Chương 29: Vô tâm tạo sóng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nữa qua đi, chuyện ở Dạ Đàm thành cũng đã sắp xử lý ổn thỏa, Hà Thái Bình cùng đám người công tử cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bởi vì trường sinh quả tuy bị người mua đi, nên trên giang hồ vẫn có không ít người đang âm thầm truy tìm xem rốt cuộc đã rơi vào tay ai, hiện giờ mọi người đều suy đoán là ở trong tay người đã mua được ở hội đấu giá, có người nói là thiết chưởng bang chưởng môn, có người lại nói là Giá Không thành Lam môn chủ...... Mấy chục lời đồn khác nhau lưu truyền rộng rãi, hơn nữa lại dẫn phát rồi mấy tràng án tử không lớn không nhỏ, phàm là nhân vật nổi danh đều sẽ bị theo dõi, mấu chốt là Thạch tiên sinh kia giảo hoạt thật sự, hành tung bất định, tựa hồ đối với hành động của mọi người đều rõ như lòng bàn tay, cái này làm cho mọi người cảm thấy thực bị động.
Đi ở trên đường, Lôi Lôi nhịn không được nhắc nhở: "Thực rõ ràng, Thạch tiên sinh chỉ là muốn bán quả táo kiếm tiền, chẳng qua hắn tổ chức hội đấu giá, tin tức này bị người nào đó dụng tâm kín đáo lợi dụng, cho nên mới phát sinh tai họa này, chúng ta không nhất định một hai phải bắt đầu từ manh mối này, không bằng cứ bắt đầu từ sự kiện đầu tiên, chuyện Bặc lão tiên sinh bị giết hại điều tra."
Công tử gật đầu: "Hà huynh cũng nghĩ như vậy, lúc ấy Bặc lão tiên sinh bị hại, trường sinh quả mất tích, tiếp theo tam đại môn phái khởi tranh chấp, thậm chí Lãnh chưởng môn trước bị hại, Nam Hải Tây Sa hai phái phản bội, chúng ta quá bận rộn hòa giải, rồi sau đó lại có tin tức đấu giá trường sinh quả, một việc tiếp một việc, không có thời gian suy xét kỹ chân tướng sự việc, tuy cũng phái người tiến đến điều tra, rốt cuộc hung thủ quá mức giảo hoạt, không thu hoạch được gì. Hiện giờ mỗi người đều cho rằng đêm đó Thạch tiên sinh bán ra trường sinh quả là thật sự, giang hồ lời đồn nổi lên bốn phía, cứ như vậy nhất định sẽ xảy ra tai họa, cần tìm ra trường sinh quả thật mới có thể bình ổn lời đồn, cho nên quá chút thời gian chúng ta liền đi Bát Tiên phủ, tường tra chuyện Bặc lão tiên sinh."
Lôi Lôi yên tâm, Hà Thái Bình rốt cuộc không ngu ngốc, lần này đấu giá hội vốn dĩ chính là do mỹ nhân ca ca giở trò quỷ, nếu khăng khăng điều tra về Thạch tiên sinh, tra được chỉ sợ cũng vô dụng, bởi vì Thạch tiên sinh căn bản cũng chỉ là người buôn táo, toàn bộ mọi chuyện thật ra đều bắt đầu từ sự kiện Bặc lão tiên sinh bị giết, trường sinh quả mất tích, thật sự trường sinh quả một ngày không lộ mặt, giang hồ liền vẫn sẽ ẩn chứa tai họa, dù cho có thể chứng minh Thạch tiên sinh bán ra đồ giả, vẫn sẽ có người đi tìm sự thật, nếu mỹ nhân ca ca lại mượn chuyện này gây sóng gió, sẽ lại giúp Thạch tiên sinh thiết kế hội đấu giá, lại gây lên một hồi tai họa.
Bên cạnh Phong Thải Thải nói: "Cũng chưa chắc, Thạch tiên sinh cố ý mượn việc bán trường sinh quả giả khiến người của bạch đạo giết hại lẫn nhau, hơn nữa hắn kiếm được nhiều tiền lời như vậy, người bình thường mấy đời đều dùng không hết, chưa chắc không có ý đồ khác, huống chi người này hành tung quỷ bí, nói không chừng chính là hắn giết Bặc lão tiên sinh, trường sinh quả thật sự cũng ở trên tay hắn!"
Thạch tiên sinh kiếm được rất nhiều tiền lời, nhưng mỹ nhân ca ca cũng không phải ăn chay, nếu chịu giúp hắn che giấu tung tích, nhất định phải có chỗ tốt, làm sao có thể không có bạc chảy vào Thiên Nguyệt động. Lôi Lôi đương nhiên không thể nói rõ đạo lý này, thở dài: "Người của bạch đạo giết hại lẫn nhau ai sẽ là người có lợi nhất? Đừng quên hội đấu giá lần này, Thiên Nguyệt động cùng Truyền Kỳ cốc cơ hồ cũng chưa tham gia vào, theo lý thuyết, bọn họ cũng muốn có được trường sinh quả, vì cái gì không nhân cơ hội cướp đoạt, rất có thể bọn họ đã sớm biết trường sinh quả này là giả."
Công tử khen ngợi: "Không tồi, chúng ta đều hoài nghi là quỷ kế của người trong Ma giáo."
Lãnh Thánh Âm vẫn luôn không mở miệng bỗng nhiên nói: "Ta muốn tìm hắn."
Lôi Lôi mạc danh: "Ai?"
Lãnh Thánh Âm nói: "Thạch tiên sinh."
Thật là không thông suốt! Lôi Lôi nói: "Đều nói Thạch tiên sinh không có khả năng có trường sinh quả"
Lãnh Thánh Âm lạnh lùng ngắt lời nàng: "Ta chỉ muốn biết, hắn rốt cuộc có biết Tây Sa phái chưởng pháp hay không."
Lôi Lôi hiểu được, tại sao hắn lại nói như vậy, Lãnh Ảnh bị giết Ôn Đình tuy là đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất, nhưng thực tế chứng cứ chính là Tây Sa phái chưởng pháp, nếu còn có người thứ hai có thể đem Tây Sa phái chưởng lực luyện đến trình độ này, Ôn Đình cũng có thể thật sự là bị oan uổng.
Nhưng Thượng Quan Thu Nguyệt đã nói, hắn tận mắt nhìn thấy  hai người tranh chấp, Ôn Đình giết Lãnh Ảnh, dù sao tất cả mọi người đều hoài nghi Ôn Đình, loại sự tình này hắn cũng không cần thiết phải nói dối với mình, chẳng lẽ......
Lôi Lôi buột miệng thốt ra: "Người nọ cũng dịch dung!" Ôn Đình Lãnh Ảnh đều là đại phái chưởng môn, nếu đứng quá gần bọn họ quan sát chắc chắn sẽ bị phát hiện, cho nên Thượng Quan Thu Nguyệt lúc ấy khẳng định là đứng xa xa xem, không thấy điểm khác thường cũng có lẽ là chuyện hiển nhiên.
Mọi người lăng.
Lãnh Thánh Âm nói: "Cái gì dịch dung?"
Lôi Lôi che dấu: "Không có gì, ngươi nói đúng, nếu có thể đem Tây Sa phái chưởng lực luyện đến trình độ kia không chỉ có một mình Ôn chưởng môn, nói không chừng người hại Lãnh chưởng môn trước kia là một người khác."
Phong Thải Thải đỏ vành mắt: "Còn có cha ta."
Công tử nhìn nàng: "Phong cô nương yên tâm, hiện giờ mọi chuyện đã giải quyết xong, Hà huynh tất sẽ toàn lực điều tra, sẽ sớm bắt được hung thủ, cho Phong đại hiệp một công đạo."
Thấy hắn an ủi mình, Phong Thải Thải gật đầu, đôi mắt hơi lượng.
Biết ngươi đối với việc trừ gian diệt ác rất quan tâm, nhưng cũng không cần phải làm trò cô nương đáng thương như vậy đâu! Rốt cuộc cha cô ta cũng đã chết, Lôi Lôi không thể ăn dấm đành rầu rĩ đi theo mọi người.
Mới nói mấy câu mọi người đã đi đến một tòa dịch quán, công tử cùng Lãnh Thánh Âm đi vào có việc, Phong Thải Thải cùng Lôi Lôi chờ  ở bên ngoài, nữ nhân toàn là những kẻ mẫn cảm, nhận thấy được địch ý mơ hồ, hai người đều im lặng không lên tiếng, không khí trở nên quái dị.
Lôi Lôi nhìn đông nhìn tây.
Phong Thải Thải bỗng nhiên kéo kéo tay nàng, thấp giọng: "Nghe nói...... Ngươi biết thuật biến thanh?"
Lôi Lôi mặt không biểu cảm: "Ừ."
Phong Thải Thải nói: "Loại bản lĩnh này không phải người bình thường có thể học được......" Dừng lại.
Lôi Lôi làm ra vẻ không thèm để ý: "Trên giang hồ thông hiểu thuật dịch dung nhất chính là Ma giáo, có thể đem thuật dịch dung biến thanh luyện đến trình độ này, hẳn là do Ma giáo bí truyền." Xoay mặt nhìn thẳng nàng: "Như thế nào, ngươi hoài nghi ta là Ma giáo?"
Phong Thải Thải chần chừ: "Ngươi mất trí nhớ?"
Lôi Lôi gật đầu: "Đúng vậy."
Phong Thải Thải liếc nhìn nàng một cái, không hề nói gì.
Trên đường cái người đến người đi, dịch quán đối diện có bán son phấn Chung Linh Trai, bên trong khách nhân thưa thớt, phàm là người ra vào đều có thân phận phu nhân tiểu thư, ngoài cửa còn có hai chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá.
Đợi nửa ngày không thấy công tử ra, vì hóa giải loại không khí xấu hổ này, Lôi Lôi thuận miệng nói với Phong Thải Thải một tiếng, rồi xoay người liền hướng Chung Linh Trai đi.
Vừa mới đi đến cổng lớn, liền có thấy một hình bóng quen thuộc từ trong đi ra.
Lôi Lôi kinh ngạc: "Phu nhân!"
Áo hồng váy đỏ, thân thể vẫn có vẻ hết sức suy nhược, Du Ti được hai nha đầu đỡ, phía sau còn có vài tên hộ vệ của Truyền Kỳ cốc, khi thấy Lôi Lôi cũng lộ vẻ ngạc nhiên: "Lôi Lôi cô nương?"
Lúc trước được nàng ấy cứu giúp, Lôi Lôi đối với vị phu nhân này ấn tượng rất tốt: "Phu nhân sao lại tới đây?"
Du Ti ôn nhu mà cười: "Ta thân thể không tốt, Phó Lâu nghe nói Dạ Đàm thành này có đại phu tốt, cho nên mang ta tới tìm hắn xem bệnh, mới vừa rồi thấy cửa hàng son phấn này, thuận tiện vào xem một chút."
Không phải đến gây chuyện là được, Lôi Lôi vội vàng nhìn xung quanh: "Phó cốc chủ đâu?"
Du Ti nói: "Chàng có việc phải đi bảo sẽ về liên nên ta ở chỗ này chờ chàng."
Ở chỗ này chờ? Vạn nhất "Tiểu Bạch" tới đây, gặp phải thì không ổn! Lôi Lôi cuống quít xoay người nhìn dịch quán, thấy công tử cùng Lãnh Thánh Âm cũng chưa ra, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh qua chỗ Phong Thải Thải thương lượng.
Phong Thải Thải sớm đã để ý thấy, cũng có chút hoảng: "Mau kêu cô ta rời đi!"
Lôi Lôi thấp giọng: "Không được, nàng cùng Phó Lâu hẹn sẽ gặp nhau ở chỗ này, ta chỉ có thể tạm thời dẫn nàng đến bên kia một chút, Tiểu Bạch cùng Lãnh chưởng môn chắc chắn sắp ra tới, ngươi trước dẫn bọn họ quay về khách điếm, đừng để cho bọn họ đụng phải Phó Lâu."
Phong Thải Thải đồng ý.
Thương lượng xong, Lôi Lôi đi đến trước mặt Du Ti, nhiệt tình nói: "Phu nhân muốn xem phấn mặt, vừa lúc, bên kia còn có một chỗ bán phấn mặt cũng không tồi, ta dẫn ngươi qua đó xem?"
Du Ti do dự: "Này......"
Lôi Lôi dỗ nàng: "Không xa, Phó cốc chủ hẳn là không trở về nhanh như vậy, phu nhân thân thể không khỏe, đi lại nhiều một chút cũng có lợi."
Du Ti thất cũng đúng, liền đi theo nàng.
Trong cửa hàng ngoại trừ phấn mặt cùng với các loại màu phấn hoa khác nhau, còn có rất nhiều ngọc cùng đồi mồi thượng phẩm dùng để làm trâm cài, thủ công tinh xảo vô cùng, rực rỡ muôn màu, trong đó có rất nhiều cái Lôi Lôi thậm chí còn không biết tên, cũng không biết công dụng, nữ nhân trời sinh đối với những loại đồ vật này không cầm lòng được, Lôi Lôi trong lòng ngứa ngáy vừa nhìn vừa hỏi.
Chưởng quầy không chê phiền toái, nhiệt tình giới thiệu: "Đây là phấn trân châu, đó là mỡ dê ngọc trâm thượng phẩm...... Cô nương muốn loại nào?"
Nghĩ đến cây trâm trên đầu vẫn là do Hồng thẩm đưa, Lôi Lôi không có ngân lượng bên người, vì thế đành nghĩ, cổ nhân đều thích lấy mấy loại đồ vật này làm tín vật đính ước, muốn bạn trai đưa mới có ý nghĩa, nhưng bản thân "Tiểu Bạch" không chú ý đến mấy loại đồ trang sức này, nhìn thấy bộ xiêm y mộc mạc cũ kỹ hắn vẫn mặc là hiểu rồi, không được, lần sau phải kéo hắn tới đây dạo xem, để hắn được thông suốt.
Nàng một bên vừa xem vừa nghĩ, bên cạnh Du Ti lại tựa hồ như không có bất kỳ hứng thú gì, chỉ tập trung xem vài loại phấn mặt thượng phẩm.
Sau một lúc lâu, Du Ti buông chiếc hộp trong tay xuống: "Nhưng còn có màu sắc nào nữa không?"
Biết gặp được đại gia chân chính, chưởng quầy vội từ trên quầy hàng lấy ra mấy hộp: "Có có, này đó đều là những loại phấn mặt tốt nhất, nguyên liệu rất tốt, màu sắc cũng đẹp, hương thơm cũng rất dễ chịu, loại này là của Giá Không thành gọi là Doanh Tuyết Trai, hộp kia là Đoạn gia các...... Chắc phu nhân cũng từng nghe nói qua, đã là loại tốt nhất muốn tìm cái tốt hơn cũng không thể, đừng nói là cửa hàng của ta, toàn Dạ Đàm thành cũng không tìm được loại tốt hơn cái này."
Du Ti gật đầu, hỏi Lôi Lôi: "Ngươi xem cái nào tốt?"
Phấn mặt có rất nhiều loại, trước mặt nàng đã bày ra tận mười loại, hình dạng không giống nhau, có cái lỏng, có cái đặc, còn có một loại nhìn giống hộp thuốc dán, khác biệt hoàn toàn so với mỹ phẩm thời hiện đại, Lôi Lôi chỉ cảm thấy mới mẻ, lại không biết cái nào tốt cái nào không, bất quá đây là cửa hàng mình dẫn tới xem, đều bán những loại tốt, hơn nữa những cái này đều được để trong những chiếc hợp tỉ mỉ tinh tế, vậy thì cứ theo lời trưởng quầy, là loại tốt nhất trong tiệm.
Vì thế nàng tùy tiện chỉ một cái: "Cái này không tồi!"
Du Ti chần chờ: "Nhưng màu sắc hơi nhạt."
"Màu này rất đẹp a, đậm quá cũng không tốt," Lôi Lôi đưa qua một hộp phấn, "Phu nhân xem phấn này đi."
Du Ti cười cười, tiếp nhận xem vài lần lại buông.
Lôi Lôi kỳ quái: "Sao phu nhân lại đặc biệt đi mua phấn?"
Du Ti mỉm cười, nhìn nàng nói: "Khí sắc của ta thật sự rất kém phải không?"
Mặt trắng không có tý sức sống nào, đích xác không cần phải sử dụng phấn, Lôi Lôi nghiêm túc nói: "So lần trước có chút tốt hơn."
Du Ti nghe vậy tựa hồ rất vui: "Vậy là tốt rồi."
Ngay sau đó nàng liền không hề tiếp tục lựa chọn, tiện tay chọn một hộp, lệnh nha hoàn thanh toán bạc, đi ra cửa.
Chắc giờ này bọn "Tiểu Bạch" chắc cũng đã quay lại khách điếm, Lôi Lôi lưu luyến không rời nói: "Phu nhân không xem cái khác?"
Du Ti ngượng ngùng, mỉm cười giải thích: "Ta cũng không thích dùng những thứ đó, chỉ là...... Có đôi khi phải dùng đến, bằng thì Phó Lâu sẽ lo lắng."
Thì ra là nàng sợ Phó Lâu thấy sắc mặt nàng không tốt sẽ lo lắng, mới cố ý mua phấn mặt trang sức, Lôi Lôi cảm động, khó ngờ Ma giáo cũng có tình nghĩa phu thê sâu đậm như vậy, nhưng Phó Lâu giết phu quân trước của nàng, Viên đại hiệp, nàng thật sự một chút cũng không oán hận?
Đang thấy kỳ lạ, âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: "Sao ngươi lại chạy loạn một mình!".
"Tiểu Bạch" sao lại tới đây! Lôi Lôi hồn phi phách lạc, theo bản năng đem Du Ti che ở phía sau.
Kỳ thật Phong Thải Thải đã thành công đưa hai người về khách điếm, nhưng khi công tử phát hiện Lôi Lôi mãi vẫn chưa trở về, lập tức lại ra ngoài tìm, hiện giờ nhìn thấy nàng, không khỏi mặt trầm xuống trách mắng: "Ngươi......" Chợt thấy nàng phía sau còn có vị phu nhân, tức khắc im miệng, nghi hoặc.
Du Ti cũng khó hiểu nhìn hai người.
Công tử nhìn Lôi Lôi: "Đây là......"
"Tiểu Bạch" căn bản không biết Du Ti! Lôi Lôi đại hỉ, vội vàng nói: "Đây là một vị phu nhân quen biết của ta, họ du, trước đó không lâu ở Bích Thủy thành ngẫu nhiên quen biết."
Du Ti ít khi xuất cốc đi lại, Lôi Lôi cùng Phong Thải Thải bị bắt cóc, mọi người tuy rằng đều biết là Phó Lâu phu nhân thả hai người, lại chưa từng gặp mặt Du Ti, hiện giờ công tử hiển nhiên nhận không ra, còn nói người phụ nữ ôn nhu trước mặt này nhìn không giống người xấu, vì thế yên tâm, do được dạy dỗ lễ nghĩa kỹ càng, cũng không hỏi nhiều, chắp tay làm lễ: "Tại hạ là Tiêu Bạch."
Du Ti lược khom người, đáp lễ lại, nhưng thật ra hai hộ phệ bên cạnh nàng sắc mặt mặt đại biến, ngưng thần đề phòng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Phượng Minh đao trong tay công tử, mang theo một chút khủng hoảng cùng lo lắng.
Người tập võ trực giác vô cùng nhạy bén, công tử cũng phát hiện dị thường, hắn sớm đã nhìn ra hai gã này này chắc chắn là cao thủ, hiện giờ thấy hai người đối với mình có mang địch ý, lại sinh nghi hoặc.
Không thể trì hoãn, Phó Lâu tới liền gặp phiền toái! Lôi Lôi gấp gáp nhìn Du Ti cười: "Chúng ta đi về trước."
Du Ti cũng không so đo, ôn nhu mà nói: "Có thời gian rảnh thì đến cốc của ta chơi một chút."
Đi Truyền Kỳ cốc chơi một chút? Lôi Lôi thần sắc cổ quái: "Nhất định nhất định." Chuyển hướng công tử: "Đi thôi."
Cứ như vậy bỏ người ta ở lại, công tử cảm thấy nàng làm như vậy rất thất lễ, lễ phép nhắc nhở: "Thời gian không còn sớm, nếu không ngại thỉnh phu nhân đến chỗ của ta nghỉ tạm, dùng quá cơm lại đi."
Lôi Lôi đẩy hắn: "Phu nhân phải đợi trượng phu của nàng, không thể đi, đi thôi."
Công tử nói: "Kia không ngại chờ bọn họ cùng nhau......"
"Không cần không cần!" Đẩy hắn không được, Lôi Lôi chuyển sang kéo tay hắn, "Trượng phu của nàng quản rất nghiêm, sẽ không cho nàng làm loạn, chúng ta trở về thôi."
Công tử nói: "Này......"
Thấy bộ dạng hai người lôi lôi kéo kéo như vậy, Du Ti không khỏi nhấp miệng cười rộ lên, hai gã hậu vệ cũng xem đến tròng mắt đều mau rớt ra, đồng thời tâm sinh hoài nghi, Tiêu Bạch này cùng Tiêu Bạch mà bọn chúng biết đến tột cùng có phải cùng một người hay không?
Lại lần nữa bị đùa giỡn ở nơi đông người, công tử bất đắc dĩ, thấp giọng: "Buông tay."
Người này vững như tùng kéo không nhúc nhích, Lôi Lôi dùng sức: "Đi a đi mau a!"
Công tử xấu hổ chuyển hướng nhìn Du Ti: "Như thế, thất lễ."
Hai người lôi kéo đi được vài bước, người trước mặt bỗng trở nên hỗn loạn, rất nhiều người vội vã chạy đi, trên mặt đều có chứa vẻ kinh hoảng, các cửa hàng xung quanh đều nhanh chóng đóng cửa lại.
"Đánh tới!"
"Là người của Ma giáo!"
Nghe được hai chữ "Ma giáo", công tử thần sắc lạnh lùng, Lôi Lôi sốt ruột, chẳng lẽ Phó Lâu tìm tới?
Còn chưa kịp nghĩ đối sách, nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng đao kiếm giao chiến, càng ngày càng gần, một lát sau, hơn hai mươi người xuất hiện ở đầu phố, đấu thành một đoàn.
Trong đó có một bóng dáng quen thuộc, quần áo màu đen có thêu hoa văn xám bạc, dáng người cực kỳ cao lớn đĩnh bạt, nửa khuôn mặt có một vết sẹo rất lớn, nửa mặt còn lại hiện vẻ tuấn tú;
Một người nữa khoác một thân áo choàng huyền sắc, tay cầm trường kiếm, chính là chưởng môn phái Nam Hải Lãnh Thánh Âm.
"Bổn tọa hôm nay không muốn động thủ, nếu không kêu thủ hạ của ngươi lui ra, đừng trách bổn tọa thủ hạ vô tình." Thanh âm khàn khàn trầm thấp lộ ra vài tia âm ngoan, hình như có chút không kiên nhẫn, hắn huy tay áo tránh đi một kiếm.
"Phó cốc chủ vừa tới, nhanh như vậy đã muốn đi?" Lãnh Thánh Âm cười lạnh, lại một kiếm hướng thẳng ngực hắn đâm tới.
Hai người bọn họ sao lại đụng phải nhau! Lôi Lôi trong lòng kêu khổ không thôi, phí công sức nữa ngày, vẫn là trốn không được! ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro