Trong màn đêm tĩnh mịch
Ta một mình nơi đây
Gió nhẹ hôn tóc mây
Nghe cỏ cây ca hát.
Một bông hoa nhút nhát
Khép mình giữa rừng hoa
Nhớ những ngày đã qua
Lòng ta chợt vương vấn.
Bỗng nhận ra ta đã
Bỏ lỡ một điều gì
Ta nhẹ nhàng khép mi
Để tĩnh tâm ngẫm nghĩ.
Ta giật mình mở mắt
Ngọn lửa ngắn bập bùng
Như cảm giác ngại ngùng
Của một lời tình chưa ngỏ.
P/s: Lời tình chưa ngỏ bao giờ cũng đem lại cho người ta nỗi luyến tiếc như vậy. Một sự tiếc nuối của một thanh xuân tươi đẹp. Mà thanh xuân thì chính là cơn mưa mà ai cũng muốn đắm mình trong đó. Thanh xuân ai cũng chỉ có một, nên hãy sống hết mình để không phải hối hận! Chúc mọi người luôn vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro