chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài lúc này vẫn là nửa đêm canh ba, gió thổi bốn phía khiến người ta không khỏi ớn lạnh. Trên đường lúc này là bóng dáng của một thiếu nữa gương mặt bừng bừng sát khí đang tiến về phía ngọn núi , và không ai khác đó chính là Mộc Nghi. Sau khi hỏi Diên Khang về tung tích của lão Trần , cô bèn rời khỏi nhà mà quên mất rằng ngọn núi này to như vậy , không hỏi cẩn thận thì biết tìm lão ở đâu. Nãy giờ Mộc Nghi chỉ lần theo cảm tính cùng với một chút thi khí còn xót lại để đi tìm lão, nhưng vòng vèo nãy giờ đều không thấy ngôi nhà nào như Diên Khang nói . Cô khẽ bực mình thở dài não nề rồi ngồi xuống tảng đá ven đường nghỉ ngơi. Bỗng từ sau lưng cô một cơn gió lạnh buốt ập đến, khẽ rùng mình một cái rồi đưa tay kéo cao cổ áo . Bất chợt cô dừng lại, đôi mắt đảo quanh đề phòng. Rồi một bàn tay lạnh buốt khẽ đặt lên vai cô, cổ cô còn có chút nhột nhột khi có gì đó như tóc cứ bám vào. Một giọng nói lạnh lẽo từ sau lưng cất lên :
-Cô nương này quay lại đây xem ta có xinh đẹp không này?
Mộc Nghi khẽ thở dài rồi nói :
-Cô hồn dã quỷ ở đâu thì về đó đi, chết rồi không đi đầu thai lại còn đi doạ người. Tin ta cho người hồn phi phách tán không ?
Con ma nữ nghe Mộc Nghi doạ không những sợ mà còn thò bàn tay trắng bệch ra trước sờ sờ gương mặt cô. Mộc Nghi bực mình vì khuôn mặt xinh đẹp của mình lại bị con nữ quỷ xấu xí kia sờ mó bèn lấy trong người ra một lá bùa, nhanh như chớp bèn dán lên đầu nữ quỷ, giọng chua loét chửi :
-Con mẹ nó ta nói vậy rồi mà người còn sờ mó gương mặt xinh đẹp của ta, tin ta nhốt linh hồn người lại rồi mang đến cho tên thằn lằn tinh Diên Khang cắn nuốt không hả?
Lúc này trong bụi cây gần đó, tiếng hắt xì của một người con trai vang lên liên tục. Hắn khẽ lẩm bẩm :
-Thằn lằn tinh là cái mẹ gì chứ? lại còn tên Diên Khang? không lẽ lại là ta sao? Con mẹ nó Mộc Nghi, ông đây ghi thù với ngươi.
Mộc Nghi lúc này vẫn cất giọng lanh lảnh chửi con nữ quỷ kia khiến nó mặt hốt hoảng mà cầu xin :
-Ôi nữ hiệp, xin tha mạng. Tiểu nữ có mắt như mù, xin nữ hiệp tha cho ta.
-Vậy sao nãy ta kêu ngươi đi mà ngươi không đi?
Mộc Nghi tay chống lạnh đáp .
-Là do lão Trần sai ta ra cản đường của nữ hiệp, chứ ta nào biết gì đâu.
-Lão Trần, ngươi nói lão Trần sai ngươi? Vậy giờ hắn ở đâu? Nói.
Mộc Nghi nghe thấy tên lão Trần từ miệng con nữ quỷ bèn chớp lấy cơ hội thăm dò . Con nữ quỷ nghe xong bèn biết mình nói hớ liền im
lặng không nói tiếp . Mộc Nghi biết con nữ quỷ này muốn bao che cho chủ nhân của mình bèn lên giọng đe doạ :
-Ngươi không nói cũng được thôi, dù sao cái mạng nhỏ của ngươi cũng trong tay ta. Hay là....
Mộc Nghi nói rồi rút trong người ra một lá bùa, thấy lá bùa trong tay của cô, con nữ quỷ bèn hét lớn :
-Ôi vị nữ hiệp xinh đẹp này, ta nói. Ông ta kêu ta cản cô ở đây, sau đó ông ta chạy trốn rồi . Ông ta đi cùng với một người áo đen nhưng ta không biết là kẻ nào . Chỉ biết tên đó pháp lực cao siêu, có khi cô còn không phải đối thủ .
Mộc Nghi nghe xong bèn chau mày, cô gằn giọng :
-Hắn trốn rồi, trốn từ lúc nào?
Nữ quỷ nghe xong mặt liền sợ hãi mà đáp :
-Đã đi được một canh giờ rồi.
Mộc Nghi nghe xong bèn đá chân xuống đất lia lịa, cô đang rất bực khi để tên đó chạy thoát . Sau một lúc bình ổn lại, cô mới quay qua nữ quỷ kia gỡ lá bùa ra mà nói :
-Vậy hết chuyện của cô rồi, bây giờ cô muốn đầu thai hay là biến mất.
Con nữ quỷ vội vàng quỳ thụp xuống mà khóc nức nở , tay bám chặt váy của Mộc Nghi :
-Nữ hiệp cho ta đi đầu thai đi, tai sai rồi .
-Ơ ơ bỏ ta ra, có gì từ từ nói,  tụt váy ta bây giờ .
Mộc Nghi gào lên đau khổ, một tay kéo váy, một tay đẩy đẩy mặt con nữ quỷ ra . Lúc này cô vội vã lấy ra một lá bùa triệu quỷ sai, lẩm bẩm một lúc thì thấy thân ảnh mập mờ dần hiện ra . Lúc này cô mới chắp tay mà nói :
-Chào hai vị âm sai, mong hai vị chiếu cố cho nữ quỷ này .
Hai vị âm sai kia nghe xong cũng đáp lại lễ :
-Mộc Nghi cô nương yên tâm.
Nói rồi bèn áp giải nữ quỷ kia đi rồi biến mất trong màn đêm vô tận . Mộc Nghi đợi hai vị âm sai kia đi rồi mới thong thả đi bộ về nhà . Vừa về đến nhà đã thấy hai người kia đang đeo hành lý đứng đợi cô trước cổng. Cô bèn nhanh chân chạy lại rồi nói :
-Ủa đi luôn hả?
-Ừ, nơi này không ở thêm được nữa . Tên lão Trần kia cũng bỏ trốn rồi đúng không?
Mộc Nghi khẽ gật đầu thở dài thay cho lời đáp . Cô nhìn về phía nhà lão Trần, rồi trợn tròn mắt nhìn về phía Diên Khang đang châm lên ngọn lửa rồi ném về phía nhà lão . Cô há hốc mồm nói :
-Sao phải đốt cả nhà vậy?
Gia Minh đáp :
-Lão ta tu tà, nhà này nhiều tà khí như vậy không nên để .
Mộc Nghi nghe xong cũng gật gù đồng ý. Định nói gì đó nhưng lại thôi, tay cô đỡ lấy hành lý của mình rồi cả ba cùng sải bước rời khỏi thôn .  Phía trên đỉnh ngọn núi phía sau thôn lúc này, một ánh mắt sắc như dao đang nhìn về phía hộ, giọng nói rít lên trong gió :
-Diên Khang, lâu rồi không gặp .

Mặt trời đã nhô cao, ánh sáng chan hoà đã soi khắp mọi nơi . Những giọt sương ban mai còn đọng trên các tán lá cây, nhưng ngọn cỏ khiến không khí trở nên trong lành sảng khoái vô cùng . Mộc Nghi lúc này đang nằm lên đùi Diên Khang ngủ như chết, thỉnh thoảng lại đưa cái tay của mình lên gãi mũi rồi lại lăn ra ngủ tiếp . Diên Khang lúc này nhăn nhó mặt mày, đôi mắt khẽ nhìn chằm chằm vào Mộc Nghi, bàn tay bất giác đưa lên vuốt nhẹ mặt cô rồi mỉm cười nhẹ. Như nhận ra hành động bất thường của mình, hắn vội vàng rụt tay lại, đôi mắt trở lại vẻ lạnh lùng điềm đạm vốn có . Thấy cô khẽ cựa mình như sắp tỉnh, hắn bèn vội nhắm hai mắt mình lại trả vờ đang ngủ. Mộc Nghi lấy tay dụi dụi mắt rồi mở ra, cô nhìn ngó xung quanh, rồi nhìn xuống thấy bản thân mình đã nằm nương tựa Diên Khang suốt đêm qua thì bất giác đỏ mặt, vội vàng lấp liếm nhìn quanh rồi rời khỏi chỗ hắn . Mộc Khang hé mắt thấy hành động đó của cô thì khẽ nhếch mép cười nhẹ nhưng rồi nhanh chóng biến mất . Hắn tự trấn an lại bản thân mình, phải rồi trong lòng hắn chỉ có người con gái đó, nhất định là vậy, hắn còn đang đi tìm nàng mà .
-* Diệp Thanh, nàng đợi ta .*
Hắn lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình, lấy trong tay áo ra chiếc khăn tay vẫn được gấp gọn gàng, hắn đưa lên mũi ngửi. Chiếc khăn vẫn thoang thoang mùi thơm của cô ấy, một mùi thơm dễ chịu như bông sen tinh khiết. Khẽ mỉm cười, hắn tự nhủ nhất định phải tìm được nàng . Mộc Nghi ngồi góc bên kia nhìn sang thấy hắn cứ ngửi ngửi chiếc khăn rồi cười một mình ngây ngốc, cô thầm nghĩ :
-* chắc lại tương tư em nào rồi đây. Đúng là con trai .*
Nghĩ là vậy nhưng rồi cô cũng lại gần chỗ Diên Khang, cô cũng muốn tìm hiểu rõ con người này, cô muốn biết hắn có phải là Diên Khang cô đang tìm hay không . Cô đi đến vỗ vai hắn,  mặt ngây thơ hỏi :
-Ây, đang nhớ cô nương nào hả?
Diên Khang khẽ giật mình liền đánh rơi chiếc khăn xuống đất, Mộc Nghi thấy vậy bèn cúi người xuống định nhặt lên hộ thì bất ngờ chạm phải tay của Diên Khang. Cô đỏ mặt , giật mình rút tay lại, giọng ấp úng :
-Ta ...ta chỉ định nhặt hộ thôi .
Diên khang thấy vẻ mặt ấp úng thẹn thùng của cô mà trong lòng khẽ cười, hắn đáp :
-Cảm ơn.
-Hả? Gì? Cảm ơn... À cảm ơn, à không có gì .
Cô thấy hắn cảm ơn thì hơi bất ngờ, câu từ nói ra cũng không rõ ràng mà lắp bắp. Cô trấn tĩnh lại một lúc rồi ngồi xuống cạnh hắn , giọng cô vẫn còn chút ngại ngùng rồi nhỏ nhẹ nói :
-Diên Khang này, anh có phải Diên Khang không?
Diên Khang đơ người trước câu hỏi của Mộc Nghi, hắn khẽ quay qua nhìn cô như để xác nhận lại câu hỏi vừa rồi. Cô lấy tay gõ gõ đầu mình vài cái như thể mình vừa hỏi một câu rất buồn cười . Cô quay qua hắn cười khùng, tay vỗ đen đét lên đùi rồi nói :
-Ây, đùa chút, không cần căng thẳng. ha ha...
Đang ngại ngùng không biết nói tiếp ra sao thì bất chợt tiếng Gia Minh bên kia cất lên :
-Trời sáng rồi sao? Sao không gọi ta dậy.
Mộc Nghi nghe Gia Minh hỏi như vớ được phao cứu trợ , cô bèn chạy lại đỡ Gia Minh rồi nói :
-Ca tỉnh rồi sao? dậy ăn sáng rồi muội giúp huynh thay thuốc.
Gia Minh khẽ gật đầu, nhẹ vuốt tóc Mộc Nghi rồi mỉm cười . Mặc dù từ bé hai huynh muội bọn họ luôn đấu khẩu nhưng khi tập luyện bị thương hay có chuyện gì thì cả hai đều rất lo lắng cho nhau, thành ra ngoài miệng thì không ưa nhau, nhưng hành động thì lại ngược lại . Mộc Nghi lấy ra trong tay nải một miếng lương khô và chai nước cho Gia Minh, còn mình thì thay băng thuốc cho cậu. Gia Minh quay qua hỏi :
-Muội ăn chưa?
-Ăn rồi, muội dậy sớm nên ăn rồi. Thấy huynh hôm qua bị thương nên không lỡ đánh thức .
Gia Minh xoa đầu Mộc Nghi rồi mỉm cười, lúc này mới quay qua Diên Khang hỏi :
-Ngươi sao rồi?
Diên Khang nghe Gia Minh hỏi mình thì cũng đáp :
-Đỡ rồi, không đáng lo ngại.
Dừng lại một lúc Diên Khang lại nói tiếp :
-Tiếp theo chúng ta đi đâu?
Gia Minh lấy ra tấm bản đồ, cậu nhìn một lúc rồi đáp :
-Đi về phía Bắc, phía dãy Hoàng Liên Sơn.
Diên Khang khẽ giật mình, Hoàng Liên Sơn sao. Phải rồi đây là nơi lần đầu tiên hắn gặp Diệp Thanh- người con gái trong lòng mấy kiếp qua của hắn . Đúng rồi tại sao hắn lại không nghĩ ta chứ. Kiếp này tìm này khắp thế gian nhưng chỉ duy nhất nơi đó là hắn chưa tìm kiếm. Bất chợt bật dậy, hắn nói gấp gáp :
-Gia Minh, cậu và Mộc Nghi đi trước. Ta có việc cần đến một nơi . Gặp cậu trên Hoàng Liên Sơn.
Chưa kịp để Mộc Nghi hay Gia Minh lên tiếng thì bóng của Diên Khang đã mất hút sau những rặng cây. Mộc Nghi quay sang nhìn Gia Minh ngơ ngác, cô định nói gì đó nhưng lại thôi. Lúc này Gia Minh cũng đứng dậy, tay với lấy hành lý rồi cùng Mộc Nghi lên đường tiến về phía dãy Hoàng Liên Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro