Chap 3:Oan gia gặp mặt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Công...à tiểu thư, cái tên kia đi nãy giờ cũng lâu rồi thì phải". Tiểu Mai lên tiếng hỏi

-Hắn đi đâu mặc kệ hắn, nhìn hắn là biết loại người lãng tử rồi.
Thùy Nhi thản nhiên đáp và gọi tiểu nhị đến tính tiền.

-Nhưng mà tiểu thư, hắn đi lâu như vậy theo em nghĩ chỉ e là... Chưa kịp nói xong tiếng tiểu nhị lên tiếng

-"Dạ, tất cả là 5 lượng" .Thùy Nhi nheo mắt nhìn rồi đáp

-5 lượng ,tất cả chỗ này chỉ có 2 lượng thôi mà. Ngươi thừa cơ lên giá à

- "Dạ không, tiểu thư nhìn xem. Vị công tử lúc nảy gọi toàn món ăn đắc tiền, 5 lượng là rẻ rồi". Tiểu nhị sợ sệt với ánh mắt hung dữ của Thùy Nhi.

-"Ta với cái tên kia không quen không biết ngươi tính hắn vào làm gì. Cho dù ta có dư tiền cũng không trả cho cái tên lưu manh như hắn".Lúc này Thùy Nhi mới phát hiện mình bị lừa nên tức muốn bốc khói.

-Nếu 2 ngươi không trả tiền thì đừng mong bước ra ngoài

Thùy Nhi càng lúc càng giận muốn xù khói. Đành phải trả luôn phần của Tú. Giận dữ bước ra khỏi tửu quán.

-Hừ.Ta mà biết ngươi là ai, ta sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi vì tội dám gạt bổn công chúa ta. Cái tên vô lại nhà ngươi đừng để ta gặp lại nếu không ta sẽ băm ngươi ra ném cho cá sấu ăn.

Thùy Nhi vừa ngồi vừa rủa ở trong kiệu làm cho Tiểu Mai và 4 tên khiêng kiệu cũng phải sợ, không ai dám thắc mắc vì sao
------------
Ở 1 nơi nào đó, Tú không ngừng hắc -xì. Không biết ở phía sau ai đang rủa mình đây.     

Tú tiếp tục lên đường tiến đến kinh thành mà không biết mục đích là gì. Trên đường đi cứ không ngừng lập lại trò ăn chực và bao lần bị phát hiện, cứ đồn hết sức mà chạy. Đó là lí do khi từ thôn Thiên Bình đến Kinh Thành chỉ có 2 ngày đường thay vì 3 ngày

Rừng Hắc Trư

-Lão bá nói băng qua hết khu rừng đi thêm 10 dặm là sẽ thấy được kinh thành. Nhưng 10 dặm là bao nhiêu cây số vậy. Hazz Tú vừa đi vừa suy nghĩ .Trong phía rừng cây đối diện phát ra âm thanh. Tú bất ngờ sợ đến đổ mồ hôi. "Không lẽ là tiếng con cọp, sư tử. Muốn chạy đi nhưng đôi chân lại không nghe lời cứ đi lại nơi phát ra âm thanh đó. Mỗi bước đi lại nặng nề chậm rãi.

-Cầu mong con cọp hay con sư tử đã ăn trưa rồi, đừng mà có ăn thịt ta, ăn thịt ta ngươi sẽ bị ngộ độc thức ăn đó

Vừa bước đến nơi phát ra âm thanh đó Tú thở phào nhẹ nhõm và tim không còn đập thình thịch nữa. Trước mắt là 1 người ăn mặc đen thui chắc có lẽ là hắc y nhân. Trên cánh tay và trên người có nhiều vết thương đang rỉ máu và đang nhằm hôn mê bất động. Khăn bịt mặt lúc này đã được tháo xuống, thì ra là 1 cô nương. Gương mặt xinh xắn nhưng lại tái nhợt đi với lí do mất máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro