Chương 26: Giả chết cũng là bản lĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng Minh đao tâm pháp! Thì ra là hắn mang theo trên người!
Lôi Lôi mừng như điên: "Ta xem thử!"
Công tử lắc đầu: "Tâm pháp này chỉ có chỉ có nam tử mới có thể tu tập được, ngươi xem cũng vô dụng." Nói xong đem tâm pháp một lần nữa để vào trong lòng ngực.
Sợ hắn nghi ngờ, Lôi Lôi cũng không hề đòi nữa, âm thầm nghĩ cách, biết đồ vật ở đâu đã tốt rồi, hắn cũng không thể cả đời không cởi quần áo, khi nào có cơ hội sẽ xem trộm, mượn vài câu để làm bản lậu như vậy liền có thể đi cùng mỹ nhân ca ca báo cáo kết quả công tác!
Công tử nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Cái gọi là quả táo kia, thật sự không sao?"
Lôi Lôi hoàn hồn: "Yên tâm, cái đó ăn chỉ có lợi không có hại, Thạch tiên sinh hẳn là chỉ muốn kiếm tiền."
Công tử gật đầu không nói.
Buông tâm sự, Lôi Lôi lôi kéo hắn muốn trở về khách điếm, lại không ngờ có người giành đi vào trước, thì ra là Lãnh Túy, nhìn mặt nàng tựa như đang bực mình chuyện gì, cũng không chào hai người, chỉ lo lên lầu trở về phòng.
Hai người đang cảm thấy kỳ quái, Tần Lưu Phong cũng đã trở lại.
Lôi Lôi đi lên: "Không phải so đoán đố đèn sao, tài nữ thua?"
"Thắng."
"Nhưng nàng ta......"
Tần Lưu Phong cười khổ: "Nàng nói ta cố ý nhường nàng."
Lôi Lôi vui sướng khi có người gặp họa.
Công tử nhìn Tần Lưu Phong: "Tần huynh, chuyện ta nói....."
Khi hắn nhắc tới, Tần Lưu Phong lập tức nghĩ tới, gật đầu: "Nếu muốn đi, ngày mai liền đi, nghe nói nhà bọn họ cũng thật đáng thương, mọi việc đều có chút không thuận, lão gia bị bệnh, Thiếu phu nhân không lâu trước đây lại đẻ non, lão thái gia hiện giờ lớn tuổi, cũng là chuyện đáng lo, đã vào cửa, vô luận như thế nào cũng coi như có quan hệ thân thích, nên đi thăm."
Lôi Lôi lập tức nói: "Đi chỗ nào, ta cũng phải đi!"
Tần Lưu Phong cười: "Nhân gia bái phỏng thân thích, ngươi đi làm cái gì."
Lôi Lôi trừng mắt đang muốn nói chuyện, công tử thế nhưng đáp ứng rồi: "Để nàng đi."
Tần Lưu Phong nhíu mày: "Tiêu huynh đệ......"
"Nàng chỉ là đi theo xem, không ngại," công tử dời ánh mắt, không quá tự tại, "Người là ở Bách Thắng sơn trang xảy ra chuyện, ta......"
Tần Lưu Phong không hề khuyên can, vỗ vai hắn: "Mấy ngày nay vội tra chuyện trường sinh quả , đến nay cũng chưa cho bọn họ một công đạo, Hà huynh cũng nói có chút xin lỗi ngươi, không chỉ ngươi hổ thẹn, chúng ta cũng chưa gặp lại bọn họ, nhưng vô luận như thế nào thì ngươi cũng là vì đại cục giang hồ, hiện giờ đã tới, Tần mỗ nói cái gì cũng nên để ngươi đi một chuyến, tới cửa tạ tội."
Công tử nhìn Lôi Lôi một cái, không nói chuyện nữa.
Nghe bọn hắn nói đến những lời này, Lôi Lôi thực mau liền minh bạch, nhà mẹ đẻ của vợ "Tiểu Bạch" còn không phải là Dạ Đàm thành Hoa gia sao! Lúc trước "Tiểu Bạch" vào đêm tân hôn giữ gìn chính nghĩa, cứ thế tân nương phòng không gối chiếc bị thiêu chết, trên người còn có đao ngân, nha hoàn hồi môn lại không biết tung tích, đến nay cũng chưa tìm được, cũng khó trách hắn muốn đi bồi tội, nói đến cùng, ta nên đa tạ vị Hoa cô nương kia, đem "Tiểu Bạch" nhường ra.
Tết Nguyên Tiêu cũng đã qua, năm mới cũng coi như xong rồi, Dạ Đàm thành dần khôi phục trật tự, mỗi người đều vội vàng quay trở lại công việc, niềm vui tân xuân dần lắng xuống, duy có sinh khí nửa phần vẫn không giảm, đám người công tử ban đầu tính toán ngày thứ hai liền đi bái phỏng Hoa gia, ai ngờ lại xảy ra vài chuyện, đành phải tạm thời gác xuống, giúp đỡ Hà Thái Bình, thẳng đến ngày thứ năm mới có thời gian rảnh rỗi.
Hoa gia ở Dạ Đàm thành cũng coi như danh môn thế gia, công tử sửa sang lại vạt áo tiến lên thăm hỏi, bên trong cửa hạ nhân đầu tiên là nghi hoặc, sau biết thân phận công tử đều vui mừng ra mặt, một bên kêu to "Cô gia tới", một bên nghênh đón ba người đi vào.
Lôi Lôi tự động thối lui về sau lưng Tần Lưu Phong, dù nữ nhi của gia đình này đã chết, nhưng nếu quá thân cận với "Tiểu Bạch" cũng không đúng.
Thực mau ba người được nghênh tiến phòng khách dùng trà, không bao lâu, một lão nhân gia hơn bảy mươi tuổi râu tóc bạc trắng đi ra, công tử đứng dậy khách khí làm lễ, Tần Lưu Phong vốn am hiểu giao tế, trường hợp này cũng không quá lạ lẫm, buổi nói chuyện trở nên thoải mái, sau đó mới lại về ngồi, sớm có hạ nhân đi lên đem lễ vật tiếp đón.
Thấy bọn họ xưng "Lão thái gia", Lôi Lôi đi theo khom lưng, nghĩ thầm nguyên lai người này chính là Hoa cô nương gia gia.
Hoa lão thái gia uống trà: "Hai vị......" Bỗng nhiên nhìn đến Lôi Lôi, không khỏi sửng sốt.
Ánh mắt công tử khẽ nhúc nhích, giới thiệu: "Đây là Lôi Lôi cô nương."
Theo như lời Thượng Quan Thu Nguyệt, lúc trước tiểu ma đầu Xuân Hoa dịch dung trà trộn vào đội ngũ đưa thân, giả mạo làm nha hoàn hồi môn theo đến Bách Thắng sơn trang, đêm tân hôn tân lang không có, chính là nàng làm bạn cùng tân nương Hoa cô nương, kết quả bồi hồi liền đem tân nương bồi chết, tuy rằng quá trình không rõ ràng lắm, nhưng rất có khả năng chính là Tiểu Xuân Hoa làm.
Kỳ thật lão nhân gia cũng chưa thấy qua Xuân Hoa, nên sẽ không hoài nghi, nhưng Lôi Lôi vẫn thực chột dạ, bồi cười làm lễ.
Quả nhiên, Hoa gia lão thái gia mau chóng dời đi lực chú ý, lau đi nước trà do bị chấn động bắn ra, cười nói: "Già rồi, làm cái gì cũng không linh hoạt, ngày hôm trước nghe nói các ngươi tới rồi, nghĩ cũng nên đến đây chào hỏi, lại chậm chạp không thấy......"
Tần Lưu Phong vội nói: "Thật sự mấy ngày gần đây xảy ra chuyện, Tiêu huynh đệ tới lui giải quyết không có thời gian rảnh, mới vừa rồi hắn còn sợ bị lão nhân gia trách tội."
Hoa lão thái gia rất thấu tình đạt lý: "Cũng là các ngươi bận quá, xảy ra chuyện lớn như vậy."
Lôi Lôi vốn là đứng phía sau công tử, phát hiện hắn tựa hồ đang ngẩn người, lập tức đẩy đẩy lưng hắn, cười nói: "Hội đấu giá Trường sinh quả, lão thái gia có đi hay không?"
Hoa lão thái gia nhìn nàng, ý vị thâm trường: "Hiện giờ lão phu cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ mong trong nhà không xảy ra chuyện, tương lai cũng yên tâm nhắm mắt, cũng không ham muốn gì việc trường sinh."
Trong mắt lão là sự bi ai cùng bất mãn, Lôi Lôi chỉ nghĩ hắn vì nhi nữ lo lắng, nghe nói Hoa gia xảy ra không ít chuyện, nhất thời cũng cảm thấy vị lão nhân gia này thực đáng thương, vội khuyên giải an ủi: "Lão gia yên tâm, người đời này ai cũng có chuyện không thuận lợi, đợi mọi chuyện qua đi rồi sẽ tốt lên thôi."
Hoa lão thái gia cười cười, không nói.
Công tử đột nhiên hỏi: "Nhạc phụ đại nhân bệnh......"
Hoa lão thái gia lắc đầu: "Vẫn là như vậy."
Đang nói, ngoài cửa lại có một vị công tử trẻ tuổi vội vàng đi vào, ước chừng gần ba mươi tuổi, bộ dạng thư sinh trông rất thanh tú, vào cửa liền vỗ tay cười: "Tới chúc tết thật sớm! Còn tưởng rằng ngươi đã quên chúng ta là thân thích!"
Công tử vội đứng dậy: "Hoa đại ca."
Vị này hẳn là chính là anh trai của Hoa cô nương Hoa gia công tử Hoa Khuyết, Lôi Lôi thầm nghĩ.
Tần Lưu Phong cười nói: "Đại cữu tử làm đại ca, đảo cũng mới mẻ."
Hoa Khuyết cũng cười: "Tần công tử vẫn cứ thích nói giỡn."
Công tử thật là hổ thẹn: "Việc của lệnh muội......"
"Không liên quan đến ngươi, là muội tử của ta không có phúc khí," Hoa Khuyết ngược lại an ủi hắn, ngay sau đó lại cắn răng, "Tất cả đều do Thượng Quan Thu Nguyệt, chỉ mong tương lai ngươi có thể giúp nàng báo thù, lúc trước......"
Hoa lão thái gia trầm giọng, hơi mang trách mắng: "Nhi nữ như vậy cũng là do số mệnh, há có thể cưỡng cầu!"
Công tử ánh mắt lạnh lùng: "Việc của tẩu tẩu......"
Hoa Khuyết tựa hồ không muốn nhiều lời, miễn cưỡng cười hạ: "Cũng chỉ là trượt chân thôi, hiện giờ trong nhà một chút cũng không được bình an."
Công tử cười lạnh: "Lại là Thượng Quan Thu Nguyệt, ngươi giỏi lắm!"
Rõ ràng đầy lòng chính nghĩa, nhưng quanh thân lại tản sát khí bức người, nghĩ đến hắn lúc trước không chút do dự chém đứt tay hơn mười người, Lôi Lôi kinh hãi, vội kéo hắn ngồi xuống.
Hoa Khuyết cố ý vô tình nhìn nàng một cái, ánh mắt kia lại mang theo rất nhiều hận ý.
Lôi Lôi mạc danh, muốn xác nhận lại, Hoa Khuyết liền không nhìn nàng: "Nếu đã tới, liền lưu lại dùng cơm đi, tẩu tẩu thân thể không tốt, hôm kia nhờ người tìm đại phu tốt, hôm nay tới, ta đi trước."
Nói xong vội vàng ra cửa rời đi.
Hoa lão thái gia khe khẽ thở dài, nhìn công tử: "Thật phiền ngươi vẫn nhớ tới chúng ta, nhạc phụ ngươi bên kia lão phu sẽ nói với hắn, ngươi không cần vì những việc này nhọc lòng, nên lấy đại cục làm trọng, hiện giờ Hà minh chủ cần các ngươi giúp không ít."
Công tử không nói.
Tần Lưu Phong vội bồi nói vài câu, Hoa lão thái gia khăng khăng giữ lại ăn cơm, ba người không tiện cùng lão nhân gia khách khí, đành phải ở lại.
Hoa gia trang rất lớn, hậu viên sơn giả hành lang đều thực tinh xảo, người hầu nha hoàn lui tới không ngừng, ai cũng mang vẻ buồn rồi, không có nửa chút không khí vui mừng của năm mới, Lôi Lôi cùng Tần Lưu Phong đều thập phần thoải mái, chỉ có công tử tâm sự nặng nề, phảng phất có chuyện gì không ổn, đi đến chỗ một cửa viện, liền gặp phải Hoa Khuyết, hắn tự mình đưa vị đại phu ra cửa, cười đến cực kỳ miễn cưỡng, chắc là tình trạng của thê tử không tốt lắm, vội vàng cùng ba người nói hai câu rồi vội vàng đi phân phó người bốc thuốc.
Ba người ở viên trung nửa ngày, chợt thấy một hạ nhân chạy tới: "Lão thái gia thỉnh ba vị qua dùng cơm."
Trên đường đến tiểu thính, Tần Lưu Phong hỏi: "Tiểu huynh đệ  xưng hô như thế nào?"
Người nọ bồi cười: "Tiểu nhân họ Vương, công tử cứ gọi ta là Tiểu Vương là được."
"Tiểu Vương?" Bên cạnh công tử cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên chế trụ tay trái hắn, "Ngươi không phải Tiểu Vương!"
Lôi Lôi cùng Tần Lưu Phong đều sửng sốt.
Người nọ mặt không đổi sắc, vẻ mặt mạc danh: "Công tử đây là......"
Công tử không để ý tới: "Ngươi là ai?"
Người nọ nói: "Tiểu nhân đương nhiên là Tiểu Vương."
Công tử ánh mắt nghi hoặc.
"Hoa gia chỉ có gia nhân họ Vương." Người nọ khiêm tốn giải thích, hữu chưởng lại đột nhiên xuất hiện, hướng ngực công tử bổ tới, đồng thời xoay cổ tay trái, muốn thoát thân chạy trốn.
Ước chừng hắn thấy công tử không chịu buông tay, nhất thời hoảng hốt mới đưa ra hạ sách này, ai ngờ công tử vẫn còn có chút nghi ngờ, cứ như vậy ngược lại càng thêm xác nhận, nghiêng người né chưởng phong, tay trái nhẹ nhàng rút vỏ đao, người này liền mềm mại ngã xuống mặt đất.
"Thì ra là ở chỗ này, làm ta phải đi tìm!" Hoa Khuyết chính là tới tìm ba người dùng cơm, không nghĩ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức dừng chân, không thể hiểu được, "Các ngươi đây là......"
Tần Lưu Phong nhíu mày, nhìn người trên mặt đất: "Ngươi lẫn vào Hoa gia, có mục đích gì?"
Người nọ cắn răng không đáp.
Hoa Khuyết cười, lại đây khuyên giải: "Hai vị hiểu lầm, Tiểu Vương đã ở đây nhiều năm."
"Hắn không phải Tiểu Vương," công tử cúi người, từ mặt người nọ bóc ra một lớp mặt nạ mỏng, "Lúc trước Tiểu Vương đi theo đại ca đưa thân, ta từng gặp qua hắn."
Trong khoảnh khắc người trên mặt đất đã thay đổi hình dạng.
Hoa Khuyết kinh ngạc đến ngây người.
Trường đao ra khỏi vỏ, mũi đao để ở cổ người nọ, công tử nhàn nhạt nói: "Ai phái ngươi tới?"
Người nọ không đáp, đầu gục xuống, lại có chất lỏng màu đỏ từ miệng chảy ra.
Tần Lưu Phong biến sắc, nhanh chóng điểm huyệt hắn, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra hô hấp, lắc đầu: "Uống thuốc độc tự sát, không còn kịp rồi."
Lôi Lôi lui hai bước.
Hoa Khuyết hoàn hồn, kinh giận: "Quả nhiên có gian tế, lúc trước kia nha hoàn hại xá muội, hiện giờ người này lại giả dạng Tiểu Vương trà trộn vào đây, hay là lại muốn hại ai?"
Công tử thu đao vào vỏ: "Chuyện của Tẩu phu nhân, có lẽ là có người cố ý thiết kế!"
Hoa Khuyết dậm chân: "Hoa gia thanh thanh bạch bạch, chưa bao giờ tham dự tranh giành trên giang hồ, vô duyên vô cớ lại bị người khác hãm hại?"
Tần Lưu Phong lắc đầu, còn có thể vì nguyên nhân gì, Hoa gia cùng Bách Thắng sơn trang kết thân, Bách Thắng sơn trang bảo vệ chính nghĩa, bản thân gây thù chuốc oán không ít, Phượng Minh đao giết không biết bao nhiêu người, đơn giản chính là bị người khác trả thù.
Công tử hổ thẹn, thấp giọng: "Tiêu Bạch vô dụng."
Hoa Khuyết lập tức hiểu rõ duyên cớ, biết chính mình nói lỡ, cười cười cầm cánh tay hắn: "May mắn hôm nay được ngươi phát hiện, nếu không người này lưu lại Hoa gia, hậu hoạn vô cùng." Nói xong, hắn vẫy tay gọi tới hai gã hạ nhân: "Kéo ra ngoài chôn."
Công tử ngăn cản: "Người này lai lịch không rõ, cần dẫn hắn trở về bẩm báo Hà minh chủ, có thể làm được mặt nạ cao minh như vậy, chỉ sợ có quan hệ với Ma giáo."
Hoa Khuyết gật đầu: "Cũng được."
Phân phó hai hạ nhân lưu lại trông coi thi thể, ba người liền đồng loạt đi.
Trên bàn cơm, Hoa lão thái gia sau khi biết việc này tất nhiên là bất ngờ, nghe rằng Tiểu Vương có lẽ đã gặp độc thủ, thở dài khổ sở một trận, may mắn có Tần Lưu Phong ở đó, bữa cơm này cũng không đến mức quá nặng nề, sau khi ăn xong Tần Lưu Phong trở về trước để bẩm báo Hà Thái Bình, thuận tiện gọi người tới khuân vác thi thể, công tử ở phòng khách bồi lão thái gia nói chuyện, đơn giản là hỏi Hoa gia những ngày gần đây có cái gì dị thường không.
Lôi Lôi lại nhớ tới một chuyện khác, Hoa Khuyết khi nhìn nàng, ánh mắt kia tuyệt đối là mang theo hận ý, bất đắc dĩ vẫn luôn không có cơ hội chứng thực, trong lòng không khỏi bất ổn.
Hay là hắn biết Thượng Quan Xuân Hoa, hận nàng hại chết muội muội hắn? Nhưng sao lại không vạch trần thân phận nàng?
Suy nghĩ nửa ngày vẫn không rõ, vì thế Lôi Lôi tìm đi hậu viên, mong muốn gặp Hoa Khuyết để kiểm chứng một chút, nhưng mà rẽ sang hành lang, nàng lại cảm thấy không ổn —— một người đi quá không an toàn, vạn nhất người này thật sự biết thân phận của lão nương, lặng lẽ đem ta giải quyết tiết hận, chẳng phải oan uổng!
Đang định quay lại, sau lưng bỗng nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện.
"Để một mình Tần công tử canh giữ ở đó, không tốt lắm đâu?"
"Nhiều chuyện! Chính hắn muốn chúng ta đi, mới qua năm liền có người chết, đen đủi!"
......
Này không phải hai người trông coi thi thể hạ nhân sao! Lôi Lôi thầm giật mình, bước nhanh qua ngăn bọn họ lại: "Các ngươi nói cái gì, Tần công tử ở đâu?"
Hai người kia cười: "Đang ở chỗ người chết, hắn nói chúng ta không cần canh giữ nữa."
Tần Lưu Phong mới vừa đi, sao lại nhanh quay lại như vậy? Nhưng mà, nếu thật sự quay về phải tìm "Tiểu Bạch" trước chứ! Lôi Lôi nghi hoặc không thôi, cảm tạ hai người, xoay người hướng phía vườn mà chạy.
Ở xa xa, Tần Lưu Phong đang đứng một mình ở bên sơn giả, đang cuối đầu nhìn thi thể kia, nhìn có vẻ gì đó không giống ngày thường, hôm nay toàn thân hắn lại tản ra một loại khí chất nhu hòa mà thanh lãnh.
Sau một lúc lâu, hắn nói cái gì đó không nghe rõ, sau đó đá thi thể kia mấy đá.
Thi thể đã chết bây giờ lại xoay người ngồi dậy!
Tần Lưu Phong mỉm cười: "Ngu ngốc, trúng độc tất nhiên điểm huyệt trước, sau đó cứu trị, nhưng nếu cứu trị không được, ai lại nhớ đi giải huyệt của người chết đâu."
Người nọ quỳ trên mặt đất dập đầu không ngừng, tựa thập phần sợ hãi.
Tần Lưu Phong lắc đầu: "Còn không tính là ngu ngốc, đi thôi."
Người nọ đại hỉ, lại cúi  đầu tạ ơn, phi thân lược đi.
Bên này Lôi Lôi nhìn đến trợn mắt há mồm, thì ra tên kia là giả chết, bất đắc dĩ huyệt đạo bị điểm không thể chạy, Tần Lưu Phong thế nhưng tự mình giải huyệt thả người! Hắn rốt cuộc là có ý đồ gì? Chẳng lẽ hắn cũng...... Ý thức được sự nghiêm trọng, nàng theo bản năng liền chạy, chuẩn bị đi thông báo cho công tử, nào biết vừa mới xoay người, đã bị một bàn tay từ phía sau bịt miệng, ngay sau đó lại có một cánh tay khác duỗi tới ôm chặt eo nàng, rốt cuộc giãy giụa không được.
Tần Lưu Phong kéo nàng lui về sau sơn giả, thấp giọng cười: "Không được kêu, nếu không ta liền cho ngươi thành người câm." Buông tay ra.
Lôi Lôi quả nhiên không dám la, phát run: "Họ Tần, ngươi...... Ngươi muốn làm cái gì?"
Tần Lưu Phong nghiêm trang: "Giết người diệt khẩu."
Lôi Lôi thiếu chút nữa bị dọa ngất, giả bộ hồ đồ: "Cái gì diệt khẩu? Ngươi sao lại trở lại nhanh như vậy, người chết kia đâu?"
Tần Lưu Phong thở dài: "Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, không thể buông tha một ai."
Nghe không ra là đùa hay thật, thấy hắn trước mắt cũng không có ý động thủ, Lôi Lôi dâng lên một tia hy vọng, liền nói: "Họ Tần, ngươi yên tâm, ta lại không phải là người một lòng với chính nghĩa, nhất định sẽ thay ngươi bảo mật, huống chi ta không hại ngươi, ngươi sao lại giết ta?"
Tần Lưu Phong nói: "Muội muội của Thượng Quan Thu Nguyệt, giết cũng sẽ không bị người ta nói cái gì."
Hắn đã biết! Lôi Lôi mồ hôi lạnh ứa ra: "Nhưng ta chưa làm qua chuyện xấu!"
Tần Lưu Phong không nói lời nào.
Lôi Lôi đánh liều vỗ ngực hắn nói: "Nếu giết ta, ta ca đã biết khẳng định sẽ tức giận, hắn rất thương ta, cùng Thiên Nguyệt động đối nghịch đối với ngươi không có chỗ tốt, kỳ thật, ngươi xem, ngươi dường như cũng không phải là người tốt, nếu ngươi biết thân phận ta, cũng coi như nắm nhược điểm của ta trong tay, chỉ cần ngươi đừng nói ra ngoài, chuyện hôm nay ta giúp ngươi bảo mật, thế nào?"
Tần Lưu Phong nhìn mặt nàng.
Lôi Lôi lập tức giơ tay phải lên, vẻ mặt kiên định: "Ta, Lôi Lôi, xin thề tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"
Tần Lưu Phong nhìn nàng nửa ngày, cười rộ lên: "Mất mặt, thì ra Tiểu Xuân Hoa của ta lại sợ chết như vậy."
Trong phút chốc nở rộ nụ cười như tia nắng ấm áp ngày xuân, Lôi Lôi không khỏi ngẩn ngơ, thực mau phát hiện giọng nói của người này có chút biến hóa, hơn nữa vóc người cũng không đúng, ước chừng so với nàng cao hơn một cái đầu, nàng lập tức tiến tới sát ngực người này rồi ra sức ngửi, xác nhận chính xác là mùi hương đó, tức giận đến trừng mắt: "Ngươi ngươi ngươi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro