Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 29 :


Thấm thoắt mà nàng đã ở nhà nghỉ tới một tuần . Thời gian trôi qua thật nhanh , khiến cho nàng cảm thấy ngày mình chết đi cũng tới gần hơn .


Ngẫm lại cuộc sống con người sao có nhiều niềm vui và hạnh phúc . Nhưng khi nhìn lại thì lại thấy toàn mờ nhạt . Chẳng khác gì một lớp sương mù bao lấy bản thân , rồi cứ tìm cách để nhìn ra lối thoát cho chính bản thân mình .


-Tỷ lại suy nghĩ sao ?


Bích Vân hỏi nàng .


-Đã dặn bao nhiêu lần rồi , phải gọi là huynh chứ . Ta trong bộ dạng này giống con gái lắm ư ?


Nàng mỉm cười .


-Hừ , huynh với chả tỷ , tỷ xem , ngay cả Tiểu Mai đang giả trai mà cũng ngồi thêu thùa đấy thôi .


Bích Vân liếc xéo .


-Ấy , ta vô tội .


Tiểu Mai vừa thêu vừa cười nhẹ .


-Ta nghĩ là muội nên học thêu thùa đi Bích Vân à , chứ ta thấy em chỉ giỏi mỗi võ vẽ chứ nấu ăn rồi lễ nghi phép tắt thì lại chẳng biết gì .


-Tỷ thì sao ? tỷ có khác gì muội đâu . Xì .


-Ha ha sao lại không chứ , đó là em chưa thấy thôi .

Nàng mỉm cười .


-Mà Tiểu Mai , ngươi đang thêu cái gì đấy ?


Bích Vân chằm chằm nhìn vào bàn tay thoăn thoắt của Tiểu Mai đang lượn đi lượn tại trên khung thêu .


-À , ta muốn làm một cái khăn tay ý mà .Hơn nữa tại nhàn hạ quá .


-Ừ , công nhận là chán thật . Còn dư tiền nên cứ ngồi mà hưởng thụ , hưởng thụ mà không làm gì thì buồn .


Bích Vân thở dài sầu não .


-Tự tạo cho bản thân một tâm trạng thoải mái thì sẽ cảm thấy không buồn chán nữa . Hai muội không biết được điều đó sao ?


Nàng hỏi , mà cũng chính là nàng hiện tại cũng tự tạ cho bản thân một tâm lý thoải mái , không lo nghĩ gì nhiều . Cũng chính vì vậy mà cũng đỡ thở dài chán nản như Bích Vân .


-Tỷ toàn nói thôi , chẳng vận dụng được . Mà dạo này chán quá , nơi đâu cũng tấp nập cho lễ hội . Chẳng có gì để chơi cả , ngay cả việc xấu cũng chẳng xảy ra để mà ngăn chặn nữa .


Bích Vân nằm trên giường , chân trái gác lên chân phải , vừa nằm vừa nói tiện thể lại rung đùi .


-Tiểu Mai này , người ta có thường mua khăn tay không ?


Nàng hỏi .


-Sao không chứ , tiểu thư không biết thôi . Nếu như khăn tay đẹp thì đa số là ai cũng thích và mua thôi . Tiếc là em chỉ biết thêu bình thường , chứ còn cái này phải là nghề của gia đình cơ . Những chiếc khăn tay đẹp bán được đắt lắm , có khi lên tới hàng vạn lượng chứ chẳng chơi .


Tiểu Mai nói , tay vẫn không ngừng hoạt động .


Thì ra thêu khăn tay cũng được tiền nhiều đấy , nàng mỉm cười .


-Chúng ta đi mua vải về thêu khăn .


Nàng nói .


-Muội không hề biết thêu . Tỷ và Tiểu Mai muốn thêu thì muội đi cùng . Ở mãi cũng chán .


-Đúng rồi , tiểu thư có biết về thêu mà . Hai người làm thì sẽ nhanh hơn .


Nàng chỉ cười không nói gì . Ngày xưa trong một lần nhiệm vụ phải tiếp cận với một ông vua của nghề thêu thùa nên nàng cũng học được một vốn nghề không ít .


Bây giờ thì có thể vận dụng được rồi .


Mua đồ thêu về . cắt vải ra thành nhiều mảnh nhỏ , căng khung lên . Nàng bắt đầu bắt tay vào công việc của mình .


Lúc đầu , không ít lần nàng bị kim châm vào tay . Bích Vân thì suốt ngày cười trêu nàng , bảo không làm được thì đừng cố , kiếm nghề khác mà làm cũng được .


Nhưng mà nàng không đồng ý , chỉ là do nàng sơ sẩy một chút . Hơn nữa là đã lâu rồi nàng mới đụng với kim chỉ nên cũng không tránh được lỗi .


Hì hục cả một buổi , cuối cùng nàng mới hoàn thành kiệt tác của mình . Ngắm nhìn , cũng không tồi cho lắm . Hơn nữa nếu nói thì trình độ thế này đạt được ở hiện đại cũng mất cả chục năm học nghề chứ chẳng ít.


-Hai ngươi thấy thế nào .


-Tiểu thư , phải người tự thêu không đấy ?


Tiểu Mai nghi ngờ hỏi nàng .


-Thế từ đầu buổi đến giờ em ngồi cạnh ta đấy thôi .


-Tay nghề của tiểu thư quả là độc nhất vô nhị . Em chưa bao giờ thấy được một chiếc khăn tay đẹp như thế này .


Tiểu Mai cười toe toét .


-Đâu , đưa ta xem kiệt tác của tỷ nào .


Bích Vân từ đằng sau cũng chạy tới xăm xoi xem thử .


-Ồ , đẹp đấy . Tỷ có hoa tay ghê nhỉ ?


Nàng mỉm cười , tay nghề của nàng cũng chỉ xoàng thôi .Đã lâu lắm không đụng tới rồi , cũng đã quên đi ít thứ .


-Tiểu thư , người dạy em đi . Em cũng muốn học .


Tiểu Mai nhìn nàng chớp chớp mắt .


-Muội cũng muốn , không hể bỏ qua một cơ hội thú vị như thế này được .


-Thôi được , để ta dạy hai đứa .


Nàng bắt đầu công việc giảng dạy của mình . May rằng Tiểu Mai và Bích Vân đều là hai người thông minh , nói từng nào là hiểu từng đó .


Tuy nhiên thì trình độ của Tiểu Mai có khá hơn , còn Bích Vân thì kém hơn một chút , lâu lâu vẫn bị kim châm trúng tay.


Nhưng trông cả Tiểu Mai và Bích Vân đều rất thích thú . Như thế làm nàng cũng rất vui .


Ít nhất là thời gian gần đây sẽ không còn nhàm chán nữa . Với lại vừa làm vừa nói chuyện , có thêm được thứ để bán .


Sau ba ngày lam lũ , thành quả làm việc của nàng , Tiểu Mai , Bích Vân là 20 chiếc khăn tay , với nhiều kiểu dáng .


-Ha ha , lần này chắc chắn chúng ta sẽ lời to .


Bích Vân cười , nha đầu này rất hứng thú với chuyện mua bán những thứ tự mình làm ra .


Nàng cũng mỉm cười , có cái nghề nhàn hạ thế này cũng tốt .


-Vậy giờ chúng ta đi đâu bán đây đại ca ?


Tiểu Mai hỏi nàng .


-Thì đến quán nào bán đồ cho nữ nhi . Sau đó chúng ta đưa hàng cho người ta xem . Rồi cứ thế mà thuận mua vừa bán thôi .


Nàng giảng đạo .


-Đại ca thật thông minh .


Tiểu Mai nhìn nàng đầy khâm phục .


-Ta mà .


-Thôi , tới quán rồi . Chúng ta vào thôi .


Bích Vân nói . Rồi cả ba người cùng vào trong quán .


Quán này có tên là Hồng Lâu . Bỗng nhiên nàng lại nhớ đến Hồng Lâu Mộng trong truyện . Quả là có chút thú vị .


-Chào quý khách , quý khách muốn mua gì ?


Một ông lã cũng trạc gần 50 tuổi hỏi nàng .


-Chúng tôi muốn nhập một ít hàng . Ông có rảnh để xem không ?


Nàng mỉm cười nhàn nhã , tay không ngừng đưa tay quạt .


-Là hàng gì vậy ?


-Khăn tay thôi .


-Vậy để ta xem hàng như thế nào đã.


Nàng. Tiểu Mai, Bích Vân cùng ông chủ của Hồng Lâu quán bước ra sau .


Sau một thời gian bàn bạc , cuối cùng nàng nhận được 50 vạn lượng bạc . Ông chủ Thanh Điền của Hồng Lâu còn bảo khi nào có hàng thì cứ tới nhập ở quán ông ta .


Tiểu Mai và Bích Vân vui lắm thì phải , trông hai đứa cứ cười toe toét hở cả răng lợi từ lúc nhận ngân lượng đến bây giờ .


-Hai ngươi thôi không cười một chút được không ?


Nàng trêu .


-Không .


Tiểu Mai và Bích Vân cùng đồng thanh nói .


-Đây là lần đầu tiên muội bỏ ra công nhiều như vậy . Hơn nữa đồ bán có giá trị nữa . Từ trước đến giờ muội chỉ biết tiêu tiền của phụ thân chứ không hề nghĩ rằng làm ra tiền lại khó như thế .Chính vì thế mà muội rất vui .


Bích Vân cười , nói rất chân thành .


Quả là nha đầu này nói đúng , con người chỉ biết hưởng thụ sẽ không biết quý trọng đồng tiền , không thấy được niềm vui thành quả mà mình đạt được .


Ngược lại người biết cố gắng để làm việc , khi làm ra bát cơm thì cảm thấy vô cùng quý giá , hơn nữa là lại càng thấy yêu nghề của mình hơn .


Đó là một đạo lý thông thường . Nhưng để hiểu được thì rất khó ,không phải ai cũng có thê hiểu được .


Mà dù có biết , nhưng mà không biết vận dụng vào trong cuộc sống thì cũng bằng không , cũng chỉ là lí luận chung chung .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro