Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạn sẽ hi sinh thứ gì khi người duy nhất có thể cứu bạn lại là người phải giết bạn?

Mở đầu

Detroit, Michigan

17 tháng 3, 1:45 sáng

---

Cái bóng của định mệnh đang chờ đợi, ẩn mình trong màn đêm, cuộn mình trong những thăng trầm của bóng tối. Lạnh lẽo, như trái tim của người điều khiển nó.

Nó sẽ tiếp tục chờ, vì người đó sẽ đến.

Một cơn gió lạnh buốt thổi từ phương Bắc, phủ khắp mọi nẻo đường với tiếng rít gió gớm ghiếc. Nó mang theo mùi cay nghiệt của sự trụy lạc thấm qua những vết nứt quanh cửa sổ, lách qua những tấm rèm dày che đậy những bí mật bên trong: một thiên đường bị mất che phủ bởi một ly cocktail chết người của ma túy và những ham muốn thỏa mãn.

Tiếng gầm của động cơ xe lẫn vào âm thanh âm ỉ của hoang dã, bên trong xe phát ra tiếng nhạc nhịp nhàng. Một chiếc Ferrari chạy vào cánh cổng xa hoa, màu đỏ của xe lập lòe trong đêm tối.

Đôi mắt ánh bạc lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối, sắc như dao, đôi mắt của loài mèo đã phát hiện được con mồi, khi một người đàn ông có vẻ ngoài ngạo mạn với mái tóc màu đồng bước ra khỏi xe của anh ta.

Gió thổi mạnh hơn khi một nụ cười quỷ quyệt ẩn giấu trong bóng đêm mờ ảo.

"Này!" người đàn ông quát, vẫy hai ngón tay ra hiệu cho người phục vụ trong bộ quần áo màu xám. "Tôi gọi cậu đấy."

Gã phục vụ lập tức tuân lệnh, đi đến người đàn ông và cúi đầu với sự nhã nhặn kính trọng trước khi bắt lấy chiếc chìa khóa xe bị ném về phía gã. "Ngài Mason, chào mừng ngài trở lại Royalty Pleasure. Đây là một vinh hạnh của chúng tôi khi có ngài ghé thăm lần nữa."

Không thèm đáp lại, người đàn ông ra lệnh, "Hãy chăm sóc cho cô bé của tôi." Anh ta trượt một ngón tay trên thân xe đã được đánh bóng. Một nụ cười chế nhạo rọi sáng gương mặt anh ta . "Tôi sẽ có quá nhiều người phụ nữ khác trên tay tôi tối nay rồi." Anh ta mở cửa xe ghế phụ với một nụ cười đểu.

Đôi chân trần thon dài hất ra khỏi cánh cửa xe và một người phụ nữ trong chiếc váy đen bó sát bước ra. Để chỉnh anh ta ta vì sự sỉ nhục, cô phớt lờ bàn tay anh ta đưa ra, bước đi lướt qua anh ta và để anh ta ở lại với bàn tay khựng giữ không trung.

Người đàn ông chớp mắt, lòng kiêu hãnh của anh ta bị tổn thương, và khép miệng một khắc trước khi đóng cửa xe. Anh ta bước đến gã phục vụ đang nhìn chằm chằm vào anh ta, thẳng lưng và hất hàm, và nắm lấy bảng tên trên ngực áo của chàng thanh niên, nghiêng người để nhìn kĩ dưới ánh đèn neon mờ mờ từ câu lạc bộ sau lưng anh ta.

"Byron Sullivan," anh ta đọc chậm rãi, cứ như gặp khó khăn trong việc đọc tên. Anh ta vuốt thẳng ve áo gã phục vụ, phủi xuống cẩn thận trong khi chàng thanh niên tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh ta, không chút biểu cảm. "Nhớ mang cô bé trở lại không một vế xước," anh ta cảnh cáo, ra hiệu về phía xe. "Tôi cá là tất cả tài sản trên thế giới này của cậu không thể trả nổi con xe ấy đâu," anh ta cười khinh, có lẽ muốn trả đũa sự coi thường của người phụ nữ lên gã phục vụ.

"Jasper! Anh có vào không hay tôi tự vào một mình?" người phụ nữ than vãn, đứng cạnh lối vào.

Gió thổi mạnh hơn, khiến cô ta phải túm mớ váy quanh chân. Một sự rùng mình đột ngột khiến máu trong Jasper hóa lạnh. Cảm giác ớn lạnh xương sống làm anh ta nhìn sau lưng mình. Chỉ ngay sau đó, một cây cột đèn cũ nháy lập lòe rồi tắt ngấm. Mắt anh ta nhìn từ vỉa hè trống không sang phía bên kia đường, khuất trong bóng tối, cứ như mối đe dọa mà anh ta cảm nhận được xuất phát từ đó, nhưng chỉ có gió. Anh ta cau mày và lắc đầu, cười thầm. "Kì quái. Mình còn chưa tiệc tùng nữa," anh ta lầm bầm một mình. "Không khác bình thường là mấy, ít ra là vậy. Chắc là do chỗ này, chỉ vậy thôi."

"Trời ơi, Jass! Tôi rét run rồi!" người phụ nữ hối thúc.

Jasper lắc đầu để xua đi những suy nghĩ kì lạ và choàng tay quanh cổ người phụ nữ trong khi anh ta nhét vài tờ tiền vo tròn vào túi của một người đàn ông cao to, lực lưỡng tháp tùng họ từ cổng vào đến hộp đêm. Gã gần như không phản ứng, cứ như gã không thấy họ.

"Thật tình," cô ta cáu kỉnh. "Tôi còn bắt đầu nghĩ rằng anh đã có quá nhiều người phụ nữ nên không nhớ được tôi."

Mặc cho sự trách mắng, Jasper phát hiện một dấu buồn bã trong giọng của cô ta. Anh ta khịt mũi và gạt đi, siết chặt vòng eo của cô ta. "Đừng ngớ ngẩn thế, em yêu! Nếu đó là sự thật, tại sao anh lại ở đây với em? Em sẽ không bĩu môi cả ngày chứ? Hôm nay là Lễ Thánh Paddy đấy, chúng ta đến đây để tiệc tùng! Và bình minh còn xa lắm," anh ta nói thêm, nhấn thanh cửa. Tiếng ồn bên trong không lớn cho đến khi cửa mở ra. "Hãy để cho lỗ hổng địa ngục này cuốn chúng ta đi đi!"

Giai điệu điên cuồng của tiếng nhạc chói tai thổi bay họ, truyền adrenaline rush* vào huyết quản họ. Cánh cửa đóng lại phía sau, nuốt chửng họ.

*Adrenaline rush: phản ứng của hệ thần kinh giao cảm. Điều này xảy ra khi tuyến thượng thận phát ra hormone epinephrine khiến cơ thể đáp trả ngay lập tức các tình huống nguy hiểm. (Internet)

---

3:49 sáng

Tiếng lanh lảnh của cánh cửa kim loại đang mở phá vỡ sự im lặng của đêm tối khi Jasper đi loạng choạng vào bóng tối phía sau hành lang, kéo một người phụ nữ trong chiếc váy đỏ theo sau anh ta.

"Ngài Mason! Thả tôi ra! Tôi đã nói với ngài, tôi không muốn ra ngoài!" Giọng nói hơi nhấn mạnh của cô ta cho thấy sự mất tinh thần khi cô ta cố thoát khỏi người đàn ông đang bước đi khó khăn, đầu óc anh ta mụ mị vì một loạt chất cấm kể cả ở một hộp đêm thế này. Hành lang thu hút và bóp nghẹt mọi âm thanh trong bóng tối như chiếc khăn liệm đen dày của điềm báo đang che giấu những bức tường hẹp nơi khỉ ho cò gáy. Một tầng bụi bao phủ các bề mặt, hòa với mùi hôi thối của rác bên lề đường, biến không khí thành một cỗ quan tài đá ngột ngạt.

"Đi nào, đồ ve vãn..." Jasper tiếp tục kéo mạnh cánh tay cô ta, cố áp đảo sự kháng cự nhu nhược của cô ta. Dù anh ta gần như bỏ đi và khó đứng vững, anh ta có thể dễ dàng chế ngự cô ta. Một cái kéo mạnh nữa và cánh cửa đóng sập lại, khiến bóng tối hoàn toàn nuốt chửng họ.

"Anh không thể...anh không thể bắt tôi ở ngoài đây với anh!" Giọng của cô ta thốt ra trong nhịp thở hổn hển tuyệt vọng. Cô ta còn hoảng loạn hơn khi thân hình anh ta ép cô vào tường. "Thả tôi ra!" cô ta thút thít, gần rơi nước mắt. Một hy vọng mơ hồ nảy ra, như ánh sáng phía cuối đường hầm. "Người phụ nữ đó! Tôi thấy anh, anh đến hộp đêm với người phụ nữ đó. Bạn gái anh sẽ nghĩ thế nào nếu cô ta thấy chúng ta?!" Cô ta nói với nỗ lực chiến đấu đến cùng.

Anh ta chôn mặt vào làn tóc cô gái và khịt mũi với một tràng cười, khiến máu trong cô ta hóa lạnh băng. Nó không hiệu quả; anh ta đang chế nhạo cô.

"Bạn gái tôi? Sao cô ta có thể? Cô ta nghĩ tôi đã ngủ rồi! À, ý cô là Jasmine. Đẹp đẽ, chắc rồi, nhưng chỉ là một con điếm. Như tất cả bọn họ." Jasper di chuyển để nhìn vào gương mặt cô ta. "Cũng như cô. Đừng lo, sẽ không ai thấy chúng ta đâu."

Cô ta lắc đầu, hoảng sợ, nhưng Jasper đặt tay lên môi cô ta. "Cho tôi biết tên của cô."

Sợ chết lặng, người phụ nữ không trả lời.

"Cẩn thận nào bé cưng, tôi có thể quyết định dừng làm một thằng tử tế đấy-"

"Vanessa! Tôi tên là Vanessa."

"Nessa," anh ta nói, nhìn chằm chằm vào cô ta. Anh ta có vẻ thích cái tên đó. "Em không phải người ở đây phải không? Em nói tiếng Anh giỏi đấy nhưng em lại có cái giọng quyến rũ này... Giọng Pháp, phải không? Phải thừa nhận là nó khiến tôi phấn khích đấy!"

"Làm ơn..."

"Suỵt... tôi không muốn làm tổn thương em," anh ta thì thầm trong tai cô ta, hạ thấp giọng khi anh ta đưa mũi dọc xuống cổ cô ta. "Tôi chỉ muốn vui chơi với em một chút thôi. Em sẽ phải cảm ơn tôi đấy." Anh ta liếm dái tai cô, khiến cô ta vặn vẹo trong kinh tởm. "Tôi hứa đấy," anh ta thì thầm, sự phấn khích trong anh ta lớn dần.

"Làm ơn, tôi xin anh, tôi-"

"Em sẽ thích thôi," anh ta thở hổn hển.

Anh ta nắm lấy mông cô, nhấc cô lên dựa vào tường, và ép thân hình anh ta lên người cô, thèm muốn. "Em nghĩ là tôi không thấy em nhìn chằm chằm tôi cả buổi tối à?"

"Không, không!" cô ta nói gấp, gần như cô ta đã thấy một lối thoát khả quan. "Anh...anh hiểu nhầm rồi. Đó là công việc của tôi. Tôi mới làm việc ở đây đêm thứ hai thôi. Thả tôi ra, làm ơn đi. Họ chỉ bảo tôi phải cư xử tốt với khách hàng trong khi họ đánh bạc."

Người đàn ông càu nhàu trong ham muốn vì chất giọng của cô ta. "Em thấy chưa?" Anh ta đẩy tóc cô ta ra sau lưng. "Đó là việc em phải làm cho tôi - em chỉ cần cư xử tốt. Tôi sẽ lo phần còn lại." Môi anh ta lướt qua vòm cổ cô ta còn cô ta thì run rẩy, cơ thể cô ta run vì tiếng khóc cô ta cố kìm nén. "Còn nữa, tôi không phải khách thường. Tôi là một người đàn ông rất quyền lực, em biết đấy. Em sẽ không muốn tôi khiến em bị sa thải đâu," anh ta thì thầm lên làn da cô ta khi đang kéo quần lót cô ta xuống đầu gối.

"Không! Đừng! Làm ơn hãy ngừng lại!" cô ta tuyệt vọng cầu xin anh ta như một đứa trẻ.

Người đàn ông tháo dây thắt lưng bằng một tay và cởi nút quần trong khi bàn tay còn lại mơn trớn lên bắp đùi dưới váy cô ta. U mê trong khoái cảm, anh ta gầm một tiếng khi một giọt nước mắt nóng hổi trượt dài trên má Vanessa. Cô ta đã chuẩn bị cho điều tệ nhất.

"Ngưng làm màu đi. Cô biết bọn cô chỉ là lũ điếm ở đây, " Jasper rền rĩ.

Đột nhiên một tiếng nổ chói tai gián đoạn giây phút thân mật cưỡng ép giữa họ, tiếng động đáng ngại của nó phủ khắp hành lang. Jasper quay ngoắt nhìn xung quanh, tim anh ta đập thình thịch không kiểm soát.

Sự xao nhãng chốc lát cũng đủ cho bản năng sống còn của Vanessa trỗi dậy. Cô ta lui lại với sức lực lớn hơn cô ta tưởng và vùng vằng thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông.

Cách đó vài thước, một cái nắp đậy xoay trên nhựa đường, mặc kệ các định luật vật lí.

"Cái quái gì..." Jasper thở gấp. Gần như bị thôi miên bởi âm thanh của cái nắp nặng nề, lắc lư, anh ta chỉ phát hiện Vanessa đã trốn mất khi anh ta nghe tiếng giày cao gót của cô ta chạy khỏi hành lang.

Chỉ ngay sau đó, một con mèo dơ dáy nhảy lên thùng rác, khiến annh ta nhảy dựng lên. "Đồ mèo chết tiệt!" anh ta chửi, thở phào, vẫn sợ mất mật. Đống thuốc bắt đầu hết tác dụng, khiến anh ta run rẩy. "Đồ đàn bà chết dẫm!" anh ta lại cằn nhằn vào bóng đêm. "Chạy đi! Cứ chạy đi! Tao chỉ ra ngoài đây để đi nhà xí thôi!" anh ta thét trong khi tiếng giày cao gót của người phụ nữ xa dần.

"Đồ điếm," anh ta gầm qua hàm răng cắn chặt. "Mình không nên đến cái ổ này. Bọn nó đều điên cả rồi." Hắn xoay đến bờ tường và tưới nước. Tiếng kéo khóa quần vang vọng kì quái khắp hành lang.

Một sự rùng mình chạy khắp người Jasper, nhưng anh ta không chắc đó có phải do thuốc không. Một thứ gì đó sâu trong anh ta đang trỗi dậy, khiến anh ta cảnh giác. Hắn nhìn xung quanh, đột nhiên lo lắng, với cái cảm giác rằng anh ta không ở một mình, rằng ai đó đang theo dõi anh ta. "Ai ở đó?!" anh ta la lên, hoảng loạn. Chầm chậm, cẩn trọng, anh ta tiến lên, bước chân anh ta vang vọng. Cánh cửa cọt kẹt sau lưng anh ta, khiến anh ta nhảy dựng lên, nhưng khi anh ta xoay xung quanh, sợ mất mật, anh ta thấy cửa vẫn đóng.

"Cái quái gì vậy?"

Mọi dây thần kinh trong người anh ta đều căng lên và tim anh ta đập điên loạn mạch máu anh ta cứ như sắp nổ tung.

Một cơn gió mạnh lướt qua anh ta và mắt anh ta theo sát nó một cách điên dại cứ như đó là một vật thể. "Ai đó?" anh ta la lên lần nữa.

Anh ta sững sờ bởi một tiếng động to phía sau mình cứ như thứ gì đó rơi xuống đất từ đống thùng rác hôi thối ở cuối hành lang. Theo bản năng, Jasper mò tay ra sau lưng và vơ lấy báng súng. Năm phát đạn nhanh chóng chọc thủng đêm tối trước khi anh ta có thể điều khiển phản ứng của mình, vang vọng quanh đi quẩn lại trước khi im dần. Hơi thở anh ta còn trở nên ngột ngạt hơn, cơ thể anh ta bị hành hạ bởi những chấn động.

Mọi thứ xung quanh anh ta, im lặng.

Jasper chầm chậm bước đến chỗ anh ta vừa nhìn đến, liếc nhìn xem cái gì trốn trong bóng tối. Hắn dùng chân lật một vật thể to đen nằm trên đất, nhưng phát hiện nó chỉ là một túi rác. Một con chuột rít lên, khiến anh ta nhảy dựng. "Con chuột rắm thối!" Hắn đưa súng để bắn con chuột nhưng tiếng tru ám ảnh của một con sói vang lên từ nơi nào gần đó như một tiếng khóc tang của một con thú từ địa ngục, vọng khắp hành lang, và nhịp tim của anh ta tăng như một người chỉ đạo tốc độ bị mất bình tĩnh. Jasper dụi mắt, trán anh ta lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Cái mẹ gì vậy? Tao phải nhớ không được nốc loại thuốc này nữa!" Anh ta nói, tay anh ta run rẩy.

Một màn sương mỏng lẻn xuyên bóng tối, khiến mọi thứ còn kỳ quái hơn lúc trước. Jasper biết anh ta phải ra khỏi đó. Anh ta cảm thấy một hơi thở rợn người phía sau cổ anh ta, như một hồn ma đã tới để ám anh ta, và quyết định quay lại vào trong.

Yên tĩnh lại bao trùm cả bóng đêm khi anh ta chật vật điều chỉnh lại hơi thở , nhưng vì một lí do nào đó anh ta không thể cử động. Những trận ớn lạnh lại chạy khắp người anh ta. Có thể anh ta đã quá đà tối nay. Anh ta tự hỏi cơ thể mình còn có thể chịu dựng thói sống xa hoa này được bao lâu nữa.

Một vài ngóc ngách trong thần trí anh ta thì thầm rằng chẳng phải do đống thuốc đó. Một trận rùng rợn khác kìm kẹp trên da anh ta. Anh ta nuốt nước bọt khổ sở, phát hiện một tiếng động có vẻ xuất hiện trong hư không. Nó ở trong không khí, mặt đất, hoặc có thể ở trong người anh ta - anh ta không lí giải được - nhưng một tiếng ồn gớm ghiếc khiến máu đông cứng trong huyết mạch anh ta. Mồ hôi đổ xuống trán anh ta khi một tiếng gầm khác thường khiến anh ta rợn người. "Cái mẹ gì thế?"

Một tiếng lách cách chói tai vang lên sau lưng anh ta. Hắn quay ngoắt lại. Một cơn đau quằn quại cắt xuyên lồng ngực anh ta, xé toạc hơi thở khỏi phổi anh ta như một cái cây bị nhổ lên một cách tàn nhẫn. Trong phút chốc, mắt anh ta hóa dại với sự khiếp sợ khi chứng kiến một ống sắt gỉ dài đâm xuyên tim mình.

Một lúc sau, mí mắt anh ta rũ xuống, khuất phục.

Màu đỏ tươi phun xuống cái ống, nhỏ giọt lên vỉa hè ẩm ướt thành một vũng đỏ sậm. Cái thang thoát hiểm vẫn rung, lớp sơn bị bong ra nhỏ giọt cùng với máu ở nơi đâm sâu vào xác thịt con người. Một sự co giật cuối cùng, và cái chết xé toạc sự sống của người đàn ông khỏi anh ta, gương mặt anh ta đông cứng trong tiếng thét âm ỉ của sự khủng hoảng thầm lặng.

Quai hàm để mở và đầu anh ta sụp xuống ở một góc độ bất thường khi anh ta trút hơi thở cuối cùng.

Gió lại thổi.

Đôi mắt ánh bạc lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối, sắc như dao, đôi mắt của loài mèo đã phát hiện được con mồi.

Bóng tối tĩnh lặng khâm liệm thi thể. Đôi mắt mất hồn của người đàn ông phản chiếu một cái bóng, một Thiên thần của bóng tối: một cái bóng của Định mệnh.

---

Vậy là Chúa Trời khiến con người chìm sâu vào giấc ngủ,

Và khi anh ta đang ngủ Người đem một trong số xương sườn của người đàn ông,

Lấp thịt thế vào, và tạo nên một người đàn bà từ chiếc xương sườn đó.

Genesis 2:21-22

---

Cái chết, nếu nó đến bất thình lình, có thể sẽ tàn khốc, nhưng nó không đáng sợ, vì bạn không có cơ hội nhận ra việc gì sẽ xảy ra.

Mặt khác, biết được số phận của bạn trước là một dạng tra tấn khiếp sợ, có thể tồi tệ hơn bản thân cái chết. Một khúc dạo trước sự điên loạn.

Sợ hãi cái bóng của cái chết với từng hơi thở là một sự đếm lùi tuyệt vọng khiến bạn kiệt sức và bào mòn ý chí chiến đấu của bạn cho đến khi tiếng thì thầm vang vọng của nó tan dần trong sự tĩnh lặng băng giá cướp bạn khỏi mọi thứ. Nó như một chất độc chết người có hiệu quả trong âm thầm, rút cạn năng lượng của bạn, hành hạ sự kháng cự của tâm trí bạn cho đến khi bạn hoàn toàn từ bỏ để nó được thỏa mãn, cho nó che phủ bạn dưới tấm khăn liệm đen của nó để nỗi sợ không giết chết bạn...một cách chậm rãi.

Thiên thần của Cái chết đã ở đó với tôi và sẽ nhanh thôi anh ta sẽ đến mang tôi đi, vì cách này hay cách khác tôi sẽ phải chết. Đó là số phận của tôi, và tôi phải chống lại ai đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro