi Lôi kéo kéo vạt áo hắn, lấy lòng hắn: "Huynh cứu nàng ta trước, ta mau chóng trộm tâm pháp, được không?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn nàng sau một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: "Thôi được rồi."
Lôi Lôi đại hỉ, lập tức bò dậy: "Đáp ứng rồi?"
Thượng Quan Thu Nguyệt phủi tuyết trên người nàng: "Dùng cách này uy hiếp ca ca thật lợi hại?"
Lôi Lôi cọ cọ hắn: "Ca ca lợi hại như vậy , nói không chừng mai mốt liền có thể thống nhất Tinh Nguyệt giáo, ta ngưỡng mộ còn không kịp, nào dám uy hiếp?"
Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười nghe nàng nói xong: "Ngươi thực sự ngưỡng mộ ta sao?"
Lôi Lôi nói: "Đương nhiên."
"Vậy mau chóng tìm được tâm pháp hoặc Huyền Băng thạch, trở về cùng ca ca ở bên nhau," Thượng Quan Thu Nguyệt sờ sờ nàng mặt, sủng nịch nói, "Lần sau không được như vậy, nếu thật sự bị đông lạnh thì phải làm sao."
Ma đầu này cũng biết quan tâm người khác, tựa như Phó Lâu đối với Du Ti...... Lôi Lôi mặt nóng lên, trong lòng tiếng chuông cảnh báo vang lớn, Tiểu Thu Nguyệt có xu hướng loạn luân, Tiểu Xuân Hoa ngươi ngàn vạn phải trụ vững!.
"Giải dược đâu?" Thúc giục.
Thượng Quan Thu Nguyệt lại chỉ chú ý vào nàng: "Ngươi lạnh à?"
Lôi Lôi run run: "Lạnh quá......" Phong tuyết rất lớn, khi nãy vội vàng chạy nên không cảm thấy gì, hiện giờ đột nhiên nghĩ lại, mới phát hiện tay chân đều đông lạnh hết rồi.
Thượng Quan Thu Nguyệt ôm lấy nàng: "Như vậy thì tốt rồi."
Lôi Lôi run lợi hại hơn: "Trên người của huynh lạnh hơn."
Vừa dứt lời, nàng liền phát hiện sự ấm áp khác với mọi khi, vẫn là mang theo hương thơm, lại không hề lạnh lẽo, ấm áp dễ chịu giống như ôm tiểu bếp lò, mơ hồ còn có cảm giác có dòng nước ấm len lỏi vào trong cơ thể.
"Còn lạnh hay không?" Vỗ vỗ nàng hỏi.
Lôi Lôi hoài nghi vị này ca ca đang nhân cơ hội ăn đậu hủ: "Huynh nếu có thể vận công sưởi ấm, sao bình thường người vẫn lạnh như vậy?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nghĩ nghĩ: "Ta thích lạnh, ta là lớn lên ở trong băng."
Ở trong băng tuyết lớn lên, nghe được lời này Lôi Lôi lại không có chút bất ngờ nào, sự thật đúng là như vậy, loại người sinh ra đã có khí chất lạnh lẽo như vậy, quá mỹ, cũng quá mức thuần tịnh vô tình, vốn không thể xuất hiện ở nhân gian, tựa như ánh trăng lạnh lẽo ở Thiên Nguyệt động băng cốc, hẳn cao cao tại thượng đạm nhiên xem chúng sinh, lại không khéo rơi xuống trần thế, tham dự trò chơi nhân gian, vấy máu.
Tiêu Bạch là người trung trực, hắn lại ngược lại. Tiêu Bạch tựa vô tình, làm việc lại có tình; mà hắn, nhìn như có tình kỳ thật vô tình, là loại  tịch mịch trời sinh.
Chỉ là, một người sao có thể sống ở băng tuyết?
Lôi Lôi nhìn hắn phát ngốc, lẩm bẩm nói: "Chúng ta là cùng một người sinh ra?"
Thượng Quan Thu Nguyệt cười: "Có chỗ nào không giống?"
Lôi Lôi không nói lời nào, mụ nội nó cái sự di truyền, nếu đem lão nương cũng sinh ra ta tuyệt đại phong hoa như vậy, chuyện "Tiểu Bạch" còn không phải dễ như trở bàn tay!
"Không được khinh bạc người khác," thanh âm thấp nhu, lại là mệnh lệnh không thể kháng cự, Thượng Quan Thu Nguyệt phảng phất nhìn thấu tâm tư nàng, ánh mắt nheo lại, "Không được khinh bạc Tiêu Bạch, hiểu chưa?"
Là "Tiểu Bạch" làm ta nhịn không được muốn đi khinh bạc a, Lôi Lôi thần sắc cổ quái gật đầu, trong lòng phức tạp, Xuân Hoa Thu Nguyệt quan hệ càng ngày càng thái quá, mỹ nhân ca ca sẽ ghen!
Khóe môi khẽ nhếch, Thượng Quan Thu Nguyệt chậm rãi vén tóc trên trán nàng: "Vậy là tốt rồi, Xuân Hoa Thu Nguyệt khi nào, ca ca nhớ rất kỹ."
Không hổ là ma đầu ca ca, cả ngày câu dẫn muội muội! Lôi Lôi da đầu tê dại, từ trong lòng hắn nhảy ra: "Phải cứu người đã."
"Cho nàng uống thuốc giải đi." Thượng Quan Thu Nguyệt xoay người liền đi.
"Thuốc đâu?" Câu nói ra khỏi miệng, Lôi Lôi mới phát hiện trên tay không biết khi nào đã có một viên thuốc màu đen, có hương thơm giống như hương thơm trên người hắn.
Ngẩng đầu, lại chỉ thấy mênh mang phong tuyết, lại không thấy bóng dáng của hắn.

Cách Dạ Đàm thành hai mươi dặm, một chiếc xe ngựa chạy nhanh trên con đường lớn, đồng hành còn có hai mươi mấy người cưỡi tuấn mã, dẫn đầu là người khoác áo choàng hoàng sắc, hông đeo trường kiếm, đúng là chưởng môn phái Nam Hải Lãnh Thánh Âm.
Tuyết rơi ba bốn ngày, sau đó không khí đặc biệt tươi mát, trong gió mang theo hàn ý, bên đường còn có tuyết đọng, hắc hắc bùn, bạch bạch tuyết, cây cối trơ trọi, còn có các loại cỏ dại, trong mắt thập phần ly kỳ buồn cười, cơ hồ không thể tin được, đây là thế giới thuần tịnh lúc trước, không hề mỹ lệ, nhưng thực chân thật.
Lôi Lôi quay mặt đi không hề xem.
Ngày ấy trở lại Bích Thủy thành, Lãnh Thánh Âm cùng Ôn Hương đang vì hai người mất tích sốt ruột, phái người mọi nơi tìm hiểu, biết được có liên quan đến Truyền Kỳ cốc, đang muốn dùng bồ câu đưa thư báo cho Hà Thái Bình, không thể ngờ được hai người đã trở lại, chỉ mới sau hai ngày mất tích, vui mừng nhưng không khỏi nghi hoặc, khi Lôi Lôi nói đến việc Du Ti, càng thấy kỳ dị, cũng may còn có Phong Thải Thải, nàng không biết là bị Thượng Quan Thu Nguyệt hạ độc, cho rằng thật sự là Lôi Lôi trở về hướng Du Ti xin thuốc giải, thập phần cảm kích, cũng hết lòng tuân thủ lời hứa, không đề cập đến vị "Cao nhân đại ca" của Lôi Lôi. Biết sự tình trải qua, thấy hai người cũng không có gì đáng ngại, Lãnh Thánh Âm cũng yên tâm, tuyết tan liền lập tức theo kế hoạch lên đường, đi Dạ Đàm thành cùng Hà Thái Bình gặp mặt.
Lần này tuy rằng chịu chút khổ, nhưng cuối cùng biết rõ hai việc.
Thứ nhất, trường sinh quả đấu giá hội thật sự là kế hoạch của Thạch tiên sinh, nhưng Dạ Đàm thành thảm án lại thật sự do Thượng Quan Thu Nguyệt bày kế, Thạch tiên sinh chỉ nghĩ kiếm tiền, Thượng Quan Thu Nguyệt mặt ngoài là giúp hắn, thực tế là lợi dụng trường sinh quả khiến các cao thủ gian hồ giết hại lẫn nhau, hiện giờ đã chết nhiều người như vậy, liền có ân oán, thân nhân bằng hữu của bọn họ tuyệt đối không chịu để yên, hắn là muốn mượn chuyện này khơi mào họa loạn trên giang hồ.
Thứ hai, Lãnh Ảnh thật là bị Ôn Đình giết chết, Thượng Quan Thu Nguyệt tận mắt nhìn thấy.
Lôi Lôi nhìn Ôn Hương, muốn nói lại thôi.
Ôn Hương kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Lôi Lôi lắc đầu, dời ánh mắt: "Không có gì, ta chỉ là nhớ tới một sự kiện."
Ôn Hương nói: "Chuyện gì?"
Lôi Lôi bình tĩnh nói: "Một đàn hải cẩu đang sống, sau đó có một đám người qua đi, đem chúng nó giết hết."
Ôn Hương không nói.
Phong Thải Thải nghe được thú vị: "Hải cẩu là cái gì?"
Lôi Lôi nói: "Là một loại đáng yêu động vật, sống ở vùng biển lạnh, còn có băng tuyết."
Phong Thải Thải nói: "Chúng nó ăn cái gì?"
Lôi Lôi nói: "Ăn cá."
Phong Thải Thải cười nói: "Nếu nói như ngươi, cá cũng đáng thương."
Lôi Lôi lẩm bẩm nói: "Không giống nhau, chúng nó bị giết vì lấp đầy bụng, người lại là bởi vì lòng tham, không giống nhau, động vật so với con người đơn giản hơn, so với người dễ dàng thỏa mãn, người lòng tham lại vô cùng vô tận, một chỗ có người liền vĩnh viễn sẽ không sạch sẽ, trên thế giới cũng có quá nhiều đồ vật dẫn tới lòng tham của con người, tỷ như...... Trường sinh quả." Không có trường sinh quả, giang hồ thái bình, có trường sinh quả, đầu tiên là Bặc lão tiên sinh bị hại, sau đó Ôn Đình giết chết bằng hữu nhiều năm, hiện giờ còn dẫn tới nhiều võ lâm hào kiệt giết hại lẫn nhau, mấy trăm người bỏ mạng, sai không ở vật, mà là sự ích kỷ và tham lam của con người, trong hiện thực một chút lợi ích cũng có thể khiến huynh đệ trở mặt, đồ vặt càng trân quý càng dễ khêu gợi lòng tham, khiến người ta biểu hiện ra mặt xấu nhất.
Mỗi người đều có những suy tư riêng, thùng xe một mảnh yên lặng.
Lôi Lôi bỗng nhiên cười nói: "May mắn không phải ai cũng vậy, trên đời mới có nhiều chuyện như vậy mới thú vị a." Người so với động vật xuất sắc hơn nhiều.
Ôn Hương cùng Phong Thải Thải đều cười.
Trên đời không có bí mật nào không bị vạch trần, nhưng Lôi Lôi không hy vọng là chính mình đi vạch trần, huống chi Ôn Đình tuy nói nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm, hiện giờ Dạ Đàm thành gặp loạn may mắn có hắn kịp thời ngăn cản, tránh cho tổn thất thêm lớn, cũng coi như lập công lớn, sự tình đều không phải là không thể thay đổi, ít nhất hắn còn biết quay đầu lại, tuy rằng vì Hà Thái Bình tạo áp lực.
Mấy ngày nay đều vội vàng lên đường, Lãnh Thánh Âm nóng lòng tra ra kẻ thù giết cha, hắn cũng sẽ không hy vọng đó là Ôn Đình, chân tướng sẽ chỉ làm hai người yêu nhau thống khổ.
Lôi Lôi tự mình trấn an, bao che đương nhiên không đúng, nhưng nơi này không phải pháp chế xã hội, ta chỉ là một người ngoại lai, không có nghĩa vụ đi vạch trần chân tướng, cùng lắm thì ta coi như thánh mẫu, lui một bước, nếu thật sự ta có tâm vạch trần hung thủ, cũng thiếu chứng cứ, chẳng lẽ nói là Thượng Quan Thu Nguyệt tận mắt nhìn thấy? Giang hồ ai sẽ tin, làm không tốt đem chuyện ta là gian tế của Ma giáo xử lý lập uy cũng nói không chừng.
Mỹ nhân ca ca vẫn là kẻ thù giết cha của "Tiểu Bạch", ta chẳng phải là cũng cùng "Tiểu Bạch" có thù oán?
Vẫn là cẩu huyết!
Lung tung rối loạn! Lôi Lôi ném ra ngoài phiền sự trong lòng, bỗng nhiên phát hiện dưới thân xe ngựa không xóc nảy nữa, mặt đường dường như bằng phẳng hơn nhiều, ngoài cửa sổ dần dần có tiếng người.
Dạ Đàm thành là tòa cổ thành, có truyền thuyết lâu đời, nó nguyên bản có vị trí chiến sự quan trọng, tương truyền hơn một ngàn tám trăm năm trước, võ lâm bạch đạo cùng Ma giáo liên minh đại chiến, dân chúng lầm than, một ngày ban đêm, Chân minh chủ cùng Tây Môn giáo chủ vô tình tương ngộ tại nơi đây, đang muốn động thủ, xung quanh lại đột nhiên xuất hiện mấy ngàn vạn người, nam nữ già trẻ, người đầy máu me, nằm trên mặt đất thống khổ rên rỉ, thấy hai người đều trừng mắt thóa mạ, nguyên lai những người này tất cả đều là oan hồn chết vào chiến loạn. Hai vị tiền bối bình sinh giết người vô số, tạo ra vô số oan hồn, cảm thấy có lỗi, suy nghĩ một đêm liền đưa ra hiệp định, phân chia địa giới không quấy rầy nhau, giúp chó giang hồ an bình hai trăm năm, giai thoại được truyền tới đời sau, nơi này cũng được gọi là "Đêm nói thành".
Sông dài cuồn cuộn, vật đổi sao dời, khi Ma giáo thống nhất, hai thế lực chính tà lần nữa sẽ va chạm kịch liệt, quan niệm "Chính tất diệt tà"nhanh chóng lan truyền trên gian hồ, "Đêm nói thành" cũng bất tri bất giác đổi thành "Dạ Đàm thành", câu chuyện cổ xưa cơ hồ đã chiềm vào quên lãng.
Khắc sâu trong ấn tượng của mọi người bây giờ là trận chiến tiêu diệt Tinh Nguyệt giáo trăm năm trước, Võ minh chủ tổ cùng cao thủ của mấy chục bạch đạo môn phái mai phục, đại ma đầu Nam Tinh Hà cuối cùng bị diệt trừ, bị Tiêu Mân Phượng Minh đao hạ, nghe nói lúc ấy trong thành máu chảy thành sông, thi chất thành đống, Ma giáo người chết vô số, bạch đạo cho rằng đây là một trận chiến đầy tự hào, đến nay vẫn làm người nói chuyện say sưa.
Ôn Hương nói về chuyện xưa, Lôi Lôi trước sau bảo trì trầm mặc.
Tiếng chân từ xa vọng tới, chạy ngang qua xe ngựa, tiếp theo mau chóng vang lên tiếng hét to, đội nhân mã phía trước liền dừng lại.
Xe ngựa đi theo cũng ngừng lại, bên ngoài náo nhiệt, ba người nghi hoặc không thôi, Ôn Hương thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, làm Lôi Lôi cùng Phong Thải Thải xuống xe.
Nguyên lai Hà Thái Bình trở về, vừa vặn gặp nhau ở cửa thành.
Nhấc màn xe lên, Lôi Lôi liền thấy công tử.
Trong gió tay áo rộng giãn ra, tay trái nắm Phượng Minh đao, tay phải nửa ẩn nửa hiện, như cũ duy trì vẻ đĩnh đạt, một thân chính khí, mấy ngày này hỗ trợ xử lý sự vụ thập phần vất vả, khuôn mặt tuấn tú không khỏi lộ chút vẻ tiều tụy.
Quá hoài niệm cảm giác bên cạnh "Tiểu Bạch", tuy rằng mỹ nhân ca ca thực vạn năng, sắc đẹp mưu trí song toàn, nhưng cùng ca ca ái muội vẫn là không thể nà, tiếp tục cùng "Tiểu Bạch" tốt hơn.
Lôi Lôi nhảy xuống xe, vươn hai tay nhào qua.
"Tiêu công tử!" Một người so với nàng còn nhanh hơn, đứng trước công tử, ngăn nàng đi qua.
Thấy Phong Thải Thải chủ động tiếp đón, công tử tỏ vẻ lịch sự.
Có ý tứ gì! Lôi Lôi đen mặt.
Công tử liếc nhìn nàng một cái, có vẻ quan tâm nhưng lại không bỏ qua Phong Thải Thải lại đây.
Giống như lão gà mái tức giận, Lôi Lôi khẽ hừ một tiếng, bất đắc dĩ hai tay đã vươn ra không tiện thu hồi, vì thế nàng rà quét hiện trường tìm đối tượng thay thé.
Căn cứ vào nguyên tắc "Chỉ chọn mỹ nam", có thể bỏ qua đám người Triệu quản gia, Lãnh Thánh Âm cũng không được, hiện giờ chỉ còn lại có ba người.
Không thể chọn công tử, không dám chọn Hà Thái Bình, Lôi Lôi không có lựa chọn khác, vì thế cười tủm tỉm hướng một người khác chạy tới: "Họ Tần, đã lâu không gặp ngươi càng ngày càng soái a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro