Chương 9: Lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù đã ăn xong bánh từ lâu, Evan vẫn nấn ná ngồi lại, nhìn chằm chằm vào làn mưa qua cửa sổ quán ăn.

Tôi bắt đầu nghĩ rằng anh có thể ở lại lâu hơn vì thời tiết xấu thay vì nảy sinh hứng thú với tôi. Tôi lại hy vọng là vế sau.

Đôi lúc, phó mặc trước sự thôi thúc khó cưỡng, tôi sẽ bỏ cuộc trước cám dỗ muốn trộm nhìn anh. Tôi lại yên tâm khi bắt gặp anh cũng nhìn sang tôi, khiến lòng tôi hạnh phúc. Lần đầu tiên cảm nhận được sự an lòng từ lời khuyên của mẹ, tôi xua đi hình ảnh Evan và Genivra là một đôi ra khỏi tâm trí mình.

Những sự quan tâm tinh tế anh dành cho tôi khiến tôi hi vọng rằng anh cũng phần nào có cảm giác giống tôi. Hoặc có thể sự khao khát của tôi dành cho anh đơn giản đang làm mờ mắt tôi, khiến tôi đắm chìm trong ảo tưởng.

Khi chuyện liên quan đến Evan tôi chẳng thể khách quan nổi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, và cuối cùng cũng thoáng thấy mặt trời rụt rè ló dạng sau rặng mây. Trong dịp khác thì điều này sẽ làm tôi vui, nhưng bây giờ chẳng làm gì ngoài việc khiến tôi lo lắng. Sâu thẳm trong tim tôi, tôi chắc chắn - không, tôi sợ - Evan sắp phải rời đi.

Ngay sau đó, tiếng rít từ chiếc ghế anh ngồi cào lên sàn nhà, báo với tôi rằng tôi đã đúng. Tim tôi nhảy tót lên cổ họng, tôi ngóng nhìn anh sải bước về phía quầy thu ngân, nơi mẹ tôi đang phục vụ. Tôi cố lờ đi vẻ mặt tán đồng muốn phát ngượng của mẹ. Tôi sợ Evan có thể để ý, nhưng những nỗ lực âm thầm của tôi để mẹ ngừng lại chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn.

Lo lắng rằng sau thanh toán, Evan có thể rời đi mà không chào tạm biệt, tôi ra hiệu cho mẹ từ phía sau quầy, hy vọng mẹ sẽ hiểu và lượn đi. Tôi chắc chắn Evan sẽ không đi qua nói chuyện với tôi nếu mẹ ở ngay đó. Ngạc nhiên thay, mẹ lại hiểu ngay lập tức và bước đi, để chúng tôi ở một mình.

Một lát sau, Evan ngại ngùng đi đến chỗ tôi và đầu gối của tôi lại bắt đầu run rẩy. Tại sao anh ấy luôn có ảnh hưởng như vậy với tôi? Tất cả mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều nếu tôi có một chút tự kiểm soát.

"Tôi đã không thưởng thức bất cứ thứ gì ngon như vậy trong nhiều thế kỷ," anh nói, phá vỡ sự im lặng.

"Vâng, à thì, um, tất cả đều nhờ vào bố," Tôi nói nhảm. Tất cả là nhờ vào bố? Trả lời kiểu quái gì vậy?

"Vậy ông ấy làm hơi quá rồi đấy," anh nhẹ nhàng nói. Tôi không hiểu ý anh là gì. "Bánh ngọt không hẳn là thành tựu ngọt ngào duy nhất của ông ấy đâu," anh mặt dày thì thầm, nhoẻn một điệu cười quyến rũ nhất.

Trái tim tôi run rẩy hiểu ra được lời ám chỉ, nhưng tôi lo lắng nói vòng vo. "Vâng, thật ra thì món bánh rán của bố cũng không tồi. Tôi nghĩ chúng rất ngon. Lần khác anh nên thử một cái."

Lần tới. Tôi thật hy vọng sẽ có lần tới.

Câu trả lời của tôi khiến anh cười to. Ngay cả nụ cười của anh cũng hoàn hảo, giống như tất cả mọi thứ khác về anh. Hàm răng trắng lấp lánh đằng sau đôi môi đầy đặn của anh. Tôi tưởng tượng ra cảm giác cảm nhận chúng trên môi tôi và ngay lập tức lắc đầu, phát hiện bản thân đang đứng đó nhìn chằm chằm vào đôi môi anh.

"Phải rồi, món bánh rán của ông ấy." Anh cố nén một nụ cười khi anh bước ra cửa. "Vậy thì, hẹn gặp em ở trường ... bé yêu," anh nói thêm, nháy mắt với tôi. Biểu hiện của anh như bùa chú khiến tôi không đáp lời được. Tim tôi đập như điên khi tôi nhìn Evan đi qua lối ra vào và ra khỏi cửa quán ăn.

Là do tưởng tượng của tôi hay anh ngày càng táo bạo hơn?

---

Mặt trời đã sẵn sàng nghỉ ngơi sau cuộc hành trình dài xuyên nền trời và bóng tối chuẩn bị đổ về thị trấn nhỏ của Lake Placid.

"Con chuẩn bị về đây," tôi nói với mẹ. Đi ngang qua chiếc bàn nơi Evan đã ngồi và lướt tay trên mặt bàn, tôi bị dẫn dắt bởi nỗi nhớ nhung trong trái tim mình. Ngón tay tôi cảm nhận chất gỗ thô, đầy hình vẽ chữ viết của khách du lịch. Đề tặng, tên viết tắt, những nét chạm khắc. Nhưng một cái nổi bật hơn cả; nó đã được khắc sâu hơn tất cả cái khác. Tôi cúi xuống nhìn.

Rise up

and gather

the brightest stars

(Tạm dịch: Vươn lên và bắt lấy những vì sao sáng nhất.)

Trái tim đập thình thịch và tôi bắt đầu run rẩy.

"Sao con không chờ bố mẹ về chung nhỉ?"

Tôi nhìn về phía lối đi dẫn đến phía sau quầy. Mẹ đang đứng đó nhìn tôi.

"Con muốn về bây giờ," Tôi buộc mình trả lời, bỏ đi trước khi mẹ nói xong. "Hẹn gặp bố mẹ ở nhà."

Lòng tôi đầy nghi ngờ: có khi nào anh đã khắc những lời đấy cho tôi? Tôi cần suy nghĩ về nhiều thứ, dành cả một buổi chiều để xem xét lại tâm trí của tôi, từng chữ một. Lòng tôi kích động và như đang ở trên mây. Tôi cảm thấy nhẹ bẫng đến nỗi gió có thể mang tôi đi trên hơi thở nhẹ nhàng của nó bất kì lúc nào. Đôi chân tôi tự biết đường về nhà, nên tôi có thể không lo về việc đó, thừa biết tôi có thể nhắm mắt mà về được nhà.

Một người nào đó kéo mạnh tôi về phía sau khiến tôi suýt ngã. Từ lực kéo đó tôi có thể nói đó là một người đàn ông, nhưng chỉ trong chốc lát tôi nhìn thấy bộ đồng phục của anh ta.

"Cô này, cô không thể đi hướng đó," viên cảnh sát nói chắc nịch.

"Ý anh là gì? Tôi phải về nhà."

"Tôi sẽ lặp lại: Cô không thể đi hướng đó!"

Nghĩ đến việc phải đi lối khác về nhà làm tôi phiền. Tôi không muốn phải tập trung nghĩ đến nơi mà tôi đang đi. "Tại sao không?" Tôi nhượng bộ hỏi.

"Có một vụ cháy. Bây giờ thì bước sang một bên và để tôi làm việc của mình đi. Tôi cần phong tỏa con đường này. "

"Dở hơi," Tôi càu nhàu.

Chỉ khi tôi nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra cách đây không xa tôi mới hiểu tình hình nghiêm trọng thế nào. Nó giống như đang sụp xuống một địa ngục không đáy. Một cái địa ngục tối tăm, lạnh lẽo, vô tận.

Làm thế nào tôi có thể không nhận thấy sự hỗn loạn thế?

Mọi người ở Lake Placid đã tụ tập ở đó, tập trung đầy các nẻo đường. Tôi lo lắng vội vã đi qua viên cảnh sát, lơ đi sự phản đối của anh ta, chen vào đám đông, cố đi qua.

Họ đều nhìn chằm chằm cùng một hướng. Đang cố gắng có được một cái nhìn tốt hơn, tôi tiến lên vài bước về phía trước, sức nóng của ngọn lửa bắt đầu khiến mặt tôi nóng rát. Tôi thoáng thấy một căn hộ, bốn phía chìm trong biển lửa. Tiếng la khóc tuyệt vọng của người dân lớn dần và dữ dội hơn mỗi bước tôi đi. Sau đó, tiếng còi báo động lấn át tiếng kêu la, thông báo sự có mặt của lính cứu hỏa. Dù vậy bây giờ họ cũng chẳng cứu hỏa được nhiều đâu.

Ngọn lửa vươn ra từ những cửa sổ cháy đen, bùng lên tầng lầu trên và quất qua lại như những dải ruy băng đỏ vàng. Tôi ở gần đến mức có thể thấy lính cứu hỏa ở ngoài giúp đỡ đàn ông, phụ nữ, và trẻ em, mặt họ đầy bồ hóng, quần áo rách tươm. Những người kém may mắn hơn - ngất đi vì ngạt khói hoặc bị thương và bỏng nặng - được xe cứu thương đưa đến bệnh viện.

Đó là một cảnh tượng đáng sợ.

Tiếng la hét của một người phụ nữ vang lên át tất cả những tiếng la hét hỗn loạn khác. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi khi tôi nghe tiếng cô ấy và theo bản năng tôi đến gần hơn nữa. Chen qua đám đông, tôi phát hiện ra đó là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt của cô già đi bởi nỗi đau khi những ngọn lửa cháy lên trong mắt cô ấy. Cô ấy khóc và la hét tuyệt vọng trước những người cứu hộ đang cố gắng trấn tĩnh mình mà chẳng ích gì.

"Amy !!! Con tôiiii! Làm ơn đi! Cứu con tôiii! Các anh phải cứu con bé! Nó chỉ mới bốn tuổi!" Cô ấy tiếp tục thét lên, mất trí trước sự tuyệt vọng.

Một tiếng rì rầm cảm thông xen lẫn với sự mất tinh thần trải khắp đám đông, tập trung vào nỗi đau của người mẹ khốn khổ.

"AMYYY!!!"

Tiếng thét đinh tai, đau đớn siết chặt trái tim của những người trong đám đông, khiến họ im bặt. Từ nơi tôi đứng, tôi khó có thể nghe được nhân viên cứu hỏa, nhưng nhìn vẻ nghiêm trọng trên gương mặt họ, tôi đoán họ đang cố thông báo với người phụ nữ rằng mọi chuyện đã quá muộn: ngọn lửa đang hoàn toàn nhấn chìm tòa nhà và không gì có thể cứu một cô bé.

"Chúng tôi không tìm thấy người sống sót. Tôi rất tiếc, thưa bà." Người cảnh sát xấu số được giao nhiệm vụ đau đớn nói với sự thờ ơ lạnh nhạt, buộc mình che giấu nỗi buồn trước người phụ nữ trẻ vừa mất đi con gái. Chẳng giúp ích được gì cả. Mặc cho anh ta nói thế nào, không gì có thể thay đổi được sự thật là: con gái của cô ấy đã chết. Không ngôn từ nào có thể làm vơi đi nỗi khốn khổ của người phụ nữ kia.

"Không. Không. Không. Khônggg!!! Cứuuu con bé! Làm ơn! Các anh phải cứu con bé! Con bé vẫn còn sống!" Người phụ nữ thét lên trong nước mắt, khiến tôi rùng mình với từng tiếng nấc tuyệt vọng. "Tại sao? Tại sao không phải là tôi?!"

Tôi ao ước được chạy đến cô ấy và ôm chặt cô, dù tôi không quen biết cô. Nhưng không có sự an ủi nào là đủ. Không gì có thể khiến cô cảm thấy đỡ hơn, cô ấy đá và giãy khi cảnh sát cố ghìm cô xuống. Cô ấy đã mất niềm tin vào thực tế, nhưng chẳng ai có thể trách c cảô.

Tôi suýt khóc nhưng buộc mình phải kìm nén, nhìn lên một ô cửa sổ của tòa nhà trong biển lửa. Có một cái gì đó bên trong thu hút sự chú ý của tôi. Tôi cau mày, cố gắng nhìn rõ, và giật mình khi tôi thấy một cái bóng hơi ẩn sau đám khói.

Tôi tập trung vào hình dạng mơ hồ và trong phút chốc âm thanh im dần, mọi thứ xung quanh tôi đột nhiên rơi vào yên tĩnh như thể có ai đó đã tắt âm lượng đi. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng kỳ lạ, cố gắng nhìn rõ. Chắc chắn đó là một người đàn ông, có thể là một lính cứu hỏa. Nhưng bấy nhiêu khói cứ làm mờ và méo mó hình ảnh. Tôi muốn hét lên cho mọi người nhưng sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh khác trong đầu tôi. Tôi tập trung hơn và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh ta không ở một mình.

Một hình dáng nhỏ hơn đang ở bên cạnh nắm tay anh ta.

Tôi há hốc miệng. Là cô bé! Trái tim run lên và tôi vấp phải chân mình khi cố thu hút sự chú ý của một nhân viên cứu hỏa. "Nhanh lên! Anh ta đã tìm thấy cô bé! Đưa họ ra khỏi đó mau!" tôi hét lên với sự hứng khởi lẫn tuyệt vọng.

"Bình tĩnh đi cô gái, cô đang nói gì vậy?" người đàn ông cố nhìn vào mắt tôi, nhưng tôi cứ nhìn chằm chằm vào cái bóng trong tòa nhà, sợ rằng tôi sẽ mất dấu họ.

Người lính cứu hỏa nhìn chằm chằm vào tòa nhà cháy đen, mặt anh ta đầy bối rối..

"Có một người đàn ông lên đó với cô bé, anh không nhìn thấy anh ta sao?!" Tôi khăng khăng, nhìn thấy sự hoài nghi của anh ta. "Anh phải nhanh lên!"

Anh ta nắm lấy cánh tay tôi và trầm giọng nói, "Nếu đây là một trò đùa, nó không buồn cười chút nào đâu. Người phụ nữ đó đang suy sụp, vì ơn Chúa! Rủ lòng thương chút đi!"

Sững sờ, tôi nhìn anh ta rồi lại nhìn cửa sổ. Anh ta đui sao? "Nhưng anh ấy ngay đó trên tầng ba!" Tôi nói một cách tuyệt vọng, cố không khóc. "Làm thế nào anh có thể không thấy anh ta? Đó có thể là người trong đội của anh! "

Người lính cứu hỏa rủa thầm và liếc nhìn tôi. "Tầng ba đã hoàn toàn sụp. Không còn ai ở trong tòa nhà, mẹ kiếp! Tôi có cần vẽ ra cho cô xem không?" anh ta bình tĩnh lại và cẩn thận nghiên cứu tôi. "Cô có lỡ may hít phải khói không? Cô ổn chứ?"

Tôi chớp mắt, choáng váng, giọng nói của anh ta tan dần trong đầu tôi.

"Cô này, cô cần gặp bác sĩ không? Hay cô đi gặp bác sĩ để kiểm tra xem? Trông cô trắng bệch rồi," người lính cứu hỏa đang nói, nhưng âm thanh cứ như đến từ xa.

Anh ta cũng không thể nhìn thấy bọn họ? Làm thế nào anh ta không thể?

"Tôi không sao," Cuối cùng tôi cũng có thể nói, hy vọng anh ta sẽ không cố ép tôi lên một chiếc cáng. "Tôi chỉ muốn về nhà." Tôi ngước mắt lần cuối. Những cái bóng xoắn vào những ngọn lửa và lại trở nên rõ ràng: đó là một người đàn ông và một cô gái nhỏ. Thật chăng? Tôi không thể tin chính mắt mình nữa. Có lẽ người lính cứu hỏa đã đúng, có lẽ tôi đã tưởng tượng ra tất cả. Tôi không có cơ hội để tìm hiểu, bởi vì chỉ sau đó những cái bóng biến mất trong một đám khói.

Tôi lo lắng quét nhìn những cửa trước của tòa nhà với hy vọng người đàn ông sẽ bồng cô bé bước ra nơi an toàn, nhưng những người cứu hỏa không có vẻ như đang chờ bất kì ai trong đội của họ cả, cho nên những kì vọng của tôi hóa ra vô nghĩa. Không ai đi ra khỏi tòa nhà cả.

Những ngọn lửa lắng xuống, trên trời đầy khói đen, và đám đông tản đi.

Bây giờ tôi cũng bắt đầu có ảo giác luôn hả? Nghe tiếng nói trong đầu mình còn chưa đủ sao? Nếu tôi phải cá cược gần đây nhận thức của tôi đáng tin cậy thế nào, tôi chắc chắn sẽ cược chống lại bản thân mình.

Nhưng rồi một ý nghĩ lướt qua trong đầu tôi. Có cái gì đó về hình dáng của người đàn ông đó ... Không. Nếu nỗi ám ảnh của tôi với Evan có thể khiến tôi vô lí thế này, tôi sẽ phải thừa nhận mình thật sự có vấn đề. Nhưng càng nghĩ, hình ảnh đó lại càng rõ nét hơn trong đầu tôi. Đột nhiên, nó liên kết với hình ảnh khác: xác chết của người đàn ông ở trong rừng. Thật bất ngờ, tâm trí của tôi đã vượt qua cánh cổng thời gian, ngược về lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trong rừng, và ngay sau đó, sự kiện phát hiện ra xác chết.

Hai sự cố. Hai trường hợp tử vong. Và Evan đều ở đó cả hai lần. Bằng cách nào đó có thể nào liên quan đến anh không? Đó không thể là một sự trùng hợp được. Làm thế nào cảm giác của tôi dành cho anh đủ để giải thoát anh khỏi những cái nhìn công lí, lạnh lẽo của logic? Dù trái tim tôi có vùng vẫy cách mấy khỏi những nỗ lực mà bản năng đang khiến tôi cảnh giác, có gì đó hung hiểm về Evan khiến những hình ảnh đó chĩa về phía anh. Không thể phủ nhận điều đó.

Nhưng lần này tôi không thể chắc chắn liệu tôi có thật sự nhìn thấy anh không... hoặc có thể thì sao?

Tôi lắc đầu, bực tức bởi hoang tưởng của riêng mình. Tôi phải ra khỏi đó. Tôi không chắc mình có thể chịu đựng thêm nỗi đau nào khác mà những nghi ngờ đã tiêm nhiễm vào tim tôi. Tôi cố kìm nén không khóc và về nhà.

---

Sự thống khổ của người phụ nữ vẫn tiếp tục ám ảnh tôi khi tôi vội vã đi trên vỉa hè.

Trong phút chốc, tôi đã thật sự hy vọng ai đó đã có thể cứu cô bé, nhưng sự nghi ngờ rằng đó chỉ là một sự hoang tưởng khác của tôi chỉ khiến tôi bất lực. Thật suy sụp làm sao. Tôi biết người phụ nữ sẽ không bao giờ phục hồi được từ cú sốc.

Mất đi con gái sau khi nuôi nấng và yêu thương cô bé trong bốn năm là một nỗi đau không ai có thể học cách sống cùng được. Không bao giờ. Bởi vì mất đi người mình yêu luôn luôn đau đớn không chịu nổi.

Tôi bước đi, cúi đầu xuống, bị dày vò bởi những tiếng la hét vẫn tiếp tục vang vọng trong tâm trí tôi. Tôi chưa bao giờ chứng kiến ​​sự tuyệt vọng như vậy trước đây. Điều duy nhất tôi có thể so sánh với nó là những cảnh từ những quyển sách hoặc phim ảnh, nhưng trong đấy những siêu anh hùng luôn mang cô bé trở lại vòng tay của mẹ cô.

Tuy nhiên, đây là đời thực. Không có siêu anh hùng ở đó để cứu cô bé. Sẽ không có kết thúc hạnh phúc cho người mẹ bị suy sụp.

Rối rắm bởi tất cả sự hỗn loạn và mất phương hướng bởi các đám đông đầy trên vỉa hè, tôi đang đi vô thức, không chú ý đến tôi đang đi đâu. Chỉ khi đã quá muộn tôi mới nhận ra tôi đã rẽ sai đường. Những ngôi nhà nhỏ dần sau lưng khi tôi đi đến khu rừng. Tôi biết đó không phải đúng hướng, nhưng có gì đó kéo tôi đi. Nó không phải một mùi hương hoặc thậm chí là ấn tượng tôi đã từng ở đây trước đây - dù tôi có cảm nhận nó mạnh mẽ thế thế nào. Nó không phải thứ gì tôi có thể chạm đến. Kể cả bản năng của tôi. Hoàn toàn ngược lại, thật ra: bản năng của tôi đã thúc giục tôi ra khỏi đó, và nhanh chóng rời khỏi.

Nhưng đó là một loại nhận thức, mạnh mẽ đến nỗi nó chế ngự bản năng của tôi. Giống như một cái vẫy tay tôi không thể bỏ qua hay cưỡng lại được. Một sự cuốn hút cổ xưa, thần bí. Nguy hiểm. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi cảm thấy con đường phía trước sẽ dẫn tôi qua mê cung bên trong mình.

Tôi dừng lại đột ngột, bị ngăn lại.

Những bức tường đá dày chất cao cuối con đường, bảo vệ một pháo đài. Một rào cản sừng sững không cho bất kì thứ gì từ bên ngoài vào. Cô lập khỏi thế giới bên ngoài. Có gì đang ẩn giấu sau những bức tường đồ sộ, oai nghiêm kia sao? Có lẽ nó bị bỏ hoang? Tảng đá trắng xưa cũ đến nỗi nó trông như đã ở đó từ rất lâu rồi. Những đường rạch to rộng đan xen những rãnh xước sâu hoắm được chạm khắc qua thời gian.

Tôi nhìn quanh, cố gắng đoán xem mình đang ở đâu. Con đường đã dẫn tôi ra khỏi Lake Placid và vào một khu vực mình thỉnh thoảng mới đến. Tuy nhiên, tôi chắc chắn tôi chưa từng thấy bất kì mảnh đất nào thế này trước đây cả.

Tôi thận trọng lướt tay lên bức tường và năng lượng đột nhiên chạy xuyên qua cơ thể của tôi. Tôi rùng mình và giật bắn người. Đó dường như là cùng một năng lượng đã dẫn tôi đến đây, tự phát ra từ tảng đá.

Tôi chạm vào nó một lần nữa, nhưng lần này tôi không cảm thấy bất cứ gì. Hy vọng tìm thấy một cánh cổng, cửa, hoặc một cách nào đó để vào bên trong, tôi đi dọc theo bức tường, lướt tay trên một vết nứt lớn trên bề mặt. Sự tò mò nuốt chửng tôi. Tôi phải khám phá ra cái gì được giấu trong những bức tường pháo đài. Ngay khi tôi bắt đầu nghĩ rằng mình không thể vượt qua, tôi thấy vết nứt mở rộng thành một kẽ hở cách mình vài thước, đủ lớn để một người hơi gầy có thể chen qua.

Tôi do dự, sợ hãi trước vẻ ngoài như đang mách bảo của những bức tường. Kẽ hở trông như nó có thể dẫn thẳng xuống địa ngục. Nhưng trước khi tôi có thể nghe theo bản năng mình quay lại và chạy đi, sự thúc đẩy đã dẫn tôi đến đây buộc tôi phải mạo hiểm vào trong.

Cảm xúc trong tôi gần như mất kiểm soát.

Tôi không biết thiên đường trông thế nào, nhưng nếu trên trái đất có một nơi như thế, đó hẳn là nơi tôi đã phát hiện đằng sau những bức tường kia. Nó trông như thể toàn bộ thực vật trên thế giới có thể có nguồn gốc từ khung cảnh say đắm đó, một cảnh tượng quá ngoạn mục khó tin để chiêm ngưỡng. Những thân cây đồ sộ vươn cao, đứng sừng sững như người giám hộ của thiên đường nơi trần thế và xếp hàng thành những lối đi cong cong.

Như thể sống lại trước sự hiện diện của tôi, làn cỏ xanh phủ trên mặt đất đu đưa, khiêu vũ trong gió nhẹ. Mùa xuân cai trị vạn vật. Như một nữ hoàng, nó tô vẽ mọi thứ với trăm nghìn màu sắc. Những dây leo trườn lên thân cây, vươn lên các cành cây, và hoa nở rộ khắp nơi, rót đầy không khí với hương thơm tinh tế của chúng. Vô vàn giọt nước đính trên lá kim của những cây thông như những hạt kim cương nhỏ, lấp lánh những tia sáng cuối cùng của ánh sáng mặt trời.

Tôi nhìn kỹ hơn. Xa hơn về phía sau, ẩn đằng sau hàng rào cây xanh, tôi thấy một mái nhà. Mặc dù không thể chắc chắn từ nơi tôi đang đứng, tôi đoán đó là phía sau một ngôi nhà. Nếu đây là sân sau nhà của ai đó, tôi không dám tưởng tượng kì quan nào ở trong nhà nữa.

Cách nơi tôi đang đứng không xa, có một cái gì đó di chuyển.

Tôi điếng người.

Có người đang ở đó, trong vườn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro