Sinh thần thứ 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những năm tháng trôi qua không thể nào đuổi kịp, Mạc Thanh Vân ngày nào là đứa trẻ kháo khỉnh, hoạt bát, đáng yêu giờ đã là một tiểu cô nương xinh đẹp tròn 16 tuổi.

Hôm nay là sinh thần của nàng được sư phụ lấy ngày nhặt được nàng làm ngày nàng sinh ra.

Mọi người trong biện viện náo nức chuẩn bị quà tặng cho tiểu bảo bối của bọn họ.

Lưu tỷ nói với Lạc tỷ

"Ngươi nói xem, nên tặng cái đồ vật gì chứ. Không thể tặng những thứ như lần trước được. "

Lạc tỷ khổ sở

"Tiểu bướng bỉnh đó không thể tặng son phấn y phục được, ngươi nhìn xem nó có điểm nào như nữ nhân ôn nhu chứ? Suốt ngày đem ta thử thuốc, còn bắt ta cùng thi võ nghệ. Ngươi nói thử xem ở đây ngoài môn chủ ai đánh lại nó chứ. "

Quả thật những năm tháng qua võ công và nội lực của Mạc Thanh Vân tiến bộ không ít, có thể nói là đột phá, là đồ đệ chân truyền của Cầm Thánh, được Mộ Tử Liên truyền hết võ nghệ bí truyền của môn phái, còn có một thân y thuật cao minh, bí quyết dùng cầm tuyệt dịu, những thứ này người thường dùng nửa cuộc đời để luyện tập thì Mạc Thanh Vân mới chỉ là một tiểu cô nương.

Mạc Thanh Vân ngồi trước gương ngắm nhìn gương mặt của chính mình. Nàng thầm nghĩ không biết cha mẹ kiếp này của nàng là ai nhưng lại bị hại lưu lạc nơi này.

Người trong gương có mái tóc đen nhánh dài mượt đến cuối lưng, vóc dáng mảnh khảnh ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, đôi mài lá lũy khẽ động, đôi mắt to tròn xinh xắn, ngập nước khẽ lay động , đôi môi nhỏ như hoa đào. Phải nói đây thật là một tiểu Mỹ Nhân

Mạc Thanh Vân thầm đánh giá, quả thật thân thể này sau khi trưởng thành phi thường tốt. Khác với ngoại hình quá mức bình thường của nàng ở kiếp trước. Đây là ông trời đền bù cho nàng sao?

Vừa đang suy nghĩ thì lập tức có tiếng gõ cửa.

"Là Như tỷ đây, ta đến đem y phục cho muội, mau mở cửa "

Mạc Thanh Vân tiến đến mở cửa nhận lấy y phục nhanh chóng thay và đi đến bữa tiệc

Khi đến, tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ, ánh mắt đều đổ về phía nàng

Mạc Thanh Vân trên người mặc một chiếc váy hồng nhạt hoa đào, đầu cài trâm ngọc đơn giản mà thoát tục, nhẹ nhàng cười rạng rỡ bước đến.

Mọi người không thể rời ánh mắt khỏi người nàng, trên người nàng như tỏ ra một loại thu hút người khác, làm họ cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

Bọn họ cùng nhau chúc mừng nàng, hôm nay quà tặng đặc biệt nhiều, Mạc Thanh Vân cười vui vẻ

"Lần sau các tỷ cứ tặng luôn ngân lượng cho ta là được rồi không cần phải phiền phức."

Mạc Tử Liên khẽ cười, mọi người thì hoán hận nhìn nàng

"Vân nhi năm nay con muốn ta tặng đồ vật gì?"

"Sư phụ người có hay không cho đồ nhi tâm nguyện. "

"Con cứ nói "

"Con muốn xuất núi đi dạo chơi"

Tất cả bọn họ đều há miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro