XUYÊN QUA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng cổ kính tại thành phố K, một cô gái trẻ với chiếc váy dạ hội màu đỏ sang trọng, trên cầm ly rượu vang, mái tóc dài đen nhánh buông xoã trên vai, đôi mắt phượng phong tình tràn đầy lạnh lẽo nhìn người đàn ông mập mạp bị trói bên cạnh.

- Tổng thống X có lẽ ông không ngờ được người vợ mà ông nghĩ luôn thủy chung, hiền hậu và đứa con hoang mà ông luôn tự hào đã thuê người ám sát ông phải không?_ Nhấc đôi môi đỏ mọng cười đầy quyến rũ, Lãnh Nguyệt khinh thường nhìn người đàn ông đó.

- Cô...cô bắt lầm người rồi, tôi... tôi không phải..tổng...tổng thống gì đó._ Người đàn ông run sợ nhìn cô gái trước mặt mình. Tuy vẻ bề ngoài quyến rũ, luôn nở nụ cười nhưng đôi mắt phượng kia là một mảng lạnh lẽo.

- Lầm ư? Lãnh Nguyệt tôi làm sát thủ gần hai mươi năm chưa bao giờ giết lầm một lần nào cả. Nếu có... ông xuống kiện với Diêm Vương đi._ Nói xong cô gái rút cây súng từ bên hông ra, nhanh nhẹn bắn một viên đạn vào giữa trán người đàn ông. Xong việc, Lãnh Nguyệt xoay người ra khỏi canh phòng.

Hai giờ sau, Lãnh Nguyệt từ taxi bước về khu chung cư gần đó. Vào trong căn phòng của mình, cô vội vã tiến vào phòng bếp. Cầm trên tay miếng sandwich và đùi gà, Lãnh Nguyệt Mất hình tượng đưa lên miệng gặm.

- Cắn chết ngươi tên đại boss đáng ghét, dám giao công việc tào lao cho ta hả? Hừ cắn chết nhà ngươi... Đường đường là một sát thủ nổi tiếng vậy mà phải nhận một công việc nhàm đến không thể nhàm hơn, tổ chức sát thủ để trang trí à cái tên đại boss kia...Vừa ăn Lãnh Nguyệt vừa lầm bầm nguyền rủa lão đại nào đó.

Vì nhồi nhét quá nhiều đồ ăn vào trong miệng mà Lãnh Nguyệt bị nghẹn, cô vội đứng dậy lấy ly nước trên mặt bàn nhưng trong mắt cô tự nhiên tối sầm, tứ chi dần dần mất đi cảm giác.

Khi tỉnh dậy, Lãnh Nguyệt kinh ngạc nhìn căn phòng mình đang ở. Căn phòng chia làm hai gian. Gian ngoài kê một bàn trà hình tròn, xung quanh xếp mấy cái ghế gỗ, trên bàn có một bộ bình trà kiểu dáng cổ xưa. Gian trong là nơi chủ nhân căn phòng nghỉ ngơi, bên cạnh chiếc giường là bàn trang điểm với những thứ kì quái : gương đồng, trâm cài tóc, son giấy,... Quần áo trên người Lãnh Nguyệt cũng bị đổi thành y phục cổ đại.

- Chủ nhân ở đây thật kì lạ, thời kì nào rồi mà còn sử dụng những thứ cổ này,... Lãnh Nguyệt còn đang lầm bầm thì bên ngoài một tiểu cô nương tiến vào, mái tóc vấn song hoàn, quàn áo màu thanh y, gương mặt trẻ con lộ rõ vẻ lo lắng.

- Đại tiểu thư, người... người không sao chứ ? Lần sau người đừng tin lời bọn hoa hoa công tử kia, lỡ... lỡ như người có mệnh hệ gì nô tỳ biết ăn nói sao với phu nhân đây... _ Tiểu cô nương ôm chầm lấy Lãnh Nguyệt vừa khóc lóc, vừa nói.

- Tiểu... tiểu muội muội à, ngươi có bị nhầm người không vậy, mà đây là đâu, chủ nhân nơi này là ai ? _Nghe thấy tiếng khóc nức nở của tiểu cô nương, khóe môi Lãnh Nguyệt giật giật hỏi.

- Oa... hức hức...Tiểu thư người bị nước vô hỏng đầu rồi sao... hức...nô tỳ là Tiểu Linh, đại nha hoàn bên cạnh tiểu thư mà, người không nhớ gì hết sao? Người là đại tiểu thư của Tô gia - Tô Nguyệt._Tiểu Linh luống cuống nói thân phận của Tô Nguyệt, à không thân phận này bây giờ là của cô còn vị tiểu thư kia đã chết oan trong dòng sông kia rồi.

Cô tên là Tô Nguyệt, là đích tiểu thư của Tô phủ. Trên có ca ca ruột Tô Hạo là đại tướng nắm binh quyền trong tay, dưới có ba thứ muội : Nhị muội Tô Tình, tam muội Tô Hoa, tứ muội Tô Lan. Không những thế cô còn có hôn ước với vị Hàn vương gia mang danh đại ngốc gì nữa. Thường ngày cô là một đại tiểu thư có danh không phận, mẫu thân mất sớm, phụ thân bỏ bê không quan tâm còn vị ca ca kia tuy cưng chiều nhưng lúc nào cũng ở biên cương. Vì vậy vị tiểu thư bị chết oan uổng kia là do mấy vị di nương ghen tỵ, muốn tranh giành vị trí cho thứ muội mà sai người hãm hại.Nói đi thì phải nói lại, cũng do vị đại tiểu thư này mê trai quá độ nên bị người ta hãm hại là phải rồi.

Nghe xong một loạt tình tiết lịch sử, Tô Nguyệt quay sang nhìn Tiểu Linh dỗ dành :

- Tiểu Linh ngoan nín đi, không phải là ta còn tốt sao, muội cứ khóc vậy là muốn ta chết sớm sao?

Nghe tiểu thư nói vậy Tiểu Linh lo sợ giải thích :

- Không... nô tỳ tận tâm với tiểu thư vậy sao dám trù ẻo người. Tiểu thư đừng nghi oan cho nô tỳ mà.

- Ta biết muội tận tâm rồi, bây giờ muội có thể ra ngoài cho ta nghỉ ngơi một chút được không? Tô Nguyệt nhẹ giọng nói.

- A... nhưng mà...tiểu thư người có cần nô tỳ đi mời đại phu không ạ?_ Nghe Tô Nguyệt nói muốn nghỉ ngơi, Tiểu Linh cẩn thận hỏi.

- Không cần muội cứ ra ngoài trước đi, có gì cần ta sẽ gọi.

- Dạ thưa tiểu thư._Tiểu Linh nhẹ nhàng ra khỏi phòng rồi cẩn thận khép của lại.

Ngước nhìn lên trần nhà, Tô Nguyệt ai oán :

- Vì cái mống gì mà để ta đường đường một sát thủ quốc tế, vị thần y tài sắc vẹn toàn mà chết nghẹn vì ăn, đã vậy còn xuyên qua làm đại tiểu thư gì đó, không những thế còn khuyến mãi thêm mấy vị di nương cùng thứ muội lúc nào cũng nhìn ngó chằm chằm vào vị trí đích nữ này, cả danh xưng mê trai cùng vị hôn phu ngốc nữa là sao. Công bằng ở đâu, ông trời ở đâu hả... AAAAAAA


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro