Chương 91: Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bên trong phòng có một vị phụ nhân xinh đẹp ngồi trên ghế, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng và sợ hãi. Nàng sợ hãi cảnh tượng ngày đó, cứ nhắm mắt vào lại hiện ra, họ giết thật nhiều người, máu tanh đầy đất . Càng ngày tâm tình càng khủng hoảng , nàng dù sao cũng chỉ là một nữ tử, dù mạnh mẽ hơn xưa nhưng cũng không thể chấp nhận được cảnh máu tanh này, sao ông trời luôn khiến nàng gặp bất hạnh như vậy? 

"Tại sao? Tại sao lại như vậy?" Nàng thấp giọng nỉ non. 

Mà cửa phòng lập tức mở ra, đập vào mắt nàng là đôi mắt huyết sắc làm nàng run sợ, biểu tình giống hệt như tiểu cô nương lúc nãy. 

An Kỳ Lạc cũng không để ý nàng, quay người lại cười: "Nương tử, ngươi thật khác biệt!" 

Lam Tịch Nguyệt đương nhiên hiểu hắn muốn nói gì nhưng cũng không nhìn hắn: "Sao ta phải giống các nàng?"

 "Đúng đúng, Tịch Nhi nhà ta sao có thể giống các nàng, phải không ?" 

Lam Tịch Nguyệt cũng không để ý tới hắn, nàng nhìn người bên trong phòng, mười sáu năm rồi mà không có gì thay đổi chỉ là thêm vài phần thành thục và có chút già đi, hẳn là mới ba mươi tuổi, ở hiện đại có người còn chưa kết hôn đâu ,vậy mà nàng ta đã có hai đứa con , thậm chí nữ nhi lớn đã gả chồng rồi, thực sự là chênh lệch quá lớn. 

Mẫn quý phi khó khăn chuyển tầm mắt sang Lam Tịch Nguyệt , nhìn dáng người nàng có vẻ thân thuộc mới kinh ngạc hỏi: "Các ngươi là ai? Sao lại bắt ta tới đây?" 

Lam Tịch Nguyệt có vẻ vô tội nói: "Ai? Cái gì? Chỉ là muốn gặp ngươi nhưng chỗ đó là rừng sâu , ta không thích làm bạn với thú rừng." 

"Ngươi muốn gặp ta? Tại sao?" Mẫn quý phi kinh ngạc, nàng không biết người này nhưng trên người đó có một cỗ cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ. 

Ngồi ở ghế cách nàng xa một chút Lam Tịch Nguyệt mới mở miệng: "Không có gì? Chỉ là Mẫn quý phi đã chết mười sáu năm lại xuất hiện ở đây thực làm cho người ta kinh ngạc." 

"Ngươi, ngươi sao có thể biết được thân phận của ta?" 

"Không biết thân phận của ngươi thì mời ngươi tới làm gì? Lãng phí lương thực sao?" 

Trong nháy mắt sắc mặt Lam Tịch Nguyệt trầm xuống có chút hàn ý: "Chuyện ngươi còn sống hẳn là nữ nhi đã hại chết ngươi không biết đi? Thực là một vị mẫu thân tốt." 

Mẫn quý phi kinh ngạc lẩm bẩm: "Nữ nhi hại chết ta?" 

Nhẹ nhíu mi gật đầu: "Oh! Chuyện này cả nước thậm chí các quốc gia lân cận cũng biết đi. Tịch Nguyệt công chúa hại chết sủng phi của Hoàng thượng nên bị hắn hận thấu xương, ném nàng trong góc Hoàng cung tự sinh tự diệt, chịu sự khi dễ của các công chúa hoàng tử. Nửa năm trước Thanh Tố quốc chiến bại, Hoàng thượng vốn định đưa Lam Thanh Nguyệt công chúa đi hòa thân nhưng Hoàng hậu không đồng ý nên Lam Tịch Nguyệt trở thành kẻ chết thay sang Lâm Nguyệt quốc làm sườn phi của Thái tử. Nói là sườn phi nhưng hòa thân công chúa làm gì có cuộc sống tốt, thực ra là dùng thân thể đổi lấy sinh tồn thôi." 

Mẫn quý phi hai mắt mất đi tiêu cự, khuôn mặt trắng bệch thì thào: "Không .... không, Hoàng thượng hắn không nói như vậy." 

"Nói gì? Nói hắn rất yêu thương nàng để cho ngươi yên tâm. À quên, Tịch Nguyệt công chúa khi đến Lâm Nguyệt quốc thì ở dịch quán lại bị đại họa hủy dung, nên không thể làm sườn phi của thái tử." 

Lam Tịch Nguyệt không để ý Mẫn quý phi run rẩy, hơi liếc về phía An Kỳ Lạc rồi nói tiếp: "Hoàng đế Lâm Nguyệt quốc gả nàng cho Kỳ Vương gia được xưng tụng là ác ma chuyển thế, không có chút quyền lực, bị mọi người xa lánh, nói ra mới thấy hoàn cảnh thật giống công chúa a!" 

Xem bộ dáng của nàng tựa hồ chịu đả kích không nhỏ: "Không không thể nào, Hoàng thượng hắn sao có thể gạt ta? Hắn không thể gạt ta. Đúng! Là ngươi, là ngươi bịa đặt, ngươi làm vậy được cái gì chứ?" 

"Hắn sẽ không gạt ngươi? Ta rảnh rỗi bịa chuyện cho ngươi nghe sao? Chuyện này khắp thiên hạ không ai không biết." Nàng khinh thường 

"Một người làm mẫu thân như ngươi mà không biết chuyện của nữ nhi mình dù cả thiên hạ đều biết." 

"Toàn bộ???? Cả thiên hạ đều biết?" 

"Phải rồi , nếu không tin ngươi có thể hỏi bất kỳ ai nhưng bây giờ Hoàng thượng đang tìm ngươi, đi ra ngoài cũng hơi khó khăn, phải không Quý phi nương nương?" 

Mẫn quý phi nghe vậy sắc mặt cũng tốt lên đôi chút: "Các ngươi bắt ta tới đây không sợ Hoàng thượng giết các ngươi sao?" 

"Giết? Lý do? Ngươi đừng quên Mẫn quý phi đã chết, bây giờ hắn giết chúng ta vì bắt ngươi thì chẳng phải khiến cho thiên hạ chê cười sao? Hơn nữa Lục vương gia còn đang nhìn chằm chằm ngôi vị Hoàng đế kia, nghe nói là vì Tịch Nguyệt công chúa có thể chết bất cứ lúc nào kia." 

An Kỳ Lạc hơi cau mày, hắn không thích Tịch nhi nói nàng chết dù dưới góc độ của người ngoài tình cảnh của hai người thực sự là không tốt, chỉ có thể nói hai người họ có tình huống đặc thù mà thôi. 

Nhưng dù thế hắn cũng không thích nàng nói chết .Cái gì tốt không nói sao cứ nguyền rủa chính mình chứ? Tay hắn duỗi ra nắm chặt lấy tay Lam Tịch Nguyệt, nàng quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, trong mắt hắn có sự bất mãn và cảnh cáo, rồi chuyển mắt sang Mẫn quý phi, không phải lát nữa nàng cũng chết sao ,nói nhiều như vậy là đủ rồi. 

 Mà Mẫn quý phi bị lời nói kia làm ngây ngẩn, thì thào: "Lục Vương gia nhìn chằm chằm ngôi vị Hoàng đế..." 

Lam Tịch Nguyệt trên mặt lộ vẻ đáng tiếc: "Mẫn quý phi ngươi thực không rành thế sự, ngoại trừ chuyện của mười sáu năm trước thì ngươi biết được gì chứ? 

Có lẽ cũng biết một chút nhưng toàn là do Lam Vũ Triêu nói với ngươi, ngươi cũng không thèm để ý xem là thật hay giả." 

"Hoàng thượng sẽ không gạt ta!" Nàng vẫn kiên trì nhưng trong lời nói có chút run rẩy. 

Lam Tịch Nguyệt cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: "Không gạt ngươi? Hắn để ngươi ở trong thâm sơn cùng cốc lâu như vậy, chỉ có loại phụ nữ ngu ngốc mới chấp nhận chịu đựng ở đó mười mấy năm, tin hết thảy những gì hắn nói, thật uổng công nữ nhi của ngươi còn muốn báo thù cho ngươi." 

"Báo thù cho ta?" 

Lam Tịch Nguyệt vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng vậy, Tịch Nguyệt công chúa kia từ khi sinh ra có chút bất đồng, nàng có thể nhớ kỹ mọi việc từ lúc mới sinh, nên nàng luôn cho rằng mẫu phi bị Hoàng hậu độc chết nên luôn tìm cơ hội trả thù. Không biết nàng mà thấy mẫu thân nàng sống còn tốt hơn cả nàng thì sẽ có cảm giác gì đây?" 

An Kỳ Lạc nắm chặt tay nàng, Tịch nhi luôn nói không cần không để ý nhưng trong lòng nàng để ý hơn bất cứ điều gì. Tay Lam Tịch Nguyệt cũng nắm chặt hơn, chỉ có An Kỳ Lạc biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, tuy nàng tỏ vẻ bình thường nhưng không hề dễ chịu, nếu nàng còn như thế hắn sẽ đưa nàng đi ngay lập tức và trong khoảng thời gian này tốt nhất không gặp Mẫn quý phi. 

"Cái này người trong thiên hạ đều biết sao?" 

Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nói: "Đương nhiên chỉ ít người biết, nói cách khác chẳng phải đến bây giờ Hoàng hậu vẫn ngồi đó sao?" 

"Đó là vì thế lực nhà nàng khổng lồ nên Hoàng thượng cần chút thời gian để làm suy yếu đi nên không thể trực tiếp phế nàng." 

"Ngươi nghĩ thế sao?" 

"Đương nhiên." 

Lam Tịch Nguyệt cười lạnh: "Nếu nói vậy, Lam Vũ Triêu cũng thật ngu ngốc, mười sáu năm mà hắn không làm giảm đi chút thế lực nào, hơn nữa còn có công chúa Lam Thanh Nguyệt được sủng ái, bắt Tịch Nguyệt công chúa hòa thân thay, được gả cho Duẫn Hữu Phàm, con trai Đại tướng quân, nàng là nữ nhi của hoàng hậu." 

An Kỳ Lạc hơi nắm chặt tay dùng sức, nghe giọng điệu của nàng như là rất hâm mộ Lam Thanh Nguyệt, không lẽ nàng cũng muốn gả cho Duẫn Hữu Phàm, thật sự rất muốn giết hắn. Tay bị bóp có chút đau Lam Tịch Nguyệt quay đầu nhìn An Kỳ Lạc nhưng lại thấy hắn không để ý mình, cũng dùng sức nhưng nàng đâu phải đối thủ của An Kỳ Lạc. 

An Kỳ Lạc quay đầu ra chỗ khác, không thể nhìn Tịch nhi nếu không mình sẽ trở nên nhu nhược, chỉ cần nhìn vào mắt nàng sẽ vậy thì không nhìn là được rồi, không biết Tịch nhi có bị đau không, lát nữa phải xoa tay cho nàng. 

"Sao ngươi biết nhiều như vậy? Trí nhớ kỳ quái của công chúa và cả ý đồ hạ độc ta của Hoàng hậu?"

 "Tại sao ta biết? Trừ những việc đó ra ta còn nghe Tịch Nguyệt công chúa không phải nữ nhi của Hoàng thượng, không biết có thật không đây?" 

Mẫn quý phi bị Lam Tịch Nguyệt dọa sợ: "Công chúa đương nhiên là nữ nhi của Hoàng thượng." 

"À là thế này, Lục vương gia biết Tịch Nguyệt công chúa là nữ nhi của mình nên mới giao tranh với Hoàng thượng." 

"Cái gì? Tại sao?" 

Lam Tịch Nguyệt nghiêng đầu nhẹ giọng: "Đương nhiên là vì Hoàng đế khi dễ nữ nhi của hắn còn khiến hắn không thể sinh con nên vô cùng để ý nữ nhi duy nhất kia." 

"Không thể có con? Sao có thể?" 

"Đương nhiên không thể nên mới có thể có con với Mẫn quý phi nhưng chính Hoàng thượng đã nói cho hắn mười sáu năm trước đã bỏ một ít thuốc vào thức ăn của hắn khiến hắn không thể có hài tử được nữa." 

Nhìn ánh mắt Mẫn quý phi khiếp sợ Lam Tịch Nguyệt vô cùng khó chịu, có thể Lam Vũ Sâm nói thật nàng chính là con của hắn: "Ta đang chờ quý phi giải đáp đây?" 

Mẫn quý phi nghiêng ngả muốn ngã, nhưng An Lạc Kì không quan tâm nàng ta ra sao mà chỉ quan tâm Tịch Nhi của hắn rất khó chịu đi . Nghĩ vậy nên An Kỳ Lạc đứng dậy kéo tay Lam Tịch Nguyệt: "Đi thôi, nói đủ rồi, nàng ta cũng không biết đâu." 

Nhìn hai người sắp biến mất, Mẫn quý phi lao nhanh dậy hô to: "Chờ đã!" 

Hai người dừng bước, Lam Tịch Nguyệt hỏi: "Quý phi nương nương có chuyện gì?" 

Mẫn quý phi đánh giá An Kỳ Lạc rồi kinh sợ quay sang nhìn Lam Tịch Nguyệt, có chút kích động: "Ta nhớ Hoàng thượng nói sở dĩ Kỳ vương gia bị xưng là ác ma chuyển thế vì có đôi mắt huyết sắc. Vậy đây hẳn là An Kỳ Lạc còn ngươi có phải là Tịch Nhi không?" 

Chính vì vậy nên nàng mới biết nhiều chuyện như thế .Nhưng Tịch Nhi rất hận mình sao? Đôi khi nàng kích động, nhìn vào mắt nàng thấy thân thiết như vậy thì ra chính là Tịch Nhi. Từ đầu đến cuối An Kỳ Lạc không nói câu nào để Lam Tịch Nguyệt tự trả lời. Nàng lạnh lùng nói: "Đúng thì sao? Mong Quý phi đừng gọi Tịch Nhi, chúng ta không thân thuộc như vậy, gọi Kỳ Vương phi là được rồi." 

Mẫn quý phi trong mắt hiện lên tia đau xót: "Ta biết con hận ta nhưng ta cũng không muốn bỏ rơi con, có người mẫu thân nào muốn bỏ rơi con mình chứ?" 

"Ngươi không phải chính là mẫu thân đó sao?" 

"Tịch Nhi ....." 

"Câm miệng! Ai cho phép ngươi gọi ta là Tịch Nhi?" 

Đau lòng nói: "Được , được nhưng ta có nỗi khổ ngươi nghe ta giải thích được không?" 

Nhìn nàng vẻ mặt cầu xin, Lam Tịch Nguyệt không thèm để ý lạnh lùng nói: " ta không rảnh." 

"Tịch Nhi!" 

Nhưng Lam Tịch Nguyệt đã biến mất rồi. Cả người vô lực ngã trên mặt đất, nàng không còn nghĩ sao Tịch Nhi bắt nàng tới đây, không nghĩ tới cảnh máu tanh nữa, nàng chỉ biết mình đã gặp được nữ nhi nhưng lại gặp trong hoàn cảnh như vậy. 

Tịch nhi, đó là Tịch nhi của nàng, nhưng có lẽ nữ nhi rất hận mình ,nhưng nàng không để ý vì vốn là sai lầm của nàng, rời khỏi nữ nhi khi nó còn nhỏ như vậy, bao năm nay lại phải chịu bao đau khổ. Vừa rồi nghe Tịch nhi nói bị đại họa hủy dung nhưng khuôn mặt kia hoàn hảo không tỳ vết hẳn là đã được chữa khỏi hẳn. 

Bảo sao nàng thấy quen thuộc thì ra là Lam Tịch Nguyệt, là nữ nhi của nàng, cái cảm giác của mẫu thân với con mình không thể nào nhầm được nên nàng không hề hoài nghi gì cả. Sau khi rời đi liền gặp tiểu cô nương lúc nãy, nàng ta thấy An Kỳ Lạc thì run sợ nhưng lại cứ nhìn Lam Tịch Nguyệt dù nàng luôn lạnh lùng, thâm tâm tiểu cô nương kia mách bảo hai người rất thân thuộc! 

Lam Tịch Nguyệt vốn lạnh nhạt nhìn nàng đột nhiên hỏi: "Ngươi tên gì?" 

"Ta là Lam Tiểu Nguyệt, tỷ tỷ, tỷ tên gì?" Nàng hồn nhiên hỏi. Tỷ tỷ ? Lam Tịch Nguyệt có chút thất thần, hơi dựa gần vào người An Kỳ Lạc, lướt qua nàng mà đi. 

Lam Tiểu Nguyệt có chút ủy khuất nhìn bóng lưng hai người rời đi thấp giọng nỉ non: "Tỷ tỷ, tỷ còn chưa nói cho ta tên của tỷ?"

 Bỗng nhiên Lam Tịch Nguyệt khẽ nghiêng người nhìn Lam Tiểu Nguyệt lạnh nhạt nói: "Lam Tịch Nguyệt! Tên của ta!" 

"A, Lam Tịch Nguyệt!" Nàng vẫn thường nghe mẫu thân nhắc đến cái tên này, tỷ tỷ của nàng là Lam Tịch Nguyệt, không lẽ vị tỷ tỷ xinh đẹp này đích thực là tỷ tỷ của nàng, thật tốt quá nhưng lúc có phản ứng lại thì hai người đã đi mất dạng rồi. Nhưng người bên cạnh nàng là ai, gọi nàng là nương tử, không lẽ là phu quân của nàng? Tỷ phu? A, đôi mắt huyết sắc đó thật đáng sợ! 

Lam Tiểu Nguyệt chạy về phòng, còn chưa đến cửa đã kêu to: "Nương, nương, vừa rồi con gặp một tỷ tỷ tên giống với tỷ tỷ, đó hẳn là tỷ tỷ đi? A, nương, người làm sao vậy?" 

Chạy tới cửa mới thấy nương nằm trên mặt đất, vội chạy lại đỡ thì thấy nương ngẩng mặt lên, nước mắt giàn dụa nói: "Đó là tỷ tỷ của ngươi, chính là tỷ tỷ!" 

Lam Tiểu Nguyệt hai mắt sáng lên: "Nương, đó thực là tỷ tỷ sao? Thực xinh đẹp, Tiểu nhi thích tỷ tỷ!" 

"Tiểu nhi cũng thấy tỷ tỷ rồi sao, tỷ có nói gì với ngươi không?" 

Lam Tiểu Nguyệt dùng sức gật đầu: "Có, có, tỷ hỏi ta tên gì, ta trả lời rồi cũng hỏi tỷ tên gì, tỷ đã nói cho ta biết, nương, bao giờ có thể gặp tỷ?" 

Mẫn quý phi ánh mắt ảm đạm dần, vỗ vỗ Lam Tiểu Nguyệt nói: "Tiểu nhi, nương làm chuyện thương tổn tới tỷ tỷ, nàng không tha thứ cho nương." 

"Nương, nương làm chuyện gì vậy?" 

Mẫn quý phi trong mắt tràn ngập hối hận và áy náy: "Nương rời bỏ nàng từ lúc nàng mới sinh, nàng chịu khổ còn không biết lại cứ tưởng nàng rất vui vẻ, khoái hạt." 

"Hắn gạt ta, không quan tâm nàng mười sáu năm, kệ nàng tự sinh tự diệt, còn bắt nàng hòa thân thay Lam Thanh Nguyệt, dù gì thì nàng cũng rất hận ta." Lam Tiểu Nguyệt mở to mắt nhìn Mẫn quý phi, nàng không hiểu hòa thân là gì nhưng cũng hiểu là có lập gia đình, lại nghĩ tới đôi mắt kia liền tức giận, cha thực xấu, bắt tỷ tỷ gả cho người như vậy, khẳng định tỷ tỷ cũng không vui. 

"Nương, sao hắn làm vậy? Không phải hắn nói tỷ tỷ chưa lập gia đình sao? Hắn lừa nương, lừa cả tiểu nhi, ô... ô~" Lam Tiểu Nguyệt khóc thành tiếng. 

An Kỳ Lạc đột nhiên nói: "Tịch nhi, dường như ngươi có vẻ thích tiểu muội muội kia?" 

Lam Tịch Nguyệt nhẹ giọng: "Không thích nhưng cũng không ghét, đừng quên, ta chỉ có Tư Đồ Triệt là người thân duy nhất!" 

Trong mắt có chút đau lòng, An Kỳ Lạc ra vẻ ủy khuất nói: "Lẽ nào ta không phải?" 

Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Ta vốn cho chàng là người yêu nhưng thì ra chàng muốn....?" 

"Không, Tịch nhi, ta chỉ nói đùa, ngàn vạn lần không thể để trong lòng." Đùa sao, nếu bị nàng coi như người thân đối đãi thì thảm rồi, nhất là không được ngủ chung, có khi còn bị đuổi ra thư phòng ấy chứ. 

Lam Tịch Nguyệt cũng không nói tiếp chuyện này, có chút thất thần: "Không ngờ nàng biết chuyện của chàng, hẳn là Lam Vũ Triêu nói cho nàng, thế mới đoán ra ta là Lam Tịch Nguyệt. Thì ra ta thực sự là hài tử của Lam Vũ Sâm." 

Nhìn nàng như vậy An Kỳ Lạc đau lòng muốn chết: "Tịch nhi, nàng muốn làm gì ta sẽ giúp nàng."

"Ân. Mà không biết Tư Đồ Triệt đã tra được chưa?" An Kỳ Lạc bất mãn, lại Tư Đồ Triệt, nhưng trách sao được hệ thống tình báo của hắn lớn như vậy, còn lớn hơn Dạ Thánh Môn. 

Không thể quang minh chính đại tìm Mẫn quý phi mà mười ám vệ thì không thể tìm nổi, còn nữ nhi của hắn nữa, nó mới mười tuổi a! Mỗi lần nghĩ tới chuyện này Lam Vũ Triêu luôn thấy sợ hãi, không thể để nó xảy ra chuyện gì, nó là nữ nhi của hắn lại giống Mẫn nhi như vậy, không thể để bất cứ ai thương tổn. 

Bây giờ hắn đang tranh đấu gay gắt với Lam Vũ Sâm nhưng vì chuyện của Mẫn nhi mà không thể chuyên tâm nên thế lực của Lam Vũ Sâm đang dần khuếch trương, một số đại thần đã về phe kia, hơn nữa binh lính cũng tăng mạnh, từ mười vạn lên mười sáu vạn, trong đó một số là tướng lĩnh dưới trướng hắn, tướng lĩnh đầu quân đương nhiên lính cũng theo hơn nữa Lam Vũ Sâm vẫn có uy tín với binh lính, sắp bằng tướng quân Duẫn Duệ rồi. 

Hít sâu một hơi, ngôi vị này không thể mất nếu không hắn không biết sống tiếp thế nào, hơn nữa còn phải đưa Mẫn nhi về cung, phong cho Tiểu nhi phong hào đệ nhất công chúa, không thể tan biến hết được. 

Nghĩ tới đây, Lam Vũ Triêu kiên định mở mắt, công công lập tức bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Tuyết phi nương nương cầu kiến." 

Lam Vũ Triêu trong mắt hiện hàn quangnhưng rất nhanh tươi cười: "Cho nàng vào." 

Ngự thư phòng đâu phải ai cũng có thể vào, trừ Hoàng hậu và Mẫn quý phi, làm cho mọi người không khỏi suy nghĩ rốt cuộc Hoàng thượng sủng ái Tuyết phi đến mức nào. Rất nhanh Tuyết phi nũng nịu bước vào, cơ hồ dán cả người lên người hắn: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." 

Lam Vũ Triêu khẽ hiện hàn quang nhưngrất nhanh tươi cười ôm mỹ nhân vào ngực: "Ái phi cần gì đa lễ, nơi này không có người ngoài." 

Tuyết phi xấu hổ một chút rồi kiều mỵnói: "Vậy thần thiếp phải hảo hảo hầu hạ Hoàng thượng." 

Lam Vũ Triêu duỗi tay đến trước ngực Tuyết phi, cười nói: "Vậy không biết ái phi định hầu hạ trẫm như thế nào?" 

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng động, Lam Vũ Triêu cảnh giác nhìn lại, rồi giật mình kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro