Chương 8 xuân hoa gặp gỡ thu nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Im lặng đến đáng sợ.
Nhìn thấy một mảng tuyết trắng, Lôi Lôi sợ tới mức lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy rất nhiều trướng màn bằng lụa trắng từ trên rũ xuống, từng lớp từng lớp, mơ hồ lộ ra chút ánh sáng, trừ chút ánh sáng đó cái gì cũng ko nhìn thấy, ban ngày hay ban đêm cũng không thể phân biệt.
Chỗ này là nhà xác sao? Chẳng lẽ mình đã bị mưu sát?
Lông tơ dựng thẳng lên, lúc này Lôi Lôi vạn phần kinh sợ, chợt có một trận gió lạnh thổi qua, màn lụa xung quanh khẽ động, rung rinh không hề phát ra tiếng động, ở giữa lờ mờ, hết sức âm trầm.
Gió này ko giống kiểu gió lạnh mùa thu bình thường, gió thổi mang theo vô số hàn khí, đâm vào da thịt đau rát, hàn khí thấu tận xương, Lôi Lôi chỉ cảm thấy toàn thân đều bị đông lạnh, mở miệng liền xuất hiện một làn khói trắng, giống như đang ở trong một hầm băng, nàng cơ hồ hoài nghi, chẳng lẻ đây là âm tào địa phủ trong truyền thuyết.
Thực sự đã biến thành quỷ? Lôi Lôi miễn cưỡng trấn định, xoa xoa chân, nỗ lực đứng lên, cử động tay chân, cảm thấy tốt hơn một chút, mới bắt đầu phân tích tình cảnh trước mắt, nàng sẽ không tin trên đời thực sự có quỷ.
Quay đầu nhìn sang, mơ hồ có thể thấy được tường đá, nơi này hẳn là một cái sơn động, ánh sáng là từ bên phải chiếu vào vào, gió cũng là từ bên kia thổi tới, hẳn là chính là cửa động, không kịp suy nghĩ xem ai là người vứt mình ở đây, Lôi Lôi hạ quyết tâm rời đi trước, vì thế quyết đoán đi theo hướng ánh sáng.
Vén mạnh màn lụa, ánh sáng càng ngày càng sáng, hàn khí ngày càng mạnh, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nước.
Rốt cuộc, trước mắt có thể nhìn rõ ràng.
Trời cao hoà cùng ánh trăng, chung quanh cảnh vật vô cùng rõ ràng, xa xa là một dãy núi trập trùng.
Đứng dưới ánh trăng, Lôi Lôi có điểm mơ hồ, hiện giờ cực kỳ đói khát nhưng vẫn nhận ra một chuyện, chắc hẳn bản thân cũng ko phải mới hôn mê, bây giờ hẳn đã là mười lăm tháng tám, đêm trung thu.
Tiếng nước tóc rách, phía trước hẳn là có khe núi, hàn khí chắc là từ đó tỏa ra, bờ bên kia còn có một tảng lớn phát ra tia sáng rực rỡ, cùng với ngọn núi xung quanh hoàn toàn bất đồng, thập phần kỳ dị mỹ lệ.
Nơi này là tòa lầu cao, lan can bằng cẩm thạch trắng, bên phải có một cầu thang bằng đá dẫn xuống, hai bên có hai ngọn lửa lớn bập bùng cháy.
Lôi Lôi nhìn thấy hai người liền cảm thấy phần khởi.
Một người đừng một người quỳ.
Ánh mắt liền bị hấp dẫn bởi người đang đứng.
.
Vạt áo trắng tinh bị gió thổi bay, ko lẫn tạp sắc, tựa như băng tuyết trên núi, không nhiễm một chút bụi trần, trong phút chốc ánh trăng trên cao trở nên thất thế, làm người ta lầm tưởng hắn mới là vầng trăng cao cao tại thượng kia, ánh sáng phát ra bốn phía.
Một phần tóc đen buông thõng xuống tựa như vết mực đậm vảy vào bả vai. Ánh trăng chiếu vào gò mà hoàn mĩ, khóe môi hơi cong lên, mang một chút gì đó ko phù hợp với khí chất của hắn, ấm áp cười, nụ cười này khiến hắn ko còn mang vẻ hư ảo, cuối cùng cũng có một tia hương vị nhân gian.
Hắn dường không phát hiện Lôi Lôi, chỉ khoanh tay nhìn bạch y nữ tử đang quỳ trước mặt: "Ta cho ngươi quỳ sao"
Nữ tử run rẩy nhìn lên: "Tôn chủ......"
Hắn mỉm cười: "Không nghe mệnh lệnh tự tiện hành sự, nên làm thế nào thì ngươi mới nhớ rõ chuyện này mà ko tái phạm nữa?"
Dưới ánh sáng, một nửa bên mặt trắng bệt như người chết, nữ tử hoảng sợ mà lui một bước, muốn lui lại nhưng chân ko di chuyển, cơ hồ liền té ngã —— không dám lui lại, càng không dám tự sát, bởi vì làm như vậy hậu quả càng nghiêm trọng, mà kết cục của nàng cũng sẽ thảm hại hơn.
Hắn xoay người lại.
Rốt cuộc có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt kia, lông mày, đôi mắt, mũi...... Cơ hồ so nữ nhân còn đẹp hơn! Nếu không phải có dáng người cao lớn, Lôi Lôi sẽ cho rằng đây là một nữ nhân.
Yêu nghiệt! Tuyệt đối là yêu nghiệt!
Nhưng nụ cười kia khiến yêu nghiệt nhìn qua thật không giống yêu nghiệt.
Lôi Lôi biết người này nhất định đã sớm phát hiện ra mình, nhưng hắn vẫn như cũ ko nhìn nàng, xem nàng như một đồ vật trang trí, đôi mắt nghiêng nghiêng nhìn nữ tử kia, thở dài: "Vẫn là chính ngươi đến đây đi."
Nữ tử cắn răng, bỗng nhiên lấy tay phải cầm cổ tay trái, ngay sau đó nghe được một tiếng "Răng rắc", cổ tay trái bị bẻ ngược ra sau, tựa như khi còn nhỏ chơi đùa Transformers, tạo ra một hình dạng cực kỳ quỷ dị, người căn bản ko có khả năng, mu bàn tay đụng vào trên cánh tay.
Nàng ta làm gì vậy! Lôi Lôi sợ tới mức cắn chặt môi, chịu đựng không kêu ra tiếng.
Lạnh lùng trong gió, nữ tử thanh âm run rẩy, "Tôn chủ......"
Biểu tình không có chút nào ngoài ý muốn, hắn mỉm cười lắc đầu: "Còn chưa đủ."
Vừa dứt lời, hắn nâng tay trái lên.
Trơ mắt nhìn bàn tay đẹp đẽ hướng tới mình, vẽ mặt nữ tử từ thống khổ trở thành tuyệt vọng, không có xin tha, bởi vì biết điều đó vô dụng, càng không có dũng khí bỏ trốn.
Động tác như ngắt một bông, tự nhiên, tùy ý.
Hắn mỉm cười bấm tay, từ bên con mắt trái đẹp đẽ moi ra một tròng mắt.
Nữ tử hừ thảm một tiếng, cố nén ko té xỉu.
Nửa bên mặt lúc trước là con mắt to đen nhánh, giờ phút này lại biến thành một cái hố máu thịt lẫn lộn, máu tuôn ko ngừng, giống như nước mắt đang chảy xuống. Đẹp đẽ và xấu xí, khuôn mặt nhìn qua vô cũng quỷ dị.
"Đi xuống đi."
"Đa tạ tôn chủ." Nữ tử dường như nhẹ nhàng thở ra, xoay người, lảo đảo đi dọc theo cầu thang đá xuống dưới, biến mất như một bóng ma.
Mà kẻ gọi là Minh Nguyệt kia, trên môi nở nụ cười ấm áp, hắn hứng thú nhìn ha ngón tay dính đầy máu, đầu ngón tay cầm một cái tròng mắt, đen trắng lẫn lộn cùng màu máu.
Lôi Lôi đột nhiên choáng váng, dạ dàytrống trơn bắt đầu co rút, nhịn không được xoay mặt buồn nôn.
.
"Quay lại rồi à?" Thanh âm tươi cười thân thiết, giống như người thân quan tâm thăm hỏi.
Lôi Lôi hoảng sợ, nâng mặt nhìn hắn.
Nam nhân vẫn đứng tại chỗ như cũ, dùng một chiếc khăn tay màu trắng tỉ mỉ lau chùi ngón tay, cực kỳ ưu nhã, cũng không nhìn nàng. Mau chóng hai ngón tay kia lại trở nên sạch sẽ.
Tay giơ lên, chiếc khăn dính máu nhẹ ngàn rơi xuống dưới.
Hắn lúc này mới đem ánh mắt bắt đầu nhìn nàng, mang theo ý cười, chậm rãi tiến tới chỗ nàng, phong thái thật chói mắt, bước đi thong dong, thần thái tự đắc, vạt áo bị gió thổi, phảng phất  giống như một vị thần, lại có chút giống một kẻ đang thưởng nguyệt ngâm thơ, lại phát ra phong thái của một vị công tử đang đi ngao du thiên hạ, làm người ta căn bản ko thể tưởng tượng được việc tàn nhẫn hắn vừa làm.
Trong phút chốc, Lôi Lôi còn nghĩ tới hình ảnh Tiểu Bạch, hắn hành sự chính nghĩa, căm ghét kẻ ác, lại có nụ cười tà mị.
Mà trước mặt lại là một nam nhân tàn ác có thể tùy ý móc mắt người khác, lại có dáng vẻ nho nhã, tươi cười như ánh nắng mùa xuân.
Toàn thân rét run, chân ko thể duy chuyển, Lôi Lôi trơ mắt nhìn hắn đi đến trước mặt, chậm rãi duỗi tay xoa mình mặt, ở mặt trên tự do vuốt ve, ngón tay thon dài nhìn gần rất xinh đẹp, giống như khối ngọc trạm chỗ tỉ mỉ, nơi này gió rất lớn, hàn ý càng tăng lên, trên mặt vốn dĩ đã lạnh lẽo, ngón tay kia so ra còn lạnh hơn, thậm chí còn có thể mơ hồ cảm nhận được trên đầu ngón tay vẫn phảng phất mùi máu tanh nhàn nhạt.
Rốt cuộc, hắn nâng cằm nàng: "Nếu đã trở lại, vì sao lại không vui?"
Giọng nói ôn hòa, nghe không ra chút ác ý nào, nếu không chính mắt nhìn thấy hành động của hắn, Lôi Lôi nhất định cảm thấy người này rất tốt, mà giờ phút này, nàng mắt nhìn thẳng gương mặt mỹ nam xinh đẹp kia, chỉ cảm thấy cả người phát run: "Ngươi là ai?"
Hắn sửng sốt, mỉm cười: "Nhanh như vậy đã ko còn quen biết ta?"
Lôi Lôi miễn cưỡng nở nụ cười cứng đờ: "Ta ngã từ trên vách núi xuống, cái gì cũng không nhớ rõ." Đôi mắt nhìn hai ngón tay kia: "Ngươi...... Vì cái gì lại muốn hại ta?"
Hắn nhìn nàng, không nói.
Lôi Lôi trấn định, lại hỏi: "Ngươi biết ta?"
"Đương nhiên," hắn nhẹ giọng, "Đương nhiên, sao ta lại ko biết ngươi cơ chứ?"
"Đây là nơi nào?"
"Ngàn nguyệt động."
.
Ngàn nguyệt động! Bị này ba chữ kích thích, Lôi Lôi lập tức phản ứng, buột miệng thốt ra: "Ta muốn gặp thượng quan thu nguyệt!"
Hắn khẽ cười, hắn buông ra nàng.
Lôi Lôi nhẹ nhàng thở ra, thật đúng là Ma giáo, thủ đoạn xử phạt quá tàn nhẫn, nếu hắn quen mình, còn nói cái gì "Đã trở lại", xem ra "Xuân hoa" này rất có thể chính là người của ngàn nguyệt động, có lẽ thật sự có quan hệ cùng thượng quan thu nguyệt!
Thấy người này cũng không định xuống tay, nàng càng thêm khẳng định suy đoán của mình, hỏi thử: "Ngươi biết ta là ai?"
"Lôi Lôi chỉ là tên giả mạo của ngươi."
"Không tồi, ta chính là thượng quan xuân hoa."
Không một chút bất ngờ hay kinh ngạc, hắn lẳng lặng nhìn nàng mặt, một chút biến hóa nho nhỏ không buông tha, người sống sờ sờ trước mặt, tuyệt đối sẽ không sai, nhưng lại có một chút bất đồng, nàng ko biết hắn?
Lôi Lôi muốn xác định, dồn dũng khí hỏi: "Là thượng quan thu nguyệt kêu ngươi đem ta trở về?"
Hắn gật đầu.
Lôi Lôi định liệu trước, cao giọng làm giá: "Còn không mau mang ta đi gặp nàng!"
Hắn bỗng nhiên cười rộ lên: "Được."
Lôi Lôi thật sự rất muốn rời khỏi chỗ quỷ quái này, nghĩ đến tròng mắt kia, nàng liền cả người nổi da gà, hãi hùng khiếp vía: "Đi thôi."
Hắn bất động.
Lôi Lôi thúc giục hắn: "Đi a."
"Đi nơi nào?"
"Mang ta gặp thượng quan thu nguyệt."
"Ngươi đã nhìn thấy hắn."
Đã nhìn thấy? Lôi Lôi ngẩn ngơ, dọa một cú sốc: "Ngươi...... Ngươi là nam?"
"Ta giống nữ nhân?"
"Thượng quan thu nguyệt sao lại là nam?" Sự kinh ngạc thay thế sự sợ hãi.
"Ai nói cho ngươi biết thượng quan thu nguyệt là nữ?" Như muốn trêu đùa người trước mặt, hắn thích ý cười, "Như thế nào, ngay cả ta cũng ko nhận ra?"
Trong nụ cưới ràng có chút sủng nịnh, tựa như một huynh trưởng đang dung túng tiểu muội, làm người ta có cảm giác ấm áp an tâm, Lôi Lôi hơi chút thả lỏng, không còn quá sợ hãi, ây da, mình cùng ma đầu này 90% khả năng là có quan hệ!
Nàng lẩm bẩm: "Ta cái gì cũng không nhớ rõ."
"Thế tại sao lại biết tìm ta?"
"Bởi vì...... Xuân hoa thu nguyệt ko biết khi nào?."
Xuân hoa thu nguyệt ko biết khi nào? Hắn cười: "Hiện giờ những cái khác thì ko biết, lại biết làm thơ, ai dạy ngươi lấy tên ta ra đùa giỡn, càng lúc càng lớn mật."
"Ta....... Là ai?"
"Tất nhiên là ta muội muội của ta thượng quan xuân hoa." Thượng quan thu nguyệt xoa mặt nàng.
.
Không phải chứ, nàng thật sự là Xuân Hoa! Lôi Lôi nghẹn họng nhìn trân trối, nửa vui nửa buồn, vui vì tự nhiên lại có một mỹ nam ca ca, buồn là vì vị ca ca này lại là một đại ma đầu tàn nhẫn độc ác, nhớ lại hình ảnh máu tươi đầm đìa khủng bố lúc nãy lòng nàng vẫn còn thấy sợ hãi, nhưng hiện giờ người này lại vui vẻ nhìn nàng cười, thật sự giống như một ca ca sủng ái muội muội trong truyền thuyết, căn bản khiến người ta ko thể liên tưởng được việc hắn vừa làm.
Thấy nàng không có phản ứng, thượng quan thu nguyệt lộ vẻ bất mãn, trong giọng nói có chút oán trách: "Người khác không nhớ cũng được, nhưng sao có thể quên đi ca ca của chính mình chứ?"
Lôi Lôi phát sinh cảnh giác, lui một bước: "Làm sao ta chắc chắn ngươi ko gạt ta."
Thượng quan thu nguyệt lắc đầu, lộ ra vẻ tự trách: "Sớm biết rằng sẽ hại ngươi biến thành như vậy, sẽ ko nghe theo lời ngươi cho ngươi đi làm việc."
Lôi Lôi kỳ quái: "Làm việc?"
Thượng quan thu nguyệt nói: "Là đi theo nha đầu nhà Hoa gia kia đi Bách Thắng Sơn Trang, ngươi rất ít đi lại trên giang hồ, lần này lại một hai đòi đi, nói muốn giúp ta thu hồi Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao tâm pháp......"
"Từ từ!" Lôi Lôi ngắt lời hắn, kinh ngạc, "Nếu ta chính là nha hoàn hồi môn kia, người gặp qua ta hẳn ko ít, sao lại ko có ai nhận ra?"
Thượng quan thu nguyệt cũng ko lường trước: "Ngươi không phải giỏi nhất dịch dung thuật sao, lúc ấy chúng ta lên kế hoạch, kêu ngươi dùng dịch dung thuật biến thành nha hoàn kia trà trộn vào đội ngũ đưa dâu của Hoa gia."
Lôi Lôi cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng, trách không được nha hoàn kia lịa giết chủ, nguyên nhân lại bị Thượng Quan Xuân Hoa này giả dạng!
"Sau lại nghe nói tiểu thư Hoa gia bị thiêu chết, lại ko tìm thấy ngươi, ta cho rằng ngươi phản bội ta, gần đây nghe nói ngươi đã trở về, lại còn đổi tên......" Thượng quan thu nguyệt có chút áy náy, duỗi tay vuốt tóc nàng, "Đáng ra ta ko nên hoài nghi ngươi, ngươi nghe lời ca ca nhất, sao lại phản bội ca ca."
Trách không được vừa rồi cảm giác hắn thái độ không tốt, thì ra là do vẫn còn nghi ngờ mình, Lôi Lôi âm thầm kêu khổ, đồng thời nghi hoặc, mấy ngày nay Bách Thắng Sơn Trang không thấy dị thường, chứng tỏ Xuân Hoa cũng như Thu Nguyệt vẫn chưa lấy được tâm pháp của Tiêu Tiêu Phượng Minh Đao, tại sao nàng ta lại giết Hoa Cô nương đào tẩu, ko lẽ kế hoạch này bị hỏng rồi sao? Chẳng lẽ nàng không nghĩ giúp ca ca? Hơn nữa tại sao sau đó lại ngã từ vách núi xuống mà chết? Hay là chuyện này không phải do nàng làm, sau lưng còn có người?
Nàng biện giải: "Ta thật sự......"
"Ta biết, ngươi thật sự nhớ không được, nếu không ngay cả ta cũng không quen biết," thượng quan thu nguyệt mỉm cười, "Ca ca xưa nay thương ngươi nhất, ngươi lại hiểu chuyện như vậy, sao lại phản bội ca ca, là ai hại ngươi?"
Lôi Lôi nhìn hắn: "Ta không nhớ rõ."
Thượng quan thu nguyệt nhướng mày, bỗng nhiên giơ tay, không chờ nàng phản ứng, liền nghe "Roẹt" một tiếng, vạt áo trước ngực bị xé ra một mảng lớn.
Lôi Lôi hoảng sợ ôm ngực lui về phía sau: "Ngươi muốn làm gì!" Đây ko phải là hành động của một ca ca nên có!
Thượng quan thu nguyệt cười nói: "Không phải còn hoài nghi ta lừa ngươi sao, trên người của ngươi từ nhỏ đã có một cái bớt màu đỏ, giống như nụ hoa, cho nên mới đặt tên Xuân hoa, không tin chính ngươi xem."
Không đơn giản, không hổ là một đại ma đầu, tâm sự người khác liền dễ dàng nhìn thấu! Lôi Lôi cái này không tin cũng phải tin, kỳ thật cái bớt kia khi tắm nàng cũng nhiều lần để ý, chỉ to khoảng một móng tay, màu sắc tươi đẹp, vị trí cũng đặc thù, ở dưới vai trên ngực trái,ngoại trừ ca ca cùng nhau lớn lên từ nhỏ, còn có ai có thể nhìn rõ chỗ kín đáo đó!
.
"Hiện giờ có thể tin?"
Lôi Lôi "Ừ" một tiếng, sửa soạn lại xiêm y oán giận: "Nói là được rồi, sao lại xé cả xiêm y!"
"Ca ca của mình, sợ cái gì."
Ca ca cũng không thể xem ngực ta a, ngươi thực sự có cá tính! Lôi Lôi buồn bực, hiện giờ thật sự trở thành yêu nữ Ma giáo, tại sao! Tạo sao mỹ nam là ca ca! Bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng đáng sợ vừa rồi, nàng lại rùng mình một cái, âm thầm cảm thấy may mắn, nếu người này không phải là ca ca, chỉ sợ đã sớm bị hắn giải quyết, may mắn ma đầu này đối với muội muội vẫn còn yêu thương!
"Ta có võ công hay không?"
"Một chút công phu này, không có cũng không sao," thượng quan thu nguyệt kéo tay nàng, dọc theo cầu thang đá đi xuống dưới, "Sợ cái gì, có ca ca ở đây, có thể bình yên vô sự trở về, chờ ngươi khôi phục ký ức, nhớ tới là ai hại ngươi, ta liền giết hắn."
Một chữ "Giết" nói ra nhẹ như mây gió, dường như những cái đó là do người khác làm, ko liên quan gì tới hắn, Lôi Lôi lập tức hình dung ra một kẻ có "Gương mặt thiên thần, lòng dạ ác quỷ", châm chước nói: "Ngươi...... Ngươi thường móc mắt người khác?"
Thượng quan thu nguyệt ngoài ý muốn: "Dọa ngươi rồi? Ngươi không phải cũng thường xuyên như vậy sao?"
Thường xuyên? Thượng Quan Xuân Hoa cũng là tiểu ma đầu! Lôi Lôi run run, không tự chủ được giật giật ngón tay, tưởng tượng bộ dạng mình cầm tròng mắt dính đầy máu của người khác, dạ dày trống trơn lại cuộn lên.
"Sợ sao?, sau này ca ca sẽ ko làm việc đó trước mặt ngươi nữa," thượng quan thu nguyệt tiếp tục kéo nàng đi xuống dưới, "Hôm nay trung thu, huynh muội chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ, đi ăn chút bánh trung thu trước, rồi ngủ một giấc cho tốt."
Lôi Lôi không nói, chính xác nên ngủ một giấc cho tốt, hy vọng ngủ dậy đây sẽ là một giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro