Chương 10: Nụ Hôn Chết Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm thấy như vừa bị đâm một nhát vào tim. Cái hi vọng ngu ngốc mà tôi đã ấp ủ bấy lâu chết ngủm ngay tức thì, và có thứ gì đó trong tôi vụt tắt như một ngọn nến trong gió.

Khi bước vào khu vườn, tôi đã không để ý đến băng ghế gỗ nhỏ hơi khuất sau bụi cây. Tôi đã không để ý cho đến khi người đang ngồi ở đó cử động. Đối mặt với cô ấy và đưa lưng về phía tôi, Evan nghiêng người gần hơn về phía Ginevra, và trái tim tôi gào thét trong lồng ngực mình muốn ngăn bọn họ lại.

Sự ngờ vực bấy lâu cuối cùng đã được xác nhận, làm vỡ tan mọi ảo tưởng trong tôi. Dù Evan đang quay lưng về phía tôi nhưng lại không thể không nhận ra những lọn tóc mềm được phủ bởi ánh hoàng hôn sau gáy anh.

Anh đang mặc cùng một chiếc áo đen mà hôm đấy anh đã mặc ở trường, và Ginevra đang luồn tay vào tóc anh rồi chạy dọc xuống lưng anh. Ngay cả khu vườn rực rỡ cũng xuống màu trước vẻ đẹp của Ginevra, lu mờ khi nó đổ dồn hết tất cả những ánh màu lên cô ấy. Mái tóc dài vàng óng của cô rũ sang một bên vai và làn da ửng hồng mà không cần nhuộm nắng mặt trời.

Mặt họ xích lại gần nhau hơn đến khi họ gần chạm nhau. Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi kinh sợ khi đoán được chuyện sắp xảy ra, nhưng nhìn họ hôn nhau sẽ khiến lòng tôi chết mòn. Tôi đã chờ rất lâu để tìm hiểu mối quan hệ giữa họ là gì. Tôi tưởng mình đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất rồi. Nhưng tôi lại thấy mình như đang rơi vào một hố đen sâu hoắm.

Không thể nào họ lại là anh trai em gái cả.

Lồng ngực tôi cảm thấy trống rỗng, như thể bị một bàn tay lạnh băng xé toạc tất cả mọi thứ bên trong khi tôi đứng đó quan sát, tất cả sức lực của tôi đã biến mất.

Sự phẫn nộ. Thất vọng. Sự thất bại. Những cảm xúc mâu thuẫn vật lộn nhau, tranh đấu để chiếm ưu thế. Nhưng trên hết vẫn là sự ghen tị mà tôi đã không nhận ra mình có thể nảy sinh đến vậy. Nó đột nhiên trỗi dậy trong lòng tôi như dung nham phun trào khỏi núi lửa. Tôi cảm thấy như Ginevra đã xâm phạm vào một phần nào đó trong tôi, vì một lí do không thể hiểu nổi nào đó, sâu trong trái tim, tôi cảm thấy rằng Evan đã là của tôi, rằng anh thuộc về tôi và chỉ mình tôi.

Thấy cảnh hai tay anh trên người cô ấy, miệng họ quá gần nhau lấp đầy trong tôi một cơn giận khinh khủng. Tôi cảm thấy như muốn lật đổ các bức tường và nắm tóc Ginerva, nhưng rồi suy nghĩ về buổi chiều với Evan trở lại và khiến tôi đau lòng. Chỉ một vài tiếng trước, anh còn vuốt ve bàn tay tôi, làm tôi tin rằng anh muốn thân thiết với mình, dù chỉ trong chốc lát. Tôi nhớ lại những lần như bị điện giật khi anh chạm vào tôi.

Bây giờ tôi cứ đứng đấy nhìn cùng đôi bàn tay kia ủ lên sườn mặt của một người con gái khác và kéo lại gần mặt anh. Tôi ước gì mình có thể biết cảm giác có môi anh trên môi tôi là thế nào. Nếu chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào anh ta đã khiến tôi choáng đầu, tôi không dám tưởng tượng một nụ hôn bí ẩn đầy xúc cảm sẽ như thế nào. Sự phát hiện rằng mình sẽ không bao giờ biết được cảm giác ấy giờ đây nhường chỗ cho một cảm giác khác: cơn thịnh nộ.


Tôi cảm thấy bị phản bội. Bị lừa. Trống rỗng.

Có lẽ nào tôi đã thực sự hiểu lầm mọi chuyện? Sự táo bạo của anh ấy, tất cả sự chú ý của anh ấy, đã nhen nhóm một tia hi vọng trong lòng tôi rồi lớn dần hơn mỗi khi chúng tôi gặp nhau, nhưng bây giờ nó bị tước khỏi tôi, bị nhổ bật gốc rễ một cách hung tàn.

Có lẽ nào tôi thật sự chẳng là gì đối với anh ấy? Trái tim tôi đã từ chối chấp nhận khả năng đó, ngoan cố phủ nhận những hình ảnh tôi thấy trong tâm trí mình.

"Chúng tôi có khách." Vẫn nhìn vào mắt anh, Ginevra báo Evan biết sự hiện diện của tôi, thậm chí không liếc nhìn về phía tôi.

Tôi nhìn Ginevra vừa đúng lúc thấy cô ấy khóa đôi mắt sắc như dao của mình vào tôi. Tròng trắng của cô ấy đục ngầu như mặt biển ở phía đường chân trời. Tôi chưa bao giờ thấy một màu mắt nào sáng sắc sảo mà lại không mang vẻ thù địch như vậy, chỉ có tò mò thôi.

Trong khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau và nó cứ như một phép thuật hắc ám nào đó đã giữ tôi không di chuyển khi cô ấy chăm chú nghiên cứu tôi. Tôi đã cố gắng chống lại sức mạnh thôi miên đang khiến tôi đứng chôn chân tại chỗ, nhưng ngay cả không khí dường như cũng đang chống lại tôi. Và trong khi tất cả những gì tôi có thể làm là suy nghĩ mình có thể đập cô ta bằng tất cả lòng căm thù trong tôi đến mức nào, biểu hiện của cô tiếp tục để lộ không một dấu vết của sự thù địch hay thậm chí ghen tuông nào cả. Chỉ có. . . sự nản lòng. Hệt như cái bóng thường ám ảnh trong đôi mắt của Evan.

Tôi còn mong rằng nó không phải là thương hai gì. Tôi thà rằng cô ấy ghét mình.

Ginevra đứng dậy, khiến tôi thoát khỏi trạng thái xuất thần và làm cho tôi lui lại một cách thận trọng, không rời mắt khỏi khuôn mặt của cô. Cô ấy dường như muốn ngăn tôi, nhưng bây giờ, vì đã được thoát khỏi sự kìm kẹp vô hình đã giữ tôi đứng đó, tôi quay đầu và bỏ chạy.

"Này! Đợi đã!"

Giọng cô ấy vang về phía tôi, nhưng vì không chịu ảnh hưởng từ sức mạnh trong ánh nhìn của cô ấy, tôi không còn bị ngăn cản nữa. Tôi muốn chạy càng xa càng tốt. Hoặc có thể ở lại đó và để cho mặt đất nuốt chửng tô đi. Hơn bất cứ điều gì khác, tôi muốn- tôi phải-tránh cho Evan nhìn thấy mịn. Bị Ginevra phát hiện đã đủ nhục nhã rồi. Phải cầm được nước mắt trước mặt anh ta, bộc lộ cảm xúc trước mặt anh, lại quá sức chịu đựng.

Tôi dừng lại động để lấy hơi và kiểm tra để chắc rằng không có ai đang theo dõi mình. Cổ họng tôi khô khốc và mắt rưng rưng nước mắt.

Con phố đã vắng vẻ, và vì xa thành phố, xa tất cả mọi người, cuối cùng tôi đã chắc chắn không ai có thể nhìn thấy mình. Tôi nuốt cơn nghẹn trong cổ họng, giải phóng dòng nước mắt bất tận chạy dài trên mặt mình, để lại những vệt nhạt trên da tôi, mặt tái mét trong đau khổ.

Tôi chưa bao giờ khóc vì một chàng trai nào trước đây. Tôi không nghĩ sự thất vọng có thể gây ra một phản ứng như vậy. Sự thất vọng khi chứng kiến rằng sự nghi ngờ của mình về việc hai người họ đang hẹn hò cuối cùng cũng là sự thật.

Tôi hít vào thật sâu, đau đớn lấp đầy phổi mình với không khí, và lại chạy,, hy vọng gió sẽ dập tắt ngọn lửa cháy trong lồng ngực mình. Tôi muốn cách xa khỏi nơi khủng khiếp đó. Tôi muốn về nhà và giấu mình trong sự thoải mái trong phòng. Chiều hôm đó, đầy cảm xúc mâu thuẫn như vậy đã quá sức với tôi. Vượt cả sức chịu đựng tôi nghĩ mình đã quen .

Thật kỳ lạ khi khoảng cách giữa bước đi trên mây và chìm vào tuyệt vọng lại mỏng manh đến vậy. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng hỏi bạn về chuyện công bằng. Tâm trạng thay đổi, giống như các mùa; sự khác biệt duy nhất là cách mọi thứ biến đổi nhanh thế nào.

Chỉ vài giờ trước, tôi cảm thấy mình đang sống trong một giấc mơ, nhưng sau đó nó đã biến thành một cơn ác mộng. Tôi đã từng ngu ngốc như vậy. Một chút khoảnh khắc hạnh phúc có thật đáng giá để trải qua nỗi đau thấu tâm can vậy sao? Thà ngơ ngẩn và ôm mộng hão huyền? Hay thà đối mặt với sự thật cay nghiệt?

Tôi không hoàn toàn chắc mình biết câu trả lời.

Ngay cả bây giờ, ai có thể nói rằng tôi có thể lật một trang sách và quên Evan chỉ như thế? Một số cơ chế không thể đảo ngược đã được kích hoạt, ngăn trái tim tôi không xóa tất cả ký ức về anh. Evan đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí tôi. Nhưng tôi phát hiện ra rằng không là gì với người là tất cả của bạn là đau khổ thế nào. Tôi chỉ có thể dựa vào sức mạnh chữa lành của thời gian sẽ giúp tôi quên anh.

Trong khi đó, tôi cứ thấy hình ảnh đau lòng chết lặng đó trong tâm trí. Một phần trong tôi đã từng xem xét khả năng rằng Evan và Ginevra là một cặp, nhưng suy nghĩ đó chỉ tồn tại trong đầu tôi thì khác. Trên thực tế nhìn thấy họ ở cùng nhau, gần như vậy, đã thay đổi tất cả mọi thứ. Không gì scó thể còn như trước được nữa.

Đèn đường nhấp nhá khi tôi chạy băng trên đường nhựa ướt. Tôi chạy qua sân trường. Vẫn còn rất nhiều người trên đường phố, đường nét gương mặt họ mờ trong tầm mắt tôi. Bầu trời đã rạng mây, những ngôi sao hé lộ trên nền trời xám xịt. Không có mây làm tối đi chân trời. Chúng đều đổ dồn về bao phủ tim tôi.

Tôi không quan tâm mọi người có thể nghĩ gì khi thấy tôi trong tình trạng thế này. Tôi đang chạy nhanh đến mức hẳn sẽ gây chú ý, nhưng họ cũng chỉ là người lạ thôi. Phản ứng mà tôi lo lắng nhất là từ phía gia đình mình. Một khi tôi về tới nhà, tôi phải chắc là bố mẹ không thấy mình như vậy.

Một làn gió thổi nhẹ nhàng trên mặt tôi, làm khô nước mắt tôi và làm rối tóc tôi như một cái vuốt ve an ủi. Tôi hít thở trong không khí mùa xuân say sưa trong lành, rồi rùng mình khi đột nhiên đập vào một cái gì đó vững chắc, làm tôi hoàn toàn mất thăng bằng và ngã, mũi tôi đầy một mùi hương mà khiến trái tim tôi đập nhanh hơn.

Một mùi hương trong lành như một thác nước trong rừng sâu.

Evan.

"Oái! Đau đấy! Chào! Em đang chạy đi đâu đấy? "Làm thế nào mà tiếng nói của anh có thể xóa đi tất cả nỗi đau của tôi, về thể chất lẫn tinh thần vậy? Hay nó chỉ đơn giản là sự hiện diện của anh đã làm nên điều đó?

Tôi mím môi, sợ chúng sẽ phản bội mình bằng cách trút giận vào anh. Tôi sợ tiếng nói của mình sẽ run rẩy khi tôi mở miệng. Giống như một kẻ phản bội hèn hạ, bộ não của tôi khiến ​​trước mắt tôi hiện lên hình ảnh anh hôn Ginevra, nhưng trái tim tôi, trung thành hơn, xóa nó ngay lập tức, nổi loạn cố chế ngự tôi.

Thật kỳ lạ, nhưng tôi muốn đắm mình trong ảo tưởng rằng lòng tốt của anh với tôi thực sự có nghĩa gì đó. Chỉ lâu hơn một chút.

"Hửm? Có muốn nói cho tôi biết em đang đi đâu mà vội thế không, điều ngọt ngào?" Một nụ cười vẽ trên môi anh và trái tim tôi đầu hàng. Tôi không thể tin rằng tất cả mọi thứ đã thay đổi kể từ chỉ một vài giờ trước, khi chúng tôi đã cách nhau như trời và đất. Tại sao anh đã hành động như không có gì xảy ra? Có khi nào Ginevra đã không nói với anh rằng cô ấy đã nhìn thấy tôi? Tôi cần phải cảm ơn cô ấy vì đã giữ anh ta không quay lại nhìn tôi không? Và làm thế nào Evan có thể thay quần áo nhanh như vậy? Anh mặc chiếc áo màu đỏ mà anh đã mặc ở quán ăn, không phải là chiếc áo tối màu tôi đã nhìn thấy khi anh ở trong vườn. Nhưng nghĩ lại, sao Ginevra lại giữ im lặng? Để tôi không phải bối rối? Nghĩ vậy thôi đã nghe hơi vô lí rồi. Tại sao cô ấy phải bao biện cho tôi khi tất cả những gì tôi có thể làm là suy nghĩ về những đường cong mềm mại trên môi Evan kia chứ? Dù sao thì, anh cũng là bạn trai của cô ấy mà.

Tôi im lặng, lúng túng bởi suy nghĩ rằng Ginevra có thể đã nói mọi chuyện cho anh. Trong khi đó, mặt đất lạnh và ẩm dưới chân tôi nhắc nhở tôi rằng mình vẫn còn trên vỉa hè, đang không thể tăng nâng đôi mắt sưng húp vì khóc. Tôi hẳn trông giống như một con ngốc, nhưng tất cả những cảm xúc mâu thuẫn trong tôi đang quá sức chịu đựng. Tôi không biết làm thế nào để cư xử một cách tự nhiên.

Tôi ước gì Evan cứ đi đi và để tôi một mình, nhưng anh lại quỳ xuống trên đường, không quan tâm quần anh sẽ bị ướt. Từ khoảng cách như vậy, không cách nào tôi có thể che giấu nước mắt khỏi anh. Ngón tay anh dịu dàng nâng cằm tôi. Giống như mọi lần khác, thân mật như vậy tạo ra một dòng điện, một sự an ủi nhẹ nhõm truyền khắp người tôi.

"Em đang khóc."

Tôi quay mặt đi. Tôi không muốn anh cảm thấy tiếc cho tôi. Nhưng anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi, buộc tôi phải nhìn anh. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt đã mịt mờ sự quan tâm của anh. Mắt anh quá gần khiến tôi không thoát được chú thuật của chúng. Gần như ngẩn người, tôi cảm giác được bàn tay anh vén tóc tôi khỏi trán, và một thoáng bình yên lấp đầy tâm trí tôi. Hẳn là ánh mắt anh có sức mạnh chữa lành đối với tôi.

Cảm thấy như anh vừa kéo tôi khỏi nước; cứu tôi khỏi chết đuối, và phổi tôi cuối cùng cũng vơi nước, để tôi hít thở bình thường lại được.

Môi anh cong lên quyến rũ, tước đi hơi thở mới lấy lại của tôi. Evan rất đẹp không tả nổi. Tôi biết anh đang mong đợi một câu trả lời, nhưng tôi cũng biết mình sẽ không trả lời anh.

Anh nhẹ nhàng chạy dọc ngón tay trên gò má tôi, như muốn lau đi những vệt nước mắt, và trái tim tôi run lên. "Nào? Em muốn kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?" Khi tôi không trả lời, anh đưa tay muốn đỡ tôi dậy. "Em trông rất tức giận."

Ý nghĩ về nắm lấy tay anh làm tôi run rẩy với ham muốn. Thậm chí chỉ cần cọ ngón tay tôi lên tay anh vào chiều hôm đấy cũng đã gây ra những cảm xúc mãnh liệt như vậy rồi. Tôi rùng mình khi da tôi chạm vào anh và trong một thoáng, xóa đi cái tên Ginevra khỏi từ điển của tôi, xua cô ấy khỏi mặt đất. Tất cả những gì tồn tại là Evan và tôi, và tay anh trong tay tôi.

Tôi phát hiện một vết trên da anh mà tôi chưa từng thấy trước đây, một vết sẹo trên mu bàn tay anh mà trông rất giống một vết bỏng. Có lẽ nào anh thật sự đã ở trong tòa nhà đó không?


Tôi đứng dậy, mắt nhìn tay anh trước khi buông tay khỏi tay anh. "Anh bị tổn." Câu nói phát ra trước khi tôi có thể ngăn lại.

Evan nhanh chóng giật tay lại và bỏ tay vào túi quần mình. "Không có gì." Mặt anh đột nhiên tối sầm lại.

"Cảm ơn vì sự giúp đõ của anh," tôi thì thầm, nhanh chóng thay đổi chủ đề. Khi ở cùng anh, giọng tôi luôn ngập ngừng vì cảm xúc.

"Vậy là em không đánh mất nó nhỉ." Anh nhìn chằm chằm vào tôi, rồi lại mỉm cười.

Tôi cau mày, bối rối.

"Khả năng nói ấy. Tôi còn đang bắt đầu nghĩ em cắn phải lưỡi mình khi chạy va vào tôi. "

Tôi nhướn mày nhìn trò đùa trẻ con của anh và ngón tay anh điểm chóp mũi của tôi. Sao anh lại cứ chạm vào tôi hoài vậy? Anh không thấy nó khiến tôi bối rối thế nào à? Tiếp xúc người anh làm tôi giật mình.

Thái độ của anh khiến tôi mất phương hướng cũng không phải lỗi của tôi. Một phần trong tôi vẫn còn cảm thấy bị phản bội và ghen tuông mù quáng. Tại sao anh cứ tốt bụng như vậy? Đùa giỡn với tình cảm của tôi vui vậy sao?

"Tôi đã có một buổi chiều rất dài, chỉ vậy thôi," tôi nói khi niềm tự hào bị thương của tôi cố vật lộn khỏi ánh nhìn sâu thẳm cuồng nhiệt của anh. Nhưng trái tim của tôi đã ổn hơn và tôi đứng đó, khao khát mất bản thân mình trong ánh mắt sâu thẳm của anh.

Đối phút chốc, tôi có cảm giác ấn tượng về anh vẫn vậy. Lý trí luôn bảo tôi nên chạy đi, nhưng mỗi nhịp tim đang gào khóc tên anh.

Lẽ nào tôi đã lầm lòng tốt của mình cho điều gì khác sao? Lẽ nào tôi đã thực sự hiểu nhầm cách anh nhìn tôi? Tôi vẫn cảm nhận được sự kết nối vô hình giữa tôi và anh mạnh mẽ đến nỗi nó làm tim tôi đau.

"Tôi sẽ đưa em về nhà." Thay vì hỏi tôi, anh nói kiên quyết như để làm rõ rằng anh sẽ không chấp nhận lời từ chối. "Tôi sống không xa. Lên xe đi và - "

"Không!" Tôi buột miệng.

Evan nhìn chằm chằm vào tôi, ngạc nhiên bởi sự dữ dội của tôi. "Tôi sẽ không để cho em đi lang thang trên đường trong tình trạng này. Đi theo tôi," anh ra lệnh, nắm lấy tay tôi.

Mặc cho tôi có mong mỏi sự bầu bạn từ anh thế nào, dẹp đi chuyện quay lại đó đi. Tôi không muốn nhìn thấy Ginevra lần nào nữa. Bây giờ khi tôi đã dừng lại để suy nghĩ về chuyện đấy, làm thế nào mà anh có thể đi từ hướng ngược lại khi chúng tôi va vào nhau?

Dần bình tĩnh hơn, tôi nói, "Anh rất tốt" Tôi miễn cưỡng rút tay khỏi cái nắm kiên định của anh. "Tôi gần đến nhà rồi," tôi nói dối.

Evan nghiên người về phía trước, buộc tôi phải lui lại cho đến khi tôi bị ép vào tường, và hai bàn tay anh đặt ở hai bên đầu tôi, mắt anh khóa chặt nhìn tôi. Tim tôi hẫng nhịp.


"Đừng ngớ ngẩn nữa." Giọng anh nghe thuyết phục, nhưng không thể xoay chuyển ý tôi. "Tôi sẽ đưa em về nhà." Anh tiếp tục nói như thể đang chờ đợi xem liệu âm thanh của giọng nói anh hay sức mạnh cái nhìn của anh sẽ làm cho tôi khuất phục. Có cái gì đó đen tối trong đôi mắt anh, một kiểu năng lượng nào đó khó nắm bắt. Vừa gợi cảm lại hoang dã.

"Tôi đã nói với anh rồi tôi không sao. Thật đấy," tôi khăng khăng nói.

Evan có vẻ ngạc nhiên trước sự cứng đầu của tôi và buông thõng cánh tay. "Nhưng nhà em ở phía bên kia thị trấn đấy!" anh nheo mắt lại, cáu bẳn nói.

"Làm thế nào-" Tôi lắp bắp, bối rối. Sao anh biết? "Quên đi."

Evan không trả lời, khéo léo dừng cuộc trò chuyện.

"Nghiêm túc đấy," tôi quả quyết với anh, cố gắng giữ vẻ tự nhiên, "anh rất tốt khi đề nghị cho tôi quá giang, nhưng không mất thời gian về đến nhà là bao đâu. Tôi đi bộ rất nhanh. Còn nữa, không khí trong lành sẽ khiến tôi thoải mái hơn. "


Evan cau mày, không chắc chắn, và sau đó bỏ cuộc, nở một nụ cười lớn với tôi. Anh cúi xuống nói vào tai tôi. "Điều đó có nghĩa là tôi sẽ bỏ lỡ cơ hội để chở em trên xe máy của mình rồi," anh thì thầm đầy dịu dàng và gợi cảm. Một cú đánh thẳng vào tim tôi.

Anh thực sự muốn ở một mình với tôi? Có khi nào tôi lại hiểu sai ý anh? Còn nữa, sao anh lại không lo lắng Ginevra có thể bắt gặp chúng tôi ở cùng nhau? Đầu tôi như to ra vì hành động mơ hồ của anh. Tôi ở cùng anh càng lâu, những nghi vấn trong tôi càng trở nên nghiêm trọng. Mắt tôi chớp không ngừng, giật giật bởi lời đề nghị của anh, nhưng tôi bình tĩnh lại.

"Ừ, um, để khi khác vậy," tôi nói, choáng váng, quyết định anh chỉ trêu chọc mình thôi. Một cú sỉ nhục siết chặt lồng ngực tôi; trái tim tôi gào thét mình nên chấp nhận. Tôi buộc mình phớt lờ và trùm mũ áo khoác lên đầu. "Hẹn gặp anh ở trường," tôi lí nhí, đảm bảo không nhìn thẳng vào mắt anh, và bắt đầu chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro