Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm 2019. Nhược Sơn thành phố.

Phố phường lên đèn nom lung linh êm ả hơn ban ngày đôi chút. Dưới ánh đèn vàng vọt, trông Hàn Tiểu Miên mệt mỏi thấy rõ trong bộ đồ lam nhạt. Đang định đi mua đồ ăn bỗng cô sực nhớ nha quên mang túi tiền, cô vội vàng chạy quay lại.

Đứng một hồi ấn mở cửa thang máy không được cô đành ngậm ngùi lết xác lười qua cái thang bộ cao ngất ngưởng từ tầng một lên tầng 5 của ký túc xá. Thình lình cô bị ai đó đẩy sau lừng, chỉ kịp "A" một tiếng kinh hãi là đã ngã lăn xuống cầu thang, người nện ngã sấp xuống sàn gạch, bất động.

oOo

Thục Kiến, năm Minh Tự thứ 53. Bạch Thục (là tên kinh đô xưa =>> Đại Lục thời hiện đại)

Trên lối lên đình du ngoạn cảnh hồ, có hai cô bé chạc khoảng mười sáu mười bảy tuổi đứng đối mặt nhau. Cô bé vận áo dài màu hồng phấn đã vãn cảnh xong, đang định đi xuống, cô bé áo lam ngọc thì sắp sửa đi lên. Thang lên đình tương đối hẹp, một người đi thoải mái, nhưng hai người cùng đi thì không thể vừa. Đôi bên đều không muốn nhường đường, cả hai cùng nhấc chân, cất bước, hích nhau mà qua. Cô bé áo lam ngọc vì đứng dưới thấp nên kém thế, thành ra trượt chân, chỉ kịp "A" một tiếng là lăn đùng xuống gác, ngã thịch ra nền đất, bất động.

Đang dịp giữa hè, cảnh sắc chẳng còn mơn mởn như dạo đầu xuân. Dạo ấy, cây lá biết rằng những ngày đẹp đẽ mới bắt đầu nên cùng khoe sắc tươi rạng rỡ, còn cây lá hiện thời thì cứ âm trầm, hẳn vì biết mình đã tới độ huy hoàng nhất, những ngày tháng sau chỉ có nước lụi tàn dần đi mà thôi. Tâm trạng của Hàn Tiểu Miên cũng vậy. Cô đã ở thời xưa đến ngày thứ mười mà vẫn cảm thấy mọi sự như cơn mộng, tưởng đâu hễ tỉnh lại thì mình vẫn là nữ sinh viên đại học đang còn độc thân hai mươi hai tuổi với một đống bài tập luận án đang ngóng chờ, chứ không phải cô bé người Thục chưa đầy mười tám đang sống ở năm thứ năm mươi ba Thục Kiến.

Mười hôm trước, trong lúc chạy lên lấy túi tiền, Tiểu Miên ngã lộn từ cầu thang bộ xuống, khi tỉnh lại thì thấy mình đã ở trên chiếc giường của người mà cô đang mang phần xác đây. A hoàn kể, cô ngã thang gác, hôn mê mất một ngày đêm. Còn tại sao khi tỉnh dậy cô lại quên tiệt mọi sự, thì đại phu phán là do kinh hãi quá mức, từ từ tĩnh dưỡng sẽ dần dần bình phục.

- Ngũ tiểu thư, chúng ta về thôi. Tuy đã qua chính ngọ nhưng khí đất dạo này độc hại, mà cô vẫn chưa khỏe hẳn – A hoàn Hỷ Nhi đứng bên nhắc.

Tiểu Miên quay lại đáp:

- Ừ! Chắc tỷ tỷ tôi cũng đọc luận ngữ tự xong rồi.

Tên của Tiểu Miên bây giờ là Đoàn Sở Huyên, còn cô chị trên trời rơi xuống kia là Đoàn Sở Hạ, tam tiểu thư của phủ Đoàn Nhạc lão tướng quân. Đoàn Nhạc là một lão tướng tương đối có tiếng tăm trong lịch sử nhà Thục Kiến, nhưng vào thời điểm này thì còn lục đục vì đủ thứ chuyện gia đình lẫn triều cương, mới chỉ là một lão tướng quân bị tước lại quyền điều binh khiển tướng, và còn mang danh oan là tham quan hối lộ, nhưng vì có nhiều công danh được vua Triệt Quyến (Trương Quyến hiệu Triệt Quyến đời thứ 53 Minh Tự) đặc ân miễn nhẹ tội trạng chỉ tước lại binh quyền trong tay ông để điều tra làm rõ chân tướng.

Nói một cách dễ nghe thì Sở Hạ là người khá thông minh và hiền lành, mà nói một cách khó nghe thì là người nhút nhát,ấu trĩ không có chí cầu tiến chỉ hằng ngày nàng dành quá nửa thời gian vào việc đọc luận ngữ thật là nhàm chán. Sở Huyên đoán rằng Sở Hạ không được cha coi trọng, bởi mười ngày cô ở chỗ nàng, cha chưa từng hỏi cô ta lấy một câu. Mười ngày đó cũng cho thấy Sở Hạ đối với em gái rất ân cần, từ cơm nước đến quần áo, việc không cứ lớn nhỏ đều lo chu toàn để Sở Hạ thoải mái. Sở Huyên thầm thở dài, nếu không thể trở về thời đại mình, cứ phải ở nơi này thì cô cũng chỉ biết trông cậy vào người phụ nữ này thôi. Song nghĩ tới kết cục mai sau của mình chả biết sẽ ra sao, cô lại cảm thấy chỗ dựa Sở Hạ không vững vàng chút nào. Dẫu sao đấy cũng là chuyện của sau này, trước mắt không lo vội.

Sở Huyên về đến nhà, Sở Hạ đã đợi sẵn. Đang ngồi nhấm nháp bánh trái bên bàn, thấy Sở Huyên bước vào, nàng liền lên tiếng, giọng quở trách:

- Cũng không sợ say nắng chết nữa à!

Sở Huyên tiến đến ngồi cạnh, cười đáp:

- Làm gì đến nỗi ma tổ nương nương lại bắt muội chết đến thế! Hơn nữa ra ngoài đi lòng vòng, muội cảm thấy người nhẹ nhõm hơn mấy hôm vừa qua.

Sở Hạ quan sát sắc mặt Sở Huyên điềm đạm bảo:

- Trông khí sắc khá hơn nhiều, nhưng dạo này thời tiết xấu, đừng nên ra ngoài thì tốt hơn.

Sở Huyên tiện miệng đáp: "Muội biết rồi".

Nhược Tuyết bưng chậu lại, ngồi nhón gót hầu Sở Huyên rửa tay. Sở Huyên cười thầm, nghĩ, biết là biết vậy, làm hay không làm theo tính sau. Hỷ Nhi mang khăn mặt đến lau khô tay cho Sở Huyên, lại chọn lấy thứ thuốc cao màu bạch hổ phách xoa lên tay cô. Thuốc có mùi thơm ngọt, không rõ thành phần thế nào.

Xong xuôi, Sở Huyên đang chuẩn bị chọn lấy mấy món bánh mà ăn, chợt cảm thấy là lạ, bèn ngẩng lên thì bắt gặp Sở Hạ đang nhìn mình. Cô chột dạ, dùng ánh mắt nghi hoặc ngó lại. Sở Hạ bỗng phì cười:

- Muội đó, ngày trước khó chịu nhất cái tính xấc xược ngang bướng, phụ thân nói gì đều bỏ ngoài tai, sảy chân ngã một cái là thành ngoan ngay, hiền lành lễ phép hẳn ra!

Sở Huyên thở phào, lại cúi đầu, vừa xem mấy món bánh trái vừa cười hỏi:

- Chẳng lẽ tỷ muốn muội cứ xấc xược, ngang bướng mãi sao?

Sở Hạ chọn lấy bánh hạt sen mà Sở Huyên thích ăn nhất, đưa cho cô:

- Nửa năm nữa là phải vào tuyển tú nữ, cũng nên giữ gìn đôi chút phép tắc. Làm sao lộn xộn phá phách mãi được?

Miếng bánh hạt sen mắc sững nơi cổ họng, Sở Huyên bật ho khằng khặc. Sở Hạ vội cầm nước tới, Nhược Tuyết lo vuốt lưng, Sở Huyên uống liền mấy ngụm mới lấy lại được hơi sức. Sở Hạ bực bội:

- Mới bảo giữ gìn phép tắc là giở ngay cái bộ dạng này ra, không ai đọ với muội được!

Sở Huyên vừa lau miệng vừa suy nghĩ rất lâu, làm thế nào đây? Bảo cho Sở Hạ biết cô không phải Sở Huyên em nàng? Tuyệt đối không được! Lòng ngổn ngang trăm tơ nghìn mối mà không nghĩ ra một kế nào, cô đành tự an ủi: còn nửa năm nữa kia mà. Cuối cùng cô lấy lại bộ điệu tỉnh bơ, hỏi:

- Bữa trước nghe tỷ kể phụ thân đang trấn thủ vùng tây bắc, còn muội thì té cầu thang tĩnh dưỡng mấy ngày. Có phải vì việc tuyển tú nữ mà phụ thân mới đưa muội về chỗ tỷ phải không?

- Phải, phụ thân nói mẫu thân mất sớm, muội lại không chịu vâng lời các di nương và đại mẫu thân (chính thất của lão tướng quân), càng rèn càng bừa bãi. Phụ thân nghĩ kể ra muội còn chịu nghe tỷ vài câu, nên đưa muội đến, để tỷ dạy muội nề nếp.

oOo

Mấy bữa nay cứ sáng dậy Sở Huyên đi dạo một vòng, tối ăn cơm rồi lại đi dạo vòng nữa, đấy là cách rèn luyện duy nhất cô nghĩ ra được lúc này. Phương pháp tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả, càng ngày Sở Huyên càng thấy khỏe ra, không bải hoải như mấy hôm mới tỉnh nữa.

Cô cũng từng dỗ ngọt Hỷ Nhi đưa mình đến chỗ tiểu đình mà Sở Huyên thật sảy chân lúc trước. Đứng trên đình, có mấy lần cô bồng bột muốn nhảy xuống, hi vọng khi mở mắt ra đã về được thời hiện đại. Nhưng chỉ e hiện đại không về nổi lại thành tàn phế hay ngớ ngẩn, mà tiềm thức ngấm ngầm mách bảo rằng khả năng ngớ ngẩn là cao hơn. Dẫu sao xuyên việt cũng chẳng phải việc dễ xảy ra, bằng không lịch sử đã lung tung bát nháo lên từ đời nào. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Hỷ Nhi theo Sở Huyên đi dạo hết một vòng, cả hai cùng mệt. Vừa hay đằng sau hòn giả sơn có tảng đá tương đối bằng phẳng, Hỷ Nhi trải khăn tay của mình lên, để Sở Huyên ngồi. Sở Huyên kéo Hỷ Nhi cùng ngồi xuống. Mặt trời vừa gác núi, đá vẫn còn âm ấm, gió nhẹ lướt qua mặt, đã thoảng hơi mát lành. Hết sức dễ chịu.

Sở Huyên ngửa mặt ngắm khoảng trời không. Màn chiều dần buông, sắc xanh da trời bắt đầu tối đi nhưng vẫn trong văn vắt, trông rất gần, tưởng chừng cứ giơ tay ra là với tới được. Sở Huyên thầm nghĩ đúng là trời không thời cổ, hồi đi học ở Nhược Sơn, lần duy nhất cô nhìn thấy bầu trời giống thế này là lúc đứng trên đỉnh Mặc Sơn nơi cô học võ thuật mỗi ngày sau buổi học.

Sở Huyên đang trong cơn cảm khái, chợt nghe Hỷ Nhi nói:

- Ngũ tiểu thư, quả thực cô có chút thay đổi rồi!

Mấy hôm nay Sở Hạ thường nói câu tương tự, Sở Huyên lúc đầu còn chột dạ, giờ đã dửng dưng, nên vẫn ngắm vòm trời:

- Thay đổi? Ta thay đổi chỗ nào?

- Trước đây có bao giờ cô trật tự thế này đâu, lúc nào cô cũng liên thuyên, hiếu động, lão gia bảo cô là con "ngựa hoang dã". Trước hôm tai nạn, cô thường khuyên tam tiểu thư đọc luận ngữ tự ít thôi, chúng tôi lấy làm mừng vì cuối cùng cũng có người khuyên nhủ, nhưng bây giờ cô chẳng hề nhắc nhỏm đến nữa.

Sở Huyên ngoảnh sang nhìn Hỷ Nhi, vừa chạm ánh mắt cô, a hoàn cúi ngay đầu xuống.

Sở Huyên trầm ngâm:

- Tỷ của tôi cứ như bây giờ cũng ổn.
"Trong đầu: Trời ta có phải em gái tỷ ấy đâu mà ta biết mấy chuyện đó chứ, với lại người như tỷ ấy ta có khuyên cũng sắp chịu nghe lời ta rồi haizzz"

Hỷ Nhi cúi đầu, giọng run run:

- Ổn ư? Đã năm năm rồi, người ta là con thê con thiếp, còn tiểu thư và tam tiểu thư chỉ là con nhà lẽ sao mà ổn được.

Sở Huyên không biết nên giải thích ra sao, chẳng lẽ nói Sở Hạ cô ta ấu trĩ, nhút nhát không chịu đứng lên chứng tỏ bản thân sao? Nói vậy chẳng khác nào tát một cái sau lưng Sở Hạ. Cô thở dài, bảo:

- Đối với tỷ ấy sống an nhàn là tốt hà cớ gì phải tranh đấu với đám nhà thân mẫu và các di nướng há chẳng phải tự hại bản thân sao? Tỷ ấy bản tính thiện lương làm gì có mưu sâu kế lược như mấy người nhà chính? Thế chẳng phải tự chuộc hoạ vào thân. Vậy chẳng thà cứ sống dĩ hoà vi quý như bây giờ chẳng phải tốt hơn sao?

Hỷ Nhi ngước mắt lên, tựa hồ muốn xem Sở Huyên có nghiêm túc khi nói ra những lời đó không, xong ngoảnh mặt đi:

- Nhưng người trong phủ nói....

Sở Huyên ngắt lời:

- Ngẩng đầu nhìn khoảng trời không, ngắm trời đẹp nhường kia, ngươi sẽ quên hết những điều sầu não.

Hỷ Nhi hơi bất ngờ, dụi mắt nhìn trời, rồi lại nhìn Sở Huyên, còn định nói thêm, nhưng Sở Huyên đã ngửa mặt lên, không nhúc nhích nữa. Hỷ Nhi đành nén lại, cũng nhìn lên trời theo, đờ đẫn.

Bỗng một tràng cười vọng lại, có hai người ngoặt ra từ mé bên hòn giả sơn. Người đi trước hơi thấp nhưng cũng khá xinh, người sau khá cao và đẹp, người trước cười vang bảo người đi sau:

- Sở Huyên này miệng mồm hay thật! Ngươi cũng biết vai vế của mình đấy chứ, ta còn đang tự hỏi là ai có thể thốt ra những lời này hoá ra là con nha đầu nhà ngươi, ta còn tưởng sau cú ngã thang gác ngươi đã trở về với mẫu thân ngươi rồi chứ? Phải không Sở Nguyệt ?

Vừa thấy người đến, Hỷ Nhi đứng bật dậy thỉnh an:

- Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư cát tường!

Từ khi đến chỗ tỷ tỷ ở, Sở Huyên chưa gặp người ngoài bao giờ, nhất thời cứ đứng ngẩn ra, trông thấy Hỷ Nhi thỉnh an mới sực tỉnh, cũng vội vàng cúi mình bái chào, lòng hồi hộp mãi vì lời nàng kia vừa nói, cô quên bẵng bấy giờ cô mới mười bẩy chứ không phải hai hai nữa rồi!

Người đi trước cười tà, không nói năng gì, vừa đưa tay chống cằm vừa nhìn bộ dạng Sở Huyên. Sở Huyên thầm nghĩ đây chắc là Đại tiểu thư, còn người đứng sau, thân hình thẳng đuỗn kia hẳn là Nhị tiểu thư. Đại tiểu thư nói, giọng đều đều:

- Thôi khỏi chào ta không có phúc hưởng đâu!

Sở Huyên và Hỷ Nhi cùng thẳng người. Sở Huyên thầm nghĩ thì ra hai ả đầu tiên cô gặp chính là ả ba phải và con rắn độc mà Hỷ Nhi vẫn nhắc. Cô tự soát lại câu nói ban nãy xem không ổn ở đâu, nhưng chẳng thấy lời nào bất kính, bọn họ nghe được hẳn cũng không sao.

Nhị tiểu thư cười nhếch bảo:

- Ta không ngờ lời ban nãy có thể thốt ra từ mồm của người đấy muội muội thân yêu của ta. Chẳng phải trước đây cô hống hách lắm sao? Nay giọng điều có chút khiêm tốn vậy. Hay là bị ngã cầu thang lên thần trí không được tỉnh táo haha...

- Trước đây là ta không đúng có gì mong tỷ lượng thứ – Sở Huyên đáp.
"Ta là ta nhịn không thèm chấp cái loại người như ngươi, nếu không vì bà tỷ tỷ kia thì ta đã cho người mấy bạt tai rồi ở đó mà lên giọng với ta. Xí"

Nhị tiểu thư còn định nói thêm, Đại tiểu thư đã giục:

- Đi nào, nói chuyện với loại tiện tỳ như cô ta làm gì, mẫu thân đang đợi đấy!

Nhị tiểu thư vỗ đầu, vội vàng rời khỏi chỗ Sở Huyên, miệng càm ràm:

- Phải rồi, muội vừa thấy trò vui là quên ngay việc chính. Đi thôi, đi thôi!

Hai người bọn họ đi rồi, Sở Huyên ngẩng lên nhìn theo, trông bộ dạng Nhị tiểu thư phải thừa nhận các cụ nói cấm có sai, đúng là bộ dạng ba phải. Cô bật cười, vẻ mặt mới tươi lên đã vấp ngay vào chân Hỷ Nhi vừa ngoảnh mặt lại, liền ngơ ra.

Trên đường về, Hỷ Nhi giữ im lặng, không biết là do kinh hãi vì các tiểu thư, hay là do bất mãn với Sở Huyên. Sở Huyên cũng bận nghĩ ngợi cuộc gặp ban nãy, nếu lời Hỷ Nhi luôn nhắc là thật thì hôm nay chứng kiến đúng là sự thật, thì Nhị tiểu thư Sở Nguyệt vốn tính giữ mồm miệng không khéo, ắt sẽ đem chuyện vừa nghe ra kể với đại mẫu thân. Đại mẫu thân phản ứng thế nào, Sở Huyên không đoán nổi, chỉ còn cách báo trước với Sở Hạ, tuy không phải là chuyện to tát, nhưng có chuẩn bị vẫn hơn. Định bụng đâu đấy xong thì cũng tới nhà, Sở Huyên đi chậm lại, bảo:

- Ta luôn mong tỷ của ta sống hạnh phúc vì vậy ta sẽ nhịn. Yên tâm đi!

Nói đoạn cũng không buồn để tâm xem Hỷ Nhi phản ứng thế nào, cô rảo chân bước vào nhà.

Sở Hạ đang nằm nghiêng trên sập, tiểu a hoàn thì quỳ trên đôn đấm chân cho nàng. Sở Huyên ra hiệu đừng đánh tiếng, rồi đến ngồi trên chiếc ghế đối diện với Sở Hạ. Giá như ở vào thời hiện đại, chắc hẳn người theo đuổi Sở Hạ không được một tiểu đoàn thì cũng đến đại đội bởi tỷ ấy quá đẹp. Cằm thon rất thanh tú, làn da khỏe khoắn, trắng muốt mịn màng, trông gần như trong suốt dưới ánh đèn.

Sở Hạ mở mắt, bắt gặp Sở Huyên đang ngắm mình, bèn bảo a hoàn đỡ dậy, tựa người vào đệm, cười hỏi:

- Càng lúc muội càng ít nói. Về mà cũng không buồn lên tiếng, trên mặt tỷ có gì đáng nhìn chứ?

Sở Huyên cười theo:

- Nếu tỷ không có gì đáng nhìn, thì e rằng chẳng còn mấy người đáng nhìn nữa.

A hoàn bưng nước lại cho Sở Hạ, nàng chiêu hai ngụm rồi đưa trả, lim dim đôi mắt. Sở Huyên nhỏ nhẹ bắt đầu:

- Lúc nãy trong vườn, muội gặp Sở Tường và Sở Nguyệt

Sở Hạ đợi một chốc, không thấy Sở Huyên nói thêm, bèn mở mắt ra nhìn muội muội, rồi bảo mấy a hoàn xung quanh:

- Các ngươi lui xuống chuẩn bị đồ tắm cho tiểu thư.

Bọn a hoàn lui ra. Sở Huyên đứng dậy, bước đến ngồi cạnh Sở Hạ, đem hết chuyện vừa qua ra kể một lượt. Sở Hạ nghe xong, thẫn thờ giương mắt nhìn tấm bình phong mỹ nhân bên cạnh một lúc, cuối cùng thở dài bảo:

- Muội à, muội lớn thật rồi! – Nàng vén gọn lọn tóc bên tai Sở Huyên, dịu dàng nhìn cô – Bây giờ muội không giống cô bé mười bẩy tuổi nữa, cứ như thể ngã xong lớn thêm đến mười tuổi vậy.

Sở Huyên thầm nghĩ, thì đúng là ngã xong lớn thêm mà.




~Hết Chương I~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro