Chương 28: Bá Chủ Live Stream (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao Chính Viễn nhìn nhà hàng trước mặt mình, hít một hơi thật sâu bước vào trong.

Một nhân viên nhìn thấy hắn liền tiến lên chào đón: "Cao tiên sinh, Lâm tổng đang đợi ngài bên trong."

Hắn gật đầu rồi đi theo nhân viên, vừa bước vào phòng hắn có chút sững người.

Lâm tổng trong miệng mọi người lại là một cô gái rất xinh đẹp, không hiểu sao trái tim bỗng nhói đau một chút chỉ là đến chính hắn cũng không nhận ra.

"Xin chào tôi là Cao Chính Viễn."

Lâm Diệp nhìn hắn: "Lâm Diệp, gọi tên tôi được rồi."

"Ngồi xuống trước đi."

Cao Chính Viễn nhìn cô gái đối diện: "Quản lý của tôi nói ngài muốn bàn chuyện làm ăn với tôi nhưng tôi chỉ là một diễn viên 18 tuyến... có phải Lâm tổng tìm nhầm người không." hắn có chút không hiểu.

Lâm Diệp cau mày: "Gọi tên."

"Hả?"

Cao Chính Viễn chợt hiểu, cô là đang nhắc nhở mình cách xưng hô... chỉ là hắn...

Thấy người đối diện có chút khó xử Lâm Diệp liền nhẹ giọng trấn an: "Được rồi anh muốn gọi thế nào cũng được, không cần căng thẳng, về việc hợp tác thì tôi không tìm nhầm."

"Cao Chính Viễn, 26 tuổi, vào giới giải trí cũng được sáu năm nhưng chưa hề có tiếng vang, tôi đã xem qua một vài bộ phim mà anh đóng thấy diễn xuất không tệ cộng thêm khuôn mặt đẹp như vậy nhưng đến giờ vẫn chưa nổi tiếng quả thật đáng tiếc..."

Nói xong cô lấy từ trong túi xách ra một bản hợp đồng đặt lên bàn đưa về phía hắn: "Anh biết công ty giải trí Shine chứ, tôi thấy anh rất có tài năng, cho anh một cơ hội để anh toả sáng... thế nào."

Cao Chính Viễn cầm bản hợp đồng lên, Shine hắn biết đó là một trong hai công ty giải trí lớn ở thành phố này, là một công ty con thuộc tập đoàn đứng đầu Lâm thị.

Lâm Diệp ngồi đối diện nhìn ngắm người đàn ông trước mặt, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu hỏi.

Tại sao kiếp sau của cả hai người bọn họ đều có ngoại hình giống hệt kiếp trước???

"Được rồi chúng ta ăn trước đã, anh có thể cầm hợp đồng về xem xét nếu đồng ý có thể gọi cho tôi hoặc đến thẳng nhà tôi cũng được." Lâm Diệp mỉm cười, đôi mắt phát sáng giống như đã khoá chặt được con mồi chỉ chờ thời cơ xông lên mà thôi.

Cao Chính Viễn nghe vậy tay run lên đồng thời cũng đã nhìn thấy một phần lý lịch bản thân của vị Lâm tổng trước mặt kẹp trong hợp đồng... có thể nói còn chi tiết hơn hắn kê khai lý lịch cho công ty giải trí nữa.

Mắt bất chợt chạm đến một dòng chữ, mật khẩu nhà cũng viết ra, cô ấy không sợ mình vào trộm hết đồ sao.

Cao Chính Viễn chính là nghĩ nhiều rồi, nhà của Lâm Diệp nằm trong khu đô thị vàng.

Nếu không phải chủ căn hộ thì không thể vào, bạn bè hay người quen muốn vào thì bảo vệ sẽ gọi cho chủ căn hộ trong đó, nhận được sự đồng ý mới có thể tiến vào.

"Không cần phiền như vậy, tôi đọc qua bản hợp đồng đều thấy ổn chỉ là Lâm tổng tại sao lại chọn tôi, giới giải trí này người giống như tôi rất nhiều có khi họ còn tốt hơn tôi nữa."

Lâm Diệp không ngẩng đầu tay vẫn lột vỏ tôm để vào bát lại đưa bát đến trước mặt hắn: "Người giống như anh rất nhiều... nhưng... anh chỉ có một."

Cao Chính Viễn: "Cô muốn bao nuôi tôi."

"Nếu anh nghĩ như vậy thì tôi rất sẵn lòng." Lâm Diệp cười đến vui vẻ.

***

Khi hắn bước ra khỏi nhà hàng hắn vẫn không thể hiểu được tại sao bản thân lại đồng ý bị bao nuôi rồi... trước giờ hắn chính là chán ghét việc này.

Mặc dù Lâm Diệp không chính miệng thừa nhận là bao nuôi hắn nhưng hành động của cô rõ ràng lại nói như vậy.

Lâm Diệp lái xe đưa Cao Chính Viễn về nhà, nhìn thấy hắn ở một khu chung cư cũ ẩm thấp, an ninh cũng không tốt liền âm thầm quyết định mua một một căn hộ bên cạnh nhà mình.

Lâm Diệp nhìn chằm chằm hắn: "Không định mời tôi lên uống trà sao."

"Trời cũng muộn rồi, thật sự không tiện lắm."

Lâm Diệp cũng không miễn cưỡng nữa: "Vậy ngủ ngon." nói rồi cho xe chạy đi.

Nhìn chiếc xe đã biến mất trong lòng Cao Chính Viễn vô cùng phức tạp, có một cảm giác rất quen thuộc khi ở cạnh cô.

Lâm Diệp sau khi trở về nhà liền gọi cho thư kí sắp xếp chuyện của Cao Chính Viễn.

Tống Khanh "..." hắn nhớ mình ứng tuyển thư kí tổng giám đốc chứ có phải quản lí minh tinh đâu, Lâm tổng thật biết giày vò hắn mà.

***

Meo~

Một con mèo màu đen ngồi trên bàn làm việc nhìn chăm chú nội dung trên tờ giấy trước mặt nó.

Thư kí làm như không thấy đưa một phần văn kiện đặt lên bàn: "Ngô tổng, phía dự án kia có một vài vấn đề... chính là thiếu nguồn vốn."

Ngô Bạch nhìn văn kiện rồi bảo thư kí ra ngoài, hắn nhìn con mèo đen trên bàn: "Ngươi nghĩ sao Tiểu Hắc."

"Công trình đó vẫn phải tiếp tục làm... meo~"

"Phía Đặng Tiêu thế nào?" Ngô Bạch cầm cây bút gõ theo nhịp lên mặt bàn như không quan tâm hỏi.

Tiểu Hắc liếm bàn chân gãi gãi tai: "Meo~ Vương hỏi con sói đó hả, lần trước người xuất hiện đã loại bỏ được nghi ngờ, hiện tại vẫn chưa thấy bọn họ có động tĩnh gì."

Ngô Bạch im lặng trầm tư, hắn chăm chú nhìn màn hình máy tính, ở đó là hình ảnh của Đường Hân cũng không biết bị chụp trộm lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro