Chương 24: Có bao nhiêu 250 (đồ ngốc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xưng hô không chút khách khí, nhiệt tình ôm, phương thức tiếp đón này làm cho mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt, Triệu quản gia thổi râu trừng mắt, đã khinh bạc công tử, giờ còn muốn đi khinh bạc người khác, quá kỳ cục!
Tần Lưu Phong hôm nay khoác áo màu lục đậm thêu chỉ vàng, mặt như quan ngọc, phong độ nhẹ nhàng, quý khí có thừa, chợt có mỹ nhân nhào vào trong ngực, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ cúi đầu nhìn Lôi Lôi, cười như không cười: "Khó được Lôi Lôi cô nương nhớ thương, Tần mỗ thật sự cảm thấy vinh hạnh."
Không thể ngờ hắn lại như vậy phối hợp, Lôi Lôi lần đầu tiên cảm thấy người này thuận mắt cực kỳ, lập tức ôm ngực hắn, cảm khái: "Thật là có điểm nhớ thương ngươi."
Tần Lưu Phong bắt lấy kia tay, thấp giọng cười: "Ngoại trừ nhớ thương, chắc phải còn cảm kích ta?"
Lôi Lôi khó hiểu.
Tần Lưu Phong nói: "Nhiều người nhìn như vậy, danh dự của Tần mỗ liền bị hủy trong tay ngươi."
Phong lưu tài tử còn có danh dự? Lôi Lôi xem thường: "Mỹ nữ chủ động ôm ngươi là cho mặt mũi, đừng không biết tốt xấu."
Tần Lưu Phong lẩm bẩm nói: "Ta chỉ biết, người Lôi Lôi cô nương muốn ôm căn bản không phải ta."
Hai người ôm nhau khe khẽ nói nhỏ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một cảnh tượng đầy thân mật.
Công tử dời ánh mắt, im lặng.
Hà Thái Bình liếc hắn một cái, mang trách cứ nói: "Tần huynh đệ, có chuyện gì đợi quay lại khách điếm rồi tiếp tục nói."
Tần Lưu Phong cười khổ, buông ra Lôi Lôi tay: "Ngươi xem, hại ta bị giáo huấn."
Thấy biểu tình của hắn, Lôi Lôi cảm thấy rất thú vị, đang muốn nói cái gì, ai ngờ vào lúc này, bên cạnh bỗng bay tới một âm thanh quen thuộc, lời sắp nói ra lập tức bị dọa nuốt trở lại trong bụng, quay đầu lại nhìn —— không biết từ khi nào, bên người Lãnh Thánh Âm xuất hiện một bạch y nữ tử, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bên này, không phải Lãnh Túy thì là ai!
Lãnh đại mỹ nữ không phải về nhà sao, như thế nào lại chạy tới nơi này! Lôi Lôi hoảng hốt bỏ qua Tần Lưu Phong, xấu hổ mà tiếp đón: "Ha ha ngươi cũng ở đây a!"
Lãnh Túy gật đầu, quay mặt đi tiếp tục cùng ca ca nói chuyện.
Lôi Lôi cảm thấy có lỗi: "Cái này......"
Tần Lưu Phong khoanh tay: "Ngươi tính bồi thường như thế nào?"
Lôi Lôi giả cười đẩy hắn: "Đi thôi đi thôi, về tới nơi rồi lại nói.".
Tấn Giang khách điếm 250 hào.
Vừa mới đi vào cửa, liền có bốn năm người chào đón, dẫn đầu chính là một lão nhân khoảng năm mươi tuổi, mở miệng hướng Hà Thái Bình báo sự tình: "Hai phái Không Động cùng Côn Luân  đều đã đáp ứng, chuẩn bị lên đường trở về, hiện giờ những người này đều đồng ý tạm thời gác xuống ân oán, âm thầm điều tra nghe ngóng Thạch tiên sinh, một khi có tin tức liền tức khắc bẩm báo."
Hà Thái Bình gật đầu, an ủi vài câu.
Lần này Dạ Đàm thành vì tranh đoạt trường sinh quả đã chết vài trăm người, trong đó ân oán dây dưa không rõ, Hà Thái Bình khó khăn mới ổn định được cục diện, nói vậy cũng phải tốn sức lực rất lớn, Lôi Lôi thập phần bội phục, đồng thời lại thấy kỳ quái, lão nhân gia này là ai?
Đang nghĩ ngợi, tầm mắt của lão nhân đã chuyển đến hướng này.
Bên cạnh Ôn Hương thấp giọng: "Cha."
Chưởng môn Tây Sa phái Ôn Đình? Lôi Lôi cuối cùng cũng biết rõ thân phận người này, càng thêm lưu tâm quan sát, chỉ thấy Ôn Đình này quảng ngạch phương di, bộ mặt uy nghiêm, mũi cao thẳng lộ ra vài phần chính khí, nếu chỉ dựa vào tướng mạo để đánh giá, thật sự khó có thể tin một người như vậy, lại vì trường sinh quả mà hại chết lão bằng hữu.
Bên cạnh Lãnh Thánh Âm liếc mắt một cái, Ôn Đình mặt không đổi sắc, nhìn nữ nhi nói: "Nơi này mọi chuyện đã xong rồi, cùng cha trở về."
Ôn Hương chần chờ: "Cha......"
Ôn Đình mặt trầm xuống, lạnh giọng: "Nam Hải cùng Tây Sa phái chúng ta không có quan hệ gì, người đã chết liền đã chết, một hai nhận định là lão phu làm, lão phu sợ ngươi đã nhận lầm rồi, trở về!"
Lãnh Thánh Âm cười lạnh: "Nói rất đúng, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, đừng tưởng lập công liền có thể xóa hết tội lỗi?"
Hà Thái Bình nhíu mày, vỗ vai hắn, mỉm cười: "Lần này Ôn chưởng môn lập công lớn, tự nhiên dựa vào công được thưởng, nhưng nếu ngày nào đó tra ra chân tình, Hà mỗ tất nhiên sẽ trả lại công đạo cho ngươi, Lãnh chưởng môn còn không yên tâm?"
Lãnh Thánh Âm không nói.
"Hà minh chủ nói như vậy, lão phu liền an tâm rồi," Ôn Đình xoay người đi ra cửa, "Còn không đi!"
Ôn Hương bất đắc dĩ, đành theo phụ thân rời đi.
Lãnh Ảnh thật sự do hắn giết, sao hắn có thể bình tĩnh mạnh miệng như vậy? Nhưng Thượng Quan Thu Nguyệt lúc ấy cũng không giống nói dối, Lôi Lôi vẫn còn hoài nghi, bên cạnh Lãnh Thánh Âm bỗng nhiên xoay người, bước nhanh lên lầu đi.
Bên kia Phong Thải Thải vẫn luôn đi theo công tử, hỏi cái này hỏi kia, công tử ngẫu nhiên cũng khách khí mà trả lời lại hai câu, bên này Lôi Lôi càng thêm đen mặt, đẩy Tần Lưu Phong: "Ta mệt rồi, phòng ở đâu, ta muốn nghỉ ngơi."
Lãnh Thánh Âm là chưởng môn phái Nam Hải, tự nhiên không nhọc người khác an bài, nhưng quên chưa dàn xếp cho hai cô nương này, Tần Lưu Phong ho khan một tiếng, gọi tiểu nhị: "Chọn một gian thượng phòng, Lôi Lôi cô nương cùng với Phong cô nương cùng ở."
Không cẩn thận cứu tình địch trở về, sai lầm một lần là đủ rồi, ai lại phạm lần thứ hai! Lôi Lôi lập tức phân rõ giới hạn: "Ta muốn ở phòng riêng."
Tần Lưu Phong đánh giá nàng, khó xử: "Ngươi? Phòng riêng?"
"Ta thích phòng lớn."
"Cô nương, ngươi có tiền sao?"
"Lại không phải tiền của ngươi, ngươi đau lòng cái gì!"
Tần Lưu Phong lười biếng nói: "Tần mỗ không thể lợi dụng của công"
Lôi Lôi khoát tay: "Tiểu Bạch sẽ cho ta."
Tần Lưu Phong nói: "Chưa thấy qua cô nương nào da mặt dày như vậy, ngươi thật đúng là không khách khí."
Lôi Lôi trừng mắt: "Ngươi có ý kiến?"
"Cô nương phân phó, dám không thực hiện," Tần Lưu Phong liên tục gật đầu, xoay người lớn tiếng phân phó tiểu nhị, "Lôi Lôi cô nương thích ở riêng một phòng lớn, muốn lớn nhất tốt nhất, tiền thuê phòng vị Tiêu công tử kia sẽ trả." Chỉ vào công tử.
Tất cả mọi người đều hướng bên này nhìn.
Hà Thái Bình nhịn cười lắc đầu, tự lên lầu trở về phòng.
Tiểu nhị lập tức nhìn công tử.
Công tử nhìn Lôi Lôi liếc mắt một cái, không nói gì.
Lôi Lôi tức giận đến dẫm Tần Lưu Phong: "Bủn xỉn!"
Tần Lưu Phong học ngữ khí của nàng, xụ mặt: "Ngươi cho rằng mỗi người đều giống như ngươi, tiền kiếm được không dễ dàng, trên đời này còn có rất nhiều người muốn có cơm ăn còn khó khăn!"
Lôi Lôi không để ý tới hắn, chuyển hướng tiểu nhị: "Tiền thuê phòng vị Tần công tử này trả."
Tiểu nhị do dự: "Cái này......"
Tần Lưu Phong cười: "Ta giúp ngươi trả thì ta được ích gì?"
Lôi Lôi nói: "Nhỏ mọn!"
"Hãy để ta trả." Công tử rốt cuộc mở miệng.
Tiểu nhị linh hoạt, lập tức bồi cười: "Ai trả đều giống nhau, các vị đều là khách quý, mời cô nương."
Vẫn là "Tiểu Bạch" nhà ta hảo! Lôi Lôi không để ý tới ai, ngông nghênh đi theo tiểu nhị lên lầu.
Đêm đại niên mùng một, hội đấu giá trường sinh quả, mỗi người đều phải trải qua điều tra, bởi vậy toàn bộ quá trình bán đấu đều tiến hành trong bóng tối, chính là vì bảo hộ thân phận người mua, cuối cùng trường sinh quả lấy ngàn vạn giá cao bán ra, đến nỗi vị Thạch tiên sinh kia, từ đầu tới cuối cũng chưa từng có người thấy qua gương mặt thật của hắn, mà người mua trường sinh quả là ai, càng không thể nào biết được, mọi người hoài nghi nhau, hội đấu giá liền nổi lên rối loạn, mấy trăm người chết, thời điểm mấu chốt Ôn Đình cuối cùng hạ lệnh các cao thủ của Tây Sa phái  toàn lực ngăn cản, phí nhiều sức lực, đến khi Hà Thái Bình ra khẩu dụ "Bất cứ ai giết người cũng sẽ bị luận tôik", mới khống chế được hiện trường.
Tử thương nhiều như vậy, mọi người sao có thể cam lòng, bởi vậy khi Hà Thái Bình tới, lập tức xuống tay xử lý tranh cãi, vội cho tới bây giờ mới thuyết phục được những người này, từng người tan đi.
Đến nỗi trường sinh quả rơi vào tay ai, đã trở thành một điều bí ẩn.
Chuyện này ước chừng xem như đi qua, nhưng dụ hoặc của trường sinh quả thật sự quá lớn, không tránh được vẫn có người ngầm tìm hiểu, đều muốn biết đêm đó ai là người mua trường sinh quả, không ai nguyện ý để người khác sống lâu hơn mình.
Hà Thái Bình cũng phái người điều tra, vì muốn phòng ngừa mối họa tái sinh.
Duy chỉ có Lôi Lôi trong lòng hiểu rõ, việc này đã có Thượng Quan Thu Nguyệt tham dự, trường sinh quả Thạch tiên sinh bán ra tuyệt đối không phải là thật, theo như lời hắn nói, Thạch tiên sinh bán hàng giả kiếm tiền, Thượng Quan Thu Nguyệt giúp hắn chơi một phen, bởi vậy nàng cũng rất tò mò, một ngàn vạn mua cái quả giả, không biết là người nào có phúc khí coi tiền như rác vậy?
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng nhiên có người đi qua, giọng nói rất nhỏ.
"Chia nhau ăn đi."
"Hà Thái Bình cũng ở tại khách điếm này, cẩn thận chút!"
"Cứ cất trước, đi tìm lão tam trở về.".
Chia đồ vật? Trái cây? Lôi Lôi bỗng chốc đứng dậy, từ trong cửa ló đầu ra xem, chỉ thấy ba thương khách bình thường lục đục đi vào căn phòng cách đó không xa, trong đó một người cầm trên tay thứ gì, dùng lụa bọc kín mít, thực mau bọn họ lại từ trong phòng đi ra, lén lút nhìn bốn phí, thấp giọng thương lượng vài câu liền đi xuống lầu, nhìn dáng vẻ chính là đi tìm vị "Lão tam" kia.
Chẳng lẽ trường sinh quả ở ngay dưới mí mắt? Thật là "Đạp vỡ gót sắt không tìm được, chẳng tốn công phu gì vật lại tới nơi"! Lôi Lôi trong lòng kinh hoàng, đợi ba người vừa đi, liền nhanh chóng chạy tới, ước chừng mấy người kia sẽ mau chóng trở về, cửa cũng không khóa lại, nàng chỉ lo vào phòng lục tung lên tìm, trong phòng chỗ có thể cất giấu đồ vật không nhiều lắm, mau chóng liền có thể tìm được.
Thực sự có trường sinh quả lão nương cũng muốn nếm thử, Lôi Lôi cảm xúc dạt dào.
Một tầng vải lụa.
Lại một tầng vải lụa.
Lại một tầng......
Tổng cộng bọc bảy tám tầng vải lụa, có thể thấy được đồ vật rất quan trọng, thực mau, vỉa lụa mau chóng bị lột ra, hình dạng của trái cây dần lộ diện, Lôi Lôi kích động: "Bảo bối a bảo bối......"
Nhanh chóng lột tầng vải cuối cùng, một vật tròn tròn xuất hiện.
Nụ cười ngưng lại.
To khoảng một nắm tay, vỏ ngoài bóng bẩy, tỏa hương thoang thoảng.
Không tiếp thu được sự thật này, Lôi Lôi dụi  mắt, duỗi tay đem trái cây này nghiên cứu kỹ càng, cuối cùng xác định thật sự thất vọng, cái này tuyệt đối không phải trường sinh quả gì, bởi vì nàng thật sự ăn qua quá nhiều, chỉ dựa vào mùi hương kia, nhắm mắt cũng có thể nhận ra.
Sớm nên nghĩ đến, những người này sao có tể giống như mua được trường sinh quả! Một ngàn vạn!
Một cái quả táo lại thần bí như vậy!
Bất quá thực mau Lôi Lôi liền suy nghĩ cẩn thận, tới giang hồ lâu như vậy, chưa từng thấy qua quả táo, có lẽ là loại trái cây hiếm ở đây, nàng tức giận đem quả táo trên tay ước lượng, quyết định thuận tay mang đi —— hại lão nương không vui, nhiều ít cũng nên bồi thường, đỡ phiền các người phân chia không đều lại gây nên mâu thuẫn.
Lão nương đã thật lâu không ăn táo.
Lôi Lôi đối với quả táo thèm nhỏ dãi, thuận tay đem những vải lụa đó xoa thành một cục nhét trở lại ngăn, bước nhanh ra cửa, chuẩn bị về phòng chậm rãi thưởng thức, nào biết vừa nhấc mắt, liền thấy một người đứng cách đó không xa.
"Ngươi không sao chứ?".
Cuối cùng còn nhớ rõ ta, Lôi Lôi không để ý, bước nhanh vòng qua hắn vào phòng mình, để lại công tử đứng tại chỗ trầm mặc, ước chừng cũng không biết đã đắc tội với nàng chỗ nào.
Cửa cố ý để hở, nhưng lại không thấy có người tiến vào.
Đi rồi? Lôi Lôi cũng không biết có phải là do công tử nghiêm cẩn thủ lễ, tức giận mắng: "Tiểu Bạch, ngươi, ngươi chính là cái đầu gỗ!"
Trầm mặc một lát, ngoài cửa truyền đến tiếng công tử: "Ra ngoài ăn cơm đi."
Lôi Lôi lập tức lao ra: "Đi thôi."
Công tử yên lặng đi theo phía sau.
Lôi Lôi đi vài bước bỗng chốc dừng lại, ngữ khí giống ăn hỏa dược: "Tiểu Bạch!"
Công tử đi theo cũng dừng lại, cẩn thận nói: "Ta nghe Phong cô nương nói......"
Lôi Lôi lạnh lùng ngắt lời hắn: "Phong cô nương nói cái gì, đâu có liên quan tới ta!"
Công tử quả nhiên im miệng.
Muốn cướp "Tiểu Bạch" nhà ta, Lôi Lôi như muốn xả giận, "Răng rắc" một tiếng, liền oán hận cắn một mồm to quả táo trong tay, người mù cũng có thể nhìn ra Phong Thải Thải đối với hắn ái mộ có thừa, mỗi lần nhìn hắn ánh mắt đều sáng lấp lánh nào giống hình ảnh thục nữ bình thường!
Nàng chỉ lo giận dỗi, công tử cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, sợ nói phải đề tài đối phương không thích nghe, vì thế đem lực chú ý chuyển qua quả táo hỏi: "Đây là vật gì?"
Quả nhiên hắn chưa thấy qua quả táo, Lôi Lôi không đáp, lại cắn một miếng, nhàn nhạt nói: "Phong cô nương nói cái gì?"
Thấy nàng chủ động trở lại đề tài cũ, công tử bất ngờ, sợ nói không tốt lại chọc nàng phát hỏa, quyết định cẩn thận lựa chọn từ ngữ trả lời, hắn vừa chuẩn bị cất tiếng, bên cạnh bỗng nhiên có người rống to ——
"Đại ca, ngươi xem!"
"A, này nha đầu thúi dám trộm đồ của chúng ta!".
Mấy người đồng thời lao tới, Lôi Lôi bất ngờ đứng im, bên cạnh công tử nhanh chóng giơ tay, dùng chưởng khiến cho bọn họ lui lại vài bước, lực đạo vừa phải.
Bốn người tức giận dậm chân: "Hai tặc tử các ngươi! Dám trộm trường sinh quả của chúng ta!"
Công tử tiến lên một bước: "Làm càn!"
Thanh âm không lạnh, nhưng bốn người kia nghe vậy cũng không dám nữa động thủ.
Nhưng thật ra Lôi Lôi ngạc nhiên, quơ quơ quả táo còn dư lại phân nửa: "Đây là trường sinh quả?"
Nàng vừa hỏi như vậy, bốn người kia nhịn không được lại phẫn nộ: "Tất nhiên là phải! Chúng ta khó khăn góp được 250 lượng bạc mới mua được, ngươi lại......"
Lôi Lôi cười nói: "Ngươi bị lừa rồi, cái này căn bản không phải trường sinh quả, nó gọi là quả táo!"
Bốn người kia đau lòng vô cùng, nào chịu nghe lời nàng, còn mắng to: "Tiểu tặc nhà ngươi! Trộm trường sinh quả của chúng ta không nói, còn muốn bịa chuyện lừa chúng ta!"
Lôi Lôi nói: "Ai lừa ngươi, một quả táo 250 (đồ ngốc) lượng bạc, ngươi ngốc a!"
Đối phương giận: "Ngươi......"
Lôi Lôi ngắt lời hắn: "Nghe ta nói, trường sinh quả này là giả!" Không đợi mọi người trả lời, nàng giơ quả táo lên: "Các ngươi xem, từ khi Bặc lão tiên sinh phát hiện trường sinh quả đến bây giờ, đã gần một năm, sao có thể còn mới như vậy? Cho nên trường sinh quả tuyệt đối không phải loại trái cây bình thường, ít nhất cũng thuộc loại cấp bậc như hạt sen, hoặc là như các loại quả khô, bên ngoài cứng rắn, dễ dàng bảo đảm chất lượng, hơn nữa trường sinh quả là đồ tốt như vậy, sao có thể chỉ bán 250 lạng bạc, các ngươi chính là bị lừa!"
Bốn người kia nhìn mặt nhau, nửa tin nửa ngờ, trong đó một người không phục: "Ngươi biết cái gì, đây là trường sinh quả chưa chín!"
Lôi Lôi lăng: "Chưa chín?"
"Đương nhiên," người nọ hừ một tiếng, "Trường sinh quả ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm quả chín, Thạch tiên sinh lúc trước từ Bặc lão tiên sinh biết được nơi trường sinh quả chín rơi xuống, mới hái được trái này, quả chín đã bị bán ở hộ đấu giá, cái này vẫn chưa chín, ăn giống nhau có thể ích thọ duyên niên."
Cái gì mà ba ngàn năm, ngươi nghĩ đây là đào tiên của Vương Mẫu nương nương a, đồ ngốc! Lôi Lôi cơ hồ cười phun, Thạch tiên sinh không hổ là gian thương, giỏi khoác lác, đầu tiên là bán ra tin tức đấu giá trường sinh quả, một lần một vạn, dẫn tới nhiều anh hùng hào kiệt đều tin là thật, tiếp theo giả trường sinh quả bán một ngàn vạn, kiếm không ít lời, hiện giờ lại nghĩ ra chiêu này, bán "Trường sinh quả còn sống", một cái 250 lượng bạc, không biết bao nhiêu 250 (đồ ngốc) bị mắc mưu!
Ích thọ duyên niên? Kỳ thật giá trị dinh dưỡng của quả táo cũng không thấp.
Thấy bốn người ảo não, Lôi Lôi an tâm hù bọn họ, nghiêm mặt nói: "Hà minh chủ mới vừa hạ lệnh, mặc kệ đây là trường sinh quả sống hay chín, chuyện lớn như vậy các ngươi dám không  bẩm báo, nếu như minh chủ biết, xem hắn trừng trị các ngươi như thế nào!"
Bốn người quả nhiên chột dạ, lui về phía sau hai bước: "Ngươi muốn uy hiếp chúng ta?"
Lôi Lôi lắc đầu: "Không phải uy hiếp, là vì muốn tốt cho các ngươi, trường sinh quả là vật như thế nào, để người khác biết các ngươi có trường sinh quả sẽ để các ngươi sống sao? Nói không chừng bị chết càng mau! Lại nói, các ngươi như thế nào biết đây là trường sinh quả thật sự? Vạn nhất người nọ có ác tâm, hạ độc trong đây, đến lúc đó bị chết không minh bạch, người giải oan còn không có, chưa chắc là kéo dài tuổi thọ đâu......"
Lời còn chưa dứt, bên cạnh công tử đã biến sắc, nhanh chóng xoay người đem nàng kéo đến trước mặt, một chưởng đánh vào lưng nàng.
Lôi Lôi đang nghi hoặc, tiếp theo liền cảm thấy dạ dày như sông cuộn biển gầm, khó chịu đến cực điểm, nhịn không được cúi người không ngừng nôn ra, bao nhiêu đồ ăn lúc trước đều đi ra ngoài.
Thở hổn hển, nàng phát điên: "Ngươi ngươi......" Tiếp tục phun.
Công tử lạnh giọng: "Trái cây này ai bán cho các ngươi?"
Bốn người kia sợ hãi, lập tức nói lời nói thật: "Là Tiểu Diệp cô nương, nghe nói là mua từ tay Thạch tiên sinh."
Công tử nói: "Cô nương kia hiện giờ ở nơi nào?"
Bốn người hoảng đến đồng loạt lắc đầu: "Không biết, là nàng ngăn đón chúng ta mua."
Công tử nhíu mày.
Bốn người thấy không còn chuyện gì, lặng lẽ hướng dưới lầu đi.
Công tử hoàn hồn, kéo Lôi Lôi đang xụ lơ dưới mặt đất, quan tâm: "Cảm thấy như thế nào?"
Lôi Lôi đã nôn đến choáng váng hoa mắt cả người vô lực, nâng mặt nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, cắn răng: "Tiểu, bạch!"

Công tử không chú ý, nhìn quả táo trên tay nàng: "Ngươi biết này trái cây."
Nghi ngờ ta? Lôi Lôi gạt tay hắn, đem quả táo còn lại một nửa hung hăng ném đi, không bao giờ nhìn hắn nữa, lập tức xuống lầu: "Không biết! Ta không biết thứ này, quả táo là ta tùy tiện bịa ra, không tin thì thôi!"
Đi ra  khỏi khách điếm, trên đỉnh đầu bảng hiệu Tấn Giang khách điếm "250 (đồ ngốc)" ba chữ to kim quang lấp lánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro