Chap 3: Thổ phỉ muôn năm ! Trại chủ muôn năm!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta cắm đầu chạy một mạch không ngừng nghỉ. Ta vốn đã tính sẵn, bây giờ chỉ có nước tạm thời trốn đi mới có thể bảo toàn cái đầu này. Ta định tìm một làng quê nhỏ, với số tiền trong tay cũng đủ để hưởng một cuộc sống sung túc cả đời. Đợi khi mọi sự đã lắng xuống thì quay lại, may mắn hơn có thể gặp lại tên sư đệ eo dấu của mình. Nhưng biết bao lâu đây? Mười năm, hai mươi năm, hoắc thậm chí là cả đời. Chẳng lẽ ta phải phí cả đời cho một cái thôn quê lạc hậu, nhàm chán, đói rét ư? Ta có phải lấy vợ không nhỉ? Hay lại trở thành lão già biến thành, chuyên đi rình mò nam nhân.???? Ta gào rống thảm thiết, thật sự không muốn nghĩ đến. Ta gục đầu xuống, vừa chạy vừa rỉ nước mũi đau buồn cho viễn cảnh tương lai thảm thiết của mình.

Ta cứ cắm mặt xuống đất mà bước, khi nhận ra đã thấy mình lạc ra khỏi đường lớn từ lúc nào. Xung quanh chỉ toàn cây với cối, không hề có lấy bóng dáng của người hay dù một con đường nhỏ. Tiếng vượn hú dài từ đằng xa vọng lại khiến ta giật mình ngã xuống. Ta…thật sự bị lạc trong rừng rồi ư? Trong tình trạng bị kiệt sức? Không có lương thực? Không có nhà dân? Trời đang xẩm tối? Á dìu khí đing mi??

Khi tia nắng cuối cùng của mặt trời vụt tắt, thì nỗi thống khổ của ta mới thực sự bắt đầu. Xung quanh đen như hũ mực, ta chẳng còn phân biệt nổi đâu là đường nữa. Càng chạy dường như càng lạc sâu trong rừng. Ta bỗng rợn cả người khi nghe tiếng sói hú, hai chân bủn rủn gần như ngã quỵ. Nam mô a di đà Phật, Chúa ơi mong người hiển linh, phù hộ con qua khỏi kiếp nạn này, con thề sẽ đốt cho người tiền bạc đầy đủ, xe hơi, nhà lầu, gái gú gì cũng có tất, cũng không ăn bớt tiền mua đồ cúng nữa, con thề đó. Mấy anh sói ơi, đừng ăn thịt em, em bị ghẻ đấy, lâu ngày chưa tắm nữa, đếch có ngon lành gì đâu. Em cũng thề sẽ không bao giờ ăn thịt chó, đồng loại của mấy anh nữa, thế đã đủ chưa hả?

“Xoạc” Từ trong bụi cây kia phát ra tiếng động lạ, lông trên người ta dựng đứng lên cả. Một đống lửa ma trơi đang tiến lại gần. Mẹ nó, chân, nhúc nhích đi, mau chạy đi, ta thậm chí còn không gượng dậy nổi. Một vị thúc thúc từ trong lùm cây bước ra, gió khẽ thổi ngọn lửa chập chờn, thoắt ẩn thoắt hiện như mặt vị thúc kia vậy. Hắn mặt nhợt nhạt, trợn tròn mắt nhìn ta. Ta cũng tròn mắt nhìn lại, vẻ mặt kinh hãi không kém.

“ MA!!” Chúng ta đồng thanh hét lên. Ta vội quăng tay nải, dùng hết sức lực còn lại cắm đầu chạy mà lòng đau như cắt.  Tiền à, chị rất thật lòng yêu em nhưng nếu cái mạng không còn thì giữ em lại cũng chẳng để làm gì. Hãy tha thứ cho chị, nhất định chị sẽ đón em sau.

“ Khoan…Khoan đã! Đứng lại!” Nghe tiếng hét, ta càng cắm đầu chạy nhanh hơn. Ta đâu bị điên mà đứng lại để cho ngươi bắt.

Một bóng đen từ đâu vụt đến, đang trên đà ta liền đâm sầm vào, đầu nổi u đau điếng. Chưa kịp định thần lại, đã bị một cánh tay to lớn nhấc bổng lên cao.

Éc, lại không phải gặp gấu chứ? Vị thúc kia dường như cũng đuổi kịp đến nơi. Nhờ có ánh sáng, ta nhận thấy hơi thở phả ra dồn dập từ họ, liền trấn an hơn một chút.

“ Ha ha cứ tưởng là lũ thú vật nào thì ra chỉ là một tiểu cô nương xinh xắn. A Ngũ, đệ thả cô gái đi”

Phật tổ hiển linh, ta được cứu roài. Mặc cho lũ người trợn mắt nhìn khó hiểu, ta vẫn vừa nhảy múa vừa ngụp lạy lia lịa. Lão Thiên quả thật vẫn không bỏ ta mà, sau khi nghe những lời khấn vái tha thiết từ tận đáy lòng này không cảm động mới là lạ đấy.

Ta xúc động, chắp tay ân cần hỏi: “Xin hỏi hai vị đây là tiều phu hay thợ săn? Hai vị từ đâu tới? Làng của hai vị có cách xa nơi đây không?”

“ Phì….hahaa...” Nào ngờ, nghe xong họ lại ôm bụng cười ngặt nghẽo. Này có gì đáng cười lắm hả? Các ngươi có cần làm quá lên thế không?

“ Haha.a. Cô nương, thực sự rất vui tính. Cô nghĩ xem khuy khoắt thế này rồi còn ai làm việc nữa không?”

“ Á. Lẽ nào các ngươi thực sự là ma?”

“ Đệch. Bố đã bảo không phải rồi mà.”

“ Tiều phu bị lạc chăng?” Chưa cần thấy họ lắc đầu, ta đã dẹp ngay suy nghĩ đó. Làm gì có chuyện hai người tiều phu bị lạc chỗ làm quen thuộc của họ chứ.

Ta ngờ ngờ hỏi: “ Vậy hai vị đây là…?”

“ Haha…Xem ra cô nương chưa bao giờ gặp thổ phỉ thì phải?” Họ vẫn khoanh tay, nhìn ta từ tốn cười.

Haha thổ thỉ, à thì ra là lũ cướp. Haha, cái bọn chuyên cướp giật, giết người, hãm hiếp con nhà lành đó mà, ha ha. Ta vỗ vai một tên sặc sụa cười, nhìn hắn nhíu mày lắc đầu. Hắn lại từ tồn nhìn ta gật đầu cười cười.

Mẹ nó, thật sao?

“ Haha, khuya thế này rồi mà còn làm vị phiền hai vị đại ca đây. Nếu không còn việc gì nữa, ta đành cáo từ vậy.” Ta vừa chắp tay chào tạm biết, chân vừa phóng như điên.

Quả nhiên…chưa đầy mấy giây sau bị tóm lại.

“ A! Cứu mạng! Thả ra!! Mấy vị đại ca đẹp giai. Tha cho em đi mà…Em lỡ dại…” Mặc cho ta vùng vẫy, cào xé, chúng vẫn thô bạo vác ta đi.

Cuối cùng khi đã thấm mệt, cổ họng dần khan rát, cộng thêm sự mệt mỏi của giới hạn bản thân nữa, ta để yên lặng để mặc chúng vác lủng lẳng trên lưng. Trên đường, ta hóng được vài chuyện rất nhảm *beep* và nhàm chán của chúng. Chẳng hạn như tiểu Khuyển nhà hắn bị tiêu chảy, bé Tiểu Hồ thì vòng một vẫn cứ phẳng lặng như mặt nước, nhưng bám trại chủ ngày một nhiều. Cả cái tên trại chủ ngu đần nào đó nữa của chúng, cái gì mà đang FA mãi chưa có gấu, cái gì mà cần...Ế, không lẽ...Chúng định bắt mình về làm trại chủ phu nhân sao??

Noo! Nhìn tướng tá lũ này thì biết trại chủ của chúng ra sao rồi. Hức, ta tuẫn tiết, nhất định sẽ tuẫn tiết để bảo vệ sự trinh bạch a. Thà chết chứ không rơi vào tay một kẻ xấu xí, hung bạo, uhu tướng công của ta phải là mỹ nam tiêu sái anh tuấn, nho nhã như bạch y công tử cơ.

“ Không...Ta lấy trại chủ nhà các ngươi đâu!! Thả ra...Ta không muốn lấy!” Ta lại gào thét vùng vẫy điên cuồng nhưng không sao thoát được bàn tay rắn chắc đang xiết chặt kia.

Người có vóc dáng mảnh khảnh được gọi là Đỗ Phù kia, lại chặc lưỡi lắc đầu, nụ cười vẫn tươi tắn vẫn giữ nguyên trên môi.

“ Haha, cô nương biết chuyện rồi à? Tốt, tốt lắm. Còn sức thì cứ thoải mái hét đi, vào rừng sâu lắm rồi. Đừng để chó sói nhảy ra vồ là được. Đến lúc đó chúng ta cũng không thể giữ nổi mạng đâu.”

Ta nghe xong liền im bặt. Nói gì thì nói chứ tính mạng đâu thể dễ đùa, chẳng phải ông cha ta đã nói cho dù phải sống ra sao cũng tốt hơn là chết ư?  Haizz, đành theo số phận đưa đẩy vậy.

Đi tiếp một đoạn nữa thì bọn họ bất ngờ dừng lại. Hả, ở đây thì làm gì có quái gì ngoài muỗi với bụi rậm. Ta đang ngơ ngác bỗng nhiên thấy Đỗ Phù xé áo ra thì suýt ngất. Hay…chúng định…A, không được…Chúng định đem hàng dùng lại cho chủ chúng chắc…

“ Phì, chúng tôi có làm gì đâu. Không cần thái quá như thế.”

Ta còn chưa kịp mở miệng chém gió khuyên can, hai mắt đã bịt chặt. Thực ra…đâu cần phải thế, đám cổ đại đần độn, học theo phim chưởng làm gì? Vốn dĩ trời tối thế này, mắt ta cũng lèm bèm có thấy gì đâu.

Ta nghe tiếng lách cách được gõ ba lần một cách thẩn trọng. Hửm? Mật đạo? Ồ, Không lũ thổ phỉ này sang choảnh vậy. Bên trong chắc cũng phải hoàng tráng lắm. Ta không ngừng phấn kích, hò reo trong lòng. Hô hô, nếu làm trại chủ phu nhân cũng có thể ăn sung mặc sướng lại có thể sai khiến người khác, thấy ai ngứa mắt thì tha hồ đánh đập kẻ đó, quả thực cũng không tệ.

Quả thật…Không thể nhìn mặt mà bắt hình rong. Tại sao sau chuyện của tên sư đệ kia mà ta vẫn chưa ngộ được nhỉ? Đây có thể gọi là nhà sao, mấy cái chòi rách thì đúng hơn, trông cứ như một dinh thự đã bị bỏ hoang, hư hỏng và bụi bặm xung quanh còn vương vãi những phế vật, mùi xú uế bốc lên khá nồng. Trại này không đông, hai chục người là nhiều nhất nhưng nhiều vũ khí và thành viên chất lượng. Toàn những tên tướng tá thuộc dạng A Ngũ trở lên cả, cao lớn, mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn, râu ria xồm xoàm, có vẻ phóng túng, thoải mải nhưng có phần trụy lạc. Đi đâu cũng thấy cảnh uống rượu, say xỉn và nôn mửa, một tốp khác thì đánh bạc, đánh nhau đến sứt đầu, máu me be bét.

Đỗ Phù và A Ngũ thản nhiên rảo bước băng nhanh qua họ mặc cho ta sợ hãi chạy theo, liền bỏ ngay ý định chạy trốn. Xem ra ta gặp hai tên đấy cũng là quá may mắn rồi, vào tay lũ này chỉ nước mất xác. Có vài tên tò mò quay lại nhìn nhưng chỉ một lúc sau lại tiếp tục cuộc vui của mình. Chúng ta bước sảnh lớn bỗng nhiên từ đằng xa một bóng người chạy lại.

 Một thằng nhóc mặt đầy mụn trứng cá hớt ẻo lả ha hớt hả vồ lấy A Ngũ, xoắn xít hỏi han.

“ Đỗ huynh, Ngũ đệ. Hai người về rồi đấy hả?”

Ài, đúng là người cổ đại não chưa phát triển hết mà. Hắn không về sao các ngươi biết chạy ra đây mà đón.

“ Sao? Không phải là quan binh triều đình tới chứ?”

“ Đệ cứ yên tâm, không phải.”

“ Vâng để đệ bẩm báo cho giáo chủ. Còn cô gái này là…?”

Hắn tò mò, ngờ ngợ hỏi, mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào ta. Đỗ Phù phấn khởi vỗ vai hắn, phất tay cho qua chuyện rồi lầm bầm dặn dò với A Ngũ.

Đỗ Phù không đi theo chúng ta nữa mà rẽ sang hướng khác, A Ngũ lại dắt ta đến một căn phòng nhỏ đỡ tàn tạ nhất ở đây. Trong phòng là tiểu cô nương tầm tuổi ta, thoạt nhìn có vẻ hoạt bát lanh lợi. Tóc vấn hai trái đào trông khá nhỉ nhảnh, đáng yêu.

“Ai vậy?” Nàng ta khó chịu nhìn ta, tỏ vẻ không quen với người lạ.

“Vợ của trại chủ.” A Ngũ đáp cộc lốc.

“ Cái gì? Mi đùa đấy à? Sao lại có thể là cô ta?” Nàng ta giãy nảy lên, hết ngó ta trừng trừng đến ngó A Ngũ.

Quả nhiên không có người xấu chỉ có người hợp khẩu vị với ta không thôi. Hồ cô nương đã thích trại chủ đến vậy quả nhiên có khẩu vị mạnh. Cứ như Hinata có Bạch Nhãn mà đi thích Naruto vậy.*

* Bạch Nhãn: Byakugan: Mắt có thể nhìn xuyên thấu. Ám chỉ Hinata có nhìn được những thứ không ai biết, và là người con gái duy nhất thích Naruto :))))

“ A, Tiểu Hồ. Tân Nương đấy! Mau chăm sóc nàng ta cẩn thận. Ở đây có mỗi muội là phụ nữ. Mau đem bộ phục tân nương muội cướp được mặc cho nàng, À, còn phải trang điểm thật đẹp nữa đó!” Đỗ Phù đẩy cửa đi vào, miệng cứ cười mãi không thôi.

“ Sao các ngươi dám! Các ngươi coi ta là gì? Ta thì có gì thua kém gì con ranh đấy chứ?” Điều đó càng khiến Tiểu Hồ tức giận, khuôn mặt tiểu cô nương xinh xắn không còn thay vào đó là khuôn mặt xấu xí, méo mó vì giận dữ, nhìn chằm chằm vào ta muốn giết người đến nơi vậy.

Con ranh? Ta nghiến lợi tức giận chẳng kém, gân xanh khẽ giật giật trên trán. Nhìn vào vòng một của cưng chị đã biết không xứng tầm rồi. Ta rất tự hào với 34C của mình nhưng khi nhìn xuống vẫn thầy đồi núi không khấm khá hơn người bên cạnh một chút, liền thực sự phẫn nộ cực đỉnh.

“ Hồ muội, ăn nói cho cẩn thận. Muội đã quên đã thề gì với trại chủ hay sao? Nhớ không?” Đỗ Phù tức giận thay ta, cao giọng nhắc nhở.

Nàng ta đột nhiên sững lại, khuôn mặt u uất, bi thương ai oán nhưng có vẻ đã bình tĩnh lại.

“ Nếu mỗi việc này mà muội cũng làm không xong, xem ra muội ở lại cũng không có ích gì đâu.” Nói rồi tức giận phất áo bỏ đi, A Ngũ chẳng nói chẳng rằng lặng lẽ theo sau.

Cánh cửa đóng sập mạnh ngay trước mắt ta.

“……”

Mẹ nó! Hai tên khốn kiếp các ngươi định để con quỷ cái đó lột da ta sao ?

“ Mở cửa, mở cửa ra!” Mặc cho ta gào thét, điên cuồng đập cửa, sát khí sau lưng tiến lại mỗi lúc một gần.

“ Trại chủ phu nhân thì phải thật xinh đẹp nhỉ?” Ta bắn người kinh hãi quay lại, xem ra sắc mặt kẻ kia đã nhìn không ra người nữa.

Ta đành bất lực lực để con quỷ kia cười thét hô hố như tâm thần, tô tô quẹt quẹt lên khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Xong sau khi đã cười hết nước mắt, rột cục cô ta cũng giải huyệt bắt ta thay đồ, còn không quên trùm khăn lên đầu ta. Trước khi A Ngũ đến đón ta đi, tính mở khăn xem mặt, ngay lập tức đã bị con quỷ đó chặn lại, thành ra ta phải vác mặt quỷ đón tân lang.

Suốt mấy canh giờ trôi qua, ta đáng thương nằm bất động trên giường, nghe thấy tiếng hò, hét chúc rượu nháo nhiệt tưng bừng ngoài kia không thầm kêu khổ. Bụng ta từ sáng đến bây giờ đã có miếng nào đâu, các ngươi không cho tân nương ăn làm sao hoạt động hết công suất được. Hay là ta giả ngất nhỉ, không được vậy thì chẳng khác gì mời hắn xơi luôn cho nóng.

“ Trại chủ muộn lắm rồi. Người vào ngay kẻo tân nương lại chờ lâu.”

Chờ cái *beep* !

Tiếng ồn ào ngoài kia cũng mất chỉ còn tiếng bước chân càng lúc dồn dập tiến về phía ta. Ôi mẹ ơi, hắn đến rồi? Ta liếc mắt nhìn qua cửa sổ, trời đã sắp sáng. Tiếng cửa trong phòng được nhẹ nhàng kép lại.

Khác với những gì ta tưởng tượng, một đôi tay thon dài duỗi ra, hơi run run giải huyệt cho ta.

3…2…1 Những tia nắng bình minh đầu tiên cuối cùng cũng rọi xuống. Ta có thể cảm nhận được bộ y phục đang dần bó lại một cách ngột ngạt, ống tay áo và ngực đều rách toạc.

Khăn trùm được lật xuống cũng là lúc khuôn mặt của mỹ nam anh tuấn đập vào mắt ta. Ta không khỏi kinh ngạc, mắt ta liền mở long lanh sáng hết cỡ. Thấy tân lang có vẻ đờ đẫn ra, ta nhắm mắt lại, môi khẽ chu ra, nước miếng văng tung tóe, tạo động lực để kích thích tân lang làm tới. Nào ngờ, sắc mặt tân lang liền đen lại, ngay lập tức đổ gục trên giường bất tỉnh nhân sự, miệng sùi bọt mép, cơ mặt khẽ co giật như đang chịu án tra tấn cực kỳ đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro