chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành trình đến Hoàng Hà cuối cùng diễn ra trong ba tháng. Tên của Khâm sai Ngự Sử
Tiêu Chấn Nhân lần đầu tiên được ghi lại trong chính sử Đại Á hoàng triều.

Sách sử viết, “... Nhi tử của Tiêu vương - Tiêu Chấn Nhân phong đầu sơ hiển (làm việc
lần đầu tiên đã hiển danh), trị thủy ở Hoàng Hà có lợi cho bách tính, công tại thiên thu (công
lao ghi lại nhìn đời), Đại Á hoàng triều được củng cố chính quyền, trấn an dân tâm, công này
không thể nói hết được…

***************

Cùng ngày, trong Tiêu vương phủ. Tiêu tiểu vương gia chiến thắng trở về, mang đến vinh
dự vẻ vang, cũng mang theo tiếng khóc bi ai – Nhị thế tử Tiêu phủ chết trong dòng nước dữ.

Tiêu Ngọc Cầm đến tiếp kiến tiệc tẩy trần cho tứ ca Tiêu Chấn Nhân, lão phu nhân cũng
khó có dịp ra khỏi nam ốc, đi đến Nhâm Tâm cư.

Đương nhiên, Tiêu vương cũng trở về phủ gặp nhi tử của mình. Lúc đầu, khi biết tin
hoàng thượng lệnh cho Tiêu Chấn Nhân đi xử lý thủy tai ở Hoàng Hà, cứu viện nạn dân, ông
đã không đồng ý; bây giờ hắn lại có thể thuận lợi làm xong nhiệm vụ, trở về nhà, đương
nhiên là bỏ xuống bất an trong lòng, trên mặt hiện rõ vẻ rạng rỡ vui mừng.

Ngũ thế tử Tiêu Chấn Vũ, lục thế tử Tiêu Chấn Nam vọt tới Nhâm Tâm cư, lên án Tiêu
Chấn Nhân không chiếu cố nhị ca cho tốt, làm nhị ca táng thân trong nước. May mà Tiêu
Chấn Vũ có thể khống chế tính tình của mình. Tiêu Chấn Nam cất tiếng khóc lớn, vừa khóc
vừa mắng. Phút chốc, Nhâm Tâm cư bỗng ồn ào náo nhiệt.

Mọi người trong khách thính ở Nhâm Tâm chia nhau ngồi xuống.

Tiêu vương Tiêu Trì Viễn giận dữ khiển trách Tiêu Chấn Nam, "Lúc trước là Chấn Thiện
tự mình muốn theo, bây giờ xảy ra vạn nhất, ngươi khóc lóc với tứ ca ngươi cái gì?”

Tiêu Chấn Nhân vẻ mặt bi ai nhìn lục đệ của mình, há mồm nói, “Lục đệ, đều do ta. Nếu
lúc trước ta có thể chú ý hơn một chút, hoặc là không cho nhị ca theo, nhị ca sẽ không…”

Thanh âm có vẻ rất đau lòng.

"Không phải, là ta không chiếu cố nhị thiếu gia tốt, là ta không tốt. Thiếu gia lúc ấy muốn
dẫn mọi người, căn bản không có cách nào chú ý đến nhị thiếu gia đã bị rơi xuống. Nếu ta có thể theo sát bên cạnh nhị thiếu gia…” Tráng Quả không muốn thấy thiếu gia tự trách, vội vàng
đứng ra thỉnh tội với mọi người.

"Một tên hạ nhân như ngươi mở miệng cái gì! Câm miệng cho ta!" Tiêu Chấn Nhân cả
giận nói. Cái đồ ngốc này! Y muốn đâm đầu vào chỗ chết (19) sao?

"Vâng… Thiếu gia." Tráng Quả bị hắn khiển trách trước mặt mọi người, xấu hổ đỏ bừng
cả mặt, thối lui đến phía sau Tiêu Chấn Nhân.

"Là thế sao? Lục đệ, tứ ca đã cố gắng hết sức rồi. Tứ ca cũng không muốn nhị ca xảy ra
chuyện như vậy mà, đúng không?” Tiêu Ngọc Cầm ở đông ốc ra mặt an ủi Tiêu Chấn Nam.

Tiêu Chấn Nhân nhìn Tiêu Ngọc Cầm, không khỏi cảm thấy rét lạnh. Nữ nhân này là cùng
phụ dị mẫu với nhị ca, điêu ngoa xảo trá, dù có không gặp nhau đi nữa mà nàng cũng không
có một chút tình cảm xót thương nào. Tuổi còn nhỏ mà đã như thế! Hừ! Xem ra phải cẩn thận
với nàng ta, không thể bởi vì nàng là nữ tử mà khinh thường nàng. Đại sự thường thua trên
tay những người như thế này đây.

Tiêu Chấn Vũ kéo Tiêu Chấn Nam qua, ý bảo cậu đừng làm khó Tiêu Chấn Nhân nữa.

Thấy tâm trạng mọi người đã bình ổn, Tiêu vương lúc này mới phân phó, nên vì nhi tử mà
làm tiệc đón gió tẩy trần. Bỗng nhiên lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị lên tiếng, “Chuyện này
không ai trách được, muốn trách thì trách đám nô tài không trông coi chủ tử cẩn thận. Để tên
kia đi nhận gia pháp đi, cũng cấp cho đông ốc một công đạo. Ngươi cho hạ nhân đến chủ ốc
bày yến hội đi.”

Tiêu vương nhíu mày, theo lời lão bà mà phân phó.

Tráng Quả nghe lão phu nhân lên tiếng, chỉ xoay người rời khỏi, đi đến hình phòng, tự
thỉnh gia pháp.

Tiêu Chấn Nhân siết chặt hai tay, liều mạng nhẫn nại, không dám liếc nhìn Tráng Quả một
cái, mỉm cười cùng mọi người tán gẫu hương tục dân tình (tập quán sinh hoạt và nguyện
vọng của dân) vùng Hoàng Hà, đối với câu hỏi của lão phu nhân và Tiêu vương cũng tri vô
bất ngôn (20), thái độ cũng là tất cung tất kính.

Đang nói vui vẻ sôi nổi, quản gia ở chủ ốc tiến đến báo, yến hội đã chuẩn bị tốt.

"Tiêu Trọng, đi thỉnh phu nhân đến yến hội." Tiêu vương như là đột nhiên nhớ tới, nói với
quản gia.

"Đã phái người đi thỉnh, nhưng phu nhân nói thân thể cảm thấy không khỏe, không muốn
làm ảnh hưởng đến hưng trí của mọi người.” Quản gia Tiêu Trọng trả lời rành mạch.

"Mỗi lần đều như vậy! Nàng muốn tới lúc nào thì thân thể mới tốt được?” Tiêu vương cả
giận nói.

"Nữ nhân gia luôn luôn có cái ốm đau mà nam nhân gia không thể hiểu. Ta thấy nếu nàng
nói không khoẻ thì tối nay miễn đi.” Lão phu nhân nhìn Tiêu Chấn Nhân lên tiếng. Tiêu Chấn
Nhân không thèm để ý, cười cười với Tiêu vương, "Phụ vương, nếu phu nhân không khoẻ,
con thấy cũng không cần miễn cưỡng. Chờ xong việc, con lại đi thỉnh an phu nhân là được
rồi.”

"Ân." Tiêu vương thấy sao cũng được, gật gật đầu.

"Đại thiếu gia đang làm việc bên ngoài, nói là đang trên đường trở về. Tam thiếu gia...

Tam thiếu gia nói thiếu gia bề bộn nhiều việc, không có thời gian lại đây. Đại gia cùng tam gia
đã ở yến thính chờ." Quản gia Tiêu Trọng bổ sung.
Trong yến hội, Tiêu vương hỏi Tiêu Chấn Nhân có tính toán gì sau này không, Tiêu Chấn
Nhân hồi đáp, “Một tháng sau chính là khoa khảo, con chuẩn bị dự thi, lấy thực lực đoạt quan
chức."

"Ngươi có cần phải làm vậy không? Chỉ với nhiệm vụ lần này hoàn thành xuất sắc như
thế, thỉnh Chính Hoàng chức quan tứ phẩm là chuyện tất nhiên, tội gì phải…” Tiêu vương
buông chén rượu, khó hiểu hỏi nhi tử này. Ông vẫn không biết nhi tử này đang suy nghĩ cái
gì.

"Nếu làm như vậy sẽ cho người khác mượn cớ, cũng để cho người khác biết rằng nhi tử
của Tiêu vương cường tướng thủ hạ vô nhược binh (dưới tay tướng mạnh không có binh hèn
aka hổ phụ vô khuyển tử), không chỉ trông chờ vào sự che chở của phụ vương.” Tiêu Chấn
Nhân nhã nhặn lau lau ngón tay vừa bóc tôm khi nãy, không nhanh không chậm nói.

"Nếu ngươi nắm chắc như thế, ta đương nhiên cũng không có gì để phản đối; nhưng
đừng để bây giờ tự tin như thế, đến lúc đó lại làm chuyện khiến ta mất mặt.” Tiêu vương cảnh
cáo hắn trước.

"Đó là đương nhiên." Tiêu Chấn Nhân đáp.

Cứ như vậy, bữa cơm nói làm yến tiệc đón gió tẩy trần, không bằng nói là đại yến mọi
người khảo vấn, thật vất vả mới chờ đến lúc chấm dứt.

Tiêu Chấn Nhân một người vẫn trấn định như thường, bộ dạng như cơm no rượu say
thỏa mãn đi về Nhâm Tâm cư; kỳ thật trong lòng hắn đã gấp đến độ bốc khói. Không biết Quả
Quả ra sao rồi? Thương thế có nặng không?
Chính hắn vốn đang muốn đêm nay cùng Quả Quả tận tình mây mưa một phen, giờ lại…

Lão bà chết tiệt kia!

Sắp đến phạm vi Nhâm Tâm cư, Tiêu Chấn Nhân nện bước nhanh hơn.

"Tứ ca, từ từ, tứ ca, từ từ chờ ta với..." Thanh âm mềm mại từ phía sau truyền đến.

Tiêu Chấn Nhân xoay người, dùng ánh mắt khinh thường nhìn đường muội Tiêu Ngọc
Cầm. Tâm ý nàng ta đối với mình, có lẽ từ trên xuống dưới ở phủ này ai mà không nhìn thấy.

Lần trước lão bà nói phải giúp mình chọn lựa thê tử, có lẽ là muốn đề cử nàng rồi. Pháp luật
của Đại Á hoàng triều có quy đình, đường huynh muội hay biểu huynh muội đều có thể hôn
giá (kết hôn) (21)
.
Hắn cố kìm tính tình, xoay người, "Không biết tiểu muội có chuyện quan trọng gì không?"

"Ta... Ngọc Cầm nghĩ, tứ ca lần này bôn tẩu bên ngoài vì chuyện thủy tai của Hoàng Hà,
lại chỉ dẫn theo một hạ nhân, đương nhiên là hầu hạ không chu toàn. Ta cố ý lại đây hỏi xem
tứ ca có gì cần không, tiểu muội có thể chuẩn bị cho tứ ca. Đợi lát nữa, ta sẽ cho nha hoàn
tiểu Lệ đưa chút bổ tinh (thuốc bổ nói chung, không phải loại bổ thận tráng dương đâu) đến
đây.” Vò vò cái khăn trong tay, Tiêu Ngọc Cầm xấu hổ nói.

"Không cần, ta không thiếu cái gì, nếu thiếu sẽ bảo người đưa đến cho ta, không nhọc
tiểu muội phải quan tâm. Về phần bổ tinh hay gì gì đó cũng đừng đưa đến. Hôm nay ta mệt
mỏi, muốn nghỉ sớm.” Tiêu Chấn Nhân mặt không chút thay đổi nói.

Bộ dáng lã chã chực khóc, Tiêu Ngọc Cầm ngẩng đầu, cầm lấy khăn tay chấm chấm khóe
mắt, "Nếu vậy thì Ngọc Cầm không quấy rầy tứ ca nghỉ ngơi nữa. Tứ ca…”

Không kiên nhẫn đánh gãy lời nàng còn muốn nói, Tiêu Chấn Nhân gật gật đầu, "Ta về
đây, tiểu muội cũng nghỉ sớm đi.” Nói xong liền xoay người đi luôn.

Phía sau, ánh mắt Tiêu Ngọc Cầm mang nỗi oán hận lẫn hâm mộ nhìn theo bóng dáng
Tiêu Chấn Nhân rời đi.

Trở lại Nhâm Tâm cư, Tiêu Chấn Nhân cũng không đi đến phòng mình mà là đến căn
phòng bên trái ở lầu dưới của Tráng Quả.

Đẩy cánh cửa khép hờ ra, đi vào gian phòng được thu dọn gọn gàng sạch sẽ, đồ vật thưa
thớt, theo ánh trăng liền nhìn thấy Quả Quả đang nằm trên giường.

Tiêu Chấn Nhân thắp ngọn đèn trên bàn, chuyển qua thân ảnh trên giường, hắn không
khỏi hít một ngụm lãnh khí!

Quả Quả của hắn bị người đánh cho mình đầy thương tích! Trên lưng không biết đã chịu
bao nhiêu roi, vết roi giăng khắp nơi; cũng không biết y làm sao có thể trở về phòng.

Tuy hắn có lúc cũng đánh Quả Quả, nhưng chỉ là vết thương trên da thịt, sẽ nhanh chóng
lành lại, chưa bao giờ hắn thật sự nhẫn tâm tra tấn y như thế này; mà có nhiều lần tính sự
giữa hai người, đối với Quả Quả đơn thuần lại không có kinh nghiệm mà nói thì mới xem như
tra tấn, nhưng phương thức biểu lộ tình yêu của hắn đối với y thì y chỉ có thể tiếp nhận thôi,
chờ sau này quen rồi, nói không chừng còn có thể thích nữa.

Nói tóm lại, Quả Quả là người của hắn, hắn muốn tra tấn thế nào, phá hư ra sao đều tùy ý
hắn; nhưng điều đó không có nghĩa là người khác cũng có thể làm vậy!

Bộ mặt Tiêu Chấn Nhân lộ vẻ hung dữ, trở lại phòng mình lấy thuốc mỡ, dọc đường còn
tính xem nên đòi lại thế nào.

Đầu tiên phải tìm được lý do nào đó, phế đám người trong hình phòng đi. Sau đó… Tiêu
Chấn Nhân lạnh lùng cười. Hắn chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt. Từ trước đến nay,
người khác kính hắn hai thước, hắn kính người ta một trượng; người khác đánh hắn một
quyền, hắn chính là điển hình của kẻ làm thế nào cũng phải đòi về nửa cái mạng của kẻ đó.

(nói đơn giản thì anh là người ân oán rõ ràng, người nào tốt với anh thì anh đối tốt gấp bội
với người ta, mà người nào xử tệ với anh (hay người của anh) thì… amen, chúa phù hộ cho
kẻ đó >.<)

Vốn hắn muốn đối phó với kẻ giết mẫu thân, chủ mưu đốt Tạng Hương sơn trang trước;
nhưng bây giờ hắn không muốn buông tha cho tên nào dám làm chuyện có lỗi với Quả Quả
và hắn nữa.

Chú thích

(19)  nguyên văn: đao phong thượng chàng = 刀锋上撞: đụng vào lưỡi dao aka đi tìm cái
chết

(20)  nguyên văn: 知无不言, 言无不尽: Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: cái gì biết thì nói, đã
nói là nói hết

(21) đường huynh muội: anh em bên họ cha. Biểu huynh muội: anh em bên họ mẹ. Luật của
TQ hiện đại là chỉ có anh em bên họ mẹ mới được kết hôn với nhau, anh em bên họ cha
không được, do sợ hôn nhân cận huyết. Bên mình thì cấm cả hai, phải trên ba đời mới được
^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro