Cầm Thánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được cứu, Mạc Thanh Vân được vị tiên nữ tỷ tỷ đưa về hướng trên của rừng trúc,  men theo lối đi khoảng nữa canh giờ đã ra khỏi rừng trúc, Mạc Thanh Vân cảm giác vị tỷ tỷ này dường như đang đi vào một mê cung của trận Pháp mà nàng từng tình cờ nghe nhắc  qua ở thời hiện đại.  Vì những cảnh vật ở đây được bố trí rất kì lạ. Xung quanh dường như không tìm được lối đi, cảnh vật rõ ràng đứng yên nhưng phút chóc lại có sự dịch chuyển.  Sau một lúc, vị tỷ tỷ đã dễ dàng thoát ra đi về phía trước băng qua một rừng hoa hướng lên trên nơi cao nhất của đỉnh núi.
Ở đây có một biệt viện vô cùng lớn, toàn bộ đều được làm bằng trúc nhưng vô cùng tinh tế,  không gian rộng mở mát mẻ, toàn bộ đều là màu xanh của trúc.

Mạc Thanh Vân được bế bước vào liền thấy từ trong sân rộng có rất nhiều người tiến đến,  già, trẻ đều có nhưng toàn bộ đều là nữ nhân. 
Tất cả bọn họ đều quỳ xuống hô rõ " Cung thỉnh Cầm Thánh chủ nhân "

Mạc Thanh Vân dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía bọn họ, lúc này nàng đã xác định chính mình đã xuyên về cổ đại,  còn là thời đại các môn phái võ lâm trong truyền thuyết.

Mạc Thanh Vân thầm nghĩ, không phải các nữ chính xuyên không trong tiểu thuyết toàn xuyên vào làm cái gì quận chúa,  tiểu thơ quyền quý hay sao, rồi còn dung mạo tuyệt luân hưởng giàu sang phú quý,  còn nàng,....càng nghĩ càng thở dài.

Đang miên man nghĩ ngợi, nghe tiếng của vị tỷ tỷ kia

"Tất cả không cần phải quỳ, về sau cũng  đừng như vậy, hôm nay ta trở về có đem theo một đứa bé,  bị bỏ ở rừng trúc, sau này nó sẽ theo ta và làm đồ đề chân truyền. "

Tất cả đều đứng dậy và tuân lệnh, to nhỏ có tiếng bàn luận

Thuần bà bà,  bà chuẩn bị thu xếp cho đứa bé đi

Thế là Mạc Thanh Vân lại bị một bà bà đem đi chăm xóc,  thời gian dần trôi qua, Mạc Thanh Vân nàng càng có thể thích ứng với nơi đây,  thỉnh thoảng vị tỷ tỷ, à mà là sư phụ của nàng lại đến chơi đùa với nàng.  Các vị tỷ tỷ nơi đây vô cùng thích trẻ nhỏ,  ngày nào cũng hết dám người này đến bọn người khác vây quanh đua nhau chơi đùa,  véo má nàng,  hơi thật là phiền chết đi được,  lão nương kiếp trước dù sao cũng đã 20 tuổi,  kiếp này tuy là cơ thể nhỏ bé nhưng là một nữ nhân đã trưởng thành lại suốt ngày bị trêu đùa,  thật là bi ai

Các người vây quanh ta cười đùa, ta cười không nổi
Các người véo má ta, ta liền khóc lớn làm hư tay các người
Các người còn không mau giải tán

Thời gian của một đứa trẻ quả thật trôi qua nhanh, không cần làm gì chỉ ăn,  ngủ,  cười,  nói và được người khác cưng chiều.

Cũng đã 4 năm,  Mạc Thanh Vân ở cái thế giới này,  cô biết được đây là thời đại không có trong lịch sử, nơi cô ở chính là môn phái Thiên Âm có tiếng trong thiên hạ, môn chủ hiện tại đời thứ 5 cũng là sư phụ của nàng,
Đây là một môn phái lớn giỏi y  thuật và môn chủ các đời nổi danh là chữa được tâm bệnh bằng tiếng đàn.  Cũng giỏi giết người bằng tiếng đàn. 

Mà nàng hiện tại,  được sư phụ ngày ngày hướng học y,  lúc đầu này không mấy hứng thú nhưng về sau nàng đã đổi khác cảm thấy càng ngày càng thông tuệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro