Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 22 :


Tiểu Mai nhìn nàng , dáng vẻ rất phân vân .


Nhanh chóng bắt lấy thời cơ .


-Nếu ngươi không đồng ý , có thể ở lại . Ta sẽ đi một mình . Dù có chết ta cũng nhất quyết không ở lại nơi này .


Nàng nước mắt rơi lả chã , nhìn vào cứ như là đang có ai muốn giết nàng vậy , không thì cũng là người thân vừa mới qua đời .


-Không , em và tiểu thư đã thề sẽ mãi ở cạnh nhau . Em đã hứa là dù sao cũng ở bên cạnh chăm sóc cho tiểu thư . Em sẽ đi . Hai chúng ta cùng đi .


Tiểu Mai nhìn nàng , cười nhẹ .


-Cám ơn em .


Nàng cũng mỉm cười . Nhưng chợt nhớ lại thời gian bây giờ mới là cấp bách , phải nhanh chóng tẩu thoát trước khi tên biến thái ấy quay trở lại .


Tuy rằng nàng không sợ hắn , nhưng hắn vốn là một tên lắm chuyện vô cùng nhàn rỗi công việc , nên phải tránh đi , không lại gặp họa . Không những không trốn được mà lại còn phải cắn răng chịu đựng lấy tên biến thái đó thì khổ .


-Chúng ta phải làm nhanh , trước khi tên tứ thái tử quay trở lại . Em hiểu không ?


Nàng nhìn Tiểu Mai .


-Dạ . Nhưng bây giờ em phải làm gì ?


-Đi kiếm bạc thôi . Chúng ta cần thu các thứ có giá trị . Còn áo quần không cần . Có gì ta và em sẽ cải trang thành nam nhân để trốn thoát .


-Tại sao phải là nam nhân ?


Tiểu Mai nhìn nàng một cách khó hiểu .


-Thế chả nhẽ chúng ta trốn thoát bằng bộ dạng như thế này sao . Chỉ e chưa trốn thoát được sẽ bị bắt lại rồi .


Nàng nhìn Tiểu Mai rồi cười , đúng là nha đầu này suy nghĩ thật đơn giản mà .


-Vâng , em hiểu . Vậy khi nào chúng ta sẽ đi ?


-Ngay bây giờ . Chuẩn bị nhanh lên .


--O--

Nàng và Tiểu Mai cuối cùng cũng ra khỏi được phủ của nhà họ Doãn bằng cửa sau . May rằng lúc nàng trốn đi không ai để ý . Đó cũng là cái may mắn còn sót lại mà ông trời ban cho nàng đó .


-Tiểu thư , bây giờ chúng ta sẽ đi đâu ?


Tiểu Mai tuy rằng đi cùng nàng nhưng vẫn rất lo lắng . Trông rất tội nghiệp .


-Đi khắp thế gian , cứu giúp đời , hành hiệp trượng nghĩa .


Nàng vui vẻ tươi cười .


-Nhưng mà chúng ta không ai biết võ công , sao …. ?


Tiểu Mai nhìn nàng ái ngại .


-Em ngốc quá , đâu nhất thiết phải biết võ công thì mới có thể cứu người . Còn rất nhiều cách mà . Ta có học được một ít bài thuốc , chúng ta có thể hành nghề thuốc mà sống qua ngày .


-Vâng , tiểu thư thật thông minh , như vậy em chẳng sợ không có gì ăn rồi .


Tiểu Mai cười toe toét nhìn nàng .


Tội nghiệp , nàng thở dài . Nha đầu đó vì nàng mà phải lo nghĩ nhiều thứ như thế . Nếu như nàng không trốn đi thì chắc Tiểu Mai cũng có 1 cuộc sống thoải mái ở phủ họ Doãn .


-Thôi đừng suy nghĩ nữa , việc đầu tiên của chúng ta bây giờ là phải đi mua một ít bộ đồ nam nhân để cả trang , nếu không trong bộ dạng này sẽ rất khó trong việc đi lại .


Nàng giục Tiểu Mai đi đến quán đồ dùng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro