Chương 27: Tiểu Xuân Hoa có tuyệt kỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giây lát, gương mặt Tần Lưu Phong cũng đã ko thấy, gương mặt sau lớp mặt nạ kia so với nữ nhân còn đẹp hơn.
Lôi Lôi giận: "Huynh cố ý?"
Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười: "Mất mặt, thật mất mặt! Đường đường là muội muội ta mà lại nhát gan như vậy."
Lôi Lôi nói thầm: "Ta vốn dĩ nhát gan!"
Thượng Quan Thu Nguyệt vỗ vỗ mặt nàng, ôn nhu nói: "Ai nói, ngươi trước kia rất quật cường."
Nguyên lai Xuân Hoa vẫn là người có cốt khí tiểu ma đầu, kinh giác nói lỡ, Lôi Lôi có điểm chột dạ, nếu để cho người này phát hiện ra mình không phải muội muội hắn, hậu quả khó lường được, vì thế nàng nịnh nọt mà nói: "Muội mất trí nhớ a...... Lâu như vậy không gặp muội thật nhớ huynh."
Thượng Quan Thu Nguyệt nâng cằm: "Ngươi sẽ nhớ ta?"
"Nỗi nhớ" của Lôi Lôi lúc này khó có thể xuất phát từ chân tâm, nhưng chỉ có người thân mới vô điều kiện bảo vệ mình, tuy rằng mỹ nam ca ca làm việc ngoan độc, nhưng ít ra khi mình gặp xui xẻo, người này rốt cuộc vẫn kịp thời xuất hiện, từ lần gặp nhau khi có tuyết lớn đó, nàng liền bắt đầu muốn tìm hiểu vị ca ca này: "Ca, mấy hôm trước là tết Nguyên Tiêu."
Thượng Quan Thu Nguyệt nhớ tới: "Đúng vậy, ngày đó náo nhiệt thật sự, ta ban đầu muốn phái người vào thành làm vài việc, đáng tiếc sau đó Hà Thái Bình lại tự mình đi ra thành điều tra, tăng thủ vệ,nên cũng liền gác xuống."
Yêu nghiệt nhà ngươi, ngoại trừ việc quấy rối người khác cũng không có ý nghĩ nào khác! Lôi Lôi vô lực: "Muội là muốn hỏi, huynh có ăn Nguyên Tiêu hay không?"
Thượng Quan Thu Nguyệt sửng sốt, mau chóng lại cười: "Nếu ngươi muốn ăn, tương lai trở về ca ca gọi người làm cho ngươi."
Khuôn mặt lộ vẻ hơi nghi hoặc, Lôi Lôi để ý thấy, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, vị ca ca này căn bản không biết nguyên tiêu là gì, có ý nghĩa gì, hắn thật sự có khả năng là lớn lên ở trong băng!
Nhớ tới chính sự, nàng trên dưới đánh giá hắn: "Huynh giả thành Tần Lưu Phong vào đây thả người, chẳng lẽ muốn châm ngòi quan hệ của bọn họ?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Như thế nào, ngươi sẽ đi nói cho Tiêu Bạch?"
Lôi Lôi không nói.
Thượng Quan Thu Nguyệt vẫn không tức giận: "Quan hệ của bọn họ thật sự rất tố, há là người ngoài có thể dễ dàng châm ngòi, nếu để phế vật này rơi vào tay Hà Thái Bình có chút phiền phức, ta đành phải tiến vào thả người, thuận tiện lưu lại chút đồ vật thôi."
Lôi Lôi mạc danh: "Thứ gì?"
Thượng Quan Thu Nguyệt chớp mắt: "Thực mau sẽ biết."
Người này không muốn nói, hỏi cũng vô dụng, Lôi Lôi không hề tiếp tục đề tài này, nói ra nghi hoặc trong lòng: "Ca, Hoa gia có phải đã từng gặp qua muội?"
Thượng Quan Thu Nguyệt cười: "Nói bậy, ngươi lại không đi lại trên giang hồ, bọn họ sao lại nhận ra ngươi?"
Nghĩ đến ánh mắt kia của Hoa Khuyết, Lôi Lôi hồ nghi.
Thượng Quan Thu Nguyệt sờ sờ đầu nàng: "Không cần nghĩ nhiều."
Người này thật sự không giống nói dối, nhưng nếu nói dối mình cũng không nhận ra được, Lôi Lôi từ bỏ nỗ lực: "Chuyện Hoa đại tẩu sinh non, có phải do huynh phái người làm?"
Thượng Quan Thu Nguyệt không thèm để ý: "Tiêu Bạch cùng chúng ta đối nghịch, nên ta nhân cơ hội gây rối một chút thôi."
Lôi Lôi phát điên: "Vậy huynh nên tìm Tiểu Bạch tính toán, Hoa đại tẩu vô tội!"
Thượng Quan Thu Nguyệt "A", mỉm cười: "Muội muội ta quả là người tốt."
Lôi Lôi lập tức vô ngữ, người này là ai a, Thiên Nguyệt động động chủ! Đại ma đầu! Bóp chết người căn bản không cần lý do, mình còn ôm vọng tưởng cùng hắn giảng đạo lý......
Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn nàng: "Hoa gia năm đó chủ động cùng Bách Thắng sơn trang liên hôn, chính là quyết định hướng theo bạch đạo, bọn họ sớm nên biết trước hậu quả,người vô tội rất nhiều, ngươi cho rằng Tiêu Bạch chưa từng giết?"
Phàm là Ma giáo đều nên giết, nghĩ đến lời công tử, Lôi Lôi nhất thời không còn gì để nói.
Cao thủ đánh cờ, bất luận thắng bại, vô tội nhất vẫn là quân cờ, mà cái này trên giang hồ, người bình thường đa số sắm vai quân cờ, hai phái chính tà giao chiến, người xui xẻo đầu tiên chắc chắn không phải là minh chủ hoặc ma đầu, hắc hắc bạch bạch hy sinh, cũng chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt, vận mệnh bị lệ thuộc vào tay người khác, nhỏ bé hèn mọn như giọt nước trong dòng sông lớn, nhưng mà ai có thể nói bọn họ hy sinh không có ý nghĩa? Cuối cùng, đều chỉ là vì theo đuổi chữ "Đạo" trong lòng, bất luận chính đạo, hay là Ma giáo, đều giống nhau.
Chữ "Đạo" này nhìn không thấy, sờ không được, thậm chí chỉ là mong đợi, là loại tín ngưỡng hư vô mờ mịt, nhưng mà bởi vì nó, mỗi thế lực đều nhất quyết tranh nhau muốn thay đổi thế giới, để mọi người đi theo lý tưởng của chính mình, vì một chữ "Đạo", mới xảy ra tranh chấp khắp nơi, hơn nữa vĩnh viễn vẫn không thể chỉ tồn tại một cái, nếu ngày nọ trên đời thật sự chỉ có một phía, vậy thiên hạ thái bình.
Lôi Lôi nhìn hắn nửa ngày, thở dài: "Huynh một hai phải thống nhất Tinh Nguyệt giáo?"
"Đó là tâm nguyện của mẹ," Thượng Quan Thu Nguyệt kéo tay nàng, "Ngươi sẽ giúp ca ca hoàn thành, đúng không?"
Tuy rằng Thiên Nguyệt động cùng Truyền Kỳ cốc đều là Ma giáo, nhưng hai người lại có quan hệ phức tạp, cho nên dù trên giang hồ chỉ xem như có hai thế lực bạch đạo và Ma giáo, thực tế lại muốn phân ba phái: Thiên Nguyệt động, Truyền Kỳ cốc, Hà Thái Bình cầm đầu bạch đạo nhân sĩ, so về thực lực, vô luận là Thiên Nguyệt động hay là Truyền Kỳ cốc, thì hiện giờ bạch đạo chiếm ưu thế rõ ràng, nhưng Hà Thái Bình tuyệt không sẽ dễ dàng khai chiến, bởi vì cho dù là hai bên nào chiến đấu, đều sẽ đại thương nguyên khí, để cho một khác phái ngồi ngư ông đắc lợi, ba người ức chế lẫn nhau, đây cũng là nguyên nhân chính giúp cho giang hồ đến nay vẫn còn thái bình.
Mà Thiên Nguyệt động nếu thật sự thu nạp Truyền Kỳ cốc, Thượng Quan Thu Nguyệt thống nhất Ma giáo, sẽ trở thành cục diện như thế nào?
Trăm năm trước, Ma giáo giáo chủ Nam Tinh Hà ngang tàng, bạch đạo cơ hồ cũng không địch nổi, giang hồ hàng năm đều có chiến sự, huyết án chồng chất, đoạn lịch sử đó, đến nay nhắc tới vẫn khiến người ta biến sắc.
Lôi Lôi lẩm bẩm nói: "Nhưng huynh thật sự hại quá nhiều người."
Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Ngươi muốn khuyên ta cải tà quy chính?"
Lôi Lôi im lặng.
Thượng Quan Thu Nguyệt lắc đầu: "Thiên Nguyệt động động chủ cải tà quy chính, ngươi cho rằng có người sẽ tin? Bạch đạo không giết ta, người của Thiên Nguyệt động cũng sẽ giết ta, không có vị trí này, ngươi sẽ mau chóng nhìn thấy thi thể ta." Nói xong hắn lại thở dài, nhíu mày: "Hay là ngươi muốn hại chết ca ca?"
Lôi Lôi lắc đầu.
Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười: "Vậy không cần lại nói những lời này."
Lôi Lôi muốn nói lại thôi.
Người ở giang hồ, thân bất do kỷ, một khi lựa chọn liền không thể quay đầu lại.
Thi thể vô cớ không thấy, công tử cùng Hoa lão thái gia nhận được tin tức lập tức tới, đều thập phần giật mình, Lôi Lôi đương nhiên sẽ không nói là Thượng Quan Thu Nguyệt đã tới, chỉ nói lại những gì hai hạ nhân kia nói, sau đó cũng tỏ vẻ nghi hoặc với Tần Lưu Phong, Hoa lão thái gia lập tức gọi tới hai người tới đối chất.
Công tử quả nhiên không hồ đồ: "Không phải Tần huynh."
Lôi Lôi tán đồng: "Khẳng định chính là kẻ đồng lõa, người nọ có thể dịch dung thành Tiểu Vương, người khác cũng có thể như vậy giả thành họ Tần tới cứu người!"
Hoa lão thái gia kỳ quái: "Người đã chết, vì sao còn muốn cướp trở về?"
Chỉ là giả chết thôi! Lôi Lôi ra vẻ khó hiểu, lung tung suy đoán: "Có thể là sợ các ngươi phát hiện ra điều gì từ thi thể?"
Công tử khen ngợi gật đầu.
Ba người đang nói chuyện, một cái hạ nhân lại cầm một thẻ bài kỳ là được điêu khắc tỉ mỉ lại:"Tiêu công tử xem, đây là cái gì!"
Công tử ánh mắt chợt lóe, tiếp nhận: "Ở đâu ra?"
Người nọ chỉ vào góc sơn giả: "Tìm được ở bên kia."
Lôi Lôi tò mò lại gần: "Đây là......"
Công tử hừ nhẹ: "Lệnh bài của Truyền Kỳ cốc."
Lôi Lôi hiểu ra, nguyên lai mỹ nhân ca ca nói "Thuận tiện lưu lại chút đồ vật" chính là ý này! Hắn là muốn đem lực chú ý của "Tiểu Bạch" dẫn tới Truyền Kỳ cốc, giá họa Truyền Kỳ cốc, thật là người xấu a!
Bởi vì Truyền Kỳ cốc từng bắt cóc Lôi Lôi cùng Phong Thải Thải, cho nên công tử cũng không hoài nghi, âm thanh lạnh lẽo: "Tinh thông thuật dịch dung nhất chính là Ma giáo, Truyền Kỳ cốc thuộc Ma giáo, lần trước từng giết đồng bọn của hắn dưới chân núi, không thể ngờ được......" Hoa lão thái gia rũ mi mắt.
Hoa lão thái gia lắc đầu, an ủi hắn: "Cũng chưa chắc, Hoa gia chúng ta những năm gần đây kết oán không ít, có thể là sau lưng có người mạo danh Truyền Kỳ cốc chi, vẫn nên điều tra rõ."
Tần Lưu Phong mau chóng dẫn người trở lại, nghe nói có người giả trang thành mình đánh cắp thi thể, cũng không nói gì, chỉ đem lời của Hà Thái Bình truyền đạt lại, ý muốn lưu vài người bảo hộ Hoa gia an toàn, nhưng Hoa lão thái gia cũng thấu lý lẽ, khăng khăng cự tuyệt.
Xuân phong chưa đến, xung quanh triền núi phần lớn trụi lủi một mảnh, chỉ có rừng thông nam thập phần tươi tốt, tùng chi màu đen lộ ra vô số lạnh lẽo, Thượng Quan Thu Nguyệt tản bộ đi đến bìa rừng rồi dừng lại.
Một bóng người quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, làm lễ: "Tôn chủ."
Thượng Quan Thu Nguyệt nghĩ nghĩ: "Ngươi về trước đi."
Cố Vãn cũng không hỏi nhiều, đồng ý.
Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Ăn Nguyên tiêu là ăn cái gì?"
Cố Vãn đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc, lại vội cúi đầu, ngữ khí bất biến: "Thiên Nguyệt động chúng ta mỗi năm tới Tết Nguyên Tiêu đều làm thưởng các huynh đệ, tôn chủ ngày hôm trước còn ăn qua."
Thượng Quan Thu Nguyệt kỳ quái: "Ta ăn qua?"
Cố Vãn nói: "Do Ngân Hoàn Tố Luyện đưa tới."
Thượng Quan Thu Nguyệt thuận miệng nói: "Sao không bẩm báo, ai đưa, trở về giết."
Điểm này, việc nhỏ như vậy cũng muốn bẩm báo? Cố Vãn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lập tức tiến hành tìm kiếm trong trí nhớ, không biết mình có việc nào quên bẩm báo hay không?
Thượng Quan Thu Nguyệt nhất thời nghĩ không ra: "Ta cũng không biết chính mình đã ăn qua."
Cố Vãn nhanh chóng liếc hắn một cái: "Thật ra chỉ là người nhà cùng ăn cơm, có ý nghĩa đoàn viên, không có hương vị đặc biệt gì, tôn chủ tự nhiên sẽ không nhớ rõ."
Đoàn viên? Thượng Quan Thu Nguyệt "Nga" thanh, cười: "Vậy đừng giết.".
Tại Tấn Giang khách điếm, công tử cùng Tần Lưu Phong đem chuyện ở Hoa bẩm báo Hà Thái Bình, nghe nói có quan hệ với Truyền Kỳ cốc, Hà Thái Bình lắc đầu thở dài, lưu hai người lại thương lượng đối sách.
Từ Hoa gia trở về, Lôi Lôi thấy hơi mệt, gọi tiểu nhị chuẩn bị nước ấm tắm gội.
Phòng nóng hôi hổi, cảm giác thoải mái dần dần lan ra.
Tâm sự cũng đi theo nổi lên.
Mỹ nhân ca ca làm quá nhiều chuyện xấu, không chỉ hại chết Tiêu Nguyên lão trang chủ, còn giết cha Phong Thải Thải, lại lợi dụng trường sinh quả dẫn tới rất nhiều người giết hại lẫn nhau, Hoa đại tẩu sinh non cũng là hắn một tay an bài, còn phải giá họa Truyền Kỳ cốc! Hiện giờ chỗ cất Tiêu Tiêu Phượng Minh đao tâm pháp đã biết, người trong giang hồ coi trọng hứa hẹn, Thiên Nguyệt động cùng Truyền Kỳ cốc đã có ước định như vậy, chỉ cần chiếu theo làm một bản lậu, rất có thể sẽ giúp hắn thu phục Truyền Kỳ cốc, thống nhất Tinh Nguyệt giáo, từ đây toàn lực chống lại bạch đạo, người này dã tâm bừng bừng, tất sẽ dẫn đến giang hồ gió nổi mây phun......
Rốt cuộc có nên giúp hắn hay không? Lôi Lôi khó xử không thôi, ngửa mặt nhìn nóc nhà, hai hàng lông mày tú lệ bị nàng nhăn thành chữ "Bát"(八)—— tuy rằng chuyện tốt xấu ở giang hồ không liên quan đến nàng, hơn nữa cách làm của bạch đạo chưa chắc thật sự tốt, nhưng là người có được sự giáo dục của hiện đại, vẫn là không muốn xảy ra chiến tranh với người chết, như vậy cũng không quá nhân đạo.
Cúi đầu nhìn trước ngực, chiếc bớt hình hoa màu đỏ vẫn còn nằm đó, nhỏ nhắn tinh xảo, so với hình xăm còn mỹ lệ hơn, kinh thủy ngâm, nhan sắc phảng phất càng thêm tươi đẹp chút.
Khẳng định không thoát khỏi được can hệ với mỹ nhân, thân phận tiểu ma đã định như vậy a! Mỹ nhân ca ca bảo vệ muội muội như vậy, cũng không thể giúp đỡ người ngoài đi đối phó hắn......
Đang trong lúc mâu thuẫn, tiếng gõ cửa vang lên.
"Lôi Lôi cô nương?"
Nghe thấy âm thanh đó, Lôi Lôi lười biếng, ách giọng nói: "Nàng không có ở ——"
Kỳ thật nàng làm như vậy chẳng qua là muốn cùng người này nói giỡn, nào biết yết hầu một áp, âm thanh vọng ra lại rất khác biệt, ngoài cửa Tần Lưu Phong thế nhưng không nghe ra: "Ngươi là ai!"
Mụ nội nó, nhìn không ra Tiểu Xuân Hoa còn có năng lực như vậy, biểu diễn khẩu kỹ! Thu được hiệu quả ngoài ý muốn, Lôi Lôi đầu tiên là bị dọa nhảy dựng, tiếp theo liền minh bạch, đúng vậy, mỹ nhân ca ca có thể dịch dung cũng có thể thay đổi giọng nói, Tiểu Xuân Hoa đương nhiên cũng có thể!
Nguyên bản còn vì không có võ công mà tiếc nuối, hiện giờ trong lúc vô ý phát hiện ra năng lực này, Lôi Lôi hưng phấn vô cùng, một bên chậm rãi đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo, một bên học thanh âm vừa rồi: "Ngươi không quen biết ta ——"
Nàng chơi đến vui vẻ vô cùng, ngoài cửa Tần Lưu Phong lại tưởng thật, hắn cố ý lại đây kêu nàng xuống ăn cơm chiều, nào biết trong phòng truyền ra giọng một nam nhân, xét thấy nàng từng bị bắt cóc, không khỏi khẩn trương, cho rằng lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, vì thế không chút do dự một chưởng bổ ra, lưu phong chưởng không phải hư danh, cửa cũng bị mở ra.
Lôi Lôi còn không kịp phản ứng, hàn ý ập vào trước mặt.
Hiểu rõ tình huống, hai người đều im lặng.
Người này không giống "Tiểu Bạch" dễ dàng thẹn thùng, vì thế người thẹn thùng liền biến thành Lôi Lôi, cùng với tiếng thét chói tai, nàng nhanh chóng ôm ngực lùi về trong nước.
Tần Lưu Phong hoàn hồn, kinh ngạc: "Mới vừa rồi là ai......"
Lôi Lôi xấu hổ: "Là ta! Là ta!"
Tiếng la của nàng uy lực rất lớn, trước hết là Lãnh Tuý ở phòng cách vách đã nghe thấy chạy qua, nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt nàng biến hoá không ngừng, nàng lạnh lùng nhìn hai người, xoay người trở về phòng.
Tần Lưu Phong cười khổ: "Cô nương, lần sau nói giỡn nhớ nói rõ cho ta biết trước."
Nói xong, hắn đang muốn xoay người ra cửa, lại đụng phải công tử với Hà Thái Bình đang vội vàng đi tới.
Thấy Tần Lưu Phong ở đó, công tử nhẹ nhàng thở ra: "Làm sao vậy?"
Tần Lưu Phong lắc đầu.
Hà Thái Bình nói: "Đi ra ngoài nói chuyện đi."
Công tử lúc này mới thấy Lôi Lôi trong nước, đầu tiên là lăng, tiếp theo mặt bỗng chốc liền đen đi, chuyển hướng nhìn Tần Lưu Phong, ngữ khí áy náy: "Tần huynh không sao chứ?"
Lôi Lôi chui vào thau tắm, nước mắt lưng tròng, rõ ràng là ta la, hắn có thể có chuyện gì, vì cái gì đều cho rằng là ta khi dễ hắn? Ta mới là người bị hại đó!
Tần Lưu Phong ý vị thâm trường liếc mắt ngó nàng một cái, cười như không cười: "Tùy ý thay đổi giọng nới, không ngờ được Lôi Lôi cô nương còn có bản lĩnh này."
Cửa lại lần nữa đóng lại, tiếng bước chân xa dần.
Khó khăn phát hiện bản lĩnh mới, kết quả làm họ Tần xem không nói, còn mang tới thân hiềm nghi, lúc này mệt lớn! Lôi Lôi vô lực, xét thấy cửa đã hư, sợ lại có người xông tới, nàng nhanh chóng mặc lại y phục, mở cửa đi ra ngoài.
Công tử đứng ở ngoài cửa, thân hình đĩnh bạt, trường bào tay dài thập phần phiêu dật.
Hắn như vậy lại tự mình canh giữ? Lôi Lôi cảm động: "Tiểu Bạch."
Công tử trầm mặc một lát: "Ngươi......"
Biết hắn muốn hỏi cái gì, Lôi Lôi vội đem sự tình nói qua một lần, cuối cùng nói: "Ta chỉ là tùy tiện thử xem, nào ngờ có thể thật sự biến giọng, họ Tần cũng không nghe ra."
Công tử kinh nghi: "Tùy ý thay đổi thanh âm, chuyện này sao người thường có thể làm được, trừ phi......" Hắn không có nói nữa, sửa miệng: "Ngươi sao có thể có được bản lĩnh này?"
"Ta mất trí nhớ a, cái gì cũng không nhớ rõ," Lôi Lôi giả bộ hồ đồ, ôm lấy hắn, "Tiểu Bạch, lỡ trước kia ta là người xấu thì phải làm sao bây giờ?"
Công tử nhìn nàng sau một lúc, nhíu mày: "Ngươi sao có thể là người xấu, không cần nghĩ nhiều, đi ăn cơm."
Không biết hắn dựa vào cái gì mà tin tưởng như vậy, Lôi Lôi không nói gì.
Bữa cơm này có chuyện xấu hổ, Tần Lưu Phong ánh mắt cao thâm khó đoán, Hà Thái Bình hiển nhiên cũng biết rõ câu chuyện, tuy rằng không có tỏ vẻ gì, nhưng Lôi Lôi vẫn cảm thấy không tự nhiên.
Ăn được một nửa, Lãnh Túy liền về phòng.
Phong Thải Thải đứng dậy hỏi Triệu quản gia: "Ngươi đưa danh sách cần mua đưa ta, ta đi mua."
Thấy mọi người khó hiểu, Hà Thái Bình mỉm cười giải thích: "Phong cô nương muốn hỗ trợ thu mua vài thứ, sắc trời đã tối, một người đi ra ngoài chỉ sợ không quá an toàn, Tiêu huynh đệ không ngại cùng đi một chuyến, như thế nào?"
Công tử không nói.
Phong Thải Thải biết võ công, giờ phút này bên ngoài người đi đường không ít, cái gì không an toàn, rõ ràng là hoài nghi ta, muốn ly gián ta với "Tiểu Bạch"! Kỳ thật Hà Thái Bình này cử Lôi Lôi cũng có thể lý giải, nếu lấy địa vị với trách nhiệm của "Tiểu Bạch" hiện giờ xem xét, đích xác nữ nhân bên cạnh hắn phải là người hiểu đại nghĩa, bây giờ lai lịch của mình không rõ lại còn có vô số sơ hở, hiện giờ lại còn biết thuật dịch thanh, khó tránh khỏi giống như có người rắp tâm tiếp cận "Tiểu Bạch", trên thực tế, cũng đích xác không sai.
Nhưng lý giải thì lý giải, Lôi Lôi vẫn là thực khó chịu, thấy công tử không có cự tuyệt, nàng bỗng chốc đặt đũa xuống, lạnh lùng nhìn Hà Thái Bình cùng Tần Lưu Phong, đứng dậy ra cửa.
Phía sau truyền đến giọng Tần Lưu Phong: "Hà huynh, chuyện này......"
"Không có khả năng." Giọng của công tử.
Vô điều kiện tin tưởng tuy rằng làm Lôi Lôi cảm kích, nhưng càng nản lòng, tương lai thân phận một khi bị vạch trần, hắn sẽ có phản ứng gì? Huống chi Thượng Quan Thu Nguyệt là kẻ thù giết cha của hắn, với tính cách của hắn, sao có thể buông thành kiến chấp nhận muội muội của ma đầu, việc này đúng là hoàn toàn bế tắc. Hơn nữa chiếu theo quan niệm của người này, cải tà quy chính chính là nên "Tự sát tạ tội cầu tha thứ", Thượng Quan Xuân Hoa cực có khả năng giết lão nương của hắn Hoa cô nương, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn là ma đầu, cái này làm cho Lôi Lôi thực khó xử, lão nương không muốn tự sát, ta vẫn chưa đến nỗi vì ngươi mà xem thường mạng sống của mình. Còn có khả năng khác, chưa kịp tự sát đã bị hắn chém.
Vẫn là mau làm một bản lậu tâm pháp, hoàn thành nhiệm vụ trở về cùng mỹ nhân ca ca đi, chuyện giang hồ liên quan gì đến ta.
Tâm pháp "Tiểu Bạch" luôn mang bên người, lấy bằng cách nào?
Sợ lão nương có ý đồ, lão nương càng muốn các ngươi lo lắng, dù sao các ngươi là chính nghĩa, ta chỉ đoạt "Tiểu Bạch" của các ngươi thôi! Lôi Lôi hừ lạnh một tiếng, bản thân không có nhiều âm mưu, phim truyền hình tốt xấu cũng xem qua mấy bộ, nàng cố ý thả chậm bước chân, sau đó sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng ngã xuống ở cầu thang.
Quả nhiên, mong chóng nghe tiếng bước chân đúng như ý nguyện.
"Tiểu Lôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro