Chương 92: Ý Thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vũ Triêu vốn chứa đầy sát khí lại đổi thành kinh hỉ, không chút do dự đẩy Tuyết phi ra, chạy lại: "Mẫn nhi, ngươi không có việc gì, thật tốt quá, sao ngươi lại ở đây?" 

Người vừa xuất hiện chính là Mẫn quý phi, nàng không muốn tới đây nhưng vừa tới lại thấy hình ảnh như vậy, không khỏi đau lòng, nàng vẫn biết Hoàng đế không thể chỉ có một nữ nhân nhưng chẳng phải hắn đã nói Ngự thư phòng chỉ có nàng và Hoàng hậu mới được vào sao? 

Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ đương nhiên không thể ngăn nhưng hắn nói người còn lại là người hắn yêu, bây giờ có nữ tử khác ở đây, không lẽ cũng là người hắn yêu? Lui về phía sau vài bước, nhìn Lam Vũ Triêu rồi nhìn Tuyết phi đang đứng bên cạnh, nàng bị hắn lừa thật thảm, hại Tịch nhi nhiều năm như vậy, đúng như Tịch nhi nói, nàng không phải người mẫu thân tốt. 

Lam Vũ Triêu nhìn hai tay trống rỗng lại nhìn Mẫn quý phi mặt trắng bệch mới khẩn trương bước lên: "Mẫn nhi, có chuyện gì sao? Sao ngươi lại khó coi như vậy?" 

Mà Tuyết phi ở phía sau đi lên dán người vào người hắn, trong mắt có đố kị còn có tàn nhẫn: "Hoàng thượng, sao người đẩy thần thiếp ra, hơn nữa nàng là ai, sao lại được vào đây?" 

Nghe vậy, sắc mặt Mẫn quý phi lại trắng thêm vài phần làm Lam Vũ Triêu thêm đau lòng: "Ngươi đi ra ngoài trước." 

"Hoàng thượng!" 

"Ra ngoài." 

Vốn Tuyết phi còn định nói gì đó nhưng Lam Vũ Triêu không để cho nàng nói, hắn muốn biết tại sao Mẫn nhi lại ở đây? Nàng bị làm sao? Bị kẻ nào bắt đi? 

Phải băm thây vạn khúc kẻ kia, Mẫn nhi là bảo bối của hắn, không thể để bất cứ kẻ nào thương tổn nàng. Song hắn không biết,thương tổn của nàng kỳ thật đều do hắn gây ra. Tuyết phi rưng rưng nước mắt, bình thường nàng làm vậy Hoàng thượng đều dỗ dành nhưng nay hắn còn không để ý,một tiếng quát kia làm gì có chút ôn nhu nào. 

Nàng trừng mắt nhìn Mẫn quý phi rồi òa khóc lao ra ngoài. Kỳ thật nàng biết đó là Mẫn quý phi, chỉ không ngờ là nàng ta còn sống, đây là người nàng thống hận nhất vì nàng có khuôn mặt giống nàng ta nên trong mắt Hoàng thượng nàng chỉ là đồ thay thế, vốn nghĩ là không sao nhưng không ngờ nàng ta còn sống. Sau khi Tuyết phi rời đi Lam Vũ Triêu bước lại gần Mẫn quý phi nhưng nàng lùi lại, bây giờ nàng phi thường mẫn cảm bị hắn đụng chạm. 

Lam Vũ Triêu nhìn thần sắc nàng khó coi mới đau lòng nói: "Mẫn nhi, kẻ nào khi dễ nàng sao? Trẫm nhất định sẽ làm chủ cho nàng." 

"Làm chủ, Hoàng thượng định làm chủ như thế nào cho ta đây?" 

Mẫn quý phi trong mắt xuất hiện hơi nước: "Tru di cửu tộc hay chém đầu thị chúng? Ngoài thế người còn có thể làm gì?" 

"Mẫn nhi, nàng có ý gì?" Nàng luôn nghe lời hắn, sao lại nói như vậy. 

Ngẩng đầu nhìn lời, trước đó hắn nói gì nàng cũng nghe nhưng giờ ngẫm lại, quả thực là nàng ngốc, hắn nói đợi cơ hội sẽ đưa Tịch nhi ra ngoài với nàng nhưng mười sáu năm qua hắn không ngó ngàng gì đến Tịch nhi, thậm chí còn coi nàng là thế thân thay Lam Thanh Nguyệt đi hòa thân. Mặc dù Kỳ vương đối tốt với Tịch nhi nhưng đó cũng là nàng may mắn chứ việc hòa thân này thực không thể tha thứ. 

Một giọt nước mắt chảy xuống: "Hoàng thượng, người từng nói sẽ coi Tịch nhi như con ruột mà đối đãi, mười sáu năm qua nàng sống rất tốt thậm chí sẽ tìm một hôn sự tốt cho nàng. Nhưng thực tế nàng đang ở đâu, mười sáu năm qua sống thế nào? Việc hôn sự hẳn là đã có đi nhưng có tốt không?" 

Lam Vũ Triêu có chút bối rối: "Mẫn nhi, Tịch Nhi nàng ... ...." 

"Đủ rồi! Người định nói Tịch nhi đang ở trong cung, sống rất vui vẻ cũng chưa thành thân đúng không? Mười sáu năm qua ngươi có phải thấy ta rất buồn cười, dù người nói gì ta đều tin nhưng đừng coi ta là kẻ ngốc được không?" 

"Mẫn nhi, ta không biết nàng muốn nói gì nhưng Tịch nhi đang ở trong cung sống rất tốt. Huống hồ ta cũng không bao giờ coi nàng là kẻ ngốc, ta rất yêu nàng, mãi mãi yêu." Hắn có chút bối rối nhưng mặc kệ phải làm bất cứ điều gì, không thể để Mẫn nhi rời xa hắn. 

Dìu Mẫn quý phi qua ghế ngồi rồi nhẹ nhàng trấn an: "Mẫn nhi ta không biết nàng nghe lời đồn đại gì nhưng Tịch nhi đến giờ vẫn sống trong cung rất tốt." 

Vốn Mẫn quý phi để hắn dìu nhưng khi nghe lời kia thì lập tức hất tay hắn ra: "Người còn muốn lừa ta sao? Tịch nhi bị ngươi vứt bỏ không để ý mười sáu năm tự sinh tự diệt, thậm chí bị đưa đi hòa thân, việc này hỏi ai cũng biết, người còn muốn gạt ta." 

"Mẫn nhi ta ... ..." Lam Vũ Triêu muốn tiến đến gần nhưng Mẫn quý phi lại tránh xa hắn ra. 

Lắc lắc đầu buồn bã cười: "Ta thực ngốc mới tin người như vậy, nữ nhi bị khi dễ bao năm mà không biết lại nghĩ nàng sống tốt, ta chưa từng rời trang viện kia, tin tức bên ngoài cũng là do người nói, không ngờ đều là giả." 

Lam Vũ Triêu vẻ mặt kinh hoàng nhìn nàng, muốn lại gần nhưng sợ nàng tránh ra nên chỉ duỗi tay chứ không động nữa: "Mẫn nhi, Kỳ vương gia đối với Tịch nhi tốt lắm, ta cũng an tâm, ta không nói với nàng vì sợ nàng đau lòng, lễ thành thân của con gái mà không thể tham dự được." 

Mẫn quý phi cười lạnh: "Phải không, thực ra ban đầu nàng phải gả cho Thái tử làm sườn phi nhưng vì đại họa nên gả cho Kỳ vương gia, may mắn nàng gặp được trượng phu tốt, nhưng đó không phải công lao của người, người vốn chỉ coi nàng là công cụ để đạt được lợi ích mà thôi." 

"Mẫn nhi!" 

"Câm miệng, ta thật sai lầm mới đi tin tưởng ngươi, ta vốn chỉ muốn biết ngươi có dám thẳng thắn thừa nhận không thôi. Thực chất ngươi luôn canh cánh chuyện đó trong lòng, ngươi nói coi nàng như nữ nhi thân sinh nhưng sự thực thì sao?" 

Lam Vũ Triêu bước lên phía trước hoảng sợ nói: "Mẫn nhi, đừng kích động, nghe ta được không?" 

Nghe vậy, Mẫn quý phi thê lương gào thét: "Im miệng, ngươi có biết bây giờ ta cảm thấy mình là một tội nhân không. Lúc nàng mới chào đời đã bỏ rơi nàng còn luôn cho rằng nàng sống tốt dù nàng phải tự đối mặt với bao đau khổ, không có chút trách nhiệm nào với nàng. Ta tin ngươi nhưng lại hại nữ nhi của chính mình." 

"Mẫn nhi, ngươi tỉnh táo chút đi." 

"Không, bây giờ ta rất tỉnh." 

Hít sâu một hơi rồi đột nhiên nàng nói: "Ta phải rời khỏi đây." 

Lam Vũ Triêu vô cùng kinh hoàng, không biết có một hắc y nhân xuất hiện từ bao giờ đứng bên cạnh nàng, chưa hề nhìn Lam Vũ Triêu lấy một cái, hỏi: "Quý phi nương nương quyết định rồi sao?" 

"Phải, cảm ơn ngươi đã dẫn ta tới đây nhưng giờ làm phiền ngươi đưa ta đi khỏi nơi này." 

"Mẫn nhi..!" Lam Vũ Triêu kích động nhưng hắn còn chưa chạm vào người nàng thì hắc y nhân kia đã mang nàng biến mất. 

Trong mắt hiện lên sát khí muốn đuổi theo kẻ kia nhưng lại bất ngờ xuất hiện một hắc y nhân khác cản đường khiến kẻ kia thuận lợi mang người rời đi. Vài chục năm sống an nhàn sung sướng không hề luyện công nên hắn nào phải đối thủ của hắc y nhân kia nhưng không thể để Mẫn nhi rời đi, nàng đi hắn phải sống thế nào? 

Tiếng động trong Ngự thư phòng làm kinh động Cấm vệ quân, có kẻ nói lớn ở bên ngoài: "Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì sao?" 

Hắn y nhân thấy vậy nhẹ giọng nói: "Bảo bọn họ lui đi, ta nếu có chuyện gì thì Mẫn quý phi cũng không an lành đâu." 

Lam Vũ Triêu vốn định cao giọng hô bắt thích khách nhưng lập tức ngậm miệng, những kẻ này lai lịch không rõ, cẩn thận sẽ thương tổn Mẫn nhi, liền không tình nguyện lên tiếng: "Không có gì, các ngươi lui đi." 

"Rõ!" 

Đợi tiếng bước chân lui xa rồi hắc y nhân mới lạnh giọng nói: "Hoàng thượng, chúng ta sẽ chiếu cố tốt Mẫn quý phi và Tiểu Nguyệt không biết nên gọi là công chúa hay tiểu thư đây?" 

Nói xong liền biến mất. Lam Vũ Triêu lảo đảo hắn không ngờ Mẫn nhi sẽ rời đi, không ngờ nàng sẽ biết chuyện này, mà sao nàng lại rời xa hắn? Tại sao? Tại sao Mẫn nhi? 

Tại một mảnh đất trống cách xa hoàng cung, Mẫn quý phi đứng đó bên cạnh nàng là hắc y nhân mang nàng rời đi, nàng lẳng lặng nhìn mặt hồ rồi nhìn hắn như đang đợi ai đó đến hoặc chuyện gì sắp xảy ra. 

Nàng chuyển tầm mắt lên người hắn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi đã mang ta tới đó và rời đi." 

Hắc y nhân cũng không chuyển mắt, lạnh lùng nói: "Không cần!" 

Nàng định nói gì đó nhưng lại có một hắc y nhân bay tới cung kính khom người với hắc y nhân kia: "Phu nhân, để ngài đợi lâu!" 

"Phu nhân?" 

Mẫn quý phi tràn đầy vui mừng nhìn bóng dáng kia: "Tịch nhi, là con sao?" 

Xoay người nhìn Mẫn quý phi rồi thong thả kéo khăn che mặt xuống rồi lại nhìn hắc y nhân kia: "Không phát sinh chuyện gì chứ?" 

"Phu nhân yên tâm, không phát sinh gì." 

"Vậy là tốt rồi, đi thôi!" Nàng nói rồi phi thân về hướng khác đi, nàng hình như thiện lương hơn An Kỳ Lạc, còn chờ người của mình, nếu chờ quá lâu thì hẳn là có chuyện phát sinh rồi. 

Mẫn quý phi vẻ mặt chờ mong nhìn nàng nhưng thấy nàng lướt qua bèn không nhịn được kêu lên: "Tịch nhi!" 

Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt hơi dừng chút: "Đi về trước đi." 

Một câu nói đơn giản nhưng làm Mẫn quý phi rất vui: "Được, đi về trước." 

Lam Tịch Nguyệt trong mắt hiện lên tia phức tạp, quay đầu ra hướng khác nhưng hình như ôn nhu hơn lúc nãy một chút. "Tịch nhi!" 

Lam Tịch Nguyệt mới đi được vài bước nhưng đằng sau lại vang lên thanh âm, chỉ là không phải Mẫn quý phi, nàng quay đầu lại, không biết Tư Đồ Triệt đứng đó từ bao giờ: "Sao ngươi lại ở đây?" 

Tư Đồ Triệt tới trước mặt nàng nói: "Lúc nãy trong cung ta thấy bóng dáng có chút giống ngươi nhưng không chắc chắn nên không xuất hiện." 

"Ngươi vào cung? Tại sao?" 

Tư Đồ Triệt nhìn thoáng qua Mẫn quý phi rồi nhìn Lam Tịch Nguyệt, nàng cũng hiểu nên phân phó: "Duệ, phiền ngươi đưa Mẫn quý phi về trước đi." 

"Dạ, phu nhân!" 

Rồi hắn làm tư thế thỉnh: "Quý phi nương nương, xin mời!" 

Nhìn bộ dáng Lam Tịch Nguyệt hẳn là có chuyện quan trọng cần làm, nếu nàng không muốn mình biết thì nên rời đi thôi, mà từ lúc rời khỏi hoàng cung hình như ánh mắt Tịch nhi nhìn nàng có chút khác, không biết có phải chuyện tốt không đây? 

Đợi hai người biến mất Lam Tịch Nguyệt mới quay sang hỏi Tư Đồ Triệt: "Có chuyện gì sao?" 

Tư Đồ Triệt cười thần bí: "Thì ra trên tay Tuyết phi nương nương có một phần di chiếu, nói nếu Lam Vũ Triêu không đảm đương nổi chức Hoàng đế thì chuyển giao cho Lam Vũ Sâm." 

Lam Tịch Nguyệt có chút kinh ngạc: "Không phải trong tay Trưởng công chúa có một phần sao? Sao Tuyết phi cũng có?" 

Nhìn thần sắc Lam Tịch Nguyệt, Tư Đồ Triệt vô cùng thích thú, hiếm khi Tịch nhi đổi sắc mặt như vậy, không thưởng thức thì thật xin lỗi chính mình. 

Rồi cười nói: "Phần trên tay Tuyết phi là của Trưởng công chúa, Hoàng thượng sủng ái chỉ là vì muốn đoạt được di chiếu rồi sau đó giết nàng." 

Thần sắc kinh ngạc nhanh chóng biến mất nhưng trong mắt vẫn còn chút nghi hoặc: "Nếu như vậy thì cả hai người đó cùng một phe nhưng họ định làm gì đây?" 

Tư Đồ Triệt thần sắc hơi nghiêm túc mở miệng: "Trước kia Trưởng công chúa có một thanh mai trúc mã nhưng không phải tướng quân Duẫn Duệ, nghe nói tình thâm ý trọng, cũng đã ngầm ước định chung thân, lúc đó Tiên hoàng còn tại vị cũng rất vừa ý đã định hạ chỉ tứ hôn nhưng không hiểu sao người đó bỗng dưng mất mạng." 

Lam Tịch Nguyệt nhẹ khiêu mi: "Chết? Tại sao? Không thể tự dưng chết được." 

"Trong một lần săn bắn Lam Vũ Triêu không cẩn thận bắn tên trúng ngực người đó, tuy là sự cố nhưng chắc Trưởng công chúa nhận định rằng người đó bị Lam Vũ Triêu giết." 

Lam Tịch Nguyệt xoay người sang chỗ khác, nhìn phía sau lưng nói: "Lạc, sao chàng lại ở đây? Ngươi cũng biết phải không, sao chưa nghe ngươi nhắc tới bao giờ?" 

An Kỳ Lạc đi tới chỗ bọn họ: "Ta vừa xử lý xong một số việc rồi tới đây." 

Nếu như không phải đột nhiên có việc thì hắn sẽ không phát Duệ theo Lam Tịch Nguyệt tới hoàng cung, lúc xong định tới Hoàng cung nhưng nhìn xe ngựa của Mẫn quý phi liền đoán họ đang ở nơi này. 

Tư Đồ Triệt có chút bất mãn nhìn An Kỳ Lạc, hiếm khi có cơ hội ở riêng với Tịch nhi, người này lại đến nhanh như vậy, đúng là âm hồn không tiêu tan: "Kỳ vương gia tốc độ tra thực chậm, chờ ngươi nói thì không biết đến bao giờ." 

An Kỳ Lạc hàn quang chợt lóe: "Không phải ngươi cũng vừa nói sao, khác gì ta mới biết đã tới báo tin." 

"Ta đã định nói rồi chỉ là ngươi luôn chen mồm vào thôi." 

"Vậy bổn vương nói rõ ràng tốt hơn hay ngươi nói trước tốt hơn." 

"Ngươi, con thỏ mắt đỏ này." 

"Ngươi nói cái gì, Tư Đồ Triệt có gan ngươi nói lại thử xem!" 

"..." 

Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, không có ý định quấy rầy bọn họ nhưng nhỏ giọng lầu bầu: "Hai người muốn làm gì thì làm sao , không nói cho ta trước?" 

Thì ra hai mươi năm trước Trưởng công chúa luôn ghi hận với Lam Vũ Triêu, dù lấy Duẫn Duệ nhưng vẫn không quên được người xưa, từ lúc có được di chiếu đã bày mưu tính kế nhưng lúc đó Lam Vũ Sâm không có hứng thú với hoàng vị nên nàng không dám đi tìm hắn. Cho đến nửa năm trước, Lam Tịch Nguyệt đi hòa thân, thái độ của Lam Vũ Sâm bỗng thay đổi, dù không rõ lý do nhưng cũng là một cơ hội tuyệt hảo. 

Mười sáu năm trước nàng liên thủ với Hoàng hậu hại Mẫn quý phi vì đó là người Lam Vũ Triêu yêu thương nhất nàng muốn cho hắn nếm mùi đau khổ khi mất đi người yêu quý nhất. Nhưng nàng không ngờ Lam Tịch Nguyệt biết mẫu thân nàng không phải khó sinh mà chết, lại có chứng cớ, dù muốn trả thù Lam Vũ Triêu cũng không thể để mình bị liên lụy nên tiến cung tìm Hoàng hậu nào ngờ nàng ta lại đổ hết tội lên đầu mình nên từ đó nàng ghi thù với Hoàng hậu, cưới Lam Thanh Nguyệt cho Duẫn Hữu Phàm để Hoàng thượng khỏi nghi ngờ hơn nữa nàng luôn tỏ vẻ hài lòng với cô con dâu này. 

Nhưng sau đó nàng câu kết với Lam Vũ Sâm trừ bỏ Lam Thanh Nguyệt, nàng không thể chịu được việc nữ nhi của Lam Vũ Triêu tiếp tục dây dưa với con trai mình. Kỳ thực nàng cũng không có mục đích gì, chỉ muốn kéo hắn khỏi ngôi vị kia, nếu có cơ hội nàng đương nhiên không từ bỏ. Mà Tuyết phi vốn là cung nữ có khuôn mặt giống Mẫn quý phi vài phần, được Lam Vũ Triêu sủng ái rồi sắc phong, Trưởng công chúa tìm nàng hợp tác mà nàng cũng biết trong cung mà không có nơi dựa vào thì không sống nổi nên đồng ý, nàng không muốn quay về cuộc sống trước kia nữa. 

Cho nên, Trưởng công chúa nói nếu Lam Vũ Triêu không sủng nàng nữa thì nói nàng có cầm di chiếu của Tiên hoàng, lại đưa cho nàng một tín vật đề phòng Lam Vũ Triêu nghi ngờ nhưng Tuyết phi không đưa ra lúc nàng không được sủng ái mà lúc Lam Vũ Triêu có ý định giết nàng, nàng mới nói ra. Có lẽ nàng chỉ muốn giữ lại vinh hoa phú quý nhưng không ngờ Lam Vũ Triêu lại tiếp tục sủng ái nàng, nhưng nàng đâu biết sát ý của hắn càng tăng, tra rõ chuyện di chiếu xong hắn sẽ cướp lấy hủy đi và sẽ hủy cả nàng. 

Mà Trưởng công chúa cũng không có yêu cầu gì lớn với Tuyết phi vì nàng biết nàng ta chẳng có khả năng làm nên chuyện lớn gì, chỉ là muốn dùng quân cờ này làm hắn mất ăn mất ngủ thôi! Lam Tịch Nguyệt ngồi trên bãi cỏ nhìn trời, không ngờ chuyện tình như thế cũng xảy ra tại đây, thanh mai trúc mã bị giết nên ghi hận trong lòng, âm thầm sắp đặt trả thù dù phải trả bất cứ giá nào. 

Ngửa đầu thật là mỏi nên Lam Tịch Nguyệt nằm xuống bãi cỏ dùng tay che nắng, ánh nắng thực sự không nóng chỉ ấm thôi làm cơ thể cũng khoan khoái không ít. Lam Tịch Nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, thực sự có chút mệt mỏi. Có một bóng người nhỏ chăm chú nhìn nàng, thấy nàng nhắm mắt bèn bò nhẹ nhàng lại phía nàng. 

Lam Tịch Nguyệt khẽ giật mình nhìn về phía người kia hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao?" 

Lam Tiểu Nguyệt có chút sợ hãi kêu lên: "Tỷ tỷ!" 

Lam Tịch Nguyệt sắc lạnh có dịu bớt hỏi: "Có chuyện gì?" 

Dù Lam Tịch Nguyệt nhốt các nàng trong này nhưng không hạn chế tự do, chỉ cần không ra ngoài thì có thể đi đâu tùy thích, với lại một số địa phương cấm có người canh gác thì không thể vào thôi. Nơi này chính là cứ điểm của Dạ Thánh môn ở Thanh Minh thành, nàng với An Kỳ Lạc ở đây nên đưa Mẫn quý phi và Lam Tiểu Nguyệt tới đây luôn cho đỡ phiền toái. 

Mà Mẫn quý phi cả ngày cũng chỉ ở trong phòng ít đi đâu nhưng Lam Tiểu Nguyệt thì như con chim nhỏ chạy nhảy khắp nơi tuy nhiên Lam Tiểu Nguyệt cũng biết chỗ nào không được đi, tỷ như thư phòng của An Kỳ Lạc, ít nhất cũng không muốn gặp tỷ phu đáng sợ.

Lam Tiểu Nguyệt cẩn thận nhìn chỗ Lam Tịch Nguyệt hỏi: "Tỷ tỷ, ta có thể nằm cạnh ngươi không?" 

Lam Tịch Nguyệt lặng đi một chút, có chút khó tin hỏi: "Tại sao?" 

Lam Tiểu Nguyệt cười ngọt ngào: "Vì ta muốn chơi đùa cùng tỷ tỷ." 

Lam Tịch Nguyệt khẽ nhếch miệng, dù rất khẽ nhưng có ý cười: "Được nhưng ta không chơi đùa. " 

Nghe vậy Lam Tiểu Nguyệt vui sướng nằm xuống bên cạnh nàng, cùng nhìn trời nhưng lại có chút chói mắt. Đột nhiên một cánh tay che trước mắt mình nói: "Làm vậy sẽ không thấy chói." 

Vội vàng quay đầu, dù chỉ thấy được một bên mặt của Lam Tịch Nguyệt nhưng nàng cũng rất vui vẻ, thỏa mãn, cười ngọt ngào nói: "Dạ tỷ tỷ." 

Quay đầu nhìn trời tươi cười nói: "Tỷ tỷ, nhìn trời như vậy có cảm giác thật xanh, thật đẹp!" 

Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lúc trước chỉ cần có cơ hội là tiểu cô nương này lại dính lấy nàng nhưng hình như sợ hãi nên không dám nói chuyện, chỉ trầm mặc nhất là lúc có An Kỳ Lạc thì lại càng sợ hãi, chỉ dám đứng ở xa xa nhìn nàng với ánh mắt chờ mong. Nhìn trời một lát rồi lại nhìn Lam Tịch Nguyệt, nàng định nói nhưng lại thôi, bộ dáng ủy khuất, nàng muốn nói chuyện với tỷ tỷ, chuyện gì cũng được nhưng bộ dáng tỷ tỷ luôn không muốn nói, lúc nào cũng vậy. 

Cảm nhận được ánh mắt của Lam Tiểu Nguyệt, Lam Tịch Nguyệt nói: "Ngươi muốn nói gì thì nói đi." 

Lam Tiểu Nguyệt lập tức vui vẻ ghé sát vào hỏi: "Tỷ tỷ, sao bộ dáng tỷ luôn không muốn nói chuyện?" 

Lam Tịch Nguyệt lặng đi một chút, nghiêng đầu nhìn Lam Tiểu Nguyệt nói: "Có sao?" 

Lam Tiểu Nguyệt khẳng định, còn gật đầu thật mạnh: "Có!" 

Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lam Tiểu Nguyệt, nàng lại không muốn dùng Lam Tiểu Nguyệt để uy hiếp Lam Vũ Triêu nữa rồi, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ không lẫn tạp chất kia nàng lại không muốn thương tổn tiểu cô nương này, lần trước ở trang viên cũng vậy, nàng đã điểm huyệt ngủ để cô bé ngủ sâu hơn một chút, không cần thiết phải nghe thấy những âm thanh ghê rợn kia. 

Trong tiềm thức, nàng nhận định rằng Lam Tiểu Nguyệt là người vô tội, nhìn bộ dáng tiểu cô nương này nàng sẽ không tự chủ được nghĩ đến mình ngày trước cũng muốn ngây thơ, vui đùa, nhưng nàng từ bỏ cái ngây thơ ấy lâu lắm rồi, bây giờ không thể nào vui vẻ cười đùa được nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro