Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần xung đột không lường trước hôm đó, hai người Hoa Thần Vũ không hề gặp lại Dịch Lưu Nhiên, mãi cho đến kì khảo sát một tháng sau.

Trong một căn nhà vô cùng bình thường giữa thành phố E, từng đợt sóng tinh thần lực dao động cuồng nhiệt vây quanh một thân ánh nho nhỏ đang yên tĩnh ngồi đó. Một ti, hai ti, ba ti,... chẳng mấy chốc chín tia tinh thần lực được chia cắt thành công. Ban đầu chúng kiệt ngạo khó thuần luôn có mưu đồ sát nhập làm một, sau đó dần dần bị thu xếp ngoan ngoãn.

Đoàn Gia Huân thở hắt, trong mắt toàn bộ là ý cười, đôi tay thỏ vểnh lên lâu lâu lại lắc lư thể hiện chủ nhân của nó đang rất vui vẻ.

C cấp tinh thần lực! Hắn đạt tới rồi!

Gần đây vì cửa hàng Hoa Thần, hắn chăm chỉ tinh luyện vô số tinh hạch cấp một cùng cấp hai, nhờ đó trong thời gian ngắn đã thành công đột phá.

Từ đây đến kì khảo hạch còn chỉ một tuần, hắn phải tranh phủ thời gian luyện tập, trở thành tinh luyện sư cấp ba. Như vậy mới hắn có thể đuổi theo bước chân của chủ nhân, không sợ bị bỏ lại một mình.

Mà cách đứng Đoàn Gia Huân một cánh cửa, Hoa Thần Vũ nghiêng người cười nhẹ. May mắn, tiểu tử này không làm hắn thất vọng.

Dạo gần đây Thẩm Tư Kiệt cũng thường xuyên chạy đến Mê Vụ sâm lâm đánh bắt dị thú, bỏ lại hắn ở nhà một mình. Vốn quen với sự hiện diện của y, bây giờ không còn nữa liền cảm thấy có chút trống trải.

Hoa Thần Vũ liền dành thời gian nghiên cứu rau củ quả ở tinh tế. Sau đó phát hiện tất cả đều giữ nguyên tên gọi vốn có, chỉ là chủng loại không nhiều hơn nữa giá cả lại vô cùng cao. Hắn còn mua về chế biến thành các loại mĩ thực bồi dưỡng cho Thẩm Thư Kiệt cùng Đoàn Gia Huân.

Lần này hắn dùng thêm thịt dị thú cấp bốn, năng lượng tích tụ bên trong vô cùng nhiều, rất thích hợp cho thú nhân suốt ngày chiến đấu như Thẩm Tư Kiệt. Mà hắn cùng Đoàn Gia Huân thì không cần nhiều năng lượng như vậy, chỉ cần thịt dị thú cấp hai là đủ rồi. Năng lượng bên trong thịt dị thú sẽ chậm rãi uẩn dưỡng cơ thể, vô cùng có lợi.

Thời gian không đợi ai, chớp mắt đã qua một tuần. Kì khảo hạch đến lúc bắt đầu!

Có thể nói hôm nay là ngày long trọng nhất trong năm của người dân tinh cầu Lịch Diệp. Bởi vì hôm nay, tinh cầu Thiên Yết, một trong các tinh cầu B cấp sẽ phái người xuống tinh cầu của bọn họ với mục đích chiêu mộ thiên tài.

Không phải nhân tài, là thiên tài.

"Tiểu Dạ nhà bọn ta hôm nay tham gia thi đấu, các ngươi nhớ cổ vũ cho hắn a."

"Được được, nhất định rồi."

.
.

"Nghe nói lần khảo sát này phân viện ở tinh cầu C cấp đã cử một vị thú nhân cấp A cùng một vị tinh luyện sư cấp bốn đến trực tiếp giám sát."

"Đúng vậy. Ta còn nghe nói vị tinh luyện sư này là một giống cái, địa vị không hề thấp."

"Thật sao? Giống cái A cấp lại chịu đến tinh cầu của chúng ta? Lần trước bọn họ chỉ cử một vị thú nhân cấp A đến mà thôi."

"Nghe nói vì có mấy cái mầm tốt xuất hiện nên lần khảo sát này phân viện đặt biệt chú trọng."

"Ồ."

.
.

"Này, ngươi không phải học sinh ban cơ bản sao? Đến đây làm gì!?"

"Dù biết mình không có cửa thông qua khảo sát nhưng hôm nay ta phải đến. Ta muốn cổ vũ cho thư thần!"

"Phải! Ta cũng đến cổ vũ cho thư thần, còn có Thẩm Thiếu gia."

"Chúng ta cũng thế!"

.
.

"Lam thiếu gia ngươi đang tìm ai sao?"

Lam Quý Sinh lắc đầu, nhưng đôi mắt màu lam thi thoảng vẫn nhìn về phương xa tìm kiếm.

"Hắn nhất định sẽ đến."

.
.
.

Giờ phú này, học viện Thánh Linh bị dòng người tấp nập bao phủ, không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt.

Mà lẫn trong đám đông, Hoa Thần Vũ, Thẩm Tư Kiệt cùng Đoàn Gia Huân điệu thấp xuyên qua, tiến thẳng vào khu vực thi đấu dành cho tuyển thủ.

Lần tham gia này không giới hạn giai cấp tầng lớp hay giới tính, chỉ cần dưới hai mươi tuổi đều có tư cách tham gia. Nhưng người ngoài cùng học viên ban cơ bản phải trải qua một đợt sàn lọc từ học viện. Còn học viên ban nâng cao thì không cần, có thể trực tiếp bước vào vòng sơ kết.

.
.
.

Dù biết mỗi học viện đều cần thiết có cho mình một sân đấu đủ lớn, đủ vững chắc để cung cấp cho học viên, nhưng với tầm nhìn của người địa cầu thế kỉ 21, Hoa Thần Vũ không nghĩ tới nó lại hùng vĩ đến như thế. Khán đài trung tâm đã chứa hơn vạn người, chưa kể đến những khán đài phía xa có truyền hình trực tiếp. Nếu tính chung tất cả, con số mười vạn ghế ngồi không phải là không thể.

Phần khán đài cách khu thi đấu một lớp kính dày làm bằng vật liệu đủ rắn chắc để cảm mọi công kích của thú nhân khi tác chiến. Nhưng độ trong suốt lại gần như là hoàn hảo, khiến cho người xem không hề có cảm giác bị cản tầm nhìn.

Học viện Thiên Hà có đến hai sân đấu, sân đấu A dành cho đấu võ, sân đấu B là dành cho đấu tinh luyện.

Hoa Thần Vũ liếc nhìn Thẩm Tư Kiệt gật đầu, hai bên song song tách ra. Một người tiến về sân đấu A, hai người tiến về sân đấu B.

Khu vực dành cho tuyển thủ nằm ngay phía sau sân đấu. Thời điểm Hoa Thần Vũ cùng Đoàn Gia Huân bước vào, bên trong đã đứng đầy người.

Lần này nhân số tham gia không dưới một trăm... Hoa Thần Vũ nhận xét như thế.

Hiệu trưởng đã giúp bọn họ báo danh thi đấu. Cả hai trực tiếp tiến đến nhận số báo danh của từng người.

Hoa Thần Vũ vài lên áo huy hiệu đánh số 93 sáng rọi. Đoàn Gia Huân ngay cạnh hắn, đánh số 94.

Sau khi hoàn thành, hai người yên lặng lui về phía góc khuất, tìm một vị trí ngồi xuống. Cả hai ăn ý làm lơ toàn bộ ánh nhìn đánh về phía mình, một mực cúi đầu đàm luận về tri thức tinh luyện tinh hạch cấp ba.

Một giống cái một á thú nhân, một thanh lãnh cao quý một điềm đạm đáng yêu, ngay từ khi bước vào đã là tâm điểm của sự chú ý. Nhưng không ai dám tiến lên bắt chuyện, bởi trong đó có một người mà bọn họ nhận thức. Đó là thư thần!

Một vị tinh luyện sư nhị cấp thượng phẩm!

Ô ô thư thần đang đứng kế bên ta! Thư thần đang ngồi cùng một phòng với ta!

Một đám á thú nhân cực lực kêu gào.

Đợi không lâu lắm, một á thú nhân mặc y phục lão sư thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, tầm mắt như có như không liếc qua Hoa Thần Vũ.

Hắn nói: "Các tuyển thủ, cuộc khảo sát này đơn giản lại khốc liệt. Không hề có sơ kết cũng không có chung kết. Chỉ một cuộc đấu quyết định tất cả." Người nọ giơ lên một ngón tay, vẻ mặt nghiêm nghị: "Hãy nhớ, đem toàn bộ thực của ngươi ra mà chiến, người có đựơc tinh hạch phẩm cấp cao nhất, người đó là kẻ chiến thắng. Theo phẩm cấp tinh hạch từ thấp đến cao mà lập ra thứ tự. Nếu đồng cấp, vậy so thời gian hoàn thành. Đã hiểu chưa?"

Nhóm tuyển thủ đồng loạt đáp" Đã hiểu". Dưới lòng quyết tâm cùng ý chí chiến đấu rạo rực, tất cả đồng loạt chuẩn bị bước lên võ đài.

Thời điểm bọn họ xuất hiện, cả khán đài tràn ngập tiếng hoan hô cùng vỗ tay.

"Các ngươi nhìn, là Đoàn Uẩn Thiên, Bạch Thần còn có Lâm Quý Sinh, không cần đấu cũng biết ba người bọn họ nắm chắc trong tay vị trí top mười."

"Nghe nói Lâm Quý Sinh, lần trước hùng hổ khiêu chiến thư thần, kết quả còn thua cuộc. Hắn liền trở về bế quan tu luyện, cách đây không lâu đã thăng làm tinh luyện sư cấp ba."

"Cấp ba? Hắn mới mười bảy tuổi mà thôi. Đây là bị đả kích quá lớn mới đột phá cực hạn sao?!"

"Xem ra lần này Lâm Quý Sinh nắm chắc trong tay vị trí quán quân rồi."

"Chưa chắc, cách đây một năm Bạch Thần đã là tinh luyện sư cấp hai . Nói không chừng hiện tại hắn đã đột phá đến cấp ba."

"Ta nghĩ Lâm thiếu gia sẽ thắng."

"Ta ủng hộ Bạch Thần! "

Năm vị trí đầu tiên, cơ hồ đã định sẵn, không ai lên tiếng phản bác. Nhưng vị trí quán quân lại gây ra nhiều tranh cãi. Riêng các tiểu phấn phấn của Hoa Thần Vũ từ đầu đến cuối vẫn đang si ngốc nhìn thư thần của bọn họ, nơi nào rảnh rỗi mà tranh luận.

"Thư thần cố lên!" Đây là tiếng lòng của các phấn phấn.

"Các hài tử, hãy bước vào vị trí đã đánh dấu sẵn của mình." Hiệu trưởng ngồi trên ghế giám khảo, hiền từ nhìn đám học trò.

Vị trí của Hoa Thần Vũ cùng Đoàn Gia Huân kế bên nhau.

"Trước mặt các ngươi là tinh thạch thô từ cấp một đến cấp năm. Các ngươi có thể tùy ý lựa chọn." Giọng nói của hiệu trưởng tiếp tục vang lên: "Được rồi, bắt đầu thôi!"

Ngay khi trận đấu bắt đầu Đoàn Gia Huân tự tin cầm lấy một viên tinh hạch cấp ba. Hắn âm thầm liếc sang bên phải của mình, nơi Hoa Thần Vũ đang đứng trầm tư.

"Không biết... Chủ nhân sẽ chọn cấp mấy. "

Hắn nào biết, câu hỏi này cũng là câu hỏi chung của vô số người. Trong đó bao gồm cả Hoa Thần Vũ.

Cấp ba quá tầm thường, cấp bốn lại quá nổi bật. Thật sự vô cùng khó chọn.

Nếu đám người ngoài kia biết hắn đang phân vân cái gì, chắc chắn hộc máu mà chết. Biết bao nhiêu người cả đời chỉ mong luyện ra được một viên tinh hạch cấp ba, Hoa Thần Vũ lại chê nó tầm thường.

Cuối cùng, Hoa Thần Vũ vươn ra đôi tay trắng nõn, cầm lấy một quả tinh hạch màu lục vô cùng bắt mắt.

Vũ cầm lấy tinh hạch cấp bốn!?

Hành động của hắn làm toàn hội trường ồ lên kinh ngạc. Ngay cả khu vực giám khảo vốn trầm tĩnh như nước cũng phải náo động.

"Hiệu trưởng, hắn là một vị tinh luyện sư cấp bốn?" Hai lão sư đến từ phân viện cấp cao mở miệng dò hỏi.

"Chuyện đó... ta cũng không rành lắm. Trước kia chưa từng nhìn hắn tinh luyện qua, có lẽ là vừa đột phá không lâu." Hiệu trưởng lắc đầu, mắt đầy tán thưởng nhìn về sân đấu.

Hai người nghe câu trả lời mập mờ của hiệu trưởng cũng không giận, ngược lại càng hiếu kì đánh giá Hoa Thần Vũ.

"Nếu hắn thật sự luyện ra một viên tinh hạch cấp bốn, phân viện ở tinh cầu C cấp đã không xứng với hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro