Chương 7: Chi tiết vụ án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chợt nghe Lôi Lôi hỏi như vậy, mọi người đều ngẩn người, tuy không hoan nghênh nàng giúp đỡ, nhưng nói chuyện phiếm vẫn là có thể, hơn nữa nàng ko giống những đại thẩm hay nha đầu khác, cả ngày chỉ nói đền chồng con và quần áo, nàng lại thường xuyên cùng họ cao hứng bàn luận chuyện giang hồ, bởi vậy cũng không bài xích nàng.
Vương từ kinh ngạc: "Trường sinh quả là chuyện lớn như vậy, ngươi không biết?"
Lôi Lôi lắc đầu.
Quá lạc hậu! Mọi người đều dùng ánh mặt khinh bỉ nhìn nàng, việc này người bận rộn chuyện bếp núc như Hồng Thẩm còn biết.
Lôi Lôi vội ngồi xuống: "Mau nói ta nghe."
Vương từ nhìn mọi người, nói: "Việc này nói ra thì rất dài, ngươi có biết lang y của Bát Tiên phủ bặc diệu khiêm ko, hắn thật ra người tốt, y thuật cao minh, nhưng chỉ sống một cuộc sống thanh bần."
Lôi Lôi gật đầu, tên đã kêu "Không cần tiền", đương nhiên thanh bần.
Vương từ nói: "Vào một buổi đêm nửa năm trước, bặc lão tiên sinh bị giết chết ở nhà."
Lôi Lôi nói: "Giết hắn khẳng định phải có lợi ích."
"Theo huynh đệ bặc diệu nói, là bởi vì một bảo bối gọi là trường sinh quả," vương từ thấp giọng, "Bặc lão tiên sinh trước khi bị giết có nhắc tới, nhưng khi thu dọn di vật, lại không có thứ này."
Ca ca không cần tiền, đệ đệ không muốn sống! Lôi Lôi kỳ quái: "Trường sinh quả rốt cuộc có ích lợi gì?"
Vương từ nói: "Người sống trăm năm, không tránh được cái chết, nghe nói trường sinh quả thập phần kỳ dị, nếu qua bảy mươi tuổi, liền có thể thoát thai hoán cốt, lại tục thọ trăm năm."
"Thật sự?" Lôi Lôi kinh ngạc.
"Bặc lão tiên sinh được ca tụng là thần y, bình sinh khổ cực nghiên cứu y thuật, lời nói sẽ không có giả."
Trường sinh, từ xưa đã là mộng tưởng của bậc đế vương, có thể so với người khác sống lâu hơn một thế kỷ, loại dụ hoặc này sợ là ai cũng khó có thể kháng cự, Lôi Lôi cuối cùng cũng minh bạch, vì sao ai ai cũng chịu bỏ ra số tiền lớn để mua nó: "Trường sinh quả khẳng định là bị hung thủ lấy đi rồi."
Vương từ nói: "Không chỉ cô nương, tất cả mọi người đều nghĩ vậy, bặc lão tiên sinh võ công không kém, lại chết dưới chưởng lực bình thường, hẳn là do người hắn cực kỳ tính nhiệm nhân lúc hắn ko đề phòng ra tay, đêm đó hắn chỉ gặp qua đúng ba người, là chưởng môn Đông Sơn phái nhan văn, chưởng môn Tây Sa phái Ôn Đình, còn có chưởng môn phái Nam Hải Lãnh Ảnh."
Đông Sơn, Tây Sa, Nam Hải, nhìn những cái tên này, Lôi Lôi càng thêm hoài nghi bộ phận nghiên cứu kia: "Nói như vậy, ba người bọn họ đều có khả năng là hung thủ."
Vương từ gật đầu: "Ba người bọn họ đều là bằng hữu tốt của bặc lão tiên sinh, ở trên giang hồ danh tiếng không tồi, bặc lão tiên sinh trung hậu thành thật, đem chuyện trường sinh quả kể cho bọn họ cũng ko có gì lạ."
Lôi Lôi nói: "Bảo bối như vậy, rất có thể làm cho bọn họ nổi lòng tham."
Vương từ nói: "Bặc lão tiên sinh chết mới nửa tháng, phái Nam Hải bỗng nhiên truyền ra tin tức trường sinh quả đang ở Lãnh gia, đêm đó người cuối cùng bặc lão tiên sinh gặp cũng là Lãnh Ảnh, kể từ đó, tự nhiên hiềm nghi liền rơi xuống đầu hắn."
Lôi Lôi vội nói: "Tin tức kia là do ai truyền ra?"
Vương từ thở dài: "Là người làm của Lãnh gia, khi tìm người làm kia để đối chất thì phát hiện hắn đã bị một kiếm xuyên tim chết tươi, ai cũng nói là lãnh chưởng môn giết người diệt khẩu, lãnh chưởng môn nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng ko rửa hết tội."
Lôi Lôi đột nhiên nói: "Nếu trường sinh quả tốt như vậy, bặc lão tiên sinh vì cái gì không mà ko dùng?"
Vương từ cười nói: "Có điều ngươi không biết, nghe nói trường sinh quả tuy tốt, nhưng nếu chưa đủ bảy mươi tuổi đã dùng, cũng chỉ có thể cường thân kiện thể, không còn tác dụng, bặc lão tiên sinh vẫn chưa tới 60."
Thì ra là như vậy, Lôi Lôi suy nghĩ một lát, nói: "Lãnh chưởng môn rất có thể là bị vu hãm, đêm đó tuy hắn là người cuối cùng gặp bặc lão tiên sinh, nhưng người khác cũng có thể đợi hắn rời khỏi lặng lẽ quay lại giết người, cướp đi trường sinh quả, hơn nữa muốn tung ra tin tức trường sinh quả ở Lãnh gia, thu mua người làm là có thể làm được, sau đó người nọ lại giết hắn, giá họa lãnh chưởng môn."
Mọi người đều nói: "Ai không rõ này đạo lý!"
.
Vương từ cười: "Hà minh chủ anh minh, sớm phát hiện việc này kỳ quặc, tự nhiên sẽ không dễ dàng định tội lãnh chưởng môn ai ngờ sau lại lại xảy ra chuyện lớn."
Lôi Lôi vội hỏi: "Như thế nào?"
Vương từ nói: "Tam đại môn phái xưa nay giao hảo, xảy ra việc này, không khỏi hoài nghi lẫn nhau, bởi vậy ba vị chưởng môn âm thầm hẹn gặp mặt ở trên núi Hoa Sơn, muốn thành thật với nhau làm sáng tỏ việc này."
Người trong giang hồ đúng là coi trọng một chữ nghĩa, Lôi Lôi thầm than: "Sau thế nào?"
Vương từ nói: "Ngày đó đệ tử của ba phái chờ ở dưới chân núi, chỉ thấy có hai vị chưởng môn xuống núi,  chưởng môn phái Nam Hải Lãnh Ảnh chậm chạp không thấy, đệ tử phái Nam Hải bất đắc dĩ lên núi xem thử, phát hiện hắn đã chết trên sơn đạo, chính là bị độc chưởng của Tây Sa phái đánh gục."
Lôi Lôi lập tức nhớ tớ chưởng ấn màu đen của mỹ nam ở khách điếm lúc trước: "Võ công của Lãnh Ảnh kém hơn ôn chưởng môn sao?"
Vương từ nói: "Đương nhiên không phải, nhưng trên núi còn có nhan chưởng môn của Đông Sơn phái, nếu hắn cùng ôn chưởng môn liên thủ, muốn sát lãnh chưởng môn cũng không khó."
Lôi Lôi nói: "Bọn họ hiện tại khẳng định sẽ không thừa nhận."
"Cũng không phải!" Vương từ vỗ tay, "Nhan chưởng môn nhiều lần muốn làm sáng tỏ, chỉ nói lúc đó ba người bất đồng ý kiến, lãnh chưởng môn giận dữ trước rời đi, hai người bất đắc dĩ cũng xuống núi, ôn chưởng môn lại mượn cớ đi sau, ngụ ý cũng là hoài nghi Lãnh chưởng môn, ôn chưởng môn lại liều chết không nhận, nhưng vết thương trên người lãnh chưởng môn vẫncòn đó, thật sự là Tây Sa phái chưởng lực, phái Nam Hải tân chưởng môn Lãnh Thánh Âm mấy phen vì cha muốn báo thù, may mắn được Hà minh chủ ngăn lại."
Lúc đầu là điều tra cái chết của"Bặc đòi tiền" lão tiên sinh cùng trường sinh quả, hiện giờ lại nháo ra việc này, lại muốn biến thành điều tra cái chết của lãnh chưởng môn trước, trách không được Hà minh chủ lại bận như vậy!
Lôi Lôi nghĩ đến chuyện công tử từng nói, cũng hoài nghi: "Biết rõ giết lãnh chưởng môn đem lại nhiều phiền toái, ôn chưởng môn sao có thể dùng độc môn chưởng pháp, có thể là bị người khác giá họa hay ko? Tỷ như Ma giáo?"
Vương từ lắc đầu: "Tây Sa phái chưởng pháp đường đi mạnh mẽ, tâm pháp độc đáo, há có thể tùy ý bắt chước, huống chi có thể làm người nát hết nội tạng mà xương sườn ko hề chi, đem chưởng lực luyện đến cái trình độ này, chỉ có Ôn Đình."
Chẳng lẽ thật sự là Ôn Đình? Loại sự tình này hắn đương nhiên không chịu thừa nhận, đường đường là chưởng môn phái Nam Hải chết oan, minh chủ sẽ xử lý hung thủ như thế nào, tất cả mọi người đều trong lòng biết rõ, con người ta ai cũng sợ chết.
Lôi Lôi âm thầm suy tư, thuận miệng hỏi: "Đông Sơn Tây Sa Nam Hải đều có, sao lại không có bắc?"
Mọi người càng thêm khinh bỉ nàng.
"Bách Thắng Sơn Trang chúng ta trên võ lâm được tụng xưng là Bắc Đẩu, có một thanh Phượng Minh Đao trấn giữ, Ma giáo mới không dám trắng trợn tác loạn, giang hồ mới có ngày thái bình."
"Tam đại môn phái cũng phải nể mặt vài phần, tiểu ban tiểu phái lại càng ko nói tới."
"Chuyện này ta cũng không biết!"
......
Đến bây giờ, Lôi Lôi cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu được địa vị của Phượng Minh Đao, trong lòng kính phục, bắt đầu hỏi một sự kiện quan trọng khác: "Chuyện của Ngàn nguyệt động là như thế nào?"
Mọi người mặt biến sắc.
.
Lôi Lôi đẩy vương từ: "Nói đi."
Vương từ ngó trái nhìn phải, thấp giọng: "Cái này phải nói đến một trăm năm trước giáo chủ Ma giáo Nam Tinh Hà hoành hành giang hồ, sau bị Võ minh chủ liên hợp các đại môn phái diệt trừ, chết dưới tay tổ tông Tiêu gia Tiêu Mân, Nam Tinh Hà sau khi chết, Ma giáo đại thương nguyên khí, từ đây liền phân thành hai phái, ngàn nguyệt động cùng Truyền Kỳ Cốc."
Lôi Lôi nói: "Truyền Kỳ Cốc?"
Có người hừ lạnh một tiếng: "Cốc chủ Truyền Kỳ Cốc Phó Lâu tàn nhẫn độc ác, không chỉ vứt bỏ chính đạo chạy đến Ma giáo, lúc trước còn máu lạnh hạ sát sư phụ, cướp đi sư nương."
Vương từ nói: "Bên kia cũng vậy, ngàn nguyệt động động chủ thượng quan thu nguyệt càng quỷ kế đa đoan, biết lão trang chủ không giết nữ nhân, hắn lại cố ý phái những yêu nữ tới tính kế, cứ thế lão trang chủ trúng độc bỏ mình, cho nên ba chữ ' ngàn nguyệt động ', ngươi ngàn vạn không thể nói trước mặt Triệu quản."
Quang minh chính đại đối phó Ma giáo, đương nhiên sẽ bị hại lại, Lôi Lôi không có gì bất ngờ, nghĩ đến mình cùng tên ma đầu thượng quan thu nguyệt có quan hệ, không dám tiếp tục đề tài này, lắc đầu: "Tam đại môn phái, vì trường sinh quả liền ầm ĩ thành như vậy."
Mọi người cũng thở dài.
Vương từ nói: "Nhưng hiện giờ vẫn có không ít người trăm phương nghìn kế hỏi thăm về nó, nghe nói trường sinh quả rơi vào tay một kẻ thần bí, quá chút thời gian còn muốn bán đấu giá!"
Mọi người kinh ngạc: "Thật sự?"
"Thiên chân vạn xác!"
"Xem ra lúc trước lãnh chưởng môn thật là bị oan."
"Cũng không phải là."
"......"
Mọi người sôi nổi dò hỏi, Lôi Lôi lại sớm đã biết việc này, không hề cảm thấy hứng thú, đứng dậy liền đi, người nọ một vạn lượng bạc bán ra này tin tức, Bích Thủy Thành buổi tối mùng một đại niên bán đấu giá trường sinh quả, hiện giờ mới đầu tám tháng sơ, còn lâu mới tới tết.
.
Đêm, trăng sáng trên cao, sân lớn phủ đầy ánh trăng, ko gian yên tĩnh. Bất tri bất giác đã qua mười ngày sau, bên trong trang mọi việc đều theo lẽ thường, mắt thấy ngày mai đã đến tết trung thu, toàn trang trên dưới đều chuẩn bị ăn tết, ban ngày mọi người tất bật không ngừng, đến đêm ai cũng mệt mà sớm chui vào ổ chăn.
Dựa theo kế hoạch, Lôi Lôi lặng lẽ chuồn khỏi phòng.
Thôn trang được xây dựng dựa vào núi, sau trang còn có một suối nước nóng.
Ao tắm ko tính là to, hơi nóng bốc nghi ngút, nước suối từ dưới tuôn trào ra, theo rãnh nhỏ chảy vào, nước trong ao được giữ gìn sạch sẽ, đáy ao mơ hồ còn phô ra rất nhiều đá cuội, rõ ràng là có sự sắp xếp, Lôi Lôi cũng mặc kệ, nơi này căn bản khá kín đáo, lại có nhiều tảng đá lớn bao quanh, hơn nữa bây giờ lại là ban đêm, cũng không lo sẽ có người tới ngắm cảnh.
Treo đèn xong, cởi xiêm y, Lôi Lôi thật cẩn thận bước dọc theo tảng đá hòa mình vào nước, tức khắc toàn thân thoải mái.
Đến đây một thời gian nàng cũng đã thích ứng được, chỉ có duy nhất là thời tết ngày càng lạnh khiến việc đi tắm rửa trở nên bất tiện, may mắn khi nàng chơi bời lêu lổng khắp nơi vô ý tình phát hiện ra chỗ này.
Thân thể này hẳn là đã trưởng thành, dáng người phát triển rất khá, làn da trắng nõn như sương tuyết bị bao phủ bởi làn nước ấm trở nên ửng hồng mang vẻ mê người, Lôi Lôi đối với chính mình chảy nước miếng nửa ngày, cảm giác thoải mái càng thêm mãnh liệt, cả người bắt đầu mơ màng sắp ngủ.
Nhưng mà vào lúc này, một tiếng bước chân từ xa vang tới.
Lôi Lôi cảnh giác mở mắt, chưa kịp phản ứng, liền nghe được thanh âm lạnh lẽo: "Ai!"
Ngữ khí không tốt, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, nàng theo bản năng ngồi dậy, chỉ thấy công tử trầm mặt đứng ở trên bờ.
.
Lôi Lôi vừa xấu hổ vừa kinh ngạc: "Khuya như vậy, sao ngươi lại tới đây?"
Công tử không đáp, người này mới tới hơn nửa tháng, tâm tình của hắn ko ngừng chịu đã kích, đều là vì nàng mà trở nên tức giận, áp lực lâu dài, khiến cho cơn giận của hắn đụng tới đỉnh điểm, bởi vì cứ cố ý đụng vào giới hạn của hắn.
Lôi Lôi thực mau hiểu ra, liên tục gật đầu: "Ta lập tức, lập tức nhường ngươi."
Công tử cắn răng: "Ngươi, đứng lên cho ta!"
Ơ, nhìn nữ nhân tắm rửa, phản ứng còn bình tĩnh như vậy, nam nhân nơi đây thực quá cởi mở sao, hay là tình cảnh này chưa đủ mê hoặc? Lôi Lôi cúi đầu nhìn thân thể của mình, lại ngẩng mặt nhìn hắn, khó xử chớp mắt: "Chuyện này...... Thật sự ko được?"
Công tử nhìn như không thấy: "Còn không mau đứng dậy!"
Lôi Lôi cảm giác thất bại, bất đắc dĩ: "Được được, ta lên, ngươi có nên trước tiên......"
Thấy nàng lề mề, công tử rốt cuộc nhịn không được cao giọng: "Lên!"
Lôi Lôi im lặng.
Công tử bình sinh có thói ở sạch, giờ phút này thấy bể tắm chuyên dụng của mình bị người khác chiếm dụng, làm sao không bực bội, căn bản không suy xét tính nghiêm trọng của mệnh lệnh này.
Bên này Lôi Lôi cũng có chút buồn bực, cũng ko ghi rõ là chuyên dụng của ai, ta làm sao biết là của ngươi, ngươi lại tự nhiên chạy tới xem cô nương nhà người ta tắm, còn bắt nàng từ trong nước bước lên? Hừ hừ, một hai nói phải lên, lão nương không sao cả, dù sao  thân thể này không phải ta, chỉ sợ đại ca ngươi chịu không nổi!
Nghĩ đến bộ dạng đỏ mặt của "Tiểu bạch", nàng ác ý ngẩng mặt lên, nhướng nhướng chân mày: "Được được, ta lên! Lên!"
Nói xong, nàng quả thực chậm rãi từ trong nước đứng lên.
Gáy ngọc.
Vai ngọc.
Còn có bộ ngực!
Mỹ nhân khỏa thâ từng chút một hiện ra trước mắt, công tử rốt cuộc cũng ý thức được chỗ ko đúng, khuôn mặt tuấn tú quả nhiên lại bắt đầu đỏ lên, cuống quít dời ánh mắt, lại khó bảo toàn trấn định: "Không cần...... Ngươi...... Đi xuống!"
Lôi Lôi khoái chí, cố ý hỏi: "Không đứng dậy sao?"
"......"
Công tử thật không biết phải làm gì cho đúng, ở trong ấn tượng của hắn, hành vi này chỉ có yêu nữ ngàn nguyệt động mới làm ra, mà đối mặt các nàng, hắn cũng không cần lưu tình, thông thường dùng một chưởng lấy mạng, nhưng hiện giờ nàng căn bản không có ác ý, hắn thật sự không nghĩ ra, gia đình đứng đắn nào lại có cô nương da mặt dày như vậy, thế nhưng đùa giỡn nam nhân!
Lôi Lôi cũng biết không thể đùa quá mức, một lần nữa chìm vào trong nước, vỗ vỗ bọt nước: "Được được, ngươi ra ngoài trước, ta liền sẽ lên bờ ngay!"
Không đợi nàng nhắc nhở, công tử sớm đã quay người đi, chợt ánh mắt vô tình đảo qua, hắn cả người bất động tại chỗ, biểu tình đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó nhìn nàng như suy tư gì.
Thấy hắn đột nhiên trở nên lớn mật, Lôi Lôi trở nên sợ hãi.
Sau một lúc lâu, công tử vẫn đứng im nhìn chằm chằm nàng, thần sắc càng ngày càng phức tạp.
Ánh mắt dừng ở phía cổ nàng...... Lôi Lôi cảnh giác, lập tức ho khan, ôm bộ ngực đắm mình vào dòng nước, không thể nào, "Tiểu bạch" thật sự là biến thái sắc lang?
Xuân sắc biến mất, công tử cuối cùng khôi phục vẻ bình thường, cũng nhận ra hành vi vừa rồi quá mức thất lễ, đỏ mặt muốn giải thích: "Kỳ thật...... Đều không phải là......"
Chơi đùa chung quy là chơi đùa, tuy là Lôi Lôi tố chất tâm lý lại tốt, nhưng giờ phút này bị hắn nhìn lâu như vậy, cũng nhịn không được tim đập nhanh hơn, vô tội nhìn hắn —— ngươi cảm thấy đây là thời điểm tốt để giải thích?
Phát hiện càng nói càng mờ ám, công tử không nhiều lời nữa, xoay người liền đi.
Tiếng bước chân biến mất.
Hắn đi rồi? Lôi Lôi thử: "Này, tiểu bạch?"
Sau một lúc lâu, sau tảng đá vọng tới câu nói: "Còn không đứng dậy."
.
Mỹ nữ tắm gội vô tình để nam nhân gặp được, tình tiết này thiết kế thật cẩu huyết, càng ngày càng lôi! Lôi Lôi thức thời, nhanh chóng lên bờ mặc xiêm y, cầm đèn soi qua tảng đá lớn, chỉ thấy công tử lặng lẽ đứng dưới ánh trăng, the thói quen duy trì dáng vẻ nghiêm túc, khí độ mười phần, thanh thoát, phảng phất chút cô độc, nhưng lại ko tỏ vẻ chán chường.
Thì ra đây là dáng vẻ như cây tùng trên núi, đầy khí chất! Bất cứ đâu cũng duy trì phong độ, ko biết phải luyện tập bao nhiêu lần mới đạt tới cảnh giới này a, trách không được hắn sẽ trở thành người có nề nếp như vậy.
Lôi Lôi cả đời này cũng ko học được dáng vẻ kia, trong lòng thầm hâm mộ, đi qua dùng sức đẩy hắn.
Công tử quả nhiên không chút sứt mẻ, chỉ nghi hoặc nhìn nàng.
Lôi Lôi lại đẩy.
Công tử nhịn không được hỏi: "Làm cái gì?"
Lôi Lôi từ bỏ nỗ lực, nhịn cười: "Tư thế của ngươi quá nghiêm túc, ta thử xem có thể đẩy ngã ngươi ko." Cố ý đem ba chữ "Đẩy ngã ngươi" nhấn mạnh.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt khó khăn mới khôi phục lại vẻ bình thường lại ửng đỏ, công tử không nói gì liền đi.
Lôi Lôi đùa giỡn phát nghiện, mừng rỡ đuổi theo: "Này, ngươi không vào tắm à?"
"......"
"Tiểu bạch tiểu bạch?"
"......"
Rõ ràng đây chính là thiếu niên hay ngượng ngùng lại ra vẻ người trưởng thành, Lôi Lôi nảy ra ý nghĩ mạnh mẽ muốn trêu chọc hắn, ra lệnh "Tới đây, nhìn bổn cô nương cười một cái", công tử chỉ lo phát huy sở trường mắt điếc tai ngơ, rầu rĩ  lập tức hướng phía trước đi, Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao vang danh thiên hạ, ko hiếm nữ tử mến mộ, nhưng ai dám lấy hắn ra đùa giỡn!
Rốt cuộc, hắn dừng chân: "Tới rồi."
Lôi Lôi lúc này mới phát hiện ra đã đứng ở trước cửa phòng mình, tiếc hận không thôi: "Nhanh như vậy!"
Công tử khóe miệng run rẩy.
Mỹ nam ở bên cạnh, Lôi Lôi nửa điểm cũng ko buồn ngủ, liền tìm chuyện để nói: "Tết Trung Thu tới rồi, trăng thật tròn......" Đột nhiên thấy đem chuyển trăng sao ra tán gẫu với người này thật ngu xuâen ngu xuẩn, nàng lập tức dừng lại, thất vọng: "Ta đi ngủ trước."
Xoay người bước vào trong.
Công tử đột nhiên gọi nàng lại: "Ngươi......"
Lôi Lôi một chân đã bước qua cửa, nghe tiếng mỹ nam gọi, lập tức lùi chân về: "Sao vậy?"
Công tử do dự hồi lâu, nói: "Ngươi vì sao phải......" Dừng lại.
Lôi Lôi kỳ quái: "Muốn cái gì?"
Công tử không đáp, lại nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Ngươi thật sự mất trí nhớ?"
A nha, hay là "Tiểu bạch" đã bắt đầu hoài nghi chuyện ta nói dối? Lôi Lôi cảnh giác, lộ ra vẻ mặt thành khẩn : "Thật sự, ta không có lừa ngươi, ta là ai chính ta cũng không biết, Lôi Lôi là ta thuận miệng nói ra, chỉ cần tra được thân phận, ta lập tức liền đi."
Khuôn mặt tuấn tú có vẻ chần chờ, công tử nhanh chóng dời ánh mắt: "Không ngại, ngươi an tâm ở lại đây." Dừng lại nói: "Buổi tối ngươi ko nên đi ra ngoài một mình"
Nói xong không hề nhìn nàng, bước đi.
Hiếm khi được "Tiểu bạch" quan tâm, Lôi Lôi đắc chí, nhìn theo tấm lưng dần biến mất, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, bỗng nhiên sau lưng chợt lạnh chợt lạnh, ngay sau đó cảnh vật trước mắt cảnh vật bắt đầu mơ hồ.
Không biết là ai đỡ lấy nàng, bên tai còn có giọng nam nhân: "Mau!"
Ý thức ở chậm rãi biến mất, hoàn toàn ngất xỉu, ý niệm cuối cùng trong đầu Lôi Lôi là —— mụ nội nó, thuận miệng bịa chuyện đuổi giết, thật sự là bị người theo dõi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro