Chương VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày lại ngày trôi đi, Sở Huyên cảm thấy cuộc sống buồn chán quá đỗi, quanh đi quẩn lại chỉ ngần ấy việc làm, Sở Hạ thì vẫn nhạt nhẽo lãnh đạm. Mọi chỗ có thể đi được trong phủ tướng quân, Sở Huyên đều đã dạo qua không biết bao lần. Cô bắt đầu nhớ tiếc những lúc bù khú nhậu nhẹt, chén chú chén anh, sa đọa trác táng ở Mặc Sơn. Về đây thì chỉ có đàn ông mới được hưởng thụ thôi. Sở Huyên ngồi trên tảng đá, mặt quay ra hồ:

...

- Ài

- Ài!

- Ài!

...

Chợt nghe tiếng đám nô gia sau mỏm đá vang lên đằng sau: "Ta thắng rồi!", Sở Huyên ngoái lại thì thấy Hỷ Nhi, Nhược Tuyết và đám nô gia đang tụ tập nén chơi cá cược gì đó. Hỷ Nhi, Nhược Tuyết và đám nô gia liền lập cập nhỏm dậy thỉnh an. Hỷ Nhi kêu lên:

- Sao tiểu thư cứ thở dài không ngớt thế? Vì mấy tiếng thở dài của tiểu thư mà nô tì mất hai mươi lượng bạc đây này.

Nhược Tuyết thêm:

- Nô tì cũng mất hai mươi lượng nữa.

Đám nô gia thì cười tủm tỉm cười khúc khích, Sở Huyên thắc mắc ngó hai người. Hỷ Nhi và Nhược Tuyết thay nhau giải thích:

- Bọn nô tì đang cá với nhau, xem rốt cục tiểu thư thở dài bao lần. Hỷ Nhi cá tiểu thư không quá hai mươi lần, Nhược Tuyết lại bảo không quá bốn mươi lần, đám nô gia kia lại khẳng định phải hơn bốn mươi lần.

Sở Huyên ngẫm nghĩ, rồi hỏi:

- Ta thở dài nhiều đến thế cơ à?

- Lại còn không? – Hỷ Nhi và Nhược Tuyết đồng thanh.

Sở Huyên dẩu dẩu môi, không nói năng gì. Hỷ Nhi lại hỏi:

- Sao mà tiểu thư lại thở dài?

Sở Huyên định đáp, Nhược Tuyết đã át đi:

- Đừng nói vội, để chúng nô tì đoán nữa xem, tiền cược vẫn là hai mươi lượng.

Sở Huyên bật cười:

- Máu mê cờ bạc của các ngươi hơi quá rồi đấy!
Hỷ Nhi giục:

- Nào nào các ngươi còn đứng đó làm gì đoán tiếp đi chứ.

Nhược Tuyết xua tay:

- Không đoán ra được, mọi ngươi đoán đi ta xin bỏ cuộc.

Hỷ Nhi chăm chú nhìn Sở Huyên, đoán:

- Chắc là do buồn chán.

Nhược Tuyết cười bảo:

- Xem ra hôm nay chỉ kiếm được bốn mươi lượng này. Ta cũng đoán là do buồn chán.

Sở Huyên vênh mặt lắc lắc đầu:

- Không phải đâu.

Hai người cùng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Sở Huyên, Hỷ Nhi hỏi:

- Thế rốt cuộc là tại làm sao?

- Là tại cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ buồn chán – Sở Huyên nghiêm nghị đáp. Đám nô gia cùng phá lên cười.

Hỷ Nhi an ủi:

- Đừng chán nữa. Sắp Trung thu rồi, trong cung sẽ có đại yến.

Sở Huyên tính ngày, nói:

- Thế là sắp Trung thu! – đoạn hỏi – Thế là cũng sắp đến kỳ tuyển tú à?

- Vâng – Hỷ Nhi đáp

Sở Huyên nghĩ một lát, lại hỏi:

- Đại yến trong cung, phủ chúng ta cũng được mời đến dự sao ?

Hỷ Nhi gật gật đầu, đáp:

- Vâng thưa tiểu thư, mặc dù tội trạng của lão gia chưa rõ hiện giờ chỉ là danh xưng tướng quân nhưng hữu danh vô thực, tuy vậy lão gia vẫn là một trung thần mà Hoàng thượng trọng dụng nên được mời tham dự cũng là lẽ đương nhiên.

Sở Huyên gật gật đầu hiểu ý, nhưng không nói năng gì.

oOo

Sở Huyên đi tới thư phòng. Thấy Sở Hạ đang ngồi luyện chữ, Sở Hạ cũng không tỏ thái độ gì, chỉ mỉm cười kêu ngồi. Sở Huyên tươi tỉnh thưa:

- Muội nói nhanh thôi, nói xong đi liền, đứng là được rồi.

Sở Hạ tựa lưng mình ra ghế, tay cầm bút đặt xuống nghiêng mực, khóe miệng nhích một nụ cười:

- Nào muội nói ta nghe xem chuyện đó là gì nào.

Sở Huyên tiến lại gần hỏi:

- Nghe nói sắp đến Trung thu rồi, trong cung tổ chức đại yến muội nghe nói phủ ta cũng được mời tham dự đúng không tỷ tỷ ?

Sở Hạ đặt bút xuống bàn đứng dậy, răn:

- Muốn đi sao ? Không nhớ chuyện lần trước nữa à. Sau này muội phải sửa cái tính hung tợn ấy đi, nếu không mất mạng lúc nào cũng chẳng biết được đâu – Ngừng một lát, nàng lại bảo – Muội tưởng đánh Diệp quận chúa nhà Diệp An hầu là chuyện nhỏ hả? Đại yến lần này họ cũng tham dự, muội tưởng họ sẽ dễ dàng bỏ qua cho muội à.

Sở Huyên nghe xong, thấy Sở Huyên buồn quá đỗi, chỉ biết gật đầu vâng dạ.

Lát sau hai tỷ muội ôm nhau khóc lóc giãi bày, Sở Hạ mới coi như nguôi giận, lại đối xử với Sở Huyên chu đáo dịu dàng. Sắp tới tết Trung thu, mọi việc trong phủ đều được đám nô gia thay nhau hoàn tất. Sở Huyên cảm thấy không còn vướng mắc trong lòng, tâm trạng nhẹ nhõm đi nhiều, tiếp tục làm một người nhàn tản trong cảnh phú quý. Việc khiến Sở Huyên vui vẻ nhất là từ bữa nghe cô than buồn chán, Kỳ vương gia thường xuyên sai Hỷ Nhi ra ngoài đi tìm đồ chơi mới lạ mang về, giúp cô giải khuây, và cũng khiến cô bận trí với việc phỏng đoán về đồ chơi lần tới, khiến bọn a hoàn sôi nổi theo, trong nhà tiếng cười đùa tối ngày không dứt. Cũng phần khiến cho bốn cô tỷ tỷ kia tức mắt một phen.




~Hết Chương VII~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro