Chương 30: Đội ngũ giang hồ khỏe mạnh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt Lãnh Thánh Âm cùng Phó Lâu đã đánh qua mười chiêu, Lãnh Thánh Âm thân là chưởng môn phái Nam Hải, kiếm pháp chính tông, tất nhiên là không hề tầm thường, đáng tiếc đối phương lại là Phó Lâu.
Truyền Kỳ cốc bên trong nội tình phức tạp, xưa nay đều dùng đạo lý cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh nhất sẽ đạt được vị trí cao nhất, giết hại lẫn nhau nhiều đếm không xuể, lúc trước Phó Lâu phản sư môn chạy đến Truyền Kỳ cốc, chỉ là sát thủ cấp thấp nhất, trên thực tế để hắn tồn tại đến bây giờ, chắc chắn là một quá trình thập cửu nhất sinh, không biết đã trải qua bao nhiêu trận đấu, lấy sinh mệnh ra đánh cược, mới có thể đạt được vị trí cốc chủ như hôm nay, cũng luyện được sự lãnh khốc vô tình, lại nhìn những chiêu thức hắn sử dụng đều có tính thực dụng rất cao, nơi chưởng lực đánh tới đều là điểm yếu của đối phương, bởi vậy hai người thực mau liền phân cao thấp.
Cũng may Phó Lâu có chút thất thần, Lãnh Thánh Âm cũng đã nhìn ra, xuất một đường kiếm sắc bén, một lòng muốn kéo dài thời gian chờ đợi người bên Hà Thái Bình đến hỗ trợ.
Biết nếu cứ tiếp tục dây dưa sẽ có bất lợi cho mình, Phó Lâu khởi sát tâm, cười lạnh: "Muốn tìm đến cái chết, bổn tọa hôm nay sẽ khiến cho phái Nam Hải lại đổi một chưởng môn mới."
Nói xong hắn không hề nhân nhượng nữa, vận đủ nội lực, bên trái tung chưởng lực, thẳng tới nơi hướng kiếm đang đâm tới, cùng lúc đó ở bên trái, bên phải cũng tung chưởng về phía ngực Lãnh Thánh Âm.
Phái Nam Hải kiếm pháp cũng có chiêu thức đặc biệt, chiêu "Thiên địa triều tới" càng là danh bất hư truyền, dựa theo khí thế bao la hùng vĩ của hải triều khi thổi quét, đã công thả thủ, Lãnh Thánh Âm từ nhỏ khổ luyện, giờ phút này ra tay cơ hồ không chê vào đâu được, huống chi đối phương vẫn là tay không, theo lý thuyết, lấy năng lực của hắn đánh trên dưới một trăm chiêu cũng không khó, công tử đúng là thấy rõ điểm này, mới không vội vã tiến lên tương trợ, nào ngờ đến đối phương thế nhưng hoàn toàn không quan tâm đến sự an nguy của bản thân, lấy thịt chưởng đối chọi với bảo kiếm, từ đó khiến cho đối phương để lộ sơ hở!
Máu tươi trào ra, đỏ thắm.
Bảo kiếm như bị cái kìm kiềm trụ lại, khó thu hồi, Lãnh Thánh Âm kinh hãi,nội lực của đối phương thật sự rất mạnh, giờ phút này chính mình không thể nào phòng thủ, hiển nhiên cho đối phương một cơ hội tuyệt hảo, rất có thể chính là một đòn trí mạng, theo lý thuyết vẫn có thể lập tức quăng kiếm né tránh, nhưng mà đối với người sử dụng kiếm mà nói, kiếm luôn đi theo người, hiện giờ lại bị đối phương dùng thủ đoạn chế trụ, lại có chút phản ứng không kịp.
Không hổ là Phó Lâu, hắn đã sớm dự đoán được phản ứng của đối phương, ánh mắt càng chuẩn, xuống tay ác hơn, cố ý để chính mình bị thương đổi lại đối phương chắc chắn sẽ mất mạng! Giết Lãnh Thánh Âm, những người khác liền sẽ không tiếp tục giao đấu, đây cũng là cách giải quyết phiền toái mau chóng để bản thân rút lui tốt nhất.
"Lãnh huynh!" Biết rõ cứu viện không kịp, công tử biến sắc.
Lôi Lôi cũng kinh ngạc đến ngây người.
Đang lúc nguy cấp, chợt có một đạo hắc ảnh như chim én từ bên cạnh lược ra, hướng Phó Lâu đánh tới: "Xem chưởng!"
Chưởng phong sau lưng lạnh thấu xương, Phó Lâu chỉ cười lạnh, nhanh chóng mang theo kiếm của Lãnh Thánh Âm xoay người, chưởng lực ban đầu là hướng Lãnh Thánh Âm cũng liền thay đổi tuyến đường, nếu có dụng ý ra tay lúc này, hắn đã liệu định đối phương giờ phút này toàn lực cứu người, tự thân khó tránh khỏi sẽ sơ sót trong phòng thủ, những sơ hở này bị hắn nhìn ra vô cùng chuẩn xác.
Sự việc đột ngột phát sinh, mọi người cũng chưa kịp phản ứng.
Lãnh Thánh Âm thấy rõ người tới, lập tức giận dữ, rống to: "Tránh ra!"
Nói thì dễ dàng nhưng Phó Lâu thân là Truyền Kỳ cốc cốc chủ, chưởng pháp nhanh chóng tàn nhẫn cỡ nào sao có thể để đối phương muốn tránh là tránh, giờ phút này người tới đang ở giữa không trung, thu thế không kịp, mắt thấy liền phải mất mạng dưới chưởng.
Công tử rút đao gầm lên: "Dừng tay!"
Lôi Lôi cái khó ló cái khôn, vội gắt gao giữ chặt hắn, đồng thời hô to: "Ti Ti! Phu nhân!"
Bên kia tình hình chiến đấu kịch liệt, âm thanh đao kiếm giao kích thập phần chói tai, tiếng gọi này cũng không dễ dàng nghe ra, nhưng Phó Lâu lại lập tức triệt chưởng, lui ra phía sau hai trượng, xoay mặt nhìn qua hướng này.
Lãnh Thánh Âm nhân cơ hội mang theo người kia phiêu ra ba trượng, lạc định.
Mọi người lúc này mới thấy rõ bộ dáng người nọ, thân mặc y phục gọn gàng, thoải mái hào phóng, đúng là Ôn Hương.
Lãnh Thánh Âm giận dữ nói: "Ngươi là đang làm cái gì!"
Ôn Hương mặt trắng bệch không nói lên người, nàng mới vừa rồi sốt ruột cứu người, cũng không dự đoán được Phó Lâu sẽ phản ứng nhanh như vậy.
Tuy có nội lực bảo vệ, nhưng cũng chỉ là da thịt con người, sao có thể so sánh với bảo kiếm, máu tươi không ngừng trào ra, nhỏ xuống từng giọt, Phó Lâu căn bản cũng không để ý lắm, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thu chưởng lại: "Ti Ti!"
Du Ti sắc mặt trắng bệch, ngơ ngẩn đứng đó, may mắn bên cạnh có hai nha hoàn đỡ, mới không đến nỗi ngã xuống.
Công tử lạnh lùng nói: "Phó cốc chủ thật sự cho rằng Dạ Đàm thành này là nơi ngươi có thể làm xằng làm bậy?"
Phó Lâu lúc này mới phát hiện ra hắn, tức khắc biến sắc, nhìn đến Lôi Lôi bên cạnh, lập tức mắt lộ ra tia hung dữ, gằng giọng nói: "Ngươi dám bắt cóc nàng?"
Lôi Lôi sợ tới mức co rụt lại.
Công tử nhíu mày, xoay mặt nhìn nàng.
Lãnh Thánh Âm cũng không để ý đến thay đổi của mọi người, thấy có công tử ở đây, lại tiếp tục giơ mũi kiếm lên: "Phó Lâu, ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể đi được?"
Huyết chiến sắp tới, Lôi Lôi cuối cùng vẫn là nhớ tới ân tình của Du Ti, vội đứng ra lớn tiếng nói: "Truyền Kỳ cốc làm nhiều việc ác, vốn nên gieo gió gặt bão, chúng ta là chính đạo cũng không giết người vô tội lung tung, càng sẽ không để người già phụ nữ và trẻ em bị thương, chỉ bằng điểm đã hơn hẳn ma đạo các ngươi, Phó cốc chủ chẳng lẽ còn không rõ đạo lý này?"
Lời này người ngoài nghe thấy cũng không cảm thấy có điều gì bất thường, bất quá chỉ cười nàng uổng phí sức lực giảng đạo lý với ma đầu, hàm ý trong đó chỉ có hai người Lôi Lôi với Phó Lâu minh bạch: Ngươi đi trước, bọn họ sẽ không thương tổn phu nhân của ngươi!
Phó Lâu nghe vậy quả nhiên sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc.
Lãnh Thánh Âm hừ một tiếng: "Nếu hắn biết rõ đạo lý này, liền sẽ không phạm phải tội với vi sư của hắn."
Bên cạnh không ít người trên mặt đều có vẻ cười nhạo.
Lôi Lôi tận lực làm ra vẻ như không có chuyện gì, đi qua đỡ lấy Du Ti.
Thấy Phó Lâu bị thương, Du Ti không dám kêu, hai tay lạnh băng, nắm chặt Lôi Lôi, lẩm bẩm nói: "Hắn...... Làm sao bây giờ?"
Lôi Lôi vội đưa mắt, thấp giọng: "Muốn cứu hắn, đừng nói gì cả." Sau đó chuyển hướng hai gã hộ vệ: "Nơi này có người của Ma giáo, phu nhân chịu không nổi kinh hách, các ngươi nhanh chóng đưa nàng trở về."
Hai gã đang bất động lập tức nâng Du Ti dậy muốn đi.
Ai ngờ vào lúc này, một thanh âm truyền đến: "Đó là Phó Lâu phu nhân, chỉ cần nàng ở đây, Phó Lâu đừng mơ tưởng muốn trốn thoát!"
Lôi Lôi cả kinh xoay người, người nói những lời này chính là Phong Thải Thải.
Lãnh Thánh Âm cười lạnh: "Thì ra Phó phu nhân cũng ở đây, chúng ta thật thất lễ."
Lời còn chưa dứt, có vài bóng người nhanh chóng lao về phía Du Ti, hai gã hộ vệ thấy thế lập tức dậm chân phải, một mũi dao từ mũi giày của hắn nhanh chóng bắn ra, thực mau liền nghe được vài tiếng kêu thảm thiết, có người trúng chiêu ngã xuống đất, mong chóng bỏ mạng.
Mọi người gầm lên: "Có độc!"
Không đợi Lôi Lôi cản lại, công tử đã rút đao đi lên.
Hàn quang, hai tiếng "Leng keng" vang lên, hai đoạn mũi đao bị cản lại, sớm nghe nói về uy danh của Phượng Minh đao, hiện giờ lại bị đao pháp cao minh này cản lại, hai gã hộ vệ kinh hãi thối lui về phía sau, đến khi hiểu ra ý đồ của đối phương, thời gian đã muộn.
Công tử chế trụ cánh tay Du Ti: "Đắc tội."
Biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, hai tên hộ vệ đều sợ hãi mà nhìn về phía Phó Lâu.
Cả khuôn mặt mong chóng bị bao phủ bởi sát khí, càng làm cho vết sẹo kia thêm phần dữ tợn bắt mắt, Phó Lâu lạnh lùng nhìn công tử: "Các ngươi nếu dám động đến một cọng tóc của nàng, ta chắc chắn đem Bách Thắng sơn trang san bằng!"
Công tử đem Du Ti ném cho Phong Thải Thải, nhàn nhạt nói: "Cái này còn phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!"
Thấy hắn muốn động thủ, Lôi Lôi hoảng hốt chạy đến cản hắn: "Đừng!"
Công tử lạnh giọng: "Đừng làm loạn, buông tay!"
Cái gì chính tà, Du Ti tốt xấu cũng đã cứu ta, cũng không thể để ngươi giết trượng phu của nàng trước mặt nàng, Lôi Lôi bất đắc dĩ: "Tiểu Bạch, tha cho bọn hắn lần này đi, Du Ti phu nhân lúc trước đã cứu ta."
Công tử giận dữ: "Người này làm nhiều việc ác chết chưa hết tội, ngươi như vậy lại vì hắn cầu tình, quả thực thiện ác không phân biệt, hồ đồ đến cực điểm!" Nói xong phất tay đẩy Lôi Lôi ra.
Quang hoa lóng lánh, Phượng Minh đao thẳng hướng Phó Lâu chém tới.
Du Ti cắn chặt răng, rốt cuộc té xỉu.
——————————————————————
Vì dạo này tớ hơi bận nên tớ sẽ chia nhỏ chương ra để edit rồi up luôn cho mọi người có cái để đọc. Nên mấy chương này sẽ hơi ngắn nên mọi người thông cảm nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro