Xuống núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hai ngày này, Mạc Thanh Vân cố gắng thu xếp,  xử lí mọi chuyện ổn thỏa, khi nàng rời đi thì sẽ làm kinh động bọn họ,  chuyện môn chủ phái Thiên Âm đột nhiên biến mất sẽ làm cho tất cả các bọn họ không thể nào chấp nhận được,  nàng đã cố ý để lại thư truyền cho đệ tử kế nhiệm chân truyền là đệ tử duy nhất của nàng lên thay nàng làm môn chủ, trở thành người đứng đâu môn phái.

Lúc này,  Mạc Thanh Vân đang ngồi dài lười biếng trên ghế,  đôi tay nhỏ bé cầm lấy những quả bồ đưa vào miệng.  Đôi môi xinh sắn không ngưng chuyển động,  mắt nhìn trên trần nhà nghĩ ngợi

Sư phụ à sư phụ,  người cũng thật là, người nghỉ người bỏ đi thì mọi phiền phức đều đổ lên đầu đồ nhi này rồi,  vân nhi rất ngại phiền phức,  cái vị trí môn chủ đồ nhi gánh không nổi. Nếu người đã đi thì đồ nhi cũng không muốn ở lại,  coi như phụ lòng sư phụ rồi,  đồ nhi không muốn cả đời ở mãi nơi này.

Ngày này cũng đã đến,  Mạc Thanh Vân và sư phụ lấy danh nghĩa xuống núi làm nhiệm vụ mà mỗi người đều ấp ủ một kế hoạch riêng. 

Đi qua khu rừng trúc mà ngày đó khi Mạc Thanh Vân còn là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Trong lòng nàng càng cảm thấy thời gian quả nhiên trôi rất nhanh và hôm nay là ngày mà nàng có thể xuống núi ngắm nhìn ngao du khắp nơi.

Mạc Thanh Vân nhìn sư phụ của nàng,  giờ khắc này nàng cảm thấy dường như sư phụ không hề thay đổi,  nhan sắc không bị mai mòn,  là một nữ nhân xinh đẹp động lòng người,  nhưng đôi mắt không còn thuần khiết như xưa nữa mà mang một vẻ u buồn,  đầy muộn phiền.

"Sư phụ,  người đừng lo,  người cùng ngài ấy cùng nhau đến nơi nào đó thật xa thật đẹp cùng hưởng thụ cuộc sống mới là tốt." 

"Vân nhi ta xin lỗi con, sau này con phải sống thật tốt."

Hai người cùng nhau trò chuyện rời khỏi ngọn núi,  thuê ngựa men thôi lối mòn tiến đến một thôn làng gần đó,  nghỉ chân.

Những năm tháng ở đây,  nàng cũng đã tìm hiểu, nơi này cũng như thời cổ đại của Trung Quốc,  thời này nơi đây được chia làm bốn quốc gia lớn,  gọi là tứ quốc phân tranh,  đựa vào vị trí các hướng mà chia ra làm Đông quốc,  Nam quốc,  Tây quốc và cuối cùng là Bắc quốc,  cũng là quốc gia nàng đang sinh sống,  Bắc quốc là một quốc gia tương đối lớn mạnh,  dân chúng dưới sự cai trị của Hiên đế cũng gọi là ấm no,  hạnh phúc.  Từ lâu tứ quốc đã ngừng giao chiến thi hành chính sách hòa hoãn giao thương, cuộc sống muôn dân khá yên bình. 

Kinh đô lớn nhất ở Bắc quốc chính là Lạc Yên thành,  cuộc sống nơi đây rất nhộn nhịp, nhà cửa,  hàng quán chẳng khác gì trong phim ảnh, nhưng lại có phần rộng lớn hơn, nơi đây tập trung rất nhiều thương nhân giàu có cuộc sống vô cùng trù phú.

Sau 5 ngày cưỡi ngựa cuối cùng họ cũng đến Lạc Yên thành

"Vân nhi, ta đã dò hỏi được tung tích của chàng ấy hiện tại đang ở sống ở gần đây. "

Mạc Thanh Vân nhìn sư phụ tươi cười,  nhấm lấy tay nàng

"Sư phụ hay là bây giờ chúng ta ta đến đó được không ? Sau khi gặp nhau hai người bàn tính ổn thỏa,  con sẽ rời đi. "

"Vân nhi,  làm khó con rồi,  sau khi trở về thì làm theo mọi sắp xếp của ta. "

Mạc Thanh Vân ngoài mặt gật đầu nhưng trong lòng thầm tạ lỗi với sư phụ

Sư phụ người tha lỗi cho con,  con cũng muốn rời đi tìm thứ gì đó gọi là tình yêu a... con còn chưa niếm trải bao giờ.

Hai người cùng nhau tiến về phía căn nhà theo như  sự thăm dò. Vừa bước đến liền gõ cửa.

"Có ai không? Tôi muốn tìm người "

Sau cánh cửa liền có người bước đến,  mở cửa,  người mở chính là một nữ nhân theo sau còn là một đứa bé bước đi còn chưa vững.

Người phụ nữ ngạc nhiên chào hỏi

"Các vị đây là,  đến để  tìm ai? "

Mô Thanh Vân vội vàng lên tiếng

"Đây có phải là tư gia của các người,  tôi muốn tìm một người nam nhân? "

"Người các người muốn tìm tên là gì? "

Mạc Thanh Vân liên hướng mắt về sư phụ đang đứng ở đằng sau lưng mình.

Mạc Tử Liên liên gật đầu tiến lên

"Tôi là muốn tìm một người tên Lâm Duật."

Người phụ nữ liền cuối xuống ôm đứa con trai của mình, vội đáp.

"Thì ra các người tìm phu quân của ta, chàng ấy hiện tại không ở nhà "

Cả hai nghe xong,  bắt đầu cảm thấy choáng váng,  Mạc Tử Liên tròn mắt không thể tin được,

Mạc Thanh Vân liền hỏi tiếp

"Vị phu nhân này,  cô khẳng định phu quân của cô tên Lâm Duật? "

"Đúng vậy,  ta và chàng cưới nhau gần 2 năm rồi,  các vị nếu không chê nhà chật hẹp,  xin mời vào đợi,  có thể chàng ấy sắp về rồi. "

Lúc này Mạc Thanh Vân đưa mắt nhìn sư phụ của nàng,  nàng ấy mặt đang cuối gầm xuống,  hai bàn tay đan vào nhau run rẫy,  mặt xanh xám,  khóe mắt có lệ, mặt vô cùng kinh ngạc

Mạc Thanh Vân cuối cùng cũng nắm tay người rời đi,  trên đường tìm một quán trọ đưa sư phụ về phòng.

Trên đường đi,  Mạc Tử Liên như người mất hồn, trong đầu trống rỗng,  khóc cũng khóc không nổi.

Vừa đóng cửa phòng,  Mạc Thanh Vân liền nắm tay sư phụ

"Sư phụ người trấn tỉnh,  có thể là thăm dò sai rồi,  người trùng tên là rất bình thường. Tối nay chúng ta lại đến tìm người đó sẽ rõ. "

Mạc Tử Liên lúc này không nghỉ ra được gì nữa rồi,  nghe lời của Thanh Vân nói có chút trấn tỉnh trở lại,  nhưng mặt lại vô cũng lo sợ

"Nếu như... ta nói nếu đúng là chàng ấy thì sao? Chàng ấy rõ ràng nói yêu ta,  sẽ chờ đợi ta mà."

Gương mặt xinh đẹp của sư phụ lúc này trở nên vô cùng chật vật,  khiến người ta đau xót.

Mạc Thanh Vân vội vàng trấn an

"Người đừng nghỉ nhiều,  rất có thể là lầm người rồi. Người nghỉ ngơi một chút đi, tối chúng ta lại đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro