Chương 51.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mai, trời trong nắng ấm.

Người xem cũng bắt đầu xếp hàng trong phòng livestream. Bọn họ căn bản không biết chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra sau khi tắt livestream tối qua.

Mọi người bắt đầu thức dậy trong tiếng chuông báo, thông báo mọi người có thể đến nhà ăn nhận đồ ăn sáng.

Diệp Vân Linh đứng trước nhà tranh tìm một vị trí trống, bắt đầu tập Thái Cực.

Tay trái một quyền, tay phải một quyền, luyện cũng ra hình ra dáng.

Lục Ngữ Nịnh trong lòng ôm một con thỏ, một bên ôm một bên vừa cho nó ăn sáng, dưới chân bé còn hai con thỏ đang cầu ôm ấp, nỗ lực bò lên đùi bé.

Lục Tử Hạo đánh răng rửa mặt xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Áo thun đơn giản cộng quần thể thao, mặc trên người bé, liền có vẻ trưởng thành hơn không ít, làm các fan mama lại ngao ngao kêu.

Ra tới cửa thấy Diệp Linh Vân còn đang luyện quyền, liền nói: "Chúng ta nên đi ăn sáng thôi, Ngữ Nịnh đói bụng rồi."

Diệp Vân Linh đang tập hít thở, nói, "Ta không có thời gian, nhóc đi lấy một ít đồ ăn sáng về cho Ngữ Nịnh đi, thuận tiện lấy cho ta một ít, dù gì nhóc cũng biết đường."

Lục Tử Hạo nói: " Dì là người lớn, tôi là trẻ con, việc này đáng nên là dì làm."

Diệp Vân Linh hơi ngừng động tác một chút, đắc ý nói: "Với đồ ăn sáng, tổ tiết mục không quy định người lớn hay trẻ con đi lấy, đồ ăn sáng là đói thì đi lấy, ta có thể nhịn không ăn."

Lục Tử Hạo hít một hơi sâu, qua một đêm, điểm cảm động tối qua nát rồi.

Nhìn về phía Lục Tử Nịnh, hỏi: "Nịnh Nịnh, em muốn cùng anh đi lấy đồ ăn sáng không?"

Lục Tử Nịnh nhìn 3 con thỏ đang vây quanh mình, xin lỗi nói: "Ca ca, em không đi được, thỏ con còn chưa ăn no."

Lục Tử Hạo, "Được rồi."

Cuối cùng buồn bã, một mình đi về phía nhà ăn, phía sau còn truyền đến tiếng Diệp Vân Thanh vọng đến, "Ta thích ăn thịt, nếu có thịt lấy cho ta nhiều thịt, ta có thể ăn hết."

Lục Tử Hạo tức đến đá cục đá ven đường, nhỏ giọng nói thầm một câu, "Ngày nào cũng ăn thịt, khẳng định sẽ mập lên."

[Ha ha ha ha ha ha, không được rồi, ta bị Lục Tử Hạo với Diệp Vân Linh tương tác cười chết rồi.]

[Cả buổi sáng vui vẻ toàn đến từ hai người họ, ta cười ra nước mắt luôn rồi.]

[Nhìn thấy Lục Tử Hạo tức mà không thể làm gì, xin lỗi nhưng ta cười ha ha ha ha ha.]

[Đầu tiên ta là fan mama của tiểu Lục tổng, tiếp theo ta là fan của mẹ tiểu Lục tổng, ha ha ha ha.]

[Diệp Vân Linh thât không xứng làm mẹ, mọi người có thể xem một chút phòng livestream của Vi Vi tiên nữ, cả buổi sáng bận rộn chăm sóc hài tử.]

[Đúng đúng, Vi Vi tiên nữ lúc nào cũng chăm lo cho Phương Từ, mẹ kế còn hơn mẹ ruột.]

[Cái này cũng không chắc đi, ta thấy Diệp Vân Linh cũng khá tốt, ta xem mẹ con họ tương tác rất chân thật a.]

Phòng livestream của Diệp Vân Linh và Lục Tử Hạo khiến cho không ít dân mạng thích xem, đương nhiên tính tranh luận cũng khá lớn, chủ yếu người xem không thích cách Diệp Vân Linh chăm con.

Lục Tử Hạo một lúc sau liền trở lại, mang về đồ ăn sáng.

Cậu bé lấy cho mình cùng Ngữ Nịnh một bát cháo cùng một quả trứng luộc, lấy cho Diệp Vân Linh một bát cháo và bốn cái bánh bao.

Diệp Vân Linh nhìn đồ ăn tỏa mùi bánh bao, nhịn không được khen một câu, "Đúng là con trai ngoan của mẹ."

Lục Tử Hạo không đáp lại cô, đánh mắt bảo Lục Ngữ Nịnh rửa tay xong lại ăn sáng.

Diệp Vân Linh đi đến có điều muốn nói, Lục Tử Hạo nhìn chằm chằm tay cô nhíu mày, "Rửa tay trước rồi ăn."

Diệp Vân Linh muốn lấy một cái bánh bao ăn trước, "Ăn trước một cái."

Lục Tử Hạo đã sớm đề phòng cô, chạy nhanh cướp bánh bao về, nhìn chằm chằm cô nói, "Rửa tay trước."

Diệp Vân Linh bất đắc dĩ, "Biết rồi, biết rồi."

Rửa tay xong hai mẹ con quay về bàn ăn, bắt đầu ăn sáng.

Diệp Vân Linh uống một ngụm sữa đậu nành trước, sữa đậu nành thật tinh khiết và thơm ngon a, lại cắn một miếng bánh bao, phát hiện bên trong đều là cải trắng, ghét bỏ hỏi Lục Tử Hạo, "Sao lại không phải là bánh bao thịt?"

Lục Tử Hạo bình tĩnh trả lời, "Đi muộn quá, hết rồi."

Nhìn thấy Diệp Vân Linh vỡ cảm xúc, Lục Tử Hạo đột nhiên vui vẻ bồi thêm một câu, "Lần sau dì dậy sớm một chút đi lấy đồ ăn sáng, chim dậy sớm mới có sâu ăn."

Diệp Vân Linh nghiêm túc gật đầu, " Có đạo lý, lần sau nhóc rời giường đừng vội đánh răng rửa mặt, đi lấy đồ ăn sáng về trước đi."

Lục Tử Hạo cạn lời, trợn mắt, tu dưỡng giáo dục nhiều năm làm nhóc phải nhịn xuống.

Ba ngày chớp mắt trôi qua, chiều nay liền phải kết thúc ghi hình, nhưng hoạt động buổi sáng vẫn phải dẫn ra.

Ăn sáng xong, mọi người theo nhiệm vụ tập hợp tại nhà văn hóa thôn.

Mọi người còn chưa tới đủ, Diệp Vân Linh đã bị Tần đạo chặn lại, lôi kéo câu thông một hồi, đơn giản là hy vọng cô hôm nay đừng tiếp tục cùng Tưởng Mỹ Hàm xung đột.

Hôm qua là đã ngắt livestream, còn có thể cắt nối biên tập, hôm nay tiếp tục livestream, có xung đột thì thần tiên cũng khó cứu.

Tiết mục này thay đổi cũng thật bất ngờ.

"Bên Tưởng Mỹ Hàm tôi cũng sẽ dặn dò, cô bên này cũng chú ý một chút." Tần đạo trước khi đi còn cố ý lại dặn một câu, "Nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, tôi chết luôn cho cô xem."

Diệp Vân Linh vỗ bả vai Tần đạo nói, "Yên tâm đi, hôm nay tôi nhất định sẽ an phận. Chỉ cần cô ta không gây sự trước, tôi cũng sẽ làm người qua đường cả buổi, không gây sự, không nhiều lời."

Tần đạo nhớ tới những ngày trước cô thi đấu đều là Phật hệ, lại khuyên, "Thật ra cũng đừng quá Phật hệ, cô bên này không có quá nhiều nổi bật, đến lúc cắt nối biên tập lại khó làm."

Diệp Vân Linh thuận miệng đáp ứng, lại tiếp tục cùng Lục Tử Hạo, Lục Ngữ Nịnh cùng nhau đến nhà văn hóa.

Đến nơi, phát hiện trừ Tưởng Mỹ Hàm, tất cả mọi người đã đến đông đủ.

Sau chuyện hôm qua, cả tổ tiết mục và thôn dân vây xem đều có nhận thức mới với Diệp Vân Linh.

Thư Nhã khi nhìn thấy Diệp Vân Linh, giơ cho cô một cái like, Diệp Vân Linh ôm quyền, trả lời, "Thất kính, thất kính." Làm cho Thư Nhã bật cười.

Các bé con còn không biết chuyện gì, chỉ cảm thấy Diệp Vân Linh rất buồn cười, cũng nhịn không được cười ha ha.

Diệp Vi Vi đảo mắt, như tự hỏi cái gì, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chào hỏi như bình thường, "Buổi sáng tốt lành."

Diệp Vân Linh phất tay đáp lại, "Buổi sáng tốt lành."

Trương Thư Du tối qua quá mệt mỏi, ngủ với con tương đối sâu, không biết đến chuyện hôm qua, vừa nhìn tương tác của Diệp Vân Linh cùng Thư Nhã cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như hai cô có ám hiệu riêng.

Thời gian tập hợp sắp tới, Tưởng Mỹ Hàm còn chưa tới. Trương Hi Minh một bên cùng mọi người trò chuyện, tránh không khí trầm xuống, một bên trộm ra hiệu cùng nhân viên công tác, bảo họ tìm Tưởng Mỹ Hàm tới.

Tần đạo ở bên kia thúc giục hỏi, "Tưởng Mỹ Hàm bên kia sao rồi?"

Đạo diễn chấp hành nói, "Đang thúc giục, thấy cô ta vẫn đang muốn quay tiếp, có thể hôm qua ăn đánh, hôm nay lại cùng Diệp Vân Linh tiếp tục quay, thấy mất mặt đi."

Tần đạo đánh mắt sang giữa sân Thư Nhã đang nói chuyện cùng Diệp Vân Linh, nói, "Ta cũng khó chịu."

Người này thế nào ngủ một giấc liền như không có việc gì, chẳng lẽ có mình ông cả đêm sầu không ngủ được sao.

Nghĩ tới thức đêm, trên giường lại rụng một mớ tóc, lại đau lòng.

Ngửi được mùi mè đen, nghiêng đầu nhìn qua, vừa lúc thấy phó đạo diễn pha một bát bột mè đen, tiến đến hỏi, "Cái này uống ngon không?"

Đạo diễn chấp hành nói, "Cũng không tệ lắm, bữa sáng uống, pha là được, thuận tiện."

Tần đạo tự nhiên nhận lấy chèn mè đen, nói, "Chén này liền cho tôi, anh lại pha một chén khác đi. Đúng rồi, bên Tưởng Mỹ Hàm lại thúc giục đi, đừng chậm trễ thời gian quay."

Đạo diễn chấp hành gật đầu, mở di động, mở QR đưa tới trước mặt Tần đạo, nói, "3.6 tệ một gói."

Tần đạo "...."

Ngay lúc Tần đạo chuyển tiền, Tưởng Mỹ Hàm khoan thai đến muộn.

Cô vừa đến nơi, nhân viên công tác liền tập trung nhìn Diệp Vân Linh, không khí bắt đầu khẩn trương dần lên.

Hai người đều không dễ chọc, hôm qua vẫn trong tình trạng quay , hôm nay là trong livestream, nếu đánh nhau thì không xong.

Tổ tiết mục đã câu thông qua cả hai bên, sợ bọn họ không khống chế được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể.

Ngày hôm qua các thôn dân xem họ đánh nhau, xem náo nhiệt không chê lớn, thậm chí chờ mong họ lại đánh nhau tiếp, như vậy buổi chiều còn có chuyện phiếm mà nói.

Tưởng Mỹ Hàm thấy Diệp Vân Linh, mắt liền nổi lửa giận, nhất là khi thấy cô như không có việc gì cùng Thư Nhã nói chuyện phiếm.

Dương Diệp sau tối qua bị Lục Tử Hạo đánh, trên mặt một khối xanh tím.

Tổ tiết mục cả đêm mời bác sĩ khám cho nhóc, nhưng vết xanh tím không mất nhanh đến thế.

Vì sợ livestream bị mọi người thấy, tổ tiết mục câu thông trước với Tưởng Mỹ Hàm hôm nay Dương Diệp không tham gia trước, lý do là hôm qua chơi đùa không cẩn thận, hôm nay không quay được.

Đương nhiên cũng có bồi thường, khi tiết mục phát lại theo kỳ, sẽ cắt cho cô thêm ít màn ảnh, hơn nữa đảm bảo mua thêm cho cô hai cái hotsearch.

Đây cũng là nguyên nguyên nhân Tưởng Mỹ Hàm không có tức giận mà rời tiết mục.

Nhưng điều này cũng không phải là khi Tưởng Mỹ Hàm nhìn thấy Diệp Vân Linh mà không tức giận.

Đừng nói nhìn thấy Diệp Vân Linh không thoải mái, nhìn thấy Thư Nhã cùng Diệp Vi Vi cũng có chút khó chịu, ngày hôm qua chính mình bẽ mặt đến vậy đều bị họ nhìn thấy. Trương Thu Du mặc dù không ở hiện trường, nhưng chắc cũng đã nghe nói qua. Ánh mặt thôn dân hướng tới, làm Tưởng Mỹ Hàm cảm thấy mọi người đều đang chê cười mình. Cô cũng không biết nên chào hỏi với mọi người như nào.

Khi Tưởng Mỹ Hàm chưa biết mở miệng như nào, Diệp Vân Linh đã thấy cô bước tới.

Diệp Vân Linh nhiệt tình, hướng Tưởng Mỹ Hàm phất tay nói, "Mỹ Hàm, mau tới, còn lại mình cô thôi."

Tưởng Mỹ Hàm còn đang tự hỏi, nghe thấy tiếng "Mỹ Hàm", lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.

Tưởng Mỹ Hàm hoảng sợ nhìn Diệp Vân Linh, nội tâm nghĩ, 'Đây là chiêu mới cô ta đối phó với mình sao?'

Phòng điều khiển, Tần đạo đang không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình livestream, trong tay cầm ăn bát bột mè đen, khi thấy một màn đó, bột hạt mè trong miệng, phun hết lên màn hình TV LCD.

Ông hoảng sợ nhìn Diệp Vân Linh đang tươi cười vui vẻ, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, "Ta đã nói với cô ấy đừng gây chuyện, cô ấy lại muốn làm gì đây?"

Đạo diễn chấp hành chột dạ nói, "Có khả năng cô ấy chỉ muốn chào hỏi một chút thôi."

Tần đạo hỏi lại, "Ông tin?"

Đạo diễn chấp hành không nói, chạy đi lấy cái khăn lau màn hình.

Nhìn màn hình hiện khuôn mặt tươi cười của Diệp Vân Linh, nói là cô gây chuyện thì không phải, người ta còn nhiệt tình chào hỏi, nhưng như vậy lại càng đáng sợ, còn không bằng như trước im lặng còn tốt hơn một chút.

Diệp Vân Linh không ngừng chào hỏi cô, thậm chí còn khen ngợi, "Mỹ Hàm, quần áo hôm nay của cô thật đẹp, trang điểm cũng đẹp."

Tưởng Mỹ Hàm run đến tận tim, 'Cô ta đã nghĩ ra chiêu xấu gì để hại mình?'

Tưởng tượng đến đây, Tưởng Mỹ Hàm tập trung tinh thần lên Diệp Vân Linh, tuyệt đối không thể trúng kế.

Đi đến đội ngũ, cách xa Diệp Vân Linh, bộ dạng như cô là ôn dịch vậy.

Ngược lại khi Lục Ngữ Nịnh thấy Tưởng Mỹ Hàm, theo bản năng liền trốn phía sau anh trai.

Trương Hi Minh biết rõ chuyện xảy ra giữa các cô, anh đã chuẩn bị cho hiện trường Tu La tràng, không ngờ lại có kết quả này.

Nếu không phải tối hôm qua hai cô đánh nhau, Trương Hi Minh còn cho rằng hai cô là đôi bạn tốt.

Nhưng thân là một MC chuyên nghiệp, loại trường hợp này còn hold được, như không có gì xảy ra bắt đầu thông báo nhiệm vụ hôm nay.

Trước nhìn về phía các bảo bối, thân thiết hỏi, "Các tiểu bảo bối đã từng ăn bắp chưa?"

Tất cả bảo bối đồng thanh, "Ăn rồi."

Trương Hi Minh hỏi lại, "Vậy từng bẻ bắp chưa?"

Mọi người đều lắc đầu.

Trương Hi Minh nói, "Bắp vừa có thể là món chính vừa có thể là món phụ, dù là nấu canh hay luộc, đều ăn rất ngon, lại dễ bảo quản. Các bảo bối có muốn đi xem bắp trước khi bẻ như thế nào không?"

Các bạn nhỏ đồng thanh, "Có!"

Trương Hi Minh tiếp tục, "Vậy hôm nay có thể mượn mẹ các bé giúp các bác nông dân thu hoạch bắp không?"

Các bạn nhỏ, "Được."

Một tiếng vang dội mà mạnh mẽ.

Trương Thư Du cười tét con gái mình một cái, "Được cái gì mà được, để mẹ đi làm việc mà vui vẻ như vậy a?"

Trương Duyệt Hân vô tâm vô phế mà cười nói, "Mẹ cùng các dì đi hái bắp, con cùng Tử Hạo ca ca cổ vũ cho người."

Mọi người nghe Trương Duyệt Hân nói xong đều cười vang lên, không hổ là tiểu nhan khống a.

Lục Tử Hạo bị nhắc tới, đáy mắt lóe qua ngượng ngùng, bất quá nhìn bên ngoài không ra.

Trương Hi Minh lấy ra thẻ nhiệm vụ, bắt đầu đọc, "Hôm nay chúng ta có nhiệm vụ giúp nông dân thu hoạch bắp, trong thời gian quy định, đội nào thu hoạch càng nhiều, tổ tiết mục sẽ lấy tên tổ khách mời để quyên 10 vạn cho quỹ từ thiện, giúp thôn dân mua máy móc."

Đọc xong nhiệm vụ, liền phải rút thăm chia đội.

Lần này tổ tiết mục chuẩn bị hai người một tổ, người còn dư lại sẽ cùng Trương Hi Minh một tổ.

Lúc này mọi người đều muốn cùng Trương Hi Minh một tổ, anh là nam, bắp lại nặng, những việc tốn sức đều cần nam như Trương Hi Minh làm.

Rút thăm chọn đồng đội, tổng cộng sáu cây thăm, ở đuôi có ba màu đỏ vàng xanh, rút cùng màu thì cùng đội.

Mọi người đều để các bé con đi rút, Lục Ngữ Nịnh rút được màu đỏ.

Người thứ hai rút là Tưởng Mỹ Hàm, khi thấy màu thẻ cô rút được, nhân viên công tác đều hít một hơi.

Màu đỏ.

Ba loại màu, tỉ lệ một phần sáu, hai người họ lại cùng một đội, đây là loại tiết tấu gì a.

Tần đạo thấy một màn như vậy, sốt ruột kêu đạo diễn chấp hành, "Bỏ bỏ bỏ, chạy nhanh đổi thăm của hai người họ."

Đạo diễn chấp hành khó xử, "Đổi không được, đang livestream, mọi người đều thấy rồi."

Tần đạo tức giận cầm quyển vở trên tay gõ lên đạo diễn chấp hành, " Ông không an bài trước không cho hai người đó cùng đội, xem bây giờ xảy ra chuyện gì đây."

Đạo diễn chấp hành xoa bả vai, nói "Tôi làm sao biết lại trùng hợp như vậy, là chính ông nói, tiết mục phải chân thật. Giờ không phải rất chân thật sao?"

Tần đạo tức giận lại lần nữa đập vở lên người đạo diễn chấp hành, một bên đập một bên mắng "Cho anh chân thật, cho anh chân thật."

Hiện tại đang livestream, muốn đổi cũng không đổi được.

Để hai người này cùng một tổ, Tần đạo nghĩ trái tim mình liền không chịu nổi.

Bên kia, Diệp Vân Linh nhận nhiệm vụ cốt truyện thứ năm của hệ thống, [Sau khi thôn trưởng tuyên bố nhiệm vụ, tâm tư Diệp Vân Linh lại lung lay, nghĩ tới các lần thi đấu trước đều thua trước Diệp Vi Vi, lần này Diệp Vân Linh lại đánh chủ ý về phía các bé con.]

Tổng thể mà nói, cốt truyện chính là vài lần trước nguyên chủ đều thi đấu thua Diệp Vi Vi, bây giờ lại đánh chủ ý lên các bé con.

Các bé con cùng người lớn lại tách ra, nguyên chủ hy vọng Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh có thể thắng, liền thúc giục bé con nhanh lên, dẫn tới Lục Ngữ Nịnh khẩn trương quá nên té ngã, tay còn đập phải cục đá ven đường.

Mấu chốt là nguyên chủ thấy Lục Ngữ Nịnh ngã thì phản ứng đầu tiên không phải là an ủi, mà là mắng bé vô dụng, làm việc nhỏ như vậy mà còn có thể bị ngã.

Đến khi nguyên chủ phản ứng lại, màn này đã bị livestream, nguyên chủ lại làm bộ tốt với Lục Ngữ Nịnh, dân mạng cũng không tin, trên mạng đều cùng nhau mắng cô.

Khi Diệp Vân Linh nhìn thấy nhiệm vụ này, trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng.

Cô nhìn đến cốt truyện đã tiến hành được 20%, có chút hưng phấn hỏi hệ thống, [Thống tử, có phải ta hoàn thành xong nhiệm vụ này, là có thể giải khóa tầng thứ nhất?]

Hệ thống cũng vui vẻ, bay quanh Diệp Vân Linh trả lời, [Đúng vậy, tầng thứ nhất là 'vận khí', giải khóa thì cô không dính phải thị phi lung tung nữa.]

Diệp Vân Linh tâm tình tốt, nhìn sang Tưởng Mỹ Hàm cũng thấy thuận mắt hơn vài lần.

Ban đầu Tưởng Mỹ Hàm đang tức khi cùng đội với Diệp Vân Linh, đột nhiên cảm thấy ánh mắt nhiệt liệt đánh tới, vừa nhấc đầu liền thấy ánh mắt đưa tình mà Diệp Vân Linh hướng tới, sợ tới mức đồ trong tay cũng không cầm chắc.

Có âm mưu, tuyệt đối có âm mưu.

Nhiệm vụ của người lớn là hái bắp, đội nhiều nhất sẽ được tổ tiết mục lấy danh nghĩa để quyên 10 vạn cho thôn dân mua máy móc.

Nhiệm vụ các bé con là hái rau và nhặt trứng gà.

Ban đầu là Phương Từ dẫn Trương Duyệt Hân và Hứa Nặc đi hái rau, Lục Tử Hạo dẫn Lục Ngữ Nịnh đi nhặt trứng. Kết quả Trương Duyệt Hân nghe chia tổ không đồng ý, khóc nháo đòi đổi đội.

"Hôm qua con không cùng Tử Hạo ca ca một đội, hôm nay con nhất định phải cùng Tử Hạo ca ca một đội."

Đối với việc phân đội, Trương Duyệt Hân nhất quyết không đổi, Trương Thư Du khuyên như nào cũng không được.

Các bé con khóc cũng lan truyền, Hứa Nặc thấy vậy cũng khóc nháo đòi cùng Lục Tử Hạo một đội.

Lúc trước bé rơi xuống nước, Diệp Vân Linh đã nhảy xuống cứu bé, Hứa Nặc liền đặc biệt thích Diệp Vân Linh, liền cũng thích các bé con của cô là Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh.

Phương Từ đứng một mình có chút xấu hổ, thôn trưởng phân cho bé hai đội viên, đều khóc nháo muốn đến đội khác, lòng tự trọng bé có chút tổn thương.

Lục Tử Hạo thấy vậy, tự hỏi xong liền nói, "Tôi thấy nhiều người thì lực lớn, chúng ta có thể cùng nhau đi hái rau, rồi đi nhặt trứng gà sau."

Trương Duyệt Hân cùng Hứa Nặc đương nhiên không có ý kiến, các bé chỉ cần đi cùng Tử Hạo là được.

Phương Từ cảm kích nhìn sang Lục Tử Hạo.

[Tiểu Lục tổng thật ấm áp a, rõ ràng nhìn thấy Phương Từ khó xử, liền nghĩ ra biện pháp này.]

[Tiểu Lục tổng là kiểu ngoài lạnh trong nóng, nhìn bé chăm sóc Ngữ Nịnh là biết.]

[Phương Từ đáng thương quá, Duyệt Hân cùng Hứa Nặc đều không muốn chọn bé, lòng tự trọng của bé chắc chắn bị tổn thương.]

[Tiểu Từ đừng buồn, để dì ôm một cái.]

Mọi người xách theo rổ, Lục Tử Hạo đi phía trước, chẳng sợ bé ít nói, mọi người vẫn vây quanh bé như cũ.

Phương Từ đi phía sau cùng có chút mất mát.

Lục Ngữ Nịnh ở phía sau nắm quần áo, đi phía sau cùng với Phương Từ, rũ cái đầu có chút ủ rũ.

Lùi ra sau vài bước đi cùng với Phương Từ, ngẩng đầu nhìn anh trai cao hơn mình một cái đầu, thanh âm mềm mại hỏi, "Phương Từ ca ca, anh không vui sao?"

Phương Từ cúi đầu, nhìn sang người bên cạnh.

Lục Ngữ Nịnh hôm nay mặc một cái áo thun trắng, cùng với cái yếm màu nâu, trên đầu búi một chùm tóc, phía trên còn có một chiếc kẹp bướm, cả người dưới ánh mặt trời đều lộ ra đáng yêu.

Với sự quan tâm của bé, Phương Từ lắc đầu nói, "Không có."

Lục Ngữ Nịnh móc từ trong túi ra hai quả sữa dê, nhìn trái phải, cẩn thận nhét vào tay Phương Từ, nhỏ giọng nói, "Phương Từ ca ca, quả này cho anh, rất ngọt, anh trai em muốn em còn không cho."

Phương Từ nhìn hai quả dại trong tay, lại nhìn người bên cạnh, hỏi, " Tại sao lại cho anh?"

Lục Tử Nịnh mi mắt cong cong, mắt cười thành hình ánh trăng, nói, "Em muốn anh Phương Từ ăn quả có thể vui vẻ hơn."

[A a a a a, tiểu công chúa Ngữ Nịnh thật tri kỷ a, bé là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất thế giới.]

[Lại hỏi lần nữa, làm sao không kết hôn mà có một bé con đáng yêu như vậy.]

[Ngữ Nịnh ấm áp quá, đây lại muốn lừa ta sinh thêm con gái.]

[Có ai cảm thấy Ngữ Nịnh bảo bối cùng Phương Từ rất xứng không, một bên đáng yêu tiểu tiên nữ, một bên ấm áp tiểu vương tử, thật muốn cắn cp a.]

[Ta tuyên bố 'Từ Ngữ cp' gắn chặt, ta là fan cp của các bé.]

Lục Tử Hạo đi vài bước phát hiện không thấy em gái đâu, quay đầu thấy bé đang cùng Phương Từ nói chuyện, nhìn dáng vẻ còn vừa cười vừa nói.

Quay lại vài bước, dắt tay Lục Ngữ Nịnh nói, "Ngữ Nịnh, sao em lại đi xuống phía sau rồi, ở đây hơi trơn, em đi theo anh, cẩn thận không ngã."

Lục Ngữ Nịnh một tay được anh nắm, một tay phất tay về phía Phương Từ, ý bảo cậu ăn quả trong tay.

Phương Từ mang nụ cười nhạt bên môi, nhìn Lục Ngữ Nịnh lắc đầu phía trước, lần đầu hâm mộ Lục Tử Hạo có người em gái đáng yêu như vậy.

Nhìn trong tay hai quả dại màu đỏ, Phương Từ bỏ một quả vào miệng.

Ngay khi cắn vào thịt quả, ngũ quan xinh đẹp đáng yêu bắt đầu biến hình.

Chua.

Chua đến làm Phương Từ càng đau khổ, muốn khóc.

[Ha ha ha ha ha ha nhìn đến khi Phương Từ cho vào miệng, ta đã đoán sẽ có kết quả này.]

[Tiểu công chúa Ngữ Nịnh lấy quả này đi lừa nhiều người, mấu chốt là hình như bé chưa ăn thử, là thật sự không biết là chua, mỗi lần đều rất nhiệt tình đưa cho người khác ăn.]

[Dùng khuôn mặt đáng yêu nhất, thanh âm mềm mại nhất làm việc tàn nhẫn nhất.]

[Ha ha ha ha ha ha nhìn thấy biểu cảm này của Phương Từ, lại nhớ đến biểu cảm của Diệp Vân Linh lúc ăn quả này, hai biểu cảm này thật là giống nhau.]

Một hàng năm người xách rổ đến trước vườn rau.

Vườn rau là tổ tiết mục cố ý thuê từ một vị thôn dân, bên trong có nhiều loại rau dưa.

Cà chua, dưa leo, ớt cay.

Lục Tử Hạo giống tiểu đội trưởng đi tuốt phía trước, Phương Từ như tiểu hộ vệ đi phía sau cùng, các em trai, em gái đi ở giữa.

Mỗi người trong tay đều xách theo rổ, một loạt đi trên đường ruộng, camera ghi lại hình ảnh tốt đẹp này, làm các fan mama trước màn hình lại một trận kích động.

Lục Tử Hạo hỏi Phương Từ, "Phương Từ ca ca, có quy định hái rau gì không?"

Phương Từ gật đầu, nói "Có, phải hái cà chua, dưa leo, ớt, củ cải, đậu cô ve còn có rau xanh, rau thơm."

Phương Từ trí nhớ tốt, khi thôn trưởng nói qua một lần, bé đã nhớ kỹ.

Các thiếu gia, tiểu thư chưa từng vào vườn rau, đều không nhận ra các loại rau.

Cũng may trước kia học chữ đều có xem hình ảnh liên quan, còn có chút ấn tượng, tìm đồ chắc không khó.

Có Lục Tử Hạo và Phương Từ phân công hợp tác, quy định mỗi người hái rau gì, như vậy nhiệm vụ của mọi người cũng thuận lợi.

Bên kia nhóm Diệp Vân Linh dưới sự dẫn dắt của thôn dân, đi tới ruộng bắp.

Diệp Vân Linh đứng bên ruộng, phảng phất ngửi thấy mùi bắp nướng.

Tưởng Mỹ Hàm đè mũ xuống, thời tiết ngày càng nóng, lúc này mới khoảng 9 giờ sáng, đã có chút chịu không được.

Nghĩ đến còn phải vào ruộng hái bắp, còn chưa bắt đầu làm việc, người đã bắt đầu thấy bực bội.

"Nhiều bắp như vậy, phải hái đến lúc nào a?" Có thanh âm bên cạnh vang lên.

Tưởng Mỹ Hàm đang muốn trả lời, liền thấy Diệp Vân Linh đến bên cạnh, lập tức lui ra một bước, cảnh giác hỏi, "Cô đến gần tôi như vậy làm gì?"

Diệp Vân Linh nói, "Chúng ta là một đội, tôi không đến gần cô thì đến gần ai?"

Tưởng Mỹ Hàm theo bản năng muốn phản bác, lại nhìn thấy một loạt máy quay phía sau Diệp Vân Linh, lại nhịn xuống lời muốn nói.

Bước chân yên lặng đi hai bước, tranh thủ cách Diệp Vân Linh xa một chút, lại đi hai bước, tránh xa một chút cũng không sai.

Diệp Vân Linh đang muốn dặn dò Tưởng Mỹ Hàm một chút, lát nữa không cần quá liều mạng, sơ sơ một chút là được.

Kết quả thấy Tưởng Mỹ Hàm đang lùi cách mình 1 mét, nhìn dáng vẻ đang muốn lùi tiếp.

"Cô cách xa vậy làm gì, tôi cũng không ăn cô." Diệp Vân Linh trực tiếp kéo Tưởng Mỹ Hàm đến cạnh mình, làm cô sợ thiếu chút nữa hét lên.

Diệp Vân Linh nghiêm túc cung Tưởng Mỹ Hàm thương lượng, "Mẹ Dương Diệp, lát nữa đội mình đừng cố sức quá, cô xem thôn trưởng đều đến cái tuổi này rồi, chúng ta phải có tinh thần kính già yêu trẻ."

Trương Hi Minh cách đó không xa tự dưng trúng đạn.

Trương Hi Minh chọc Thư Nhã đứng bên cạnh, kéo cô cùng xuống nước nói, "Hai ta bị ghét bỏ rồi."

Thư Nhã kéo giỏ tre trên người, nói, "Mẹ Tử Hạo, hay là hai đội chúng ta thi đấu xem, đội nào thu hoạch được nhiều bắp hơn."

"Khẳng định đội cô nhiều hơn." Diệp Vân Linh tự động nhận thua, dù gì cô cũng có nhiệm vụ, sao có thể đáp ứng thi đấu với họ.

Trương Thư Du cười nói, "Mẹ Tử Hạo, cô nhận thua cũng nhanh quá đi, dù gì cũng phải giãy dụa một chút chứ."

Diệp Vân Linh buông tay nói, "Một số việc phải đối mặt với hiện thực, không có thực lực thì giãy dụa cũng vô dụng."

Mọi người đều bị Diệp Vân Linh chọc cười.

Tưởng Mỹ Hàm phun tào trong lòng, diễn tinh.

Diệp Vi Vi nhìn mọi người hòa hợp với Diệp Vân Linh, trong lòng ngũ vị tạp trần, không quá thoải mái.

Dưới sự dẫn dắt của Trương Hi Minh, sáu người bắt đầu tiến vào ruộng bắp.

Diệp Vân Linh ban đầu định làm cá mặn, chỉ cần nàng để đến cuối bị thua, vậy nhiệm vụ cốt truyện liền có thể hoàn thành.

Cho nên tốc độ bẻ bắp của cô rất chậm, rõ ràng là thái độ đục nước béo cò, không tránh được dân mạng lại bắt đầu phun tào.

Lại bởi vì Diệp Vi Vi và Diệp Vân Linh cùng họ, đều là mẹ kế, dân mạng đều lấy hai người ra so sánh.

Trương Hi Minh đối với việc Diệp Vân Linh lười biếng, hơi quen thuộc, tốt nhất là mắt không thấy tâm không phiền.

Diệp Vân Linh đối với sinh hoạt cá mặn vẫn rất vừa lòng, con người chính là quý ở việc hưởng thụ, dù trong nghịch cảnh cũng phải hưởng thụ.

Đến khi Thư Nhã làm đến địa bàn của nàng, trước kia ở mạt thế ý thức lãnh địa của Diệp Vân Linh rất mạnh, lập tức phản xạ có điều kiện, "Mẹ Hứa Nặc, cô sao lại đến đoạt địa bàn của tôi rồi a?"

Khi nói chuyện, động tác trên tay cô không khỏi nhanh lên.

Diệp Vân Linh ở bên kia dặn dò hệ thống, [Thống tử, ta ở bên này cùng Thư Nhã đấu một chút, ngươi ở bên kia quan sát điểm cho ta, chỉ cần đội chúng ta không cao hơn tổ khác nhiều là được.]

Hệ thống bay quanh, [Được, tôi giúp cô xem.]

Diệp Vân Linh bắt đầu cùng Thư Nhã thi đấu.

Cả đời mạnh mẽ không chịu thua, nữ cường.

Thư Nhã thấy Diệp Vân Linh bắt đầu làm, cũng tăng tốc lên.

Vì thế mọi người thấy hai nữ nhân đã thu hoạch xong thu hoạch một đường.

Trương Hi Minh vừa định duỗi tay bẻ bắp, tay còn chưa sờ đến, đã bị Diệp Vân Linh bẻ trước.

Trương Hi Minh, đường đường là một nam tử hán, sao có thể bỏ qua.

Cũng bắt đầu gia nhập cuộc chiến.

Trương Thư Du ở giới giải trí lâu nay đều là EQ cao nổi tiếng, với nhiệm vụ này, cô chỉ cần bảo trì ở giữa, không cần nổi bật, cũng không đội sổ.

Dù sao cô cũng dựa vào tác phẩm, tới tham gia tiết mục cũng chỉ vì bồi dưỡng tình cảm với con gái.

Những trận thi đấu trước, cô đều ôm cảm xúc này.

Kết quả nhìn đến mọi người tập trung thi đấu, vì lo sợ đội sổ, cũng bị bắt tham gia theo.

Diệp Vi Vi nhìn mọi người giống nhau bắt đầu bẻ bắp như điên, hơi nhíu mày, cũng đẩy nhanh tốc độ bẻ bắp.

Tưởng Mỹ Hàm đang một bên bẻ bắp một bên mắng Diệp Vân Linh, trời nắng nóng làm việc này, làm toàn thân không thoải mái, tâm tình thật không tốt.

Vốn định quay sang xem mọi người làm ra sao.

Kết quả ngước mắt thấy mọi người đã cách xa cô, năm người họ như người máy thu hoạch bắp, nhanh nhất là Diệp Vân Linh, tiếp theo đó là Thư Nhã.

Tưởng Mỹ Hàm, 'Này là như nào a?'

Chẳng lẽ thi đấu này ngoài phần thưởng tổ tiết mục lấy danh nghĩa quyên tiền còn phần thưởng khác mà cô không biết.

Cô có thể không có phần thưởng, nhưng không thể để Diệp Vân Linh thắng.

Cô thà giết địch một ngàn tổn hại 800 cũng muốn làm Diệp Vân Linh thua.

Đáng lẽ Tưởng Mỹ Hàm ngoài tốc độ ra không còn tật xấu gì bắt đầu bỏ làm.

[Các khách mời đều không muốn nghỉ ngơi a, đều liều mạng như vậy.]

[Đội Diệp Vân Linh có bệnh à, là bệnh ung thư lười đi. Cầm tiền của tổ tiết mục mà có thái độ làm việc như vậy ư?]

[Trước kia Tưởng Mỹ Hàm có thái độ khá tốt đi, sao khi cùng đội với Diệp Vân Linh lại trở thành như vậy, chắc là gần mực thì đen đi.]

Hệ thống đối với đánh giá của người xem đối với Diệp Vân Linh có chút không phục, kí chủ bởi vì cốt truyện trói buộc không thể nỗ lực mà bị mắng thì không tính, tại sao đến vấn đề của Tưởng Mỹ Hàm cũng trách đến kí chủ vậy.

Nhưng khi nghĩ đến khi xong nhiệm vụ này có thể loại bỏ trói buộc thứ nhất là 'vận khí', hệ thống thấy lòng dễ chịu hơn nhiều.

Nhìn đến bên Diệp Vân Linh làm việc như bay, hệ thống định nhắc nhở một chút, lúc này lại nhận được nhắc nhở, cục hệ thống quản lý có việc tìm nó.

Hệ thống quyết định trước tiên về tổng bộ, dù sao sau vài lần biểu hiện trước, kí chủ làm việc dự tính tốt hơn nó nhiều, không cần quá lo lắng.

"Thời gian nghỉ đến rồi." Trương Hi Minh đánh gãy công việc trên tay mọi người.

Mọi người bất giác nhận ra đã qua hai giờ.

Qua một thời gian bốc đồng, mọi người bắt đầu mỏi mệt.

Diệp Vân Linh mất hình tượng ngồi trên ruộng bắp, thân duỗi ra sau, tay chống sau lưng trên đồng ruộng.

Thư Nhã thấy bộ dáng thoải mái của cô, cũng học ngồi theo, nhưng vẫn chú trọng hơn Diệp Vân Linh một chút, lấy hai lá bắp lót xuống ngồi lên.

Người khác nhìn thấy cũng học theo, dù sao Thư ảnh hậu cũng không thèm để ý hình tượng, bọn họ càng không cần quan tâm.

Ban đầu trước màn ảnh là các nữ minh tinh ngăn nắp, mỹ lệ, lúc sau một đám lại giống các bác gái nông thôn lười nhác.

Trương Hi Minh cũng muốn làm theo, nhưng ông đang còn phải tiếp tục nhiệm vụ kế tiếp.

Hắn đứng trên ruộng bắp, lớn tiếng nói, "Các nhóm mẹ đều vất vả rồi, hiện tại cần tính xem đội nào hái được nhiều bắp nhất."

Diệp Vân Linh đẩy mũ lên, nhìn sáu rổ bắp, hình như chính mình cao hơn mọi người một chút.

Nghĩ đến hệ thống cũng không nhắc nàng, phỏng đoán chắc là nhìn nhiều thôi, thực tế chắc là không nhiều lắm.

Tổ tiết mục tiến lên thống kê, cuối cùng đem kết quả đưa cho Trương Hi Minh.

Trương Hi Minh cầm tờ giấy, đứng ở nơi cao hơn chút, đỡ mũ, có vài phần bộ dáng thầy giáo trên bục giảng, nói, "Thư Nhã hái được 986 cái bắp, ta, Trương Hi Minh hái được 1068 cái bắp, Trương Thư Du hái được 1010 cái bắp, Diệp Vi Vi hái được 1102 cái bắp."

Chắc là do quá mệt mỏi, Trương Hi Minh bỏ qua luôn quá trình khoe khoang, trực tiếp đọc luôn kết quả.

Diệp Vi Vi nghĩ, không hổ là nữ chủ, làm việc nhà nông cũng mạnh hơn người khác một ít, hái bắp còn nhiều hơn cả nam nhân như Trương Hi Minh.

Phải biết rằng không chỉ bẻ, bẻ đầy rổ còn phải trở về đổ ra rồi đi bẻ tiếp, cái này cần rất nhiều thể lực.

Diệp Vân Linh hoài nghi Thiên Đạo có phải đã giảm trọng lượng cho sọt của Diệp Vi Vi hay không.

Tuy nhiên các suy đoán đều không quan trọng, đến khi công bố chính mình, dù sao chỉ cần ít hơn Diệp Vi Vi, nhiệm vụ cốt truyện chắc chắn sẽ hoàn thành.

"Diệp Vân Linh, 1347 cái."

Khi Trương Hi Minh đọc số lượng bắp của Diệp Vân Linh, cả người cô đều ngơ ra.

Sao có thể? Cô hái nhiều hơn Diệp Vi Vi?

Diệp Vân Linh vội gọi, [Thống tử, mau ra đây, tại sao ta lại hái nhiều hơn Diệp Vi Vi? Sao ngươi không nhắc ta?]

Ngày thường cần gọi một tiếng, hệ thống liền xuất hiện, hiện tại hệ thống lại không xuất hiện, Diệp Vân Linh bắt đầu thấy có điểm không đúng.

Diệp Vân Linh mặt trắng lại, biết thế đã không ham chơi.

Nhiệm vụ nắm chắc thắng lợi đều bị cô làm mất rồi.

Không nói đến cốt truyện nhiệm vụ không hoàn thành, còn phải chịu trừng phạt, không biết là bị sét đánh hay bị đau tim nữa.

Bất kể loại nào cô đều không muốn chịu.

Trương Hi Minh đứng ở đó thông báo kết quả, "Tôi tuyên bố lần này đứng nhất là đội Diệp Vi Vi và Trương Thư Du, thứ hai là đội tôi cùng Thư Nhã, thứ ba là đội Diệp Vân Linh cùng Tưởng Mỹ Hàm."

Diệp Vân Linh nghĩ đến trừng phạt, sắc mặt càng khó coi.

Sau khi Trương Hi Minh công bố thứ hạng, tiến độ trước mặt Diệp Vân Linh tăng 5%, trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống, [Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, giải phóng trói buộc cốt truyện tầng thứ nhất 'vận khí'. Về sau vận đen của nữ phụ ác độc sẽ không luôn theo cô nữa, cô sẽ có khí vận như người bình thường, không cần lại vì quá ưu tú mà bị Thiên Đạo giam cầm nữa.]

Diệp Vân Linh, 'Cô hoàn thành nhiệm vụ?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro