chap5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ hắn vui vẻ nhìn cô nói
Con dâu à cha mẹ con không nuôi con thì ta nuôi nha~
Thật sao ạ(✯◡✯) ???
Tất nhiên là thật rùi _ mẹ hắn nhẹ nhàng gật đầu nhưng tuyết nhi thì hông hay biết mik đang bị lừa. Mẹ hắn đi tới bên cô ôm cô và xoa đầu hùng hổ nói
Từ nay con sẽ là con của mẹ nếu hai người kia làm gì con thì cứ mách với mẹ, mẹ cho họ biết tay_ mẹ hắn vừa nói vừa liếc mắt về cha mẹ cô còn cô thì gật đầu lia lịa (dễ lừa thế(≧◡≦)). Sau khi ăn xong thì cô chạy ra ngoài chơi và không thể không kèm theo cái đuôi THẦN VŨ nữa. Trong phòng , người lớn đang trò chuyện vui vẻ thì mẹ hắn lên tiếng đề nghị
Lan, tớ thấy TUYẾT NHI nhà bà rất hợp với THẦN VŨ nhà tớ nha hay chúng ta thử tác hợp cho 2 đứa nhỏ được không?
Nhưng liệu con bé có muốn hay không ? Còn THẦN VŨ nữa ??_ mẹ cô ngơ ngốc nói, cha cô không muốn mất con sớm liền phụ họa với vợ
Đúng rùi đấy, mới cả 2 đứa vẫn còn nhỏ hay là để mai sau đợi tụi nó lớn rùi chúng ta hãy tính
Tớ thấy con bé rất thik THẦN VŨ nhà tớ mà mới cả thk bé cũng rất thik con bé, mà vừa nãy con bé đã đồng ý cho tôi nuôi rùi mà ....bla..bla..._ mẹ hắn không chịu thỏa hịp mà biện ra mọi lí do để thuyết phục vợ chồng HẢI NAM, cha hắn ngồi cạnh mà khâm phục vợ mik nhưng không vì thế mà thua vợ mik cũng lên tiếng biện mọi lí do chỉ duy nhất 1người mà mọi người không chú ý không ngừng soi mói lời nói của vợ chồng BẮC KÍNH trong lòng. Sau nhưng lí do biện chứng vô cùng thuyết phục thì vợ chồng Hải NAM cũng chịu thua
Được rùi, tớ gả con gái bảo bối của tớ cho cậu là được chứ gì, nhưng mà đồng ý hay không thì do con bé quyết định _ mẹ cô nói , cha mẹ hắn vui mừng vì sắp có con con dâu mà họ hài lòng vô cùng nhưng quan trọng là THẦN VŨ, từ lúc THẦN VŨ ở cạnh TUYẾT NHI họ luôn thấy thk bé rất dễ thương rất dịu dàng rất chăm chú tới TUYẾT NHI không như ở nhà THẦN VŨ luôn tỏ ra lạnh lùng vô cảm nên biết rằng TUYẾT NHI trong lòng THẦN VŨ vô cùng quan trọng nhưng kể ra cũng lạ cha hắn đâu lạnh lùng mẹ hắn cũng không vô cảm thế tại sao họ sinh ra đứa con nó lạnh lùng vô cảm đến vậy nhỉ???. Mẹ cô lúc này nhìn đứa con trai đang ôm chiếc điện thoại kia liền cười nói
Con trai yêu quý của mẹ ra gọi em gái và em rể của con vào đi
Con biết rùi_ HẢI MINH nhìn mẹ mik mà nói rùi đứng dậy đi ra ngoài tìm 2 bạn nhỏ về trong lòng không ngừng khinh bỉ gào thét "bơ thk von này từ lúc về tới giờ, giờ mới nhớ tới đứa con có hiếu này suốt ngày chỉ quan tâm nhớ tới tuyết nhi bộ con là con hoang à, cha mẹ nhặt con ở bãi rác đúng không ?(cha mẹ anh said: đúng rùi con trai cha mẹ nhặt mày ở bãi rác á mà seo con thông minh mà nhận ra vậy.
Au : ấy ra 2 bác phũ vậy
Anh: aaaaaaaatui biết ngay mà tác giả cho ta dây thừng ta đi tự tử
Au: em không muốn gián típ giết người anh ạ
Cha mẹ anh: *đưa dây* cha giúp con thành toàn😎/mẹ ủng hộ con, con trai ạ :) )...." gào thét 1 hồi thì típ tục tìm 2 bạn nhỏ, vừa nhìn thấy liền đi tới nói
Cha mẹ tìm 2 đứa đó đi thôi_ 2 đứa đang chơi xích đu với nhau thì hắn đỡ cô  xuống xích đu để đi về
Tuyết, về thôi_ giọng nói trầm trầm lại dịu dàng nói nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ của cô
Ừ_ rùi bỏ hắn đằng sau mà đi, hắn 1 mik đối diện với anh, anh thấy vậy liền cười vỗ vào vai hắn
Nhok cứ típ tục theo đuổi đi tôi sẽ ở bên cạnh nhìn và giúp cậu thêm nhìu khó khăn, nên típ tục cố gắng nhé :) _ hắn đen mặt khi nghe xong nhưng khi nghe xong câu típ theo thì cũng đỡ hơn
Cha mẹ tôi đã hứa hôn với cha mẹ cậu rồi
Cả 2 đi lên phòng thì mik cô k hiểu chuyện gì mà mọi người cứ nhìn cô rùi cười, nhưng cô mặc kệ ( ôi nữ 9 của con lại bị lừa nữa òi ). 2 nhà sau đó cũng trở về. Vừa về tới nhà mẹ cô đã gọi anh vào thư phòng, vừa bước vào phòng khuôn mặt mẹ cô liền thay đổi
Minh, ở nhà sảy ra chuyện gì với em gái con_ giọng nói chứa đầy sự lạnh lùng sát khí đẻ ám chỉ với anh nếu nói sai thì người chịu hậu quả nghiêm trọng là anh
Tuyết....tuyết... _ anh ấp úng nói
Nói mau _ mẹ cô hung dữ nói khiến anh sợ hãi,anh trc giờ ai cũng không sợ trừ mỗi người trước mặt này-mẹ anh , anh cúi gầm mặt xuống đành nói hết sự thật. Mẹ cô nghe xong giận dữ cùng ngạc nhiên, vì không quan tâm tới con gái mà họ suýt chút nữa đã mất cô nhưng lại may mắn thay con gái cô không nhút nhát hay bệnh như trước nữa. Thấy mẹ rất giận dữ anh vội quỳ xuống
Mẹ là con không tốt không bảo vệ được em ấy mới sảy ra chuyện như vậy, con xin lỗi và nhận sự trách phạt của mẹ_ mẹ cô thấy con như vậy thôi dù tức giận nhưng không thể trách anh vì lỗi lầm này cũng do mik đã để con bé ở lại đây 1 mik mới xảy ra sơ xuất này.
Con không phải chịu phạt vì lỗi 1 phần cũng do cha mẹ _ anh gật đầu nhẹ nhõm so với việc cứ dấu mẹ nhưng câu nói típ theo khiến anh sợ hơn cả bị trừng phạt
Chuyện công việc bên mĩ vẫn chưa xong nhưng không yên tâm để con bé ở nhà lên mẹ sẽ dẫn con bé theo _ anh nghe xong rất muốn nói "con không muốn như vậy"thì mẹ cô quả quyết nói
Cứ vậy đi, sau sinh nhật 6tuổi của con bé thì sẽ đi luôn _ đúng vậy chỉ còn vài tuần nữa là sinh nhật của cô ,do anh còn việc ở công ty với bang lên không đi được lên bùn lòng , lúc ấy mẹ cô có hỏi anh là
Ai đã cố ý đẩy con bé?
Anh nói
Là con gái của tập đoàn xxx thứ 3 cả nước nhưng không hiểu sao 1 đêm công ty ấy liền phá sản, chủ tịch công ty này tự tử, đứa con gái thì mất tích k dấu vết còn phu nhân nhà này thì bị vứt vào họp đêm làm điếm
Sau khi hỏi xong  thì mẹ anh cũng bảo anh ra ngoài, vừa ra ngoài thì cô chạy tới hỏi
Anh, mẹ nói gì với anh vậy?
À mẹ nói gì với anh á? Bí mật tháng sau em sẽ biết _ anh nghe em gái nói trong lòng trở lên phấn chấn cất giọng vui vẻ
Bí mật gì vậy anh?anh bật bí 1 chút được không anh?_ cô tò mò hỏi lại
Không được nha~ bí mật là bí mật sao có thể nói cơ chứ_ anh cất tiếng thần thần bí bí khiến cô vô cùng tò mò, cầm tay cô đưa cô về phòng ngủ.
1 tháng sau
Hôm nay là sinh nhật cô,gia đình tổ chức 1 bữa tiệc lớn , tata cả người trong giới thượng lưu đều được mời dự kể cả gia đình hắn,hôm nay hắn ăn mặc vô cùng đẹp cộng thêm với vẻ đẹp trai sẵn có khiến bao nhiêu cô gái vây quanh mà quên mất nhân vật chính nhưng hắn lại chỉ bán đuôi theo cô khiến nhìu cô gái ghen tỵ , hắn cầm trên tay hộp quà nhỏ , bên trong là sợi dây chuyền bằng bạc trắng, giữa là viên đá hình giọt nước lấp lánh trong đó có 2 gương mặt nhỏ nhắn nếu không nhìn kĩ sẽ chẳng nhận ra, trên cổ hắn cũng có 1 cái y hết như vậy. Còn cô mặc trên mik chiếc đầm xinh xắn màu hường, tóc được búi tó, tay được đeo 1 chiếc vòng thủy tinh lấp lánh, đôi má phúng phính hồng hào đáng yêu, nhưng lòng cô thấy mặc như này thật khó chịu nhưng không muốn mẹ càu nhàu đành phải mặc. Bữa tiệc càng ngày càng nhộn nhịp ai ai cũng cười, bỏ ra bộ mặt giả tạo lấy lòng cô và gia đình cô và gia đình hắn, cô cảm thấy mấy khuôn mặt giả tạo thật phiền chán thì đằng sau cô 1 giọng nói quen thuộc vang lên
Con dâu của mẹ hôm nay xinh ghê~_ cô quay lại nhìn thì ra là cha mẹ của hắn lúc này mọi người liền chú ý
ÂU DƯƠNG phu nhân vừa gọi NGUYỄN tiểu thư là con dâu ?
Bọn họ có hôn ước rồi ư?
Mà dù cũng đúng thâm tình 2 gia đình này tốt mà
.....bla....bla....
Lời nói xôn xao của mọi người khiến cô muốn tìm 1 cái hố chôn mik xuống quá nghĩ nghĩ " huhu sao dì ấy lại nói vậy chứ, miknđã chấp nhận đâu huhu" đang mải than trách thì giọng nói từ phía cha cô vang lên
Hôm nay sinh nhật tròn 6 tuổi của con gái tôi, rất cảm ơn mọi người đã tới tham dự, mong mọi người vui vẻ khi tham gia bữa tiệc này _ nói rùi cầm 1 ly rượu vang lên uống cạn. Mọi người vỗ tay và chúc mừng cô. Đương nhiên sinh nhật khong thể thiếu quà mọi người lần lượt đưa quà tặng nhưng tất cả cũng chỉ là đồ chơi mà thui, chả có gì thú zị cả. Cô rất muốn bữa tiệc này nhanh chóng kết thúc vì quá nhàm chán thì hắn xuất hiện trước mặt cô đưa quà ra
Lè, tặng cậu
Cô cầm lấy không có ý định mở ra khiến hắn có chút khó chịu hỏi
Sao không mở ra
Tui không thik mở bây giờ
Mở ra đi
Cô đành theo ý hắn mở ra thì bất ngờ vô cùng,đó là 1 sợi dây chuyền.......










































Hết chap 5
Thặc mỏi tay nga~ >~<
(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(๑→‿←๑)(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(b ᵔ▽ᵔ)b°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°(´・ᴗ・ ' )°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro