Chương 25:Trường sinh quả được bán sỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Đàm thành nhiều sông, Thục Khách tửu lầu liền xây ngay bờ sông, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước, đỏ thẫm khí thế mười phần, không hổ là tửu lầu đệ nhất giang hồ, so với các tiểu lầu khác xa hoa hơn nhiều, trước cửa còn có hai cô nương xinh đẹp đứng đón khách, vì thế đa số người qua đường đều không tự chủ được đi vào trong, trong tửu lầu đã chật người, mọi người đành kêu tiểu nhị ghép bàn lại mới có thể có chỗ ngồi.
Hai miếng táo khó khăn chui vào bụng đã nôn ra hết, Lôi Lôi tìm chỗ súc miệng, khoan thai tới muộn.
Tần Lưu Phong cười: "Như thế này đi, ngươi qua bên cạnh Tiểu Bạch ngồi."
Bên trái công tử là Phong Thải Thải, bên phải là vị trí trống duy nhất, Lôi Lôi căng da đầu đi qua ngồi xuống, càng nghĩ càng không cao hứng. Hừ nhẹ một tiếng, nàng duỗi tay kéo công tử: "Đứng dậy, đổi vị trí!"
Công tử mạc danh.
Lôi Lôi không khách khí: "Ta thích ăn cá hoa cúc bên kia!"
Công tử mặc, quả nhiên cùng nàng đổi chỗ.
Ngồi giữa hai người, không quan tâm sắc mặt của Phong Thải Thải, Lôi Lôi rất là thoải mái, một tay chống cắm, cười tủm tỉm nhìn công tử: "Ngươi muốn ăn cái gì cứ nói với ta, ta gắp giúp ngươi."
Khuôn mặt tuấn tú rốt cuộc nhịn không được bắt đầu phiếm hồng, công tử nhẹ nhàng chỉ phía dưới tỏ vẻ trả lời.
Một âm thanh ho khan.
Tần Lưu Phong lẩm bẩm nói: "Vẫn là Phong cô nương hiểu chuyện, có quy củ."
Lôi Lôi vờ không nghe thấy.
Phong Thải Thải có chút ngượng ngùng, cong môi cười, không hề so đo, cúi đầu ăn cơm.
"Xin nhường một chút, chư vị vịt nướng tới!" Tiểu nhị nhanh chóng đưa tới vịt nướng thơm ngào ngạt.
Tần Lưu Phong kinh ngạc: "Chúng ta không gọi món này."
Tiểu nhị cười giải thích: "Gần đây chúng ta cùng Tô Tố vịt nướng hớp tác ' khuyến mãi dịp năm mới ', phàm mỗi bàn ăn từ mười lượng trở lên, đều nhưng tặng một con vịt nướng, hôm nay là tết Thượng Nguyên, ngày cuối diễn ra khuyến mãi, chư vị khách quan vận khí tốt!"
Mọi người hiểu ra.
Hà Thái Bình nhìn công tử, trở lại chính sự: "Bán giả trường sinh quả chính là một nữ nhân?"
Công tử nói: "Nghe nói tên Tiểu Diệp."
Hà Thái Bình nhíu mày: "Bất luận là thật hay giả, việc trường sinh quả vừa giải quyết, cứ như vậy chỉ sợ lại sinh ra mầm tai hoạ, huống chi......"
Lời còn chưa dứt, một thanh âm đột nhiên ở bên tai nổ tung.
"Trường sinh quả trường sinh quả, hai trăm lượng một cái! Ăn một cái trường sinh quả liền có thể kéo dài tuổi thọ! Trường sinh quả mới hái! Vô cùng chất lượng! Số lượng có hạn, mau nhanh chân mua".
Bị "Trường sinh quả" kích thích, mọi người ngẩng đầu xoay người nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi đứng bên cạnh Hà Thái Bình, ăn mặc như nam nhi, một đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.
Tiểu cô nương mở một cái bọc vải ra, bên trong là năm quả táo, giảo hoạt nhìn Hà Thái Bình cười: "Mới vừa nghe công tử nói trường sinh quả, chính là muốn mua?"
Nhanh như vậy đã giống trống khua chiêng rao bán, mọi người vô ngữ.
Ba chữ "Trường sinh quả" phảng phất mang theo ma lực, khiến cho khách nhân trong tửu lầu hướng về đâu.
"Trường sinh quả ngày đó không phải đã có người mua đi rồi sao?"
"Tiểu nha đầu lừa người đâu!"
"Giả!"
"Lấy ra thử xem!"
......
Mọi người tranh nhau muốn xem trái cây, tiểu cô nương gắt gao che chở túi vải, quở trách: "Các ngươi biết cái gì, cái này đương nhiên là trường sinh quả thật, chẳng qua chỉ là chưa chín!" Tiếp theo lấy  quả táo ra giơ trước mặt mọi người: "Nhìn xem nhìn xem, ai đã gặp qua loại trái cây này? Đồ vật hiếm lạ như vậy, không phải trường sinh quả là cái gì!"
Chưa từng gặp qua quả táo, mọi người quả nhiên an tĩnh lại.
Tiểu cô nương đắc ý: "Trường sinh quả ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm mới chín, quả chín đã được mua ở hội đấu giá, quả chưa chín này vẫn có thể kéo dài tuổi thọ, ta Tiểu Diệp dám cam đoan, đây chính là sự thật, Thạch tiên sinh tự mình cung cấp chẳng lẻ lại giả!"
Hà Thái Bình cùng công tử trao đổi ánh mắt, không cần nghĩ nhiều nàng chính là Tiểu Diệp!
Mượn danh "Thạch tiên sinh", có người bắt đầu tin.
"Ăn vẫn có thể kéo dài tuổi thọ?"
"Làm sao có thể như vậy kéo dài tuổi thọ!"
"Bán thế nào?"
"Rẻ thôi, hai trăm lượng một quả!" Tiểu Diệp cao giọng rao hàng, đôi mắt lại trước sau ngó đám người Hà Thái Bình, hiển nhiên biết nhìn người, đoán thân phận khách nhân ở bàn này không thấp.
"Quá quý quá quý, thần dược có thể kéo dài tuổi thọ!" Công dụng của trường sinh quả chưa chín kém xa quả đã chín, lực dụ hoặc liền giảm xuống, đại bộ phận người lưu luyến rời đi.
Tiểu Diệp nhanh nói: "Này này, hai trăm lượng đã rất rẻ rồi, ăn xong bảo đảm các ngươi có thể sống lâu hơn hai mươi năm!"
Vừa dứt lời, bỗng nhiên có bốn bóng người xông tới: "Ngươi là kẻ lừa đảo! Không phải hôm qua mới bán cho ta 250 lượng hay sao, sao hiện giờ chỉ bán hai trăm lượng, dám lừa huynh đệ ta?"
Bốn người này Lôi Lôi biết, chính là bốn người ngốc nàng đã gặp ở khách điếm.
Thấy rõ người tới, tròng mắt Tiểu Diệp chuyển động, lập tức lộ vẻ tươi cười: "Đại ca, trước khác nay khác, quả bán cho các ngươi đã chín được tám chín phần, đương nhiên phải quý hơn."
Bốn người muốn nói tiếp, bỗng nhiên nhìn thấy công tử, tức khắc giống chuột thấy mèo, nói thầm hai câu liền lui.
Chung quanh mọi người lại bàn tán ồn ào: "Nếu là mua từ chỗ Thạch tiên sinh, người đâu?"
Tiểu Diệp ậm ừ: "Này......"
Mọi người cười to, từng người tan đi.
Tiểu Diệp hoảng: "Ai ai...... Các ngươi đừng đi a!".
Hà Thái Bình không biểu lộ gì, mỉm cười: "Trường sinh quả này, cô nương còn có bao nhiêu?"
Thấy hắn rốt cuộc mở miệng, Tiểu Diệp lập tức bồi cười: "Ta còn năm cái, bọn họ toàn những người không hiểu biết, công tử nếu muốn mua hết, liền giảm cho các người 20%, thế nào?"
Hà Thái Bình hoài nghi: "Quả thật là Thạch tiên sinh cung cấp?"
Tiểu Diệp lập tức thề: "Thiên chân vạn xác là Thạch tiên sinh cung cấp cho ta, nếu Tiểu Diệp nói dối, sẽ bị sét đánh chết!"
Hà Thái Bình nói: "Thạch tiên sinh ở nơi nào?"
Tiểu Diệp nghe ra không đúng, kịp thời dừng lời nói: "Tìm hắn có chút phiền phức, nếu không ta giảm giá cho các ngươi 50%?"
Tần Lưu Phong kéo nàng qua, thấp giọng: "Cô nương hiểu lầm, chúng ta chỉ là muốn tìm Thạch tiên sinh hỏi chuyện trường sinh quả một chút, nếu ngươi giúp ta tìm được hắn, chỗ tốt không thể thiếu."
Tiểu Diệp nhìn hắn, đầu tiên là đỏ mặt, tiếp theo ấp a ấp úng: "Kỳ thật...... Mỗi lần đều là Thạch tiên sinh tìm ta, ta cũng chưa gặp qua hắn."
Tần Lưu Phong nhíu mày: "Ngươi có biết như thế nào tìm hắn?"
Tiểu Diệp lắc đầu.
Đáp án đã sớm đoán được, Thạch tiên sinh hành sự chu đáo chặt chẽ, làm sao dễ dàng lộ hành tung? Hà Thái Bình mỉm cười xua tay: "Không vội, cô nương nếu có tin của hắn, nhớ rõ báo cho chúng ta." Tần Lưu Phong nói: "Chỗ này chúng ta mua hết."
"Đa tạ đa tạ!" Tiểu Diệp vui mừng, một bên đem trái cây trong túi đặt lên bàn, một bên nói, "Việc này cũng không khó, nói không chừng Thạch tiên sinh qua hai ngày lại phải đưa hàng cho ta, đến lúc đó làm sao tìm các ngươi?"
"Ta họ Tần, ở tại khách điếm đối diện," Tần Lưu Phong lấy ra mấy tờ ngân phiếu phóng đưa tới tay nàng, "Việc này không cần nói cho Thạch tiên sinh, chỉ cần ngươi nghĩ cách giúp chúng ta gặp hắn, bạc......" Nhướng mày, ý vị thâm trường mà cười.
Tiểu Diệp liên tục gật đầu: "Tiểu Diệp biết, công tử yên tâm.".
Khi nàng đã ra cửa, Hà Thái Bình khẽ nâng cằm, hai người trên bàn bên cạnh cũng lập tức theo ra ngoài.
Phong Thải Thải nói: "Theo dõi?"
Lôi Lôi thấp giọng nói: "Còn có thể bảo vệ nàng, manh mối duy nhất không thể chặt đứt."
Hà Thái Bình nhìn nàng cười cười, lấy ra quả táo tinh tế quan sát: "Loại này trái cây này chưa bao giờ gặp qua, lai lịch không rõ, hiện giờ Thạch tiên sinh kia bán ra với số lượng lớn, tuy nói là giả, nhưng không biết khi ăn có hại gì không?"
Lôi Lôi cũng lấy ra một quả: "Hẳn là không sao." Màu sắc đẹp đẽ, không có chất bảo quản, màu xanh thuần thiên nhiên, ăn nhiều chỉ tốt, không hại!
Mọi người đều nhìn Hà Thái Bình, chờ hắn quyết định.
Hà Thái Bình suy nghĩ nửa ngày, chuyển hướng Tần Lưu Phong: "Nghe nói Tần huynh đệ từng đi theo Bặc lão tiên sinh học qua mấy năm y thuật, ngươi xem, trái cây này có vấn đề gì không?"
Thật ra hắn chỉ đi theo học châm cứu mấy hôm thôi, Tần Lưu Phong ho khan, nhìn Lôi Lôi: "Rất hay, nếu trong ba tháng nàng ta không có vấn đề gì, hẳn là liền không thành vấn đề."
Mọi người lăng.
Công tử biến sắc: "Ngươi......"
Nguyên lai Lôi Lôi đã trộm ăn luôn nửa quả táo, không nghĩ bị hắn nhìn thấy, rơi vào đường cùng đành giấu trong tay áo, xấu hổ nói:"Không có việc gì không có việc gì, ăn rất ngon." Hung hăng trừng Tần Lưu Phong, dám lấy bà đây ra làm thí nghiệm, trách không được vừa rồi không thấy ngươi cản!
Tần Lưu Phong cười: "Lôi Lôi cô nương có vẻ rất yên tâm ăn, hay là ngươi biết trái cây này?"
Lôi Lôi rốt cuộc ý thức được mình đã phạm vào sai lầm gì, cãi chày cãi cối: "Có thể kéo dài tuổi thọ đương nhiên muốn ăn nhiều, ta nào biết trái này là gì!"
Hà Thái Bình trầm giọng: "Chuyện quan trọng trong gian hồ, Lôi Lôi cô nương ngươi......"
Lôi Lôi kéo tay công tử, im lặng một lát, nói: "Ta mất trí nhớ, chỉ là khi thấy liền biết đây là quả táo, nhưng lại không thể nhớ chính xác là đã gặp qua ở đâu."
Lời này nửa thật nửa giả, hơn nữa biểu tình phối hợp đúng chỗ, mọi người có vẻ cũng tin, đều thất vọng không thôi.
Lôi Lôi có chút xin lỗi, nghĩ nghĩ nói: "Ta nhớ rõ hình dáng cây táo, chỉ cần tìm được nơi có cây táo, khả năng liền sẽ tìm được Thạch tiên sinh."
Mặt mọi người giãn ra.
Hà Thái Bình gật đầu: "Chủ ý không tồi."
Lôi Lôi nói: "Ta trở về liền vẽ ra một bản.".
Sau khi ăn cơm, mọi người được mỹ nữ tiếp khách tiễn ra cửa, nghe được bên ngoài chiêng trống vang trời, nguyên lai đang có một đội vũ sư mang theo du đèn đội ngũ đi qua, dẫn tới vô số người đuổi theo xem, mặt khác còn có đi cà kheo, đeo mặt nạ, trên đường người đông đúc, khắp nơi giăng đèn kết hoa.
Lãnh hội được rõ ràng tết Nguyên Tiêu thời cổ đại, Lôi Lôi cũng coi như mở mang tầm mắt, cảm thấy đều là những điều thú vị, thình lình ——
"Tiêu công tử đi xem hoa đăng sao?" Giọng Phong Thải Thải.
Công tử do dự: "Chuyện này......"
Tần Lưu Phong hướng Lôi Lôi nhướng mày, ngân nga ngâm nói: "Trăng lên trên cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn, như thế ngày tốt cảnh đẹp, bạch cô phụ chẳng phải đáng tiếc?"
Hà Thái Bình tán: "Tần huynh đệ luôn có hảo thơ."
Lại là bản lậu! Lôi Lôi lười biếng khen: "Hảo từ hảo từ!"
Lãnh Túy khinh thường: "Bất quá là nói phong lộng nguyệt thôi, cách điệu cũng......" Thực nể tình mà dừng lại.
Tần Lưu Phong không cho là đúng: "Nghe danh hội lồng đèn ở Dạ Đàm thành rất đặc sắc, Lãnh cô nương sao không nhân cơ hội này ngắm cảnh một phen?"
Lãnh Túy nhàn nhạt nói: "Đa tạ hảo ý của Tần công tử, Lãnh Túy không thích náo nhiệt."
Lôi Lôi "Xì" cười, đang êm đẹp bản thân lại chạy tới Dạ Đàm thành, ai tin là ngươi đặc biệt tới tìm ca ca, còn không phải là vì phong lưu tài tử, tính lừa ai chứ!
Sớm biết nàng sẽ cự tuyệt, Tần Lưu Phong không thèm để ý, cười nói: "Mới vừa nghe người ta nói bên kia treo rất nhiều đèn câu đố, dưới ánh trăng ngắm đèn, dưới đèn giải đố, phong nhã thật sự, Lãnh cô nương tài tình không thua nam tử, Tần mỗ có tâm tỷ thí, hay là Lãnh cô nương không chịu ra mặt?"
Lãnh Túy khác với nữ tử bình thường, tính tình mạnh mẽ, học vấn lại cao, hiện giờ đệ nhất phong lưu tài tử chủ động tỷ thí, đâu chịu thua, nghe vậy quả nhiên không cự tuyệt, chỉ nhìn ca ca, chần chờ.
Lãnh Thánh Âm là tòa băng sơn, nhưng ý tứ Tần Lưu Phong như thế nào sao lại không nhìn ra, thậm chí cũng có tâm tác hợp bọn họ, thân phận của Tần Lưu Phong biết bao nhiêu người muốn với tới, nếu muội muội gả cho hắn làm chính thất, với phái Nam Hải có lợi mà vô hại, bởi vậy gật đầu, mở miệng: "Khó được ăn tết, đi ra ngoài một chút cũng tốt, trên đường người nhiều, làm phiền Tần huynh chiếu cố."
Tần Lưu Phong cười: "Mời Lãnh cô nương."
Thanh niên nam nữ kết bạn đi chơi ở trong giang hồ nguyên bản không coi là cái gì, nhưng hôm nay ý nghĩa thật sự không giống bình thường, ánh đèn khiến mặt hồ nhiễm một tầng sắc đỏ ửng, Lãnh Túy không nói chuyện nữa, theo hắn rời đi.
Trước mặt mọi người đều hào hứng, Hà Thái Bình đứng thềm đá cao, nhịn không được khoanh tay mỉm cười, trong mắt toàn là vẻ vui mừng: "Phát sinh chuyện lớn như vậy, không khí vẫn không thua năm rồi, có thể thấy được bá tánh đối với chúng ta vẫn là yên tâm, mọi nhà hoà thuận vui vẻ, mong giang hồ vĩnh thái bình như vậy."
Giờ khắc này Lôi Lôi cảm thấy hắn soái cực kỳ: "Yên tâm, tương lai sẽ như vậy."
Hà Thái Bình bất ngờ, nhìn nàng gật đầu: "Đa tạ."
Lôi Lôi chỉ vào dòng người trên đường: "Minh chủ không đi ngắm đèn giải đố, cùng dân vui chơi sao?"
"Ta sao có thể có được hứng thú của người trẻ các ngươi, các ngươi cứ đi đi, ta cũng không thích  náo nhiệt." Hà Thái Bình mỉm cười nói xong, mang theo đám người Lãnh Thánh Âm đi xuống bậc thang.
Cái người này, cái gì mà "Người trẻ các ngươi", ngươi cũng mới ba mươi hai tuổi mà thôi, so Tiểu Bạch cũng không quá già! Hà minh chủ! Hà đại thúc! Lôi Lôi cơ hồ hộc máu, hướng hắn bóng dáng bĩu môi: "Lấy món ăn bán lẻ lão!"
Thanh âm kỳ thật không lớn, nhưng Hà Thái Bình đã đi xa mấy mét lại dừng bước, ngoái đầu nhìn nàng.
Lôi Lôi mặt biến sắc, xấu hổ mà phất tay.
Hà Thái Bình cười như không cười, xoay người đi.
"Hà huynh cùng Lãnh huynh muốn đi xem xét các khách điếm," công tử bỗng nhiên mở miệng, "Nơi này mới xảy ra huyết án trường sinh quả, hội đèn lồng người nhiều, để ngừa Ma giáo lại trà trộn sinh sự."
Lôi Lôi không nói, là minh chủ, , giang hồ là của hắn, bá tánh là của hắn, đồ của hắn đương nhiên hắn sẽ yêu quý, nhưng không thể phủ nhận, Hà Thái Bình vẫn là một hảo minh chủ.
Hiện tại chỉ còn ba người, Phong Thải Thải gan lớn, đỏ mặt hỏi công tử: "Giờ chúng ta đi xem đèn sao?"
Công tử khó xử, nhìn Lôi Lôi muốn nói lại thôi.
Ta cản đường ngươi? Lôi Lôi nhấc chân liền đi: "Ta đi trước!".
Đêm đã đến, trên đường du khách ngược lại càng nhiều, các tiết mục xuất sắc nhất được trình diễn, xem ra chắc sẽ náo nhiệt cả đêm.
Lôi Lôi nhìn dòng người lại nhìn đèn, lại nhìn tiết mục, cảm thấy đặc biệt không vui, cách đó không xa mấy đôi thanh niên nam nữ cầm tay tương dựa, khe khẽ nói nhỏ, khiến cho nàng trong lòng ghen tuông càng ngày càng lớn, phong lưu tài tử câu dẫn tài nữ đi chơi đoán đố đèn, Hà Thái Bình tận chức tận trách khắp nơi kiểm tra, càng đáng giận, "Tiểu Bạch" liền bị Phong Thải Thải đoạt đi rồi!
Sớm nên nghĩ đến "Tiểu Bạch" lập trường không vững, xuống tay trước mới là đạo lý! Lôi Lôi hối hận vô cùng, quyết định quay lại khách điếm ngủ, cũng không biết sao, có cảm giác có điều gì đó bất thường......

Mới vừa đến cửa khách điếm, chợt nghe thấy một trận tiếng kêu sợ hãi, trên đường bỗng có một đám đông chạy ngang qua.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, Lôi Lôi hoàn toàn không phòng bị, bị đụng ép đến đầu váng mắt hoa, mắt thấy sắp té ngã tới nơi, nghĩ thầm xong rồi, một khi ngã xuống, không biết phải bị bao nhiêu người dẫm đạp, Dạ Đàm thành lại bởi vì chen chúc dẫn đến huyết án.
May mắn lúc này, có người duỗi tay ôm lấy nàng, đem nàng đưa tới bên đường.
Thấy rõ người tới, Lôi Lôi đầu tiên là vui sướng, tiếp theo lại cố ý trầm mặt xuống.
Công tử buông nàng ra, trầm mặc.
Mặc kệ như thế nào, "Tiểu Bạch" nhớ tới tìm người, rốt cuộc vẫn là có lương tâm, Lôi Lôi chủ động mở miệng: "Ngươi vẫn luôn đi theo ta?"
"......" Hỏi thẳng như vậy, công tử không thừa nhận cũng không phủ nhận, tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Lôi Lôi truy vấn: "Ngươi không cùng Phong cô nương đi xem hoa đăng?"
Công tử lúng túng, đổi đề tài: "Ta nghe Phong cô nương nói......" Nói tới đây ngập ngừng, thấy nàng cũng không tức giận, mới yên tâm nói tiếp: "Nghe nói các ngươi từng bị Phó Lâu bắt cóc."
Nguyên lai "Phong cô nương nói" là chỉ việc này! Lôi Lôi không thèm để ý: "Đúng vậy, như vậy thì sao?"
"Ngươi thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Ngươi...... Có sao không?"
"Có sao!" Vừa dứt lời, Lôi Lôi bỗng chốc xoay người ôm lấy hắn, ở trước ngực cọ tới cọ lui.
"Ngươi......" Công tử nhìn bốn phía, muốn đẩy ra.
Lôi Lôi nào chịu bỏ ra, đáng thương vô cùng nhìn hắn: "Tiểu Bạch, tay của ta thiếu chút nữa bị Phó Lâu đánh gãy."
Công tử quả nhiên không hề đẩy nàng, nhanh chóng cầm tay nàng lên xem kỹ.
Lôi Lôi không chút hoang mang bổ sung: "Thiếu chút nữa, vẫn chưa gãy, giờ đã ổn."
Công tử nhẹ nhàng thở ra: "Ngươi có nói......"
Lôi Lôi gật đầu không ngừng: "Nói nói, ta nói là ta...... Khụ khụ, là người nhà của ngươi, cho nên hắn không có đụng đến ta."
Công tử hơi mỉm cười.
Nụ cười lộ ra ba phần tà khí, đúng là loại nữ nhân hiện đại thích, Lôi Lôi sắc tâm nổi lên, duỗi tay muốn khinh bạc hắn, ai ngờ trong lúc vô tình lại đụng phải đồ vật trước ngực hắn, vì thế chuyển sang sờ vật đó, kỳ quái: "Đây là cái gì?"
Công tử từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách nho nhỏ: "Là Phượng Minh đao tâm pháp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro