chap 10 : Oan gia đấu trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo bước trên đường, nhìn hết gian hàng này rồi nhìn về gian hàng khác. Kinh Thành đúng là Kinh Thành, đông đúc đông vui.
Sau này nếu trở về hiện tại được mình nhất định sẽ mua những món đồ cổ về bán mới được, rồi mình sẽ giàu to.
Bước ra khỏi kinh thành đó là khu ngoại ô, nơi đây không náo nhiệt như ở phía trong Kinh Thành. Trước mắt đó là 1 ngôi làng nhỏ, lụp xụp, chỉ toàn người già , phụ nữ và trẻ con. Tú tò mò đi đến trước mặt lão bá đang làm ruộng
- Lão bá, cho cháu hỏi tại sao ở đây chỉ có người già, phụ nữ và trẻ con. Thế thanh niên trai tráng ở đâu hết rồi mà để lão bá làm việc nặng nhọc vậy
Ông lão ngước lên nhìn Triệu Thiên. Nhìn y phục sang trọng chắc là công tử 1 gia đình nào đó. Ông lão mời Tú vào nhà, rót nước mời.
- Ở trong thôn này chỉ còn người già thôi. Bọn thanh niên vào Kinh Thành làm ăn mưu sinh
Tú nhận lấy ly trà nói:" Tại sao lại phải vào kinh. Không lo cho lão bá sao"
Ông lão thở dài, uống tiếp ngụm trà và nói tiếp:
- Có lẽ vị công tử đây ở xa không biết, quan lại hoàng hành, tăng thuế, lại đề ra các loại thuế khác, ăn không no thì làm sao mà có tiền để đóng thuế chứ. Nên thanh niên ở đây đi làm ăn xa gửi ngân lượng về nhà mới sống được đến ngày nay
- Tại sao ông không gởi đơn lên triều đình
- Kẻ có tóc ai lại muốn trọc đầu. Ông không muốn gây thêm thị phi.
Tú bước ra ngoài nhìn xung quanh cuộc sông người dân nơi đây rồi thở dài.
- Lão bá cứ yên tâm. Ta sẽ gửi tấu chương lên Hoàng Thượng. Bắt bọn tham quan nơi đây trị tội
Ông lão nghe vậy ngạc nhiên: công tử đây là quan sao??
Tú khẽ cười rồi gật đầu bước đi:" Tham quan hoành hành, tại sao không 1 vị quan nào lại dâng tấu chương báo cáo tình hình này. Không lẽ quan lại bao che nhau "
------------------------------
Phủ Phò Mã
Tú đi dạo ngắm cảnh mất hết 1 ngày dài. Khi về tới phủ là đêm khuya. Cơn đói hành hạ , hối Tú xuống bếp mò đồ ăn.
- Không phải chứ, cơm không mà sao không có đồ ăn. Không lẽ bọn nô tỳ không chừa cơm cho mình
Phía cánh cửa vang lên tiếng nói của 1 người mà Tú ghét nhất
- Không phải đi lầu xanh uống rượu no rồi sao mà bây giờ cứ như 1 con mèo hoang mò vào ăn vụng vậy
- Công chúa giờ này vẫn chưa ngủ sao mà còn xuống bếp ăn vụng giống con mèo hoang này. À ta biết rồi, công chúa chờ ta về ngủ chung. Đúng không?
Tú không thua gì mà lớn tiếng cãi và kèm theo trêu ghẹo.
- Hừ, ngươi đang mơ tưởng sao. Sau này trở đi, qua giờ Dậu ta sẽ khóa cửa, không chừa lại đồ ăn cho ngươi. Hôm bay bổn công chúa nhân từ chừa cơm nguội lại. Ngươi từ từ ăn nhe
Đứng ngơ ngác trong bếp, 1 nụ cười được hé lên trên khuôn mặt. " cô thú vị thật đó, nhưng ta củng không thua đâu. "
Tú lòng vòng quanh bếp, tận dụng cái gì có thể ăn được mà gôm lại. 1 ý nghĩ lóe lên trên đầu, sau đó bắt tay vào công việc.
Nằm trên giường không ngủ được , Thuỳ Nhi quyết định đi xem cái tên vô lại kia sống chết ra sao. Bước tới gần nhà bếp, mùi thơm từ thức ăn tỏa ra, làm cô lại đói bụng trở lại. Đưa tay mở cánh cửa ra, bất ngờ thấy tên vô lại còn đứng đang làm gì đó
- "Ngươi... ngươi đang làm món gì vậy". Giật mình quay lại thì bắt gặp thân ảnh quen thuộc
- Ta đang làm món cơm chiên thập cẩm mà ở quê nhà của ta thường ăn. Ngươi xuống đây làm gì. À hay là nhớ ta xuống đây thăm ta

- "Não ngươi làm bằng cái gì thế mà lúc nào củng suy nghĩ lung tung vậy". Miệng thì nói vậy thôi chứ con mắt đã nhìn về chảo cơm chiên lâu rồi. Hỉu ý Tú khẽ cười
- Ngươi đói sao, nhưng ta không cho ngươi ăn ké đâu
- Ai mà thèm cái món ngươi làm. Không biết ăn xong có đi khám đại phu không nữa.
Ọt...ọt....ọt
Âm thanh đó phát ra từ phía bụng của Công chúa. Thuỳ Nhi đỏ mặt ngượng ngùng, đầu cúi xuống đất không dám nhìn lên
- haha xem ngươi đói như thế mà còn cứng miệng. Kêu ta là phu quân đi, ta cho ngươi ăn. Đảm bảo ở đây không ai biết món ăn này đâu
Thuỳ Nhi công chúa trề môi làm xấu nhưng có phần đáng yêu. " ta thà gọi hòa thượng hay là sơn tặc là phu quân chứ ta không muốn gọi ngươi, tên vô lại. Ngươi cứ từ từ mà ăn coi chừng mắc ngẹn chết đó ."
Nói rồi, đôi chân bước đi " rầm rầm" tiếc là không thể động đất. Tú chỉ biết ngồi đó mỉm cười.
Sáng hôm sau, Tú bước ra khỏi phòng là lúc giữa trưa, không thấy công chúa đâu cả nhưng sau đó củng mặc kệ . Tính bước vào nhà bếp tìm gì để ăn thì nge bọn hạ nhân nói chuyện xầm xì.
- " Công chúa khi ăn cua sẽ bị mẩn đỏ,các người không biết công chúa không ăn được cua mà tại sao lại mua về hả. ". Nô tỳ thận cân của công chúa là tiểu Mai chửi bọn hạ nhân.
- Tiểu Mai tỷ, bọn muội không nhớ, bọn muội sẽ đem vức ngay
Bọn nô tỳ sợ hãi chạy ra định vức giỏ cua thì Tú ngăn cản
- Các ngươi sao phí phạm vậy. Không được bỏ, bưat tối hôm nay ta muốn ăn cua, các ngươi làm tất cả món cua cho ta. Ngoài cua ra không làm món nào khác
-" Nhưng Phò Mã gia, công chúa không ăn được cua. ". Bọn nô tỳ khó xử nhìn nhau
- Cô ta không ăn được nhưng ta ăn được. Tóm lại không được mang bỏ, có gì ta sẽ chịu trách nhiệm không liên lụy các ngươi
- " Vâng" rồi quay trở về nhà bếp làm cua . Tú thì đứng canh có ai làm trái lệnh không. " Công chúa, lần này coi cô đối phó thế nào."
-------------------------------------
Trên bàn ăn các món ăn Tú đặc biệt dành cho công chúa đã nấu xong, ngồi chờ đến sốt ruột nhưng không thấy công chúa ở đâu liền bảo Tiểu Mai đi kêu. Nhưng khi bước ra khỏi cửa thì công chúa đã đến
- Công chúa, ta đợi ngươi nảy giờ, đói chết ta
Thuỳ Nhi nhìn với cái mặt khó hiểu, sao tự nhiên nay hắn tốt với nàng như vậy. Trong lòng tự nhiên có phần ấm áp, nhưng nàng đâu biết âm mưu trong lòng người kia. Tú ra lệnh kêu nô tỳ mở nắp đậy thức ăn ra
- " CUA." . Công chúa có phần ngạc nhiên, nhưng mắt lại liếc người ngồi đối diện
-" Phải đấy, cua ăn rất ngon, công chúa có muốn ăn không, để ta uy ngươi ăn nha". Nhe răng cười gian xảo
- Rỏ ràng là ngươi đoán được ta không ăn được cua nên mới dọn ra đây đúng không
Thấy công chúa tức giận đến đỏ mặt, trong lòng thầm cười nhưng tỏ ra ngây thơ " ngươi không ăn được sao, ta không biết. Haha"
- "hừ ta là thấy ngươi cố tình, không lẽ trùng hợp ngẫu nhiên trên bàn toàn là món cua.".
Thuỳ Nhi nắm chặt tay xuống bàn, không thể nhịn cục tức đụơc nữa, thẳng tay hất bỏ cái bàn ăn, làm thức ăn rơi đầy xuống dưới đất. Tú vẫn còn ngồi im trên ghế, tay còn cầm chén cơm nhưng trên gương mặt sợ đến toát mồ hôi
- "Ngươi được lắm Thanh Tú, ta mà không trả món nợ này ta sẽ theo họ Triệu của ngươi". Hừ một tiếng Thuỳ Nhi bước ra khỏi phòng
Lúc này Tú mới biết sợ là gì, đôi chân run rẩy, tay không cằm nổi được cái chén cơm. Liều mạng lên tiếng
- TA MÀ SỢ NGƯƠI SAO CÔNG CHÚA.
---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro