Chap 2: Náo loạn khách điếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ, chôn kiếm chốn này.

Ô hô! Quần hùng thúc thủ, trường kiếm dẫu sắc, còn có ích chi!”

Sáng sớm tỉnh dậy, ta suýt bị mình dọa cho phát kiếp. Khụ…cái gọi là phản ứng bình thường của nam nhân khỏe mạnh ấy.

Đương nhiên lúc tỉnh dậy đó ta vẫn còn chưa minh mẫn lắm, vẫn nghĩ mình đang ở nhà… Thế này nhá, bạn đang là một cô gái, bạn trong độ tuổi trẻ trung, nhiệt huyết dâng trào, bạn đang vô cùng yêu đời vì 34C của mình, và một buổi sáng đẹp trời bạn phát hiện ra mình mọc thêm một đôi chân nữa… -__-

Sau khi nhớ lại tất cả mọi chuyện, việc ta làm đầu tiên là nhảy phóc xuống giường, lục lọi phòng kiếm gương. Trái tim ta đập tình thịch liên hồi, cơ bắp rắn chắc thế này, eo những sáu múi thế này, đôi chân thon dài ngon lành cành đào thế này cơ mà. Dù sao cơ thể này cũng đã thuộc về mình, không ăn thì hơi bị ngu.

Ta rảo mắt tìm kiếm khắp phòng, toàn là những đồ vật cổ lạ lẫm mà ta chưa từng xem qua. Giá của chúng so với thời này là bình thường nhưng nếu đem về thời hiện đại cỡ cũng khảng mấy vạn tệ. Ta đắn đo, sờ tới sờ lui không biết nên chôm chỉa cái nào, chợt thấy một cái bình khá to, mẫu hoa văn tinh xảo đập, ta liền ưng thuận, quắc hai mắt sáng rỡ lôi nó ra từ gầm giường.

Chẹp, chẹp, người thời xưa thường thích giấu đồ quý dưới giường thế à? Oa đẹp quá, không những chạm trổ đẹp mà kiểu dáng còn rất đặc biệt, tinh tế, thanh thoát. Lư hương chăng?

Ta gói gém kĩ càng trong một túi bọc rồi mới tiếp tục chạy đi tìm gương. Hơi mờ nhưng khá là to. Ta nhổ một bãi nước bọt, ngồi xổm xuống, dùng ống tay tỉ mỉ lau sạch và ngất….Hai hàng lệ chợt tuôn rơi.

Lão Thiên à, ta đã đắc tội gì vời ngươi đúng không?

Đây…yy….yy rõ ràng là U40 mà. Xem xong quả thật muốn chọt cả hai mắt, hấp cmn thị giác. Trên đời này ta vốn ái mộ nhất là khuôn mặt, thế mà nhìn hắn, à nhìn ta thử xem. Đó là một khuôn mặt gầy gò, khoắc khoải, nước da trông nhợt nhạt đến phát phát bệnh. Đầu tóc, râu ria lởm chởm, bết lại như chưa bao giờ biết đến một thứ gọi là tắm, đã thế hai lọn tóc bên đầu đã bạc trắng hết cả. Đôi mắt sắc lạnh nhưng con ngươi lại trống rỗng, vô hồn, thậm chí là tuyệt vọng.

Ta đau đớn đến xé lòng, không ngờ đây sẽ là khuôn mặt thật của chính mình. Đừng nói là con gái, con trai mà thấy cũng phải chạy cong đít. Ta nghi ngờ tự hỏi ánh mắt lão đệ dành cho mình lúc đó có lẽ không phải tình lang, ý thiếp gì sất mà chỉ là sự thông cảm cho lão cha già sắp xuống hố.

Cuối cùng quá uất nghẹn, ta lấy chân đế cắm nến đập tan chiếc gương từng mảnh nhỏ. Ta băm, băm, băm,…ta hận, hận, hận,…..

Đúng lúc đó một tiếng choang cùng tiếng rầm của tiếng sấm đồng thời vang lên. Mây đen đột nhiên kéo đến, căn phòng bỗng chốc tối mịt, ta loáng thoáng thấy bóng dáng người phục vụ phía sau lưng.

“ Quan khách, ngài..i..ii..”

Một lão bá già nua kinh hãi, ngây ngốc đứng nhìn ta, chén cháo dưới đất vỡ từng mảnh. Trong nền trời mịt mù, thấp thoáng hiện lên những tia chớp kinh dị, ta, đứng ngay trong góc phòng trợn mắt nhìn lão, các mảnh kính vỡ tung tóe khắp nơi, đôi bàn tay rớm những máu nhỏ giọt tí tách, hai lọn tóc trắng bay bay phấp phơ một cách kinh dị.

Ta chậm rãi mỉm cười, đưa đôi bàn tay dính đầy máu cho lão. Đoàng, một tiếng sấm nữa lại vang lên. Lão hãi hùng thét, hai chân run cầm cập, quay đầu chực bỏ chạy.

Tại sao phải chạy?

Ta ngu quá, lúc này lỡ làm mảnh kính bắn vào bây giờ đau bỏ mẹ. Nhà ngươi không mau băng bó cho ta chạy làm gì.

“ Đứng lại!!”

Ta gầm hét, giơ cánh chạy đuổi theo sau.

Lão thấy thế thì càng sốc, miệng không ngừng gào thét cầu cứu, bỏ chạy toán loạn khắp nơi, cuối cùng vấp ngã, sảy chân lăn xuống cầu thang. Thấy mông lão cứ nẩy nẩy theo từng bậc, mắt ta không ngừng trợn lên trợn xuống nhìn theo sau, hố hố già rồi mà còn căng quá! Thấy ta gần đuổi kịp lão liền quỳ xuống, dập đầu khóc thét.

“ Làm ơn tha cho tôi. Tôi còn mẹ già, con nhỏ đang đợi sẵn ở nhà. Làm ơn….” Nói xong, móc móc tay vào túi áo lấy ra một bao nhỏ đã nâu xỉn.

Ta cảm động, không ngờ con người thời xưa vừa hiếu thuận lại tốt bụng đáng yêu đến nhường này. Lão biết ta không có tiền cho đưa cho ta đi khám đại phu chăng?

 Đã vậy thì không cần khách khí, ta mỉm cười đưa đôi bàn tay lành lặn giật lấy bao tiền đút vào túi áo. Nhưng chưa kịp cảm ơn thì bị một đám người xen ngang, phá hoại nhảy vào đạp ta lăn ra bên cạnh. Ai đó chỉ vào ta, hét lớn:

“ Mọi người cẩn thận. Hắn chính là Độc Cô Cầu Bại, Đệ nhất kiếm khách. Mau, mau sai người báo quan binh!”

Hở?? Cái oắc thị hợi? Độc Cô Cầu Bại không phải là nhân vật hư cấu của Kim Dung sao? Hắn vốn là một kẻ hiệp lữ, võ công cái thế, xuất chúng giang hồ. Tên của Độc cô cầu bại có nghĩa là Cô độc một mình mong được bại trận, biểu thị khả năng kiếm thuật thần thông của nhân vật này. Ta…ta…chính là vị truyền nhân đó sao?

Chưa để ta kịp định thần, tất cả lăm le tay cầm vũ hằm hằm nhìn ta.

Nhìn ông lão vẫn đang ôm đầu run rẩy ngồi bệt một góc, nước mắt lưng tròng, hai gò má đỏ ửng, đôi vai không ngừng run rẩy thật đáng yêu. Tội nghiệp lão bị hăm dọa, ta liền nổi giận, quoắc mắt nhìn cả đám. Họ giật nảy mình, cảnh giác lùi phía sau, không dám tiến lại gần.

 Lão bá bá, ta vẫn chưa đền đáp được, nghĩ đến bảo vật ta cất giấu trên phòng liền nắm tay lão bá chạy như bay. Lão bá đáng thương chỉ biết hai hàng lệ rơi, bị lôi xềnh xệch theo sau, cái mông tròn lại tiếp tục nẩy lên nẩy xuống.

Thấy ta bỏ chảy, họ liền hô hào chạy rầm rầm đuổi theo sau. Khung cảnh lúc này thật hỗn loạn, tiếng gào thét khắp mọi nơi, khách khứa thấy ta đều nháo nhào dẫm đạp lên nhau, bỏ chạy toán loạn.

Ta hừng hực khí thế, đạp cửa một phát rầm, trao tận tay bảo vật cho lão. Lão thấy ta đưa cho bọc gói to thì mừng lắm, hớn hở mặt mày vội mở ra. Bỗng chốc, mặt tối sầm lại.

Thấy chúng sắp đuổi kịp, ta vội rảo chân bước. Nhất định ta phải rời khỏi đây ngay, thời gian gặp tuy ít ỏi nhưng cũng sẽ nhớ cái (mông) lão nhiều lắm. Nghĩ vậy liền rưng rưng bảo lão:

“ Không cần phải khách khí. Cũng đừng nhớ ta quá nhiều.”

Ta quẹt nước mắt hùng dũng đi ra, đạp cửa lần nữa. Đám lâu la vừa đuổi đến nơi, thận trọng định xông vào, không ngờ đúng lúc ta đạp cửa đi ra, đập ngay vào người bọn họ. Thế là từng người nối đuôi nhau lần lượt lăn xuống, những cái mông lúc lắc trông thật thích mắt.

“ Khách quan…nhưng..g…gg…đây là…cái bô mà.”

“ Hả? Ngươi nói cái gì!”

Cái lũ này thật là, lăn xuống mà cũng ồn ào thế, làm ta chẳng nghe được gì cả. Thấy những cái mông dần dần lăn mất dạng, ta liền phủi đít hoảng hốt chạy theo để mặc lão bá thổ huyết, vật vã té xuống sàn. ( RIP)

Kẻ này dính kẻ nọ, bọn họ cứ thế biến thành một khối tròn, thi nhau lăn mãi xuống hết 18 tầng làm ta chạy theo bở cả hơi tai. Thấy tất cả bất động một chỗ, ta sự hãi rón rén lại gần. Trời đất, không phải ta hại chết người rồi chứ? ( Vâng, vừa mới giết một người xong mà = = “). Thấy tất cả vẫn còn thở ta mới yên tâm, lột hết túi bọn họ vét lấy tiền. Cái tội này là do làm một cô nương yếu đuối như ta sợ nha!

Sau khi xử lý xong đám lao nháo, ta nhớ đệ đệ yêu của ta đã trả tiền phòng, bao ăn ở mà ta mới dùng hơn nửa ngày, điều này thật không công bằng. Ta liền tức giận, chạy đến chỗ chưởng quầy. Đập cái phét xuống bàn, ta quát lớn:

“ Trả tiền …au…cho bà!” Mịa đau tay quá, quên mất đang bị thương.

Lão chưởng quầy béo ị đang lén la lén lút, gom tiền vào túi gấm lớn chuẩn bị đào tẩu thì bị ta phát hiện, liền nhảy dựng cả người lên, cả túi lớn đánh rơi cái bịch. Hắn vội vàng quỳ xuống, dập đầu lia lịa, vừa dập vừa hô:

“ Vâng…vâng…Tất cả đều là của ngươi….Tha mạng a…”

Hai mắt ai đó lập tức sáng rỡ, lấy tay quẹt đi đi quẹt lại nước miếng.

“Tất cả… chỗ này đều của đệ …à, ta ư?”

…………..

Bắt nạt người khác vui thật, hắc hắc. Hốt một mớ tiền trong cái bao lớn, ta vừa nhảy chân sáo vừa huýt sáo vui vẻ rời khỏi điếm khách.

Tất cả mọi thứ đều thật sống động. Kinh đô vô cùng hùng vĩ và tráng lệ gấp mấy trong phim ảnh. Người dân đông vui, từng bừng tấp nập như mùa hội. Các quán dạo trải dài thẳng tắp đến cuối cổng thành,  không quán nào giống quán nào, tất cả đều muôn vẻ, đặc sắc đến bất ngờ. Kia là quán trà, mấy lão gia gia vừa uống vừa chém chuyện phiếm, kia là cửa hàng quần áo, kia là tiệm bán sủi cảo, kia nữa, cái kia nữa,… Cái nào cũng hay biết đến quán nào trước đây?

Đằng kia, trong hẻm tối đó, không phải là hồ lô thần thánh đó sao, tất cả mọi tiểu cô nương trong phim đều thích ăn thứ này.

Ta liền nhanh chóng phi đến như bay. Chủ quầy tươi cười, đon đả mời gọi:

“ Mua đi, kẹo ngon lắm a. Vị huynh đài này định mua bao nhiêu vậy?”

Ta thẹn thùng mỉm cười ngước mặt, tỏ bộ nũng nĩu của các cô nương vẫn hay dùng, môi chu lại, hai tay kích động múa liên hồi:

“ A. Ta muốn cây đó nha. Cả cây kia nữa a...”

Mặt chủ quần bỗng nhiên chuyển từ vàng sang xanh. Hai tay bụm lấy miệng chực ngăn bữa sáng trào ra, chân tự động bước lui dần.

Thật..quá kinh tởm, sống hơn 30 năm trên cõi đời này, tiếp xúc đủ loại người nhưng hắn chưa từng thấy ai như kẻ kia. Đường đường là một người đàn ông to cao, lực lưỡng nay uốn éo chu môi, phồng má, tỏ vẻ đáng yêu của thiếu nữ. Quả thật làm hắn hận không thể chọc mù con mắt ngay tức thì.

Hắn bực tức, đang định quay sang nhắc nhở vị khách kia, bỗng lạnh toát cả người, khuôn mặt xanh lét như lá chuối.

“ Cô Độc..Cầu Bại….Bớ người ta, cứu mạng.”

Nói rồi vừa hét vừa chạy ra, xô đổ cả gánh kẹo hồ lô. Nhưng dẫn người quay lại thì không còn thấy vị khách kia đâu nữa.

~~

Aaaaaaaaaaaaaaa!!!

Sau kia hắn bỏ đi, ta cũng kinh hoàng bạt vía, ba chân bốn cảng chạy biến. Quên mẹ nó mất là đang bị truy nã. Lão Thiên con thề cả kiếp này lẫn kiếp trước chẳng bao giờ hại ai, chỉ thỉnh thoảng lên mạng đọc yaoi, ngắm các em giai làm lẽ sống qua ngày. Được, con có thừa nhận cũng từng đi rình lũ con trai ở ký túc xá tắm, nhưng một tháng được có hai lần chứ mấy?  Lão Thiên chết bằm kia, sao người nỡ làm thế với con aaaaaaaaaaaa~

Harem của ta đâu?? Mỹ nam của ta đâu??  Đáng lẽ ra bọn họ phải cấu xé, dẫm đạp lẫn nhau, quỳ xuống mà cầu xin ta bố thí chút tình yêu với họ chứ?

Sao thành ra…..như thế này!

 Ta tiếp tục cắm đầu bỏ chạy, hai hàng lệ lặng lẽ chảy dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro