Chap 1: Ngày thứ nhất đen tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh đô Hoa Lữ thật quả không ngoa khi nói nơi đây là kinh thành bậc nhất của Trung Hoa. Tuy đã về đêm nhưng vẫn sầm uất, náo nhiệt vô cùng. Trên đường, người ta bán tấp nập đủ loại hàng hóa, từ các gánh hàng rong cho đến các cửa tiệm lớn, bé đều được đỏ đèn rực sáng. Từng dòng người nườm nượp nối đuôi nhau, chen chúc, cười nói hỉ hả, tha hồ chọn lựa mua sắm, ắt hẳn các tiểu nhị cất tiếng rao lanh lảnh ra chào gọi cho các khách điếm. Có thể nói ở Triều đại này, người dân thực sự sống rất sung túc.

Một thiếu nữ chừng 15, 16 tuổi đang ngoài người ra cửa sổ khách điếm ra ngắm trăng. Tuy không thể gọi là đệ nhất mỹ nhất, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì, nhưng cũng có chút gọi là đáng yêu. Hai bím tóc được búi tròn lên gọn gàng. Đôi mắt to tròn đen lánh toát lên vẻ tinh nghịch, hai gò má mượt mà đỏ bừng giống trái táo, cùng đôi môi đỏ mọng như trái anh đào. Tuy nhiên, vẻ mặt nàng có chút u sầu, mắt hướng đám đông tấp nập như đang tìm kiếm ai đó, thỉnh thoảng lại len lén thở dài.

Và thiếu nữ đó chính là ta. Đệ nhất kiếm khách, một nhát đao đoạt trăm mạng người. Hờ, bây giờ thì có thể gọi như thế.

Sở dĩ ta nói “bây giờ” bởi vì đó không phải là ta trước kia. Cũng hơi rắc rối nhỉ? Nói ngắn gọi thế này nhé! Ta đã xuyên không…

Xin tự giới thiệu với mọi người. Ta là Tần Vương, cô gái 25 tuổi của thế kỷ hiện đại 21. Ta vốn đã tốt nghiệp trường Đại học Kinh Tế đã lâu, bằng đỏ hẳn hoi nhưng vẫn đang thất nghiệp, người yêu thì ế dài dài. Vì ăn bám cha mẹ, không có việc gì làm nên rảnh rỗi toàn đọc truyện chơi thôi.

Úi giời! Xuyên không, xuyên không. Không biết cái thể loại này đã cày nát bao nhiêu cuốn truyện, cũng chính vì thế mà ta luôn bị mama cho ăn gậy vì cái tội mỗi lần đọc xong lại phấn kích, hò hét như người điên. “Ta muốn xuyên không aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”

Haizz, cuối cùng thì trời đất cũng nghe được lời cầu khẩn tha thiết từ ta.

Ta đã xuyên không mặc dù hình thức cũng không được nho nhã như các cô nàng trong tiểu thuyết lắm. Ta nhớ loáng thoáng vài trường hợp như: giúp đỡ người nhà trời nên được đền ơn đưa xuyên không, lỡ chân vấp xuống xiếng xuông không, lên máy du hành thời gian xuyên không hay là to tát hơn gặp tai nạn đắc kỳ tử.

Ta chỉ là đơn giản trong đạp xe đi chợ thì buồn ngủ (Chắc thức đêm cày tiểu thuyết), tiếp đó đâm vào cột điện và thế là xuyên không.

Còn về việc tại sao ta đã xuyên không rồi mà vẫn còn thảm sầu thế ư?

Dĩ nhiên là ta cũng vui rồi, vui phát điên ấy chứ, thiếu mỗi nước bật dậy là nhảy một bài Harlem Shake ấy chứ. Thử nói xem, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một khách điếm vô cùng sang trọng và đắt tiền, tiếp đó đã nhập vào một cô bé đáng yêu, xinh đẹp thế này, ờ thì nhan sắc cũng là hơn ta trước đó một tý. Lại thêm một mỹ nam đúng bên cạnh không ngừng lo lắng cho ta. Mừng phát khóc đi được.

Mỹ nam này ta đoán chừng mới 17, 18 tuổi gì đó. Diện mạo khôi ngô tuấn tú vô cùng. Mái tóc màu đen óng ả buộc hờ bằng dải lụa lam, bên tai còn buông lơi hai lọn tóc. Hàng mi cong vút lạ thường bao bọc đôi mắt phượng  trong veo không chút vẩn đục, sáng lấp lánh như sao. Khí chất tao nhã, tỏa sáng rực rỡ hơn người phàm. Lại thêm bộ y phục lụa trắng tinh, đai thắt lưng thêu văn mây cuộn, khiêm nhường mà sang quý vô song. Chậc chậc, đến đây ta cũng không biết người đẹp vì lụa hay lụa đẹp vì người nữa.

Đây chẳng phải là bạch y công tử vẫn thường xuất hiện trong tiểu thuyết kiếm hiệp hay sao ? Khửa khửa, đúng chuẩn mẫu nam tử ta thầm ao ước.

Thấy ta tỉnh giật thì chàng mừng khỏi kể xiết, không ngừng ôm ta, nắm lấy tay ta mà lắc lấy lắc để. Còn thở phào nhẹ nhõm, nói cuối cùng Phật tổ cũng đã hiển linh. Ta thấy thế mà không khỏi đắc ý cười thầm trong bụng. Mối quan hệ giữa ta “bây giờ” và chàng trai này có lẽ cũng không ít thân thiết đây.

Khoan đã nói nhé! Để ta đoán xem nào. Không phải là phu thê đấy chứ, Khư khư, con gái thời nay lấy chồng đều rất sớm mà. Không nữa thì cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu, người yêu chăng? Tệ nhất đi nữa cũng chỉ có thể là anh em. Hề hề, không sao, không sao, có ông anh tuấn, lòng ta đã mãn nguyện vô cùng.

“ Sư huynh! Cuối cùng cùng huynh cũng đã tỉnh. Huynh đã ngủ 7 ngày 6 đêm rồi rồi đấy! Huynh làm đệ lo chết đi được.”

Ôi chòi ôi! Giọng nói mới ngọt ngào, tha thiết mới làm sao. Tuy trong giọng nói có pha lẫn đôi chút trách móc nhưng không thể giấu được niềm vui khôn xiết trong đó.

Ta nhìn mỹ nam kia như ngây dại, nước miếng túa ra không ngừng. Chỉ trách phận mình nữ nhi kém cỏi, không thể lao ra cắn xé đôi môi gợi cảm đó ngay được.

Ủa? Mà khoan.

Không phải lúc nãy ta nghe nhầm đó chứ. Cái gì mà “huynh huynh” với “đệ đệ”. Hay là hắn thị giác có vấn đề, không phân biệt nổi nam và nữ. Ta e dè xuống nhìn vào thân thể mình lần nữa mới dám chắn chắn ngẩng mặt lên nhìn hắn lần nữa. Mặc dù ta đang bị thương bả vai, mặc chiếc trắng khoác rộng thùng thình của nam giới nhưng phần nhô ra bên dưới thì chắc chắn không nam nhân người nào có được.

Chừng như nhận ra sự bối rối trên mặt ta. Mỹ nam kia khẽ thở dài, quỳ xuống cạnh giường , khuôn mặt căng thẳng vô cùng.

“ Huynh phải bình tĩnh lắng nghe đệ nói đây. Đệ cũng không ngờ tác dụng phụ của nó lại nghiêm trọng thế này. Viết thương quá sâu lại có kịch độc. Nếu không phải không còn cách nào khác, đệ mới dám đưa huynh đến chỗ Dược Nhân. Ban đêm thuốc sẽ phát tác, chỉ đến khi mặt trời mọc huynh mới có thể quay lại dáng vẻ bình thường.”

Ta phải ngây người ra một lúc bộ não chậm chạp của ta, à mà cũng không phải là của ta, cuối cùng cũng đã phân tích được tình hình.

Cho phép nói bậy một tý.

Mẹ nó chứ!!! Cần lời giải thích??!!!! Hóa ra, ông đây, à nhầm, bà đây xuyên không thành đàn ông ư? Lại còn bị thương? Tác dụng phụ? Ban đêm biến thành nữ giới ư??!!

Không biết ta rủa ông trời “n” lần  hay là phải cảm ơn trời đất cho cái tác dụng phụ kia!!

“ KHÔNGGGGGGGG!!!!!” Quá kích động, ta điên tiết lồng lộn lên nhưng cũng hét được có thể. Đơn giản ta cũng chẳng biết nói thêm gì nữa.

Mỹ nam đâu kia không hiểu được vấn đề thực sự của ta, chỉ biết cúi gằm mặt, buồn rầu an ủi.

“ Nhất định sẽ hết nhanh thôi! Đệ đảm bảo đấy!”

Ta hét một lần nữa. Bây giờ đôi mắt đã bắt đầu ngân ngân rưng lệ. Mẹ nó chứ, nhanh hết nữa thì bà đây suốt kiếp phải trong hình dạng đàn ông à? Huhu, mẹ ơi con nhớ mẹ. Con không muốn xuyên không nữa, thực sự không muốn nữa a.

Cuối cùng ta cũng bật lên khóc tức tưởi.

Hắn ngẩn người nhìn ta khóc rống lên, trong mắt xuất hiện một tia chấn động nặng nề. Đại sư huynh, khí phách hiên ngang, oai phong lẫm liệt, người mà hắn luôn âm thầm ngưỡng mộ nay đang khóc như một đứa con nít.

Hắn xem ra đã gây họa lớn.

“ Tất cả là lỗi của đệ. Muốn chém, muốn giết đệ đều cam lòng.” Nói xong, hai mắt ngân ngấn lệ, khuôn mặt đỏ ửng đáng yêu đến tột cùng.

Ta…thực sự rất đập đầu vào tường!!! Aaaaaaaa

Quả này trời thực sự hại ta thảm a~ Mỹ nam thế này mà ăn không được, nhìn cũng không xong. Chả phải bức ta uất quá mà chết sao??!!! Cẩu huyết, cẩu huyết!!!

Ta học theo phim kiếm hiệp ngửa mặt lên trời, quỳ đấm ngực, ho khan đấu máu, kết quả chỉ thấy những giọt nước chu sa, lệ mỹ óng ánh từ miệng ta bay ra. Khụ… không may là theo chiều gió, nhiệt độ và độ ẩm chiều nay…đáp thẳng vào làn da trắng mịn màng của mỹ nam….

Sau một loạt những động tác thay đổi đột ngột như gào rú, cào cấu của ta, mặt hắn cũng biến tấu hài hòa không kém, từ trắng sang xanh, lúc lại hồng lúc lại đỏ và bây giờ là đen, đen thui như mặt lão Bao Công* vậy.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

“………”

“Đệ đệ, ta đi chết đây~” Nói rồi xong vùng vằng ra cửa sổ chực nhảy xuống.

Chợt thấy cảnh đồng bằng, sông nước mênh mông một bờ tĩnh lặng. Vốn tưởng nhà thời xưa chỉ xây tầng trệt, ai dè quên mất đây là khách điếm hạng cao, 18 lầu vô cùng hùng vĩ, và ta, đang ở trên lầu thứ 18 đó.

Hai chân liền khựng lại, đắn đo không biết nên tức cảnh sinh tình làm một bài thơ hay cười bảo hôm nay trời nóng quá.

Chợt một vòng tay ôm ngang eo ta lôi ta xuống. Tuyệt! Đúng là đệ đệ yêu, có thế chứ!

Ta cứ thế xoay người ngã vào lòng mỹ nam. Thẹn thùng ngưởng mặt lên nhìn, ai ngờ hắn đang chảy nước mắt, nước mũi đầm đìa hòa chan chỗ nước sủi những bọt ta bạn tặng ban nãy,  hai tay nắm chặt gằn bi ai.

“ Huynh thật đáng thương ( Đúng đúng, ta quả rất đáng thương a~), ta nhất định sẽ báo thù giúp huynh ( Được được, đệ đệ ngoan). Ta sẽ giết sạch lũ hại huynh ra thế này, bị thương chấn thương sộ não chưa đủ lại còn bị tẩu hỏa nhập ma, điên điên dại dại không ra người thế này. (Hử?? Không phải ta chỉ bị thương ở bên tay trái thôi sao?= =’’ )Dược Nhân lẫn , ta đều giết hết.”

Nói rồi lại nức nở khóc, thỉnh thoảng buông tà áo lên chấm chấm nước mắt. Quả nhiên là mỹ nam có khác, khóc cũng khác thường, dáng điệu thuần phục, uyển chuyển, tao nhã không ngờ.

Có cần phải thế không? Gì mà cứ như mất chồng vậy…..

Ohh yeah!! Đúng rồi. Theo như đống đam mỹ cổ đại thời xưa của ta, không phải Boy’s Love cũng rất phổ biến hay sao. Không chừng mình xuyên không vào đam rồi.

Sẵn tiện có mỹ nam bên cạnh, sao không tránh thủ một chút nhỉ? Kakaka

Không nhịn được, ta đành ngoác miệng ra cười. Chợt nhìn lại nhìn thấy ánh mắt sững sờ, thương cảm của người đối diện ( I’m fine  = =’’) đành khẽ ho khan một cái.

“Em hèm…Mọi việc đã xảy ra rồi thì cứ để nó trôi qua đi,. Không phải ta đang còn sống rất khỏe mạnh đây sao?” ( Hắn lắc đầu quầy quậy. (_ _’’) )

Ta giả bộ đau đớn, vỗ vai đệ đệ yêu an ủi. Nào ngờ hắn liền hất văng tay ta, lùi sang bên cạnh nhìn đầy cảnh giác.

Quéc??!! Giề thía này? Bộ ta lại biến thành ma sao? Ngươi mới có vần đề về thần kinh ấy!

Nhanh như cắt, thanh kiếm ngọc bích bên hông hắn được rút ra, lưỡi kiếm đặt kề cổ ta trong gang tấc.

Quả không thể nhìn mặt mà bắt hình rong,….. một tiểu mỹ nam luôn thẹn thùng khóc lóc cũng có thể biến thành một kẻ giết người lãnh khốc đáng sợ.~

 Đôi lông mày nhíu chặt, vẻ mỹ nam đáng yêu tiêu sái không nữa mà thay vào đó là khuôn mặt vô cảm .

“ Ngươi là ai?” Hắn cất giọng trầm trầm, bình ổn như đã quá quen với những chuyện như thế này.

Hắn đã biết ta là đồ giả mạo. Thôi xong, mẹ ơi xuân này con không về.

Từ thanh kiếm một màn sương màu bạc tỏa ra óng ánh, nhưng lạnh lẽo đến rợn người y hệt đôi mắt của chủ nhân đang cầm nó vậy.

Ta sợ đến điếng người, tim đập loạn nhảy múa không ngừng, chỉ biết quỳ sụp xuống sàn nhà, đôi mắt vô hồn, thẫn thờ nhìn người đối diện. Và…đây là lần đầu tiên ta phát hiện các nhà làm phim không sai, khi sợ cũng có thể suýt mót ra quần. -_-

“ Nói!!”

Hắn ấn tay, một dịch lỏng đỏ tươi ào ạt từ cổ ta tuôn xuống.

Mẹ nó, đau quá! Nhưng nhờ thế ta trấn tĩnh lại, hơi thở không còn gấp gáp như trước nữa, cũng không buồn tiểu nữa…., não bộ chậm chạp dần hoạt động trở lại, nhận ra tình thế cấp bách của mình hiện giờ.

“ Ta...thực sự là đại huynh của đệ!” Vất vả lắm, cổ họng ta mới gào thành tiếng.

“ Ồ, có thể sao?” Hắn lạnh lùng, cười châm biếng: “ Nói cho ngươi biết đại huynh của ta rất cực ghét tiên thảo mặc dù nó không có mùi, huynh ấy dị ứng chỉ cần chạm nhẹ vào nó là mẩn nổi toàn thân, đau đớn lăn lộn.”

Thấy ta vẫn đang ngơ ngác nhìn, hắn liền tự chỉ vào mình rồi nói tiếp: “ Và ta, 3 năm trước bị hạ độc suýt mất mạng, giải dược duy nhất là tiên thảo. Nhưng độc dược không tiêu biến, ta chỉ có thể hàng ngày bôi tiên thảo lên toàn thân, nhuộm quần áo trong tinh chất của nó. Vậy ngươi thử nói xem….”

Thử nói xem??? Ta còn gì mà nói đây???

“ Ngươi sao lại giả mạo? Đại huynh thật của ta đang ở đâu? Ta lúc đầu đã rất nghi ngờ rồi mà. Làm sao…huynh ấy có thể thoát khỏi kiếp nạn. Lũ Dược Nhân đó làm sao có thể cứu huynh ấy dễ dàng như thế?”

Oh shit! Hắn gần như đang phát điên lên. Ta cũng đang đắn đo mãi không thôi. Liệu có nên nói thật với hắn không đây? Rằng ta đã xuyên không nhập vào thân xác đại huynh hắn, còn linh hồn tên kia bay theo phương trời nao thì ta chịu.

Trường hợp 1, không tin:  + Cho rằng ta bị điên, giết.

+ Cho rằng ta nói dối, giấu huynh của hắn, giết.

Trường hợp 2, tin là thật: Phát khùng lên vì ta chiếm xác huynh hắn, giết.

Haizzz, đành phải phát huy khả năng chém gió dở tệ của ta rồi.

Ta cố gắng làm vẻ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn:

“ Đệ thật hồ đồ. Đệ quên rằng bây giờ ta đang trong hình dạng phụ nữ sao?”

Hắn ngạc nhiên, tò mò hỏi lại: “ Phụ nữ thì sao chứ? Không phải vẫn là cùng một người sao?”

Thấy thanh kiếm có vẻ đã buông lỏng, ta vội gào lên: “Nhầm to, nhầm to rồi. Phụ nữ và đàn ông...ừm...tâm sinh lý lẫn thể trạng rất khác nhau. Mặc dù đàn ông con trai thường cứng rắn, mạnh mẽ nhưng phụ nữ mềm dẻo, bền bỉ hơn. À…thì chịu mấy cái dị ứng là chuyện muỗi.”

Thấy hắn im lặng một lúc, ta mỉm cười đắc thắng, tin rồi chứ gì, mặc dù ta bịa vô cùng xầm phào, nhưng hắn có phải phụ nữ đâu, sao mà hiểu hết được chứ.

Hắn vẫn không nói năng gì xé toạc miếng áo trên bả vai, ta đau đớn rú lên. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào một lúc lâu, tự hỏi hắn lại nổi cơn thú tính gì nữa thì hắn lại đột nhiên buông ta xuống, thu kiếm lại.

Ta như trút được mấy ngàn cân, nhưng cũng không dám thở mạnh trước mặt hắn, đành từ từ nén trong lòng, bàn tay lẫn lưng áo đã vã mồ hôi như tắm.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, hết mỉm cười dịu dàng lại dùng ánh mắt chan chứa tình cảm sâu đậm nhìn ta, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thật tốt quá! Không sao.”

Nàyy….yy….y, Không phải hai huynh đệ nhà ngươi yêu nhau thật chứ?!!

Tên này quả là sinh nhầm thời, một tài năng diễn viên kiệt xuất thế này mà không tham gia Hollywood quả là lãng phí lớn, chỉ tính riêng về khả năng biến đổi sắc mặt có lẽ còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng.

 Nâng ta dậy, tiếp tục lại khóc lóc.“ Thứ lỗi cho đệ đã hồ đồ. Ta thực sự rất sợ mất huynh…”

Có JQ, chắc chắn có JQ rồi nhá!! Ta thầm gào thét ầm ĩ trong lòng. Với một con hủ như ta thì điều này thực sự rát đáng phấn kích a~

*JQ: Gian tình

Chỉ sợ hắn mà biết được sự thật sẽ lột da ta mất.

“Ta sẽ báo chuyện cho Nhị sư huynh và Tam sư huynh. Huynh cứ tạm thời ở đây tĩnh dưỡng cái đã. Hàng ngày sẽ có người tự mang thức ăn và quần áo đến cho huynh.”

“ Được, được.” Ta vui vẻ gật đầu. Sư đệ ta giàu có thế, chắc vai vế của ta cũng không kém.

Thực ra, lúc tỉnh dậy điều ta thắc chính là thân phận của mình, vốn tưởng là một vị tiểu cô nương bình thường ai ngờ sự việc phức tạp hơn dự đoán.

Tên mỹ nam kia có thực đơn giản là đệ đệ của ta không? Hắn không bình thường một chút nào. Vừa giàu có, võ công lại rất thâm hậu, rút đao không chớp mắt thế kia mà, chắc hẳn là một nhân vật nổi tiếng trong giang hồ.

Thế còn ta, ta là đại sư huynh của hắn cơ mà.

Ta là ai…?

Bị thương suýt mất mạng bởi trận chiến ác lửa nào đó, chắc chắn võ công của ta thuộc dạng cao thủ.

Còn Tam sư huynh và Nhị sư huynh mà hắn nhắc đến nữa.

Rốt cục là bằng hữu hay là anh ruột thịt. Họ có vai vế như thế nào?

Bà nó, đau đầu vãi, thôi không nghĩ nữa. Ngủ một giấc rồi tính vậy, trải qua bao nhiêu chuyện thế rồi mà.

Thật ngại quá, ta vốn là sâu ngủ, thời gian ngủ trung bình của ta không những nhiều mà hễ cứ gặp chuyện gì  xảy ra dù lớn hay nhỏ là ta đều đánh một giấc rồi tính tiếp.  Ta thấy đây là một biện pháp khá thông minh, bình thường khi sa vào rắc rối đầu óc con người ta rất hỗn loạn và dễ gây ra những chuyện hồ đồ, vì vậy một giấc ngủ sẽ giúp con người ta bình tâm để đưa ra những phán quyết chính xác hơn, nhưng ...hầu như mọi người lại không cho là thế.

Thấy hắn bước ra cửa, ta mới yên tâm lồm cồm bò lên giường, thoải mái lấy chăn đắp. 

“ Binh lính đang truy đuổi rất khắt khe. Huynh tuyệt đối không được xuất đầu lộ diện.”

Mí mắt bắt đầu sụp xuống, ta mơ màng nhanh chóng thiếp vào giấc ngủ, một lúc nghe loáng thoáng tiếng mỹ nam vọng lại, ta ậm ừ cho qua rồi cuộn tròn người ngủ ngon lành một mạch đến tận sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro